Chương 14 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14:

Tuy rằng ngày đầu tiên đạt được thành tích bán ra được sáu bình nước hoa, nhưng này hôm sau hay ngày thứ ba lại không thu hoạch được gì, ngày thứ tư lại bán được ba bình, một tháng sau, sinh ý mỗi ngày có tốt có xấu, nhưng tổng tiêu thụ lại không tầm thường, chờ đến khi tính tiền cùng chủ tiệm, ngoại trừ số tiền mình sở hữu, lợi nhuận vậy mà lên đến một vạn.

Ngay từ đầu Tô Hử cũng không thể xác định được bán nước hoa ở cửa hàng này có thể duy trì sinh kế hay không, cho nên vẫn không dám nghỉ làm thu ngân ở siêu thị, đến giờ lượng tiêu thụ nước hoa dần dần ổn định, anh mới quyết định nghỉ việc, tập trung gieo trồng hương liệu, hoàn thành nhiệm vị sơ cấp của "Điều hương đại sư".

Sau đợt thu khác, Tô Hử quyết định mua cho Thẩm Gia Duệ một cái máy tính. Thẩm Gia duệ là một thiên tài toàn năng, thiên phú máy tính cùng thiên phú làm buôn bán của cậu làm người khác lực bất tòng tâm. Trong nguyên tác, sau khi đoạt được gia sản, Thẩm Gia Duệ phát triển công ty phần mềm cùng công ty game nhất cử thành danh, tạo cơ hội cho mẹ mình cùng Thẩm phu nhân cạnh tranh tư cách quyền thừa kế. Nhưng Tô Hử cho Thẩm Gia Duệ máy tính không phải là muốn bồi dưỡng năng lực tranh đoạt gia sản của Thẩm Gia Duệ, anh chỉ hy vọng đứa trẻ khác có cái gì thì Thẩm Gia Duệ cũng có cái đó, mà hiện tại rất ít gia đình không có máy tính.

Vì thế thứ bảy này, Tô Hử liền mang Thẩm Gia Duệ đi đến phố máy tính trong thành phố, tính toán khả năng tích cóp của mình để mua máy tính tốt nhất ở đây. Tô Hử chỉ biết sơ sơ về máy tính, nhưng Thẩm Gia Duệ lại là cao thủ trên phương diện này. Tuy trước kia cậu chỉ xem qua lý thuyết, nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu với việc đem lý thuyết áp dụng với thực tế, thực nhanh liền gia nhập việc lựa chọn máy tính. Chủ tiệm nhìn ra đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ tuổi, lại có hiểu biết, cung không giám gian dối, lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, thành thật đem máy tính lắp ráp tốt, mau chóng đưa hai vị này ra cửa.

"Thật lợi hại."Tô Hử một tay xách theo hộp máy tính lớn, một tay khác sờ sờ đầu Thẩm Gia Duệ tán dương, "Không thể tin được máy tính con cũng biết nhiều nưh vậy, còn có cái gì mà con không biết sao?"

"Có mà." Thẩm Gia Duệ kéo bàn tay đang đặt trên đầu mình, một bên nhìn đường đi, "Con không biết điều chế nước hoa, ba ba mới lợi hại nhất."

"Miệng sao ngọt như vậy, có phải là vừa rồi ăn vụng đường đúng không?" Tô Hử cười nói, "Gọi điện cho mẹ con, xem mẹ đến đâu rồi."

Tô Hử định tìm một nhà hàng ở trung tâm thành phố để ăn tối, người một nhà làm một bữa tiệc lớn, xem như tạm biệt quá khứ gian nan, từ đây sinh hoạt của ba người họ bước sang một trang mới.

Thẩm Gia Duệ móc di động từ túi quần Tô Hử ra, gọi điện thoại cho Hà Nguyên Tĩnh, nhưng nửa ngày cũng không có người bắt máy.

"Chắc là đang trên đường." Tô Hử nói, "Chúng ta đi gọi món trước, chờ mẹ con đến thì ăn cơm luôn. Hoặc chúng ta có thể..."

Di động của Tô Hử động nhiên rung lên, màn hình hiển thị là Hà Nguyên Tĩnh, Thẩm Gia Duệ không muốn buông tay Tô Hử, liền giúp anh nghe điện thoại, lại đem điện thoại đến bên tai Tô Hử. Anh bất đắc dĩ cười cười, ngầm đồng ý động tác trẻ con của cậu.

Anh vừa đem lỗ tai đặt lên di động, liền nghe thấy thanh âm nôn nóng lớn tiếng quát: "Xin hỏi đây là người nhà của Hà Nguyên Tĩnh sao?"

Trong lòng Tô Hử nhảy dựng, buông Thẩm Gia Duệ ra, tay cầm di động: "Đúng vậy, tôi là, tôi là chồng cô ấy, xin hỏi..."

Không đợi Tô Hử nói xong, đối phương lập tức vội vã nói: "Vợ anh bị tai nạn xe cộ, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện số ba, mau đến đây đi!" Nói xong liền cúp máy, không cho Tô Hử một cơ hội hỏi chuyện.

"Ba ba, sao vậy?" Thẩm Gia Duệ ngẩng đầu, nhìn mặt Tô Hử, "Ba ba, sao sắc mặt ba khó coi vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Tô Hử lấy lại bình tĩnh, duỗi tay ngăn lại một cái xe taxi, chờ lên xe mới nói mục đích, một tay ôm Thẩm Gia Duệ gắt gao vào trong ngực, một bên vuốt tóc cậu một bên nói: "Gia Duệ, đừng sợ... Nghe ba nói, mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang cấp cứu..."

"Cái gì?" Thẩm Gia Duệ đẩy Tô Hử ra, gắt gao nhìn chằm chằm mặt anh, khuôn mặt nhỏ mất hết huyết sắc, "Mẹ con làm sao cơ? Bị tai nạn? Thương thế của mẹ thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Tô Hử đau lòng không thôi, vuốt mặt cậu nhẹ nhàng nói: "Tình huống phải chờ tới khi đến bệnh viện mới biết... Gia Duệ, đừng sợ, thả lỏng một chút, ba ba ở đây với con..."

Thân thể Thẩm Gia Duệ bắt đầu run nhè nhẹ, nước mắt lặng lẽ tuôn ra từ hốc mắt.

"Mẹ sẽ... mẹ sẽ chết sao?" Môi đứa bé khẽ nhúc nhích, thanh âm nhỏ bé thì thầm.

"Sẽ không, sẽ không." Tô Hử lập tức phủ định, lại duỗi tay ôm cậu vào ngực, "Mẹ con về sau còn phải hưởng phúc từ con, mẹ con còn chưa trở thành Thẩm phu nhân đúng không... Đừng sợ, đừng sợ, nhất định không có việc gì, ba ba bảo đảm..."

Thẩm Gia Duệ chôn mặt trong quần áo anh, ngừng hô hấp một chút, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh nghẹn ngào, chậm rãi nâng tay, ôm lấy eo Tô Hử.

Chương 15:

Đây là một tai nạn xe cộ phi thường đơn giản, tài xế gây chuyện là một cô gái, nguyên nhân sự cố phát sinh là bởi vì trong quá trình điều khiển lại nghe điện thoại, tốc độ nhanh, còn mang giày cao gót. Cô đang cãi nhau với chồng. Khu phố xảy ra tai nạn tương đối hẻo lánh, lượng xe cộ đi lại vô cùng ít, tài xế đang ồn ào với chồng mình, hoả khí bừng bừng, cũng không chú ý đến đèn giao thông, dẫm ga vọt đi, vừa vặn đụng phải Hà Nguyên Tĩnh, lại bởi vì kinh hoảng thất thố, tay không kịp xử lý hơn nữa còn đi giày cao gót, không kịp đạp phanh lại, cũng không thể tránh được Hà Nguyên Tĩnh đang ngã xuống, mà là một đường thẳng tắp nghiền qua. Cô xuống xe xem xét tình huống của Hà Nguyên Tĩnh, tiếp theo lại lên xe hoang mang rối loạn chạy trốn.

Nơi xảy ra tai nạn có camera, quay lại toàn bộ quá trình, ngoài ra còn có vài ngừoi đang chơi với chó nhà mình, vừa vặn gặp phải sự việc này, liền trực tiếp chụp lại cảnh tượng, cũng chụp được mặt của tài xế, lập tức đăng lên vòng bạn bè trên Weibo. Video lập tức trở thành hot search trên mạng, nhân viên chấp pháp nhanh chóng hành động, tài xế gây chuyện rất nhanh đã bị bắt giữ.

Mà hết thảy chuyện này đều oanh liệt náo nhiệt ở bên ngoài, còn Tô Hử vẫn ôm Thẩm Gia Duệ, ngồi ở hành lang ngoài phòng giải phẫu, yên lặng mà nhìn ba chữ "Đang giải phẫu" đỏ chói lọi trên cửa lớn.

Tình huống của Hà Nguyên Tĩnh thật sự không ổn, bác sĩ giải phẫu trực tiếp bảo hai người phải chuẩn bị tốt tâm lý, Tô Hử còn nhìn thấy hai bảo an lúc ẩn lúc hiện ở một đầu hành lang khác, tựa hồ sợ khi giải phẫu thất bại, Tô Hử muốn đại náo bệnh viện một hồi.

Tô Hử nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã sắp mười một giờ, bọn họ đã ngây người ở đây gần năm tiếng, ngoại trừ nhờ hộ sĩ mua hai bình nước, bọn họ cũng chưa ăn gì.

Tô Hử không có cảm tình gì mấy với Hà Nguyên Tĩnh, anh cùng cô nhận thức nhau còn chưa đến hai tháng, hơn nữa trong lúc nào hai người đều cố ý bảo trì khoảng cách, mỗi ngày cũng không thể nói với nhau vài câu, vứt bỏ quan hệ vợ chồng trên pháp luật, cho dù sống dưới cùng một mái hiên, anh cùng Hà Nguyên Tĩnh từ bản chất mà nói thì nhiều nhất cũng có thể nói là quan hệ xã giao, ngay cả bạn bè cũng không phải. Cho nên cho dù hiện tại Hà Nguyên Tĩnh đang giãy dụa hấp hỗi trong phòng cấp cứu, anh vẫn không có quá nhiều bi thương cùng lo âu.

Anh chỉ lo lắng cho Thẩm Gia Duệ.

Rốt cuộc, Thẩm Gia Duệ từ nhỏ đã cùng Hà Nguyên Tĩnh sống nương tựa lẫn nhau, cho dù Hà Nguyên Tĩnh có là một người mẹ không đủ tiêu chuẩn, trải qua sự việc không sáng sủa là bao, cho cậu một cái xuất thân đáng thẹn, cũng không thể bảo vệ cậu khỏi Tô Hử trong quá khứ, nhưng cô vẫn là mẹ cậu, cô đã tận lực yêu cậu, chỉ là tính cách của cô lại quyết định vận mệnh bi kịch của mình. Nếu Hà Nguyên Tĩnh thật sự xảy ra chuyện không hay, Thẩm Gia Duệ không thể không thương tâm.

Sao lại xảy ra chuyện này? Làm một nhân vật quan trọng trong nguyên tác, sao có thể chết ngay khúc dạo đầu? Tô Hử nhéo nhéo ấn đường, hận không thể tiến vào trong không gian bắt lấy Ade để hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng trọng điểm chú ý của anh vẫn là đứa bé vẫn đang gắt gao ôm lấy mình.

"Ba ba mua cho con đồ ăn nhé?" Tô Hử cúi đầu, hôn hôn trán Thẩm Gia Duệ, môi dán lên làn da, nhẹ giọng nói, "Chưa ăn cơm chiều, hiện tại nhất định là đói lả rồi nhỉ."

Thẩm Gia Duệ lắc đầu, cánh tay buộc chặt sau lưng Tô Hử, mặt chôn thật sâu trong lòng anh, khịt khịt cái mũi.

"Vậy, nếu không ăn cơm, thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút được không?" Tô Hử vuốt lưng cậu một chút, "Mẹ phải làm một cuộc giải phẫu rất lớn, thời gian chắc chắn sẽ không ngắn, con cứ ngủ một lúc, nói không chừng lúc tỉnh lại..."

"Ba ba..." Thẩm Gia Duệ rốt cuộc mở miệng nói, cậu đã không phát ra âm thanh nào được vài tiếng, đột nhiên mở miệng, âm thanh có chút nghẹn nào.

"Ừm, con muốn nói gì, ba ba nghe đây." Ngữ khí Tô Hử càng thêm ôn nhu.

"Ba có phải đang đói không?" Thẩm Gia Duệ buông eo Tô Hử, ngồi dậy nhìn mặt anh, "Nếu ba ba đói bụng, vậy liền ăn chút gì đó đi, ở đây có con rồi. Đúng rồi, ba ba có thể mang máy tính về nhà trước, rồi ngủ tiếp, ngày mai sáng sớm..."

Tô Hử thở dài, lại gắt gao ôm Thẩm Gia Duệ vào lòng, hôn thật mạnh lên trán cậu, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc, ba ba không phải là đang ám chỉ rằng ba muốn nghỉ ngơi, ba chỉ lo lắng cho con. Thằng bé này, ba sợ con đói bụng mệt mỏi, con liền vặn vẹo ý tứ của ba?"

Tiếng hít thở của Thẩm Gia Duệ trở nên run rẩy: "Thật xin lỗi..." Cậu có chút nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, con chỉ là... Thật xin lỗi..."

"Ba ba lại không có trách con." Tô Hử lại thở dài nói, "Sợ hãi thì khóc đi, không có ai trách con cả, có ba ở đây."

Thẩm Gia Duệ khóc lóc một hồi liền ngủ, Tô Hử sợ đánh thức cậu, một cử động cũng không dám làm, thẳng đến khi bản thân cũng không mở nổi mắt nữa, mới dựa đầu vào vách tường phía sau, định chợp mắt một lúc.

Đúng lúc này đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt, phảng phát như có cảm ứng, Thẩm Gia Duệ cũng nhảy dựng lên từ trong ngực Tô Hử, đôi mắt cậu vì vừa rồi khóc thút thít mà sưng đỏ, biểu tình lại nghiêm túc vô cùng.

Chân Tô Hử bị Thẩm Gia Duệ đè lên đã tê rần, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi, chỉ có thể duỗi tay giữ chặt tay Thẩm Gia Duệ. Anh vừa đúng tới đầu ngón tay Thẩm Gia Duệ, người liền lập tức nắm chặt tay anh, lực độ lớn giống như bắt được con mồi, không giống như một đứa trẻ mới mười hai tuổi.

Cửa phòng giải phẫu mở ra, một vị bác sĩ dính không ít vết máu trên người đi ra, ông không tháo khẩu trang xuống, đôi mắt chứa đầy tiếc nuối xuyên qua kính mắt, "Thực xin lỗi, chúng tôi đã tận lực..."

Sự cố này cũng không phức tạp, trách nhiệm tất cả là tại tài xế, quá tốc độ, nghe điện thoại cùng đi giày cao gót trong lúc lái xe, gây trở ngại an toàn trong lúc điều khiển xe, vượt đèn đỏ, còn có hai lần nghiền qua, hơn nữa còn chạy trốn, nhẹ nhất cũng là ba năm đến bảy năm tù, đây mới chưa kể người nhà có muốn truy cứu hành vi cố ý sát hại hay không.

"Nếu các anh có muốn truy cứu thân chủ tôi tội cố ý sát hại vì hành vi nghiền qua lần thứ hai, thì tuyệt đối không có phần thắng." Hà Nguyên tĩnh qua đời ngày thứ ba, tài xế gây chuyện mời luật sư đến nhà Tô Hử, gã ngồi ở trên ghế sô pha cũ nát trong phòng khách chật hẹp, tây trang trên người phẳng phiu, đối mặt với Tô Hử cùng Thẩm Gia Duệ, trên mặt không biểu tình, "Không có bất cứ chứng cứ gì biểu hiện rằng đương sự của tôi muốn giết hại cô Hà."

Tô Hử một tay ôm Thẩm Gia Duệ đang ngồi bên cạnh, một tay nắm tay cậu, mặt cũng không biểu tình: "Thì sao?"

Luật sư Dương nâng một bên lông mày, lấy một tờ giấy từ trong túi: "Anh đừng hiểu nhầm. Đương sự của tôi chân thành hy vọng được anh thông cảm. Đó là sự cố ngoài ý muốn đáng sợ, cô Trâu cùng người nhà vẫn luôn vì vụ việc mà hàng ngày không yên, phi thường áy náy."

"Dù sao cũng là một mạng người." Tô Hử nhàn nhạt nói, "Nếu giết người mà còn có thể ăn ngon ngủ yên, tôi lại hoài nghi giống loài của cô ấy, anh nói có đúng không, luật sư Dương?"

Luật sư Dương giống như không nghe được âm thanh của anh, lại nói: "Cô Trâu cùng chồng là người lương thiện, đặc biệt là khi biết được tình huống của gia đình anh, lại càng đau lòng. Cô Trâu cũng có gia đình, cô biết đứa trẻ mất mẹ, chồng mất vợ là bi kịch thế nào. Cô nguyện ý làm bất luận sự tình gì để đền bù được tổn thất của các anh, chẳng sợ chỉ có một chút."

"Nhưng, chúng ta đều biết, người chết không thể sống lại, bọn họ chỉ có thể làm như vậy." Luật sư Dương lại móc ra một tờ giấy khác, giống hệt tờ giấy trước đó, chậm rãi đẩy qua trước mặt Tô Hử. Tô Hử liếc mắt một cái, trang đầu tiên là thư thông cảm, mà trang thứ hai, còn lại là một thư bồi thường. Tô Hử nhìn lướt qua số tiền bồi thường, số 0 nhiều đến không đếm được, cũng may phía dưới có viết số bằng chữ Hán: năm trăm sáu mươi vạn.

"Con cả của cô Châu mới vào đại học, con gái út thì mới được ba tuổi." Luật sư dương lộ ra một biểu tình trách trời thương dân, "Xin đừng làm một gia đình khác tan nát, Tô tiên sinh. Báo thù cũng không thể làm người chúng ta yêu sống lại, chúng ta cần phải bước về phía trước."

Tuy đây là một sự cố giao thông thiệt hại mạng người, nhưng nếu người nhà người chết nguyện ý viết thư thông cảm, vậy tài xế có thể tránh được việc ngồi tù.

Nhưng chuyện này Tô Hử không thể quyết định được. Anh phẫn nộ vì người tài xế không chịu trách nhiệm, nhưng lại xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo. Chân chính có quyền lên tiếng là Thẩm Gia Duệ, cậu mới là người bị hại lớn nhất, chỉ có cậu mới có quyền quyết định thông cảm, hay tiếp tục truy cứu. Nhưng bất luận là Thẩm Gia Duệ chọn con đường nào, Tô Hử đều không phản đối, nếu muốn viết thư thông cảm, anh sẽ viết thư thông cảm cho cậu, nếu tiếp tục truy cứu, anh liền tiếp tục thưa kiện, thẳng đến khi người gây hoạ nhận trừng phạt.

Vì thế Tô Hử nhìn mắt Thẩm Gia Duệ, người sau sắc mặt trắng bệch, mới có ba ngày thôi, cậu đã gầy một vòng, hai tháng trước được Tô Hử nuôi dước giống như bị ba ngày này tiêu hết không còn một mảnh. Mắt cậu dính đầy tơ máu, vành mắt vì thiếu ngủ mà trở nên thâm đen, biểu tình lạnh nhạt, khuôn mặt non nớt thế nhưng lộ ra một tia uy nghiêm ẩn ẩn.

Xem ra là không định thông cảm. Tô Hử sờ sờ tóc cậu, nhìn luật sư Dương lắc lắc đầu: "Anh vẫn nên đi về đi, chúng tôi sẽ không thông cảm. Anh cũng không cần nói thêm gì nữa, mời anh rời khỏi."

Luật sư Dương không cử động, lại lấy ra khăn lau kính, tháo mắt kinhs tỉ mỉ lau một lần, lại mang lên lần nữa, lúc sau mới thấp giọng nói: "Tô tiên sinh, anh là một người thông minh, nên chúng ta nói thẳng đi." Gã đổi tư thế để thả lòng, "Anh cùng cô Hà kết hôn mới đến tháng thứ tám, cô Hà lại lớn tuổi hơn anh, còn mang theo đứa bé, muốn nói tình cảm của anh cùng cô Hà có bao nhiêu bền... Ha ha, tôi không biết hết nội tình, nói không rõ, rốt cuộc cũng không có chứng cứ để kết luận. Nhưng," thân thể hắn thoáng ngả về phía Tô Hử, "tôi tìm được đồ vật này, tôi cảm thấy thứ này có thể nói ra một vấn đề. Ví dụ như..." Gã tạm dừng một chút, "Ví dụ như cô Hà mấy tháng trước phải vào phòng cấp cứu. Nói thật, nhìn anh văn văn tĩnh tĩnh, không nghĩ tới lại ra tay tàn nhẫn như vậy."

Dây thần kinh ngón tay Tô Hử giật một chút, anh kiệt lực khống chế biểu tình trên mặt, không lộ ra bất luận nhược điểm của mình, cố gắng bình tĩnh mở miệng nói, "Rồi sao?"

"Anh còn bình tĩnh hơn tôi nghĩ, thật không nghĩ tới anh như vậy, lại ngược đãi vợ con mình, thật không thể trong mặt mà bắt hình dong, có đúng không?" Luật sư Dương một bộ đã định trước, "Đương nhiên, việc này xác thật không có ảnh hưởng gì lớn tới phát quyết của thẩm phán, nhưng ảnh hương với anh lại rất lớn. Anh cùng cô Hà kết hôn thời gian ngắn, không có con cái, thậm chí còn ngược đãi mẹ con họ, anh cảm thấy thẩm phán sẽ giao số tiền bồi thường cho ai? Anh sao? Không, khẳng định là Thẩm Gia Duệ, anh không xứng số tiền kia. Vậy ngài cảm thấy thẩm phán còn cho phép quyền giám hộ con của cô Hà tiếp tục trên tay anh sao? Tôi nhớ rõ song thân của cô Hà còn khoẻ mạnh, có lẽ bọn họ có thể nuôi nấng cháu, đương nhiên, còn có thể vì cháu mà dùng sinh mạng của mẹ cháu để đổi lấy tiền bồi thường."

"Tôi nói thêm hai câu nữa." Luật sư Dương nở nụ cười đắc thắng, "Cho dù anh không ký thư thông cảm, phán quyết cuối cùng cũng sẽ không quá nặng, khẳng định cùng lắm chỉ có ba năm tù cùng mấy năm hoãn thi hành hình phạt, cho dù anh chống án vài lần, cho dù tới toà án tối cao, kết quả cũng không thay đổi. Nhưng đến lúc đó anh còn có thể đào được từ chúng tôi ít nhiều."

Hiển nhiên, luật sư Dương nghĩ lý do Tô Hử cự tuyệt viết thư thông cảm là do muốn nhiều tiền bồi thường hơn.

"Vậy rửa mắt trông chờ." Tô Hử cũng mỉm cười, nhu thanh tế ngữ nói, "Mời anh đi, luật sư Dương, phải biết rằng, tôi không muốn hô hấp với anh trong cùng một căn phòng, vì mùi của anh thật sự rất buồn nôn, khiến người ta đầu váng mắt hoa."

Luật sư Dương đứng lên, nhún vai, nói: "Anh thật đúng là..."

"Chúng tôi đồng ý thông cảm." Thanh âm Thẩm Gia Duệ vang lên, đánh gãy lời của luật sư Dương, "Có thể ký thư thông cảm. Chúng tôi đồng ý thông cảm."

"Gia Duệ!" Tô Hử kinh ngạc nói, vôi lôi kéo tay cậu trốn vào phòng bếp, đóng cửa mới nôn nóng hỏi: "Nếu là bởi vì lời nói vừa rồi của gã, thì con không cần lo lắng, vấn đề giữa ba mẹ hồi trước cùng sự cố giao thông hoàn toàn là hai việc kahsc nhau, ba cũng không sợ người khác biết trước kia ba đối xử với hai mẹ con con như thế nào, con không cần vì ba mà ép dạ cầu toàn."

"Không phải ép dạ cầu toàn." Thẩm Gia Duệ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ba ba, mẹ bị cô kia đâm chết, nhưng toà án nhiều nhất chỉ có thể phán bảy năm." Hai mắt cậu mê mang nhìn Tô Hử, nước mắt chậm rãi bắt đầu tích tụ, "Mới bảy năm, là có thể triệt tiêu mạng sống của mẹ, mới bảy năm mà thôi."

"Gia Duệ..." Tô Hử đau lòng xoa mặt cậu, "Đừng nghĩ..."

"Hơn nữa, kể cả cô ấy có gì phán bảy năm, bảy năm này cũng không có khả năng hoàn toàn chấp hành, cô có thể lập công, còn có thể phóng thích chạy chữa, nói không chừng chính là đi ngang qua sân khấu, ở không đến hai ngày lại ra. Không, nói không chừng căn bản là sẽ không vào. Hai ngày này con đã tra qua, Trâu gia rất có tiền, thế lực cũng không nhỏ. Ba ba, con vẫn biết, công bằng của thế giới này, từ trước đến này đều là do kẻ có tiền." Nước mắt không ngừng rơi xuống theo gò má, nhưng thanh âm của Thẩm Gia Duệ vẫn vững vàng như cũ, giống như ngừoi đang rơi nước mắt kia không phải cậu.

Đứa trẻ mười hai tuổi mới vừa trải qua đám tang của mẹ mình, trên người lại đồng thời bày ra bình tĩnh cùng bi thông vô cùng mâu thuẫn, nói là oán hận, lại vô cùng lý trí, Tô Hử bị cậu doạ rồi. Anh ôm chặt đứa bé, lại không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể hôn trán cậu, không ngừng nhỏ giọng nói: "Còn có ba ba, còn có ba ba..."

"Ba, ba yên tâm, chỉ là một bức thư thông cảm, không đại biểu là con tha thứ cho bọn họ." Thanh âm Thẩm Gia Duệ truyền ra từ trong ngực Tô Hử, "Nó chỉ đại biểu cho, con muốn tự mình tới trừng phạt bọn họ. Người khác động thủ không bằng mình tự động thủ, có phải không? Con muốn khiến bọn họ cả đời đều sám hối, con muốn bọn họ dùng thời gian còn lại để hối hận. Hơn nữa, không phải là bọn họ nói, nguyện ý làm bất cứ điều gì để đền bù cho chúng ta sao?" Nói, Thẩm Gia Duệ ngẩng đầu nhìn Tô Hử, trên mặt câu lộ ra nụ cười dữ tợn, nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt một đứa trẻ, thoạt nhìn quỷ dị tới cực điểm.

"Ý tốt như vậy, sao chúng ta lại cự tuyệt?"

Tâmtình Tô Hử phức tạm vuốt mặt cậu, cuối cùng cúi đầu, dùng trán mình cụng trán cậu, thở dài: "Muốn làm gì thì làm, chỉ cần con vui vẻ là được, ba ba luôn ở bên con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro