Chương 38: Đường ca, đường tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Liễu Mộc Phong vô thức đưa tay mà sờ mặt mình, thầm nghĩ: May mà đã dịch dung, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn đấy.

Quay người lại, Liễu Mộc Phong và Giang Húc nhìn về phía những người mới đến. Liền nhìn thấy không phải người xa lạ mà chính là đại đường ca của Liễu Mộc Phong – Liễu Thành, tứ tỷ – Liễu Trân Nhi, và ngũ tỷ – Liễu Uyển Nhi cùng chồng của nàng – Kiều Thương tất cả bốn người.

Khi nhìn thấy bốn người này, Liễu Mộc Phong giật giật khoé miệng. Chợt nhớ ra, ngũ tỷ Liễu Uyển Nhi đã gả cho con trai thứ ba của chủ trấn Tứ Hỷ – Kiều Thương, vậy thì đại thúc và tứ tỷ có lẽ đến đây để thăm bà con? Hay là có chuyện khác?

"Linh thảo là chúng tôi nhìn trúng trước!" Nhìn Liễu Trân Nhi, Giang Húc nói với vẻ không hài lòng.

Nghe vậy, Liễu Trân Nhi khinh miệt hừ một tiếng. "Hừ, các ngươi biết ta là ai không? Dám nói chuyện như vậy với ta, ta nói cho các người biết, ta là…"

"Đạo hữu, thật xin lỗi, tứ tỷ của ta vừa mới lập khế ước với một yêu thú, rất cần Thanh Lim Thảo này, không biết đạo hữu có thể nhường cho không?" Kiều Thương bước lên, nói một cách lịch sự.

Nghe Kiều Thương nói, sắc mặt ba anh em Liễu gia mặt mày đều tái mét. Kiều Thương là Linh Giả Cảnh hai sao, nếu Kiều Thương gọi người kia là đạo hữu, chắc chắn người đó cũng là Linh Giả Cảnh. Vậy họ đang tranh giành linh thảo với một Linh Giả Cảnh sao?

"Vậy…" Giang Húc nhìn qua Liễu Mộc Phong, người nãy giờ vẫn im lặng.

"Thôi, biểu ca, chúng ta đi thôi!" Nắm lấy tay Giang Húc, Liễu Mộc Phong liền dẫn người rời đi. Hắn không muốn bị nhận ra bởi đường ca và đường tỷ của nguyên chủ, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức. Hiện tại, hắn chỉ là Linh Phàm Cảnh bảy sao, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.

"Ồ!" Nghe Liễu Mộc Phong gọi mình là biểu ca, Giang Húc ngẩn người một chút, nhưng vẫn theo sau.

"Tam thiếu, tam thiếu phu nhân. Hai vị tiền bối Liễu gia." Nữ nhân viên bán hàng cúi chào.

"Không cần khách sáo, linh thảo này ghi vào sổ sách Kiều gia tính vào của ta." Kiều Thương nói và nhận lấy linh thảo.

“Vâng, tam thiếu!” Nữ nhân viên đáp, vẻ mặt cung kính tiễn bốn người rời khỏi cửa hàng ký gửi, thầm nghĩ: Thật xui xẻo, nếu linh thảo này được bán ra, cô còn có thể nhận được tiền hoa hồng, nhưng giờ thì bị tam thiếu lấy mất rồi coi như trắng tay.

Ra khỏi cửa hàng gửi đồ, bốn người đi đến một tửu lâu đối diện, yêu cầu một phòng bao riêng để vừa ăn vừa trò chuyện.

"Tứ muội, muội quá lỗ mảng rồi. Muội còn chưa biết thực lực của người ta, lại dám cạnh tranh linh thảo với người ta?" Liễu Thành chỉ trích Liễu Trân Nhi một bộ dáng cực kì khó chịu.

"Muội , muội cũng không ngờ người đó lại là Linh Giả Cảnh." Người kia trông còn nhỏ tuổi hơn cả nàng, ngoại hình thì bình thường, chẳng giống Linh Giả Cảnh chút nào.

"Đại ca, đừng trách tứ tỷ, cũng không phải việc lớn." Kiều Thương vẫy tay, mỉm cười giải vây cho Liễu Trân Nhi.

"Đệ phu, may nhờ có mắt nhìn người của đệ, nếu không lần này chúng ta có thể gặp rắc rối lớn rồi." Liễu Thành cảm kích nhìn Kiều Thương. Kiều Thương là con trai của trấn chủ trấn Tứ Hỷ, dung mạo đẹp trai, thực lực cao, gia thế tốt. Ngũ tỷ đã phải tốn nhiều công sức mới gả được cho Kiều Thương. Nếu tứ tỷ có nửa phần khôn ngoan của ngũ tỷ, gia tộc cũng có thể tìm được một mối hôn sự tốt như vậy.

"Đại ca quá khen rồi. Đối phương chỉ vì nể mặt phụ thân thôi." Tại trấn Tứ Hỷ, mọi người đối với hắn dù gì cho cho ba phần mặt mũi. Nhưng nếu ở nơi khác thì không được như vậy. Nói thật, tính cách của tứ tỷ Liễu Trân Nhi này đúng là không đáng khen tặng.

“Ngũ muội, muội đang nghĩ gì vậy?” Liễu Thành tò mò hỏi khi nhìn ngũ muội đang ngồi bên cạnh Kiều Thương, có vẻ suy tư.

"Đại ca, ta thấy hai người gặp ở cửa hàng ký gửi vừa rồi, có một người có bóng lưng giống như cửu đệ nhà chúng ta." Liễu Uyển Nhi nói, mắt nheo lại. Thực ra, không chỉ bóng lưng, mà cả giọng nói cũng rất giống. Nếu không phải người đó có một vị Linh Giả Cảnh ở bên cạnh, nàng đã muốn hỏi thử một câu rồi.

"Cửu đệ? Sao có thể, hắn đang tu luyện trong gia tộc, làm sao lại đến đây được?" Liễu Trân Nhi mở miệng, định nói "tiểu phế vật", nhưng nghĩ đến sự có mặt của Kiều Thương ở đây, lại nuốt xuống lời chuẩn bị nói ra.

"Đúng vậy, cửu đệ rất chăm chỉ tu luyện, thường xuyên bế quan trong gia tộc, chắc chắn không đến trấn Tứ Hỷ." Tiểu phế vật còn ở Trương gia thôn, làm sao có thể ở đây được, chắc chắn là ngũ muội đã nhìn nhầm.

"Ừ, đúng vậy!" Liễu Uyển Nhi gật đầu đồng ý, thầm nghĩ: Đại ca và tứ tỷ thật sự nghĩ nàng không biết gì sao? Nương đã viết thư báo rằng cửu đệ đã bị đại bá đuổi đến một thôn nghèo rồi, làm sao còn ở trong gia tộc được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro