Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy?" Ade duỗi cổ nhìn biểu tình trên mặt Tô Hử, mà người này chỉ hít thật sâu, cuối cùng nhẹ giọng thở dài: "Cái này thật là thần kỳ..."

Đây là một loại cảm giác không cách nào hình dung được, giống như một vùng đất chưa bao giờ được phát hiện ra, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, mà lúc Tô Hử chân chính đối mặt với vùng đất này, trong lòng anh trấn động thật lâu.

Anh không biết chiếc lọ kia rốt cuộc có hiệu quả gì với anh, anh chỉ biết, hô hấp của anh không bao giờ giống như quá khứ nữa. Trước kia, những hỗn hợp hương bị hoà tan trong không khí, yêu cầu anh phải ngưng thần tĩnh tâm mới có thể dò ra được khí vị, hiện giờ lại như thương phẩm bày biện trên kệ, một cái liếc mắt một cái nhấc tay là có thể với tới. Nhưng hương vị này quấn quanh, đan vào nhau, mà bằng một lần hít vào, Tô Hử phát hiện đoàn hương này bị chậm rãi nới lỏng, một lần nữa chải vuốt thành những lọn sóng riêng rẽ, chảy xuôi trong không khí.

Anh có thể ngửi được hương vị của từng lọ tinh dầu trong phòng, chỉ cần lại gần ngửi ngửi, là có thể tưởng tượng phân lượng cùng với những tì vết trong khi lưu trữ; anh có thể ngửi được mùi cồn được thêm nhựa cây Peru, cây Thổ Lỗ (*), nhựa cây An Tức Hương, cao ngâm Lại Bách Đường, cao ngâm Diên Vĩ cùng Hương Anh Lan Đậu, tất cả đều sáng tỏ, ranh giới rõ ràng; anh có thể ngửi được bình "Đêm Hạ" kia, những mùi hương đan xen quấn quanh, mùi hoa cùng cây mộc hương, mà đối với anh mà nói, gần như chỉ cần một cái hít thở, là anh có thể ngửi ra được từng lại thành phần cùng với tỉ trọng của nó. Anh có thể ngửi được mùi hương ướt át phì nhiêu của mảnh đất rộng lớn ngoài kia,nhưng đoá hoa tương đang sinh trưởng nở rộ, từ trúc trắc dần dần trưởng thành, những nhanh lá mang theo từng giọt sương, những quả táo ở dưới ánh nắng toả ra màu đỏ diễm lệ.

Tô Hử mở to mắt, nhìn Ade đang ngồi trước mặt mình, do dự một chút mới nói: "Ade... Cậu có phải là ăn đào mật nhiều quá, bị tiêu chảy?"

Ade mở to hai mắt, sau đó nhảy dựng lên giống như bị ong chích, cảnh giác nhìn anh: "Tôi mới không thèm ăn cái loại trái cây này! Loài người ngu xuẩn, cậu cho rằng tôi còn cần lấy thi thể của sinh vật khác để duy trì sinh mệnh sao? Tôi chỉ cần phơi nắng là được! Mặt trời nhân tạo trong không gian này chính là một nguồn năng lượng thật lớn, tôi chỉ cần đứng bên ngoài phơi nắng..."

"Nêu các cậu là loại sinh vật cao cấu không cần ăn thực vật, vậy Jonathan thân yêu của cậu, mùi vị đào mặt trong miệng cậu ta là từ đâu ra?" Tô Hử ôm cánh tay, vui vẻ thoải mái nhìn nó, "Còn có, lúc tôi vừa vào, thứ cậu đang nhai trong miệng là cái gì? Chẳng nhẽ không phải là một loại thực vật tên là hoa nhài sao?"

Ade há to miệng, một lúc lâu sau mới liếm cái mũi, chột dạ quay đầu, cái đuôi lắc qua lắc lại: "Tôi không có làm cậu chậm tiến độ, cậu lại săm soi nhiều... Từ từ!" Nó đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Hử, "Sao mà cậu biết được? Tôi nhớ là tôi đã chôn hột ở nơi rất xa, cậu không thể biết được!"

Tô Hử sờ sờ cái mũi, trên mặt lộ ra một biểu tình ghê tởm: "Làm một chú chó có khứu giác nhanh nhạy, cậu hẳn là biết... Cho dù cậu có cọ mông xuống đất tẩy sạch N lần, còn xịt nước hoa, vẫn sẽ còn một chút mùi sót lại ở dưới..."

Ade như là bị điện giật, tứ chi cứng đờ, lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong miệng phát ra một tiếng hét hoảng sợ chói tai, sau đó quay người chạy như bay ra khỏi phòng, biết mất trong vườn hoa.

Tô Hử cười lớn, chảy cả nước mắt, lại nghĩ đến bố hộp pha lê trên giá, mới xoa bụng đi qua, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, anh không ngửi được bất kì mùi hương gì, chỉ có thể thành thật mở nắp gỗ ra, mùi xem đại lễ sau khi hoàn thành chỉ tiêu nhập môn là gì.

Tô Hử mới vừa mở nắp bình, một cỗ khí vị gay mũi hung hăng đánh vào mặt anh, giống như một tay quyền anh đã chủ mưu từ lâu trong bóng tối, tìm được cơ hội hung hăng đấm vào mặt người ta. Tô Hử bị cái hương vị này làm cho dặc đến chảy nước mắt ròng ròng, lùi về sau hai bước, đại não mới phân tích được đây là mùi gì.

Đây là Xạ Miêu hương, là thứ lấy ra từ đuôi hương miêu, cùng với hương hải li, xạ hương cùng long đản hương đều cực kì khó có được, dù ra giá cũng không có người bán, chỉ có số ít các loại nước hoa cực kì sang quý mới sử dụng, mà hiện tại, cho dù người ta đã tạo ra các sản phẩm thay thế, vẫn không thể hoàn toàn bắt chước mùi hương sao cho sinh động. Long đản hương cùng xạ hương có phẩm chất cao như thế, nếu đem đi bán thì...

Tô Hử tưởng tượng một chút cảnh tượng mỹ diệu nằm trên tiền mặt ngủ, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ phương pháp nhanh chóng làm giàu này. Thất phu vô tội, hoài bích có tội (ý nói người bình thường làm chuyện ngờ nghệch thì được, còn người hoàn mỹ thì bị xem là không được), sẽ không có ai rảnh rỗi đi tra mấy bình nước hoa mô phỏng của anh, nhưng nếu là hai bình long đản hương cùng xạ hương thì khó mà nói.

Nhưngđối lập với long đản hương và xạ hương, giá cả của hải li hương cùng xạ miêu hương lại không khó thừa nhận đến vậy, bởi vì có thể lấy được, trên thế giới có rất nhiều nơi chuyên nuôi hương miêu cùng hải li. Nếu chỉ cung cấp hai bình để điều chế nước hoa, khẳng định là sẽ hết rất nhanh, mà lấy hiểu biết của Tô Hử với không gian, cái hộp này khẳng định có bí mật khác.

Tô Hử trầm tư một chút, tìm trên bàn một cái thìa nhỏ, nhẹ nhàng múc một thìa nhỏ xạ miêu hương. Quả nhiên, vài giây sau, chỗ hổng kia biến mất, xạ miêu hương lại biến trở về một hộp đầy. Tô Hử cũng thử múc một chút từ ba chiếc hộp còn lại, mỗi hộp đều lấp đầy lại trong vài giây sau.

Ngoài long đản hương, các loại hương liệu gia công từ động vật đều có mùi tanh hôi nguyên thuỷ khiến người ta khó có thể tiếp thu được, nhưng sau khi được xử lý kĩ, lại không thể phỏng chế loại mùi hương động lòng người ấy.

Tô Hử mang một bình cồn lớn đến, để xạ hương vào trong đó, lại bịt kín miệng bình. Mấy tháng sau lại mở ra, bình chất lỏng này sẽ tản ra mùi hương ôn tồn mà mờ mịt sinh động.

Đặt bình lên giá, Tô Hử ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc, tìm giấy cùng bút, viết công thức phỏng chế nước hoa anh đang định làm.

Khoa học kỹ thuật phái triển, con người phát hiện ra được hương khí bí mật, phân tích thành phần hương liệu từ thiên nhiên, sử dụng phương pháp hoá học để chế tạo ra mùi hương tương đồng. Yêu cầu để điều chế nước hoa không phải chỉ giới hạn trong thực vật và động vật, con người thậm chí có thể dùng sản phẩm hoá học hữu cơ, ví như than đá hay dầu mỏ, lấy ra hợp thành nguyên liệu dành cho điều chế nước hoa.

Lại tỷ như ancol hay phenol (chém), chính là một loại hương giống như rượu lâu năm, làm nguyên liệu hương liệu, kết hợp với dứa, chuối, dâu tây cùng với Whiskey và bơ.

Đúng là mấy phương pháp hoá học này tinh luyện ra được nguyên liệu, khiến hương nước hoa ngày càng muôn màu muôn vẻ, cũng ngày càng phức tạp, đồng thời cũng khiến cho việc phỏng chế càng trở nên khó khăn, không phải nhà điều chế nước hoa nào cũng phân biệt được toàn bộ mùi hương của toàn bộ nguyên liệu, lại còn phải có phân lượng. Đương nhiên, có thể loại trừ Tô Hử của hiện tại.

Nhưng vấn đề của Tô Hử không phải là không phân biệt được thành phần nước hoa, mà là lượng nguyên liệu của anh có hạn. Trong không gian chỉ có thể gieo trồng thực vật, hương liệu từ động vật lại không có, cho nên hiện tại anh ở trong không gian chỉ có thể tạo ra được mấy loại nước hoa có vẻ thua chị kém em.

Cũng may anh không nhất định phải bắt chước giống đến trăm phần trăm, chỉ cần sáu, bảy thành phần tương tự là đủ để khách hàng không phân biệt được điểm khác nhau. Một bộ phận nguyên liệu có thể trực tiếp bỏ qua, mà một bộ phận khác có thể sử dụng hương liệu từ thiên nhiên để bắt chước. Sau khi thông qua chỉ tiêu nhập môn, việc gieo trồng đã không còn là vấn đề, việc khó là xác định hương liệu gì để sử dụng. Nhưng đối với Tô Hử mà nói, cái khó khăn này, sau khi anh có được chiếc mũi cực kì nhanh nhạy, mấy cái này đều nhỏ bé. Hai giờ sau, anh liền xác định được ba phối phương nước hoa, đứng dậy ra khỏi cửa để chuẩn bị nguyên liệu.

Tô Hử ở trong không gian gần 35 tiếng đồng hồ, khi rời khỏi không gian, ở thế giới hiện thực mới chỉ sáu giờ chiều. Từ trên giường ngồi dậy, Tô Hử lập tức cảm thấy cả người mình đau nhức, giống như vì bảo trì một tư thế ngủ quá lâu, mà sự thật cũng không kém lắm, hơn nữa anh ở trong không gian 35 tiếng đồng hồ chỉ ngủ ba tiếng, ba bữa cơm cùng lắm ăn chút trái cây, bây giờ vừa mệt vừa đói.

Khi anh trả phòng, chủ khách sạn cho anh ánh nhìn kì dị, Tô Hử nhanh chóng về nhà trước khi trời tối, vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Gia Duệ vọt từ phòng ngủ ra, ôm lấy eo anh, trong thanh âm tràn ngập oán giận: "Ba ba, ba đi đâu vậy?"

"Không phải hôm qua ba ba bảo con rồi à? Ba đi thăm bạn cũ." Tô Hử hôn hôn trán cậu, hàm hồ nói, lại khoa trương hít hít cái mũi, nói, "Thơm quá, mẹ con trở về làm cơm chiều sau? Không đúng, không giống mẹ con làm, Gia Duệ, chả nhẽ là con làm?"

Mặt Thẩm Gia Duệ lập tức sáng lên, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ba ba, sau ba biết?"

"Đoán được nha." Tô Hử nhéo nhéo mũi cậu, "Ngửi rất khác với cơm mẹ con nấu."

"Ngửi không thơm ạ?" Thẩm Gia Duệ biểu tình suy sụp.

"Ngửi rất thơm, còn thơm hơn mẹ con làm." Tô Hử cười nói, "Con ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ con biết mấy câu này, nếu không mẹ con chắn chắn sẽ không vui. Được rồi, mau ăn cơm, con cũng đói bụng rồi."

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử đi vào buồng vệ sinh rửa tay, biểu tình trên mặt nháy mắt âm u, lại trong một giây Tô Hử đi ra khỏi phòng vệ sinh lại trở nên vui sướng mà sáng ngời, đi theo anh vào phòng bếp.

---

(*) Thổ Lỗ, hay địa khu Turfan, là một địa khu thuộc Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. 

-------

Editor có lời muốn nói: 

Các thím sẽ không tin được đâu, tôi đã tải cả giáo trình hay sách gì đấy về nước hoa để edit bộ này đó... 

Thật ra thì xem cũng không hiểu gì mấy đâu, chủ yếu là xem nguyên liệu thôi...

Mấy cái tên hương liệu trên kia là do lười quá nên không tìm hiểu, có thời gian rảnh rỗi ngồi beta sẽ sửa lại sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro