Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha mẹ Hà Nguyên Tĩnh thẳng đến xế chiều ngày đó mới chạy tới. Bà Hà vừa đến đã thấy di ảnh con gái mình liền ngất đi, cả nhà một trận loạn cào cào, vội gọi xe cứu thương, vẫn là Thẩm Gia Duệ đỡ người bà Hàm mới đánh thức bà còn đang hôn mê.

Từ đó đến khi Hà Nguyên Tĩnh được hoả táng, hai vợ chồng già vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, bà Hà khóc đến ngất xỉu không biết bao nhiêu lần.

Hà Nguyên Tĩnh từ khi mang thai Thẩm Gia Duệ rời nhà trốn đi, về sau đều không liên hệ với cha mẹ Hà. Ông Hà bà Hà mấy năm nay vẫn luôn tìm cô, sau khinhìn thấy tin tức cùng video về sự cố giao thông ở trên mạng, ahi vị lão nhân mới biết được con gái mình mấy năm nay là sinh sống ở nơi nào.

Đúng là ông bà Hà chưa từng chờ mong Thẩm Gia Duệ được sinh ra, nhưng giờ thì con gái duy nhất của mình đã qua đời, Thẩm Gia Duệ là huyết mạch cuối cùng của con, cũng là điều duy nhất để ông bà hoài niệm con gái mình. Bởi vậy, bọn họ định mang Thẩm Gia Duệ về quê nhà, nuôi nấng bên người mình.

Bọn họ đương nhiên không biết hành động của Tô Hử trong quá khứ, chỉ là Tô Hử cùng Thẩm Gia Duệ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, Tô Hử lại chỉ là một người mới đầu hai, thế nào cũng thấy để ông bà Hà nuôi Thẩm Gia Duệ là phương án tốt nhất.

"Tôi không thấy việc nuôi Thẩm Gia Duệ là gánh nặng bất đắc dĩ." Tô Hử cho ông bà Hà thấy thái độ của mình.

"Chúng ta nói thẳng đi." Ông Hà đỡ vợ mình, nhẹ giọng nói với Tô Hử, "Chúng ta tuy rằng không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng để nuôi lớn một đứa trẻ thì vẫn dư dả, chúng tôi cũng không coi trọng quá nhiều về vấn đề tiền bạc, cho nên, chút tiền bồi thường kia chúng tôi không cần một xu, toàn bộ đều cho cậu, chỉ cần cậu trả Gia Duệ lại cho chúng tôi."

Tô Hử đã muốn bạo phát, mấy ngày ngày, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng anh là kẻ hám tài lại nhặt được tiện nghi lớn,liền đạt được hồi báo phong phú như thế. Tiếp theo anh sẽ cần mấy trăm vạn do Hà Nguyên Tĩnh đổi mạng đi ăn chơi đàng điếm, lại không quan tâm đến Thẩm Gia Duệ.

Tô Hử một bên xoa huyệt thái dương để giảm cơn đau đầu giống như sắp nổ tung, một bên thong thả kiên định nói: "Thứ nhất, tôi sẽ không rời khỏi Gia Duệ, chỉ cần Gia Duệ còn muốn sống cùng tôi, tôi sẽ không nhường nó cho bất cứ ai; thứ hai, tôi không động đến số tiền này, sau hai ngày chúng ta có thể tìm một luật sư, kí khoản bồi thường này, nên tôi sẽ không giao lầm cho hai vị đúng số tiền, số tiền dư lại đều cho Gia Duệ, chờ đến khi nó đủ mười tám tuổi, tôi sẽ giao cho nó. Nhưng trước đó, số tiền này một phân tôi cũng sẽ không động đến."

"Tiểu Tô à, sao cậu phải khổ vậy chứ?" Bà Hà xoa nước mắt nghẹn ngào nói, "Cậu còn trẻ tuổi như vậy, mới có 22 tuổi, còn chưa chiếu cố tốt bản thân, sao có thể chăm sóc thêm một đứa trẻ nữa được? Lại nói, chẳng lẽ sau này cậu không kết hôn, không muốn gia đình riêng sao? Hiện tại mọi người đều sống thực tế, Gia Duệ đã mười hai tuổi, cô gái nào lại có thể chấo nhận làm mẹ kế của đứa trẻ lớn như vậy? Chúng tôi là cha mẹ của Tiểu Tĩnh, là ông bà ngoại của Gia Duệ, khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Gia Duệ."

"Tôi biết hai người có thể chăm sóc được Gia Duệ, nhưng đây cũng không phải lý do để tôi nhường Gia Duệ cho hai người. Tôi cũng có thể chăm sóc Gia Duệ phi thường tốt." Tô Hử đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng, ông bà Hà hiện tại đang ở tạm phòng ngủ của Hà Nguyên Tĩnh, "Chuyện gì cũng có thể thương lượng, trừ chuyện nào, không thể. Tôi nên đi làm cơm chiều."

Tô Hử vừa mở cửa, liền thấy Thẩm Gia Duệ đang đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ là đã nghe được một chút. Tô Hử xoá đầu cậu, hỏi: "Đói bụng không? Ba ba lập tức đi nấu cơm."

Thẩm Gia Duệ nhào tới, đâm cho Tô Hử lùi về sau hai bước, lại lui trở lại phòng ngủ. Cậu ôm eo Tô Hử gắt gao, chôn mặt trong lồng ngực anh, lớn tiếng nói: "Con không muốn rời khói ba ba! Con muốn sống cùng ba ba! Ai cũng không thể dẫn con đi! Ai cũng không thể!"

Khoé miệng Tô Hử không khỏi cong lên, anh quay đầu sang hướng khác, tránh cho ông bà Hà nhìn được biểu tình của mình, cũng ôm lấy Thẩm Gia Duệ, đặt tay lên tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Bé ngoan, bé ngoan..."

Thẩm Giả Duệ làm trò trước mặt ông bà Hà, thơm thơm gò má Tô Hử, ôm cánh tay anh nói: "Con giúp ba vào phòng bếp nấu cơm được không?"

Tô Hử nhéo mũi cậu, kéo cậu rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Gia Duệ mãnh liệt bày tỏ ý nguyện muốn ở lại của mình, ông bà Hà cũng không muốn làm khó người khác, lưu lại phương thức liên hệ của mình, hơn nữa còn luôn yêu cầu Tô Hử nhất định phải dẫn Thẩm Gia Duệ về Hà gia vào kì nghỉ đông và nghỉ hè ở một thời gian, sau đó bọn họ mới rời đi.

Vì thế trong phòng rốt cuộc chỉ còn hai người Tô Hử cùng Thẩm Gia Duệ, Tô HỬ cũng rốt cuộc tìm được thời gian và cơ hội để nói chuyện với Thẩm Gia Duệ. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Gia Duệ đã xin nghỉ ở nhà không đi học, nhưng đa số thời gian ở nhà, cậu đều tự nhốt mình trong phòng. Máy tính lần trước Tô Hử mua cho cậu đã được lắp, còn có wifi. Mỗi lần Tô Hử vào nhà, đều chỉ có thể nhìn thấy những trang web bình thường trên màn hình, nhưng trực giác Tô Hử cho thấy Thẩm Gia Duệ dùng mấy trang web này chỉ để che mắt thôi.

"Ba nhớ con ngày đó có nói, con muốn cho người Trâu gia trả đại giới, trải qua quãng đời còn lại trong hối hận." Tô Hử kéo Thẩm Gia Duệ lên ngồi trên giường, đặt tay cậu trong tay mình, "Ba không phải muốn nói con không nên có oán hận, không nên báo thù, tha thứ gì gì đó, ba đồng ý với con, con muốn làm gì cũng được, chỉ cần con vui vả, ba vĩnh viễn đều ủng hộ con."

"Con nhớ rồi." Thẩm Gia Duệ nhẹ giọng nói, lộ ra nụ cười có chút thẹn thùng, lại thơm mặt Tô Hử, "Cảm ơn ba."

"Ừm." Tổ Hử sờ sợ gò má cậu, lại sửa sang lại một chút tóc mái trên thái dương, đã một thời gian Thẩm Gia Duệ chưa cắt tóc, đầu tóc trên trán có chút vướng mắt, khiến thằng bé thoạt nhìn càng khó phân nam nữ.

Tô Hử cuối cùng đặt tay lên vai Thẩm Gia Duệ, nói lời thấm thía: "Ba muốn nói, tuy rằng mặc kệ con muốn làm gì, nhưng ba không đồng ý việc hiện tại con đang tự thương tổn mình."

"Con không có." Thẩm Gia Duệ nhỏ giọng thanh minh.

"Ba không thể tưởng tượng nỗi đau mất mẹ của con, ba cũng không muốn giả vờ ba cũng đồng cảm, giống như ba cũng bị. Nhưng, Gia Duệ, mặc kệ có bao nhiêu đau khổ, con đều không thể mặc kệ bản thân đắm chìm trong nó. Ba đồng ý con tự mình tìm công bằng cho mình, nhưng điều này không có nghĩa ba sẽ đồng ý con lấy báo thù làm mục tiêu duy nhất của đời mình, dùng toàn bộ thời gian của mình vào việc này.

Thẩm Gia Duệ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Con biết ba đang nói cái gì."

Cậu đứng lên, mở máy tính còn đang để chế độ 'Sleep', mở lịch sử trình duyệt, vẫy tay gọi Tô Hử lại.

"Đây là việc mấy ngày nay con làm." Cậu tuỳ tiện click mở mấy trang web cho Tô Hử xem, có một số là tiếng Trung, đa phần lại là tiếng Anh, không ít trang web diễn đàn, "Con biết con khác những đứa trẻ khác, con là một thiên tài, còn chưa bao giờ bời vì cái phẩm đức khiêm tốn nhầm chán mà phủ nhận điều này, lãng phí sinh mệnh trên lớp học vô nghĩa, còn có thứ gọi là thanh thiếu niên tự độc lập, cá tính độc lập này con đã sớm làm được. Con biết con là ai, con biết con muốn cái gì, con biết con muốn làm gì, nếu mấy vấn đề này con đã rõ, vậy thì, con quyết định bắt đầu hướng tới một mục tiêu. Đây là bước đầu tiên của con."

"Đây là, ờ, mấy trang web này đều về cái gì?" Hai mắt Tô Hử nhìn nội dung trang web, phát hiện đều là từ ngữ máy tính anh không thể hiểu.

"Hiện tại đang là giai đoạn con học tập tích luỹ." Thẩm Gia Duệ cho Tô Hử xem từng trang web một, Tô Hử ngoại trừ có bản lĩnh điều hương, còn biết hai ngoại ngữ tiếng Anh tiếng Pháp, anh nhanh chóng liếc nội dung các trang web, đa phần là đều liên quan đến máy tính.

"Cho dù là thiên tài, cũng phải đi học. Ở trên những diễn đàn này, con có thể học thêm rất nhiều thứ không có trên sách vở." Thẩm Gia Duệ buông chuột, tựa lưng vào ghế ngồi, để Tô Hử lật xem máy tính.

"Con muốn làm gì" Xác nhận Thẩm Gia Duệ nói không sai, Tô Hử cũng ngồi xuống, hỏi.

"Con muốn gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty internet, khai phá một ít phần mềm, trò chơi, con không mơ hão, chẳng qua là phải thử qua một ít trò chơi hay phần mềm nhỏ, mời chào nhân tài, cuối cùng là bán game online cho các nhà phát triển. Ba ba, sản nghiệp internet bình dị gần gũi nhất, cũng là thứ mang lại nhiều lợi nhuận nhất, chỉ cần có ý tưởng, kết hợp với có thể biến ý tưởng đó thành hiện thực. Con tin hai thứ này con đều có."
Tô Hử nhìn đứa bé đĩnh đạc đang nói trước mặt, cậu mới mười hai tuổi, thậm chí còn chưa dậy thì, cả người nhỏ gầy, ngồi trên ghế, chân chạm đất. Nhưng, chính một đứa bé như vậy, lại tràn đầy tin tưởng với kế hoặc tương lai của mình, không có một tia mê mang nào. NẾu đây là đứa trẻ khác, anh chỉ cảm thấy đứa bé kia đua đồi, nói bốc nói phét, nhưng đây là Thẩm Gia Duệ, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ: Cậu sẽ biến những lời này thành hiện thực.

Nói xong quy hoạch sự nghiệp tương lai của bản thân, Thẩm Gia Duệ dừng một chút, lại mở ra một số trang web khác: "Đương nhiên, con cũng không hoàn toàn chỉ học. Con cũng tra xét một chút tư liệu khác."

"Tư liệu của Trâu gia..." Nhìn nội dùng trên màn hình, Tô Hử nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy." Thẩm Gia Duệ nhìn vòng tròn đang xoay, trên màn hình hiện lên từng hàng chữ cùng hình ảnh, "Con sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng báo thù cũng không thể nóng lòng, hiện tại nhà chúng ta kém hơn rất nhiều so với Trâu gia, tuỳ tiện ra tay chỉ có thể ảnh hưởng tới bản thân. Con có kiên nhẫn." Nói, cậu quay đầu nhìn Tô Hử, "Việc này ba cứ yên tâm. Con không phải kẻ ngu dốt bị cừu hận che mắt, cũng sẽ không tiêu hao cả đời để báo thù. Con nói, con biết con đang làm gì, cũng biết con nên làm gì."

Tô Hử thở dài, duổi tay kéo đầu Thẩm Gia Duệ vào trong ngực, cúi đầu hôn thái dương cậu: "Biết là tốt... Nhưng, kể cả là thiên tài, con cũng là con của ba, cho dù không phải là thân sinh."

"Con là thân sinh của ba." Thẩm Gia Duệ không vui lẩm bẩm, cũng ôm lấy Tô Hử.

"Ba không sinh nổi đứa bé lớn như vậy, phải biết, khi ba mười tuổi còn không có bản lĩnh sinh con." Tô Hử xoa loạn tóc cậu, "Nên đưa con đi cắt tóc."

"Con mặc kệ." Thẩm Gia Duệ bắt đầu chơi xấu, cả người đền ngồi vào trong lòng Tô Hử, "Con là do ba sinh ra, con chính là thân sinh của ba ba. Ngày mai chúng ta đến đồn công an đổi tên được không, con muốn dùng họ Tô giống ba ba."

Tô Hử phải thừa nhận đây là một đề nghị phi thường dụ hoặc, rốt cuộc dòng họ có ý nghĩ rất trọng đại với người Trung Quốc, tuy Thẩm Gia Duệ với dòng họ 'Thẩm' không có quá nhiều lòng trung thành, nhưng nếu cậu nguyện ý theo họ mình, vậy có nghĩa là mình ở trong lòng cậu có địa vị không nhỏ. Nhưng...

"Ba đương nhiên muồn con đi theo họ tô của ba." Tô Hử ôm Thẩm Gia Duệ chậm rãi loại choạng đi, "Nhưng, đây là họ do mẹ con đặt cho, tuy ba không biết chuyện xưa trong cái tên này, nhưng nếu cô ấy hy vong con mang họ Thẩm..."
"Con sẽ không đi tìm người đã vứt bỏ con cùng mẹ." Thẩm Gia Duệ nhíu mày, ôm chặt cổ Tô Hử, "Con cũng sẽ không quay lại Thẩm gia, con không muốn nhận tổ quy tông, họ Thẩm chẳng có ý nghĩa gì với con. Chẳng lẽ ba ba lại muốn ném con cho nhà họ Thẩm kia sao?" Cậu đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tô Hử.

"Đương nhiên là không thể nào!" Tô Hử vội vàng phủ nhận nói.

"Dù sao con cũng muốn dùng họ Tô." Thẩm Gia Duệ hối lộ ấn mấy trăm lần lên mặt Tô Hử, Tô Hử bị cậu nghịch đến không có biện pháp, mới nói: "Được được, con họ Tô, họ Tô. Ngày mai ba ba dẫn con đi sửa."

"Ba ba tốt nhất!" Thẩm Gia Duệ ôm lấy mặt Tô Hử, hôn mạnh một cái lên môi anh, Tô Hử sửng sốt một chút, mới xoa xoa nước miếng ngoài miệng, cười vỗ vỗ mông cậu, "Nhóc thúi, thơm sai chỗ rồi, nơi này cũng không phải là để con thơm."

"Con biết, chỉ có người yêu mới có thể hôn môi ba." Thẩm Gia Duệ nhìn chằm chằm môi anh, "Nhưng ở những nước Âu Mỹ ba ba cũng sẽ thơm miệng con cái, người nước ngoài có thể làm như vậy, vì sao con không thể làm như vậy?"

Tô Hử xấu hổ ho khan một tiếng, "Ở trong nước và nước ngoài khác nhau."

"Lại nói, con cũng không muốn ba ba có người yêu, ai cũng không thể thơm môi ba." Thẩm Gia Duệ bá đạo nói, "Về sau ba ba chỉ ở bên con có được không? Chờ con trưởng thành là có thể yêu đương với ba, lúc ấy có thể hôn môi. Nhưng hiện tại thử một chút cũng có thể, đúng không."

"Thật là lời nói của trẻ con." Tô Hử bất đắc dĩ cười, tay nhẹ nhàng quơ quơ trên mặt cậu, "Vừa rồi còn như ông cụ non, sau giờ lại biến thành tiểu quỷ ấu trĩ rồi, loại việc này con cũng ghét. Được được, về sau không được thơm nơi này, đã biết chưa?"

Cha con hai người lại náo loạn trong chốc lát, đây là lần đầu tiên sau khi Hà Nguyên Tĩnh xảy ra chuyện. Thẩm Gia Duệ nở nụ cười vui vẻ như vậy. Thẳng đến giờ nấu cơm, Tô Hử mới rời khỏi phòng. Thẩm Gia Duệ lại nhân cơ hội gặm một cái lên miệng Tô Hử, bị Tô Hử búng một cái lên trán, không nặng không nhẹ.

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử rời khỏi phòng, đến khi nghe được âm thanh đồ làm bếp trong phòng bếp được sử dụng, cậu mới ngồi trở lại trước máy tính, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, vài giây sau, giao diện máy tính tức khắc xảy ra biến hoá, một đống trình duyệt diễ đạt bị các ký tự bao trùm, cuối cùng một khung thoại nhảy ra.

Thunder: Cậu còn ở đấy không?

Thunder: Sao đột nhiên không nói gì?

Thunder: Được rồi, tôi off trước.

Thẩm Gia Duệ nhìn lịch sử trò truyện vài lần mới bắt đầu đánh chữ.

Su: Quay lại rồi đây, vừa có người tìm tôi.

Tên tiếng Anh của Thẩm Gia Duệ, phát âm giống Gia Duệ, Su lại là họ "Tô" của Tô Hử. Thẩm Gia Duệ đã muốn họ Tô từ lâu.

Qua hai phút, Thunder mới lại xuất hiện.

Thunder: Rốt cuộc chờ được cậu xong việc, vừa rồi là làm gì, bắn pháo (khụ, thẩm du) à?

Su: Tôi đã gửi công cụ nhỏ mà câu muốn qua rồi, cậu chỉ cần đặt trong máy tính của đối phương, thứ này liền có thể tự động lẻn vào hệ thống, chỉ cần máy tính kết hợp với wifi, cậu có thể thao túng camera của hắn.

Thunder: Thật sự đi bắn pháo?

Su: Tôi off đây, ngày mai gửi cậu virus theo dõi hệ thống, có vấn đề gì thì hỏi.

Thunder: Đừng đi! Cậu xấu hổ cái gì? Chẳng lẽ cậu vẫn là xử nam?

Thẩm Gia Duệ không thèm để ý đến người kia, trực tiếp tắt khung thoại, lại luyện tập lập trình giao diện, thẳng đến khi nghe thấy Tô Hử gọi cậu ăn cơm, mới lại mở giao diện bình thường lên, mới rời khỏi máy tính đi ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro