Chương 4: Chuẩn bị vào thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi tầm mắt của Liễu Mộc Phong, sắc mặt cả hai huynh muội Trương gia đều trông rất xấu xí.

"Không phải ngươi nói chỉ cần giả vờ đáng thương lừa gạt tiểu tử ngu ngốc kia có thể lấy được nguyên thạch sao? Tại sao bây giờ một viên nguyên thạch không lấy được?" Nhìn muội muội, Trương Bình bất mãn hỏi.

Nghe vậy, Trương Thúy cũng rất chán nản "Vậy có thể trách ai? Ai bảo chúng ta xui xẻo! Liễu Mộc Phong này cũng đúng là không có tiền còn mời hai vị thiếu gia kia đi đến nơi như Đặng Vân Lâu ăn cơm, cũng không sợ ăn đến chết!" Từ cô nương điềm đạm đáng yêu trước đó, bây giờ Trương Thúy trông giống như một người oán phụ.

"Chỉ sợ không phải hắn đem nguyên thạch bỏ ra, mà là hắn không muốn cho ngươi mượn đúng không?" Trương Bình khinh thường nhìn muội muội nói.

"Nhị ca, ngươi đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể như vậy? Tiểu tử kia mê ta đến thất điên bát đảo, sao có thể không cho ta mượn nguyên thạch? Ta nghĩ, hắn trả tiền mời hai vị đường ca dùng bữa, chắc là hắn muốn trở về gia tộc, nếu không hắn cũng sẽ không nguyện ý tốn nhiều linh thạch như vậy đãi người khác một bữa cơm!" Nói chung là con cháu gia tộc lớn bị đày đều muốn trở về gia tộc, hơn nữa Trương Thúy cảm thấy Liễu Mộc Phong cũng sẽ không ngoại lệ.

"Có thể! Bất quá, ngươi nhất định phải để mắt tới Liễu Mộc Phong, tiểu tử này xuất thân đại gia tộc, có rất nhiều tiền. Nếu hắn thật sự trở về gia tộc, vậy ngươi phải nghĩ biện pháp phải gả cho hắn. Thời điểm đó, ngươi có thể rạng rỡ dòng họ là thiếu nãi nãi của một gia tộc lớn!" Nhìn muội muội, Trương Bình nở một nụ cười tâng bốc.

"Được rồi, nhị ca yên tâm, tiểu tử ngốc này trốn không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn(*) của ta!" Nói đến đây, Trương Thúy kiêu ngạo chậm rãi siết chặt ngón tay, nắm chặt nắm đấm. Không phải hắn chỉ là một tiểu tử ngốc nghếch thôi sao? Để khiến hắn ngã dưới váy nàng có bao nhiêu khó đâu?

(*) 五指山: Ngũ Chỉ Sơn, tên ngọn núi trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, tương truyền do bàn tay của Như Lai Phật Tổ tạo ra đã đè Tề Thiên Đại thánh Tôn Ngộ Không suốt 500 năm (129-629), sau này Đường Thái Tông đổi tên là Lưỡng Giới Sơn, cũng gọi là Ngũ Hành Sơn.

"Được rồi, sự thịnh vượng của cả nhà chúng ta đều trông cậy vào muội." Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của muội muội, Trương Bình mỉm cười tự hào. Với khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, người đàn ông nào có thể thoát khỏi vòng tay của nàng?

……………………

Tưới nước cho linh điền xong, Liễu Mộc Phong trở về nhà, tìm một bao gạo và một bao bột mì, đi đến cửa hàng thịt trong làng mua hai mươi ký thịt, cùng với dì Trương bên cạnh mua một ít rau.

Liễu Mộc Phong dự định đem toàn bộ bột mì làm thành bánh bao thịt, sau đó toàn bộ gạo làm cơm nắm, rồi cho vào nhẫn trữ vật của mình mang theo. Bằng cách này, hắn không phải mua thức ăn khi vào thành. Có thể tiết kiệm không ít bạc.

Liễu Mộc Phong một mình ở nhà vất vả ba ngày, cuối cùng biến trăm ký bột mì và gạo thành cơm nắm, bánh bao rồi nhét vào nhẫn trữ vật. Nhẫn trữ vật có tác dụng bảo quản độ tươi nên Liễu Mộc Phong hoàn toàn không lo lắng thức ăn khi đặt vào đó sẽ bị hỏng. Hơn nữa, đồ ăn khi cho vào cũng nóng và khi lấy ra ăn cũng còn độ nóng. Thậm chí nhiệt độ cũng không thay đổi.

Ngày thứ tư, Liễu Mộc Phong dậy sớm, khóa cửa nhà lại, đi sang nhà thím Trương bên cạnh.

"Này, cửu thiếu gia ghé thăm có việc chi?" Nhìn thấy là Liễu Mộc Phong, Trương thúc và Trương thím nhiệt tình mời hắn vào nhà.

"Đại bá, đại thẩm, nhà biểu ca ta xảy ra chuyện, ta phải đi Hắc Long thành, e rằng phải ba bốn tháng mới về. Cho nên ta muốn nhờ đại bá đại thẩm giúp nhà trông nhà, trông ruộng linh thảo.” Nhìn nhị lão, Liễu Mộc Phong nói ra ý định của mình. Đôi phu thê Trương gia này là hàng xóm của nguyên chủ, vào ngày thường họ cũng là những người rất tốt bụng.

"Cửu thiếu gia, chúng ta là hàng xóm, nếu ngươi muốn ra ngoài, lão phu thê chúng ta sẽ giúp ngươi trông coi sân vườn. Điều này không thành vấn đề. Bất quá, ngươi cũng biết về loại linh thảo này, Trương thúc ngươi chỉ là Linh Phàm Cảnh hai sao mà thôi, nhà của chúng ta hắn cũng khó mà quản lý mảnh đất nhỏ bé của này, huống chi là mảnh đất của ngươi!" Nói đến đây, Trương thím cảm thấy có chút xấu hổ.

"Không, đất của ta không cần Trương nhị lão trông coi quá nhiều, chỉ cần hai ngài thỉnh thoảng giúp ta tưới nước, đủ để linh thảo không bị khô héo là đươc. " Lấy ra một viên nguyên thạch và đặt nó lên bàn.

"Cửu thiếu gia, nếu không đẩy nhanh quá trình thành thục, Hoa Lan Kiếm của ngươi sẽ phải mất nửa năm mới trưởng thành!" Nhìn Liễu Mộc Phong, Trương thúc bất đắc dĩ nói.

"Không sao, để linh thảo từ từ mọc lên, ta sẽ không về sớm, thành thục rồi tới cũng đó không có người thu hoạch, cứ để nó mọc tự nhiên đi! Cái này ngài lấy đi, mọi chuyện ta đành nhờ đại thúc và đại thẩm rồi!" Nói xong, Liễu Mộc Phong liền đặt nguyên thạch trước mặt Trương thúc.

"Này, hàng xóm tắt đèn tối lửa có nhau , làm sao có thể lấy nguyên thạch của cửu thiếu gia đây?" Lắc đầu, Trương thúc nói không được.

"Trương thúc, cứ giữ lấy, cũng muộn rồi, ta phải tới nhà Lục thúc cho kịp chuyến xe. Nếu muộn quá, ta sẽ trễ xe bò của Lục thúc khởi hành lên trấn!" Nói rồi liền lập tức rời khỏi Trương gia.

"Đứa nhỏ này!" Nhìn nguyên thạch trong tay, Trương thúc bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro