Chương 48: Phun pháp khí (Hồi 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người nam nhân bị cắn, Giang Húc nhíu mày lo lắng “Mộc Phong, ngươi không sao chứ?”

“Không sao đâu!” Liễu Mộc Phong thả Tiểu Nguyên và một đám Nguyên Linh Trùng ra để dọn dẹp chiến trường, rồi lấy ra một bình dung dịch phục hồi đổ lên vết thương của mình.

“Ngươi thật là quá yếu, con thỏ xám đó chỉ có tu vi là Linh Phàm Cảnh hai sao thôi.” Giang Húc nói với vẻ bất lực. Khi cậu còn ở Linh Phàm Cảnh chín sao, một kiếm có thể chém ba con thỏ như thế, nhưng Mộc Phong chỉ mới giết được một con thì đã bị cắn một cái. Thực lực chiến đấu kém cỏi này thật khiến người ta không biết nói gì.

“Không sao, từ dưới núi lên đỉnh núi, tôi sẽ xử lý toàn bộ yêu thú, cậu đừng can thiệp. Tôi cần luyện tập thêm, tự khắc tay nghề sẽ không yếu kém như vậy!” Liễu Mộc Phong cảm thấy thực lực chiến đấu của mình cần phải cải thiện và cần chăm chỉ luyện tập.

“Mộc Phong, thực ra, nếu ngươi sợ yêu thú, thì đừng để chúng lại gần. Ngươi có thể truyền linh lực của mình  vào pháp đao, như vậy đứng cách xa năm mét mà chém một kiếm, con thỏ cũng sẽ chết. Không cần thiết phải nhất định ở gần nó để giết chúng.” Giang Húc kiên nhẫn chỉ dẫn kinh nghiệm cho Mộc Phong.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi. Lần sau gặp yêu thú sẽ làm theo lời đệ, tấn công từ xa trước, khi đó yêu thú bị thương rồi mới tiến công. Như vậy sẽ không làm bản thân mình bị thương.”

“Đúng rồi, giết yêu thú càng nhiều, kinh nghiệm càng dày dạn. Khi ngươi giết nhiều yêu thú, ngươi sẽ không còn sợ chúng nữa, đồng thời thực lực của ngươi cũng sẽ càng vững chắc hơn.”

“Được, ta hiểu rồi!” Liễu Mộc Phong gật đầu, biểu thị đã hiểu.

“Máu chảy ra đầy trên tay rồi, ta sẽ băng bó cho ngươi một chút.” Giang Húc nói, lấy ra một miếng vải để băng bó vết thương cho Mộc Phong.

“Không sao đâu.” Nhìn Giang Húc cúi đầu băng bó vết thương cho mình, Liễu Mộc Phong cảm thấy Tiểu Húc thật là chu đáo.

“Mộc Phong, Tiểu Nguyên và thủ hạ của nó đã ăn hết da và xương của con thỏ rồi.” Sau khi băng bó xong, Giang Húc nhìn con thỏ đã chết, phát hiện không còn gì trên mặt đất, chỉ còn lại một đám Nguyên Linh Trùng toàn thân đều là màu vàng từng con từng con bay lượn trong không trung.

“Ừm, gần đây chúng thích ăn cả da và xương thú, và thường nôn ra toàn là những thứ rất kì lạ.” Liễu Mộc Phong thở dài bất lực.

“Nôn ra thứ gì? Nôn ra pháp khí à.” Giang Húc vui mừng khôn xiết khi nghe vậy.

Nghe xong, Liễu Mộc Phong khóe miệng giật giật cười khổ: “Đệ sẽ biết ngay thôi.”

“Xì xì xì…”

Nhìn nhóm Nguyên Linh Trùng bay vây quang cùng nôn ra đồ, Giang Húc tập trung chú ý, không chớp mắt. Nhưng kết quả…

“Đây… đây là cái gì vậy?” Nhìn những vật thể kỳ lạ có kích thước bằng quả trứng vung vãi trên mặt đất, Giang Húc tò mò hỏi.

“Tiểu Nguyên nói là phi tiêu.” Liễu Mộc Phong thở dài, trả lời thực tế.

“Phi tiêu sao? Hình tròn? Hình vuông? Hình chữ nhật? Hình tam giác còn có thể miễn cưỡng chấp nhận sử dụng được nhưng những cái phi tiêu khác thì dùng thế nào?” Giang Húc nhìn đống phi tiêu kỳ lạ, thất vọng tràn trề.

“Xì xì xì…”

Chẳng bao lâu, một đám Kim Linh Trùng lại bắt đầu nôn ra tiếp, lần này là một chiếc roi da thỏ. Nhưng chiếc roi lại có một đoạn to, một đoạn nhỏ, một đoạn dày, một đoạn mỏng, còn chưa dùng đã có vẻ như sắp bị hư đến nơi.

“Chất lượng thật sự quá tệ. ” Giang Húc cầm roi lên nhìn, chỉ kéo nhẹ một cái, roi đã bị đứt thành từng đoạn.

“Không có còn cách nào khác, dù sao chúng cũng không phải là Kim Linh Trùng thuần huyết. ” Liễu Mộc Phong thở dài, thu lại nhóm thuộc hạ của Tiểu Nguyên vào không gian.

“Đừng nản lòng, sau này chúng ta sẽ tìm thêm những thứ có thể nâng cao huyết mạch cho Tiểu Nguyên. Nếu huyết mạch được cải thiện, có thể sẽ tốt hơn. Chỉ là mới bắt đầu, chúng chưa quen với việc chế tạo pháp khí thôi.” Kỳ thực đây là nói lời nói tự đáy lòng của cậu, một đám Nguyên Linh Trùng nhờ có Mộc Phong dưỡng mới có thực lực như bây giờ đã là rất giỏi rồi. Hai năm qua vì đám Tiểu Nguyên, Mộc Phong đã tốn rất nhiều tâm tư để cải thiện sức mạnh. Linh tuyền, linh ngư, linh thảo, linh quả, linh căn, các loại linh dịch và linh đan có thể nâng cao huyết mạch, Mộc Phong xưa nay liền không có keo kiệt cho chúng dùng tất. Nếu không phải Mộc Phong đầu tư vào nhiều tài nguyên tốt cho Tiểu Nguyên thì nàng cũng không thể phá vỡ hạn chế trong huyết thống thăng cấp Linh Giả Cảnh.

“Đệ nói đúng, cái gì từ từ cũng sẽ đến, quá vội vã cũng không có ích gì.” Liễu Mộc Phong thở dài, cũng hiểu rằng, việc đám Tiểu Nguyên có được thành tựu như hôm nay đã là rất tốt rồi.

Sau khi thu lại những phi tiêu và roi da mà đám Tiểu Nguyên đã nôn ra, Liễu Mộc Phong dẫn theo Giang Húc tiếp tục đi về phía trước.

Từ chân núi lên đỉnh núi thực ra chỉ mất khoảng ba ngày, nhưng để rèn luyện bản thân, Liễu Mộc Phong đã đi mất nửa tháng. Hầu như mỗi ngày đều giết một con yêu thú Linh Phàm Cảnh, đôi khi còn giết hai con trong một ngày. Dù Liễu Mộc Phong bị thương chồng chất khắp người trông vô cùng chật vật nhưng sau nhiều trận chiến, thủ pháp săn giết yêu thú cũng trở nên điêu luyện, nỗi sợ yêu thú cũng giảm đi nhiều và thực lực chiến đấu dần dần cũng được cải thiện.

Khi đến đỉnh núi, nhìn thấy những cung điện và tường viện sụp đổ một cảnh hoang tàn đổ nát, Liễu Mộc Phong nhíu mày.

“Chỗ này… đã trở thành đống gạch vụn rồi.” Nhìn thấy khắp nơi toàn là gạch vụn, ngay cả cung điện chính cũng sụp đổ, Giang Húc cảm thấy chán nản. Nghĩ rằng: Chỗ này mà vẫn còn truyền thừa sao? Phỏng chừng, nếu có thì cũng đã bị người khác lấy đi rồi.

“Đi thôi, chúng ta tìm thử, xem xung quanh coi có phát hiện gì khác không?” Liễu Mộc Phong nhìn Giang Húc một cái, rồi đi về phía đống đổ nát.

“Ừ!” Giang Húc gật đầu theo sau. Thấy Liễu Mộc Phong lục lọi trong đống gạch vụn, Giang Húc cũng lập tức giúp đỡ tìm kiếm.

Là một môn phái lớn từng được chú ý, Hỏa Diễm Cung có diện tích rất rộng. Chính cung, hậu cung, tiền viện, hậu viện, đệ tử đường và một tháp bảy tầng nhưng tất cả các công trình đều không thoát khỏi số phận, tất cả đều sụp đổ thành đống gạch vụn.

Giang Húc đã giúp Liễu Mộc Phong tìm kiếm trong đống đổ nát suốt mười mấy ngày, nhưng đã mất dần sự nhẫn nại để tiếp tục tìm kiếm. Tuy nhiên, thấy Liễu Mộc Phong vẫn không ngừng lục lọi trong đống gạch vụn mỗi ngày không nghỉ ngơi quá một khắc, không hề nghĩ đến việc từ bỏ.

Thấy Liễu Mộc Phong kiên trì như vậy, Giang Húc cũng chỉ còn cách tiếp tục giúp đỡ tìm kiếm. Hai người đã tìm kiếm trong đống đổ nát ba tháng mà vẫn không tìm được gì. Không còn cách nào khác, Liễu Mộc Phong phải thả Thổ Linh Trùng hỗ trợ tìm kiếm.

Khi Liễu Mộc Phong lập khế ước với Tiểu Nguyên, đội quân của Tiểu Nguyên là hai trăm con Nguyên Linh Trùng. Sau đó, Tiểu Nguyên luôn ở trong không gian, ăn uống đầy đủ, dùng linh tuyền cũng nhiều, cộng thêm thể chất của mười mấy con vương phu cũng được cải thiện. Vì vậy, Tiểu Nguyên đặc biệt có thể sinh rất tôt. Trong hai năm, số lượng Nguyên Linh Trùng đã từ hai trăm tăng lên tới hai nghìn con. Trong số đó, hơn một nghìn con đã thức tỉnh huyết mạch huyết mạch Kim Linh Trùng, trở thành Nguyên Linh Trùng có toàn thân đều là màu vàng, trong khi những con Nguyên Linh Trùng thức tỉnh huyết mạch Thổ Linh Trùng thật sự rất ít ỏi, chỉ hơn một trăm con.

Khi Liễu Mộc Phong thả Thổ Linh Trùng ra, chúng lập tức dưới sự chỉ dẫn của vương phu bắt đầu tìm kiếm các trận pháp và cấm chế xung quanh. Ban đầu, nhóm Nguyên Linh Trùng bay loạn xạ, nhưng sau đó hơn một trăm con côn trùng dần tập trung lại và bay quanh cung điện chính.

“Có cấm chế ở đây? Hay là trận pháp?” Giang Húc tò mò hỏi Liễu Mộc Phong.

“Vương phu nói, chúng cũng không biết đó là gì, chỉ biết dưới đây có một loại mùi hương rất hấp dẫn chúng.” Liễu Mộc Phong chuyển lời của vương phu cho Giang Húc.

“Mùi hương hấp dẫn, có thể là trận pháp rồi. Chúng nó hẳn là không có nhận lầm được đi?” Nhìn đám côn trùng, Giang Húc bán tín bán nghi. Nói thật, sau khi thấy những pháp khí do nhóm Tiểu Nguyên chế tạo, sự tin tưởng của Giang Húc với nhóm Thổ Linh Trùng không quá cao.

“Ta cũng không biết mức độ chính xác của chúng như thế nào. Nhưng nếu đã có vị trí cụ thể, chúng ta thử tìm thêm một lần nữa đi. Trước tiên, phải dọn sạch đống gạch vụn ở đây đã, xem chúng còn có cảm giác gì khác không?”

“Được thôi!” Giang Húc gật đầu đồng ý.

Sau đó, Liễu Mộc Phong và Giang Húc đã mất năm ngày để dọn dẹp toàn bộ gạch vụn của chính cung, cuối cùng mặt sàn ở chính cung cũng lộ rõ.

Nhìn đồ đằng kỳ lạ được vẽ trên mặt sằn, Giang Húc nhướn mày: “Đồ đằng này khắc gì thế?”

“Là đồ đằng của Hoả Diễm Cung. Ta đã từng thấy chúng qua thư tịnh.” Liễu Mộc Phong lấy ra một quyển thư tịch, mở trang hình vẽ đồ đằng để Giang Húc xem.

“Y như nhau!” Giang Húc liên tục gật đầu khi nhìn thấy hình vẽ trên sách.

“Vù vù vù…” Chính cái biểu đồ này, ở phía dưới, ở phía dưới.

Nghe lời của vương phụ, Liễu Mộc Phong nhíu mày “Ta sẽ thử cho nổ trước xem có được không, nếu không được thì ngươi dẫn theo đám thuộc hạ đến thử xem có thể ăn được cấm chế hoặc trận pháp này không.”

“Vâng, chủ nhân!” Vương phu nhận lệnh của Liễu Mộc Phong, lập tức dẫn theo Thổ Linh Trùng bay ra xa.

“Tiểu Húc, ta sẽ dùng linh phù để nổ thử, đệ hãy lùi lại sau.” Liễu Mộc Phong ra hiệu cho Giang Húc lùi lại.

“Hay cứ để ta làm việc này cho, ta dùng linh phù cấp hai hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.” Giang Húc nghĩ một chút, lấy ra năm tấm linh phù cấp hai.

“Được, đệ thử trước, không được thì để vương phu chúng nó làm tiếp!” Liễu Mộc Phong lùi lại.

“Ừm!” Giang Húc gật đầu, ném linh phù ra.

“Ầm ầm ầm…”

Sau một tiếng nổ lớn, mặt sàn bị thổi thành một cái hố sâu khoảng hai mươi thước. Trong hố sâu có những bậc thang. Rõ ràng, dưới đây chắc chắn có một động thiên khác.

“Vù vù vù…” Hết rồi, mùi hương hấp dẫn chúng đã biến mất.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Húc nghiêng đầu hỏi.

“Vương phu nói, mùi hương hấp dẫn đã biến mất. Có thể là trận pháp đã bị phá hỏng do lâu ngày không được sửa chữa.” Liễu Mộc Phong nghĩ rằng trận pháp đã quá cũ kỹ và có thể đã không còn hoạt động, nên khi Tiểu Húc làm nổ, trận pháp cũng đã không còn.

“Vậy chúng ta có nên xuống xem không?” Giang Húc hỏi.

“Đừng vội, trước tiên để vương phu xuống xem! Nếu không có nguy hiểm, chúng ta mới xuống!”

“Được!” Giang Húc gật đầu đồng ý.

Liễu Mộc Phong vẫy tay, vương phu dẫn theo đám Nguyên Linh Trùng bay vào trong hố sâu dưới mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro