Chương 40: Một cơn đại sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ban ngày, cả hai hỏi thăm tin tức nên lúc này Giang Húc đã hiểu rất rõ về tình hình của cửa hàng ký gửi. Vì vậy, vào giữa đêm canh ba, Giang Húc đã dịch dung thành bộ dáng của một ông lão, thuận lợi gửi tất cả các đan dược vào cửa hàng ký gửi.

Liễu Mộc Phong vẫn luôn chờ đợi trong con hẻm nhỏ, khi nhìn thấy Giang Húc rời khỏi cửa hàng. Lập tức cả hai người lấy yêu mã nhanh chóng phi nước đại rời khỏi Trấn Tứ Hỷ.

Rời khỏi Trấn Tứ Hỷ, Liễu Mộc Phong và Giang Húc không biết rằng hành động ký gửi của họ đã gây ra một cơn  sóng gió trong trấn. Ngay cả trấn chủ và các đại gia tộc trong trấn cũng bị một phen chấn kinh.

.........................

Ngày hôm sau, tại phủ trấn chủ

Nhìn vào các lọ đan dược trên bàn, anh huynh đệ là Kiều Phi và Kiều Thương khiếp sợ không thôi.

“Phụ thân, đây là cái gì?” Kiều Phi hỏi, ngạc nhiên nhìn cha mình.

“Đêm hôm qua, có một người nào đó đã đến cửa hàng ký gửi của chúng ta gửi đan dược vào, tổng cộng là một trăm ba mươi viên đan dược.” Trấn chủ trả lời.

“Một trăm ba mươi viên? Nhiều như vậy sao?” Kiều Phi càng thêm chấn kinh khi nghe đến con số này.

“Phụ thân, có biết người gửi ký gửi là ai không?” Kiều Thương hỏi trấn chủ với vẻ nghi hoặc.

“Nghe nói đó là một vị luyện đan sư Linh Sư Cảnh, mặc một chiếc áo choàng đen, đội một chiếc mũ đen có rèm che gần hết khuôn mặt. Quản sự  của cửa hàng ký gửi cho biết thấy lão ta có râu bạc trắng, chắc chắn là đã lớn tuổi.” Quản sự của cửa hàng ký gửi chỉ là Linh Giả Cảnh, không dám xúc phạm người đó nên cũng không nhìn rõ diện mạo.

“Có phải là một đan sư lánh đời không?” Kiều Phi suy nghĩ một chút chắc chắn có thể đó là một đan sư lánh đời.

“Không chắc, nếu là đan sư không thể không có thế lực lớn phía sau cung dưỡng, thì cũng không thể trở thành một đan sư được. Có thể người này chỉ là lén lút mang đan dược quý hiếm của mình ra hoặc là nhận được đan dược từ các nguồn khác mang đi ký gửi.” Kiều Thương nói.

“Phụ thân, có ai được cử đi tìm vị tiền bối đó không? Nếu vị tiền bối đó đã đến Trấn Tứ Hỷ, chúng ta nên mời họ đến đây để lấy chút quan hệ nha.” Kiều Phi suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

“Ừ, đại ca của con sau khi nhận được tin tức đã dẫn người đi tìm vị đạo hữu ở các quán trọ trong trấn, nhưng ta nghĩ vị đạo hữu này có lẽ đã sớm rời khỏi. Có thể đã không còn ở trấn nữa.” Trấn chủ nghĩ rằng nếu người đó đã không muốn lộ diện, thì sẽ không ở lại  trấn chờ đợi cho họ tìm thấy.

“Cũng phải!” Kiều Phi gật đầu đồng ý.

Kiều Thương bước tới mở các lọ đan dược và kiểm tra “Phụ thân, có mười ba viên đan dược cấp hai hạ phẩm.”

“Đúng vậy, các đan dược khác đều là đan dược cấp một phổ thông gồm Hồi Xuân Đan và Hồi Khí Đan, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại có mười ba viên đan dược cấp hai xen kẽ, điều này thực sự có chút kỳ lạ.”

“Có lẽ, vị tiền bối đó hơn một nửa lad mới tiếp xúc với đan dược cấp hai, nếu không đan dược cấp hai sẽ không kém đến mức này, toàn là hạ phẩm.” Kiều Phi cảm thấy đối phương có thể  mới bắt đầu tiếp xúc với đan dược cấp hai, cho nên mới luyện chế ra những đan dược như vậy.

“Nhưng vấn đề là, các đan dược như Hồi Xuân Đan và Hồi Khí Đan cấp một mà người đó luyện chế cũng là hạ phẩm và trung phẩm, không có thượng phẩm. Điều này có chút kỳ lạ.” Nếu người đó là luyện đan sư cấp hai, thì đan dược cấp một không nên kém như vậy, ít nhất cũng phải có một số đan dược là thượng phẩm chứ.

“Này có gì lạ đâu. Có thể đối phương là đan sư của một đại gia tộc, đan dược thượng phẩm thì giao cho gia tộc sử dụng, chỉ còn lại đan dược phẩm chất kém hơn thì mang ra ký gửi để kiếm chút nguyên thạch!” Kiều Phi nói.

Nghe vậy, Kiều Thương gật đầu “Nhị ca nói vậy thì cũng có mấy phần đạo lý. Đối phương chính là một đan sư của đại gia tộc, đã giao đan dược thượng phẩm cho gia tộc, nhưng sẽ giữ lại đan dược phẩm chất kém để ký gửi kiếm nguyên thạch.”

“Bất kể thế nào, các đan dược này hiện giờ là nằm trong tay của chúng ta. Ta dự định mang các đan dược cấp một phổ thông đến cửa hàng đan dược để bán, còn các đan dược cấp hai, nếu các con muốn thì mỗi người giữ lại một vài viên. Dù sao, đan dược cấp hai cũng rất hạn chế, hiếm có được mười ba viên trong một lần.” Trấn chủ cười nói. Mặc dù ông ta là trấn chủ của một trấn, nhưng Trấn Tứ Hỷ không có luyện đan sư, đan dược đều phải mua từ các thế lực lớn. Đan dược cấp một còn dễ mua, chỉ cần có nguyên thạch là được. Nhưng đan dược cấp hai có chút hút hàng, không dễ dàng mua là có được. Ba người nhi tử của lão đều là các tu sĩ Linh Giả Cảnh, vì vậy khi có đan dược cấp hai, ông ta tự nhiên nghĩ đến các nhi tử của mình.

“Phụ thân, đối phương không phải là ký gửi sao? Sao người lại mang tất cả đan dược về vậy?” Kiều Thương hỏi phụ thân của mình với vẻ nghi ngờ.

“Ừ, ban đầu là nói ký gửi, nhưng quản sự cửa hàng ký gửi đã nói với ông ta rằng nếu bán trực tiếp cho cửa hàng ký gửi, thì có thể nhận toàn bộ nguyên thạch ngay lập tức. Tuy nhiên, giá cả sẽ thấp hơn một chút, không ngờ đối phương đã đồng ý ngay lập tức. Vì vậy, đan dược đã bị cửa hàng ký gửi thu mua rồi. Tiền và hàng đã thanh toán xong. Bây giờ, đan dược là của chúng ta rồi.”

“Khôn thúc cũng thật là lợi hại, thậm chí ngay cả tu sĩ luyện đan sư Linh Sư Cảnh cũng dám ép giá.” Quản sự của cửa hàng ký gửi Khôn thúc là tâm phúc của phụ thân hắn, cũng là nổi danh cáo già, phỏng chừng này là cùng đối phương thương lượng qua lại không ít lần đi.

Trấn chủ cười nói “Có lẽ đối phương đang cần nguyên thạch gấp!”

“Vâng, phụ thân nói đúng.” Kiều Thương gật đầu đồng ý.

.......................

Tại vườn hoa, ba huynh muội Liễu gia đang ngồi cùng nhau thưởng thức trà.

“Ngũ muội này, ta nghe nói tối qua ở cửa hàng ký gửi bên kia có một vị luyện đan sư cấp ba đến đã gửi bất rất nhiều đan dược và được trấn chủ mua hết trong một lần.” Liễu Thành hướng muội muội mình thăm dò.

Nghe vậy, Liễu Trân Nhi không khỏi mở to mắt “Có chuyện này sao?” Không biết đại ca của nàng làm sao mà biết được.

“Đúng vậy là có chuyện này, phu quân của muội đã bị phụ thân gọi đi từ sáng sớm rồi.” Liễu Uyển Nhi gật đầu. Cô cũng không ngờ rằng đại ca của mình tin tức linh thông đến vậy, ngay cả chuyện này cũng nắm được thông tin.

“Ngũ muội, ngươi biết các đan dược ký gửi là gì không?” Liễu Thành rất tò mò.

“Về điều đó, muội cũng không biết.” Liễu Uyển Nhi lắc đầu nói không biết.

“Đại ca, tứ tỷ, Uyển Nhi!” Kiều Thương bước tới trên miệng treo nụ cười niềm nở mà bước tới.

“Muội phu!” Thấy Kiều Thương đến, Liễu Thành và Liễu Trân Nhi đều mỉm cười đứng dậy chào.

“Phu quân, huynh về rồi!” Liễu Uyển Nhi đứng dậy đón phu quân của mình, trên mặt ánh lên vẻ vui mừng như thể thấy Kiều Thương là điều hạnh phúc nhất trong đời mình.

“Ừm!” Kiều Thương đáp lại một tiếng, bước tới ôm Liễu Uyển Nhi.

“Muội phu, nghe nói trấn chủ tiền bối đã nhận một lô đan dược. Không biết là những loại đan dược gì?” Liễu Thành vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.

“À, đều là những đan dược bình thường, phần lớn là đan dược cấp một. Đan dược cấp hai thì không nhiều. Cũng không có gì quá quý giá!” Kiều Thương lắc đầu, khuôn mặt nói lên vẻ giống như chẳng có gì quan trọng.

“Ồ, ra là như vậy à!” Liễu Thành thất vọng gật đầu.

“Muội phu, trong số các đan dược cấp hai có Tấn Nguyên Đan hay không?” Liễu Trân Nhi hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt của Liễu Thành cũng trở nên mong chờ nhiệt liệt thêm ba phần. Tấn Nguyên Đan có thể hỗ trợ tu sĩ Linh Phàm Cảnh chín sao tấn thăng lên Linh Giả Cảnh loại đan dược này phi thường khan hiếm. Chẳng giống các tu sĩ đơn linh căn hay song linh căn muốn thăng lên Linh Giả Cảnh chẳng cần đan dược cũng có thể được nhưng hắn là một cái tam linh căn. Hắn đã mắc kẹt ở Linh Phàm Cảnh chín sao đã được năm năm rồi nếu có Tấn Nguyên Đan thì mọi chuyện sẽ khác.

Nhìn vị tỷ tỷ của tức phụ, Kiều Thương cười và lắc đầu “Không có, đan dược như Tấn Nguyên Đan là rất hiếm, làm sao có người dám tùy tiện bán ra được?”

“Ồ, thế à!” Nghe vậy, Liễu Trân Nhi cảm thấy rất thất vọng. Nàng cũng có ba linh căn, nếu không có Tấn Nguyên Đan thì có lẽ việc thăng cấp lên Linh Giả Cảnh sẽ rất khó khăn. Nếu nàng là tu sĩ đơn linh căn thì tốt biết bao, nhị ca của nàng đã thăng cấp lên Linh Giả Cảnh được mấy năm rồi. Nhưng thực lực của nàng chỉ mới ở Linh Phàm Cảnh bảy sao, nghĩ đến cũng khiến nàng chán nản.

“Uyển Nhi, đại tẩu tặng vài miếng vải cho muội, không bằng chúng ta trở về xem thử nhé!” Nhìn tức phụ mình, Kiều Thương cười nói.

“Vâng!” Gật đầu, Liễu Uyển Nhi lập tức đồng ý.

“Vải tốt lắm sao? Muội muội, tỷ muốn đi cùng muội xem nhé!” Nhìn Liễu Uyển Nhi, Liễu Trân Nhi nói một cách thoải mái.

Nghe vậy, Kiều Thương không khỏi nhíu mày “Tứ tỷ, ta muốn trò chuyện riêng với Uyển Nhi một chút.” Kiều Thương nghĩ thầm: Liễu Trân Nhi không biết nhìn mặt người sao? Hắn nói muốn dẫn Uyển Nhi đi xem vải, rõ ràng là muốn có không gian riêng, mà cô ta lại vô liêm sỉ mặt dày mày dạn bám theo.

“À, à…” Nghe vậy, Liễu Trân Nhi không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

“Tứ tỷ, không phải tỷ nói thích ăn bánh phù dung sao? Chi bằng tỷ ở lại đây ăn bánh phù dung trước, nếu muội thấy vải nào phù hợp với tỷ, ta sẽ cho người mang lại cho.” Nhìn đường tỷ của mình, Liễu Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.

“Muội muội, muội phu, các người không cần để ý đến nàng. Hai ngươi nhanh đi đi!” Nhìn Liễu Trân Nhi bằng ánh mắt không vui, Liễu Thành ủ rũ nói. Nghĩ thầm: Thật không nên dẫn theo cái thứ đáng xấu hổ này ra ngoài.

“Đại ca, vậy chúng ta đi trước.” Kiều Thương hướng Liễu Thành chắp tay rồi cùng Liễu Uyển Nhi rời đi.

Trở về phòng, Liễu Uyển Nhi không thấy vải vóc nào trên bàn, nàng nghi ngờ nhìn Kiều Thương “Phu quân, có chuyện gì quan trọng mà huynh muốn nói với muội sao?”

“Ừ, muội xem cái này!” Nói rồi, Kiều Thương đưa cho Liễu Uyển Nhi một lọ đan dược.

Nhận lấy lọ đan dược, Liễu Uyển Nhi mở ra và kiểm tra, phát hiện đó là một viên đan dược cấp hai Tấn Nguyên Đan “Phu quân!”

“Lô đan dược này chủ yếu là đan dược cấp một, chỉ có mười ba viên đan dược cấp hai, mà trong số mười ba viên chỉ có một viên Tấn Nguyên Đan. Ta đã phải nỗ lực rất lớn mới có thể lấy được viên đan dược này từ tay đại ca và nhị ca.” Nhìn tức phụ, Kiều Thương cười nói.

Nghe vậy, Liễu Uyển Nhi cảm kích đến đỏ mắt “Đa tạ phu quân, huynh đối xử tốt với muội như vậy, muội không biết làm sao để báo đáp phu quân đây.”

“Tức phụ à, muội đúng là có cái miệng biết dỗ dành ta.” Nói rồi, Kiều Thương cười và nắn nhẹ cằm của Liễu Uyển Nhi “Muội giữ lấy đan dược này, đừng để cho đường ca và đường tỷ của nàng biết, nếu không sẽ rất phiền phức.”

“Phu quân yên tâm. Muội biết rồi!” Nói xong, Liễu Uyển Nhi mỉm cười dựa sát vào lòng Kiều Thương.

--- ---

Tớ hành hạ cái chat gpt suốt 30p vì cái xưng hô cổ đại này. Nếu cái chat gpt mà là người nó chửi cho thúi đầu với những câu hỏi vô tri của tớ. Nhìu lúc tớ hỏi mà chẳng biết mình đang hỏi gì mấy cái xưng hô bên ngta dễ lắm bên Hán Việt mình nó từa lưa lung tung ben hết mệt ghê. Mấy ní nhớ ủng hộ tớ nha. Thân iu 😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro