Chương 39: Quyết định rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về phòng tửu lâu, Giang Húc nhìn Liễu Mộc Phong với vẻ kỳ quái “Mộc Phong, sao vậy? Đó là linh thảo ba trăm năm tuổi, rất có lợi cho Tiểu Nguyên. Sao ngươi không tranh thủ chút để giành được?”

“Bốn người trong đó có hai người là đường tỷ, một người đường ca của ta. Nếu không rời đi, e rằng sẽ bị nhận ra, nếu bị phát hiện thì phiền phức lắm.” Liễu Mộc Phong thở dài bất đắc dĩ nói.

“Đường ca đường tỷ của ngươi? Sao có thể? Người của Liễu gia không phải ở Song Dương Trấn sao? Sao lại đến Tứ Hỷ Trấn?” Giang Húc hỏi, nhìn Liễu Mộc Phong với vẻ bối rối.

“Đệ không biết đâu, ngũ tỷ của ta, Liễu Uyển Nhi gả cho con trai thứ ba của trấn chủ Tứ Hỷ, là người vừa gọi đệ là đạo hữu. Chính là ngũ tỷ phú của ta.” Liễu Mộc Phong giải thích.

“À, thì ra Kiều gia và Liễu gia có quan hệ thông gia.” Giang Húc không ngờ đến điều này.

“Đúng, là thông gia. Ban đầu, ngũ tỷ của ta chỉ là thiếp của Kiều Thương, sau khi chính thê của Kiều Thương qua đời, nàng liền trở thành chính thê. Ta nghĩ, đường ca và tứ tỷ của ta đến Tứ Hỷ Trấn hơn phân nửa là để thăm ngũ tỷ, mặc khác có thể là để mua thú sủng. Không phải Tứ Hỷ Trấn nổi tiếng với rất nhiều thuần thú sư sao?” Liễu Mộc Phong suy đoán.

“À, thì ra là vậy! Vậy, Thanh Lim Thảo thì sao đây?” Giang Húc nhíu mày. Hắn biết Tiểu Nguyên và thuộc hạ của nó có huyết mạch không thuần, rất cần loại linh thảo tinh luyện huyết mạch như vậy.

“Bất quá cũng không có vấn đề gì lớn cả, hôm nay ta đã mua được hạt giống của Thanh Lim Thảo, có thể tự mình trồng. Nếu muốn thúc đẩy linh thảo thành linh thảo có niên đại cao, chỉ cần tưới nhiều linh thủy là được!” Có không gian trong tay, điều này chẳng phải cần lo lắng nhiều.

“Nhưng ta thấy chất lượng linh thủy gần đây kém hơn một chút so với trước kia.” Giang Húc nhíu mày.

“Có thể do số lượng cá quá nhiều. Nhưng không cần lo, bán đan rồi bổ sung thêm nguyên thạch là được.” Dù năm trăm con cá đều là cá thường, không phải yêu thú, nhưng tốc độ tiêu thụ linh khí trong linh thủy của chúng cũng không chậm. Hơn nữa, chúng sống trong hồ linh thủy nên sẽ tự động hấp thụ linh khí trong hồ, vì vậy chất lượng linh thủy giảm là điều bình thường.

“May mà chỉ là cá thường, nếu là yêu ngư có cấp bậc thì có lẽ hồ linh thủy sẽ bị hút cạn.” Trước đây, Giang Húc từng hỏi tại sao Liễu Mộc Phong không nuôi một số yêu ngư cấp thấp, Mộc Phong đã nói rằng việc nuôi yêu ngư tiêu tốn quá nhiều linh thủy. Giang Húc thật sự thấy may mắn vì Mộc Phong không nuôi yêu ngư, nếu không, linh thủy của họ còn không đủ dùng!

“Liễu Thành và Liễu Trân Nhi ở đây làm ta cảm thấy không thoải mái. Không bằng tối nay chúng ta sẽ gửi bán đan dược liền rời khỏi Trấn Tứ Hỉ ngay trong ngày.” Liễu Mộc Phong không thích người nhà Liễu gia, dù không phải là nguyên chủ, hắn luôn lo lắng nếu ở lại quá lâu với người Liễu gia liền có thể bị phát hiện là giả mạo.

“Được, bán đan xong chúng ta sẽ rời đi.” Giang Húc nhận ra sự bất an trong lòng của Liễu Mộc Phong, nên lập tức gật đầu đồng ý với đề nghị của đối phương.

“Vậy thì tốt, tối nay chúng ta bán đan rồi rời đi.”

“Mộc Phong, ngươi không cần đi, ta sẽ tự mình đi. Hai chúng ta cùng đi quá nổi bật. Ngươi ở bên ngoài chờ ta là được. Dù sao, những gì cần hỏi chúng ta đã hỏi rõ rồi. Đến đó chỉ cần trực tiếp gửi bán đan là được.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Húc quyết định tự chính mình đi.

“Nhưng một mình đệ có thể nguy hiểm quá không?” Nhìn người yêu của mình, Liễu Mộc Phong cảm thấy không yên tâm.

“Không sao đâu, ta có ẩn ngọc và áo choàng ngụy trang, ta có thể ngụy trang thành một tu sĩ Linh Sư Cảnh. Như vậy, họ sẽ không dám động vào ta.” Sau khi cha của cậu qua đời, Giang Húc được để lại rất nhiều đồ vật kỳ lạ, vì vậy cậu có một tay nghề tay trái là dịch dung rất lợi hại.

“Vậy thì tốt, đệ đi bán đan, ta sẽ chờ ở hẻm nhỏ đối diện cửa hàng ký gửi.” Liễu Mộc Phong nghĩ, hắn có thể đợi bên ngoài hỗ trợ chắc chắn rằng Giang Húc không bị người khác theo dõi.

“Được!” Giang Húc gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro