Chương 11: Thú cưng - Phụ thuộc - Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Khoảng thời gian trước, Tiêu Hàn Chu điều tra thư ký Liễu đã có kết quả, xác thực là thư ký Liễu có liên quan đến vụ tai nạn xe kia, thuộc loại tự biên tự diễn, nhưng bác hai của Yến Chấp Mạch lại không để lại bất kỳ manh mối gì, xử lý vô cùng sạch sẽ, ngay cả bí mật thương nghiệp mà thư ký Liễu lợi dụng chức vị tiết lộ ra ngoài kia, cũng có thể dùng thư ký Liễu làm vi phạm khế ước hợp đồng đơn phương giũ sạch quan hệ, vứt bỏ không được, thì chỉ cần tùy tiện tìm người chịu tội thay là được rồi.

Yến Chấp Mạch vốn muốn dùng thư kí Liễu làm mồi nhử để bắt cá nhưng bây giờ xem ra con cá quá xảo quyệt, không chịu cắn câu, cho nên miếng mồi nhỏ này cũng vô dụng.

Những bí mật kinh doanh mà anh có thể tiết lộ đều là những tin tức giả mạo, sẽ sớm bị lộ.

Cho dù anh không xử lý con mồi nhỏ này, khi chú hai phát hiện không ổn thư ký Liễu cũng sẽ bị xử lý, không bằng để ông ta tự mình làm.

Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, qua hai ngày nữa thư ký Liễu sẽ ra tay trong bữa tiệc, vừa vặn nhân cơ hội lần này, bắt thóp thư ký Liễu, để người kia xử lý.

Nhảy nhót cạnh anh lâu như vậy, thật chướng mắt

Anh muốn cho mọi người biết, dám đối nghịch với anh đều sẽ không có kết cục tốt.

...

Bản thân phải đến trường là một cú sốc quá lớn đối với Giản An Miên, trong khoảng thời gian này Giản An Miên thậm chí không thể ngủ ngon, trước đây cậu có thể ngủ 20 tiếng mỗi ngày nhưng giờ đây cậu chỉ có thể ngủ 19 tiếng mỗi ngày. Một giờ không ngủ được là dành để lo lắng!

Lại một đêm mất ngủ, Giản An Miên nằm trên giường, lật qua lật lại, cắn ngón tay, âm thầm tẩy não bản thân, cá mặn sao có thể lo lắng được? Cá mặn nên nằm ngửa cái gì cũng không cần suy nghĩ! Chỉ cần đợi nhân vật chính tới và tra tấn thôi!

Nhưng... tại sao cá mặn vẫn phải đi học? QAQ

Việc tẩy não thất bại, thật đau lòng hu hu.

Lại qua vài ngày sau, Yến Chấp Mạch đột nhiên nói muốn dẫn cậu đi dự tiệc, Giản An Miên đếm ngày ý thức được đã đến lúc đi tuyến chính.

Nếu cậu nhớ không lầm thì chính tại bữa tiệc này, nhân vật chính công đã bị thư ký Liễu bỏ thuốc suýt ngủ với một người phụ nữ khác, vào thời điểm quan trọng nhân vật chính thụ bắt gian ngay tại chỗ.

Cốt truyện này cũng quá máu chó rồi.

Giản An Miên vừa nghe đã phải ra ngoài, tâm trạng vốn đã không tốt của cậu đột nhiên trở nên tồi tệ. Kết quả là hai ngày trước bữa tiệc, cậu phải ra ngoài mua quần áo.

Không có cách nào, nhà họ Tần không muốn gặp nguyên chủ, nguyên chủ hiếm khi tham dự những bữa tiệc lớn như vậy, Giản An Miên cũng không mang theo hai bộ quần áo chứ đừng nói chi là lễ phục.

Là vợ của Yến Chấp Mạch, không thể bị mất mặt.

Ngày cậu đi ra ngoài, Giản An Miên giống như quả cà héo ỉu xìu, cậu im lặng cúi đầu từ từ bước ra khỏi phòng đến ngồi trên xe.

Yến Chấp Mạch thấy buồn cười, nghiêng người kéo khẩu cậu trang xuống, thấy khuôn miệng đầy đặn của Giản An Miên trễ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sau khi ngủ đã nhăn nheo, toàn thân tràn ngập thê lương và đau khổ, cảm giác như đi ra ngoài mua sắm mà lại giống như đi ra ngoài để chết.

"Mua quần áo cho cậu cậu không vui sao? Hủm?" Yến Chấp Mạch dùng ngón tay nhéo cằm Giản An Miên như đang trêu chọc một con cún con, cười trêu chọc cậu: "Khó hầu hạ thật đấy."

Anh có ham muốn chiếm hữu gần như bệnh hoạn đối với mọi thứ thuộc về mình, chỉ cần Giản An Miên ngồi xe, Yến Chấp Mạch sẽ tự mình lái xe, chỉ bởi vì Giản An Miên muốn ngồi ở tay lái phụ. Yến Chấp Mạch sẽ không để cho cậu ngồi sát bên cạnh những người đàn ông khác, chỉ vậy thôi, Trường Tôn Vĩnh nói anh là biến thái, một chút cũng không sai.

Giản An Miên ngẩng đầu, trông mong nhìn người đàn ông, trong mắt mơ hồ hiện hơi nước: "Tôi không muốn ra ngoài..."

Yến Chấp Mạch nhéo nhéo cằm Giản An Miên, chậm rãi thưởng thức sự nũng nịu vô thức của bạn nhỏ, giọng nói thấp gần như nỉ non: "Vậy cậu muốn thế nào? Nhốt cậu như thú cưng, cả đời không ra ngoài, đói bụng thì cho cậu ăn, mệt mỏi thì cứ ở trong ổ ngủ, ngoại trừ chủ nhân sẽ không gặp ai cả, được không?"

Giản An Miên bị lời nói của người đàn ông kinh ngạc đến mức da đầu tê dại, lưng lập tức mềm ra, hơi thở vô thức thắt lại, nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế nổi lên một tia chờ mong, đôi mắt mơ hồ trở nên ẩm ướt, không kìm lòng được hỏi : " Có thể không?"

Yến Chấp Mạch kinh ngạc, thật không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản An Miên cũng dần dần tối lại.

Ngay khi Giản An Miên sắp thở không nổi vì khí tức cường thế ngày càng mạnh của người đàn ông, người đàn ông cuối cùng cũng rũ lòng thương buông tay ra, kéo chiếc khẩu trang treo trên cằm Giản An Miên lên, vẻ mặt lại thản nhiên, từ chối cho ý kiến: "Đợi khi nào cậu làm tôi vui, tôi sẽ coi đây là phần thưởng thưởng cho cậu, cậu bạn nhỏ."

...

Sau khi đỗ xe, Yến Chấp Mạch dẫn Giản An Miên trực tiếp đến một cửa hàng thuộc sở hữu của tập đoàn nhà họ Yến.

Cún nhỏ sợ xã hội lá gan nhỏ cự kỳ, đôi mắt đen nhánh rụt rè nhìn thế giới xa lạ đáng sợ này, một cử động nhỏ nhất xung quanh cũng có thể khiến nó giật mình.

Mỗi khi như vậy, Giản An Miên sẽ vô thức bám chặt vào người đàn ông. Nếu có người lạ đến gần cậu sẽ giữ chặt vạt áo của người đàn ông không chịu buông ra, thần kinh căng thẳng đến mức vô thức nắm nhăn áo sơ mi của người đàn ông cũng không phát hiện, yếu ớt dính người muốn chết.

Nội tâm Yến Chấp Mạch tràn ngập cảm giác thỏa mãn, đối với một tên biến thái có tính chiếm hữu rất mạnh mà nói, không có gì thỏa mãn khiến người ta có cảm giác ưu việt hơn việc cún nhỏ dính người biết làm nũng.

"Đừng sợ Miên Miên, chúng ta sẽ đến ngay thôi, nắm lấy tay tôi, cẩn thận kẻo bị lạc." Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng bao trùm bàn tay nhỏ bé của Giản An Miên bằng lòng bàn tay to lớn của mình.

Lòng bàn tay của người đàn ông không hề mềm mại mà ấm áp, khô ráo, tràn đầy sức lực, nơi da thịt tiếp xúc dường như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, cầm vào rất thoải mái, có thể dễ dàng xoa dịu lòng người.

Giản An Miên thật sự không có cảm giác an toàn, đối với cậu mà nói một người đàn ông cao lớn cường tráng là chỗ dựa duy nhất của cậu, có thể dễ dàng che chắn cậu khỏi mọi tổn hại từ thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, Giản An Miên vẫn không quên rằng tổn thương lớn nhất mà nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết phải chịu là do nhân vật công chính gây ra.

Cuối cùng đến một cửa hàng sang trọng, vừa bước vào cửa, nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng bước tới chào hỏi một cách đã được đào tạo bài bản: "Xin chào tiên sinh, xin hỏi tiên sinh ngài cần gì? Tôi có thể giới thiệu cho ngài."

"Gọi cho quản lý của các người ra đây." Yến Chấp Mạch dùng giọng điệu bá đạo tổng tài ra lệnh.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhận ra khuôn mặt của Yến Chấp Mạch, lập tức hít một hơi, vội vàng nói: "Vâng, Yến tổng xin đợi một lát, tôi sẽ gọi quản lý của chúng tôi tới."

Yến Chấp Mạch ôm Giản An Miên ngồi xuống trên sô pha, một nhân viên khác đi tới đưa cho họ hai ly nước. Sau khi rời đi, họ và những nhân viên khác tụ tập lại thì thầm.

"Yến tổng thực sự đích thân đến đây a a a!"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đẹp trai hơn bìa tạp chí tài chính gấp trăm lần!"

"Cậu bé đó là ai? Lúc đi vào, hình như cậu ấy đang nắm tay Yến tiên sinh..."

"Nghe nói Yến tiên sinh đã kết hôn được một thời gian rồi, chẳng lẽ là cậu ấy?"

Người quản lý vừa lúc đi ra, lúc đi ngang qua họ thì liếc nhìn cảnh cáo, bước tới kính cẩn chào Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch đứng dậy nắm tay Giản An Miên, sờ sờ đầu Giản An Miên, nhẹ nhàng nói: "Lần này ủy khuất cậu một chút, sau này có thời gian tôi sẽ bảo thợ may tới nhà đo cho cậu, để họ may cho cậu mấy bộ lễ phục, đồ ở đây không tốt, chế tác thủ công so với sản xuất hàng loạt thoải mái hơn nhiều."

Quản lý mỉm cười nghe Yến tổng giẫm đạp hàng xa xỉ hàng đầu nhà mình: "......"

Ngài thật cao quý, ngài thật tuyệt vời và tất cả quần áo của ngài đều được làm thủ công.

Yến Chấp Mạch nhìn người quản lý và nói: "Giúp em ấy chọn hai bộ vest lịch sự, không cần quá trang trọng, chỉ cần trông trẻ, đẹp là được, quan trọng nhất là phải thoải mái."

Đơn giản, trẻ trung, đẹp, thoải mái.

Người quản lý nhanh chóng ghi lại những điểm này và mỉm cười lịch sự với Giản An Miên: "Vâng ạ, vị tiên sinh này xin mời đi cùng tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho ngài một số trang phục trang trọng phù hợp."

Yến Chấp Mạch hừ một tiếng, bỗng nhiên nhàn nhã nói: "Đây là phu nhân của các người."

Các nhân viên nghe lén: Ngạc nhiên!

Giản An Miên lão đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Sao lại bất cẩn như vậy, ngay cả đi đường cũng không được." Yến Chấp Mạch thân mật vòng tay qua eo Giản An Miên, cúi đầu dùng ánh mắt yêu thương nhéo nhéo mặt Giản An Miên.

"Xin lỗi..." Giản An Miên mặt đỏ bừng như pháo, vùng da nhỏ chạm vào tê dại như bị lửa đốt, cậu căng thẳng kéo tay áo của người đàn ông, ấn tay mình vào trước ngực Yến Chấp Mạch, ngượng ngùng thu mình lại thành quả bóng nhỏ.

Khóe miệng quản lý giật giật, vô cùng lịch sự la: "Vâng, phu nhân, Yến tổng xin mời đi cùng tôi."

Tiểu tình nhân, thật sự là không có mắt nhìn, chậc.

...

Nói là đang giới thiệu cho Giản An Miên, nhưng thực tế thì không cần cậu chút nào.

Tính chiếm hữu của người đàn ông mạnh mẽ đến mức tất cả trang phục Giản An Miên thử từ đầu đến cuối đều phải do anh đích thân lựa chọn.

Những đường nét tinh tế của áo sơ mi, nơ, cúc áo, thắt lưng, thậm chí cả đôi tất phù hợp... Bình thường khi nói đến những chi tiết nhỏ tẻ nhạt này, Yến Chấp Mạch sẽ giao trực tiếp cho nhà tạo mẫu, nhưng bây giờ anh lại tốn công so sánh cẩn thận, chọn đồ trang trí yêu thích cho cậu và đặt chúng lên ướm thử trên cơ thể của Giản An Miên từng chi tiết một, như thể anh đang mặc quần áo cho một búp bê yêu quý hoặc một con thú cưng yêu thích. Cái nhìn quá nuông chiều đó khiến bất kỳ cô gái nào cũng hạnh phúc, thậm chí ghen tị.

Giản An Miên giống như một búp bê mà người đàn ông có thể tùy ý chơi đùa, cậu ngoan ngoãn và im lặng khi người đàn ông ôm đồ vật ướm thử lên người cậu và làm nhiều cử chỉ khác nhau mà không có chút thiếu kiên nhẫn.

Các nhân viên cửa hàng nhìn lén: Các cô cũng muốn có ông xã nhiều tiền đẹp trai lại hào phóng như vậy, ông xã ô ô ô, vung tay lên, vẹt vẹt vẹt!

Người quản lý nhẹ nhàng nói: Tỉnh đi, đây là cửa hàng của nhà người ta, người ta không cần phải trả tiền.

Các nhân viên:......

Một bộ phận khác của nhân viên bán hàng: Các cô thì không giống, các cô chỉ muốn có một người vợ vừa ngoan vừa mềm như vậy thôi, hắc hắc hắc.

Các nhân viên cửa hàng phía trước: Dám cướp vợ ngài Yến, big (to) gan!

Quản lý: Đây là trò chơi gì mà dưỡng thành chó con mặc quần áo, người có tiền thật biết cách chơi.

Yến Chấp Mạch vốn định tùy tiện chọn hai bộ liền đi, không nghĩ tới vừa chọn liền nghiện, một hơi phối hơn mười bộ, dự định để Giản An Miên thử từng cái một.

"Vào thử xem," Yến Chấp Mạch lịch sự giúp Giản An Miên đẩy cửa phòng thử đồ ra, "Tôi ở bên ngoài chờ cậu."

Giản An Miên gật đầu, ôm một đống quần áo đi vào. Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng vải cọ xát.

Tuy nhiên, vài phút sau, tiếng gọi yếu ớt của Giản An Miên đột nhiên vang lên từ phía sau cánh cửa: "Yến tiên sinh, ngài còn ở đó không?"

Yến Chấp Mạch lập tức đi tới, áp vào cửa nói: "Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?"

"Xin... xin chờ một lát." Bên trong lại vang lên một thanh âm xào xạc, giây tiếp theo, cửa phòng thử đồ bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng của Giản An Miên thò ra. Ngón tay thon dài, một mảnh vải thun giống như một chiếc tất sọc, lông mi của cậu chớp chớp, không dám nhìn người đàn ông, lảng tránh hỏi: "Xin lỗi, đây là cái gì? Tôi... tôi không biết... không biết cách mặc nó."

Thân trên của Giản An Miên đã thay thành áo sơ mi, cúc trên được cài gọn gàng, ve áo thanh tú kéo lên một phần chiếc cổ thon dài của cậu, lớp vải trắng như tuyết và mịn màng khiến khuôn mặt cậu trông thon gọn hơn, mềm mại hơn, mái tóc đen của cậu buông xuống trên trán cậu trắng trẻo như thiên thần.

Tuy nhiên, thân trên của cậu tuy rằng thò ra ngoài cửa, nhưng thân dưới lại rụt rè trốn sau cánh cửa, thân thể gần như nghiêng 90 độ, căn bản không dám lộ ra ngoài, sắc mặt đỏ hơn bình thường rất nhiều. . .

Giây phút Giản An Miên bước ra Yến Chấp Mạch lập tức tiến lên một bước, đem Giản An Miên chắn chặt chẽ trước mặt anh, ánh mắt sắc bén hướng về phía người quản lý phía sau, giống như một con dã thú đang canh giữ thức ăn của mình.

"... Yến tổng,vậy tôi không quấy rầy vợ

chồng ngài nữa, tôi đi trước." Quản lý liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.

Lúc này Yến Chấp Mạch mới quay người lại, anh tùy ý liếc qua bờ vai gầy gò của Giản An Miên, phát hiện trên ghế phía sau hình như có một chiếc quần dài.

Đã biết, Giản An Miên đang cầm một chiếc kẹp áo buộc vào đùi để giữ cố định chiếc áo của cậu, phòng ngừa nó rơi xuống.

Vì nó sẽ được buộc vào đùi nên tất nhiên phải cởϊ qυầи trước khi mặc.

Vậy Giản An Miên bây giờ là...

Yến Chấp Mạch nhận ra điều gì đó, hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề hơn, đôi mắt lập tức trở nên tối tăm vô cùng.

"Yến tiên sinh?" Giản An Miên nghiêng đầu, gọi lần nữa trong sự bối rối.

Tại sao không nói gì?

Yết hầu của Yến Chấp Mạch chuyển động lên xống, đối diện với đôi mắt trong trẻo ngây thơ, tin cậy của bạn nhỏ, anh nói với giọng khàn khàn, không chút lương tâm: "Không sao đâu, tôi giúp em mặc vào."

Giản An Miên sững sờ.

Một giây sau, người đàn ông giơ tay nắm lấy cổ tay gầy gò trắng nõn của Giản An Miên, vừa đẩy cửa vừa kéo Giản An Miên vào phòng thử đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai