Giới Thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản An Miên xuyên vào truyện ngược ốm yếu nhiều bệnh.

Trong truyện, bị mẹ kế, Bạch Nguyệt Quang, trúc mã, bạn bè, cháu trai, thư ký, Bạch Liên Hoa, Trà Xanh các loại công kích ngược thân ngược tâm, cuối cùng bệnh chết ở trong lòng công.

Công hối hận vô cùng, đi theo, cả hai đều chết, BE.

Giản An Miên vừa nhìn dòng thời gian, khoảng cách cậu bệnh chết còn có XX năm.

Giản An Miên chậm rì rì dụi mắt: Buồn ngủ quá~hum ngủ trước một lát, đến giờ phiền anh gọi em đi chết, cám ơn... .zZZ

****

Yến Chấp Mạch thức tỉnh, biết được mình là tra công ngược văn, tương lai sẽ ngược tâm với thân thể bị ngược đãi thụ, cuối cùng đều chết.

Yến Chấp Mạch quyết đoán lấy đơn ly hôn ra, nhét bút vào tay Giản An Miên.

Chỉ cần hắn rời xa thụ, hẳn sẽ không chết.

Ký tên đi, chúng ta lập tức ly hôn...

Cạch cạch một tiếng, bút rơi xuống đất.

Giản An Miên kinh hãi rụt tay vào trong chăn, lộ ra đôi mắt cẩn thận, rụt rè nói: "Xin, xin lỗi, Yến tiên sinh, hình như tôi không còn sức nữa, xin hỏi có thể chờ tôi nghỉ ngơi một lát được không?"

Yến Chấp Mạch lặng lẽ nhặt bút lên: "... Không sao, chờ cậu tỉnh ngủ rồi nói sau."

****

Mẹ kế của công đến tìm rắc rối, Giản An Miên vì mắc chứng sợ giao tiếp nên lặng lẽ mở một khe cửa nhỏ và nói khẽ "chào bà."

Ánh mắt chán ghét của mẹ kế quét qua cách ăn mặc kín mít ba lớp của Giản An Miên , bà ta giật phăng chiếc khẩu trang đặc biệt ngăn mùi trên miệng Giản An Miên : "Ăn mặc như cái đứa ăn mày này để gặp người lớn, đây là giáo dục của cậu à?"

Giản An Miên ngửi thấy mùi nước hoa trên người bà ta, lập tức dị ứng da nổi mẩn đỏ, ngã quỵ xuống đất.

"Miên Miên!" Yến Chấp Mạch tức giận lao đến, đẩy mẹ kế ra và ôm lấy Giản An Miên , hét vào mặt mẹ kế: "Bà đã làm gì cậu ấy?!"

Mẹ kế: ''???"" Tôi còn chưa kịp... Không, tôi chẳng làm gì cả?!"

Giản An Miên cố gắng nắm chặt cánh tay của Yến Chấp Mạch, mắt sưng đỏ, thở không ra hơi nói: "Không liên quan đến mẹ đâu, đều là do tôi..."

"Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi." Yến Chấp Mạch hôn lên mí mắt của Giản An Miên , lạnh lùng nói với mẹ kế: "Mẹ tôi mất rồi."

Mẹ kế: "???"

*

Sau đó, mỗi ngày Yến Chấp Mạch đều dỗ dành Giản An Miên ra ngoài hít thở không khí trong lành, sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ giống như trong câu chuyện gốc, nhắm mắt và không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Bảo bối dậy đi, làm ơn đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài vận động chút nhé?"

"Em không muốn ra ngoài!" Giản An Miên nước mắt như hạt đậu không tiếc rơi xuống, mềm mại ôm cổ Yến Chấp Mạch, "Chúng ta đổi cách vận động khác được không?"

Cổ họng Yến Chấp Mạchchuyển động: "... Nhưng bác sĩ nói em phải ra ngoài phơi nắng nhiều, để thúc đẩy hấp thu canxi."

Giản An Miên mặt đỏ bừng, cắn môi nói nhỏ: "Chúng ta có thể ở cửa sổ lớn..."

Yến Chấp Mạch: "..."

Chết tiệt, là đàn ông thì không thể chịu được!

Vậy là, phơi nắng ở cửa sổ lớn.

Bệnh tật sợ hãi xã hội thụ × Phúc hắc cường thế lưu manh máu S công


1v1 song khiết, ngọt sủng HE

[Trọng điểm]

1. Công thức tỉnh ở đoạn đầu câu truyện, không có ý thức thế giới không chết nhân vật chính

2. Bạch nguyệt quang là giả, công thể xác và tinh thần đều chỉ có thụ

3. Không tồn tại công chính, đó chỉ là một câu chuyện

4: công thụ đều thẳng thắn nói rõ với nhau, không có chuyện bỏ trốn

5: Có cặp phụ, không đọc nếu bạn không thích

6 : Chỉ có ánh nắng trực tiếp mới có thể thúc đẩy hấp thu canxi, sẽ giải thích rõ trong truyện nhé!"

7. Thụ thực sự rất yếu đuối, xin hãy tôn trọng sở thích khác nhau về X, nếu không thể chấp nhận, xin vui lòng dừng lại kịp thời. Có thể không yêu, nhưng xin đừng gây tổn thương, rất cảm ơn!" (づ ̄3 ̄)づ

Tag: Đô thị tình duyênHào môn thế giaDuyên trời tác hợpThiên chi kiêu tử

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Giản An Miên, Yến Chấp Mạch ┃ vai phụ: 《 chính là hắn kêu ta lão công ai* [ vườn trường ]》 ┃ cái khác: 《 chính là hắn kêu ta bảo bảo ai* [ xuyên thư ]》

(*) Tên truyện, m.n có thể tìm kiếm ở wiki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai