Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Ngạn Phỉ cuối cùng cũng không đánh Vu Thành Kha, dẫu sao hắn còn cần Vu Thành Kha giúp hắn gặp Vu Dung Lang, chỉ khi trực tiếp đối mặt mới có thể tìm được điểm yếu của hắn ta, tùy cơ ứng biến.

Tạ Ngạn Phỉ mặc nguyên cây xanh đỏ ra khỏi phủ.

Tất nhiên, để dân chúng bên đường không phải chịu một phen kinh hãi, hắn đã tốt bụng rửa mặt sạch sẽ.

Nhân lúc trời tối, Tạ Ngạn Phỉ cùng Vu Dung Lang cùng đi đến Xuân Phong lầu.

Ngay khi Tạ Ngạn Phỉ bước vào Xuân Phong lầu, hai bóng đen theo sau hắn im hơi lặng tiếng quay về bẩm báo.

Một tòa lầu các trang nhã ẩn mình trong một nơi vắng vẻ sâu trong rừng trúc xanh um tươi tốt của Trấn Quốc Công phủ.

Đêm xuống, gió từng đợt xào xạc, quỷ mị uy nghiêm.

Hai đạo thân ảnh băng qua rừng trúc, né tránh cơ quan ẩn giấu trong bóng tối, bay vút qua, đến tầng cao nhất của tòa lầu các - Tàng Thư các.

Tại đó, Bùi Hoằng một thân áo đen ngồi tựa trên nhuyễn tháp hạ mi mắt, một tay cầm miếng gỗ, một tay cầm đao, đang khắc gì đó.

Động tác hắn thật chậm, khắc một chút lại phải sờ một chút, cho dù như vậy, người gỗ trong tay hắn đã thành hình một nửa, nhìn có vẻ là đàn ông, không có khuôn mặt.

Hai người tiến vào lầu các, quỳ gối: "Tông chủ."

Bùi Hoằng không lên tiếng, tiếp tục ung dung thong thả vuốt ve, cho đến khi tượng gỗ trong tay khắc xong, trông rất sống động nhưng vẫn không có khuôn mặt, lúc này Bùi Hoằng mới bỏ tượng gỗ trong tay xuống.

Ngay khi hắn buông xuống, trong lầu các vốn chỉ có hai người thuộc hạ cùng Bùi Hoằng bỗng hiện ra một cái bóng, một tùy tùng quỷ mị xuất hiện, cung kính dâng lên một mảnh vải sạch.

Bùi Hoằng nhận lấy, rồi mới chậm rãi mở miệng, nhưng là nói với tùy tùng: "Có chuyện gì khai báo?"

Tùy tùng hồi bẩm: "Hắn thừa nhận năm năm trước là hắn động thủ làm hại đại công tử, nhưng hắn không phải chủ mưu, có người mua cái mạng của đại công tử. Hắn chưa thấy mặt kẻ chủ mưu đó, chỉ biết là là một nương tử phong tư thướt tha kiều mị, mang khăn che mặt, không nhìn rõ mặt mũi. Nhưng mà hắn nói vị nương tử này cả người mang cốt cách phong trần, hắn suy đoán chủ mưu có thể đang ẩn thân ở chốn thanh lâu."

Bùi Hoằng ngừng động tác lau tay một lát: "Còn có gì khác không?"

Tùy tùng: "Không có."

Bùi Hoằng ừ một tiếng, đem khăn lau tay tùy tiện ném, vừa vặn rơi xuống bức tượng gỗ vừa khắc kia, che lên khuôn mặt chưa được khắc, hắn đứng dậy, Bùi Hoằng lại mở miệng lần nữa: "Vậy thì xử lý đi."

Hắn từ tháp mềm bước xuống, bịch một tiếng cửa sổ mở toang ra, gió lạnh nối đuôi mà vào, hắn phất tay áo, miếng vải che lên mặt tượng gỗ cũng vô thanh vô thức bay xuống đất.

Tùy tùng cũng rời đi.

Bùi Hoằng đi thẳng đến trước cửa sổ mới dừng lại, hắn nhìn rừng trúc, cách đây rất xa, tựa như có thể vượt qua rừng trúc thấy toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đèn đuốc sáng choang ồn ào  náo nhiệt, cùng nơi hắn đứng, tạo thành tương phản rõ rệt.

Hai người quỳ sau lưng hắn quỳ một mực không lên tiếng, giống như là không tồn tại vậy, cho đến Bùi Hoằng giơ tay lên một cái, bọn họ mới dám lên tiếng: "Tông chủ, Ngũ hoàng tử tối nay đi Xuân Phong lầu, có cần chúng ta đi theo bảo vệ không?"

Loại địa phương đó, dựa vào bản lĩnh bọn họ tin chắc sẽ không một ai phát hiện ra, nhưng không cẩn thận có khi lại nhìn thấy cái không nên thấy đó?

Tông chủ chỉ nói đi bảo vệ, chưa nói loại chuyện tế nhị cũng... Cho nên bọn họ trở lại hỏi một phen.

Bùi Hoằng híp mắt: "Hắn đi Xuân Phong lầu làm gì?"

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái: Cái này... Đi thanh lâu nhất định là để hưởng lạc rồi, nhưng những lời này không thể nói thẳng ra như vậy được, "Ngũ hoàng tử đi cùng Tướng phủ Tứ công tử."

"Vu Thành Kha?" trong đầu Bùi Hoằng thoáng nhớ lại lời bẩm báo của tùy tùng, người kia nói chủ mưu có thể là người từ chốn phong trần, đã như vậy, trước tiên bắt tay từ nơi này..."Chuẩn bị một chút, ta cùng các ngươi đi Xuân Phong lầu một chuyến."

Hai người: "? ? ?" Bọn họ không nghe lầm chứ?

Tông chủ của họ... muốn đi dạo thanh lâu? !

Hai người mắt choáng váng, nhưng lại không dám lắm mồm, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.

Mà bên kia, Tạ Ngạn Phỉ vừa bước vào Xuân Phong lầu, giương mắt nhìn lầu các đèn đuốc sáng choang, mỹ nhân đeo sa mạn dáng người uyển chuyển, thanh âm lại mị vừa sắc, thấy hắn chính là cười ngọt ngào, một tiếng lại một tiếng Vương gia, không bị khuôn mặt này ảnh hưởng một chút nào.

Tạ Ngạn Phỉ cũng không bất ngờ khi bọn họ nhận ra hắn, dẫu sao toàn bộ hoàng thành, mặc dù có không ít người béo, nhưng vừa mập lại xấu xí, còn xấu xí tuyệt đỉnh, xấu xí thành đặc điểm, vậy cũng chỉ có đương triều Ngũ hoàng tử Húc vương.

Tạ Ngạn Phỉ xuyên đến nay đã được ba ngày, nhưng đây là lần đầu gặp được sự nhiệt tình như gió xuân này, khiến cho hắn có chút sung sướng, miễn cưỡng đè nén tâm tình phấn khởi: Không được, hắn là tới để gặp Vu Dung Lang, không phải tới gặp những mỹ nhân nũng nịu này.

Nhưng mà... Thấy những mỹ nhân này, ai còn muốn gặp Vu Dung Lang.

Mắt Tạ Ngạn Phỉ rơm rớm nước mắt, con ngươi đen thui dòm mỹ nhân liền phát sáng lên, nhìn đến mức Vu Thành Kha hồ nghi quay đầu lại: "Vương gia? Đi thôi, ta đã đặt xong bao sương*."

*bao sương: Khán đài giành riêng trong rạp hát, hí viện.

Tạ Ngạn Phỉ cố nén những suy nghĩ lung tung, đi theo Vu Thành Kha vào bao sương.

Chờ sau khi đi vào, hắn nghe những thanh âm cười yêu kiều, không kìm lòng được, lại không phải là không thể vẹn cả đôi đường, cần gì phải để bản thân thiệt thòi, hắn liếc nhìn ma ma dẫn đường nhiệt tình: "Đưa bốn vị đầu bài tới đây."

Dứt lời, đặc biệt mò ra một chồng ngân phiếu từ trong lòng ngực, đếm ra bốn tờ cho ma ma.

Ma ma thấy con số trên ngân phiếu, thiếu chút nữa tự mình tới phục vụ: "Được rồi! Vương gia ngài đã có lời mời, lập tức để bốn vị cô nương tới hầu hạ! Tối nay bảo đảm Vương gia ngài hài lòng!"

Tạ Ngạn Phỉ vểnh môi ừ một tiếng, trên mặt bình tĩnh phất tay một cái, trái tim thì nhảy loạn cào cào, nghe nói cô nương thanh lâu cổ đại đều tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, dù cho như thế nào, nghe một đoạn tiểu khúc cũng không uổng tới chuyến này.

" Chờ , chờ một chút..." Vu Thành Kha bị một chiêu này của Tạ Ngạn Phỉ làm cho kinh động, chờ lấy lại tinh thần muốn ngăn cản, ma ma đã chạy té khói. Hắn quay đầu khó tin nhìn Tạ Ngạn Phỉ: "Vương gia? Cái này... Ngươi làm cái gì vậy?"

Sao lại gọi thêm cô nương?

Tạ Ngạn Phỉ thấp giọng ho khan một tiếng, nghiêm trang lắc lư: "Ngươi không hiểu, ta đây là cố ý đó. Ngươi nhìn gì, Vu nhị ca đi cùng đám công tử quyền quý, nhất định phải kêu cô nương hầu hạ đúng chứ ? Những công tử ca kia có thể để ý đến những cô nương bình thường sao? Khẳng định coi thường có đúng hay không? Đến lúc đó bọn họ nhất định phải kêu đầu bài, nhưng là bốn đầu bài đều ở chỗ chúng ta, bọn họ có phải hay không muốn đi qua đòi người? Như vậy chúng ta không cần đi tìm Vu nhị ca, Vu nhị ca sẽ tự mình  tìm tới? Đây chính là vô tình gặp được, còn tuyệt đối sẽ không hoài nghi."

Vu Thành Kha: "Thật giống như...có chút đạo lý." Nhưng hắn cảm giác có điểm nào không đúng lắm chứ ?

Tạ Ngạn Phỉ một bộ biểu tình tán thưởng trẻ nhỏ dễ dạy vỗ vai hắn một cái: "Đúng vậy mà."

Chờ Vu Thành Kha lấy lại tinh thần, hắn rốt cuộc biết không đúng chỗ nào, "Không đúng, Vương gia, lần này chúng ta đến không phải để tìm Vu nhị ca à... Nếu để cho Vu nhị ca thấy Vương gia cùng với những cô nương này, có thể khiến cho Nhị ca hiểu lầm Vương gia hay không?"

"Hiểu lầm? Sẽ không đâu." Tạ Ngạn Phỉ thành khẩn nói: "Thành Kha à, ngươi không hiểu rồi, có phải Vu nhị ca chuẩn bị thành hôn đúng không? Lần này có phải là lần cuối ta gặp hắn, nhân cơ hội hắn say rượu để thổ lộ tình cảm đã qua, cũng như đặt một cái kết cho quá khứ đúng không? Sẽ không để Vu nhị ca biết được sự thật có phải không?"

Vu Thành Kha gật đầu: "Là như vậy không sai, nhưng mà..."

Tạ Ngạn Phỉ: "Nếu đã quyết định như vậy, ta tự nhiên không thể để cho Vu nhị ca phát hiện chỗ không đúng, chúng ta nếu là định vô tình gặp được ở thanh lâu, nhưng là không tìm cô nương, ngươi cảm thấy hợp lý sao? Hay là người cảm thấy đây là ôm mục đích khác tới thanh lâu?"

Vu - ôm mục đích khác - Thành Kha: "... ..." Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy tựa hồ vẫn rất có đạo lý, chủ yếu nhất là hắn chột dạ, sợ Vương gia nhìn  ra cái gì, chỉ có thể nhịn không dám nói gì.

Không lâu lắm, bốn vị đầu bài đều đến.

Từ lúc bốn vị cô nương vừa tiến đến, đôi mắt Tạ Ngạn Phỉ sáng kinh người, quả nhiên không uổng công hắn lãng phí nhiều công phu miệng lưỡi như vậy làm công tác tư tưởng đả thông Vu Thành Kha, mỹ nhân quá đẹp.

Tạ Ngạn Phỉ khắc chế cảm xúc bản thân mạnh mẽ tuôn trào: "Các ngươi tên gì? Nếu đã tới, liền thể hiện bản lãnh của đầu bảng đi."

Bốn vị mỹ nhân hai mắt nhìn nhau, bị ma ma đẩy một cái, chia hai tốp, chia ra ngồi ở hai bên Tạ Ngạn Phỉ cùng Vu Thành Kha.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn bốn vị mỹ nhân cảm thấy không khí tứ phía cũng trở nên sảng khoái, hoặc nói là nói nhìn mỹ nhân đã con mắt.

Nhưng những mỹ nhân này trong mắt Vu Thành Kha, đó chính là xấu xí cực điểm.

Tạ Ngạn Phỉ biết tật xấu này của hắn, nhìn Vu Thành Kha cố ý muốn né tránh, kêu một tiếng: "Thành Kha, không nên câu nệ, tối nay Bổn vương trả tiền, ngươi cứ thoải mái đi, hai vị mỹ nhân còn không kính Vu công tử một ly?"

Hai vị mỹ không thể không nể mặt Vương gia, người khác cảm thấy Ngũ hoàng tử xấu xí, nhưng chính vị hoàng tử xấu xí mà quý nữ không chịu gả cho này cũng là người có địa vị cao mà bọn họ không thể với tới.

Nếu tối nay có thể được Húc vương xem trọng, được chuộc thân mang về.

Trong phủ không có Vương phi, các nàng đó nghiễm nhiên là người đứng đầu nha.

Tạ Ngạn Phỉ được mỹ nhân rót rượu, cảm thấy bọn họ chờ đợi Vu Dung Lang như vậy cũng không khó chịu chút nào, chỉ trong chốc lát, Tạ Ngạn Phỉ như cá gặp nước, đem bốn vị mỹ nhân dụ được che miệng cười duyên.

Tạ Ngạn Phỉ cũng biết bốn vị mỹ nhân tên là Cầm Cơ, Tuyết Kỳ, Thư Lam, Vân Họa.

Lấy cầm kỳ thư họa bốn chữ đặt làm tên cũng tỏ rõ sở trường của mỗi người.

Ngay khi Tạ Ngạn Phỉ chơi đến vui vẻ, Vu Thành Kha lại cảm thấy một ngày dài như một năm, thì bao sương bên phải bọn họ có ba người đi vào, nam nhân cầm đầu trên mặt đeo một tấm mặt nạ, thậm chí ngay cả ánh mắt với miệng đều không lộ ra, thân hình cao lớn dị thường , toàn thân áo đen che kín, hai người hầu đi phía sau, cả người cũng một màu đen.

Ma ma không dám nhiều lời, nhìn cửa bao sương đóng lại, cũng không dám nói để cho cô nương lên bồi chuyện, xoa trán, cảm thấy tối nay thật là hiếm, đầu tiên là Ngũ hoàng tử chưa bao giờ đặt chân đến chốn phong nguyệt lại tới chỗ bà, sau đó lại có ba tên quái nhân đến thanh lâu không gọi cô nương.

Kết quả, còn không chờ ma ma buồn rầu, dưới lầu truyền tới tiếng cười mấy vị công tử, nàng thò đầu nhìn một cái, nhất thời mắt sáng rực lên, vội vàng đi xuống chào đón.

Trong bao sương Tạ Ngạn Phỉ như cá gặp nước, miệng lại ngọt, bốn đầu bài đều bị hắn chọc cho cười khanh khách, nhìn lại một bên Vu Thành Kha đang sầm mặt lại tạo thành tương phản rõ rệt.

Ngũ hoàng tử mặc dù dáng dấp xấu xí, nhưng thân phận cao quý, ra tay lại hao phóng, đủ để cho những cô nương không thể này không coi trọng hắn.

Tạ Ngạn Phỉ mặc dù cùng mấy vị cô nương chơi đùa, lỗ tai nhưng vẫn nghe bên ngoài, chờ nghe được có thanh âm truyền tới đi đôi với tiếng bước chân của đoàn người, Tạ Ngạn Phỉ biết thời điểm sắp đến rồi, hắn trực tiếp ôm eo Cầm Cơ, nâng cằm nàng: "Mỹ nhân, chi bằng ngươi đút cho Bổn vương uống một ly?"

"Vương gia thật đáng ghét quá đi, người muốn đút như thế nào nha?" Cầm Cơ kiều mị vỗ xuống bả vai Tạ Ngạn Phỉ, trước kia nghe những công tử ca đàm luận về Ngũ hoàng tử, nhiều nhất chính là xấu xí, không được sủng ái, mập, nhưng hôm nay gặp, lại có chút không giống.

Nhất là giờ phút này Ngũ hoàng tử cố ý nghiêng đầu hướng nàng cười, cặp mắt trong suốt con ngươi đen bóng, thời điểm chuyên chú nhìn nàng trêu chọc, lại khiến cho nàng có cảm giác tim đập chân run, làm sao có thể? Nàng làm sao có thể sẽ bị... Ngũ hoàng tử này làm cho yếu lòng?

Vu Thành Kha ngồi bên nhìn một màn này, cứ thế bóp nát ly, thanh âm truyền tới, Tạ Ngạn Phỉ biết còn cố hỏi: "Ủa, ngươi sao vậy?"

Vu Thành Kha miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có sao, Vương gia ngươi có phải hay không... Quên mục đích chúng ta lần này tới đây?" Hắn hạ thấp giọng, cắn răng nghiến lợi.

Tạ Ngạn Phỉ chỉ cười cười, cơ hồ là đồng thời, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng, kèm theo giọng nói ngạo mạn và bất mãn: "Để cho bổn công tử nhìn một chút rốt cuộc là người có bản lãnh như nào mà cũng dám tranh đoạt cô nương bổn công tử coi trọng? !"

Khi cánh cửa hai bên đập vào tường và bật trở lại, tình cảnh bên trong cũng bại lộ ra.

Công tử cầm đầu cùng một đám công tử sau lưng nhìn thấy bên trong là ai cũng trọn tròn mắt: "? ? ?"

Là do bọn họ ra cửa không lắp mắt hay là trong kinh thật sự có người cùng Ngũ hoàng tử dáng dấp giống nhau như đúc? Nếu không, Ngũ hoàng tử hèn yếu vô năng xấu xí! Lại tới thanh lâu? !

Không chỉ có uống, còn ôm nữa?

Còn một lần đem bốn đầu bài cũng gọi qua đi bồi rượu?

Mọi người ngơ ngác đứng ở nơi đó quên mất phản ứng, thiếu niên cầm đầu dụi mắt một cái: " Này, các ngươi véo ta một cái, bên trong đó thật sự là Ngũ hoàng tử cùng với lão Tứ?"

Những người còn lại tựa đầu chuyển hướng sang người duy nhất quen biết hai vị trong bao sương này Vu Dung Lang.

Vu Dung Lang cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn là gật đầu: "Bên trong đích xác là Húc vương cùng Tứ đệ."

Mọi người hít một hơi khí, nghĩ đến lời cha mình dặn dò khi trở về phủ, trong lòng tính toán, không dám giống như ngày xưa ngang ngược hô to gọi nhỏ nữa.

Thiếu niên cầm đầu không chú ý tới nhóm người này có gì khác thường, hắn từ từ lấy lại tinh thần, nghĩ tới đây cũng chỉ là Ngũ hoàng tử không được cưng chiều, cũng không có gì, hắn dứt khoát ha ha ha cười một tiếng: "Hóa ra là Húc vương à, đây không phải là đúng dịp sao, nào nào nào, cùng nhau ngồi, ma ma, chúng ta có quen biết, đi cùng nhau, lại đi tìm thêm mấy cô nương tới! Các ngươi cũng đi vào, khách khí cái gì?"

Dứt lời, trực tiếp nghênh ngang tiến vào.

Sau lưng mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, suy nghĩ một chút, cũng đi vào theo.

Mặc dù bọn họ cha dặn dò sau này không thể đối nghịch với Ngũ hoàng tử, nhưng dù sao ngày trước xem thường vị hoàng tử này thành thói quen rồi, có kẻ dẫn đầu, bọn họ rất nhanh cũng náo nhiệt trở lại.

Bốn vị đầu bài thấy đám công tử quần là áo lụa đi vào cũng đứng lên, lui đến một bên, không dám lên tiếng.

Ai trong đám này các nàng không đắc tội nổi.

Tạ Ngạn Phỉ cười như không cười nhìn thiếu niên tự nhận quen biết này, nỗ lực nhớ lại thân phận hắn từ trong ký ức của nguyên thân.

Bùi Trạch, Trấn Quốc Công phủ đích Tứ công tử, nhắc tới, đây là đệ đệ của Bùi thế tử Bùi Hoằng.

Thân mẫu Bùi thế tử mất sớm, Trấn Quốc Công đi bước tiếp cưới Vũ An hầu phủ đích đích nữ Vũ thị làm kế thất, Bùi Trạch chính là con do Vũ thị sinh ra, năm nay mười sáu tuổi, nhưng tâm địa độc ác.

Tạ Ngạn Phỉ không lên tiếng, giống như là xem cuộc vui vậy, chờ đám người ngồi xuống, hắn nhìn về phía Vu Dung Lang cách đó không xa, vỗ vị trí bên người: "Vu Nhị ca, tới ngồi."

Vu Dung Lang một mực đứng ở phía sau, giờ phút này Tạ Ngạn Phỉ vừa lên tiếng, cũng hướng hắn nhìn, hắn chỉ có thể nhắm mắt tới.

Vu Dung Lang một chút đều không thích vị Ngũ hoàng tử này, đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra mỗi lần gặp mặt người này nhìn chằm chằm mặt hắn, nghĩ đến người này thế mà lại có ý nghĩ khác với hắn, liền chán ghét muốn ói, nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi, nghe được Tạ Ngạn Phỉ gọi, hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Vương gia."

Giọng cố ý đè thật thấp, trầm thấp thuần hậu, để cho người nghe không tự chủ muốn nhìn hắn thêm vài lần.

Tạ Ngạn Phỉ mở miệng, mọi người cũng đều nhìn sang, rối rít tránh ra, nhường đường cho Vu Dung Lang ở phía sau tới, mà lúc Vu Dung Lang đi tới, Tạ Ngạn Phỉ không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm, ánh mắt tinh ranh quét qua mỗi địa phương trên người hắn một lần, không buông tha bất kỳ một nơi, đến khi thu hết vào trong tầm mắt, Vu Dung Lang đã ngồi ở bên cạnh hắn.

Hắn ngửi ngửi, khi Vu Dung Lang đến gần, đem mùi hương trên người hắn còn lưu lại cũng nhớ kỹ.

Tạ Ngạn Phỉ xuất từ trung y thế gia, hắn từ nhỏ liền bị buộc nhớ phân biệt các loại thuốc cùng thảo dược, đối với mùi vị hết sức bén nhạy, cũng có thể phân biệt ra được các mùi vị khác nhau, cho dù trộn chung, chỉ cần để cho hắn ngửi một cái, hắn có thể phân biệt từng loại.

Chờ Vu Dung Lang ngồi xuống, Bùi Trạch một bên bất mãn, rõ ràng hắn mới là chủ, Ngũ hoàng tử dáng dấp xấu xí còn đáng ghét, để ý Vu lão nhị làm gì?

Nhưng rất nhanh một đám cô nương đi vào, cộng thêm bốn đầu bài, toàn bộ bao sương nhất thời náo nhiệt lên.

Người đẹp rượu ngon, không lâu lắm một đám công tử ca đều uống say khướt, miệng không khóa lại được, không chút kiêng kỵ, nhất là Bùi Trạch, còn nói mẹ mình cho hắn bao nhiêu thứ tốt, ngày khác cho bọn họ đi xem, không biết ai nhắc một câu Bùi thế tử, nhất thời tình cảnh yên tĩnh hẳn.

Bùi Trạch mặt đầy phiền muộn nhìn chằm chằm người lên tiếng, ánh mắt bởi vì uống rượu có chút đỏ, nhìn chằm chằm hắn: "Ở trước mặt lão tử không thể nhắc đến người kia không biết sao? Chẳng qua là một người mù, cường ngạnh chiếm thế tử vị không nhả, sớm muộn giết chết hắn! Hắn là cái thứ gì!"

Hắn thốt ra lời này, trong phòng chớp mắt yên tĩnh, có người không nhịn được ngược lại hít một hơi khí lạnh, có bằng hữu Bùi Trạch đẩy một cái hắn nhắc nhở, lời này có thể nói bậy bạ sao?

Kể cả Bùi thế tử bị mù ba năm trước, nhưng đó cũng là kế huynh của hắn, còn là Hoàng thượng thân phong đích thế tử gia, nếu là bị người khác nghe được lời này...

Bỗng dưng làm liên lụy bọn họ.

Cùng thời khắc đó, trong gian bên tay phải gian bao sương huyên náo này chính là một mảnh yên tĩnh, khói trong lư hương lượn lờ bay, trà xanh, tiêu vĩ cầm, nam nhân diện đồ đen tĩnh tọa, tạo thành một loại không khí tĩnh mịch, tựa như ngăn cách với trần thế, nhất là khi cách vách huyên náo, cũng không cách nào ảnh hưởng đến.

Hai người hầu cau mày nghe lời của Bùi Trạch cách vách, nhìn chủ tử mặt không cảm xúc uống trà, rũ mắt, chủ tử không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể làm như không nghe thấy.

Huống chi, bọn họ lần này tới là vì Ngũ hoàng tử, cũng không thể đường đột xuất thủ, thế nhưng âm thầm gây chút khó dễ cho Tứ công tử cũng không phải là không thể.

Trong bao sương, Tạ Ngạn Phỉ vốn là không để ý mấy cái công tử ca này, mục đích hắn lần này là Vu Dung Lang, muốn mượn cơ hội vô tình hay cố ý chuyện trò hỏi dò điều hắn muốn biết, kết quả là nghe được câu nói này.

Mặt Tạ Ngạn Phỉ nhất thời trầm xuống, bản thân hắn không có sở thích gì khác, chính là ân oán rõ ràng, thù cũng dai mà ân nhớ cũng .

Bùi thế tử mặc dù sau này là nhân vật phản diện, nhưng ít nhất bây giờ không phải là thế, nhất là Bùi thế tử hôm nay mới vừa giúp hắn giữ được thằng em, đây là ân tình lớn cỡ nào?

Hôm nay Bùi thế tử bị một tên chó má làm nhục, điều này có thể nhịn sao?

Vì vậy, Tạ Ngạn Phỉ càng nhìn Bùi Trạch không vừa mắt, dồn khí đan điền, giơ chân lên, trực tiếp hướng Bùi Trạch đạp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro