Chương 6: Thiên tài và phế vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Liễu Mộc Phong đã tìm được thư quán duy nhất ở Song Dương Trấn. Vì trời mới hừng sáng nên thư quán vừa mở cửa, thư đồng đang dọn dẹp, lão bản cũng mới vừa bước từ hậu viện ra.

"Này, Cửu thiếu gia, ngài tới rồi." Nhìn thấy Liễu Mộc Phong đi vào, ông chủ lập tức mỉm cười chào đón.

"Lão bản, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng, chúng ta xuống phía sau nói chuyện thế nào?" Liễu Mộc Phong cười nói, nhìn về phía lão bản bụng phệ.

"Được rồi, Cửu thiếu gia, mời vào!" Ông chủ trên mặt tươi cười, nhiệt tình mời Liễu Mộc Phong tới phía sau thư phòng.

Theo logic mà nói, nguyên chủ khi còn ở nhà họ Liễu rất ít khi ra ngoài nên không có nhiều người biết đến. Tuy nhiên, trong giới tu luyện luôn có hai loại người đặc biệt nổi tiếng. Loại người thứ nhất là thiên tài, loại thiên tài ngay từ khi sinh ra đã có số mệnh đè bẹp người khác. Loại người này cho dù không bước chân ra khỏi cửa, cũng sẽ bị người khác biết đến tường tận, giống như nhị ca của nguyên chủ- Lưu Mục Nham, hắn là thiên tài số một ở thị trấn Song Dương là đơn Mộc linh căn, sáu tuổi liền đi linh võ đệ nhất tông môn đại lục—— Linh Võ Tông, là kiêu ngạo của tất cả mọi người trong Liễu gia.

Có một loại người khác dễ bị coi là kẻ thua cuộc, đặc biệt là kẻ thua cuộc trong một gia tộc lớn. Loại người này rõ ràng có tư chất không tốt, nhưng lại rất giỏi đầu thai. Nếu đầu thai vào đại gia tộc, sinh ra có rất nhiều tài nguyên để tu luyện. Loại người này là sâu bọ của đại gia tộc, đồng thời cũng là sự ghen tị và hận thù của tất cả tu sĩ bình dân. Nó cũng là một sự tồn tại mà mọi người có thể biết đến mà cũng không cần rời khỏi nhà. Và nguyên chủ là tên phế vật điển hình này. Một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, một con sâu trong đại gia tộc chiếm giữ hố xí.

Bởi vì nguyên chủ mang tiếng là phế ngũ linh căn, nguyên chủ cũng là một người nổi tiếng ở trấn Song Dương. Tuy nhiên, khi người khác nhắc đến hắn, trên mặt họ luôn mang theo vẻ tiếc nuối hoặc ghen tị. Có tu sĩ bình dân thậm chí sẽ tức giận nói, làm sao trình độ kém cỏi như vậy lại có thể đầu thai giỏi như vậy? Nếu được đầu thai vào đại gia tộc như Liễu gia, chắc chắn ta sẽ tốt hơn kẻ thua cuộc này!

Đến phòng khách, Liễu Mộc Phong ngồi trên ghế, nhìn quanh phòng khách. Hắn thấy căn phòng không lớn, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.

"Cửu thiếu gia, ngài muốn cùng ta thương lượng chuyện gì?" Lão bản cười hỏi.

"Lão bản, thư quán này của ngươi có bao nhiêu thư tịch?" Liễu Mộc Phong nhìn chủ hiệu sách hỏi.

"Ồ, không nhiều, chỉ hơn một nghìn cuốn thôi." Nói đến đây, ông chủ khiêm tốn cười nói.

"Một ngàn cuốn, đó là loại thư tịch gì?" Liễu Mộc Phong nhìn chằm chằm vào hiệu sách hỏi lại.

"A, thư tịch bên ta tất cả ở đây đều chỉ là thư tịch giải trí. Loại đầu tiên là thư tịch lịch sử, giới thiệu lịch sử của đại lục Linh Vũ trong nhiều năm, kể về lịch sử thành công của nhiều nhân vật lớn, nhiều người kỳ lạ và những điều kỳ lạ. Loại thứ hai, hạng mục là địa lý, có những cuốn thư tịch về phong tục và vị trí địa lý của các nơi khác nhau. Hạng mục thứ ba là về yêu vật và yêu thú của lục địa Linh Vũ và hạng mục thứ tư là về các loại thảo mộc và độc thảo. Các loại thư tịch tra cứu giá một lượng bạc một quyển, hai loại thư tịch cuối cùng có giá mười lượng bạc một quyển." Ông chủ cửa hiệu sách nhìn Liễu Mộc Phong cẩn thận giới thiệu sách trong thư quán của mình.

"Lão bản, trong thư quán của ông có nhiều thư tịch quá, ta khó mua lắm nhưng có thể thuê thư tịch đọc được không?" Liễu Mộc Phong hỏi.

"Thuê thư tịch? Làm sao mà thuê?" Bán thư tịch đã nửa đời, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một khách hàng muốn thuê thư tịch của mình.

"Là như này, ta ở đây đọc, năm ngày cho ngươi một lượng bạc. Ta hứa sẽ không làm hỏng hay làm bẩn. Đọc xong, thư tịch của ngươi vẫn sẽ bán được! Ngươi nghĩ thế nào?" Nhìn lão bản thư quán, Liễu Mộc Phong hỏi.

Nghe vậy, lão ta sờ cằm. "Cái này……"

"Lão bản, ngài yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm hư thư tịch của ngươi, ta đọc xong ngươi vẫn có thể bán. Tiền của ngươi từ ta lấy cũng bằng với ngươi nhặt được miễn phí!" Nhìn lão bản Liễu Mộc Phong cố gắng thuyết phục.

"Được rồi được rồi, Cửu thiếu đã lên tiếng, ta liền cho ngài thuê sách. Tuy nhiên, mỗi ngày sẽ tốn hai lượng bạc."

Nghe được lời nói của lão bản, Liễu Mộc Phong gật đầu. "Được rồi, nhưng ta cũng có một yêu cầu nhỏ, ta muốn phòng khách này thành thư phòng. Ngoài ra, xin lão bản đổi hai chiếc ghế này thành một chiếc giường gỗ. Nếu như đến thì ta sẽ qua đêm!" Ở trọ vẫn phải tốn thêm một khoản bạc, nên cứ sống ở đây thì tốt hơn tiết kiệm bạc.

"Được, chuyện này thì dễ thôi, lát nữa ta sẽ chuẩn bị giường cho Cửu thiếu gia. Bất quá, Cửu thiếu gia phải tự mình lo liệu đồ ăn!" Nhìn Liễu Mộc Phong lão bản sảng khoái đáp ứng yêu cầu.

"Được rồi, đây là nguyên thạch, ta trả trước một trăm ngày tiền thuê sách!" Lưu Mộc Phong biết, trong vòng ba tháng không thể đọc hết một ngàn cuốn thư tịch, nên hắn sẵn sàng đưa cho lão bản một viên nguyên thạch.

"Được rồi được rồi, Cửu thiếu gia quả là một người sảng khoái!" Nhìn thấy nguyên thạch, lão bản thư quán cười không ngậm được mồm. Lấy viên nguyên thạch, lập tức rời khỏi đi tìm chiếc giường đơn cho Liễu Mộc Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro