Chương 7: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng sau...

Hôm nay, Liễu Mộc Phong đang ngồi trong thư phòng đọc thư tịch, thấy một chồng thư tịch mười cuốn trước mắt đã đọc xong, nhưng thư đồng tiểu tam tử vẫn chưa đưa thư tịch tới. Liễu Mộc Phong cau mày, hắn đành nhặt tất cả thư tịch đã đọc xong và bước ra khỏi thư phòng đi vào đại sảnh.

Đến đại sảnh, Liễu Mộc Phong đặt tất cả những thư tịch đã đọc lên kệ một cách quen thuộc. Vừa định cầm những cuốn thư tịch khác lên đọc, hắn nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng, đeo mặt nạ bạc trên mặt đang đi tới chỗ hắn.

“Cho ta hai cuốn thư tịch giới thiệu về yêu thú và một bản đồ phương bắc!” Nhìn về phía Liễu Mộc Phong, nam tử bình tĩnh nói. Giọng nói rất dễ nghe nhưng lời nói lại không hề có cảm xúc chập trùng . Nghe có chút giống giọng robot, lạnh lùng và không có chút ấm áp.

"Được!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong nhìn kỹ hơn, phát hiện lão bản đang chào hỏi những khách hàng khác, nhưng tiểu tam tử lại không có trong thư quán. Bất đắc dĩ đi đến trước giá để thư tịch, Liễu Mộc Phong lập tức tìm được hai cuốn thư tịch về yêu thú mà mình đã đọc, sau đó lấy tấm bản đồ vừa đọc tối qua đưa cho người nam tử kia.

"Bao nhiêu?" Nam tử lấy thư tịch và bản đồ, đặt thẳng vào chiếc nhẫn trữ vật.

"Thư tịch có giá mười lượng bạc, bản đồ cũng có giá mười lượng bạc, tổng cộng là ba mươi lượng." Ở trong thư quán này ba tháng, Liễu Mộc Phong đã thành tinh, có thể tìm thấy thư tịch nhanh chóng, thứ gì bao nhiêu hắn biết rất rõ ràng.

“Đây, không cần thối lại!” Hắn ném một thỏi bạc năm mươi lượng cho Liễu Mộc Phong, liền bỏ đi.

"Đa tạ đại nhân!" Hắn cúi đầu tạ ơn, Liễu Mộc Phong bắt chước dáng vẻ của thư đồng trong thư quán là tiểu tam tử cũng gọi đối phương là "Đại nhân". Danh hiệu “Đại nhân” là danh hiệu kính trọng mà người thường dùng xưng hô với các tu sĩ. Tiểu tam tử là một người bình thường nên mỗi vị khách đều gọi là "Đại nhân”.

Liễu Mộc Phong không hề để ý đến, nam nhân bước đi cực nhanh. Khi Liễu Mộc Phong ngẩng đầu nhìn lại, người đàn ông đã đi mất.

Bên này Liễu Mộc Phong thuận lợi hoàn thành một sinh ý. Lão bản cũng bên này cũng hoàn thành một đơn sinh ý khác, cung kính tiễn khách ra khỏi cửa.

"Lão bản, đây cho ngươi bạc bán hai cuốn thư tịch giới thiệu yêu thú và một bản đồ phương bắc!" Vừa nói Liễu Mộc Phong vừa đưa tiền cho đối phương.

"Đa tạ cửu thiếu, hai mươi lượng được thưởng ta sẽ đổi sang bạc vụn cho ngài!" Lão bản nhận lấy bạc, mỉm cười cảm ơn.

"Không, ta cũng muốn hai tấm bản đồ thay cho hai mươi lượng này!" Vừa nói, Lưu Mộc Phong vừa lấy bản đồ đầy đủ của lục địa Linh Vũ và bản đồ phía bắc từ trên giá sách.

"Được, được!" Gật gật đầu, ông chủ liền đồng ý. Dù sao tấm bản đồ này nhập hàng là năm lạng bạc, hai tấm bản đồ này bán cho Liễu Mộc Phong được tận hai mươi lượng bạc, tính thế nào cũng là hắn lời.

"Lão bản, tiểu tam tử đâu? Ở đây bận rộn như vậy, sao không thấy hắn?" Liễu Mộc Phong sau khi cất bản đồ lại nghi hoặc hỏi.

“À, mẹ của tiểu tam tử bệnh nên xin nghỉ mấy ngày. Trong thời gian ngắn không đến được” Nói đến đây, ông chủ cũng rất phiền muộn.

"Ồ, thì ra là vậy!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong đành phải đi đến giá sách tự mình lấy sách, đi đến trước mặt lão bản để hắn xem qua "Mười quyển, ngươi nhìn kĩ nha"

"Ôi chao, cửu thiếu, ta còn lo lắng sao? Thư tịch của ta cũng không đáng giá mấy đồng tiền" Ông chủ hào phóng cười nói.

"Được, ta đi trước đây!" Ôm sách trong tay, Liễu Mộc Phong trực tiếp trở lại phòng khách.

Nhìn bóng lưng của Liễu Mộc Phong, lão cười nhẹ. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ cửu thiếu gia nhà họ Liễu này là một kẻ ngốc sao? Người tu hành thích đọc thư tịch võ thuật, công pháp, truyền thừa bùa chú. Nhưng tên này lại đọc mấy thư tịch giới thiệu về lục địa mang tính chất chỉ là giải trí. Ngoại trừ thư tịch giới thiệu của yêu thú, sau này ra ngoài tu luyện để không hai mắt tối thui ít nhất cũng nhận thức được mấy con yêu thú thế nào. Hay thư tịch giới thiệu linh dược sau này ra ngoài ít nhất cũng kiếm được một ít. Nhưng xem địa lý này nọ, đọc sách lịch sử có công dụng gì? Đó không phải là lãng phí thời gian sao?

……………………

Vài ngày sau

Liễu Mộc Phong bước ra khỏi thư phòng  lần lượt đặt những cuốn thư tịch đã đọc lên kệ, lấy hai cuốn thư tịch cuối cùng ở góc kệ. Đây là hai cuốn cuối cùng nếu đọc xong cũng không cần phải ở trong thư quán nữa. Tính toán một chút, hắn đã ở đây được chín mươi bảy ngày đã đến lúc phải rời đi.

"Tiểu phế vật?"

Nghe thấy âm thanh đến từ một người phụ nữ ở phía sau lưng, Liễu Mộc Phong không khỏi nhíu mày, đột nhiên có một loại dự cảm không lành. Chậm rãi xoay người lại, hắn đã thấy người đi tới.

Người đến gồm hai người một nam một nữ. Nam tử mặc cẩm bào gấm hào hoa phú quý, trên tay cầm một chiếc quạt giấy mang theo khí chất của một thiếu gia cao quý. Người này không ai khác chính là đường ca là con trai của đại bá nguyên chủ, tên là Liễu Thành. Người còn lại là một người phụ nữ có vài phần nhan sắc mặc váy màu xanh. Nữ tử này tên là Liễu Trân Nhi. Cô là đường tỷ thứ tư  và là con gái của nhị bá của nguyên chủ.

"Đại ca, Tứ tỷ!" Liễu Mộc Phong cúi đầu cung kính chào hỏi hai người.

Nghe vậy, Liễu Trân Nhi khịt mũi hừ lạnh "Tiểu phế vật ngươi không phải đi Trương gia thôn sao? Sao ngươi lại trở lại đây? Ngươi không phải muốn xin gia gia cho ngươi về gia tộc đi?"

Nữ tử nhìn Liễu Mộc Phong với ánh mắt khinh thường, ghê tởm và căm ghét. Tựa như một con gián buồn nôn đáng ghét, Liễu Mộc Phong chỉ cảm thấy buồn cười. Đúng vậy, nguyên chủ quả thực là một phế vật có ngũ linh căn nhưng Liễu Trân Nhi này cũng không phải là một người lợi hại nha? Bất quá cũng chỉ là một vị tu sĩ tam linh căn, năm mươi bước cười trăm bước(*) có thú vị không?

(*) 五十步笑百步: Ngũ thập bộ tiếu bách bộ. Vào thời Chiến Quốc, Mạnh Tử đang nói chuyện với vua Huệ nước Lương và đưa ra ví dụ về hai người lính bị đánh bại. Người lùi năm mươi bước, người lùi năm mươi bước cười nhạo người lùi một trăm bước, nói rằng vô dụng. Trên thực tế, cả hai người đều đang rút lui, họ chỉ chạy ở những khoảng cách khác nhau. Nghĩa là bạn cũng có những khuyết điểm, sai sót như người khác nhưng ở mức độ nhẹ hơn mà lại cười nhạo người khác.
(Nó đồng nghĩa với câu chó chê mèo lắm lông ở Việt Nam vậy đó)

"Không, tôi lên trấn mua gạo. Ở nhà không có gạo!" Liễu Mộc Phong cúi đầu, cố gắng bắt chước bộ dáng ngoan ngoãn nhưng có phần hèn nhát của nguyên chủ khi đối mặt với những anh em họ này. (Mấy ní, nếu mà mễ không thì tui ghi là gạo còn linh mễ tui vẫn để là linh mễ nha chứ ghi linh gạo đọc kì quá, còn gạo có linh khí dài quá làm biếng lắm z nha. Thân yêu 😚)

"Mua gạo? Tại sao mày lại đến thư quán để mua gạo?" Liễu Trân Nhi vênh váo hất mặt lên trừng mắt nhìn Liễu Mộc Phong chấp vấn.

“A, ta tới đây để mua hai cuốn thư tịch giới thiệu linh dược, xem có thể trồng loại linh dược nào để kiếm lời thêm ít nguyên thạch.” Nhìn Liễu Trân Nhi, Liễu Mộc Phong bày ra dáng vẻ nhu nhược.

"Hừ, kiếm lời linh thạch? Chỉ ngươi với mảnh đất vô dụng kia, không phải cũng đểu giống nhau là một dạng à." Nói đến đây, Liễu Trân Nhi lộ ra vẻ mặt khinh thường.

"Cửu đệ, thế đạo hiểm ác, trong trấn này cao thủ rất nhiều, ngươi tốt nhất nên ít ra ngoài kẻo gặp phải nguy hiểm!" Liễu Thành có "lòng tốt" nhắc nhỡ.

"Ân, đúng vậy, ca ca nói vừa đúng lúc, lát nữa ta sẽ mua thư tịch và gạo rồi quay về."

"Tốt, ngươi hiểu được là tốt rồi, phụ thân ta bảo ngươi đi Trương gia thôn là bảo vệ ngươi, thực lực của ngươi quá thấp, ở trong thành không an toàn!" Liễu Thành bổ sung nói. Hắn nghĩ: Phụ thân cũng làm vậy rồi, sao không gửi đống rác này đi xa hơn? Tên vô dụng này lắc lư ở thị trấn Song Dương dưới tên tuổi nhà họ Liễu. Đây chẳng phải là một sự sỉ nhục đối với gia tộc sao?

"Được, được, ta biết rồi, ca ca yên tâm, ta sẽ trồng trọt thật tốt, tu luyện thật tốt. Đại thúc nói nếu ta thăng đến cảnh giới Linh Giả Cảnh liền có thể trở về gia tộc!" Nói đến đây Liễu Mộc Phong lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Nghe vậy, Trân Nhi bật cười như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó. "Linh Giả Cảnh? Ngươi? Cuộc sống nào dễ dàng như vậy sao!" Đang đùa gì thế? Một tên phế vật có ngũ linh căn muốn thăng đến cảnh giới Linh Giả Cảnh? Đang nằm mơ giữa ban ngày?

"Tứ muội!" Nhìn Liễu Trân Nhi, Liễu Thành lạnh giọng rầy nàng.

Nhận được ánh mắt không hài lòng từ đại ca, Liễu Trân Nhi lập tức nén nụ cười khoa trương trên mặt.

Quay đầu lại, Liễu Thành dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn Liễu Mộc Phong. "Cửu đệ, ta tin tưởng ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thăng đến Linh Giả Cảnh. Cho nên, ngươi nhất định phải ở lại trong thôn, tu luyện thật tốt, trồng trọt tốt, biết không?"

"Được rồi, ta hiểu rồi đại ca" Ngươi xem ta như một đứa trẻ ba tuổi sao? Chẳng phải chỉ sợ tôi chạy về một khóc hai nháo ba treo cổ tự tử, ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu gia sao? Liễu Thành này bề ngoài thì hiền lành tao nhã nhưng trong lòng lại nham hiểm hơn bất kỳ ai khác, xem ra nguyên chủ là một tiểu tử ngu xuẩn ít va chạm với đời liền bị hắn lừa gạt cho xoay vòng vòng.

“Thiếu gia, Tứ tiểu thư, hai người muốn mua loại thư tịch gì?” Sau khi bàn giao xong, lão bản thư quán cung kính chạy tới.

"Hứ, lấy hai cuốn thư tịch giới thiệu quái vật và một bản đồ phương bắc." Liễu Thành nhẹ giọng nói.

"Ôi chao, được!" Gật đầu, lão bản lập tức lấy thư tịch và bản đồ.

Lấy thư tịch và bản đồ, Liễu Thành đưa cho ông chủ năm mươi lượng bạc. “Hai cuốn sách trong tay cửu đệ của ta cũng thanh toán lun!”

"Được rồi, chính xác là năm mươi lượng!" Gật đầu, lão bản thư quánlập tức trả lời.

"Ừ!" Gật đầu, Liễu Thành lại liếc nhìn Liễu Mộc Phong.

"Ca, tứ tỷ các ngươi đi thong thả!" Liễu Mộc Phong lập tức cung kính tiễn bọn họ đi.

"Cửu đệ, ngươi trở về như thế nào? Hay không để đại ca đưa ngươi đi?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Liễu Thành "Thân mật" hỏi. Lòng nói: Khi nào thùng rác này mới cút đây?

"A, đại ca ngươi yên tâm, trong thôn có xe bò, bọn họ sẽ gặp ở cổng thành lúc giờ dậu, ta đi xe bò trở về." Liễu Mộc Phong cười nói.

"Được rồi, chúng ta đi trước!" Gật đầu, Liễu Thành cùng Liễu Trân Nhi rời đi.

"Ừ!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong mỉm cười tiễn hai người ra khỏi thư quán.

Nhìn cửu thiếu tiễn họ rồi ôm sách vào phòng khách với vẻ mặt thờ ơ, tâm tình không hề thay đổi, lão bản thư quán thầm nghĩ: Cửu thiếu này tính tình thật là tốt bụng, bị gọi là phế vật, hắn thực sự có thể chịu đựng được. Trên thực tế, lão ta không hiểu được sự thật rằng tính tình Liễu Mộc Phong không phải dễ tính, mà cảm thấy không cần thiết phải quan tâm, bởi vì hắn không phải nguyên chủ, trong mắt hắn những người kia không có quan hệ gì. Liễu Thành và Liễu Trân Nhi chẳng qua chỉ là những người xa lạ không liên quan. Cứ sủa bao nhiêu tùy thích, dù sao hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào.

--- ---

Chương này trên 2k từ má ôi. Mấy đọc cho tớ xin 1 bình luận để cải thiện lại cách viết nha. Tại mới làm nên mấy ní cứ góp ý tớ xin cảm ơn nhiều. Thân yêu 😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro