Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Siêu thị Tô Hử làm nằm ở hầm của một khu trung tâm thương mại, là siêu thị lớn nhất trong thị trấn. Toàn bộ tầng hầm, ngoại trừ siêu thị, nửa bên kia phát triển thành một khu ẩm thực, trong đó có một quán lẩu, do người nhà của quản lý siêu thị mở, cho nên nhân viên siêu thị tới đây ăn sẽ được giảm 50%. Tô Hử là mang Thẩm Gia Duệ tới đây ăn.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, Tô Hử lôi kéo Thẩm Gia Duệ chờ ở một bên vài phút mới có chỗ cho hai người ở cạnh bar. Dạ dày trẻ con không tốt, tốt nhất không nên ăn đồ kích thíc, Tô Hử liền gọi cho Thẩm Gia Duệ ít lẩu suông, cũng chỉ gọi cho mình một nuồi nước sôi, một chút gia vị cũng không cần, một ít rau dưa, sau lại gọi thêm cho Thẩm Gia Duệ hai địa thịt bò, chờ bên lẩu của Thẩm Gia Duệ sôi lên,liền đem hai đĩa thịt tất cả đều đổ vào bên nồi của cậu, dặn nhất định phải ăn hết.

Làm một nhà điều chế nước hoa, Tô Hử cần ăn thanh đạm hết mức, tránh cho kích thíc giác quan của mình, đồng thời còn phải cai thuốc kiêng rược, như vậy mới đảm bảo được khứu giác linh mẫn của mình. Bới vậy từ kiếp trước anh đã là một người theo chủ nghĩa ăn chay, ăn cơm cũng không cho gia vị.

Tô Hử cũng không cố chấp trên diện ăn uống, cũng không cảm thấy sinh hoạt như vậy thống khổ như nào, ngược lại lúc cha mẹ anh em anh đến thăm, thấy anh mỗi ngày cũng chỉ ăn táo cùng rau xà lách, đều thấy anh là tự mình hại mình, mẹ Tô Hử càng lo lắng cho dinh dưỡng của anh, sợ tương lai có vấn đề, Tô Hử đành phải đem thực đơn hàng ngày cho chuyên gia dinh dưỡng xem, lại cho mẹ mình xem kết quả, chứng minh rằng đồ anh ăn có chút khó tin, thế nhưng lại có dinh dưỡng cân đối, là thực đơn phi thường khoẻ mạnh, lúc này mới khiến mẹ mình hết nghi ngờ.

Thế nhưng Thẩm Gia Duệ lại không biết Tô Hử chỉ cần một nồi nước trong nấu rau là do anh có thói quan của nghệ nhân nước hoa, còn tưởng Tô Hử tiếc tiền, vì thế chờ thịt trong nồi chín, cậu lập tức gắp phân nửa số thịt, đặt vào bát Tô Hử, nói: "Ba ba ăn trước."

Tô Hử cảm động đến muốn rơi lệ đầy mặt. Kiếp trước anh đi đến nhà em trai ăn cơm, em dây làm một đĩa cánh gà chiên sốt giấm đường (*), bê lên bàn, cháu anh liền lập tức đem cánh gà đặt trước mặt nó, giống như chó con bảo vệ đồ ăn,ai cũng không cho chạm vào đĩa cánh gà này. Tô Hử nhìn vào liền nhíu mày, phải biết cháy anh đã mười tuổi, đã biết điều gì đúng điều gì sai, còn tỏ ra ích kỉ như vậy. Mà càng làm cho anh giật mình là, em trai em dâu đều không phát hiện ra điều gì không đúng, còn thấy con mình chỉ là tính tình trẻ con, là ngây thơ chất phác.

(*) Cánh gà chiên sốt giấm đường:

Mà Thẩm Gia Duệ thường xuyên thiếu ăn, Tô Hử đến nơi này được ba ngày, trừ tối qua tự mình làm một đĩa trứng gà xào, là không thấy trên bàn có món mặn nào, trong truyện cũng miêu tả qua, Hà Nguyên Tĩnh nơi nơi làm việc nuôi sống Thẩm Gia Duệ, cũng chỉ có thể đảm bảo ấm no cơ bản mà thôi.

Nhưng Thẩm Gia Duệ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, khó có lần được ăn thịt, vậy mà lại chia cho Tô Hử, một điểm do dự cũng không có. Tô Hử biết vậy, không thể không cảm động.

"Cảm ơn Gia Duệ." Tô Hử gắp một miếng thịt nhỏ, bỏ vào miệng nhai nhai tượng trưng một chút, đem chỗ thịt còn lại trả lại bát Thẩm Gia Duệ, "Gia Duệ nghĩ cho ba ba, ba ba thật vui vẻ, nhưng ba ba về sau muốn tìm việc khác, vì công việc mới này, ba ba không thể ăn đồ quá kích thích, cũng không được ăn thịt."

Thẩm Gia Duệ nhíu mi, vài giây sau mở to mắt nhìn, lắp bắp nói: "Ba ba... Ba ba muốn rời nhà?"

Tô Hử thiếu chút nữa nghẹn luôn đồ ăn trong miệng, ho kinh thiên động địa hết nửa ngày. Lông mày Thẩm Gia Duệ càng nhăn, vươn tay đặt trên lưng Tô Hử, không nhẹ không nặng vỗ.

Vất vả một hồi mới dừng ho khan được, Tô Hử rút một tờ khăn giấy lau nước trên khoé mắt, cười hỏi: "Sao con lại nghĩ như vây, ba ba sao có thể rời nha, rời đi rồi anh chăm sóc Gia Duệ?"

Thẩm Gia Duệ biết mình đoán sai, hai gò má hơi phiếm hồng, Tô Hử nhìn mà tay ngứa ngáy, vươn ma chưởng nhéo mặt Thẩm Gia Duệ đến đỏ bừng mới thôi, nói: "Ba không có bằng cấp gì, không tìm được việc gì tốt, nhưng làm thu ngân trong siêu thị cũng không phải kế lâu dài, nhà chúng ta hiện tại càng ngày càng túng thiếu, mà con cũng càng lúc càng lớn, về sau số tiền cần dùng cũng nhiều hơn, ba cũng không thể không nghĩ cho tương lai của nhà mình được. Cho nên ba định đổi sang việc khác."

"Việc gì ạ?" Thẩm Gia Duệ truy vấn hỏi.

Tô Hử nghĩ nghĩ, vẫn là không nghĩ được lý do nào hợp lý, lại nghĩ đến trong truyện Thẩm Gia Duệ trưởng thành có IQ cao thế nào, công việc tương lai của mình, không có khả năng lừa dối Thẩm Gia Duệ sống dưới một mái hiên, cùng ăn cùng ở với mình, liền ăn ngay nói thật: "Ba định làm Perfumer (người điều chế nước hoa)"

"Perfumer?" Thẩm Gia Duệ có chút giật mình nhìn anh, "Là cái người điều chế nước hoa kia sao? Ba ba từng học điều chế nước hoa?"

"Đúng vậy." Tô Hử gật gật đầu, thò đũa vớt thịt trong nồi Thẩm Gia Duệ đặt vào bát cậu, thúc giục nói. "Ăn thịt mau lên, nếu không sẽ nát mất. Con ăn rồi nghe ba nói."

"Kỳ thật cũng là tự học." Tô Hử gắp lên vài miếng rau trong nồi, một bên chậm rãi mở miệng, một bên nghĩ xem mình nên nói quá trình học điều chế này như thế nào.

"Thật ra, ừm, ba thấy ba có chút thiên phú trong việc này, trước kia xem qua sách cơ bản... Ờ... cũng thử tự điều chế một ít nước hoa, ba không có bằng cấp, cũng không có sở trường gì, phương hướng phát triển này ngược lại cũng không phải một lựa chọn sai... Hiện tại trong nước rất thiếu perfumer, cung không đủ cầu, ba nếu có thể bán nước hoa ở trong tiệm, hoặc đến một công ty điều chế làm việc, như vậy thu nhập so với làm thu ngân ở siêu thị cũng cao hơn không ít... Nếu không được, vẫn có thể quay lại tiếp tục làm thu ngân." Nói xong lời cuối cùng, Tô Hử cười ha ha một chút, tự trêu chọ bản thân một câu, vấn đề này coi như xong.

Thẩm Gia Duệ lại không định bỏ qua đề tài này, nhẹ giọng hỏi: "Ba ba... Chú Tô trước kia, sẽ cho ba ra ngoài học điều chế nước hoa sao?"

...Một vạn con thảo nê mã (*) cười gào thét chạy qua trong đầu Tô Hử...

(*) Thảo nê mã: lạc dà alpaca, ở Trung thì "thảo nê mã" là một cái meme, đại khái là chửi bậy kiểu "đệt moẹ mày" x 1000 lần =)))

"Ờm..." Tô Hử ngừng một chút, cười ngược nói, "Có đôi khi cũng cho phép, nhưng là lúc không có ai... Gã cũng không phản đối ba ra ngoài hít thở không khí... Ăn thịt ăn thịt, không ăn nhanh thì nguội mất, các con chiều nay mấy giờ vào tiết, chúng ta mau ăn cơm, cơm nước xong ba còn dẫn con vào phòng thay đồ ngủ trưa một giấc."

Thẩm Gia Duệ thuận theo ý Tô Hử buông vấn đề này xuống, chuyên tâm ăn cơm, tròng lòng càng hoài nghi với lý do nhân cách phân liệt của Tô Hử, nhưng cậu cái gì cũng không nói. Tô Hử không có lòng phòng bị với mình, vậy mình cũng không cần phải vạch trần lời nói dối của anh.

Nằm trên băng ghế trong phòng thay đồ của nhân viên hết nửa tiếng, Tô Hử đuổi Thẩm Gia Duệ quay về trường học. Đứng ở cổng trường, Tô Hử nhéo nhéo vành tai Thẩm Gia Duệ, đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Gia Duệ, ba ba không có ý tứ gì khác, chỉ là rất thắc mắc thôi... Sao con lại muốn gọi chú là ba ba?"

Thẩm Gia Duệ lập tức mở to hai mắt, thấp thỏm nhìn ánh mắt Tô Hử: "Chú, chú không thích con gọi chú như vậy sao?"

Tô Hử lập tức phủ nhậnn nói: "Khônng có đâu, chú cao hứng còn không kịp! Chỉ là sáng sớm nay thì con còn gọi chú là chú, giữa trưa lại sửa miệng... Có phải xảy ra chuyện gì không?" Anh thân thiết cúi lưng, nhìn mặt Thẩm Gia Duệ, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Gia Duệ nhanh chóng nghĩ nghĩ trong đầu một phen, lập tức đỏ mắt, cắn môi dưới, cuối cùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lẩm bẩm nói: "Bạn học nói con là đứa trẻ không có cha..."

Sắc mặt Tô Hử trầm xuống, lửa giận thẳng tắp đi lên, lòng thương tiếc với đứa bé này càng sâu, không khỏi ôm cậu gắt gao vào lồng ngực, bình phục một chút lửa giận trong lòng, trịnh trọng nói với Thẩm Gia Duệ: "Ba cùng con đi vào, tìm chủ nhiệm lớp con nói chuyện! Trẻ con trong lớp sao có thể nói lời vô liêm sỉ, còn không dạy dỗ như vậy, bọn họ có xứng với cái danh giáo viên à?"

Phản ứng của Tô Hử khiến Thẩm Gia Duệ phi thường vừa lòng, nhưng Tô Hử có ý nghĩ này là được rồi, cậu cũng không muốn để Tô Hử gặp phiền toái, phải biết, học sinh lén lút bàn luận về thân thế của mình cũng không phải một người hai người, đến cả thầy cô giáo trong phòng giáo viên cũng không ngừng bàn luận, nói một chút quan điểm về "Nữ sinh bây giờ càng ngày càng không có liêm sỉ" cùng "Đứa trẻ không có cha thì không được dạy dỗ" linh tinh. Tô Hử thật muốn đi truy cứu, cũng sẽ thành vô duyên vô cớ, tăng thêm đề tài nói chuyện cho người khác thôi.

Lại nói Thẩm Gia Duệ cũng không phải người thường, chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này. Cậu biết mình không giống người bình thường, tương lai chắc chắn sẽ giống như Côn Bằng (một thượng cổ linh thú)bay lượn ngàn dặm, mà mấy chuyện bát quái xung quanh cũng chỉ là hứng thú của người thường, giống như chim sẻ, chỉ có thể líu ríu trong lùm cây. Một khi đã như vậy, cậu cũng lười so đo với họ, bọn họ chỉ là đám ruồi bọ gây phiền lòng, không đáng phải mỉm cười.

Vì muốn Tô Hử bỏ ý niệm muốn tìm giáo viên chủ nhiệm, Thẩm Gia Duệ mịt mờ bảo tất cả học sinh đều thích nghị luận về việc tư của người khác.

Nghe xong giải thích của Thẩm Gia Duệ, Tô Hử trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, một lần nữa ôm lấy Thẩm Gia Duệ, hôn hôn trán cậu nói: "Sau này ba ba sẽ không khiến con chịu uỷ khuất nữa."

Thẩm Gia Duệ an tâm hưởng thụ cái ôm đầy tình cảm của Tô Hử, thẳng đến khi tiếng chuông mười phút trước khi vào giờ vang lên, mới lưu luyến không rời đi vào trong trường.

Trong phòng học, Triệu Hiểu Huyên đã ngồi vào vị trí của mình, chờ Thẩm Gia Duệ ngồi xuống, liền xoay người lại nói: "Gia Duệ, sáng nay lúc tan học tớ thấy ba ba cậu, ba ba này đối xử với cậy thật là tốt, thật xin lỗi, sáng nay tớ không nên nói bậy về chú ấy như vậy. Thế nhưng cậu cũng sai, cậu không nói cho tớ biết mẹ cậu lại tái hôn."

Thẩm Gia Duệ dừng một lát, nói: "Không có tái hôn."

"Cái gì?" Triệu Hiểu Huyên khó hiểu nhìn cậu.

Thế nhưng Thẩm Gia Duệ cũng không định trả lời cô, chỉ lấy sách ra khoa ra đặt trên bàn, lại đem quyển tiểu thuyết tiếng Anh sáng nay còn chưa đọc xong ra, kẹp vào sách giáo khoa tiếp tục đọc. Tuy rằng không trông cậy vào việc sẽ lừa được giáo viên, nhưng đang học ở trường, tốt xấu gì cũng phải cho giáo viên ít mặt mũi. Lúc giáo viên bộ môn đi vào lớp, không khỏi trừng mắt nhìn cậu một cái, lại không nói gì. Thân thế Thẩm Gia Duệ không tốt, thế nhưng mỗi lần đi thi đều đạt điểm tuyệt đối, chẳng qua là tính cách lại không khiến người khác yêu thương chút nào. Đứa trẻ có thành tích tốt, giáo viên cũng đồng ý cho ít đặc quyền, lại nói kể cả có quản thì nó cũng không nghe, trường học lại không thể đuổi, chung quy hiệu trưởng còn mong muốn dựa vào nó để phấn đấu lên làm trường học tốt nhất toàn huyện.

Lại nói Tô Hử bên này. Lượng công việc của thu ngân trong siêu thị rất lớn, hơn nữa còn vô cùng vô vị, bận cả ngày, thời gian đi WC cũng không có, càng miễn bàn đến việc rút thời gian vào không gian kiểm tra. Mặc dù làm thu ngân thì lãng phí cả một ngày, Tô Hử vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi tự hỏi một chút về tương lai, đến lúc tan làm cũng thình thành được bước đầu của kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro