Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khác với các loại nước hoa hương hoa hồng khác, nước hoa dành cho phái nữ này của Bvlgari này dùng tiền vị là mùi mâm xôi đen (blackberry)cùng lan tử la diệp, áp chế mùi hương hoa hồng Damascus, tạo ra một loại mùi hương hoa hồng nồng hậu lại ko nồng đậm, thanh nhã mà lại chính thống. Đây là một loại hương có chút như phụ nữ gợi cảm khiêu khích thành thục, lại ko nồng nhiệt khiến người ta cảm thấy choáng váng, ngược lại mang theo một loại điệu thấp ôn nhu mê người, thậm chí còn mang một ít cảm giác nghịch ngợm hoạt bát.

Hương hoa hồng là một loại hương xuất hiện phi thường cao trong các loại nước hoa, mà lọ nước hoa này của Bvlgari là nhờ vào sự độc đáo đặc sắc mà trổ hết tài năng giữa đông đảo nước hoa hoa hồng.

Sau khi mẹ Triệu tuỳ tay phun một cái, sau vài phút, mùi hương hoa hồng Damascus dần dần tiêu tan, mà từ mùi hoa nhài, hoa hợp hoan cùng hoa hồng được hái từ miền Nam nước Pháp kết hợp xảo diện với nhau tạo ra một loại mùi hoa tươi mát tinh tế, từng tia từng tia xuyên thấu qua mùi hương vũ mị đầu tiên, ở trong không khí dần lộ ra.

Đa số các loại nước hoa gỉa trên thị trường đều là dùng tinh dầu được pha chế bởi nhân công, ngửi qua thì có thể giống với hàng thật, nhưng qua một lúc, hương vị đơn điệu vụng về kia liền sẽ lộ ra thân phận hàng giả của nó.

Nhưng một lọ này, rõ ràng khác với nước hoa pha chế đó, nếu không phải trên thân lọ nơi nơi đều lộ ra, chỉ ngửi hương vị thôi, mẹ Triệu hẳn là sẽ ko phát hiện ra bất kì điểm khác nhau nào.

Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Mẹ Triệu hồ nghi nhìn cái chai trong tay, ngay sau đó rời khỏi phòng ngủ của con gái, trở lại phòng mình tìm chai Bvlgari còn chưa dùng xong. Hàng auth cùng hàng fake đặt cùng một chỗ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn được điểm khác nhau.

Nhưng hương vị này... Mẹ Triệu tuỳ tay tìm tờ giấy, ở trên phun một chút lọ Bvlgari kia của mình. Bà ngửi hương nước hoa thật sâu, cuối cùng vẫn ko tìm được bất cứ điểm gì bất đồng.

Nếu bình nước hoa này là hàng thật, vậy vì sao lại phải cho vào một cái lọ giả? Bất kể là tặng người khác hay tự mình dùng đều hoàn toàn ko cần làm điều thừa thãi như vậy. Nhưng nếu là hàng giả, vậy bình nước hoa này có trình độ cũng quá cao, người có thể bắt chước một cách hoàn mỹ một lọ nước hoa high-end là một vị điều chế nước hoa trong nước nhưng đã bị công ty Nhật đoạt đi, sao có thể có thời giờ và tinh lực đi làm sản phẩm giả mạo để bán?

Sau đó bà lại nghĩ tới bốn bình nước hoa kia, cái loại mùi hương thiên nhiên rồi lại không phải đơn giản là bắt chước mùi hương thiên nhiên hay chỉ là mùi hoa đơn thuần mà chồng lên hương khí mới thoải mái, vội vàng ngửi, vẫn lập tức khiến cho người ta có ấn tượng thật sâu. Chỉ là vừa rồi lực chú ý của bà hoàn toàn bị lọ nước hoa giả này thu hút, trong lúc nhất thời đã quên mất hai thứ này đều do một người làm ra.

Mẹ Triệu lại cẩn thận nhớ lại, cuối cùng phát hiện bà chưa từng ngửi qua bất kì mùi hương nào giống bốn lọ nước hoa kia. Bốn lọ này, mỗi lọ đều đơn gian nhưng cũng không mất phần tinh xảo thành thục của nước hoa.

Nếu là nước hoa tự chế... Biểu tình bà phức tạp nhìn bình nước hoa trong tay. Loại nước hoa phức tạp như vậy cũng có thể bắt chước đến ko sai chút nào, có thể thấy được thực lực ko tầm thường, lại có thể sáng tạo nước hoa của riêng mình, chứng tỏ sức sáng tạo của người này cũng bất phàm.

"Không ngờ ba của đứa trẻ kia vậy mà là một nhà điều chế xuất sắc như vậy." Mẹ Triệu lầm bầm lầu bầu cảm thán nói, trong lòng lại hiện ra chút tâm tư khác.

Khi ba Triệu quay lại phòng ngủ, nhìn thấy vợ mình ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt nghiêm nghị ngốc nghếch nhìn ko khí.

"Nghĩ cái gì vậy, khổ đại cừu thâm thế?" Ba Triệu mở tủ quần áo ra chuẩn bị tìm quần áo tắm rửa.

Mẹ Triệu chần chờ một lát, liền nói việc mình phát hiện ra nói với chồng, lại nói: "Nếu đây đều là tác phẩm của vị họ Thẩm kia, em thật sự ko hiểu nổi vì sao cậu ta còn chưa bị mấy công ty Nhật Bản kia bắt đi."

"Cho nên?" Ba Triệu ngồi xuống, "Sao vậy, vợ anh định làm việc thiện? Để anh giới thiệu cho cậu ta một công việc?"

Mẹ Triệu lắc lắc đầu "Em chỉ nghĩ, nếu cậu ấy thật sực có thực lực, em muốn nhờ cậu ấy điều chế riêng cho em một lọ của riêng em, sáng tác mấy lọ nước hoa độc nhất vô nhị, của một mình em."

"Honey, tác phẩm của nhà điều chế nước hoa nổi tiếng nhất thế giới đều ko thể thoả mãn em sao?" Ba Triệu cười nói, "Cuối tuần anh đi công tác Paris, thuần tiện đưa em đi Grass lại quét mấy lọ nước hoa được không?"

"Cái này ko giống." Mẹ Triệu nói, "Có thể tìm được nhà thiết kế thích hợp làm trang phục riêng, ai thèm đi ra cửa hàng mua quần áo, nói ko chừng một lúc nào đó lại đụng hàng. Nước hoa cũng giống như vậy, anh ko biết việc trùng hợp phun cùng một loại nước hoa với người khác có bao nhiêu xấu hổ!"

"Ôi đàn bà..." Ba Triệu lẩm bẩm nói. Tuy bởi vì công việc, ba Triệu vẫn có cách ăn mặc tạm chấp nhận được so với những người đàn ông khác, nhưng đây đều là công lao của mẹ Triệu, ông cũng không để bụng tới việc này, cho nên cũng ko thể hoàn toàn giải thích được việc nước hoa cũng ko thể giống người khác của mẹ Triệu.

Mẹ Triệu mặc kệ ông, nói: "Em muốn tìm một cơ hội để gặp vị họ Thẩm kia, thăm dò cậu ấy một chút. Anh thấy nếu mời cậu ấy qua nhà chúng ta ăn cơm thì nên lấy cớ gì?"

Ba Triệu nói: "Mời về nhà ăn ấy à, hay là ra ngoài ăn đi, lại nói... Anh nhớ là đứa bé kia có thành tích khá tốt, Hiểu Huyên nói bình thường con bé ko hiểu gì đều đi hỏi nó, chúng ta có thể nói muốn cảm ơn Thẩm Gia Duệ mấy năm tiểu học đã giúp đỡ Hiểu Huyên, chờ đến khi khai giảng lại học cùng một chỗ, về sau còn phải làm phiền Thẩm Gia Duệ chăm sóc Hiểu Huyên nhiều hơn. Đúng rồi, người kia không phải họ Thẩm, cậu ta là cha kế của Thẩm Gia Duệ, hình như là họ Chu hay gì đó, anh phải hỏi lại Hiểu Huyên."

"Từ từ, lời này của anh nghe cứ sai sai." Mẹ Triệu cười nói, "Sao, anh thật sự tính cho hai đứa nhỏ tác hợp à?"

"Sao lại nói là anh tác hợp, ý nghĩ của Hiểu Huyên như thế nào, em còn ko biết à?" Ba Triệu buông tay nói, "Hơn nữa đứa bé Thẩm Gia Duệ kia có ảnh hưởng chính diện tới Hiểu Huyên, thằng bé mỗi ngày ở trường đều xem một ít chuyên tác thâm thuý tối nghia, còn đọc tác phẩm văn học nước ngoài, Hiểu Huyên sùng bái loạn lên, cũng học theo bắt đầu học tiếng Anh, hiện tại cũng ko còn xem mấy cái tiểu thuyết linh tinh《Công Chúa cùng nhóm phu quân mỹ nam của nàng》,《Chọc PhảiGiáo ThảoBăng Sơn》nữa."

"Còn ko phải đều là anh mua cho con." Mẹ Triệu giống như trừng mắt nhìn ông, "Em đều nói, mấy cái sách đấy chẳng có giá trị gì, ko nên để trẻ con đọc. Còn anh, lại nói cái gì mà con nó muốn xem thì cứ xem, con gái tuổi này đều thích đọc mấy thứ đó, sau đó mua một đống cho con, ở trước mặt con giả trang thành người tốt!"

"Anh sai rồi, về sau không mua, ko bao giờ mua nữa." Ba Triệu nhanh chóng nhận sai, nhấc tay đầu hàng, "Em nghĩ khi nào thì nên mời bọn họ ăn cơm? Xem thời gian, anh đi tìm nhà hàng."

Vì thế buổi chiều ngày hôm sau, Tô Hử ở trong nhà nghênh đón hai vị khách ko tưởng được: Triệu Hiểu Huyên cùng ba Triệu.

"Chú Tô, cảm ơn quà của chú." Triệu Hiểu Huyên ngoan ngoãn đứng ở huyền quan, ngọt ngào cười với Tô Hử, lại giới thiệu với anh, "Đây là ba của cháu."

"Cậu Tô, xin chào, tôi là ba của Triệu Hiểu Huyên." Ba Triệu vươn tay về phía Tô Hử, người kia có chút mờ mịt cầm tay ông nói, "Xin chào, ngài Triệu."

"Đây là danh thiếp của tôi." Ba Triệu móc một cái danh thiếp đưa qua, đôi tay Tô Hử nhận lấy, cẩn thận đọc tên ở trên. Chính giữa danh thiếp ghi ba chữ to "Triệu Tuấn Nam", tiếp theo là một hàng chữ nhỏ "CEO", dưới nữa là tên cửa hiệu nhỏ hơn một chút "Công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật (cổ phần khống chế) Thượng Hoa".

Thoạt nhìn thật cao cấp... Tô Hử vuốt danh thiếp được in chữ kim loại, nhìn logo công ty hình ngọn đuốc ở mặt sau, trong lòng cảm thán... Từ từ, Thượng Hoa? Thượng Hoa!

Tô Hử nuốt một ngụm nước miếng, bất chấp vấn đề lễ phép, cẩn thận hỏi: "Ngài Triệu, Thượng Hoa này, là Thượng Hoa của tập đoàn gia tộc Thẩm sao?"

Triệu Tuấn Nam ko nghĩ gì khác, cho rằng Tô Hử chỉ là chưa từng thấy việc lớn trên đời, bị chức vụ của ông doạ, nụ cười càng thêm hoà ái, sợ lưu lại hình tượng kiêu căng trong mắt phụ huynh bạn của con mình: "Sếp của tôi quả thực là họ Thẩm."

"Thẩm, Thẩm Thừa Tuyên?"

"Đúng vậy, chính là ngài ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro