Chương 10: Mẹ - Trúng tuyển - Chứng sợ xã hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Vì lý do không hiểu tại sao nhân vật chính công lại từ chối việc ly hôn, Giản An Miên buộc phải trở lại biệt thự của Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch thường xuyên bận rộn với công việc, anh làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, rồi lại tiếp tục làm thêm giờ vào buổi tối và thường xuyên đi công tác vào cuối tuần. Trong khi đó, Giản An Miên dành hầu hết thời gian của mình để nằm trên giường, cậu ngủ suốt cả ngày và đêm, thời gian cậu tỉnh táo trong cả ngày có lẽ chưa được hai giờ.

Họ thậm chí không bao giờ gặp nhau, và Giản An Miên cảm thấy rất vui và yên tâm.

Không ai biết liệu một ngày nào đó nhân vật chính công có đột ngột trở nên hung hãn và muốn quan hệ với cậu hay không.

Hiện tại, nam chính đã trở nên thành thạo đến mức thực hiện quan hệ bảy lần mỗi đêm, mỗi lần kéo dài ít nhất hai giờ đồng hồ.

Điều này không chỉ làm giảm thời gian ngủ của cậu một cách đáng kể mà cơ thể nhỏ bé của cậu cũng không thể chịu đựng nổi, và có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đến mức không thể thở bình thường được.

Dù hiện tại nhân vật chính công chưa có ý định đó, Giản An Miên vẫn cố gắng kéo dài thời gian để tránh việc đó xảy ra càng lâu càng tốt.

Sau một thời gian sống chung yên bình, một ngày nọ, dì Vương đột ngột đánh thức Giản An Miên và thông báo rằng mẹ cậu đến thăm.

"Được rồi, cảm ơn dì Vương. Con sẽ xuống ngay. Dì giúp con tiếp đãi bà ấy trước nhé."

Giản An Miên thực sự không hề muốn gặp bà ấy một chút nào, nhưng bà đã đến tận nơi. Nếu giờ không xuống gặp thì thật là bất lịch sự.

Cậu đành phải khoác áo, kéo khóa lên tận cằm, đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra hai đầu ngón tay màu xanh lục và vầng trán trắng mịn. Cậu hít một hơi thật sâu để lấy can đảm và đi xuống lầu gặp mẹ của nguyên chủ.

Khi Hứa Bội Oánh vừa thấy Giản An Miên, bà lập tức đứng dậy, nước mắt trào ra, dang rộng vòng tay muốn ôm cậu. Giọng điệu của bà đầy giả tạo khiến toàn thân cậu nổi da gà: "Cuối cùng mẹ cũng được gặp con rồi, Miên Miên à, mẹ nhớ con nhiều lắm. Lại đây để mẹ xem con rõ hơn nào! Con sống ở đây ra sao? Con có nhớ mẹ không?"

Giản An Miên hoảng hốt lùi lại, chỉ để tránh sự tiếp xúc của Hứa Bội Oánh.

Người mẹ này... có vấn đề gì không? Rõ ràng là bà đã mắng cậu không biết điều khi gặp nhau lần đầu!

Hứa Bội Oánh ngượng ngùng thu tay lại, sau khi ngồi xuống vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, cười âu yếm: "Xem mẹ này, Miên Miên không thích bị người khác chạm vào. Con đến đây nói chuyện với mẹ, mẹ sẽ không động chạm vào con đâu, được chứ?"

Giản An Miên liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh Hứa Bội Oánh với vẻ khó chịu, rồi chọn ngồi xuống chiếc ghế sofa cách xa bà nhất mà không nói một lời.

Khoảng cách này cuối cùng cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Hứa Bội Oánh rõ ràng không hài lòng, trong lòng bà mắng Giản An Miên từ một kẻ bạch nhãn lang thành một đứa bất hiếu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo: "Miên Miên, thư nhập học của con đã đến rồi. Địa chỉ trước đó là ở nhà mẹ nên nó được gửi trực tiếp về nhà qua đường bưu điện. Lần này mẹ đặc biệt mang nó qua đây, nhân tiện xem con sống thế nào."

Hứa Bội Oánh mỉm cười lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ chuyển phát nhanh, đặt lên bàn trà giữa hai người: "Đây là thư nhập học của con từ Đại học Bắc Kinh. Mẹ chưa mở ra mà đang đợi con tự mở. Chúc mừng con đã được nhận vào trường đại học hàng đầu."

Giản An Miên sững sờ trong giây lát, rồi ngay sau đó tinh thần cậu sụp đổ.

Cậu đang nghe thấy gì vậy?

Thông báo nhập học của cậu đã đến rồi?

Cậu phải... đi học? ? ? ? ?

Hứa Bội Oánh dừng lại, nhẹ giọng nói: "Miên Miên, thực ra mẹ đến đây lần này là để nhờ con giúp đỡ một việc quan trọng. Mẹ nghe nói nhà họ Yến gần đây đang tìm kiếm đối tác hợp tác. Vì con đã gả vào nhà họ Yến, chúng ta đã là người một nhà rồi. Con xem liệu có thể nói với họ xem xét chúng ta không, cho chúng ta một cơ hội làm việc cùng họ. Con yên tâm, như người ta vẫn nói, phù sa không chảy ruộng ngoài. Đây là cơ hội tốt cho cả hai bên, mẹ tin con sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, phải không nào?"

Lúc này, Giản An Miên vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc rằng cậu sắp phải đi học. Phải rất lâu cậu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Khi cậu quay lại nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Hứa Bội Oánh, cậu bỗng nhận ra sự thật.

Hóa ra thái độ của bà ta đột ngột tốt lên như vậy vì đang lợi dụng cậu.

"Được." Giản An Miên không do dự gật đầu.

Hứa Bội Oánh sững sờ vài giây mới nhận ra Giản An Miên đã đồng ý, lập tức nở nụ cười vui vẻ.

Bà ta không hề nghĩ rằng Giản An Miên lại đồng ý nhanh đến thế. Bà đã chuẩn bị rất nhiều lý do, nhưng giờ không cần phải nghĩ thêm nữa.

Giản An Miên nên ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng bà ta không nuôi cậu vô ích.

Hứa Bội Oánh đứng dậy, mỉm cười, muốn sờ đầu Giản An Miên nhưng đương nhiên cậu đã tránh né. Tuy nhiên, bà ta không để ý, ánh mắt vẫn dịu dàng: "Cảm ơn, Miên Miên. Mẹ biết trong lòng con vẫn nhớ về gia đình chúng ta. Chúng ta sẽ mãi là người thân của con. Giờ mẹ sẽ về trước và một thời gian nữa sẽ lại đến thăm con."

Ngay khi Hứa Bội Oánh rời đi, Giản An Miên lập tức gửi tin nhắn cho Yến Chấp Mạch để thông báo về những gì vừa xảy ra.

Những chuyện lộn xộn này hãy để nhân vật chính giải quyết, cậu chỉ là một người không quan tâm nhiều đến nó. Cậu chỉ muốn nhanh chóng đuổi bà đi vì không muốn tiếp tục trò chuyện.

Chưa đầy một giây sau, Yến Chấp Mạch gọi điện.

Theo phản xạ, Giản An Miên suýt cúp máy lần nữa, nhưng sự sợ hãi đối với người đàn ông này đã kịp thời ngăn cản. Cậu tự động viên mình và trả lời điện thoại.

Giọng nói trầm ấm của Yến Chấp Mạch, mang theo nụ cười, chậm rãi truyền qua điện thoại, âm thanh rất dễ nghe.

"Không tồi, lần này cuối cùng cũng không cúp máy."

"Yến tiên sinh..!"

Anh nói anh không phải người nhỏ mọn như vậy mà đến giờ vẫn nhớ!

Yến Chấp Mạch bắt đầu hỏi lại cậu với giọng điệu của một ông chủ đối diện với cấp dưới, "Em nghĩ sao về những gì mẹ em nói?"

"Yến tiên sinh quyết định là được rồi."

Sẽ tốt hơn nếu anh có thể phớt lờ họ, Giản An Miên nghĩ thầm, ai bảo họ đã đối xử tệ bạc với nguyên chủ chi.

Yến Chấp Mạch dường như có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu, ngay lập tức hỏi:

"Đây là suy nghĩ thật của em sao?"

"...."

Giọng nói của Yến Chấp Mạch đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh gọi tên cậu một cách rõ ràng: "Giản An Miên, lần trước tôi đã nói gì?"

Giản An Miên cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, cậu xoa xoa chúng rồi trả lời: "Từ giờ trở đi... không được phép nói dối nữa."

Trong điện thoại vang lên tiếng gõ nhẹ của đầu ngón tay trên bàn, giọng nói của Yến Chấp Mạch trầm tĩnh và chậm rãi, kèm theo nhịp gõ đều đều: "Vậy suy nghĩ của em là gì? Giản An Miên, nói cho tôi biết."

Nhịp tim của Giản An Miên đột ngột tăng nhanh. Cậu cảm thấy tay mình siết chặt rồi nới lỏng, lo lắng liếm môi và nhỏ giọng: "Thực ra... anh có thể phớt lờ bọn họ."

Tiếng cười trầm thấp của Yến Chấp Mạch vang lên bên tai, lập tức khiến mặt Giản An Miên đỏ bừng xấu hổ: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Coi như đó là phần thưởng cho cậu bạn nhỏ nghe lời. Tôi sẽ thực hiện tâm nguyện của cậu."

Khi cúp điện thoại, Yến Chấp Mạch mỉm cười nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

Anh vốn nghĩ rằng Giản An Miên chỉ là một đứa trẻ còn non nớt, chưa trải đời, nhưng không ngờ cậu lại có sự trưởng thành và khôn ngoan đến vậy. Khi ký hợp đồng hôn nhân, anh đã cho nhà họ Tần rất nhiều lợi ích. Nhưng không ngờ họ lại tham lam đến mức nhắm đến cả Giản An Miên.

Dù anh không có ý định đồng ý ban đầu, nhưng giờ khi Giản An Miên đứng về phía anh, anh sẽ không khách khí chút nào. Nhà họ Tần chưa bao giờ coi cậu là con ruột của mình, nên anh sẽ không để họ lợi dụng nữa.

Khi nghĩ đến bối cảnh của cuốn tiểu thuyết, việc Hứa Bội Oánh không chăm sóc tốt cho con mình khiến Giản An Miên bị bệnh, đã khiến Yến Chấp Mạch cảm thấy rất tức giận. Anh cảm thấy hối hận vì đã hứa với nhà họ Tần quá nhiều lợi ích. Giản An Miên mới là người gả cho anh, vậy liên quan gì đến nhà họ Tần? Nếu biết sớm hơn, anh đã không đưa một xu nào.

Đáng tiếc hợp đồng đã ký, anh không thể phá vỡ. Khi đó, anh chưa tỉnh ngộ và không thể đoán trước được tương lai. Một khi hợp đồng này hết hạn, anh sẽ ngay lập tức chấm dứt, không để cho nhà họ Tần tiếp tục lợi dụng gia đình của họ nữa!

Yến Chấp Mạch âm thầm lên kế hoạch, nhìn xuống tên "Giản An Miên" trên trang cuộc gọi, mày nhíu lại có chút bất mãn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh đổi tên của Giản An Miên thành "cậu bé ngoan", nhìn chằm chằm vài giây rồi tự mỉm cười hài lòng.

......

Bên kia.

Giản An Miên mở tập hồ sơ chuyển phát nhanh, và trước mắt cậu là một lá thư thông báo nhập học đẹp đẽ và ngay ngắn từ Đại học Bắc Kinh.

Đối với nhiều người, đây có thể là một ngôi trường mơ ước, một mục tiêu đã được khao khát suốt mười tám năm.

Nhưng Giản An Miên... giờ đây chỉ muốn khóc.

Kiếp trước, vì sức khỏe yếu, cậu đã sống trong bệnh viện từ khi sinh ra, phải thuê gia sư dạy kèm. Cả đời cậu chưa từng đến trường, chưa bao giờ cảm thấy ghen tị với những đứa trẻ được đi học.

Cậu đã bị ám ảnh với xã hội từ nhỏ, không thích giao tiếp với người khác. Gia đình từng cho rằng cậu mắc chứng tự kỷ, nhưng sau đó người ta xác nhận rằng đó chỉ là tính cách của cậu.

Việc ở nhà, không ra ngoài, khiến cậu cảm thấy hạnh phúc hơn.

Khi nhìn thấy lá thư, cậu vốn tưởng rằng mình có thể sống cả đời trong nhà nhân vật chính, giống như một con cá mặn, không bao giờ phải ra ngoài. Nhưng giờ đây, đột ngột cậu nhận được thông báo rằng mình phải bắt đầu đi học!

Đi học có nghĩa là phải gặp gỡ nhiều người, trò chuyện với nhiều người, sống trong khuôn viên trường và ở cùng một phòng với nhiều người lạ trong một thời gian dài, và bị ép phải kết bạn...

Làm sao trên đời lại có chuyện đi học đáng sợ đến vậy chứ?!

Ai muốn đi học thì cứ đi! Dù sao cậu cũng không muốn!

Khóc lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai