Chương 42: Một bàn toàn trứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Giang Húc đã đi lấy số tiền treo thưởng một vạn nguyên thạch và ngay lập tức đổ hết vào hồ linh tuyền. Liễu Mộc Phong đã đặc biệt để lại cho Giang Húc hai thùng lớn linh tuyền trước khi vào không gian luyện đan, phòng trường hợp linh tuyền của đối phương không đủ dùng.

Nhìn vào vòng tay không gian đeo trên tay của mình, Giang Húc khoé miệng cong cong. Mộc Phong nói cần một tháng thời gian, nhưng trong không gian thì một tháng đồng nghĩa với chỉ ba ngày bên ngoài. Cậu dự định trong ba ngày này sẽ tìm những cửa hàng bán đan dược và khi Mộc Phong luyện đan xong, họ có thể bán đan dược rồi liền rời đi.

Sau khi vào không gian, Liễu Mộc Phong trước tiên kiểm tra linh thảo của mình, thu hoạch những cây linh thảo đã thành thục và trồng một lứa mới. Sau khi trồng xong, Mộc Phong đến hồ linh tuyền thấy các con Nguyên Linh Trùng tụ tập thành đàn nằm quanh hồ, một số đang uống linh tuyền, số khác đang tụ lại ăn cá.

Trước đó, trong hồ đã được thả năm trăm con cá và nhiều loại thực vật thủy sinh. Bây giờ, tất cả các loại thực vật thủy sinh đều phát triển mạnh mẽ. Cá trong hồ cũng sinh sôi nảy nở không ngừng. Do tốc độ thời gian ở đây nhanh hơn bên ngoài, nên mấy con cá phổ thông sinh sôi rất nhanh hoàn toàn đủ cung cấp thực phẩm cho Nguyên Linh Trùng.

"Chủ nhân, linh ngư thật tuyệt!" Tiểu Nguyên bay đến trước mặt Liễu Mộc Phong và nói với vẻ nịnh nọt.

"Ừ, nếu ngươi thích thì tốt rồi." Liễu Mộc Phong cười khi nhìn Tiểu Nguyên. Hắn cũng thấy việc nuôi cá là chủ ý đúng đắn, bằng không thì làm sao có thể nuôi sống một đám gia hỏa này?

"Chủ nhân, ngài nhanh chóng đi đề cao niên đại của mấy cây linh thảo kia đi." Tiểu Nguyên thúc giục.

"Đừng vội, thực lực của ngươi hiện tại vẫn chưa ổn định, đi củng cố thực lực của trước khi nào cảnh giới đã ổn định vững chắc khi đó dùng Thanh Trần Dịch hiệu quả sẽ càng tốt hơn." Liễu Mộc Phong cười nói.

"Ồ, ta biết rồi!" Tiểu Nguyên gật đầu một cách buồn bã.

"Thông báo với thuộc hạ của ngươi, khi ta không có ở trong không gian hoặc đang luyện đan thì chăm sóc linh điền. Linh thảo trong linh điền cần được tưới nước mỗi ba ngày, biết chưa?"

"Biết rồi, ta đã nói với chúng rồi!" Tiểu Nguyên gật đầu đáp.

"Ừ, ta đi luyện đan đây, không có việc gì thì đừng vào nhà tìm ta." Liễu Mộc Phong liếc nhìn Tiểu Nguyên rồi quay đi.

Quay trở lại gỗ nhà, Liễu Mộc Phong ngửi thấy một mùi tanh kỳ lạ. Thì nhìn thấy trên bàn một đống hạt tròn nhỏ cỡ như hạt vừng đen, bao phủ trong một lớp chất nhầy, hắn ngay lập tức mặt mày tối sầm lại, lập tức triệu hồi Tiểu Nguyên quay lại.

"Những cái đó là gì?" Hắn chỉ vào những thứ trên bàn và hỏi với vẻ bực bội.

"Trứng, ta đẻ ra!" Tiểu Nguyên trả lời.

Nghe vậy, mặt Liễu Mộc Phong càng trở nên tối tăm hơn "Ai bảo ngươi đẻ trứng trên bàn?"

"Vậy thì đẻ ở đâu? Ở đây không có hốc cây, ta không thể đẻ ở hồ được."

Liễu Mộc Phong nghe vậy chỉ còn biết câm lặng. Hắn quay người đi ra ngoài. Đến phía đông của gỗ nhà, Liễu Mộc Phong lấy ra một cái thùng gỗ từ nhẫn trữ vật và đặt bên cạnh nhà gỗ "Từ nay, đẻ trứng vào thùng này. Sau này thùng gỗ này sẽ chính là ổ của ngươi và đám Nguyên Linh Trùng. Đừng vào nhà gỗ nữa."

"Thật keo kiệt, có cần phải nổi giận như vậy không? Ta đẻ thêm một chút thì thuộc hạ của ngài không phải đông thêm sao?"

Liễu Mộc Phong lạnh lùng hừ một tiếng "Đi tìm thuộc hạ của ngươi, dọn dẹp mọi thứ trên bàn sạch sẽ cho ta."

"À, biết rồi." Tiểu Nguyên đáp rồi quay người đi tìm những Nguyên Linh Trùng khác để giúp chuyển trứng vào thùng.

Nửa giờ sau, khi nhìn thấy bàn làm từ Trúc Ngọc Bích đã được dọn dẹp sạch sẽ, sắc mặt Liễu Mộc Phong mới khá hơn một chút. Hắn nghĩ: "Tiểu Nguyên đúng là bại gia tử, đẻ trứng lên bàn ngọc bích. Nó quả là biết chọn chỗ! Đó là bàn được làm từ Trúc Ngọc Bích đấy, bán ra ít nhất cũng được vài vạn nguyên thạch đấy!"

Không được, lần sau gặp phải tìm cây phù hợp, phải di chuyển vài cây vào đây. Nếu không, có thể Tiểu Nguyên lại không tìm được hốc cây và đẻ trứng lên bàn lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro