Chương 47: Hỏa Diễm Cung (Hồi 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau…

Sau một năm sinh hoạt trong đội săn bắt yêu thú, thực lực của Giang Húc đã ổn định ở tu vi Linh Giả Cảnh năm sao. Tiểu Nguyên cũng đã tiến bộ nhanh chóng, đạt tới cấp Linh Giả Cảnh năm sao. Nhờ có tài nguyên phong phú, thực lực của đám thuộc hạ của Tiểu Nguyên cũng tăng lên một bậc, trong đó có sáu vương phu thăng cấp lên Linh Giả Cảnh. Tuy nhiên, thực lực của Liễu Mộc Phong vẫn dừng lại ở Linh Phàm Cảnh chín sao.

Liễu Mộc Phong đã dành cả năm để đọc hết thư tịch từ các thư quán lớn nhỏ trong Hắc Long Thành. Tuy nhiên ban ngày hắn đọc thư tịch, ban đêm thì tu luyện và luyện đan trong vòng tay không gian. Mà số lượng đan dược hắn luyện chế ra không ít nhưng thực lực vẫn cứ mãi không tăng lên, dừng lại ở Linh Phàm Cảnh chín sao khiến Liễu Mộc Phong rất khó chịu.

Nhìn thấy Giang Húc ngồi trên ghế với vẻ mặt rầu rĩ không vui, Liễu Mộc Phong tươi cười đi đến, pha một ấm linh trà, rót cho Giang Húc một ly, và tự rót cho mình một ly "Sao vậy, Tiểu Húc? Sao lại có vẻ ủ rũ thế?"

"Ai, ta đã rút lui khỏi đội săn bắn này rồi." Nói đến đây, Giang Húc khẽ thở dài một cái, cúi đầu uống một ngụm trà linh.

"Muốn rời khỏi thì cứ rời khỏi thôi. " Liễu Mộc Phong chỉ biết cười khổ.

Trong thời gian một năm qua, Tiểu Húc đã tham gia vào ba đội săn bắn. Ở đội đầu tiên, cậu chỉ ở lại ba tháng thì bị con gái của đội trưởng quấn lấy suốt ba tháng. Bực mình, Tiểu Húc đã rút lui. Sau đó, cậu trở về nhà, vào vòng tay không gian tĩnh tu một tháng. Rồi lại tiếp tục gia nhập đội săn bắn thứ hai. Kết quả, đội trưởng của đội thứ hai, dựa vào thực lực cao hơn Tiểu Húc, đã trêu ghẹo Tiểu Húc, khiến Tiểu Húc nổi giận đánh cho một trận, rồi lại rời đi. Sau đó, Tiểu Húc tức giận đeo mặt nạ gia nhập đội săn bắn hiện tại. Tính ra, Tiểu Húc mới chỉ ở đội này hơn bốn tháng, sao giờ lại rời đi nữa?

"Đúng vậy, đội trưởng là một tên ngốc khốn kiếp. Lúc gia nhập, nói là phân chia theo công sức. Nhưng tên ngốc đó, thấy ta săn được một con chồn tím, lại muốn chiếm đoạt da chồn của ta để làm khăn cho tình nhân của hắn. Hắn dựa vào cái gì mà ta phải đưa? Đó không phải là hắn săn được. Ta đánh hắn một trận, rồi rút khỏi đội." Giang Húc nói đến đây, hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, rút lui cũng tốt. Thực lực của đệ trong một năm qua cũng ổn định, không cần phải đi săn yêu thú nữa." Gật đầu, Liễu Mộc Phong tán thành. Dù sao, việc săn yêu thú rất nguy hiểm, tốt nhất là Tiểu Húc không phải đi. Nhưng việc Tiểu Húc đổi ba đội săn bắn trong một năm cũng chứng tỏ một điều, cốt truyện của tác giả cũng viết Tiểu Húc không thích cuộc sống tập thể.

"Ngươi không muốn ta tham gia đội săn bắt sao?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc hỏi không chắc chắn.

"Ừ, săn yêu thú quá nguy hiểm." Gật đầu, Liễu Mộc Phong nhíu mày.

"Chỉ là một chút nguy hiểm thôi, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để bảo vệ ngươi. Nếu ta không đủ mạnh không lợi hại, làm sao bảo vệ ngươi được?" Giang Húc nói đến đây lại nở nụ cười. Cậu cảm thấy Mộc Phong rất tốt, chỉ là thực lực quá yếu, cần sự bảo vệ của mình.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong ngẩn ra. Hắn cảm thấy như mình có phần dựa dẫm vào người khác. Tuy nhiên, được người mình yêu bảo vệ là một cảm giác hắn khá thích. Nghe Tiểu Húc nói việc cố gắng săn yêu thú nâng cao thực lực để bảo vệ mình, Liễu Mộc Phong cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

"Tiểu Húc, ta có một việc muốn bàn với đệ. " Nhìn vào người mình yêu, Liễu Mộc Phong mỉm cười nói.

"Việc gì? Có phải bán đan dược không? Chúng ta đã không bán đan dược cả năm rồi. Ngươi chắc chắn đã tích trữ không ít đan dược phải không?" Trong năm qua, Tiểu Húc bận rộn săn yêu thú, Mộc Phong bận xem thư tịch, nên đan dược luyện chế ra đều được lưu trữ trong nhẫn trữ vật không có đem bán.

"Ừ, bán đan dược là một việc, còn một việc quan trọng hơn." Liễu Mộc Phong nói, trên mặt có vẻ nghiêm túc hơn.

"Việc gì?" Thấy biểu cảm của đối phương, Giang Húc lập tức trở nên nghiêm túc.

"Ta muốn đi tới Thiên Hà Sơn, muốn đệ cùng đi với ta." Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong bày tỏ mong muốn của mình.

"Đi Thiên Hà Sơn? Sao lại đi Thiên Hà Sơn? Là để rèn luyện sao?" Giang Húc rất tò mò.

"Không phải rèn luyện, ta thấy trong một số cổ thư có giới thiệu về Hỏa Diệm Cung, nói rằng địa điểm cũ của Hỏa Diệm Cung nằm ở Thiên Hạ Sơn, vì vậy ta muốn đi xem thử!" Hỏa Diệm Cung khiến Liễu Mộc Phong rất quan tâm.

"Hỏa Diệm Cung? Đó là nơi nào?" Giang Húc rất tò mò.

"Hỏa Diệm Cung là một môn phái. Nó phát triển từ ba vạn năm trước, vào thời kỳ hưng thịnh đã nổi danh ngang hàng với Linh Võ Tông, được gọi là môn phái mạnh nhất của đại lục Linh Vũ. Nhưng, tám ngàn năm trước môn phái này đã bị diệt vong. Nhiều tu sĩ trong môn phái đã chết, còn một số thì bỏ trốn, rời khỏi đại lục này." Nói đến đây, Liễu Mộc Phong khẽ thở dài một hơi.

"À, thì ra là môn phái đã bị diệt môn. Nhưng sao ngươi lại muốn tìm một môn phái đã diệt môn?"

"Hỏa Diệm Cung từng có nhiếp hỏa sư. Nhiếp hỏa sư có thể thu thập hỏa diễm từ yêu hạch của yêu thú, tinh luyện ra thú hỏa. Đệ cũng biết, ta là đan sư. Thú hỏa có tác dụng rất lớn với ta, có thể giúp ta nâng cao tỷ lệ thành công khi luyện đan, cũng có thể giúp tăng cường thực lực!" Trong năm qua, Liễu Mộc Phong đã đọc nhiều tài liệu về Hỏa Diệm Cung, vì vậy hắn muốn đi thử một lần.

"Nhưng mà, môn phái đó đã bị diệt vong hàng nghìn năm rồi, có lẽ thú đã bị người khác lấy đi từ lâu, chúng ta đi bây giờ có lẽ cũng chẳng tìm được gì đâu." Nhíu mày, Giang Húc cảm thấy dù họ có đi, có thể cũng khó tìm được thú hỏa.

"Cơ hội tìm được thú hỏa không lớn, nhưng cái ta muốn không phải là thú hỏa, mà là truyền thừa tinh luyện thú hỏa. Theo như những gì thư tịch đã ghi chép lại, sau khi Hỏa Diệm Cung diệt môn, truyền thừa tinh luyện thú hỏa cũng biến mất. Có người nói rằng truyền thừa đó đã bị người trốn thoát lấy đi, có người nói truyền thừa đó bị đánh cắp, còn có người nói truyền thừa đó vẫn luôn được giấu kín trong Hỏa Diệm Cung mà chưa ai tìm thấy được. Ta cảm thấy khả năng cuối cùng là lớn nhất. Truyền thừa đó có thể vẫn còn trong Hỏa Diệm Cung."

Trong nguyên tác có nói, có một nhân vật phụ nhỏ đã vô tình tìm thấy truyền thừa thú hỏa từ cung điện của Hỏa Diệm Cung, sau đó người này đã gặp nữ chính trong một bí cảnh. Gặp một lần là nhớ mãi khiến người này mê mẩn, một lòng theo đuổi nữ chính, còn giúp nữ chính thu thập một đóa thú hỏa để tặng cho nàng. Tuy nhiên, nữ chính chỉ thích nam chính, làm sao có thể thích một nhân vật phụ nhỏ? Cuối cùng, nhân vật phụ nhỏ này bị nam chính giết chết mà vị nữ chính kia cũng không đến ngăn cản.

Bên trong nguyên tác, nhân vật phụ nhỏ được ít được đề cập đến. Cho nên, Liễu Mộc Phong không biết đối phương tại thời điểm nào mà lấy truyền thừa tinh luyện thú hỏa, hắn chỉ biết là bí cảnh sẽ mở ra vào bốn năm sau. Mà thời điểm bí cảnh này mở ra thì nhân vật phụ nhỏ này đã có được truyền thừa trở thành nhiếp hỏa sư. Cho nên, hắn muốn mau sớm đến Hỏa Diệm Cung nhìn một chút để có thể lấy được bí tịch trước một bước.

Nhìn thấy Liễu Mộc Phong rất muốn đi, Giang Húc gật đầu "Được rồi, nếu ngươi đã muốn đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi. Đúng lúc tiện đường có thể bán hết đan dược trong lúc đi."

Thực ra, Giang Húc cảm thấy cơ hội tìm được truyền thừa không lớn, vì môn phái đã bị diệt vong hàng nghìn năm, chắc chắn đã có nhiều người đi tìm truyền thừa, có lẽ đã bị lấy đi từ lâu. Nhưng thấy Mộc Phong có vẻ rất quan tâm, Giang Húc cũng không từ chối. Dù sao hiện tại cậu không có việc gì, đi một chuyến cũng không sao, nếu không đi, Mộc Phong cũng sẽ không bỏ cuộc.

"Vậy thì tốt, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lên đường."

"Được, ta muốn vào không gian luyện tập, hai ngày đủ để tôi luyện tập hai mươi ngày." Giang Húc cười nói.

"Vậy cũng được, một lát ta sẽ thả Tiểu Nguyên và đám Nguyên Linh Trùng khác ra trông nhà. Chúng ta cùng vào không gian."

"Được!" Gật đầu, Giang Húc đồng ý, nghĩ thầm: Nếu Mộc Phong vào không gian, mình sẽ có cá để ăn rồi.

………………………………

Thiên Hà Sơn cách Hắc Long Thành thật sự rất là xa, lộ trình di chuyển phải đi qua ba thành cỡ trung cùng năm tiểu trấn. Liễu Mộc Phong cùng Giang Húc một đường dịch dung, đem đan dược được tích trữ trong một năm này chia làm tám phần, mỗi một chỗ bán mất một phần đan dược. Thanh lý toàn bộ số đan dược đã được luyện chế thành nguyên thạch.

"Mộc Phong, nơi này cây cối um tùm, chắc chắn có yêu thú. Ngươi hãy đứng sau lưng ta." Nhìn những cánh rừng cây cối sum xuê trước mặt, Giang Húc lập tức nâng cao cảnh giác.

"Không sao, nếu gặp yêu thú Linh Phàm Cảnh, đệ đừng ra tay, cứ để ta thử xem. Dù sao ta cũng là Linh Phàm Cảnh chín sao, thực lực hiện tại của ta một chiêu cũng có thể chém chết hai yêu thú Linh Phàm Cảnh sáu sao." Liễu Mộc Phong nói với vẻ ngưỡng mộ. Thực lực của Tiểu Húc thật sự không phải dạng vừa, không hổ là phản diện hàng đầu!

Nghe vậy, Giang Húc suy nghĩ một lúc "Cũng được, ngươi đã mười lăm tuổi rồi, mà chưa từng giết qua một yêu thú nào sao? Thế này không được, nếu sau này  ngươi đi bí cảnh hoặc ta không ở bên, vậy ta liền không có cánh nào để có thể bảo vệ ngươi được."

"Đúng vậy, ta cũng không thể luôn để đệ bảo vệ mình được." Liễu Mộc Phong cười nói. Hắn yếu đuối như vậy, e là khó làm vừa lòng Tiểu Húc, thì làm sao để có được mỹ nhân về tay.

"Vậy thì ngươi đi phía trước, ta sẽ giúp  trông chừng yêu thú. Nếu yêu thú quá mạnh, ta sẽ ra tay giúp đỡ." Sau khi suy nghĩ, Giang Húc để Liễu Mộc Phong đi phía trước.

"Được!" Cầm lấy pháp đao của mình, Liễu Mộc Phong đi phía trước, Giang Húc theo sau.

Đi một lúc, một con thỏ xám đột nhiên lao ra từ bụi cỏ. Vì Liễu Mộc Phong và Giang Húc đều đeo ngọc ẩn thân, nên con thỏ không phát hiện được thực lực của họ, hung hăng lao về phía Liễu Mộc Phong.

Nhìn con thỏ lao đến, Liễu Mộc Phong lập tức vung đao chém vào đầu con thỏ.

Con thỏ nhanh chóng tránh khỏi đòn của Liễu Mộc Phong và cắn vào cổ tay của hắn.

"A..." Nhíu mày, trên tay trái của Liễu Mộc Phong ngay lập tức xuất hiện những tia sáng xanh, hóa thành những đoạn dây leo sắc bén, đâm vào cơ thể con thỏ.

Con thỏ kêu lên một tiếng đau đớn rồi buông lỏng, thi thể rơi xuống đất.

 tác giả chuyện phiếm: ? ? ? ? ? ? ? ? , cộc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro