Chương 8: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi thư quán, Liễu Trân Nhi cứ một mặt khó chịu "Đúng là tên phế vật này đã bị đưa đi Trương gia thôn, sao lại quay về? Không ngại mất mặt."

Nghe vậy, Liễu Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương "Ngươi ở thư quán ầm ĩ gào to như vậy không phải tự làm mất mặt? Một hai mở miệng là tiểu phế vật là sợ người khác không biết hắn là người Liễu gia chúng ta?"

"Muội, muội..." Nhận được ánh mắt lạnh lùng từ đại ca, Liễu Trân Nhi rụt cổ lại.

"Ngươi không thể học như ngũ muội? Thông minh lên một chút." Nhìn Liễu Trân Nhi, Liễu Thành hừ lạnh một tiếng. Hắn trong lòng nói: Tứ muội này ngu như lợn, không xinh đẹp bằng ngũ muội, lại là tam linh căn, gả cho các gia tộc lớn dù làm thiếp cũng khó mà tìm ra. Nếu không phải nàng là nữ nhân, có thể làm thông gia, phụ thân đã sớm đày đi nơi khác.

"Vâng, muội đã hiểu rồi đại ca." Gật đầu, Liễu Trân Nhi cúi đầu đồng ý. Tâm lại khác: Có gì đặc biệt, chẳng phải chỉ là tam linh căn giống ta thôi sao? Nếu không phải nhà của ngươi sinh ra tuyệt thế thiên tài -- Liễu Mộ Ngôn, gia đình các ngươi sao có thể càn rỡ như vậy?

"Đi thôi!" Liễu Thành nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi. Theo sau Liễu Thành, Liễu Trân Nhi cũng rời đi.

Sau khi đọc xong hai quyển thư tịch cuối cùng, Liễu Mộc Phong mua thêm vài cuốn ở thư quán trước khi rời đi. Rời khỏi thư quán, Liễu Mộc Phong mua một ít linh mễ, bỏ vào nhẫn trữ vật của mình.

Sờ vào nhẫn trữ vật, Liễu Mộc Phong cảm thấy có chút đau lòng, giờ phút này trong nhẫn trữ vật của hắn chỉ còn lại năm mươi lượng bạc, nguyên thạch đều đã dùng hết. Hắn phải nhanh chóng quay lại linh điền để thúc linh thảo, nếu không hắn thậm chí sẽ không có nguyên thạch để tu luyện.

Đi tới thành nam, Liễu Mộc Phong phát hiện một cỗ xe ngựa có yêu mã kéo chân. Phu xe là một người hán tử trung niên để râu quai nón, dáng vẻ thật thà và lương thiện.

"Đại thúc, ta muốn đi Trương gia thôn. Chi phí bao nhiêu?" Liễu Mộc Phong đi tới trước mặt hán tử đó hỏi giá cả.

"Trương gia thôn, hai mươi lượng!" Nhìn từ trên xuống dưới Liễu Mộc Phong một lượt, ánh mắt hán tử nhẹ nhàng quét qua bộ quần áo và chiếc nhẫn trữ vật của Liễu Mộc Phong.

"Hả? Hai mươi lượng đắt quá!" Liễu Mộc Phong cau mày khi nghe thấy giá cả. Ngồi xe bò của thôn chỉ tốn bốn lượng bạc, cho dù yêu mã của đối phương chạy nhanh hơn xe bò cũng không tốn tới hai mươi lượng bạc đi? Nhiều nhất cũng chỉ có mười lạng bạc mà thôi.

"Ta cũng muốn đi Trương gia thôn, mỗi người cho ngươi mười lượng bạc thì thế nào?" Nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc, Liễu Mộc Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy nam tử mặc quần áo màu trắng, trên mặt đeo mặt nạ bạc. Lòng nói: Khéo thật chứ, lại gặp được người này.

Nghe vậy, hán tử đánh giá người đeo mặt nạ và phát hiện ra rằng tên này đang mặc quần áo đẹp và chỉ có thực lực là Linh Phàm Cảnh ba sao. Hán tử gật đầu. “Được rồi, vậy hai ngươi chia mỗi người mười lượng!”

"Ồ!" Nghe xong, Liễu Mộc Phong đưa cho đối phương mười lượng bạc, người đeo mặt nạ cũng đưa cho đối phương mười lượng bạc, hai người lần lượt lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Song Dương Trấn, trong xe có hai người xa lạ ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Chúng ta lại gặp nhau! Ngươi, ngươi tên gì?" Nhìn nam tử đeo mặt nạ ngồi đối diện, Liễu Mộc Phong mỉm cười chào hỏi.

Nhìn Liễu Mộc Phong từ trên xuống dưới một chút, người đeo mặt nạ từ từ nhắm mắt lại, không để ý tới Liễu Mộc Phong.

“Ta…” Nhìn người đeo mặt nạ trên mặt nói rõ ràng là không muốn nói chuyện với mình, Liễu Mộc Phong rất buồn bực,  chỉ muốn trò chuyện để xoa dịu bầu không khí khó xử. Cuối cùng, tên này này thực sự không để ý đến mình. Lòng tốt mà chả được hồi báo.

Liếc nhìn người nam tử đeo mặt nạ đối diện, Liễu Mộc Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn chằm chằm vào một lần nữa. Liễu Mộc Phong đột nhiên ý thức được, lần đầu tiên khi nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ trong thư quán, hắn cảm nhận rõ ràng rằng người nam tử đeo mặt nạ có cảnh giới là Linh Phàm Cảnh chín sao, nhưng bây giờ, hắn lại thực lực chỉ là Linh Phàm Cảnh ba sao. Nguyên lai mình lại cảm thấy có gì đó không đúng! Thì ra do sức mạnh của đối phương giảm đi.

Thật kỳ lạ, tại sao chỉ trong vài ngày mà sức mạnh của người này lại đột nhiên chênh lệch nhiều như vậy? Chẳng lẽ là hắn cố ý che giấu thực lực? Hay người hắn nhìn thấy trước đây không phải là người nhìn thấy bây giờ?

Nghĩ đến đây, Liễu Mộc Phong lại nhìn chằm chằm nam tử đối diện. Chiều cao, mập gầy, quần áo này dường như đều giống hệt người trước đây! Tuy nhiên, chắc hẳn sẽ có một số người có chiều cao ngang nhau và thích đeo mặt nạ, cũng có nha?

Cỗ xe chạy được chừng một tách trà rồi mới từ từ dừng lại. "Đã đến rồi, hai vị khách quan vui lòng xuống xe!"

Liễu Mộc Phong nghe được lời nói của hán tử này, sửng sốt. Nghĩ: hắn ta phải mất nửa canh giờ mới đến được Trương gia thôn bằng xe bò! Tại sao cỗ xe yêu mã này lại nhanh như vậy?
Từ từ mở mắt ra, người đeo mặt nạ vén rèm xe lên và là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe.

Nhìn thấy người đeo mặt nạ bước xuống xe, Liễu Mộc Phong cũng nhảy ra khỏi xe. Vừa xuống xe, Liễu Mộc Phong đã chết lặng. Đây là một khu rừng chứ không phải Trương gia thôn. Hơn nữa, lúc này trong rừng còn có năm người đàn ông lực lưỡng, cộng thêm người đánh xe, tổng cộng có sáu người. Với một thanh kiếm trong tay, hắn và nam tử đeo mặt nạ đều bị bao vây.

"Các ngươi? Các ngươi?" Nhìn thấy tình huống này, Liễu Mộc Phong nghĩ: Đây là bị cướp à? Tại sao lại xui xẻo như vậy! Cư nhiên còn gặp phải một đám cướp?

"Hừ, đừng dài dòng, giao toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật trên người ra, nếu không hai người các ngươi đừng hòng sống sót rời đi!" Nhìn Liễu Mộc Phong và người đeo mặt nạ, bộ mặt thật của người phu xe lộ ra nguyên hình, nguyên bản Linh Phàm Cảnh hai sao tu vi trực tiếp biến thành Linh Phàm Cảnh tám sao, vẻ mặt ban đầu thật thà trung hậu bây giờ này cũng viết đầy sự tàn ác.

"Các ngươi chính là Trấn Bắc Lục Hùng?" Nhìn sáu người, người đeo mặt nạ lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua sáu vị tu sĩ trước mắt. Sáu tên tu sĩ, dẫn đầu là tên đánh ngựa cảnh giới Linh Phàm Cảnh tám sao, năm tên còn lại đều là Linh Phàm Cảnh sáu sao.

Nghe vậy, người đánh xe không khỏi nhướng mày. Cười một cách càn rỡ "Đúng vậy, chúng ta là Trấn Bắc Lục Hùng nếu rơi vào tay bọn ta, cũng đừng nghĩ đến việc sống sót." Nói xong, phu xe giơ tay ra hiệu, năm người lập tức lao lên hướng về nam tử đeo mặt nạ và Liễu Mộc Phong.

Liễu Mộc Phong sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi khi nhìn thấy năm hán tử to lớn với bờ vai to và vòng eo tròn đang lao về phía mình, tay cầm dao và vẻ mặt hung dữ. Hắn vội vàng dùng linh lực của mình điểu khiển cỏ dại trên mặt đất quấn vào chân năm đại hán.

Cùng lúc đó, khí tức của người đeo mặt nạ ngày càng tăng lên, hắn trực tiếp thay đổi từ cảnh giới Linh Phàm Cảnh ba sao tăng lên Linh Phàm Cảnh chín sao rút kiếm ra tấn công năm tên kia chỉ bằng một đòn. Lưỡi kiếm sắc mang theo kim quang, hai tên cướp Linh Phàm Cảnh sáu sao thành hai nửa. (Hai tên cướp thành Gojo Satoru 😗)

"A..." Nhìn thấy đồng bạn của mình chết thảm, ba tên còn lại đều rít rào thành tiếng.

Cầm thanh kiếm trong tay, nam tử đeo mặt nạ lao thẳng về phía ba người còn lại dùng kiếm tấn công liên tục, giống như thái dưa và rau, ba người còn lại bị giết ngay lập tức. Quay đầu, cậu nhìn người đánh xe đang ôm lấy Liễu Mộc Phong.

"Ngươi, đừng tới đây, nếu ngươi lại tới, ta sẽ giết hắn!" Người đánh xe đưa dao lên cổ Liễu Mộc Phong, vẻ mặt sợ hãi nhìn nam tử đeo mặt nạ.

Nhìn con dao dưới cổ, Liễu Mộc Phong có chút chán nản. Nguyên chủ có thể sống thêm ba năm nữa! Nhưng như vậy cũng tốt, hắn mới xuyên hơn ba tháng, hắn như thế mà chết? Tại sao cuộc sống của hắn khốn khổ đến vậy? Nếu biết trước vậy đi bộ về thay vì đi xe ngựa thì dù sao cũng có thể trở về làng sau một canh giờ mà thôi, nếu đi bộ về thì đâu gặp chuyện như thế này.

Nhìn người đánh xe đang giữ con tin và đe dọa, nam tử chế nhạo "Đầu của sáu người các ngươi trị giá một vạn (*) nguyên thạch. Các ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua một vạn nguyên thạch vì một người không liên quan sao?"

(*) Một vạn = 10 000

"Ngươi, ngươi..." Nghe vậy, con dao trong tay gã càng run lên.

"Giết hắn đi, nếu ngươi giết hắn trước, ta giết ngươi tiếp theo cũng vậy. Bằng không, chúng ta đồng thời ra tay xem ai nhanh hơn, đao của ngươi hay kiếm của ta." Nhìn gã đánh xe, nam tử đeo mặt nạ không hề dao động.

Nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán người đánh xe. "Ta, ta sẽ cho ngươi toàn bộ đồ đạc, ngươi tha mạng cho ta thấy thế nào?"

"Giết ngươi thì ta vẫn có thể lấy được?" Nam tử đeo mặt nạ mỉm cười không phản đối.

"Ngươi, ngươi..." Người đánh xe nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận buông tay cầm dao xuống, đặt chân lên mông Liễu Mộc Phong, đá thẳng trực tiếp vào lồng ngực người đeo mặt nạ phía đối diện, quay đầu co giò bỏ chạy.

Sau khi lao vào lồng ngực của nam tử, Liễu Mộc Phong khịt khịt mũi ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo của nam tử rất dễ ngửi. Mùi rất nhẹ nhưng lại thơm cực kỳ, khiến Liễu Mộc Phong có chút say mê.

Liễu Mộc Phong lập tức bị đẩy ra, nam tử liền đuổi theo người đánh xe bỏ chạy.

Nhìn thấy hai người kia lần lượt rời đi, Liễu Mộc Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sờ vết máu trên cổ, hắn có cảm giác như vừa kiếm về được một cái mạng.

Nhìn năm thi thể trên mặt đất, Liễu Mộc Phong dũng cảm bước tới, lấy đi nhẫn trữ vật của họ. Sau đó, hắn trực tiếp leo lên xe ngựa, lái xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.

--- ---

Ngày càng dài nha chương này trên 3k từ tớ làm một hồi còn 2k từ :)).
Tại tớ thích tu tiên mà bộ này chưa thấy ai dịch nên lm lun và tớ chưa xác định được thụ là ai nên chưa bít xưng hô như thế nào nhưng trước mắt xưng hô như z nha
Công aka Liễu Mộc Phong --> hắn
Thụ aka chưa xác định--> cậu
Nhân vật qua đường --> gã, lão, tên, họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro