Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì đã được xem phương pháp điều chế nước hoa của cuốn [Điều hương Đại sư] kia rồi, đồng thời vì lý tưởng muốn thoát khỏi cảnh mỗi ngày phải quỳ rạp trên mặt đất trồng từng hạt từng hạt giống, buổi tối mỗi ngày Tô Hử đều giành hai tiếng để vào không gian trồng hoa, lại thu hoạch hoa tươi đi điều chế tinh dầu. Giữa lúc tiến hành hai quá trình này, Tô Hử thăm dò một lần toàn bộ không gian, kinh hỉ phát hiện ra vườn hoa này có tính tuần hoàn không nhỏ, anh vốn cho rằng mỗi lần gieo hạt anh đều chỉ có thể thu được một vạn cây, mà sau khi trồng lại cùng một chủng loại hoa, anh trồng đủ loại trên mảnh đất này, số lượng thu hoạch lập tức tăng thêm vài lần, rất nhanh thôi sẽ có thể hoàn thành được chỉ tiêu nhập môn, tuy rằng đại giới phải trả là đau thắt lưng.

Trừ việc đó ra, Tô Hử còn phát hiện ra chiếc hộc thuỷ tinh đục trên giá sách trong phòng làm việc, anh thử mở nắp hộp, lại phát hiện nắp hộp được dính chặt chẽ vào thân hộ, căn bản là mở không ra.

"Để tôi xem xem." Ade, mặc kệ Tô Hử làm gì đều theo phía sau anh, lại gần nghe nghe, dùng móng vuốt được bao trùm bởi đám lông thật dài sờ sờ chiếc hộp, cuối cùng cho một cái kết luận, "Xem ra chỉ có thể hoàn thành chỉ tiêu nhập môn mới có thể mở ra được." Tiếp theo lại cảm thán một câu, "Người phía trên kia đối xử với cậu thật tốt, cho cậu nhiều thứ như vậy."

Tô Hử hừ lạnh một tiếng: "Nếu muốn đối tốt với tôi nưh vậy thì nhanh đưa tôi trở về đi."

Nhưng mà, khi Tô Hử nói ra những lời này, thân ảnh Thẩm Gia Duệ đột nhiên hiện lên trong đầu anh, đứa bé nhỏ nhắn ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh bộ dáng nghiêm túc nói: "Ba ba bị đói đến hỏng thì sao giờ?", trong nháy mắt khiến ý niệm muốn về thế giới nguyên bản của mình trở nên lung lay.

Ade mặc dù bị sai khiến đến chiếu cố Tô Hử hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn không ra khỏi không gian, càng không có khả năng gặp được nhân vật trung tâm của thế giới này, Thẩm Gia Duệ, thế nhưng mất ngày nay Tô Hử ở bên trong không gian để chuẩn bị cho chỉ tiêu nhập môn, thường xuyên nói chuyện phiếm với nó, mà đề tài nói chuyện, cơ hồ là hơn 90% đều là quay chung quanh Thẩm Gia Duệ, điều này làm cho nó có thể lý giải không ít về Thẩm Gia Duệ. Huống hồ Ade cùng không phải thật sự là chó, làm một động vật có chỉ số thông minh cao, tự nhiên có thể hiểu được cảm tình của Tô Hử với Thẩm Gia Duệ.

"Đừng như vậy, A Hử thân yêu~" Ade linh hoạt nhảy lên bàn làm việc, dương cằm cao cao, nhếch môi, lộ ra răng nanh bén nhọn trắng ớn, liếc mắt từ trên cao nhìn xuống Tô Hử, "Cậu đi, cậu bạn thân yêu Gia Duệ của cậu phải làm sao đây? Cậu lại không thể dẫn thằng bé đi, chẳng lẽ cậu muốn thằng bé một thân một mình lưu lại nơi này? Một mình đối mặt với sinh hoạt sóng to gió lớn?"

Tô Hử nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Giống như cậu nói, thằng bé là trung tâm của thế giới này, như vậy tức là những sóng gió khổ cực trọng trách gì đó, nó đều phải trải qua, những thứ này cũng không phải là tôi có thể giúp nó che hết được, tôi có che chắn thì cũng không thể ngăn được. Sinh mệnh của nó đã được định sẵn là sẽ toả sáng lấp lánh trong thế giới tối tăm này, điều này cũng không có quan hệ với việc tôi có ở bên cạnh nó hay không. Mấy người kéo tôi đến thế giới này, lại cam đoan nó có thể thuận lợi sống đến tuổi trưởng thành, chờ tôi rời đi, mấy người cũng sẽ an bài một người bảo vệ mới, điều này không xung đột đến việc tôi rời đi..."

Ade nghe Tô Hử nói linh tinh một hồi, không biết nên phản bác anh, hay là thuyết phục chính mình, hắt xì mấy cái, cố ý thở dài một hơi, âm dương quái khí nói: "Đáng thương cho bạn nhỏ Gia Duệ, còn tưởng là ba ba yêu quý sẽ có thể luôn ở cùng mình."

Nói xong, Ade nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, một đường chạy chậm tới cửa, dùng mũi ngửi ngửi, nói: "Hai mươi hai đến hai mươi tư phút nữa vườn hoa Linh Lan sẽ chín, hai mươi bảy đến ba mươi mốt phút nữa vườn hoa hồng trắng cũng đã trưởng thành, cậu chuẩn bị một chút đi." Tô Hử nhìn Ade giống như một đoàn sương khói màu bạc chậm rãi đi xa, mới chậm rãi thở ra một hơi, xoay xoay bả vai, giấu đi ánh mắt. Ở chung mới có một tuần, anh đã luyến tiếc Thẩm Gia Duệ. Trở về có nghĩa là vĩnh biệt, mà ở lại chỗ này...

Ở lại đây có cái gì không tốt đâu? Tô Hử đột nhiên nghĩ. Tuy rằng thế giới kia có cha mẹ cùng anh chị em của anh, nhưng anh từ nhỏ đã sống xa với bọn họ, quan hệ với nhóm thân nhân vẫn tương đối bất hoà, cảm tình cũng không sâu, bình thường cũng ít khi gặp nhau. Khi vừa tới thế giới này, Tô Hử không có thân nhân, khủng hoảng lại mờ mịt với tương lai của bản thân, mới nhớ thương thân nhân của mình dị thường, mà đến lúc này, chẳng qua là mới một tuần, vậy mà anh đã ổn định, bắt đầu có bước đầu kế hoạch cho tương lai, dần dà tìm cách đứng vững bước chân trong thế giới này, mà nỗi nhớ với gia đình cũng dần phai nhạt. Ở trong lòng anh, Thẩm Gia Duệ mới ở chung vài ngày đã có thể có trọng lượng tương đương với thân nhân của minh, thậm chí còn có thể nặng hơn một chút. Như vậy, trở lại thế giới kia còn có ý nghĩa gì? Vì sao anh còn cố chấp với vấn đề này?

Tô Hử xoa mi tâm, trong lòng một mảnh mờ mịt, mà đúng lúc này, trong phòng làm việc vang lên tiếng chuông thanh thuý, báo hoa tươi đã hoàn toàn trưởng thành, có thể thu hoạch, anh chỉ có thể buông tha cho vấn đề này, đi đến khu vườn trông hoa Linh Lan cùng hoa hồng trắng, đặt chiếc sọt xuống, rất nhanh chiếc sọt trúc vốn trống không đã được lấp đầy bởi hai loại hoa tươi, anh khiên một giỏ hoa hồng trắng lên, đổ toàn bộ vào máy chưng cất.

Vì để nhanh chóng hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, mỗi ngày Tô Hử đều trước rạng sáng mới ngủ. Trong thế giới hiện thực, Tô Hử chỉ hi sinh hai tiếng của giấc ngủ, thế nhưng trên thực tế trừ ban ngày phải làm thu ngân tại siêu thị mười mấy tiếng, nửa đêm còn phải vào không gian, cuối cùng cũng chỉ có thể ngủ được năm sáu tiếng. Hai mươi giờ liên tục làm việc này, áp lên cơ thể của anh ngoài đời thực, liền có vẻ xúc mục kinh tâm (*): Mới chỉ qua vài ngày, sắc mặt Tô Hử liền tái nhợt đi thấy rõ, hai hốc mắt lõm xuống, nhìn giống như quỷ hút máu đã mấy trăm năm không được uống máu, vừa bước ra khỏi mộ phần, tiều tuỵ suy yếu như giây tiếp theo sẽ ngất đi. Điều này khiến tổ trưởng nghĩ anh có phải là sinh bệnh nặng gì không, nhắc nhỏ uyển chuyển anh không cần làm việc liều mạng như vậy. May mà thân thể này mới hai mươi hai tuổi, tuy rằng bị thiếu ngủ còn làm việc cường độ cao, Tô Hử vẫn miễn cưỡng chịu được. Huống hồ cũng chỉ vất vả có mấy ngày thôi, kiền trì thêm một chút là được.

(*): khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, nhìn thấy mà phát hoảng...

Chính anh không để ý, lại khiến Thẩm Gia Duệ đau lòng không thôi. Chỉ số thông minh của Thẩm Gia Duệ có cao hơn người thường, cũng không thể nghĩ tới bên người Tô Hử có không gian không phù hợp với khoa học, càng không nghĩ đến mỗi ngày anh vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ không phải là do quá mệt mỏi, mà bởi vì tiến vào không gian. Nhưng cậu biết, hiện tại Tô Hử vất vả như vậy ,tất cả đều là vì để mình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Thẩm Gia Duệ khát vọng quyền lợi cùng tiền tài, đây là bản năng trời sinh của cậu, cái bản năng này biến thành chấp niệm khiến cậu nóng nảy, mà hiện tại lại nhỏ yếu vô năng, chấp niệm này đã khiến cậu cảm thấy xấu hổ không thôi/

Nhưng hết thảy tâm tư này đều bị Thẩm Gia Duệ cất giấu kín kẽ trong lòng, khi đối mặt với Tô Hử, cậu vẫn là đứa trẻ mềm mại, nhát gan, khát vọng tình thương, ôm cha mình làm nũng, nhu thuận, Tô Hử tất nhiên là không phát hiện ra cái gì dị thường.

Một tuần sau, nguyên liệu điều chế nước hoa "Đêm hè" chỉ tiêu nhập môn cần đã được chuẩn bị đầy đủ, Tô Hử sau khi tan tầm liền xin quản lý nghỉ ba ngày, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc thật đãm lại ra người tìm thuê một căn phòng trong nhà khách, ở nơi không người quấy rầy an tâm ở trong không gian điều phối "Đêm hè", hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, chính thức bắt đầu công tác phỏng chế nước hoa.

Thừa dịp bữa trưa ngắn ngủi, Tô Hử đã cùng ông chủ cửa hàng đang cho thuê bàn bạc giá cả, trừ ba tháng chín trăm đồng tiền thuê, anh còn chủ động chia sẻ 6% tiền hoa hồng để ông chủ chiếc cố sinh ý của mình nhiều hơn. Nước hoa Tô Hử bày bán là "nước hoa nổi tiếng của Âu Mỹ", tuy giá bán tiện nghi hơn mấy quầy chuyên bán hàng auth trên cao ốc kia, thế nhưng giá cũng mấy trăm đồng một lọ, so với mấy lọ nước hoa mười đồng một lọ, dùng tinh dầu hoá học pha loãng, tất nhiên là quý hơn nhiều. Để đề cao thực lực cạnh tranh của mình, anh cần chủ quán chủ động giới thiệu cho khách hàng, khuyên khách hàng tin đây là sản phẩm chính hãng, đặc biệt Tô Hử còn muốn lợi dùng sản phẩm chế phỏng có tiền vị, trung vị, hậu vị đầu đủ để phân biệt với mấy loại hàng giả khác. So đo một ohen như vậy, chủ cửa hàng thấy công việc phải làm cho gian của Tô Hử nhiều hơn, lợi nhuận chia ra đương nhiên phải cao hơn.

Nguyên liệu chủ yếu của nước hoa là cồn, mà hương liệu chỉ chiếm 15-25%. Cho nên chất lượng cồn đối với nước hoa có tác dụng rất quan trọng. Nói như vậy, nước hoa phổ thông sẽ chọn loại cồn lên men từ lương thực, mà nước hoa sa sỉ sẽ dùng nho để lên men. Nhưng cồn cũng không thể trực tiếp dùng để điều chế nước hoa, còn phải có 10% NaOH, đúng nogs chảy, vài giờ sau lọc lại tinh chế, trong đó mùi thuần khiết nhất mới có thể dùng làm điều chế nước hoa.

Tô Hử vốn tưởng mình phải tự ủ nho, may mà Ade lại tìm được một bình cồn lớn trên bàn làm việc, Tô Hử ngửi ngửi, quả thật là cồn dùng nho lên men để tinh chế, càng thần kỳ là, chiếc bình này lấy hoài không hết, hoàn toàn giải quyết được vấn đề phức tạp của Tô Hử.

Trừ việc đó ra, Tô Hử còn phát hiện một ít bình nhỏ đựng nhựa thơm Peru, nhựa cây an tức hương, cùng với cao ngâm, diên vĩ, đậu hương anh lan, mấy thứ này đều cần dựa theo phân lượng từ 0.05-0.1% pha với cồn để tiền hành trần hoa, cuối cùng hình thành chất lóng mới có thể điều chế thành loại cồn điều chế nước hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro