Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Ngạn Phỉ trở lại vương phủ sai quản gia đi sắc thuốc, còn hắn thì nằm trên giường như chết.

Tuy rằng là hắn hạ lệnh nhưng lại không định uống thật.

Độc tố trong cơ thể là do tích lũy quá lâu, còn trong tình huống thần không biết quỷ không hay, mười phần là bị người trong phủ hạ, mà có khả năng là người thân cận hắn.

Trước khi xác định là kẻ nào hạ độc, hắn sẽ không đánh rắn động cỏ, dù sao hắn cũng phân phó hạ nhân đi sắc thuốc rồi, đến lúc đó giả bộ một chút là được.

Không bao lâu, quản gia liền bưng bát thuốc sắc xong đi vào chủ viện.

Tạ Ngạn hỉ nằm ở nơi đó ai u ai u kêu to, khó chịu đến mức không ngồi dậy nổi , bảo quản gia buông bát thuốc để đó đi ra ngoài, hắn lát nữa uống.

Sau khi quản gia rời đi , Tạ Ngạn Phỉ vừa kêu ai u vừa đổ bát thuốc đi, nhanh chóng nuốt viên giải dược hắn chuẩn bị sẵn.

Viên thuốc này hắn tìm thấy trong phòng nguyên thân, không những có thuốc giải xuân dược, còn có thuốc kích dục.

Đương nhiên, không phải do nguyên thân đã biết trước cái gì, mà là có người đưa cho nguyên thân, người đưa thuốc có chút quan hệ với nữ chính.

Người tặng dược chính là tướng phủ Tứ công tử Vu Thành Kha.

Mà nhị ca của Thành Kha lại là vị hôn phu của nữ chính Đỗ Hương Vũ - Vu Dung Lang.

Đỗ Hương Vũ là Tuyên Bình hầu phủ đích Tam tiểu thư, Vu Dung Lang là tướng phủ đích nhị công tử, trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành.

Đương nhiên, đây chỉ là một đám quần chúng thích ăn dưa cho là như vậy, đa số đều vô cùng coi trọng cuộc hôn nhân này.

Ngoại trừ ba người.

Người thứ nhất chính là nữ phụ ác độc trong sách Đỗ Hương Ly bị hắn đưa vào Đại lý tự kia.

Ả thích Vu Dung Lang, đáng tiếc ả chỉ là một thứ nữ, thân phận không xứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ đính hôn với Vu Dung Lang. Ả tức giận, bản thân không thể gả thì không ai được gả hết, cho nên ả dứt khoát huỷ hoại nữ chính Đỗ Hương Vũ, vì vậy mới có một hồi chuyện kia.

Người thứ hai, chính là nguyên thân, hắn cũng thích Vu Dung Lang, chẳng qua là thầm thích, cũng không nghĩ đến muốn phá hư, đơn giản chỉ là tương tư từ một phía. Cách suy nghĩ của nguyên thân cũng đơn giản, Vu Dung Lang kết hôn rồi, hắn sẽ hoàn toàn chặt đứt ý niệm này, nhưng trước đó hắn muốn đơn độc đi gặp Vu Dung Lang bày tỏ tình cảm của mình một lần.

Chuyện gặp gỡ này hắn không sắp xếp được, nhưng Tứ đệ của Vu Dung Lang - Vu Thành Kha có thể.

Mấy ngày trước, Vu Thành Kha nói với nguyên thân chuyện Vu Dung Lang cùng người khác cược thua, không thể không đi Xuân Phong Lâu ở một đêm, nguyên thân nhân cơ hội này đi gặp mặt lần cuối, giả bộ tình cờ gặp gỡ, đợi sau khi Vu Dung Lang say đến bất tỉnh nhân sự mới nói ra tâm tư trong lòng mình, coi như đặt dấu chấm hết cho mối tình thầm kín này.

Còn về Vu Thành Kha vì sao lại đưa loại thuốc này, nguyên do là vì Vu Thành Kha mượn quan hệ với Vu Dung Lang giành sự tín nhiệm mà xưng huynh gọi đệ với nguyên thân, lại sợ ngộ nhỡ một khi nguyên thân đi Xuân Phong Lâu không kiềm chế được trước nữ sắc, hắn liền thất sách.

Huống chi, trừ bỏ điểm này, Vu Thành Kha còn có tâm tư khác, chính là nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nguyên thân.

Không sai, Vu Thành Kha chính là muốn chiếm tiện nghi nguyên thân.

Làm một kẻ mê thích cái xấu, Vu Thành Kha ......cảm thấy nguyên thân rất hợp ý hắn.

Cho nên hắn vì khiến cho nguyên thân yên tâm, cũng cam tâm tình nguyện nuốt loại thuốc này, xong việc còn cảm thấy là lỗi của mình, hắn liền uống bình thuốc này, lừa nguyên thân chỉ là thuốc giải xuân dược, bởi vì nơi phong nguyệt như Xuân Phong Lâu hay trộn lẫn chút hương liệu trợ hứng trong lư hương, ngộ nhỡ quên mang giải dược, làm chuyện không nên sẽ làm Nhị ca chán ghét.

Vu Thành Kha nói như vậy, nguyên thân liền tin, chỉ là hắn không nghĩ tới, loại giải dược Vu Thành Kha đưa, bên trong có 2 thành phần, một phần là thuốc giải, một phần khác là thuốc kích dục.

Đem trộn lẫn với nhau, trừ khi là người am hiểu y thuật, người thường căn bản không phân biệt được.

Vu Thành Kha bảo nguyên thân mang theo loại thuốc này, khi đến nơi đó, hắn sẽ lừa nguyên thân ăn thuốc, đến lúc đó, hắn chỉ cần lấy ra thuốc kích dục, nguyên thân còn không phải mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?

Chờ xong việc lại cho hắn ăn giải dược, thần không biết quỷ không hay.

Cho dù bị phát hiện, thuốc này là nguyên thân chính mình mang đến, hắn chỉ cần sau khi hành sự xong tráo đổi thuốc lúc trước là được.

Sau khi Tạ Ngạn Phỉ tiếp thu kí ức của nguyên thân, lại biết thêm tình tiết trong truyện, lần nữa nhìn thấy bình dược này, hắn thân là con cháu nhà có truyền thống trung y, tuy học nghệ không tinh nhưng phân biệt hai loại này dễ như trở bàn tay.

Hắn liền dùng thuốc này dùng để diễn một màn ở Tuyên Bình hầu phủ, khiến Đỗ Hương Ly xoay vòng vòng.

Mà người thứ ba không muốn hai người thành hôn, là bản nhân Vu Dung Lang.

Nhị công tử dòng đích của tướng phủ - Vu Dung Lang.

Sau khi có hai vị hoàng hậu xuất thân từ Vu tướng phủ, địa vị thân phận ở nước Đại Tạ rõ mồn một, lại thêm nhan sắc của Vu Dung Lang, phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã, ba năm sau khi Bùi thế tử xảy ra sự cố, Vu Dung Lang từ người xếp thứ hai trong bảng lang quân như ý nước Đại Tạ biến thành đứng thứ nhất.

Đủ thấy thằng nhãi này nhận được bao nhiêu sự hoan nghênh.

Chỉ tiếc cái tên Vu Dung Lang này là một tên mặt người dạ thú, bên ngoài là công tử cao quý, bên trong cùng nam nữ lăn lộn, mèo mả gả đồng, quan trọng nhất, Vu Dung Lang chính là hái hoa tặc mà Hình bộ đang truy nã.

Hắn chướng mắt nữ chính tiểu thư khuê các, sợ làm phiền hắn tìm hoan mua vui, tất nhiên không muốn cưới quý nữ như Đỗ Hương Vũ, nhưng hôn sự này là do tướng gia làm chủ, hắn chỉ có thể chấp nhận.

Tạ ngạn phỉ biết rõ Vu Dung Lang không phải người chồng tốt, hắn không định để nữ chính gả cho tên cầm thú này, sau khi phá được vụ của Trịnh thượng thư, sẽ nghĩ cách phá hoại mối hôn sự này, đem chuyện của Vu Dung Lang phơi bày cho thiên hạ khiến nữ chính từ hôn, thành thật đợi nam chính xuất hiện.

Tạ ngạn phỉ nghĩ đến Vu Thành Kha, thằng nhãi này có ý đồ xấu với cơ thể mình, da đầu tê rần, đúng là rắn chuột một ổ, hai huynh đệ này đều biến thái như nhau, mà nguyên thân với hai huynh đệ này theo vai vế còn là anh em họ, càng thêm ghét bỏ.

Tạ ngạn phỉ nghĩ gì được đấy, thuốc trên người cũng hết công hiệu, thoải mái mà nằm ở đó, vén ống tay áo lên nhìn trên sợi chỉ đen trên cổ tay nay chỉ còn dấu vết mờ nhạt.

Hảo cảm giá trị hiện giờ là 0, không biết khi nào mới có thể gia tăng.

Hắn mới vừa buông tay áo xuống, quản gia đã quay lại, nói là tướng phủ Tứ công tử tới.

Tứ công tử, chẳng phải là Vu Thành Kha kia sao?

Tạ Ngạn Phỉ híp mắt, nghĩ đêm nay là ngày Vu Dung Lang thua cờ bạc ở Xuân Phong Lầu. Tên Vu Dung Lang này ngoài mặt thì đạo mạo, tỏ vẻ bị mấy tên nghiện cờ bạc dụ dỗ đến Xuân Phong Lầu, nhưng thực chất là hắn cũng là tay ăn chơi, thích làm sói đội lốt cừu.

Hắn cảm thấy như vậy càng kích thích, càng có hứng chơi đùa.

Tạ Ngạn Phỉ sai quản gia dẫn Vu Thành Kha tiến vào, còn hắn tiếp tục nằm đó giả bộ yếu đuối.

Hắn sờ cổ tay, độ hảo cảm chỉ có 0 điểm, khoảng cách với âm điểm quá ít ỏi dễ rời vào tình trạng bị phạt, không an toàn.

Nếu Vu Thành Kha đã tự dâng mình đến cửa thì biến hắn thành vật thí nghiệm luôn, thử xem độ hảo cảm có thể tăng nhờ sự yêu thích của người khác đối với bản thân không.

Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thông suốt, trong lòng đã có mưu tính.

Vu Thành Kha nhanh chóng được quản gia đưa vào, khi vòng qua hành lang gấp khúc vén mành che lên, quản gia quay đầu vừa vặn thấy Tạ Ngạn Phỉ nằm nghiêng mình trước mắt.

Trong mắt quản gia chỉ có một đống thịt chình ình ra đó, y phục chật chội thành ra trông giống miếng thịt ba chỉ cuộn, khuôn mặt cũng vì nằm mà dồn thành một đống thịt, không nhìn kỹ còn tưởng ai đánh đổ nghiên mực.

Xấu đến mức chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến quản gia muốn nôn.

Rõ ràng trước kia Vương gia vẫn là một bé trai trắng trẻo, phấn điêu ngọc trác, sao giờ lại như thế này...

Hắn hiện tại đã nhớ không nổi hình dáng Vương gia lúc đó nữa rồi.

Nhưng một màn này rơi vào mắt Vu Thành Kha lại có hiệu quả khác, ánh mắt bình thản liền trở thành si mê khi nhìn đống thịt phì nhiêu kia, khuôn mặt đen sì dồn thành một cục làm hắn muốn xoa nắn một phen, mỗi lần gặp Ngũ hoàng tử lại thấy đáng yêu hơn là sao.

Tạ Ngạn Phỉ mà biết được suy nghĩ của Vu Thành Kha sợ là bản thân sẽ phát ói mất.

Kế hoạch Tạ Ngạn Phỉ rất đơn giản, nếu Vu Thành Kha thích cái xấu, hắn sẽ phô bày hết điểm xấu ra, chỉ không biết có hiệu quả hay không.

Dù sao bản thân cũng không bị thiệt gì, nếu có thể đem độ hảo cảm tăng tí xíu thôi cũng là tăng mà.

Quản gia đưa Vu Thành Kha đến cửa, đến việc nhìn chủ tử thêm lần nữa cũng không dám, nhanh chân bỏ chạy.

Vu Thành Kha còn chưa hồi thần sau sự "kinh diễm" kia, chỉnh lại vạt áo, hướng người ở trong phòng hành lễ: "Vương gia, ta là Vu Thành Kha, ta có thể tiến vào không?"

Tạ Ngạn Phỉ suy yếu mở miệng: "Vào đi."

Cửa mở ra, Tạ Ngạn Phỉ nhìn Vu Thành Kha đi vào, lúc ở phủ Tuyên Bình hầu hắn đi cùng hai huynh đệ nhà này, có chút ấn tượng với Vu Thành Kha, nhìn tên này vẻ ngoài đạo mạo ai mà nghĩ được nội tâm lại biến thái như thế: "Thành Kha sao lại tới đây? Ta bị hạ độc ở phủ Tuyên Bình hầu, sau khi uống thuốc giải thân thể vẫn còn yếu sợ là không đứng dậy được."

Vu Thành Kha lập tức lại gần, tỏ vẻ vô cùng đau lòng: "Đều là lỗi của ta, là Thành Kha không bảo vệ được Vương gia, khiến Vương gia chịu tội, lẽ ra Thành Kha nên hộ tống người một tấc không rời, có chuyện gì cũng bảo vệ người đầu tiên."

Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu, hạ mi mắt: "Không phải lỗi của ngươi. Chỉ là.... ta như thế này, sợ là không thể đi gặp Vu nhị ca nữa."

Vu Thành Kha ngẩn ra, lần này đến chính là đợi đến tối đưa Tạ Ngạn Phỉ qua đó, nhân cơ hội này khiến Ngũ hoàng tử chết tâm với Vu nhị ca, Ngũ hoàng tử không đi thì sao mà chết tâm đây? Hắn lại làm thế nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện chiếm tiện nghi chứ?

Vu Thành Kha híp mắt nhìn Tạ Ngạn Phỉ trong lòng tính kế, thở dài một tiếng: "Thật là đáng tiếc. Lần này nghe nói Nhị ca còn ngâm thơ viết câu đối, đích thân tặng một bức cho người có duyên, vốn nghĩ lần này Vương gia tới sẽ là người có duyên với Nhị Ca, có được kỷ vật lưu giữ tâm tư, không nghĩ tới....Thôi bỏ đi."

Tạ Ngạn Phỉ liền biết hắn khẳng định sẽ khuyên chính mình, làm bộ kích động, vội vã đứng dậy, "Đỡ, đỡ ta lên! Ta, ta có thể đi! Ta còn có thể đi!"

Khóe miệng Vu Thành Kha câu lên, "Vương gia ngài cũng không nên cậy mạnh, thân thể không khỏe cũng không nên xằng bậy."

Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu: "Ta không có việc gì."

Hắn lảo đảo lắc lư đứng dậy, cảm giác được Vu Thành Kha nhân cơ hội đỡ mình dậy còn tiện thể sờ mó bụng mỡ một chút, trong mắt Tạ Ngạn Phỉ trầm xuống, miệng cười ác liệt, tìm chết.

Hắn cố ý đem trọng lượng đều đè lên người Vu Thành Kha, Vu Thành Kha đang đắm chìm trong ý đồ sàm sỡ, không chú ý điều này, đến lúc tỉnh táo lại đã không còn kịp nữa.

Trong chớp mắt, Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp coi hắn thành đệm thịt mà đè xuống đất.

Vu Thành Kha kêu thảm một tiếng, suýt chút thì tim ngừng đập, chân đi lạnh toát.

Vu Thành Kha phẫn nộ, Ngũ hoàng tử không có ý thức chút nào về cân nặng bản thân hay sao? Sẽ đè chết người đó được không?

Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt lo lắng cùng khuôn mặt dữ tợn của Tạ Ngạn Phỉ, trái tim Vu Thành Kha hẫng mất một nhịp: Đây là chỉ dẫn của Nguyệt lão ư?

Tạ Ngạn Phỉ bò dậy, liền nhìn thấy bộ dáng si mê của Vu Thành Kha, nghĩ hình ảnh bản thân lại bị tên biến thái này nghĩ bậy rồi, quyết đoán đè thêm lần nữa.

Vu Thành Kha liền đứt một nhịp thở.

Tạ Ngạn Phỉ lúc này mới vừa lòng, cố ý khẩn trương quan tâm nói: "Thành Kha ngươi có sao không? Ta như này yếu quá rồi, liền......"

"Ta, ta không có việc gì......" Vu Thành Kha miễn cưỡng cười cười, nếu không phải đối phương là Vương gia, hắn đã sớm tìm người xuống tay, mấy xấu nam ngày trước hắn trêu đùa không dám ho he gì, giờ lại chịu thiệt thòi như vậy sao?

Nhưng ai bảo người trước mặt này lại là Vương gia, còn xấu cực kỳ, làm cho hắn không thể không chịu thiệt.

Tạ Ngạn Phỉ lười nhìn đến Vu Thành Kha, cái loại này giống hệt Nhị ca hắn đều biến thái vô sỉ.

Không cần đoán liền biết hắn suy nghĩ cái gì.

Tạ Ngạn Phỉ đứng dậy lúc sau liền tiến đến gần tủ quần áo, cố ý chọn một bộ áo gấm đỏ rực rộng rãi khoác bên ngoài, lại đeo lên cái đai màu xanh lá, đỏ phối cùng xanh lá, cách phối màu này cũng quá dọa người rồi.

Nhưng Tạ Ngạn Phỉ nhìn hình ảnh Vu Thành Kha với khuôn mặt si mê phản chiếu bởi gương đồng, trong đầu không nghe được thanh âm gì, chẳng lẽ không hiệu quả?

Hắn nhìn thấy son phấn cách đó không xa, nhớ lại ngày trước một lần Vu Dung Lang nhìn thấy vết bớt đen trên mặt hắn liền bị dọa ngất xỉu, liền nghĩ lần sau gặp mặt không thể dọa đến hắn, trên người mình rõ ràng trắng nộn, cũng chỉ có mặt khó coi, dứt khoát thoa phấn là được. Vì vậy mà hắn sai người mua những thứ này để thoa khi đi gặp Vu Dung Lang.

Chỉ tiếc, không đợi nguyên thân dùng liền đã chết.

Tạ Ngạn Phỉ đem những hộp phấn mở ra, bắt đầu thoa lên mặt, "...... Không biết Vu nhị ca có bị ta dọa nữa hay không, may giờ có mấy thứ này, thoa trắng thì tốt rồi."

Hắn đây không phải là thoa phấn mà là trát phấn, trát từng tầng từng tầng dày cộp, đến mức vừa quay đầu lại thì một tầng phấn bị rơi xuống, nãy giờ Tạ Ngạn Phỉ nhắm mắt mà trát nên không quá rõ ràng, vừa mở mắt nhìn người trong gương liền bị chính mình dọa sợ.

Sau khi thoa lung tung một hồi, Tạ Ngạn Phỉ đột nhiên quay đầu lại, chạy đến phía Vu Thành Kha, mặt đất chấn động, mỡ trên người rung theo từng đợt chuyển động như muốn rớt ra khỏi bộ y phục đỏ phối xanh, kết hợp với phấn trên mặt bay lả tả trong không khí, hình ảnh này...xấu đến mức trời không dung đất không tha.

Nơi đây mà có người thứ ba xuất hiện chỉ e ngay lập tức ngất xỉu.

Nhưng Tạ Ngạn Phỉ rõ ràng nhìn thấy Vu Thành Kha kia say mê đến ngây ngốc, đồng thời trong não phát ra một thanh âm.

【 Tiếp nhận giá trị hảo cảm của Vu Thành Kha +1, tổng độ hảo cảm là 1, khởi động hình thức tình tiết có thể thay đổi, tiêu hao 1 điểm hảo cảm để thay đổi một tình tiết nhỏ.】

Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm tên sắc quỷ đang chảy nước miếng, rõ ràng đã chứng thực cho suy đoán của hắn, rõ ràng đã tăng độ hảo cảm, tại sao...hiện tại hắn không cảm thấy phấn khích cũng không kích động mà chỉ muốn đánh người?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro