Chương 3: Đánh tan cơn gió mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) 打秋风的: đánh tan gió mùa thu, ý chỉ dùng để xin tài sản của người khác dưới nhiều lý do khác nhau, hoặc dựa vào mối quan hệ quyền lực nào đó để lừa gạt và nhận hối lộ.

Ngày hôm sau, Liễu Mộc Phong dậy sớm, ăn điểm tâm liền rời nhà sớm, tìm được linh điền thuộc về mình dựa trên kí ức của nguyên chủ, cả linh điền và căn phòng bằng gạch đơn sơ đều được gia tộc cấp cho. Linh điền được gia tộc cấp muốn dựa vào mảnh linh điền nhỏ như vậy thì không thể làm giàu được, nếu chỉ kiếm sống bằng nghề trồng linh thảo là thừa sức. Đây là chủ trương tự lực cánh sinh của đại gia tộc nhằm tăng thu, giảm chi.

Nhiều đứa trẻ xuất thân từ những gia tộc có tư chất kém sẽ rơi vào tuyệt vọng sau khi được phân công. Một số chán trường đến hết cuộc đời và cuối cùng trở nên không khác gì những người bình thường. Một số sẽ trực tiếp kết hôn với một phụ nữ bình thường và sống một cuộc sống bình thường, còn một số thì không cam lòng rời khỏi gia tộc. Vẫn luôn trăm phương ngàn kế thử mọi cách có thể để quay lại. Phí thời gian cả đời cuối cùng cũng trở nên vô ích.

Nguyên chủ mất đi phụ mẫu thân sinh khi mới 5 tuổi, là một người có tính cách kiên trì, vì vậy dù được đưa đến Trương gia thôn nhưng hắn vẫn chưa bao giờ giận chính mình vô dụng. Mà là vẫn luôn tại cần cù chăm chỉ trồng trọt linh thảo, tự thân một mình tu luyện. Một thanh niên hiểu chuyện rất có lý trí!

Liễu Mộc Phong nhìn tổng quát linh điền của mình, phát hiện Hoa Lan Kiếm trong linh điền có chiều cao tương đương với Hoa Lan Kiếm trong sân, cả hai giống như vừa mới mọc lên từ mặt đất.

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra thùng đựng nước và gáo múc nước, Liễu Mộc Phong cẩn thận tưới nước cho linh thảo, sau đó thi triển một lần pháp quyết đốc thúc linh thảo trước khi rời khỏi linh điền.

"Này, đây không phải là cửu thiếu gia sao? Sớm như vậy ngươi đã ra chăm sóc linh điền rồi à, ngươi thật là một người chịu khó nha!" Nói là người nam tử vô tư và bên cạnh là một nữ tử trang điểm có phần lộng lẫy chặn lối đi của Liễu Mộc Phong.

Liễu Mộc Phong cau mày khi nhìn thấy người tới. Người đến là huynh muội Trương Bình và Trương Thúy. Hai huynh muội sinh đôi và đều mười ba tuổi. Cả hai đều là tu sĩ Linh Phàm Cảnh hai sao với tư chất là lục linh căn. Ca ca Trương Bình là một tên lưu manh trong thôn, lừa bịp và làm đủ trò xấu. Còn muội muội Trương Thúy là mỹ nhân của thôn, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp ả ta thường xuyên đến mượn nguyên thạch từ nguyên chủ.

Nguyên chủ là một thiếu gia đến từ một đại gia tộc chưa va chạm với đời, đối với Trương Thúy sinh lòng ái mộ vì vậy mỗi lần Trương Thúy lấy cớ sứt sẹo để mượn nguyên thạch từ nguyên chủ, nguyên chủ không nói hai lời liền cho ả mượn. Nghĩ đến, thì chín mười phần hai huynh muội này đến đây gặp tôi để tống tiền(*).

(*)打秋风的: tui tra gg thì nó có nghĩa gốc là đánh tan gió mùa thu còn ý nghĩa nó là tống tiền nên tui để tống tiền lun.

"Ồ, nguyên lai là hai vị Trương đạo hữu, các ngươi sớm như vậy là đi kiểm tra linh điền." Nhìn hai huynh muội, Liễu Mộc Phong cười cười, chào hỏi bọn họ như thường lệ. Nguyên chủ là anh em họ hàng xếp thứ chín trong gia tộc nên người trong làng gọi nguyên chủ là cửu thiếu gia.

"Liễu ca ca, đại ca của ta vào rừng săn yêu thú, bị trọng thương. Đại phu nói nếu không có đan dược cứu mạng, vậy hắn sẽ..." Cuối câu, Trương Thúy nước mắt rưng rưng khoé mắt, quay người lại, cô đáng thương nhìn với ánh mắt sắp khóc, điều này đủ để khơi dậy trong lòng người nam nhân dục vọng bảo vệ.

"A? Trương đại ca bị thương nặng như vậy? Vậy sao còn đứng đó? Tại sao không vào trấn mua đan dược cho Trương đại ca?" Liễu Mộc Phong giả vờ kinh ngạc nhìn huynh muội Trương gia.

"Liễu ca, trong nhà chúng ta không có nhiều nguyên thạch như thế, ta cùng nhị ca đi vài nhà vẫn chưa mượn được viên nguyên thạch nào!" Nói đến đây, viền mắt của Trương Thúy càng đỏ hơn.

"Là như vậy sao, vậy các ngươi đi tìm trưởng thôn cùng thúc ấy nghĩ biện pháp! Không chừng trưởng thôn có biện pháp?" Nhìn hai huynh muội, Liễu Mộc Phong có lòng tốt giúp bọn họ nghĩ biện pháp.

Nghe vậy, sắc mặt Trương Thúy nhất thời vặn vẹo. Trương Thúy nghĩ: Liễu Mộc Phong uống nhầm thuốc sao? Hắn nên chủ động cho mình mượn nguyên thạch sao? Trước đây mỗi khi nàng nhắc đến việc gia đình gặp khó khăn, hắn đều cho mượn nguyên thạch sao. Bây giờ đây là như thế nào? Tại sao vẫn làm bộ làm tịch không biết gì?

Nhìn thấy Liễu Mộc Phong không có ý định cho mượn linh thạch, Trương Bình thở dài "Cửu thiếu gia, đại ca của ta là đang nóng lòng chờ nguyên thạch cứu mạng? Nhìn xem, ngươi chính là thiên tài linh thực sư trong thôn chúng ta, ngươi phát lòng từ thiện cho chúng ta mượn một ít nguyên thạch!"

"Đúng vậy, Liễu ca ca, cho ta mượn một ít nguyên thạch, mua đan dược cho đại ca của ta!" Trương Thúy nhìn Liễu Mộc Phong đáng thương cầu xin.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong âm thầm trợn mắt trong lòng, bọn họ quả thực là tới tống tiền!

"Ôi, thật là xui xẻo cho hai vị Trương đạo hữu. Mấy ngày trước ta vào trấn bán linh thảo kiếm được một ít nguyên thạch. Tuy nhiên, ta gặp đại đường ca và tam đường ca trong trấn đã mời bọn họ đi cùng ta ăn ở tửu lâu một bữa, cho nên nguyên thạch kiếm được đều đã tiêu hết!" Nói đến đây, Liễu Mộc Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Cái gì? Tiêu hết rồi!" Nghe vậy, sắc mặt Trương Bình trở nên âm trầm dị thường.

"Đúng vậy, trong trấn Đăng Vân Lâu rất là mắc, một bữa ăn giá một trăm năm mươi nguyên thạch!" Nói đến đây, Liễu Mộc Phong liên tục thở dài.

"Liễu ca, ngươi thật sự không còn nguyên thạch sao?" Trương Thúy nhìn Liễu Mộc Phong miễn cưỡng hỏi.

"Không còn nữa. Nguyên thạch tháng trước bán linh dược đều dùng hết trong một bữa. Trương đạo hữu, xin hãy nhanh chóng đến nhà trưởng thôn. Đừng trì hoãn vết thương của Trương đại ca vì ta!" Nhìn gương mặt nhỏ của Trương Thúy lộ ra vẻ thất vọng, Liễu Mộc Phong tiếc rẻ thúc giục.

"Được rồi, ta cùng nhị ca đi đến nhà trưởng thôn xem có thể mượn nguyên thạch hay không!" Trương Thúy bất đắc dĩ gật đầu, cùng nhị ca Trương Bình rời đi.

Nhìn hai huynh muội rời đi, Liễu Mộc Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lòng nói: Hắn không phải là nguyên chủ, hắn là người đồng tính, không thích những cô gái mềm mại như Trương Thúy mà chỉ thích những đại soái ca. Vì vậy, thủ đoạn nhỏ lừa gạt người của Trương Thúy hoàn toàn không có tác dụng ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro