Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kì nghỉ dài hạn hai tuần do mẹ qua đời rốt cuộc kết thúc, Thẩm Gia Duệ trở lại trường, Tô Hử cũng rốt cuộc có thể có cơ hội để vào không gian, một lần nữa bắt đầu điều chế nước hoa. Nước hoa ở cửa hàng bên kia cũng sắp bán hết rồi, cũng may trước đây anh điều chế một ít hàng dự trữ mới không làm gián đoạn việc buôn bán, những cũng chỉ vừa đủ chống đỡ cho hai ngày.

Hà Nguyên Tĩnh chết, dù là Tô Hử hay Ade đều không nghĩ đến, theo lý thuyết, cô là mẹ đẻ của vai chính trong thế giới này, về sau còn có rất nhiều cốt truyện, hẳn là không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù là có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Hử cũng cho rằng cô sẽ giống mình, được bổ sung bằng một linh hồn mới. Một người không có khả năng chết như vậy, vậy mà đột nhiên lại mất mạng.

Ade tự hỏi suốt một tuần mới miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

"Cậu biết, Thẩm Gia Duệ là vai chính của thế giới này, mấy người là vai phụ bên người y, mang ý nghĩa quan trọng, có liên hệ chặt chẽ với vai chính. Trong quá trình Thẩm Gia Duệ trưởng thành, cậu cực kì có tác dụng, thứ nhất là cậu cung cấp cho y một không gian sinh hoạt tương đối an toàn, hai là đắp nặn cho vai chính một phần tính cách."

Điều thứ nhất Tô Hử còn có thể lý giải, điều thứ hai liền có chút hoang mang: "Tính cách của nó thì có quan hệ gì với tôi"

Ade lại nói: "Thẩm Gia Duệ tuy rằng hành sự thoạt nhìn là ân oán phân minh, nhưng bản chất của y là có thù tất báo, lãnh khốc vô tình, là một người ích kỷ, tính cách đen tối. Dục vọng khống chế của y cao, vô cùng chấp nhất với tiền tài và quyền lợi, tâm tính thế nào, nói trắng ra thì, y có bệnh."

"Này này, nói cái kiểu gì đấy!" Tô Hử có chút không vui nói.

"Cậu phủ nhận cũng cô dụng." Ade trợn trắng mắt, cái động tác này đối với một con chó là một khó khăn lớn, thoạt nhìn giống như bị ngộ độc thực phẩm sắp đi đời nhà ma, "Dựa theo kế hoạch sớm đã được định ra, Thẩm Gia Duệ là một tư sinh tử, mẹ lại yếu đuối, từ nhỏ phải chịu sự kì thị cùng bắt nạt, dần đắp nặn được tính cách quan trọng trong tuổi dậy thị, lại lâm vào hố lửa, bị cha kế ngược đãi, mỗi ngày đều phải nhìn mẹ mình bị đánh rồi làm nhục, sống cuộc sống đầy rẫy thứ bệnh như vậy, tâm thái của y bình thường mới là lạ. Nhưng hiện tại, cậu thành cha kế của y, có thể cung cấp một không gian sinh hoạt an toàn cho y, nhưng về phương diện đắp nặn tính cách lại không có tác dụng."

"Rồi sao?" Tô Hử đột nhiên cảm thấy lông tơ sau cổ đều dựng đứng lên, trực giác cho rằng câu tiếp theo của Ade sẽ là lời anh không thích nghe.

"Cậu biết Hà Nguyên Tĩnh có tác dụng gì với Thẩm Gia Duệ không?" Ade thở dài, mới tiếp tục nói: "Không nói đến việc sinh ra y, nuôi dưỡng y, xây dựng sinh hoạt trước khi y mười hai tuổi, sau khi Thẩm Gia Duệ mười hai tuổi, cô có tác dụng quan trọng nhất, chính là làm người thân cùng trước bối để Thẩm Gia Duệ cảm nhận được tình yêu."

"Từ từ, tôi cắt lời một chút." Tô Hử nâng một bài tay lên, "Không phải tôi có thành kiến hay hiểu nhầm vời Hà Nguyên Tĩnh, từ góc độ khách quan mà nói, cô ta là mẹ nhưng không có trách nhiệm gì nhiều, so sánh với tình cảm cô ta dành cho Thẩm Thừa Tuyên, tình cảm cho Gia Duệ là quá ít."

"Cho nên y mới có rất nhiều tình nhân." Ade chớp chớp mắt, ra vẻ như đây là theo lý thường, "So sánh thử xem, tình yêu mà Thẩm Gia Duệ nhận được cả đời nếu là một cái lọ, Hà Nguyên tĩnh chỉ chiếm một phần trong cái lọ đó, chẳng qua đây là phần mấu chốt, quyết định nhận thức và thái độ của Thẩm Gia Duệ đối với tình yêu, mà phần còn lại là do nhóm tình nhân của Thẩm Gia Duệ cung cấp. Mà hiện tại, tình thương của cậu đối với Thẩm Gia Duệ làm tình thương của Hà Nguyên Tĩnh mất đi chỗ dụng võ, cũng khiến cho Hà Nguyên Tĩnh mất tác dụng, nhưng việc đắp nặn tính cách này dù sao cũng phải có người đi làm, cho nên, cậu tự hiểu."

Tô Hử trầm mặc vài phút, mới mệt mỏi dùng tay xoa xoa đôi mắt: "Nói cách khác, Hà Nguyên Tĩnh chết là do tôi?"

Anh xác thật không có cảm tình với Hà Nguyên Tĩnh, nhưng đây dù sao cũng là một sinh mệnh. Tuy đối phương trước kia chỉ là một nhân vật trong truyện, sau khi anh xuyên vào thế giới này, cô liền biến thành một người sống sờ sờ, một người lại mất đi tương lai tốt đẹp vì anh, vứt bỏ tính mạng, anh lại không phải động vật máu lạnh, không có khả năng không cảm thấy áy náy.

"Ừm... Không thể nói như vậy..." Ade dừng vài giây, cái đuổi ở sau người quét quét, mới nói, "A Hử, đầu tiên, tôi muốn nói cho cậu, vận mệnh của con người các cậu cũng không phải đã được đĩnh sẵn từ đầu, cũng không phải chỉ có thể đi theo một con đường vẫn luôn đi, không phải là dù cố gắng thế nào cũng không thay đổi được hướng đi. Trên thực tế, vận mệnh của các cậu là do tính cách cùng phương thức làm việc của các cậu, mà tính cách cùng phương thức làm việc này là do hoàn cảnh sinh hoạt quyết định và ngược lại, có chút giống với một vọng tuần hoàn sinh tử... Vấn đề này sau này lại nói, tóm lại, nếu Hà Nguyên Tĩnh có thể làm một người mẹ đủ tư cách, vậy mặc kệ cậu có thương Thẩm Gia Duệ bao nhiêu, cô ta cũng sẽ không chết, bởi vì mẹ của một người là độc nhất vô nhị, bất kể là ai cũng không thể thay thế. Nhưng cô ta không phải người mẹ đủ tư cách, tác dụng hiện tại của cô ta, bất kể kẻ nào cũng có thể thay thế. Cô ta chết là do chính cô ta, đây là mệnh, là kết cục do cô ta tự tạo thành, không liên quan đến cậu."

"Nhưng nếu Tô Hử nguyên bản còn tồn tại, cô ta sẽ không phải chết, mấy năm sau lại chờ Thẩm Thừa Tuyên tìm được bọn họ, cô ta có thể trải nhiệm sinh hoạt hạnh phúc, cuối cùng trở thành bà Thẩm cao quý ưu nhã, hưởng hạnh phúc cả đời." Tô Hử thở dài, dùng tay che khuất đôi mắt, chán ngán thất vọng nói, "Nếu là tính cách của Gia Duệ có thể thay đổi được thì còn tốt, nhưng vấn đề là, cuối cùng thì y vẫn sẽ biến thành dáng vẻ kia. Tình thương của tôi đây còn ý nghĩa gì với y nữa, lại còn khiến ý mất mẹ, nói thế nào, lại tạo thành tổn thất lớn hơn cho y."

Ade thở dài, đứng lên xoay hai vòng, mới ngồi xuống trước mặt Tô Hử, nói: "Vốn dĩ mấy điều này đều không thể nói cho cậu, thấy cậu áy náy như vậy... Được rồi, đầu tiên, cậu phải biết rằng, đây là một thế giới chân thật tồn tại, Thẩm Gia Duệ tuy là trụ cột của thế giới này, vận mệnh cùng nhân sinh của y có một hướng đi đại khái, nhưng đều không có điều gì chi tiết. Ví dụ như, giả thiết vận mệnh của Thẩm Gia Duệ là, tương lai y sẽ trở thành người thành công nhất trên thế giới, trở thành truyền kỳ trong thương giới, nhưng làm thế nào để y trở thành truyền kỳ, quá trình này lại không có giả thiết nhất định."

Còn cóc tính cách của Thẩm Gia Duệ, đúng là đến cuối y vẫn biến thành một người có thù tất báo, lãnh khốc vô tình, lại ích kỷ, dục vọng không chế cao, nhưng chẳng lẽ những người có tính cách như vậy đều giống nhau sao? Bọn họ có phương thức làm người xử thế thế nào chẳng lẽ đều giống nhau như đúc sao? Đối mặt với một cái vấn đề giống nhau, chẳng lẽ đều sẽ làm ra một quyết định như nhau sao? Không phải. Hơn nữa, tính cách thẩm Gia Duệ đều không phải chỉ có giả thiết kia, tuy không thể xoá giảm, lại có thể tăng thêm. Cho nên, cậu thương Thẩm Gia Duệ, che chở y đầy đủ, vẫn là ảnh hưởng đến tính cách của y, tuy không biết là ảnh hưởng về cái gì, chung quy cũng phải xem thử một chút.

"Thật, thật sao?" Tô Hử mở to hai mắt nhìn, biểu tình hơi thả lỏng một chút.

Ade gật gật đầu, tiếp tục nói: "Còn có một điều, Hà Nguyên Tĩnh tuy đã chết ở thế giới này, nhưng linh hồn của cô ta sẽ đi sang một thế giới khác. Nghe thấy tin tức này, có phải cậu sẽ cảm thấy tốt hơn không?"

Tô Hử hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, lại xoa xoa đôi mắt, hơi hơi nhếch khoé miệng: "Quả thực là dễ chịu hơn một chút. Ade, cảm ơn cậu."

Ade vừa lòng hắt xì một cái, dùng móng vuốt vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: "Niên hoa dễ thệ, nhân sinh ngắn ngủi, đến nỗi vấn đề vận mệnh cùng sinh tử của một người, đã vượt qua phạm vi cậu có thể lý giải, không cần lãng phí cảm tình của phía trên. Cậu vẫn là nên ổn định thanh thản mà nuôi Thẩm Gia Duệ lớn lên cho tốt, cậu chỉ cần làm tốt việc này, những việc cậu muốn làm, người trên kia đều sẽ không can thiệp."

Ade lý giải nghi hoặc của Tô Hử, cũng làm kiên định quyết tâm nuôi nấng Thẩm Gia Duệ cho tốt của Tô Hử. Anh muốn cung cấp cho Thẩm Gia Duệ một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn nữa, như thất là phải mua một phòng ở ở trong nội thành, cảnh vật chung quanh nơi họ ở quả thực không xong, vị trí cũng xa xôi, cách trường học quả Thẩm Gia Duệ quá xa, cách trường trung học tương lai y muốn học lại càng xa hơn, chỉ còn sáu năm học, y không thể luôn làm đứa trẻ mỗi ngày đều tiêu tốn phần lớn thời gian bôn ba đi học ở trên đường. Nhưng hiện tại anh không có nhiều tiền như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vận dụng khoản tiền bồi thường kia, trên hồ sơ bất động sản đương nhiên là để tên Thẩm Gia Duệ, còn lại tiền của mình, coi như là đóng tiền nhà.

Nghe xong kế hoạch của Tô Hử, Ade cảm động đến muốn rơi lệ: "Làm ba cũng như thể, A Hử cậu quả là một người ba mẫu mực."

"Đây là điều đương nhiên." Tô Hử kiêu ngạo nói.

Ade nhìn động tác của Tô Hử chuẩn bị đưa nước hoa đã điều chế đến cửa hàng nước hoa, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đem lời muốn nói nuốt lại. Nói, tình cảm nồng hậu như vậy, rất nhanh sẽ làm cái bình nhỏ của Thẩm Gia Duệ tràn đầy! Làm ơn, đời này của đứa trẻ kia có thể thừa nhận nhiều tình yêu như vậy, cậu làm đầy, hậu cung của y làm sao có thể đi vào cơ chứ! Ba Tô, con trai cậu sẽ bỏ qua hết nhóm mỹ nhân kia đấy!

Rốt cuộc cũng chế xong lọ nước hoa cuối cùng, Tô Hử thở dài, hoạt động bả vai một chút, nhớ tới cái gì, cười nói với Ade: "Hai ngày trước Gia Duệ cứ một hai phải sửa họ, nói muốn lấy họ Tô giống tôi, tôi còn cho rằng nó là trẻ con, lôi thôi một hồi, không ngờ nó lại thật sự muốn sửa, mỗi ngày đều quấn lấy tôi không buông, làm nũng chơi xấu, chiêu gì dùng được là dùng, tôi cũng chỉ có thể đáp ứng. Nhưng cái tên Tô Gia Duệ này cũng không êm tai như Thẩm Gia Duệ, tôi muốn dứt khoát sửa lại tên, cậu có kiến nghị gì không?"

Nghe Tô Hử nói xong, Ade ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ, tên của ý không đổi được."

Tô Hử sửng sốt: "Vì sao?"

"Bởi vì thiết lập." Ade nói, "Tên 'Thẩm Gia Duệ' của y là một chi tiết không thể sửa, y chỉ có thể gọi là Thẩm Gia Duệ, không thể có cái tên khác được."

Tô Hử nhướn một bên lông mày: "Nếu tôi cứ muốn sửa thì sao?"

Ade có chút thương hại nhìn anh: "Cậu khẳng định không đổi được. Nếu cậu mang y đi đổi tên, nhất định sẽ có đủ loại tình huống xuất hiện, ví dụ như mất sổ hộ khẩu, hay xe đột nhiên bị hỏng, hoặc là cán sự quên, hệ thống hộ tịch đột nhiên hỏng, thậm chí sở hộ tịch đột nhiên bị cháy, đều có thể xảy ra, nói tóm lại, cậu không thể đổi được."

Vì thế Tô Hử thật sự thử, rốt cuộc Thẩm Gia Duệ thúc giục quá lợi hại, mười câu nói lại có một câu nhắc đến việc đổi tên, cậu thậm chí còn nghĩ ra một cái tên mới, xoá gia tự, biến thành Tô Duệ.

Ngoài miệng Tô Hử khen dễ nghe, trong lòng lại cảm thấy áy náy, đứa nhỏ này lại mong chờ việc đổi tên này đến vậy, kết quả lại không được, không biết sẽ khổ sở thế nào.

Kết quả quả thực như lời Ade nói, một đường đổi tên bão táp không ngừng, đầu tiên là khi ra người đều luôn bị kẹt xe, một là sự cố giao thông, hai là gặp công trình đường bộ đang phải sửa gấp, chờ tới được Cục Công an, sở hộ tịch đã đến giờ tan tầm, lần sau đến, lại biến thành thiết bị của sở bị trục trặc, đợi hai tuần vất vả mới sửa được, vấn đề lại ở trên người nhân viên công tác, bọn họ luôn không nhớ còn có một người muốn đổi tên, hôm nay quên ngày mai lại quên, cuối cùng nhân viên công tác cũng cảm thấy thật sự áy náy, khi quyết định gặp mặt trực tiếp đổi tên cho, lại trong nháy mắt muốn sửa kia, chuông báo động của sở hộ tịch đột nhiên vang lên, thật sự cháy.

Tô Hử ôm Thẩm Gia Duệ xông ra ngoài, nói cũng kỳ quái, thế lửa vừa mới rào rạt, chờ hai người ra ngoài, ngọn lửa đã bị áp xuống.

Tô Hử cũng không dám thử nữa, chỉ có thể nói với Thẩm Gia Duệ: "Có lẽ đây là ý trời rồi, tên này là do mẹ con đặt cho con, vẫn là giữ lại đi, coi như là kỷ niệm với mẹ, được không?"

Biểu tình Thẩm Gia Duệ âm tình bất định, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, hậm hực ôm cổ Tô Hử, rầm rì yêu cầu về nhà muốn thơm thơm ba, Tô Hử bị cậu làm nũng đến không biết làm thế nào, điểm mấu chốt bị con trai làm nũng ép tới thấp xuống một chút, rốt cuộc, sau khi về đến nhà vẫn thuận theo ý Thẩm Gia Duệ, hôn hôn môi cậu, Thẩm Gia Duệ vẫn không hài lòng, ôm đầu anh phải bôi nước miếng lên khắp mặt Tô Hử, mới vừa lòng đi theo Tô Hử vào bếp làm cơm chiều.

Gió bão của việc đổi tên kéo dài thật lâu, chờ đến khi Thẩm Gia Duệ cuối cùng cũng quyết định từ bỏ ý niệm này, cậu đã thi học kỳ xong, nghênh đón kỳ nghỉ hè đầu tiên không có bài tập. Tô Hử cũng quyết định nhân dịp nghỉ hè này đi mua phòng ở, tranh thủ trước khi khai giảng có thể chuyển nhà.


-----

Editor có lời muốn nói:

Cần tuyển người mỗi tuần cách dăm ba bữa đi giục giã tui edit truyện ;;v;; chứ một mình tui làm tui cũng thấy mình lười chảy thây luôn á...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro