Chương 1: Xuyên thư - Ôm yêu - Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp, ánh nắng tươi sáng ấm áp chiếu lên giường bệnh Giản An Miên đang nằm, làm cho khuôn mặt tái nhợt của cậu nhuộm một chút hồng, giống hồi quang phản chiếu, chỉ là đôi mắt nhìn khung cảnh vắng vẻ bên ngoài cửa sổ như là đang chờ mong cái gì lại như chỉ đơn thuần là đang ngẩn người.

Chị y tá đang đổi nước thuốc cho cậu do dự mãi, vẫn không nhịn được mà an ủi: "Tiểu Giản, có lẽ công việc của ba mẹ em bận quá, không cố ý quên mất sinh nhật của em đâu, có khi ngày mai em lại thấy bất ngờ cũng nên."

Giản An Miên dừng lại một chút, lấy lại tinh thần, lông mi đen dày khẽ rủ xuống, lên tiếng rất nhẹ.

Trời sinh tính cách cậu chậm chạp, còn sợ người, mặc dù đã ở chung cùng chị y tá được mấy tuần, nhưng lúc nói chuyện cậu vẫn sẽ khẩn trương.

Cậu biết, chị y tá đang an ủi mình, lần trước ba mẹ dẫn em gái đến đã nói trong thời gian này bọn họ sẽ đi Disney.

Bọn họ nghĩ cậu ngủ không nghe thấy, nhưng thực tế cậu không hề ngủ. Bởi vì đau, cậu ngủ rất nông.

Không ai phát hiện thời gian bọn họ quyết định lại chính là sinh nhật của cậu.

Chị y tá thở dài nhìn cậu, nhẹ nhàng khép cửa rời đi.

Không nói hôm nay, mấy tuần này trong lúc chị chăm sóc cho cậu, ba mẹ còn chưa đến nhìn cậu một lần nào.

Giống như là... Bọn họ đã hoàn toàn quên mình có một đứa con yên lặng như không tồn tại này.

Căn phòng trở nên trống trải, cuối cùng Giản An Miên cũng thả lỏng, cậu lặng lẽ phơi nắng một lúc, sau đó mở điện thoại, bắt đầu viết chương mới cho hôm nay.

Cậu không thể ngồi lâu, cho nên sử dụng chế độ chuyển giọng nói thành văn bản để gõ chữ.

Mỗi một câu hiện lên, cậu lại dùng ngón tay chọc chọc sửa lại lỗi chính tả và câu có vấn đề.

Cách gõ dùng từ kép nhanh hơn dùng cả từ, nhưng cậu vẫn chuyên chú mà gõ, cậu đang làm việc mà mình thấy thích nhất.

Cậu viết rất chậm, mỗi lần viết được một hai ngàn chữ lại dừng lại nghỉ ngơi một lúc, nếu không đầu sẽ rất đau.

Nhưng hôm nay không biết vì sao mà đầu cậu đau hơn rất nhiều so với trước đây.

Thật vất vả viết xong chương mới của hôm nay, trời bên ngoài đã tối rồi.

Trước tiên Giản An Miên xem lại chương một lần, chắc chắn không có lỗi sai gì mới ấn nút đăng, kết quả lúc này đột nhiên Tiểu Lục bị đơ, có điều cậu cũng quen rồi, mỗi tối Tiểu Lục đều bị đơ mất một lúc.

Giản An Miên thoát ra ngoài, quay ra mở khu bình luận, có rất nhiều Tiểu Thiên Sứ treo bảng vàng gào khóc kêu than, Giản An Miên thấy vậy không kìm lòng được mà mỉm cười.

Mặc dù bác sĩ khuyên cậu nên ít dùng não thôi, nhưng cậu biết nếu cậu không viết văn, thì cơ bản cậu cũng không sống được đến hiện tại.

Chỉ có lúc sáng tác cậu mới thấy bản thân thật sự còn sống.

Giản An Miên không để mắt tới những bình luận xấu, chỉ chăm chú đi trả lời vấn đề của nhóm Tiểu Thiên Sứ.

[Đại Đại à, hôm nay ra chương mới lúc nào vậy, ngồi xổm muốn tê chân lắm rồi ô ô ô ô ]

Giản An Miên lại quay về trang, chuẩn bị ấn đăng, bỗng nhiên, một cơn đau thấu xương như là một thanh kiếm bỗng nhiên đâm xuyên qua đại não, hai tai ù đi, cổ họng như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt không thể thở được.

Ban đêm, trong căn phòng tĩnh mịch đột nhiên có tiếng cảnh báo bén nhọn của dụng cụ điều trị vang lên.

Một giây trước khi chết, Giản An Miên nghĩ ——

Thật xin lỗi nhóm Tiểu Thiên Sứ, rốt cuộc mọi người cũng không đợi được chương mới của hôm nay và bao lì xì rồi, cuối cùng cậu vẫn nuốt lời.

...

"Hai vị tới gần một chút, giữ nguyên tư thế này, đúng đúng —— mỉm cười nào!"

Thời điểm ý thức của Giản An Miên quay về, một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, tiếng máy chụp ảnh tạch tạch vang lên, Giản An Miên chậm nửa nhịp chớp chớp mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt phải nói là ngây ngốc.

Chuyện gì xảy ra? Không phải cậu đã chết rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong tiệm chụp ảnh?

Cùng lúc đó, Yến Chấp Mạch ngồi bên cạnh Giản An Miên cũng hoảng hốt trong chớp mắt.

Ngay tại thời khắc chụp ảnh đó, trong đầu anh bỗng nhiên có rất nhiều thứ xông vào, nhưng những thứ đó giống như đều được bọc trong một cái vỏ, mở không ra, cũng không thấy rõ, dù vậy rất nhanh anh đã khôi phục lại như bình thường, có lẽ là áp lực công việc quá lớn đi.

"Được rồi, hai vị tới xem ảnh chụp một chút đi."

Giản An Miên mê mang đi qua, nhìn máy ảnh, con ngươi trong nháy mắt phóng to, lỗ tai kêu lên ong ong.

Đây không phải mặt của cậu.

Mặc dù bề ngoài dáng vẻ này giống cậu đến bảy tám phần, nhưng quả thực không phải cậu.

"Nghĩ gì thế? Hoàn hồn." Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai.

Giản An Miên vô ý thức ngẩng đầu, đối mặt với hai mắt xa lạ của Yến Chấp Mạch, hô hấp dần cuống lên, níu chặt lấy vạt áo, khẩn trương hỏi: "Xin hỏi anh là..."

"Ngốc rồi?" Yến Chấp Mạch nở nụ cười, không quá để ý, "Tôi là Yến Chấp Mạch, đương nhiên, theo một cách nói khác, từ bây giờ tôi là chồng của cậu."

"Chồng..." Giản An Miên ngây ngẩn.

Từ bao giờ có thể kết hôn cùng giới ở nước Hoa vậy?

Chờ đã, Yến Chấp Mạch... Là nhân vật công chính trong cuốn tiểu thuyết mà cậu nhìn thấy hai ngày trước sao?

Cậu... Xuyên sách.

Tiểu thuyết thuộc thể loại ngược văn máu chó cổ xưa, nhân vật thụ ốm yếu cùng tên với cậu là nhân vật chính.

Trong văn án thì nhân vật chính kết hôn hợp đồng với công, gặp đủ người từ mẹ kế của công, ánh trăng sáng, bạn thân từ nhỏ, bạn bè, cháu trai, thư ký, bạch liên bông đến trà xanh, ngược thân ngược tâm, cuối cùng chết vì bệnh trong vòng tay công.

Công vô cùng hối hận, cũng chết theo, cuối cùng BE.

Mà đây là phần mở đầu của tiểu thuyết, nhân vật chính cùng công tới cục dân chính lĩnh chứng, từ đây mở ra con đường ngược luyến.

Yến Chấp Mạch cảm thấy không đúng, nhíu mày quan sát kỹ Giản An Miên, trầm giọng hỏi: "Hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có chắc chắn là tự nguyện kết hôn với tôi không?"

Giản An Miên sợ đến nỗi run một cái, người đàn ông này thực sự quá cao, lúc nghiêm túc mang cảm giác áp bách rất lớn, thân hình cường tráng như núi đứng sừng sững trước mặt, dọa cậu căng thẳng mà gật đầu, dù không tự nguyện thì giờ cũng đổi thành tự nguyện.

Cậu không có ý định thoát khỏi kịch bản, cũng không có ý nghĩ gì về việc sẽ lại chết vì bệnh, cậu chỉ muốn làm một con cá mặn nằm yên đấy mặc kệ nước chảy bèo trôi, sau đó giống như kiếp trước, yên lặng chết đi.

Yến Chấp Mạch hài lòng gật gật đầu, Giản An Miên nghe lời là tốt nhất, anh cũng không muốn dây dưa với những thứ vô dụng mất thời gian, anh dẫn Giản An Miên đi lĩnh chứng ở phòng bên cạnh.

...

Nửa giờ sau, bên ngoài cục dân chính.

Yến Chấp Mạch cầm giấy kết hôn vừa lấy xong, duỗi tay về phía Giản An Miên: "Từ hôm nay trở đi, tôi là chồng hợp pháp của cậu, hợp đồng chính thức có hiệu lực, hi vọng trong tương lai chúng ta có thể ở chung một cách hòa hợp."

Khóe miệng của anh cười nhưng mặt mày lại rũ xuống để lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách bẩm sinh, giọng điệu như đang giải quyết việc chung, mang danh chồng nhưng thật sự chẳng để những nhân vật nhỏ như Giản An Miên vào mắt.

Giản An Miên duỗi ngón tay, nhanh chóng dán vào đầu ngón tay của Yến Chấp Mạch một chút, sau đó lại trong nháy mắt rụt về, những búp măng nhọn mà trắng thuần vội vàng chụm lại một chỗ.

Yến Chấp Mạch cầm không khí: "... Mừng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Giản An Miên cũng không thèm nhìn anh một cái: "Ừm."

Yến Chấp Mạch: "..."

Yến Chấp Mạch thu tay lại, mặt không đổi sắc nói: "Vậy tôi đưa cậu về."

Đúng lúc Giản An Miên cũng không biết mình nên đi đâu, vội vàng đồng ý.

Nguyên chủ mắc chứng dị ứng rất nghiêm trọng, trời nóng vậy còn mặc áo dài tay thêm áo khoác, trên mặt còn đeo khẩu trang, thân hình gầy yếu bị bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra đôi lông mày thanh tú và đôi mắt rụt rè.

Nhưng cũng may, Giản An Miên sợ người, bộ đồ này khiến cậu cảm thấy an toàn, tiếp nhận không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.

Trên xe ngoại trừ chú Trần là tài xế, còn có thư ký Liễu Nguyên Hương đi cùng Yến Chấp Mạch, ban nãy có một số thủ tục là do thư ký Liễu làm hộ.

Thư ký Liễu xinh đẹp động lòng người, nhìn thấy Giản An Miên, lễ phép mỉm cười gật đầu: "Phu nhân."

"Đừng... Đừng..." Chân tay Giản An Miên luống cuống, tai lập tức đỏ lên.

Làn da cậu vốn mỏng, lại cực trắng, lúc xấu hổ rất dễ hiện hết trên mặt, màu đỏ của hoa đào bao trùm lấy cái cổ mảnh khảnh, lan đến sau tai, như dùng son phấn vậy.

Yến Chấp Mạch nhìn cậu, đột nhiên đưa tay vén sợi tóc trên đầu cậu ra sau tai, thấp giọng nói: "Phu nhân nhà tôi xấu hổ, gọi cậu ấy là Giản tiên sinh là được."

Ở trước mặt người ngoài anh nên giả vờ một chút, chỉ là tai Giản An Miên vốn đỏ lại càng đỏ hơn.

Ánh mắt thư ký Liễu khẽ động, vẫn giữ nguyên nụ cười nói: "Vâng, Giản tiên sinh."

Một lát sau, xe đến nơi, Yến Chấp Mạch tự mình đưa Giản An Miên đến cửa nhà.

Yến Chấp Mạch: "Quay về rồi nhớ nhanh chóng thu dọn hành lý để chuyển ra ngoài, địa chỉ tôi gửi qua điện thoại của cậu, mật mã cửa là ngày hôm nay, đến thì nói với tôi một tiếng, sau này cậu có thể dùng dấu vân tay để đi vào.

Giản An Miên liên tục gật đầu đáp lại, vòng xoáy trên đỉnh đầu cứ lắc qua lắc lại, dáng vẻ ngoan ngoãn giống một loại động vật nhỏ lông xù nào đó.

Yến Chấp Mạch không hiểu sao có chút ngứa tay, duỗi một tay muốn sờ sờ đầu Giản An Miên.

Người đàn ông này quá cao to, cái bóng thôi mà cũng có cảm giác nuốt chửng mình, Giản An Miên rất sợ anh, căn bản không dám có hành động gì phản kháng, chỉ cứng đờ đứng tại chỗ, ngón tay lo lắng xoắn vạt áo chờ người đàn ông sờ đầu.

Yến Chấp Mạch nhìn dáng vẻ này của cậu bỗng nhiên nảy ra một ý niệm xấu, cánh tay ở giữa không trung chuyển phương hướng, dừng sau tai cậu tháo khẩu trang xuống, để lộ một gương mặt nhỏ trắng thuần to như một bàn tay, gương mặt bị nóng đến đỏ bừng, bờ môi trơn mọng đỏ mềm, giống một nhụy hoa có dính hạt sương.

"Về nhà rồi cũng không cần đeo nữa." Đầu ngón tay của Yến Chấp Mạch cầm quai dây khẩu trang giơ lên trước mặt Giản An Miên để cậu nhìn: "Ướt cả rồi."

Trong đầu Giản An Miên ầm một tiếng, hô hấp hỗn loạn, bờ môi run rẩy nói: "Xin ngài... Trả lại cho tôi."

Yến Chấp Mạch cười nói: "Không sao, tôi vứt cho cậu, cậu cứ đi vào đi."

"... Ồ." Giản An Miên nhìn thoáng qua khẩu trang trong tay Yến Chấp Mạch, lại liếc mắt nhìn Yến Chấp Mạch, hốc mắt đỏ lên.

Quả nhiên là nhân vật công chính cặn bã, tính cách thật xấu, lần đầu gặp mặt đã bắt nạt người khác!

Nhưng cậu có thể làm gì được? Cậu chỉ là nhân vật thụ ốm yếu nửa chết nửa sống, một đầu ngón tay của người đàn ông này cũng có thể đâm chết cậu.

"Được rồi, trả cho cậu, "Yến Chấp Mạch đùa đủ rồi, thấy tốt hơn, ném khẩu trang lại cho cậu: "Cậu đi vào đi."

Giản An Miên như được đại xá, nhanh chóng cầm lấy khẩu trang trốn vào nhà.

Yến Chấp Mạch ôm cánh tay, trong lòng vui vẻ cười cười nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cậu.

Bạn nhỏ, thật không biết đùa gì cả.

...

Giản An Miên dùng vân tay mở cửa, Hứa Bội Oánh nhìn lướt qua sau lưng cậu, cau mày nói: "Tại sao chỉ có một mình con? Yến tiên sinh không về cùng con sao?"

Giản An Miên cúi đầu nói: "Anh ấy về rồi."

Hứa Bội Oánh bất mãn nói: "Đứa nhỏ này, sao không hiểu chuyện chút nào vậy? Yến tiên sinh thật vất vả đến đây một chuyến, con cũng không mời người vào uống chén trà, bình thường mẹ dạy con như thế nào?"

Giản An Miên mắt điếc tai ngơ, vùi đầu lộp cộc đi về phía thang máy, cửa thang máy vừa mở ra thì đụng phải bố dượng Tần Tất Tiên ở đối diện.

"Lớn bằng ngần này rồi chứ có còn bé đâu, thật sự là không dạy nổi" Tần Tất Tiên hùng hùng hổ hổ nhìn Giản An Miên bước vào trong thang máy, ghét bỏ nói: "Đồ bạch nhãn lang*".

(*)"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.


Giản An Miên dựa theo nguyên văn miêu tả tìm căn phòng của mình ở tầng hai, bắt đầu cẩn thận thu dọn hành lý.

Hứa Bội Oánh là mẹ của nhân vật chính, một mạnh mẽ lạnh lùng ích kỷ luôn coi lợi ích là trên hết.

Bà cùng Tần Tất Tiên sinh ra Tần Lạc Thần là anh trai của nhân vật chính, vì không thích tính gia trưởng của Tần Tất Tiên nên ly hôn, rồi cùng chồng thứ hai sinh ra nhân vật chính.

Nhưng người chồng thứ hai này chỉ là một vị giáo sư đại học tầm thường, Hứa Bội Oánh coi thường ông ta, trong lúc mang thai vẫn làm việc với cường độ cao, thức đêm xã giao, cuối cùng dẫn đến sinh non, cho nên nhân vật chính từ lúc sinh ra đã mang một thân bệnh tật.

Hứa Bội Oánh không thể chịu đựng được việc con của mình là một ma ốm nhỏ yếu vô năng, lúc này đột nhiên nhận ra chân ái của bà mới là Tần Tất Tiên, hoả tốc ly hôn với giáo sư đại học, một lần nữa sống chung với Tần Tất Tiên.

Ngay cả đứa con đầu tiên, Tần Lạc Thần, cũng trở thành kết tinh tình yêu của hai người.

Mà nhân vật chính, thì thành vết nhơ lớn trong cuộc sống của Hứa Bội Oánh.

Mẹ và bố dượng không đối xử tốt với nhân vật chính, Giản An Miên cũng không định cho bọn họ sắc mặt tốt.

Với những lời nói bạo lực thì không nghe là được, dù sao cậu cũng sợ nói chuyện với người khác, coi như cậu vừa điếc vừa câm cũng tốt.

Nguyên chủ trời sinh thân thể yếu lại nhiều bệnh, đã lâu không bước ra khỏi nhà, trong tủ quần áo không có nổi hai bộ, nhưng lại có rất nhiều hòm chứa thuốc.

Giản An Miên kéo rương hành lý ra hành lang, lúc gần tới phòng sách thì nghe được tiếng nói chuyện của Hứa Bội Oánh và Tần Tất Tiên.

Tần Tất Tiên: "Thần Thần cũng thật là, Yến Chấp Mạch thích nó bao nhiêu năm, nếu gả nó đi không phải sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn ư? Kết quả thì sao? Họ nhà Lâm lại chạy ra nước ngoài! Cơ hội tốt như vậy, lại bị tên ma ốm kia phung phí!"

Hứa Bội Oánh khuyên nhủ: "Ngược lại em cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Thần Thần của chúng ta từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, có nhiều tiền đồ tốt đẹp chờ nó như vậy, sao có thể gả cho một người đàn ông? Còn cần tiền đồ hay không? Về phần An Miên, thân thể từ nhỏ đã không tốt, không làm nổi gì, chi bằng gả cho Yến Chấp Mạch còn có thể đổi lại lợi ích cho nhà chúng ta, cũng coi là báo đáp công nuôi dưỡng."

"Vậy nếu tương lai Thần Thần trở về, bên Yến Chấp Mạch nên làm sao?"

"Đến lúc đó việc học của Thần Thần cũng có thành tựu, nếu hai đứa nó thật lòng thì chúng ta làm sao ngăn được? Còn An Miên... vốn cũng đâu phải là đồ của nó, nó chỉ là mượn rồi trả lại thôi, em nghĩ An Miên cũng hiểu, dù sao Thần Thần cũng là anh ruột của nó mà."

Đây là thể loại văn máu chó, nên có rất nhiều thiết lập máu chó.

Ví dụ như, ánh trăng sáng của nhân vật công chính lại là anh trai cùng mẹ khác cha của nhân vật thụ chính.

Trong nguyên tác cũng có đoạn đối thoại trong thư phòng này, từ đây trong lòng nhân vật thụ chính lưu lại khúc mắc, đồng thời cũng bắt đầu đoạn tình cảm ngược tâm cho những ngày sau.

Giản An Miên không phải nguyên chủ, không thích Yến Chấp Mạch, đương nhiên không có khả năng bị ngược.

Về phần Yến Chấp Mạch thích ai cũng không liên quan đến cậu.

Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ, không cẩn thận nghe lén nhân vật phản diện nói chuyện.

Giản An Miên niết niết vạt áo, kéo lấy rương hành lý cẩn thận từng li từng tí quay về.

Cậu vẫn nên... chờ thêm hai phút rồi mới đi ra đi.

...

Cùng lúc đó, Yến Chấp Mạch đang ngồi ở trong xe, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên nghe thư ký báo cáo sơ qua tình hình công việc gần đây.

Bình thường đều là đặc trợ Vũ Văn Trì đi theo anh, nhưng hôm nay không biết chuyện gì mà Vũ Văn Trì bị đau bụng, chỉ có thể tạm thời điều thư ký Liễu bên phòng thư ký.

Bỗng nhiên, phía trước có một xe hàng đi ngược chiều chạy nhanh đến.

Tài xế bị dọa vội vàng quay vô lăng, vô cùng nguy hiểm lướt qua xe hàng, nhưng cũng vì vậy mà ô tô bị lệch hướng, bị lật nghiêng ven đường.

"Cẩn thận —— "

Âm thanh cửa kính vỡ vụn liên tiếp, một thân hình mảnh mai liều lĩnh nhào tới chắn trước người Yến Chấp Mạch.

Thân thể Yến Chấp Mạch theo quán tính bị đập vào mui xe, khối cứng rắng trong đầu kia vỡ vụn, một lượng lớn tin tức lằng nhằng rắc rối tràn vào đại não, Yến Chấp Mạch còn chưa kịp hiểu rõ thì đã hôn mê bất tỉnh.

...

Một bên khác.

Giản An Miên chuẩn bị mang hành lý đến nhà mới thì đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, đành bỏ hành lý xuống, vội vã đi đến bệnh viện.

...

Nửa giờ sau, trong bệnh viện, Yến Chấp Mạch đang nằm trên giường bệnh đột nhiên mở đôi mắt đen trầm sắc bén, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự khó có thể tin.

Anh thức tỉnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai