Chương 22: Quyết định ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tối,

Ngồi vào bàn, Liễu Mộc Phong lấy ra những cuốn sách đã mua trước đó, đặt lên bàn. Để cho Tiểu Nguyên xem cùng hắn, với Thanh Trần Dịch đã giúp Tiểu Nguyên tinh luyện lại huyết mạch cũng hấp thu lượng lớn nguyên thạch của Giang Húc đã đưa, thực lực của Tiểu Nguyên đã được ổn định vững chắc ở mức Linh Phàm Cảnh bảy sao. Hơn nữa, sau khi hấp thụ toàn bộ nguyên thạch của Giang Húc bỏ ra, sức mạnh của toàn bộ bầy Phế Trùng cũng trực tiếp tăng lên một cấp độ nhất định. Điều này khiến Giang Húc rất cao hứng.

Liễu Mộc Phong thấy đám Phế Trùng của mình thực lực tiến bộ rất hài lòng, nhưng nghĩ đến ngày mai Giang Húc rời đi, hắn lại không một chút cũng không vui nỗi.

"Đây là sơ đồ kinh mạch của con người, đây là sơ đồ cấu tạo của đan điền, ngươi phải nhìn kỹ, ghi nhớ trong đầu!" Nhìn Tiểu Nguyên đậu trên vai, Liễu Mộc Phong nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Tiểu Nguyên khó hiểu nhìn chủ nhân của mình "Tại sao muốn ta xem cái này? Bộ dáng của con người cùng ta có quan hệ gì?"

"Có quan hệ đến ngươi, nó còn rất quan trọng. Ta là ngũ linh căn giống như ngươi sẽ không thể trở thành Linh Giả Cảnh . Tuy nhiên, nếu ngươi có thể hiểu hết đống sách này thì lúc đó ta sẽ cho ngươi đào móc ăn linh căn của ta. Ngươi lại tiếp tục tinh lọc huyết mạch một lần nữa, nói không chắc có thể ngươi sẽ thăng cấp trở thành một Linh Giả Cảnh." Liễu Mộc Phong đã đọc được trong một cuốn sách cổ nói rằng linh căn của tu sĩ căn bản là vật đại bổ đối với Nguyên Linh Trùng đồng thời có thể tinh lọc huyết mạch của Nguyên Linh Trùng . Tiểu Nguyên vốn là huyết thống vương tộc, nếu có thể ăn được linh căn của hắn thì việc thăng cấp đến Linh Giả Cảnh không phải là điều không thể.

Nghe được lời nói của Liễu Mộc Phong, Tiểu Nguyên chớp mắt "Chủ nhân, ngài xác định ngài thật sự nguyện ý đem linh căn của ngài cho ta ăn thật sao?"

"Đương nhiên không thể đưa hết cho ngươi, ta có năm linh căn, cho ngươi bốn cái, một cái cho ta!" Vừa nói, Liễu Mộc Phong lấy ra quả cầu thủy tinh, đặt tay lên trên quả cầu năm cột sáng lập tức xuất hiện bên trong.

"Chủ nhân, ngươi là ngũ hành linh căn(*)!" Nhìn thấy năm cột ánh sáng kia, Tiểu Nguyên liếm liếm khóe miệng. Ngũ hành linh căn chính là vật đại bổ đối với nó nha.

(*) Ngũ hành linh căn: có năm thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Còn ngũ linh căn có 5 thuộc tính nhưng khác năm thuộc tính trên ví dụ: băng, lôi, phong, hoả, thổ...

"Nhìn cho thật kĩ, cái này màu xanh lục chính là chủ linh căn của ta mộc linh căn, linh căn này của ta không thể cho ngươi. Tuy nhiên, ta có thể cho ngươi bốn cái còn lại."

"Ồ, màu xanh lục không thể ăn được!" Tiểu Nguyên gật đầu, biểu thị đã hiểu.

"Đúng vậy, linh căn màu xanh lá này ngươi không được phép ăn. Tuy nhiên, những linh căn khác tạm thời cũng không thể ăn, ngươi có thể cắn đứt bốn linh căn đó lấy ra khỏi cơ thể ta. Sau một thời gian, tu vi của ngươi ổn định hơn một chút đến lúc đó rồi hãy chậm rãi từ từ ăn. Ngươi bây giờ đã là Linh Phàm Cảnh bảy sao nếu huyết mạch được tinh lọc tốt, sau đó tiếp tục ăn hết bốn căn linh căn này của ta, ngươi có bảy phần mười cơ hội thăng tiến đến Linh Giả Cảnh. Cái này đối với ngươi là một cơ duyên tốt. Cho nên, ngươi phải xem và ghi nhớ kỹ hai bức ảnh này cho ta, ngươi biết không?"

"Được, ta hiểu được, chủ nhân!" Liên tục gật đầu, Tiêu Viễn lập tức bay tới trước sách, cẩn thận đọc.

"Ngươi, ngươi muốn Tiểu Nguyên ăn linh căn của ngươi?" Đi vào phòng khách, Giang Húc có chút khó tin nhìn Liễu Mộc Phong.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Húc, Liễu Mộc Phong thở dài "Ta cả đời không nguyện ý làm ngũ linh căn phế vật, ta đã tra qua rất nhiều sách, Nguyên Linh Trùng trong việc giúp tu sĩ tẩy luyện linh căn tỷ lệ thành công rất cao, sẽ không thất bại!"

"Không, điều này quá nguy hiểm. Nhỡ đâu, lỡ như Tiểu Nguyên phạm sai lầm thì sao? Nhỡ đâu, nhỡ như những con Phế Trùng khác đi sai hướng và làm tổn thương kinh mạch của ngươi thì sao? Nếu chúng làm tổn thương đan điền của ngươi thì sao? Đám Tiểu Nguyên có thể làm được không?" Giang Húc lắc đầu liên tục cho rằng việc đó là điều không thể làm được.

"Yên tâm, ta không phải loại người liều lĩnh như vậy, ta sẽ để Tiểu Nguyên học thuộc những tấm hình này, sau đó sẽ để bọn nó đào linh căn của ta." Trong chuyện này Liễu Mộc Phong tự nhiên không thể qua loa được.

"Không, ta không đồng ý, quá nguy hiểm, ngươi không thể làm như vậy!" Giang Húc lắc đầu phản đối.

"Giang Húc, cậu là kim linh căn, cậu không hiểu. Ta từ lúc năm tuổi hiện tại ta mười ba tuổi, tám năm, cậu có biết tám năm này ta sống như thế nào không? Ở Liễu gia, ta thậm chí còn không bằng một người hầu. Không, ngay cả những người hầu cũng cười nhạo và khinh bỉ ta. Mỗi lần bốn người bá bá của ta nhìn thấy ta họ đều cảm thấy như đang nhìn thấy một con chuột ghê tởm cũng như biểu ca hay biểu tỷ không bao giờ dám để ta đi theo. Mọi người đều tránh mặt và xa lánh ta. Phụ mẫu vì ta mà đi tìm Tẩy Linh Thảo ở hiểm địa mà dẫn tới tử vong. Ta đã hứa với phụ mẫu rằng ta sẽ sống vì cuộc sống của chính bản thân,vì ta đã hứa với họ nên sẽ không bao giờ làm họ thất vọng."

"Mộc Phong!" Liễu Mộc Phong nói lời này, hai mắt Giang Húc không khỏi đỏ lên.

"Giang Húc, ta biết cậu chưa bao giờ ghét bỏ ta dù chỉ một giây. Nhưng ta dám đánh cược với cậu, sẽ không có người dám nói với ta là kẻ phế vật dô dụng nữa. Cho nên, ta thà thất bại, ta thà chết chứ không sống khiêm tốn như bây giờ" Nếu không thể thay đổi ngũ căn linh căn của mình, hắn chỉ có một kết cục là bị nam chính cùng nữ chính giết chết!

"Nhưng, quá nguy hiểm! Nếu như ta biết ngươi giao ước Tiểu Nguyên làm việc này, ta thật sự không nên giúp ngươi, thật sự không nên giúp ngươi." Giang Húc cảm thấy có chút hối hận.

"Không, cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Ta rất rất biết ơn cậu!" Nếu không có sự giúp đỡ của Giang Húc, việc khế ước với Tiểu Nguyên sẽ không suôn sẻ như vậy.

"Mộc Phong!" Nhìn về phía Liễu Mộc Phong, Giang Húc nhíu mày thật sâu.

"Giang Húc, chuyện này xin cứ yên tâm. Ngày mai ăn trưa xong rồi mới rời đi được không? Buổi sáng ta hấp bánh bao cho ngươi, ngươi có thể đặt bánh bao vào trong nhẫn trữ vật để ăn trên đường. Buổi trưa ta sẽ nấu canh cá cho cậu ăn bữa trưa được không?" Liễu Mộc Phong nhìn Giang Húc nhẹ nhàng hỏi.

"Không, chính là bộ dáng này, bất cứ lúc nào ngươi luôn nghĩ đào linh căn của mình, ta làm sao mà có thể yên tâm rời đi?" Vẻ mặt âm trầm nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc rất tức giận cậu không hiểu, tại sao người này lại liều lĩnh như vậy? Tại sao hắn không yêu bản thân mình kia chứ?

"Giang Húc, ngươi đừng lo lắng như vậy, ta khẳng định, chuyện này có thể thành công!"

"Ngươi có chắc không? Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần chứ?"

"Bảy trên mười phần" Nếu là Ngũ Linh Trùng thì mười phần thành công, nhưng Nguyên Linh Trùng dù sao cũng không phải là Ngũ Linh Trùng. Tỷ lệ thành công là dưới mười phần. Chỉ nắm được bảy phần mười mà thôi.

"Bảy phần? Chỉ có bảy phần mười? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?"

"Vậy hãy để ta làm một người bình thường. Dù sao Ngũ Linh Căn cũng không khác gì người bình thường không thể tu luyện, ta cả đời chỉ có thể làm phế vật!"

"Ngươi, ngươi..." Nhìn sự cứng đầu của Liễu Mộc Phong, Giang Húc chán nản.

"Giang Húc, ta..."

"Ngươi không cần nói cái gì, ta biết ngươi sẽ không thay đổi chủ ý, ta sẽ bảo vệ ngươi. Chờ ngươi thành công thì lúc đó ta sẽ rời đi."

Nghe được lời nói của Giang Húc, Liễu Mộc Phong âm thầm vui mừng. Thầm nghĩ tốt nhất có thể giữ Giang Húc ở lại đây, tốt nhất làm cho cậu vĩnh viễn không bao giờ đi tìm nam chính, như vậy cậu sẽ không chết. "Đa tạ!"

"Làm sao ngươi có thể nghĩ ra phương pháp như vậy? Kỳ thật ngươi có thể uống đan dược, hoặc là có thể tìm Tẩy Linh Thảo mà!" Giang Húc cho rằng uống Tẩy Linh Đan hoặc Thanh Linh Đan là phương án tốt nhất và nó cũng an toàn hơn một chút.

"Không, việc tìm kiếm linh dược và đan dược cần rất nhiều thời gian, nguyên thạch và sức mạnh. Hơn nữa, ta đã mười ba tuổi rồi, không có thời gian chờ đợi cũng không có linh thạch hay sức mạnh. Cho nên ta chỉ có thể tìm một biện pháp khác, Nguyên Linh Trùng là hậu duệ của thượng cổ Ngũ Linh Trùng, chúng nó có thiên tư cực cao,hơn nữa Tiểu Nguyên có huyết thống vương tộc cho nên chuyện này sẽ không quá nguy hiểm."

"Hậu duệ của Ngũ Linh Trùng?" Nghe vậy, Giang Húc sửng sốt.

"Đúng vậy, hung thú mạnh nhất thời thượng cổ chính là Ngũ Linh Trùng. Kim Linh Trùng có thể nuốt chửng tất cả các loại kim loại, phun ra các loại pháp bảo tấn công kẻ địch. Mộc Linh Trùng có khả năng trồng linh thảo và linh hoa. Thủy Linh Trùng trời sinh cơ thể có độc tính cực kỳ mạnh, cực kì  thích hút máu, bơi cũng cực giỏi. Hoả Linh Trùng sức tấn công cực kì mạnh mẽ, mỗi khi đi đến đâu đều để lại một biển lửa. Thổ Linh Trùng có thể cắn nuốt các loại trận pháp, cấm chế, kết giới chưa từng có chủng tộc nào có thể nhốt được chúng." Nói đến lịch sử vinh quang của Ngũ Linh Trùng, Liễu Mộc Phong vẻ mặt khao khát. Hắn thầm nghĩ: Nếu có thể bồi dưỡng Tiểu Nguyên có mọi đặc tính của Ngũ Linh Trùng thì quá tốt không có gì để chê!

"Lợi hại như vậy?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Tưởng Húc giật mình.

"Đúng vậy, Ngũ Linh Trùng cực kì lợi hại, thật sự rất lợi hại. Vào thời thượng cổ, ngay cả những con yêu thú cỡ lớn cũng sẽ phải đi đường vòng khi nhìn thấy Ngũ Linh Trùng. Sở dĩ Nguyên Linh Trùng có huyết thống hỗn tạp là vì chúng có tất cả các huyết mạch của Ngũ Linh Trùng trong người. Huyết mạch của chúng có thể phản tổ có một trong năm huyết mạch thì chúng sẽ là những hung thú cường đại có một không hai trên thế gian này.”

"Ngươi đang nói sự thật? Hay ngươi đang nói dối ta? Nguồn gốc của Nguyên Linh Trùng thật sự lợi hại như vậy sao?" Giang Húc nghi ngờ về điều này.

"Đương nhiên là sự thật, còn có sách chứng minh!" Liễu Mộc Phong vừa nói vừa lấy ra một cuốn lịch sử chuyên môn giới thiệu Ngũ Linh Trùng và Nguyên Linh Trùng, đưa cho Giang Húc.

Cầm lấy cuốn sách, Giang Húc lật qua  xem một lượt, phát hiện nội dung trong sách hoàn toàn giống như Liễu Mộc Phong nói "Cho nên, ngươi đã có tính toán trước?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc không xác định hỏi.

“Đúng vậy, để thay đổi tư chất kém cỏi của mình, ta đã đọc rất nhiều sách trong gia tộc, đồng thời cũng mua rất nhiều sách ở hiệu sách trong trấn. Ta đã thử nhiều phương pháp nhưng không có phương pháp nào phù hợp với ta. Mà Nguyên Linh Trùng chính là phương pháp phù hợp với ta nhất.

Nghe được Liễu Mộc Phong nói, Giang Húc liền rên rỉ "Mộc Phong!"

"Yên tâm, ta sẽ không liều lĩnh, ta sẽ sắp xếp hết thảy trước khi bắt đầu. Tiểu Nguyên rất thông minh, sẽ không phạm sai lầm!"

"Hay là ngày mai ta đi trấn mua thêm một bình Thanh Trần Dịch cho Tiểu Nguyên được không? Nếu huyết mạch của nàng được cải thiện thêm hai lần thì Tiểu Nguyên sẽ càng mạnh hơn và càng thông minh hơn?"

"Không cần Giang Húc, Thanh Trần Dịch chỉ có thể dùng một lần, dùng lại cũng không có tác dụng gì." Liễu Mộc Phong trực tiếp từ chối.

"Vậy ta phải làm sao? Có cách nào khác để cải thiện huyết thống của Tiểu Nguyên không?"

"Tạm thời không còn nữa. Tiêu Nguyên tạm thời không thể sử dụng đan dược cấp hai và cấp ba." Trình độ của Tiêu Nguyên không đủ không thể sử dụng chúng.

"Ồ!" Giang Húc nghe được Liễu Mộc Phong nói như vậy có chút thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro