Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Tuấn Nam suy xét đến tình trạng kinh tế hai cha con nhà Tô, cũng không chọn tiệm cơm Tây giá cả cao, miễn khiến cho người ta có cảm giác cố làm ra vẻ cao nhân, không tự dưng lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Tô Hử, lại suy xét việc cả hai đứa nhỏ cũng không nên ăn mấy đồ ăn quá kích thích, liền lựa chọn quán ăn Tiểu Kiều Lưu Thuỷ trên đường Gia Nhân, giá cả không quá một tram, chất lượng đồ ăn bình thường. Như thế cũng vô tình là quan tâm tới thói quen ăn uống thanh đạm của Tô Hử.

Hai nhà điều kiện kinh tế khác nhau, nhân sinh cùng địa vị xã hội cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng chỉ cần có con trẻ làm chủ đề, không khí trên bàn ăn rất nhanh liền náo nhiệt hơn, mà mẹ Triệu cũng cố ý muốn giao hảo với Tô Hử, cố tình hướng đề tài đến việc Tô Hử quen thuộc nhất: nước hoa và điều chế nước hoa.

"Lại nói, còn không phải là em đưa quà sinh nhật cho Hiểu Huyên sao." Mẹ Triệu cười ôn hoà, "Hiểu Huyên rất thích, ngày hôm sau liền lôi kéo chị cùng nhau thử chế bình 'Artemis' kia, nhưng vẫn kém dân chuyên, điều chế cả ngày, vẫn khác bình mà em chế một trời một vực."

"Đúng vậy đúng vậy." Triệu Hiểu Huyên vội tiếp nhận câu chuyện, nhìn Tô Hử, hai mắt lấp lánh sáng lên, "Chú Tô, chú điều chế như thế nào vậy ạ? Con rõ ràng đều làm theo hướng dẫn của chú, nhưng sao vẫn không ra được mùi hương giống vậy?"

Triệu Tuấn Nam nói: "Việc này giống như nấu cơm, kể cả anh có sổ công thức, đồ ăn do người mới học làm vẫn kém hơn với tay nghề của đầu bếp, nghiệp dư cùng chuyên nghiệp, cách nhau phải một khoảng."

Mẹ Triệu gật gật đầu với chồng tỏ vẻ tán đồng, lại nhìn Tô Hử hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Tô, phối phương nước hoa mà em đưa cho Hiểu Huyên đều là em sáng tác sao?" Sau khi hai nhà quen biết, xưng hô của Triệu Tuấn Nam và mẹ Triệu với Tô Hử đã biến thành "Tiểu Tô", mà xưng hô của Tô Hử với cặp vợ chồng này cũng biến thành "anh Triệu" và "chị Cố".

Tô Hử đơ một giây, nói: "Quả thật đều do em tự sáng tác."

Mẹ Triệu mặt mày hớn hở nói: "Bảo sao, chị dùng nước hoa cũng lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thấy lọ nước hoa nào giống với bốn bình nước hoa kia của em. Lại nói, không biết em làm việc ở công ty nào, nhà điều chế nước hoa ưu tú như em, chấp nhận ở lại quốc nội cũng không nhiều."

Tô Hử thoáng do dự một chút, mới nói: "Nói ra thật xấu hổ, em hiện tại vẫn chưa có công việc chính thức gì, chỉ ở nhà tuỳ tiện điều chế một ít nước hoa để bán, sống tạm thôi."

Trên thực tế, Tô Hử không thể hiểu được mục đích của bữa ăn này. Một tinh anh xã hội như Triệu Tuấn Nam sao đột nhiên lại muốn cùng ăn cơm với anh, địa vị xã hội của hai người có sai biệt rất lớn, dưới tình huống bình thường sẽ không thể nào có liên quan, nhưng nếu đơn thuần là muốn để Triệu Hiểu Huyên cùng Thẩm Gia Duệ giao lưu, thì lý do này cũng quá gượng ép. Mà cho tới giờ, Tô Hử mới loáng thoáng bắt được trọng điểm, lập tức chuẩn bị khởi công mười hai vạn tinh thần ứng đối với mẹ Triệu.

"Sao có thể?" Mẹ Triệu ra vẻ kinh ngạc nói, sau đó lại bênh vực kẻ yếu, "Xã hội hiện tại nha, quá quan trọng quan hệ, luôn khiến nhân tài bị mai một. Mấy cái công ty mỹ phẩm quốc nội đều công có tác phẩm giống được một phần như vậy, lại từ chối em từ cửa."

"Vấn đề này... Thật ra vẫn là trách nhiệm của em." Tô Hử bất động thanh sắc nói, "Dù sao em cũng không có bằng cấp hay văn bằng, không chứng mình được thực lực của bản thân."

Triệu Tuấn Nam nói: "Thực lực lại không thể chứng minh bằng mấy thứ đấy. Hiện tại xí nghiệp quốc nội chính là quá chú trọng mấy đồ linh tinh đấy, không thấy được bản chất, mới không phát triển nổi."

"Nhưng bằng cấo lại là nước cờ đầu tiên rất quan trọng, không có nước cờ này, người khác đều có thể cơ hội cũng không cho anh." Tô Hử tự giễu nói.

Rốt cuộc cũng dẫn được đề tài tới đây, mẹ Triệu thở dài nhẹ nhõm, nói: "Tiểu Tô, từ bốn bình nước hoa kia có thể thấy, em là một nhà điều chế nước hoa tài hoa hơn người, hiện tại em còn trẻ, tổng cũng không thể cam tâm cả đời bị mai một, để tài hoa lãng phí trên những lọ nước hoa tuỳ tiện điều chế kia đi."

"Nếu có cơ hội, em cũng hy vọng có thể tìm được cơ hội để phát huy thực lực của chính mình." Tô Hử hơi hơi cúi đầu, làm ra bộ dáng thất hồn lạch phách, thuận theo lời mẹ Triệu nói, "Nhưng loại cơ hội này nào dễ dàng có được như vậy, trên thế giới này người không có cơ hội thể hiện cho người khác quá nhiều, cũng không thiếu người như em."

Mẹ Triệu lập tức nói: "Sao có thể, trước mắt có một cơ hội, cũng không biết em có muốn hay không?"

Tới rồi! Tô Hử thẳng ngường, treo lên biểu tình kinh ngạc, hỏi: "Cơ hội gì ạ?"

Mẹ Triệu nói: "Tiểu Tô, không biết em có hứng thú mở phòng làm việc của chính mình không?"

"Phòng làm việc?" Tô Hử có chút kinh ngạc nhìn mẹ Triệu, anh cho rằng đối phương chỉ định giới thiệu một công việc cho mình thôi, khồng ngờ vậy mà làm một phòng làm việc.

Nếu đề tài đã dẫn được tới đây, mẹ Triệu cũng trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Em cũng biết, nước hoa cũng giống như quần áo, quần áo hàng hiệu tuy rằng đẹp, nhưng cũng là thiết kế cho nhiều người mặc, không suy xét đến tính độc đáo của cá nhân. Nhưng người này lại khác với người kia, muốn trang phục thích hợp nhất với chính mình, vẫn phải tìm người thiết kế dựa theo phong cách cùng đặc tính của mình. Nước hoa lại càng như vậy."

"Nhưng quần áo chị có thể tìm thiết kế sư để thiết kế, nhưng nước hoa lại không tìm được nhà điều chế thích hợp. Dù sao hiện tại chỉ có một số ít nhãn hiệu nước hoa cho phép phục vụ nước hoa định chế, nhưng giá cả cao, thời gian chế tác dài, lại nói việc hẹn trước một nhà điều chế nước hoa phải xếp hàng cả nhiều năm, đối phương còn chưa chắc đã đồng ý đơn đặt hàng của mình. Mà ở trong nước, nhân tài trong ngành nước hoa này cực kì khan hiếm, nếu có người có thực lực để điều chế ra nước hoa thích hợp cho chị, đã sớm bị công ty lớn bếch đi rồi, đâu còn thời gian hay tinh lực mà làm nước hoa định chế, nhỡ đâu điều phối không tốt, còn ảnh hưởng tới chiêu bài của mình.

"Chị vẫn luôn cho rằng cả đời này đều chỉ có thể đi mua nước hoa quầy chuyên doanh, đến tận khi chị thấy tác phẩm của em." Mẹ Triệu không che dấu chút nào sự thưởng thức trong mắt mình với Tô Hử, "Tiểu Tô, chị muốn nhờ em sáng tác một loại nước hoa chỉ dành cho chị, không biết em có đồng ý hay không. Đương nhiên, vấn đề giá cả sẽ tuyệt đối không bạc đãi em, chị cũng sẽ không để em làm cho một mình chị, chị có rất nhiều bạn bè cũng có ý tưởng giống chị, chị có thể giới thiệu em với mọi người. Em thấy thế nào?"

Những người như mẹ Triệu từ lâu đã không cần phải dùng hàng hiệu để chứng minh thân phận cùng tài lực của mình, mà nhìn vào trình độ, không có thẻ bài mới là thẻ bài tốt nhất, đồ limited hay độc nhất vô nhị đều có thể thể hiện thân phận tốt hơn hẳn đồ hiệu. Đối với phục sức hay nước hoa, đại gia hàng chú trọng hiệu quả cuối cùng, việc này thể hiện phẩm vị cùng cách điệu của một ngừoi, không phải một bộ Armani hay Prada sang quý có thể thể hiện ra.

Tô Hử trầm tư. Làm nhà điều chế nước hoa tư nhân, đối với anh của hiện tại mà nói, xác thật là một lối đi không tồi. Anh không muốn cả đời đều phải bán nước hoa phỏng chế ở cửa hàng, nhưng xem xét tới tư lịch không có một công việc chính thức nào của mình, kể cả Triệu Tuấn Nam có ý tốt đề cử anh tới một công ty Nhật làm việc, làm một người mới không bằng cấp, chỉ sợ một thời gian dài sau đó cũng chỉ có thể làm trợ thủ cho người khác, dù sao cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Nhưng làm nhà điều chế nước hoa tư nhân thì lại khác, anh có thể tuỳ tâm sở dục sáng tác, không bị hạn chế bởi tư lịch, cũng không có áp chế bởi đấu tranh văn phòng, có thể dựa vào thực lực của bản thân để tạo tiếng vang cho tên tuổi của mình. Việc này với Tô Hử mà nói, là một con đường dễ dàng có thể đạt được danh lợi, mà chờ đến khi anh đủ danh tiếng rồi, tất nhiên sẽ có công ty Nhật hoá lớn tới mời anh, khi đó lại vào công ty làm việc, tự nhiên có thể có được càng nhiều không gian để thể hiện.

Mẹ Triệu thấy Tô Hử trầm mặc không nói, vội nói: "Chuyện này không vội, em có thể chậm rãi suy xét."

Tô Hử buông đũa, ngẩng đầu cười nói: "Không cần suy xét, chị Cố nguyện ý cho em cơ hội này, em đương nhiên không có khả năng không muốn. Chị xem lúc nào tiện, em đến chỗ chị cẩn thận thảo luận vấn đề này."

Giống như thiết kế trang phục, nước hoa định chế cũng yêu cầu phải thu thập trước mốt số thông tin mới có thể bắt đầu công tác điều chế. Điều hương sư phải tiến hành một ít cảm quan thực nghiệp, từ sắc thái và cảnh sắc, thanh âm cùng hoàn cảnh bầu không khi, các loại tài chất – ví dụ như tơ lụa, vải dệt – xúc cảm cảm thụ, còn có hương liệu thiên thiên cùng khứu giác được đánh thức chậm rãi, tới việc khai quật mùi hương ký ức cùng nhận thức về mùi hương của người dùng với chính mình để lý giải.

Cùng lúc đó, điều hương sư tốt nhất còn phải có hiểu biết nhất định với người dùng, ngoại trừ tuổi tác, tướng mạo cùng chức nghiệp, còn phải hiểu được tính cách cùng sở thích của người kia, thậm chí là phong cách ăn mặc, như vậy mới có thể điều chế ra nước hoa thích hợp nhất với đối phương. Những công tác được liệt ra này yêu cầu mẹ Triệu phải dành ra một khoản thời gian đủ để phối hợp với Tô Hử. Trừ việc này ra, xuất phát từ việc bảo hộ quyền lợi từ đôi bên, còn phải có một số điều lệ dựa trên pháp luật để giải quyết.

Chờ Tô Hử cùng mẹ Triệu định ra được thời gian cùng địa điểm gặp mặt lần thứ nhất xong, Triệu Tuấn Nam liền mở miệng nói: "Có việc gì cơm nước xong lại nói đi, nhất tâm nhị dụng, tiểu tâm tiêu hoá bất lương."

Tô Hử cũng biết việc công tác này kia nghe rất nhàm chán, không thích hợp để nói trên bàn ăn có trẻ con, liền thay đổi đề tài, đàm luận việc bọn nhỏ sắp ngênh đón cuộc sống học sinh trung học.

Chầu cơm này chủ khách đều vui vẻ, sau khi ăn xong, hai nhà cùng tới rạp chiếu phim xem một bộ phim, sau khi tan cuộc, Tô Hử lại được Triệu Tuấn Nam nhiệt tình chở về nhà. Tô Hử không để Triệu Tuấn Nam đem xe chạy tới dứoi nhà, ở cửa tiểu khu đã xuống xe, sau khi nhìn theo hướng xe rời đi, Tô Hử mới dắt tay Thẩm Gia Duệ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro