Chương 20: Mất mặt - Chồng - Hối Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Chiếc xe dừng ở cổng trường, Yến Chấp Mạch bước xuống từ ghế lái, đến chỗ ghế phụ giúp Giản An Miên mở cửa, dẫn cậu ra ngoài.

Trợ lý Vũ Văn Trì và hai vệ sĩ mặc vest đen đi theo sau, dưới sự chỉ huy của Vũ Văn Trì, hai vệ sĩ cầm hành lý của Giản An Miên, im lặng đi theo Yến Chấp Mạch và Giản An Miên vào cổng trường.

Theo thông tin thì đối với sinh viên năm nhất nhà trường không cho đi xe ô tô vào trường, tất cả hành lý đều phải do phụ huynh và sinh viên tự mang vào.

Con đường rợp bóng cây đông nghịt những phụ huynh đưa con đến trường, các tân sinh viên với khuôn mặt đầy khao khát và trẻ trung, vừa kéo hành lý với lấm tấm mồ hôi trên lưng vừa tò mò nhìn xung quanh. Các tình nguyện viên mặc áo đỏ tiếp đón tân sinh viên và phụ huynh một cách nồng nhiệt, đầy tự hào hết lần này đến lần khác kể cho mọi người nghe về lịch sử lâu đời và sự tuyệt vời của ngôi trường này.

Ngay lúc này, hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm, mặc vest đen, trông như những tên xã hội đen trong phim truyền hình, mỗi người xách hai chiếc vali, bước đi mà không nói một lời.

Phía sau họ là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, thoạt nhìn rất thu hút.

Người đàn ông mặc bộ vest đen đắt tiền, đeo kính râm, không nhìn thấy được đôi mắt nhưng từ chiếc mũi cao, xương mày sâu và đôi môi mỏng lạnh lùng, chúng ta có thể thấy được khí chất mạnh mẽ, lãnh đạm của anh.

Nhưng một người đàn ông không dễ chọc vào như vậy, lại đang ôm chặt một cậu bạn nhỏ gầy gò trông rất ốm yếu trong vòng tay, tay còn lại thì cầm ô cẩn thận cho che bạn nhỏ.

Anh bạn nhỏ đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, nhưng làn da lộ ra lại trắng như tuyết, lông mi dài và rậm, đang lo lắng nắm lấy tay người đàn ông, vẻ mặt ngoan ngoãn đầy sự ỷ lại và ngưỡng mộ với người đàn ông kia.

Gần như trong chốc lát, mọi người trong bán kính năm mét xung quanh bọn họ đều im lặng, đồng loạt lui về hai bên, theo bản năng cúi đầu nhường đường, sau khi đi ngang qua liền tò mò ngẩng đầu lên, bắt đầu hưng phấn bàn luận.

"Má ơi, đây là ai vậy?"

"Đội hình khủng quá đi!"

"ĐM, là vệ sĩ đó! Tôi chỉ mới thấy trên TV thôi, là thiếu gia nhà nào đi học vậy?"

Giản An Miên xấu hổ như muốn chôn chân tại chỗ, cậu ước gì có thể giấu mặt mình trong lòng người đàn ông, xấu hổ quá đi!

Yến Chấp Mạch từ lâu đã quen với ánh nhìn của người ngoài nên chẳng có cảm giác gì, anh nhìn sang Giản An Miên, khóe miệng liền cong lên.

Chú cún con này thật ra rất nhút nhát và bám người, mỗi lần ra ngoài là lại bám lấy anh, chẳng có cảm giác an toàn chút nào, sợ người muốn chết đi.

Chú cún con yếu đuối như vậy thì làm sao có thể sống thiếu anh được đây?

Yến Chấp Mạch tận hưởng sự ỷ lại của anh bạn nhỏ, nhẹ nhàng an ủi cậu: "Đừng sợ, bọn họ không động đến em được đâu."

"Không phải..." Giản An Miên đau khổ lắc đầu, trông như sắp khóc đến nơi.

Đương nhiên là không thể động vào rồi, nhưng anh không thấy điều này đang rất thu hút ánh nhìn của người khác sao?

Sợ xã hội muốn chết đi được huhuhu!

Yến Chấp Mạch sửng sốt một lúc, dường như cũng đã nhận ra bọn họ giống mấy đàn em mặc đồ đen đang cố gắng dọn đường cho ông chủ của hắc bang hội, liền nói với hai vệ sĩ trước mặt: "Các cậu đi ra sau chúng tôi đi."

"Vâng, ngài Yến."

Vậy là hai vệ sĩ mặc đồ đen di chuyển từ phía trước ra phía sau hai người họ.

Kết quả lại giống ông chủ hắc bang hội dẫn đàn em mặc đồ đen đi tuần tra lãnh địa.

Giản An Miên: "..."

Vũ Văn Trì: "..."

Yến Chấp Mạch sửng sốt nói: "Vậy các cậu tách sang hai bên của chúng tôi đi."

"Vâng, ngài Yến."

Thế là hai vệ sĩ mặc đồ đen di chuyển từ phía sau sang hai bên hai người họ.

Kết quả vẫn giống ông chủ hắc bang hội dẫn vệ sĩ mặc đồ đen đi tuần tra lãnh thổ.

Yến Chấp Mạch che mặt, xua tay nói: "... Các cậu tránh xa chúng tôi ra một chút đi."

"Vâng, ngài Yến."

Thế là hai vệ sĩ mặc đồ đen lại tránh xa ra vài mét.

Kết quả là không gian trống xung quanh họ cũng được rộng thêm vài mét vuông.

Giản An Miên: "..."

Vũ Văn Trì: "..."

Yến Chấp Mạch: "..."

Giản An Miên hít một hơi thật sâu, gương mặt đỏ bừng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, suýt thì đứng không vững.

Yến Chấp Mạch lo lắng hỏi: "Miên Miên, em bị sao vậy? Em bị say nắng à?"

"Không ạ." Giản An Miên mặt đỏ như muốn nổ tung, lấy tay thì che mặt lại trong tuyệt vong và run rẩy nói: "Là tôi xấu hổ thôi huhuhu."

Cậu không thể thở được!

Yến Chấp Mạch: "..."

Vũ Văn Trì nhanh chóng hiểu ra liền nói ngay: "Ngài Yến, hay để tôi với bọn họ đi đến đó trước đợi anh? Chờ khi hai người đến thì chúng ta sẽ cùng nhau lên lầu."

Yến Chấp Mạch vẫn giữ thái độ độc đoán gật đầu: "Được rồi, các cậu đi trước đi. Tôi đưa Miên Miên đi báo danh với đi lấy chìa khóa, sau đó chúng ta gặp nhau ở tầng dưới ký túc xá."

Sau khi vệ sĩ rời đi thì quả nhiên tình hình đã trở nên tốt hơn nhiều.

Mặc dù ngoại hình đẹp trai của người đàn ông vẫn rất được chú ý...

Nhưng chí ít thì bọn họ không còn phải lo lắng về việc bị bắt giữ như tội phạm bởi những nhân viên bảo vệ của trường!

Mười mấy phút sau, cả nhóm gặp nhau ở tầng dưới của ký túc xá.

Vệ sĩ xách vali bước nhanh lên lầu.

Thật không may, ký túc xá của Giản An Miên lại ở tầng năm cũng thật tình cờ là tầng đó cũng tầng cao nhất của tòa nhà.

Giản An Miên đi được hai tầng liền bắt đầu thở dốc, đi thêm hai bước nữa, nhịp tim của cậu bắt đầu đập liên hồi, cậu chỉ có thể giảm tốc độ hết mức có thể, chậm rãi leo lên. Quãng đường mà người bình thường có thể đi bộ trong vài phút lại bị Giản An Miên kéo dãn ra gấp mấy lần.

Yến Chấp Mạch không hề mất kiên nhẫn mà ngược lại còn xót xa đỡ lấy Giản An Miên, lòng bàn tay khô khốc của anh xoa nhẹ vào tấm lưng gầy gò của Giản An Miên, bất mãn phàn nàn: "Đây là trường học tồi tàn gì vậy? Thậm chí còn không có đủ tiền để mua thang máy đặt ở một tòa nhà cao như vậy sao!"

Giản An Miên mở to mắt ngạc nhiên.

Đây là trường đại học hàng đầu trong nước của bọn họ nhưng cuối cùng lại bị người đàn ông gọi là một ngôi trường tồi tàn!

Yến Chấp Mạch cau mày nói với vẻ mặt ghét vỏ nhưng vẫn độc đoán: "Chắc phải tài trợ một vài thang máy cho ngôi trường nghèo nàn này rồi."

Giản An Miên: "..."

Đúng như mong đợi của cậu, đây thật sự là một tổng tài bá đạo.

...

Giản An Miên cuối cùng cũng thuyết phục được Yến Chấp Mạch từ bỏ ý định mua thang máy, lúc dừng lại tình cờ cũng vừa tới trước cửa ký túc xá.

Yến Chấp Mạch dùng chìa khóa mở cửa.

Các vệ sĩ đặt vali vào trong phòng rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa một cách im lặng và nhanh chóng.

Một cậu bạn đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý ngẩng đầu lên đầy bối rối, nhìn thấy một đám người đột nhiên xuất hiện trong phòng, thậm chí còn có hai tên côn đồ cao lớn mặc vest, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là há hốc mồm kinh hãi.

Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt cậu ấy đã bình tĩnh lại, trở nên đầy nghiêm túc, đứng dậy và lạnh lùng bắt chuyện với bọn họ: "Xin chào, tôi tên là Mục Tử Ông đến từ Khoa Thể thao."

"Xin chào, tôi là Giản An Miên đến từ Khoa Văn." Giản An Miên nhanh chóng lịch sự tháo khẩu trang xuống, tay cứ xoa xoa mấy cái viền trên quần, cậu đang do dự có muốn bắt tay với bạn cùng phòng mới kia hay không.

Nhưng cậu vừa từ ngoài vào, lòng bàn tay đầy mồ hôi, bắt tay cũng sẽ rất kỳ phải không?

May mắn là cậu bạn cùng phòng mới cũng không có ý định bắt tay cậu, cậu ấy lạnh lùng gật đầu, sau đó lại ngồi xổm xuống, tủi thân cuộn người lại thành một quả bóng nhỏ, không nói một lời mà tiếp tục sắp xếp hành lý.

Giản An Miên: "..."

Kỳ lạ thay, dường như cậu cũng ngửi thấy mùi sợ xã hội quen thuộc từ người bạn cùng phòng mới này?

Yến Chấp Mạch bước đến trước mặt Mục Tử Ông đang ngồi xổm dưới đất lén lút xoa xoa tay và nhìn lén bọn họ, lịch sự nói với cậu ấy: "Chào cậu bạn cùng phòng, sức khỏe Miên Miên không được tốt, em ấy phải thường xuyên uống thuốc và cũng nhạy cảm với nhiều thứ. Vì vậy sau này tôi có thể nhờ cậu chăm sóc em ấy nhiều hơn được không. "

Gương mặt anh rất sâu sắc, phong thái tao nhã và lịch sự, cả cơ thể anh bộc lộ sự ổn định và khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Mục Tử Ông bối rối đứng dậy, mặt đỏ bừng, một lát sau cậu cau mày, cố nặn ra được một câu: "Ừm."

Giản An Miên: "..."

Dường như cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó bất bình thường!

Yến Chấp Mạch nhìn ngó xung quanh hỏi: "Hiện tại chỉ có mình cậu ở ký túc xá thôi sao? Những người khác đâu?"

Mục Tử Ông cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "... Chỉ có tôi thôi, những người khác vẫn chưa đến."

Yến Chấp Mạch gật đầu, rút điện thoại ra nói: "Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi. Sau này tôi có thể hỏi thăm tình hình của Miên Miên ở trường từ chỗ cậu."

Mục Tử Ông không dám trái lời, người giám hộ bạn cùng phòng trông thật quyền lực, thật đáng sợ, mặc dù thực sự không muốn đưa WeChat cho người lạ nhưng cậu ta vẫn lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn mở mã QR ra đưa cho anh.

"Anh là anh trai của cậu ấy à?" Mục Tử Ông vô thức gõ trước vài chữ "Người giám hộ của Giản An Miên" vào chỗ biệt hiệu.

Cậu ta chưa bao giờ quan tâm đến kinh doanh và tài chính nên không nhận ra gương mặt Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch liếc nhìn Giản An Miên đang vô thức nhìn qua, mỉm cười: "Tôi là chồng của em ấy."

Mục Tử Ông: "!"

Nhìn thấy bạn cùng phòng mới sửng sốt như vậy, Giản An Miên xấu hổ cúi đầu, bộ dạng giống như một cô con dâu nhỏ nhút nhát.

Mục Tử Ông bị sốc bởi danh xưng này.

Bạn cùng phòng mới có vẻ ngoài nhỏ nhắn kia... hóa ra là một người có chồng?!

Mặc dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp nhưng vẫn chỉ chiếm số ít thôi, mà họ mới bao nhiêu tuổi chứ?

Vừa đủ tuổi đã kết hôn rồi, cần thiết đến vậy sao?

Cái cái cái, cái này cũng quá... quá đồi trụy rồi! //////

Vừa hay Mục Tử Ông vô tình nhìn vào đôi mắt to đen láy của Giản An Miên, không biết cậu ta nghĩ gì mà mặt lập tức đỏ bừng, không dám nhìn Giản An Miên nữa mà xoay thân hình cao lớn trốn vào trong rèm giường.

Giản An Miên: "..."

Yến Chấp Mạch đích thân giúp Giản An Miên sắp xếp hành lý, Vũ Văn Trì ở một bên cũng kịp thời giúp đỡ rất nhanh chóng.

Ký túc xá của họ đều là trên giường dưới bàn như nhau, cầu thang ở bên cạnh tủ quần áo, phía dưới giường là bàn học nữa khép kín.

*loại bàn học trống dưới gầm có thể đẩy ghế vào cho gọn, trên có ngăn đựng sách vở, bên hông là tủ.

Yến Chấp Mạch cất đồ vào tủ và ngăn kéo, anh cẩn thận giải thích các ví trí với Giản An Miên và để cậu ghi lại, đặc biệt là chiếc hộp lớn chứa đầy thuốc phải được khóa và cất kỹ.

Sắp xếp xong hành lý, Yến Chấp Mạch lau ghế, ấn mạnh Giản An Miên ngồi xuống rồi leo lên giường giúp cậu treo rèm giường.

Vì bạn nhỏ thích ngủ nên Yến Chấp Mạch đặc biệt lựa chọn bộ ga giường màu xanh đầy sao, bầu trời đầy sao lấp lánh, lộng lẫy và yên bình.

Bộ ga giường ba món có hình ngôi sao và đám mây, Yến Chấp Mạch cũng mang "chú chó gấu bông nằm sấp" từ nhà theo nhẹ nhàng đặt nó lên đầu giường.

Cuối cùng là một chiếc đèn bàn nhỏ hình ngôi sao dán trên lan can đầu giường, một chiếc giỏ treo nhỏ treo bên ngoài giường, nơi có thể đặt giấy vệ sinh và một số đồ lặt vặt nhỏ, có thể nói rằng mọi thứ đều tỉ mỉ.

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Yến Chấp Mạch lùi lại một chút và chiêm ngưỡng kiệt tác của mình đầy tự hào.

Chỉ cần nghĩ đến mỗi đêm, anh bạn nhỏ xinh đẹp sẽ nằm ngủ ngon lành trong chiếc tổ nhỏ ấm áp do chính tay anh trang trí, Yến Chấp Mạch liền cảm thấy trong lòng có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

...

Sau khi trợ lý Vũ Văn Trì và hai vệ sĩ giúp sắp xếp xong, bọn họ lặng lẽ ra ngoài, định sẽ đợi Yến Chấp Mạch ở tầng một phía bên ngoài, để Yến Chấp Mạch và Giản An Miên nói lời tạm biệt cuối với nhau.

Trước khi rời đi, Yến Chấp Mạch sờ sờ đầu Giản An Miên, giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Bé ngoan, ở trường chăm sóc tốt cho bản thân nhé, không cần tham gia huấn luyện quân sự đâu, tôi đã liên hệ với trường rồi. Tôi cũng sắp xếp một ngày ba bữa ăn ở nhà hàng gần đây rồi. Mỗi ngày sẽ có người giao đồ ăn cho em. Cô ký túc xá sẽ cho họ vào. Em cứ ở trong ký túc xá đợi mở cửa thôi. Đừng ăn ở căng tin cẩn thận không lại bị dị ứng. Gần đây trời rất nóng. Nếu không có gì để làm, cứ nghỉ ngơi thật tốt trong ký túc xá. Đừng chạy lung tung không thì lại bị say nắng. Nếu có ai ở trường dám bắt nạt em hoặc cảm thấy không khỏe thì cứ gọi cho tôi là được."

"Tôi biết rồi, ngài Yến." Giản An Miên nhìn gương mặt dịu dàng của người đàn ông, khi nghĩ đến mọi chuyện người đàn ông đã sắp xếp cho mình, trong lòng cậu như nhũn ra, đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

Từ lúc xuyên không vào sách đến giờ, người đàn ông này đã ở bên cậu tròn hai tháng rồi.

Mặc dù người đàn ông này rất độc đoán, mạnh mẽ, luôn thích trêu chọc cậu, nhưng hầu hết thì người đàn ông này vẫn rất dịu dàng, đẹp trai, mạnh mẽ, mang lại cho cậu cảm giác rất an toàn, nhưng bây giờ đột nhiên cậu lại không muốn rời xa người đàn ông này và bắt đầu sống một mình.

Nếu có thể thì cậu không hề muốn sự tự do này chút nào.

Cậu chỉ muốn an phận nằm im chẳng làm gì cả trong cái tổ nhỏ khép kín đó suốt quãng đời còn lại mà thôi.

Yến Chấp Mạch nhéo má Giản An Miên: "Thứ bảy và chủ nhật em cứ về nhà sinh hoạt, khi nào có thời gian tôi sẽ ghé thăm em."

"Vâng ạ, tạm biệt ngài Yến." Giản An Miên cứ nhắm mắt theo đuôi anh đến chỗ cầu thang, nhìn người đàn ông đi xuống cầu thang, nhiệt tình vẫy tay chào như một chú chó nhỏ bất đắc dĩ được chủ nhân gửi đi chăm sóc.

Yến Chấp Mạch đứng dưới cầu thang, lặng lẽ ngước nhìn Giản An Miên đang bị ngăn cách bởi một hàng lan can.

Anh bạn nhỏ đang mặc bộ quần áo do chính tay anh chọn, hai tay chống vào lan can, môi xệ xuống, đôi mắt long lanh đang dần ảm đạm, vẻ mặt thì ủ rũ, như thể đang nhìn thấy đôi tai cụp xuống trên đầu và chiếc đuôi rủ xuống sau mông vậy.

Ánh nắng trên sân thượng như mũi tên vàng của thần Cupid từ trên trời cao ngàn dặm đâm thẳng xuống, xuyên qua cửa sổ cầu thang đang mở hé, bắn thẳng vào trái tim Yến Chấp Mạch.

Đột nhiên Yến Chấp Mạch Cảm thấy tim mình như sụp đổ, giống như một tòa nhà sụp đổ, một tiếng ầm chói tai vang lên trong đầu.

Sau đó, nhịp tim của anh đập liên hồi, đập mạnh vào thành ngực liên tục khiến máu khắp cơ thể anh sôi sục.

"Miên Miên, lại đây nào." Sự miễn cưỡng chia tay trong lòng Yến Chấp Mạch đã lên đến đỉnh điểm, theo bản năng anh liền dang tay ra và nói: "Ôm tôi một cái."

Giản An Miên sững sờ trong chốc lát, giây tiếp theo cậu vô thức nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng quay người chạy xuống lầu, mặt ửng đỏ, dang rộng vòng tay, đôi mắt long lanh, ngượng ngùng ôm anh vào lòng trong hạnh phúc.

"Ngài Yến!"

Một tiếng "uỵch" nhẹ phát ra.

Anh bạn nhỏ lao vào vòng tay người đàn ông và được đôi tay chắc khỏe đấy ôm thật chặt.

Bụi mịn bị đẩy lên cao, bay nhẹ trong không trung, như thể đang có một vài con yêu tinh đang nhảy múa.

Mái tóc mềm mượt của Giản An Miên được ánh nắng vàng bao phủ thêm lớp ánh màu mật ong.

Yến Chấp Mạch cúi đầu, vùi mũi vào mái tóc mềm mại của anh bạn nhỏ hít nhẹ, mùi dầu gội hoa lan trắng sau cơn mưa xộc vào mũi anh, mang theo cảm giác sảng khoái đặc trưng của làn gió mùa hè.

Đây cũng là điều anh đích thân lựa chọn cho anh bạn nhỏ.

Tim Giang An Miên đập liên hồi, vừa rồi lao vào mạnh quá, cả khuôn mặt vùi trong vòng tay của người đàn ông, hơi thở tràn ngập mùi nước hoa, xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, sang trọng và tao nhã, cậu vẫn chưa biết người đàn ông này biết hút thuốc.

"Ngài Yến, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua. Tôi sẽ rất nhớ anh." Giản An Miên buổn rầu nói với khuôn mặt ửng đỏ.

Yến Chấp Mạch cảm thấy trái tim mình như bị một chú chó nhỏ đó gặm đi mất rồi, không đau mà tê tê dại dại, người như nhũn ra.

"Ngoan lắm." Yến Chấp Mạch thì thầm, không kìm lòng được càng siết chặt vòng tay hơn.

Anh hối hận rồi.

Yến Chấp Mạch cắn răng nghĩ.

Khi làm việc, cho dù là thất bại, anh cũng không bao giờ hối hận.

Nhưng lần này, anh thực sự hối hận rồi.

Cho nên lúc đó não anh đã nghĩ gì mà sao lại đồng ý cho bạn nhỏ sống trong trường vậy chứ?

Chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai