Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu ngủ thì có thể bổ sung vào ngày hôm sau, nhưng hô hấp thì lại là vấn đề cấp bách, Tô Hử lập tức ra khỏi không gian, lặng lẽ đi vào phòng khách, bắt đầu thử đem không khí trong không gian ra để duy trì hô hấp của mình.

Việc Tô Hử phát hiện có thể trực tiếp lấy đồ vật từ trong không gian ra chỉ là trùng hợp mà thôi. Khi mới xuyên qua, Tô Hử còn không nắm được tiết tấu sinh hoạt của ngừoi xung quah, lại quá mức tò mò với tốc độ sinh trưởng của các loại thực vật trong không gian, cho nên luôn rút ra thời gian vụn vặt ngắn ngủi để vào không gian. Sau vài lần thử nghiệm, Tô Hử phát hiện ra địa điểm mà anh đặt chân trong không gian là theo ý muốn của mình, anh có thể tự quyết định điểm dừng chân, mà tốc độ ra vào không gian của anh cũng càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng chuyện ra ra vào vào cùng lắm là trong nháy mắt, chỉ một cái chớp mắt, ý thức của anh có thể nhanh chóng tiếng vào không gian, liếc liếc tình huống sinh trưởng của một loài hoa non.

Loại thử nghiệm này thực hiện quá nhiều lần, thẳng đến khi, trong lúc vô tình anh thuận tay lấy một đoá hoa hồng trắng, mà cùng lúc đó ý thức ở trong thế giới hiện thực cũng không hoàn toàn biến mất. Từ đó về sau, để lấy đồ vật từ trong không gian ra, Tô Hử lúc bắt đầu huấn luyện chính mình đem một phần ý thức vào không gian để lấy đồ vật mình muốn.

Bởi vì tư tưởng quán tính hoà hạn tính, Tô Hử theo bản năng đem đồ vật lấy từ không gian đặt lên bàn tay. Loại quán tính này cũng khó có thể chỉnh sửa, cho dù Tô Hử muốn, thao tác vẫn xuất hiện tình huống như cũ.

Suốt một buổi tối, anh vẫn luôn cứng đờ ngồi trên sô pha, trợn tròn mắt tránh cho mình vừa lơ đãng liền tiến vào trong không gian, đồng thời nỗ lực đem toàn bộ lực chú ý tập chung vào hô hấp, ý muốn đem không gian cũng mũi liên hệ lại một chỗ. Trước nửa đêm vẫn liên tục thất bại, đến khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc cũng thành công lần đầu tiên, nhưng hình như dùng sức quá lớn, không khí trong không gian bị lấy ra quá nhiều, toàn bộ phòng đều là hương hoa thơm ngọt.

"Làm tốt lắm!" Tô Hử lẩm bẩm nói, xoay xoay cái lưng đau nhứng, "Bây giờ phải chú ý lực độ... Lực độ..."

Lại thí nghiệm thêm hai canh giờ, Tô Hử cuối cùng cũng có thể khống chế được lượng không khí lấy ra từ trong không gian, cung cấp vừa đủ để mình có thể hô hấp, phạm vi thu nhỏ lại hơi mỏng, bao vây lấy lỗ mũi mình. Anh thấy chính mình cuối cùng cũng có hy vọng sống sót, mà bây giờ cũng là lúc nên rời giường.

Tô Hử trước khi chuông báo thức kịp vang lên đã tắt nó đi, nhẹ nhàng gọi Thẩm Gia Duệ còn đang ngủ say tỉnh lại: "Gia Duệ, dậy đi học."

Lại gọi thêm vài tiếng Thẩm Gia Duệ mới mở to mắt, duỗi cái eo lười biếng, xoa xoa đôi mắt mê man, ngay sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Tô Hử, thơm hai cái lên mặt anh, nói: "Ba ba, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành!" Tô Hử cũng hôn hôn hai gò má cậu.

Tô Hử cảm thấy tâm mình đều hoá lòng, một đêm không ngủ mệt mỏi đều bị hai cái hôn ngoan ngoãn này xua đuổi đến không còn một mảnh, giống như uống được năm vại hồng ngưu (chắc là rượu). Anh trực tiếp bế Thẩm Gia Duệ lên đặt ở mép giường, giúp cậu cởi áo ngủ. Thẩm Gia Duệ ngoan ngoãn duỗi tay để thuận tiện cho Tô Hử, lại đến khi Tô Hử lấy quần áo mới ra, lại lôi kéo tay anh làm nũng nói: "Ba ba giúp con mặc được không?"

Đáp án khẳng định là được. Vì thế Tô Hử sau một phen giúp con trai mặc quần áo lại thành nghiện, vỗ vỗ mông nhỏ của con trai thúc giục nó đi rửa mặt, sau đó mới bắt đầu tự thay quần áo.

Thẩm Gia Duệ đứng trong phòng vệ sinh bên bờ ao, vừa nhấc mắt là có thể nhìn được cửa phòng ngủ của mình. Tô Hử cùng Hà Nguyên Tĩnh tuy rằng là vợ chồng trên pháp luật, nhưng từ khi Tô Hử biến thành Tô Hử của hiện tại, tô Hử kiền phân phòng ngủ vào buổi tối, thái độ đối đãi với Hà Nguyên tĩnh cũng trở nên tôn trọng lại xa cách, giống như một thân sĩ, ngày thường cũng không hay ở cùng một chỗ với cô, đến thay quần áo cũng phải đóng cửa.

Đương nhiên, đối với trạng thái giữa mẹ và cha kế, Thẩm Gia Duệ tự nhiên là giơ hay tau tỏ vẻ duy trì. Cậu không thích Tô Hử đối xử tốt với người khác, cho dù người kia có là mẹ mình đi chăng nữa.

Thẩm Gia Duệ luôn biết mình muốn cái gì, cậu muốn Tô Hử chỉ mỉm cười với mình, chỉ ôm mình, chỉ hôn mặt mình, trong ánh mắt chỉ có mìn, cậu muốn khiến Tô Hử có cảm tình với mình, vô luận là yêu thích hay thương tiếc, thậm chí là phẫn nộ, đối tượng chỉ có thể là mình, cậu muốn Tô Hử chỉ quan tâm mình, trong lòng chỉ nghĩ tới mình.

Mà suy nghĩ này của Thâm Gia Duệ, chẳng qua là mới mấy ngày thôi, mà nhu cầu của cậu càng ngày càng nhiều. Cậu bắt đầu muốn khống chế hết thảy của Tô Hử. Cậu muốn biết mỗi ngày Tô Hử làm gì, gặp ai, đi đâu, câu không chỉ muốn khống chế anh của hiện tại, cậu còn muốn chiếm hứu lấy quá khứ cùng tương lai của anh.

Chính là, hình như cha kế luôn có rất nhiều bí mật. Một thân nhẹ nhàng phong độ của anh không biết là được huấn luyện từ đâu, lại đột nhiên xuất hiện năng lực của nhà điều chế nước hoa, mấy ngày nay anh xuất quỷ nhập thần, nói muốn gặp bạn cũ, không biết là hồ bằng cẩu hữu biết nhau từ bao giờ, đặt biệt là sáng sớm ngày hôm nay, trong phòng xuất hiện mùi hương nồng đậm mê say bí ẩn, cậu chưa ngửi thấy hương vị tươi mới cùng mùi hoa mê người như vậy, hương vị kia trực tiếp khiến cậu bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, khi mở mắt ra, lại phát hiện người bên cạnh mình biết mất. Cậu lặng lẽ xuống giường, từ khe cửa nhìn che kế đang trợn tròn mắt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt toả sáng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Làm tốt lắm! Bây giờ phải chú ý lực độ... Lực độ..."

Thẩm Gia Duệ không quay lại giường, chờ hai tiếng sau, cậu vẫn luôn trốn sau cửa, nhìn chằm chằm Tô Hử qua khe cửa. Tô Hử không nói nữa, nhưng Thẩm Gia Duệ chú ý tới mùi hoa trong phòng càng ngày càng bớt, thẳng đến khi chuẩn bị rời giương, cỗ hương vị này liền biến mất không còn một mảnh, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Thằng bé tối tăm nhìn cửa phòng ngủ, hàm răng cơ hồ muốn cắn nát bàn chải đánh răng.

Vì sao... Vì sao Tô Hử lại có nhiều bí mật mà cậu không biết như vậy?

Câu không thể khắc chế mình không đi hỏi rõ ràng những bí mật đó, bởi vì cậu không thể xác nhận được những bí mật đó có quan hệ gì với việc Tô Hử của hiện tại xuất hiện không. Nếu có, vậy thì liệu có thể có một ngày anh sẽ biến mất hay không.

Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Gia Duệ liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều vỡ vụn. Cậu vặn vòi nước, hất nước lạnh vào mặt mình, khiến bản thân bình tĩnh một chút, giây tiếp theo, liền nghe thấy âm thanh của Tô Hử vang lên ở trên đỉnh đầu: "Sau lại dùng nước lạnh rửa mặt? Không tốt cho cơ thể lại không tẩy sạch sẽ được."

Tô Hử đóng vòi nước, xoay ngừoi tìm bình nước sôi. Thẩm Gia Duệ không quan tâm mặt cùng tay mình đang ướt nhẹp, nhào qua ôm lấy eo anh, dùng sức chôn mặt trong quần áo anh, mềm mại kêu: "Ba ba..."

Tô Hử xoay người ôm Thẩm Gia Duệ vào trong ngực, cúi đầu hôn tóc hắn, ôn nhu nói: "Sao vậy?"

Thẩm Gia Duệ lắc lắc lắc đầu, gắt gao ôm lưng anh, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Ba ba sẽ không rời khỏi con chứ..."

Tô Hử dừng một chút, anh muốn nói "Sẽ không", nhưng trong nháy mắt lại nhớ tới báo cáo của Ade. Mà trong một cái tạm dừng này, ở góc độ anh không nhìn thấy, biểu tình của Thẩm Gia Duệ càng thêm dữ tợn, cậu gắt gao nắm lấy quần áo phía sau Tô Hử, âm thanh run rẩy nói: "Ba ba sẽ không cần con sao?"

"Sẽ không." Tô Hử lập tức nói, "Ba ba sẽ không không cần Gia Duệ."

"Ba ba sẽ rời khỏi con, có phải không..." Thân thể Thẩm Gia Duệ bắt đầu hơi run rẩy.

Phản ứng của đứa bé trong ngực làm Tô Hử đau lòng muốn chết, anh đào mặt của Thẩm Gia Duệ từ trong lòng mình ra, quả nhiên, anh thấy được một đôi mắt đỏ rực, còn có nước mắt như ẩn như hiện ở khoé mắt. Thẩm Gia Duệ tốn nửa ngày mới đổi được biểu tình muốn giết người của mình thành nhu nhược đáng thương.

Nhìn Thẩm Gia Duệ, Tô Hử cảm thấy trái tim mình run rẩy một chút, anh cúi đầu hôn hôn đôi mắt Thẩm Gia Duệ, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, trầm giọng nói: "Ba ba sẽ không đi, ba ba sẽ luôn ở bên Gia Duệ, nhìn Gia Duệ lớn lên."

"Vậy chờ con lớn rồi thì sao? Ba ba muốn đi sao?" Thẩm Gia Duệ truy vấn hỏi.

"Ừm..." Tô Hử quyết định trộm đổi một chút khái niệm, "Ba ba không thể ở bên con cả đời, luôn luôn rời khỏi thế giới này trước con."

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử, nước mắt ào ào rơi xuống.

Khi Tô Hử còn đang luống cuống tay chân, thanh âm Hà Nguyên Tĩnh vang lên phía sau.

"Đây là làm sao vậy?" Cô kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng vệ sinh, sau đó lại nhìn thấy mặt Thẩm Gia Duệ treo đầy nước mắt, cơ hồ là lập tức hét lên, "Gia Duệ, ai trêu chọc con? Có phải... Có phải..." Cô hoảng sợ nhìn Tô Hử, duỗi tay muốn kéo Thẩm Gia Duệ ra sau người mình.

"Ba ba không làm gì cả." Thẩm Gia Duệ xoa xoa đôi mắt, "Con chỉ là gặp ác mộng, ba ba đang an ủi con. Con còn chưa rửa mặt xong."

Hà Nguyên Tĩnh nhìn nhìn Tô Hử, lại nhìn nhìn Thẩm Gia Duệ. Tô Hử có chút đau đầu, đỡ cổ bé con lại gần mình, hôn một cái trên trán nó, nói: "Ba đi giúp mẹ con làm cơm sáng, con rửa mặt xong ra ăn."

Thẩm Gia Duệ cũi đầu lấy mình nước sôi, Hà Nguyên Tĩnh lưu lại một ánh mắt lo lắng, đi theo Tô Hử vào phòng bếp. Nghe thấy âm thanh nấu cơm thừ phòng bếp, Thẩm Gia Duệ liền hung hăng nện một quyền trên tường, biểu tình oán giận vặn vẹo xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

... Vì sao lại tạm dừng? Vì sao lại do dự? Chẳng lẽ sẽ thật sự rời đi? Rốt cuộc là bất đắc dĩ? Hay là một phen tính toán từ trước?

Ý nghĩ này nọ thay phiên nhau oanh tạc đãi não Thẩm Gia Duệ, cảm xúc âm u giống như dung nham quay cuồng dưới đáy lòng cậu, ngo ngoe rục rịch, nỗ lực muốn phá vỡ lý trí như vỏ địa cầu, giống như núi lửa phun trào.

Thẩm Gia Duệ nhắm mắt lại, một bàn tay che mắt, một tay khác chống bồn rửa mặt, hít thật sâu, lâu sau mới trấn định được, lại dùng nước ấm rửa mặt. Chờ đến khi lau khô giọt nước trên mặt, cậu lại biến thành Thẩm Gia Duệ nhút nhát ngoan ngoãn, chờ ba ba cùng nhau ra khỏi cửa để đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro