Chương 21: Thích - Bạo lực - Ô long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

"Hay là, em đừng ở lại trong trường nữa." Yến Chấp Mạch đột nhiên nói.

Giản An Miên sửng sốt một chút, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Yến Chấp Mạch vẻ mặt tỏ vẻ vô cùng tri kỷ, không hề tỏ ra ích kỷ, nói: "Ký túc xá có quá nhiều người, em không thích ở cùng người lạ, sẽ không thoải mái tốt nhất về nhà một mình tự tại hơn."

"Nhưng...phí ăn ở đã được thanh toán, nhà trường sẽ không cho sống ngoài trường trong năm thứ nhất mà?"

"Chỉ cần em muốn, những cái này đều không thành vấn đề." Yến Chấp Mạch bá đạo nói.

Giản An Miên thực sự có chút hưng phấn, cậu không có hứng thú nào với việc kết bạn, không quan tâm mình có hòa nhập với người khác hay không, cũng không cần tích lũy cái gọi là kết nối trong thời gian học đại học, tâm nguyện của cậu trên đời này là mỗi ngày được ngủ ngon.

Nhưng rồi cậu nghĩ đến việc say xe, trái tim ngo ngoe của cậu nhanh chóng nguội lạnh.

"Xin lỗi, ngài Yến, tôi... không thể đi xe buýt mỗi ngày được." Giản An Miên chán nản nói.

Mặc dù ý tưởng về nhà thực sự rất hay nhưng chứng say xe còn tệ hơn việc sống chung với ba người lạ.

Yến Chấp Mạch: "!!!"

Chết tiệt, sao anh có thể quên bạn nhỏ nhà mình bị say xe chứ!

Đôi môi sắc bén của Yến Chấp Mạch mím lại, lông mày hơi nhíu, vẻ mặt rất không vui.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tại sao ngài Yến lại đáng yêu đến khó hiểu như vậy?

"Không sao đâu, tôi có thể ở trường một mình." Giản An Miên hiếm khi chủ động nắm tay Yến Chấp Mạch, lắc nhẹ, ngước mặt lên, khóe mắt hơi cong. Khóe miệng cong lên như hoa, ngọt ngào nói: "Cám ơn ngài Yến."

Thình Thịch.

Thình Thịch.

Chết tiệt, nhịp tim của mình lại đập nhanh hơn nữa rồi.

Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cậu, một lúc sau, đột nhiên đưa tay ra bịt miệng Giản An Miên.

Giản An Miên: "...?"

"Ngài Yến, anh bị sao vậy?" Giản An Miên dùng giọng nghèn nghẹt hỏi, không trốn tránh mà dùng đôi mắt to nghi ngờ nhìn người đàn ông.

Khuôn mặt của chàng trai nhỏ đến mức có thể bị lòng bàn tay Yến Chấp Mạch che phủ hoàn toàn, làn da anh chạm vào mịn màng và mềm mại, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự chạm vào tinh tế của đôi môi mềm mại lên xuống trong lòng bàn tay anh.

"...Không có gì." Yết hầu của Yến Chấp Mạch lên xuống, giọng khàn khàn buông tay ra.

Nụ cười trên mặt Giản An Miên biến mất, chuyển thành vẻ mặt bối rối, môi cậu vô thức mím lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giản An Miên.

Tại sao trước đó anh không nhận ra môi của bạn nhỏ mềm mại như thạch, trông ngon như thế.

Chỉ trong chốc lát, Yến Chấp Mạch đã hạ quyết tâm, trầm giọng hỏi: "Em có say xe điện không?"

Giản An Miên không phản ứng kịp: "Cái gì?"

Yến Chấp Mạch kéo cằm nghĩ nghĩ: "Đi bằng ô tô điện không biết có đỡ hơn không?"

Giản An Miên: "..."

Cậu cũng không biết, cậu mới đến đây, chưa ra ngoài nhiều.

"Tôi... không biết, tôi chưa ngồi bao giờ." Giản An Miên chỉ có thể nói mơ hồ.

Yến Chấp Mạch sau đó nghĩ lại, ô tô điện nhỏ đó quá rẻ tiền không phù hợp với địa vị ông chủ của anh.

Nếu xe bốn bánh nhỏ vẫn chưa đủ thì chọn một chiếc mô tô, đẹp, phong cách còn nhanh nhẹn.

Không được... lúc trời mưa sẽ bị ướt, trời nổi gió sẽ bị lạnh.

Bạn nhỏ của anh yếu đuối đến mức gió có thể thổi bay, làm sao chịu nổi gió lạnh?

Trong đầu Yến Chấp Mạch nhanh chóng suy nghĩ, trịnh trọng gật đầu: "Được rồi, vậy bình thường thì đi xe máy, nếu trời mưa hoặc lạnh thì đi ô tô điện."

Sau khi xong, anh lập tức tranh thủ thời gian đi thi lấy bằng lái xe máy, từ đó hàng ngày anh đều đích thân đưa đón bạn nhỏ đi học.

Về việc tại sao lại làm tài xế... làm sao có thể để bạn nhỏ ngồi trên chiếc xe do người khác lái trước mặt anh được?

Nói đùa.

Giản An Miên sửng sốt một chút, gần như cho rằng mình hiểu sai, vội vàng từ chối: "Thật sự không cần thiết, đi lại phiền phức lắm, tôi ở trong trường thuận lợi hơn."

Yến Chấp Mạch bị từ chối, lông mày vì bất mãn mà cau lại thật sâu: "Tôi không thấy phiền, em phiền cái gì?"

Giản An Miên phản ứng lại ngay, rồi choáng váng.

Cái gì? Nhân vật chính công còn muốn đích thân đưa đón? Cậu tưởng anh chỉ nhờ tài xế đón cậu mà thôi!

"Không, không, không, không, thật sự không cần..." Giản An Miên vô cùng sợ hãi, liên tục từ chối.

Nhân vật chính công là một tổng tài độc đoán! Bá đạo tổng tài không lái Lamborghini đi lái xe máy làm gì? Thậm chí còn muốn lái ô tô điện!

Như này cũng kỳ quá rồi!

Trong tiểu thuyết không có nói nhân vật chính công có loại sở thích này đúng không?

Yến Chấp Mạch bỗng nhiên càng không vui, đôi môi sắc bén mím chặt: "Tại sao?"

Giản An Miên không thể nói thẳng ra được, bởi vì anh là bá tổng trong tiểu thuyết đam mỹ, lái ô tô điện sẽ OOC đó!

Trong lúc vội vàng, Giản An Miên không nghĩ ra được lý do gì, vô thức nắm lấy cánh tay Yến Chấp Mạch, nhẹ giọng hỏi: "Ngài Yến, xin anh cho tôi ở trong ký túc xá trường đi. Tôi ở một mình được mà, tôi đã là người lớn rồi!"

Giản An Miên căn bản không biết, bộ dáng này của mình trong mắt Yến Chấp Mạch, rõ ràng chính là làm nũng trần trụi.

Yến Chấp Mạch cảm thấy trong lòng phình trướng, giống như bị một con chó con đáng yêu cọ xát, một cảm giác thỏa mãn sâu sắc tự nhiên dâng lên, anh chỉ muốn ôm chó con vào lòng xoa xoa một chút, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều cho cậu.

Mặc dù bạn nhỏ dám từ chối mình, khiến Yến Chấp Mạch rất không vui, nhưng đây là lần đầu tiên bạn nhỏ cầu xin anh chuyện gì, Yến Chấp Mạch giằng co hai giây, cuối cùng bị đánh bại bởi đôi mắt to háo hức của bạn nhỏ.

"Nếu em muốn ở thì cứ ở đi." Yến Chấp Mạch ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mà sờ đầu đứa nhỏ.

Tuy nhiên, điều này không làm trì hoãn kỳ thi của anh, sau này khi phải ra ngoài, anh sẽ chở anh bạn nhỏ đi bằng xe máy.

Mỗi lần uống thuốc say xe cũng không tốt, có hẳn ba phần độc, sau này tốt nhất ít uống lại.

Giản An Miên vội vàng nói: "Cám ơn ngài Yến!"

Mặc dù không biết tại sao nhân vật chính công đột nhiên muốn lái ô tô điện, nhưng nếu anh có thể từ bỏ ý định này thì tốt quá!

Yến Chấp Mạch dang hai tay ra, nhếch khóe miệng, đẹp trai nói: "Ôm một cái cuối."

Giản An Miên mặt đỏ bừng lao tới, áp gò má hơi nóng của mình vào chiếc cổ sạch sẽ và tươi trẻ của người đàn ông, cậu không biết người đàn ông có để ý đến hơi nóng trên mặt mình hay không, không tự giác nhẹ nhàng cọ xát, lọn tóc mềm mại giống như con thú nhỏ lướt qua cằm người đàn ông, dùng giọng nói ngọt ngào tạm biệt: "Tạm biệt, ngài Yến."

"Thật ngoan." Yến Chấp Mạch xoa đầu bạn nhỏ, cuối cùng nói: "Ở trường chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian tôi tới thăm em."

Giản An Miên ngoan ngoãn đáp lại.

Yến Chấp Mạch buông tay, mỉm cười dịu dàng vẫy tay với Giản An Miên, lần này thực sự rời đi.

Giản An Miên cẩn thận mỗi bước đi đi tiễn Yến Chấp Mạch, khi cậu quay đầu, cậu thấy bạn cùng phòng mới thò cái đầu tròn trịa ra khỏi cửa ký túc xá, như chó con hướng ra ngoài liếc trộm.

Mặt Giản An Miên đột nhiên đỏ bừng, cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Chẳng lẽ bạn cùng phòng mới của cậu đã nhìn thấy tất cả những việc cậu với ngài Yến ôm ấp vừa rồi sao?

Mục Tử Ông thấy Giản An Miên đỏ mặt, lông mày lập tức nhướng lên, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói với Giản An Miên: "Yêu tinh dính người."

Rồi cậu ta lại co rúm người lại.

Giản An Miên: "..."

...

Buổi chiều, Giản An Miên tham gia nhóm lớp, lớp trưởng gọi vài bạn nam trong lớp đến đại sảnh lấy sách.

Giản An Miên đeo khẩu trang, lấy chìa khóa, đi đến cửa ký túc xá giữ tay nắm cửa, do dự có nên chào bạn cùng phòng mới hay không.

Mục Tử Ông nhìn chằm chằm vào điện thoại, gác hai chân lên bàn, xoa xoa cổ hét lên: "Nhanh lên chi viện, đại ca, cứu với!... Vẫn còn ở nơi hoang dã? Mẹ nó mày ở cữ luôn ở đấy à? Ngay cả một con chó bị trói còn phòng thủ tốt hơn mà! Thế kỷ 21 rất nguy hiểm, mau quay về kỷ nguyên Jura của mày đi!"

Giản An Miên: "..."

Giản An Miên mím môi, mặc kệ bạn cùng phòng có nghe thấy hay không, cậu cũng vùi đầu nói nhanh: "Cái đó... Mục Tử Ông, tôi xuống lấy sách, sẽ quay lại ngay. "

Nói xong, cậu nhanh chóng mở cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Mục Tử Ông liếc nhìn cánh cửa, sau đó cúi đầu xuống, nhân vật game trên điện thoại của cậu ta đã bị đồng đội ngu ngốc của mình hại chết.

Cậu ta chửi rủa rồi ném điện thoại xuống bàn, ngồi trên ghế hai phút, cuối cùng như chịu thua, cậu ta cáu kỉnh nắm lấy một nắm tóc, tặc lưỡi, đặt chân xuống rồi giật lấy chùm chìa khóa trên bàn theo xuống dưới tầng.

...

Khi Giản An Miên đến sảnh tầng một, ở đó đã có rất nhiều người ồn ào tụ tập, tất cả đều đến từ các lớp để lấy sách.

Giản An Miên lo lắng nắm vạt áo của mình, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy sách khoa chuyên môn của bọn họ ở trong góc, cậu cẩn thận bước tới chỗ một bạn nam đang tìm sách, lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, xin lỗi đã làm phiền bạn, tôi có thể hỏi đây là..."

Bạn cùng lớp cầm sách không ngẩng đầu lên nói: "Sách của khoa văn đều ở đây, tổng cộng có 18 cuốn, cậu tự đếm đi."

"Được." Giản An Miên xấu hổ cười, dùng giọng ôn hòa nói: "Cám ơn."

Bạn nam vừa lấy sách xong, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trong trẻo mà ngượng ngùng của Giản An Miên, sửng sốt một lát, nhưng cũng không để ý lắm, mặt đỏ bừng.

"Không...khụ, không có gì." Cậu ta lúng túng cầm cuốn sách đứng dậy, gãi đầu nói.

Giản An Miên ngượng ngùng cười với cậu ta, sau đó ngồi xổm xuống, đặt từng cuốn sách vào trong tay.

Cậu mặc quần dài, tay áo dài, dáng người mảnh khảnh, khi cúi đầu xuống, một phần cổ thon dài trắng trẻo lộ ra, mái tóc đen ngắn cắt gọn gàng trên trán, một làn gió từ bên ngoài thổi vào nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ánh nắng nhảy lên đuôi tóc, khí chất trầm tĩnh, làn da trắng nõn như đang phát sáng.

Vô tình, ngày càng có nhiều ánh mắt lén nhìn chàng trai trẻ ngồi xổm lặng lẽ trong gió mùa hè, tiếng nói xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giản An Miên không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, sau khi tìm được sách, cậu ôm núi nhỏ trong ngực, chật vật đứng dậy.

Thật... thật nặng!!

Chỉ vài giây sau khi đứng dậy, cánh tay gầy gò của Giản An Miên bắt đầu run nhẹ.

Ít nhất cậu vẫn là con trai, sức khỏe này kém quá rồi!

Giản An Miên đã lần thứ mười một phàn nàn về cơ thể nhỏ bé này kể từ khi xuyên vào cuốn sách.

Nghĩ đến việc phải xách một đống sách nặng như vậy, còn phải leo lên tầng năm, Giản An Miên cảm thấy muốn khóc.

Thật tốt nếu có ngài Yến ở đây.

Cậu nhớ khi cậu ngất xỉu vì sợ độ cao, người đàn ông đã đỡ cậu lên một cách dễ dàng, ngài Yến chắc hẳn có thể dễ dàng nhấc được vài cuốn sách này chỉ bằng một ngón tay.

Đúng lúc này, bạn nam cùng lớp vừa rồi đột nhiên đi tới trước mặt cậu, đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: "Cái đó, bạn học, cậu không mang nổi à? Để tôi giúp cậu nhé?"

Giản An Miên sửng sốt một lát, sau đó theo phản xạ mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."

Kỳ quái, không phải người này đã lấy sách xong rồi sao? Tại sao vẫn chưa rời đi?

Bạn nam vẫn không chịu thua: "Cậu sợ tôi không mang nổi à? Đừng lo, tôi rất khỏe, tôi có thể lấy thêm hai bản nữa mà không sao cả, để tôi giúp cậu đi." ."

Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay ra, muốn trực tiếp đón lấy cuốn sách trong tay Giang An Miên.

Giản An Miên sửng sốt một lát, vội vàng nói: "Thật sự không cần..."

Tuy nhiên, ngay trước khi cậu ta chạm vào chồng sách, một bàn tay khác đã tiến vào giật đi những cuốn sách trong tay Giản An Miên.

"Không cần," Mục Tử Ông đút một tay vào túi, kẹp cuốn sách vào nách, lạnh lùng nói: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, tôi sẽ giúp cậu ấy chuyển sách."

"Được rồi..." Bạn nam liếc mắt nhìn Giản An Miên, thấy Giản An Miên gật đầu, đành miễn cưỡng rời đi.

Mục Tử Ông không đợi Giản An Miên, ôm sách rời đi.

Giản An Miên vội vàng đuổi theo, đi theo phía sau Mộc Tử Ông, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Mục Tử Ông, cảm ơn cậu!"

Mộc Tử Ông sắc mặt nghiêm túc, không thèm nhìn Giản An Miên nói: "Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi."

Giản An Miên háo hức đi theo, cho rằng người bạn cùng phòng mới nhìn bề ngoài đáng sợ nhưng thực chất lại có tấm lòng nhân hậu.

Nỗi sợ hãi trước người lạ của Giản An Miên đột nhiên giảm bớt.

Phía sau, mấy bạn cùng phòng của nam sinh vây quanh nam sinh bàn tán:

"Chuyện gì đây? Nhìn trúng rồi?"

"ĐM mày, tao thẳng!"

"Ơ, còn thẳng à, ôm sách nửa ngày không đi, làm tụi tao còn tưởng mày đang chờ tụi tao, thì ra là muốn tạo ấn tượng tốt."

"Mày yên tâm, tụi tao cũng có phải người cổ hủ dâu, chỉ là thích đàn ông thôi mà, bây giờ người cùng giới cũng có thể kết hôn đấy!"

"Nhưng nói ra thì, nam sinh đó cũng đẹp trai thật, nước da cậu ấy còn trắng hơn cả con gái. Nếu không phải tao thẳng thì tao đã động tâm rồi..."

Tiếng nói chuyện nhỏ dần.

Mục Tử Ông quay người, cười lạnh: "Lam nhan họa thủy."

Giản An Miên: "..."

Giản An Miên đột nhiên kêu lên: "Mục Tử Ông."

Mục Tử Ông vẻ mặt không kiên nhẫn: "Làm gì?"

Giản An Miên chớp mắt: "Có phải cậu đặc biệt xuống giúp tôi lấy sách không?"

Sắc mặt Mục Tử Ông thay đổi, nói: "Cậu đang nói nhảm nhí cái gì vậy! Cậu đừng tự mình đa tình!"

Giản An Miên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, nghĩ tới điều gì đó, cố gắng kìm nụ cười trên môi, nói: "Mục Tử Ông, tôi biết một cô bé đang học cấp hai, em ấy rất đáng yêu, cũng rất giống cậu."

Đều ngạo kiều.

"Cái... cái gì?" Mộc Tử Ông sửng sốt.

Cậu ta trông rất giống cô em gái dễ thương ấy, đây không phải là khen cậu ta dễ thương sao?

Giản An Miên... lại khen cậu ta dễ thương?!

Mục Tử Ông sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt phập phồng mấy lần, hai nắm đấm to như nồi sắt siết chặt rồi lại buông ra, cậu ta phải rất lâu mới có thể phun ra mấy chữ đầy phản kháng trong cơn tức giận: "Không đứng đắn!"

Giản An Miên: "..."

Lại mấy giây sau, Mục Tử Ông vẻ mặt do dự liếc nhìn Giản An Miên vài lần, hít một hơi thật sâu, đột nhiên tức giận nói: "Cái đó, tôi thẳng, không có ý gì khác với cậu. Tôi giúp cậu vì tôi đã hứa với chồng cậu sẽ chăm sóc cho cậu khi ở trường thôi, đừng hiểu lầm!"

Giản An Miên: "..."

À không, Mục Tử Ông với em gái Nguyệt Nguyệt vẫn có sự khác biệt.

Em gái Nguyệt Nguyệt là kiểu ngạo kiều đơn thuần khẩu thị tâm phi, nhưng Mục Tử Ông lại cáu kỉnh thêm ngạo kiều, khi cậu ta nhút nhát, xấu hổ sẽ nổi giận rồi có dáng vẻ như muốn đánh người ... Đây là bạo kiều!

...

Trở lại ký túc xá, Mục Tử Ông, người được khen là dễ thương, vẻ mặt gắt gỏng đặt sách lên bàn của Giản An Miên, quay người đi vào nhà vệ sinh mà không nói một lời.

Kết quả, vừa lấy điện thoại di động ra, cậu ta đã thấy cách đây vài phút chồng của Giản An Miên đã gửi tin nhắn cho cậu ta.

Mục Tử Ông giật mình suýt đánh rơi điện thoại xuống...(bồn cầu)

Yến Chấp Mạch: [Xin chào, bạn học Mục.]

Mục Tử Ông nhanh chóng trả lời.

Mục Tử Ông: [Xin chào]

Mục Tử Ông: [Xin hỏi có chuyện gì sao?]

Yến Chấp Mạch: [Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi gửi tin nhắn cho cậu vì tôi muốn hỏi cậu, Miên Miên ở trường thế nào rồi? Có gặp vấn đề gì không?]

Mộc Tử Ông ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện xảy ra sau khi cậu ta xuống lầu.

Mộc Tử Ông: [Ách]

Yến Chấp Mạch: [?]

Yến Chấp Mạch: [Xảy ra chuyện gì? Cậu cứ nói thẳng đi.]

Mộc Tử Ông nghĩ thầm, xin lỗi Giản An Miên, đây là chồng cậu đến hỏi tôi chứ không phải tôi cố ý nói.

Mộc Tử Ông: [Nói đơn giản thì vừa rồi Giản An Miên xuống lầu lấy sách, bên cạnh có một người nam lạ mặt nhìn thấy nhất quyết muốn giúp cậu ấy ôm hộ. Đương nhiên, cuối cùng là tôi giúp cậu ấy mang lên không để người kia mang hộ, nhưng bạn cùng phòng của cậu ta trêu chọc người kia, cậu ta có phải bị Giản An Miên thu hút rồi hay không, còn nói Giản An Miên dáng dấp đẹp, trắng hơn con gái, nếu cậu ta cong cậu ta cũng thích...]

Yến Chấp Mạch:......

Yến Chấp Mạch: [Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu]

Yến Chấp Mạch: [Hồng bao 500 tệ] Cung hỉ phát tài

Mục Tử Ông:! ! !

Yến Chấp Mạch: Từ giờ trở đi nhờ cậu chăm sóc Miên Miên nhiều hơn.

Mục Tử Ông tự động dịch câu này thành "Sau này, tôi nhờ cậu tiếp tục trông chừng vợ tôi đừng để oanh oanh yến yến tùy tiện đến gần em ấy."

Không kiếm tiền là kẻ ngốc, chẳng phải chỉ là vệ sĩ cho cậu bạn cùng phòng nhỏ yếu đuối thôi sao?

Cậu ta thân thể cường tráng, chỉ là chuyện đơn giản!

Mục Tử Ông lập tức nói: [Không có việc gì, chỉ tốn chút công sức mà thôi!]

Yến Chấp Mạch: [Ừ]

...

Yến thị.

Yến Chấp Mạch liếc nhìn dòng chữ trên điện thoại, bực bội nắm tóc, im lặng hai giây, lấy trong ngăn kéo ra một bao thuốc lá và bật lửa, đứng dậy mở cửa văn phòng.

Vũ Văn Trì đang đi về phía văn phòng của tổng giám đốc, tình cờ gặp Yến Chấp Mạch, nghi ngờ hỏi: "Yến tổng...?"

"Tôi đi hút điếu thuốc." Yến Chấp Mạch lắc lắc điếu thuốc và bật lửa trong tay, sải bước về phía phòng hút thuốc.

Vẻ mặt Vũ Văn Trì có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, gật đầu nói: "Vâng, Yến tổng, vậy tôi đến văn phòng đợi ngài."

Kỳ quái, chẳng phải tiến triển của nhà họ Dung đang rất thuận lợi sao? Tại sao Yến tổng trông cáu kỉnh như vậy?

...

Bây giờ đang trong giờ làm việc nên không có ai trong phòng hút thuốc.

Yến Chấp Mạch đi đến bên cửa sổ, lấy điếu thuốc từ hộp thuốc trong lòng bàn tay ra, kẹp giữa các ngón tay, dùng ngón cái của tay kia mở nắp bật lửa.

Cạch nhẹ một tiếng.

Chiếc bật lửa sáng lên rồi tắt.

Yến Chấp Mạch tựa người vào cửa sổ, đưa điếu thuốc vào miệng, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Ánh sáng đỏ từ tàn thuốc nhấp nháy, đôi mắt đen Yến Chấp Mạch lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con phố đông đúc bên dưới, quai hàm của anh siết chặt thành một đường.

Anh không phải là người nghiện thuốc lá cũng hiếm khi hút thuốc, chỉ khi thỉnh thoảng cáu kỉnh, anh mới sử dụng ni cô tin để tạo cảm giác sảng khoái và tê liệt thần kinh trong thời gian ngắn.

Trước đây, khi gặp rắc rối trong công việc, anh thường bình tĩnh lại bằng cách hút một điếu thuốc.

Nhưng lần này, dù là hút một điếu, hai điếu hay gạt tàn đầy tàn thuốc, tình trạng của Yến Chấp Mạch cũng không hề cải thiện chút nào, thay vào đó giống như một cục bông gòn ở trong lồng ngực, cào cũng cào không đến, mềm mềm, lại rất ngứa.

Anh đã ba mươi tuổi, là một người đã trưởng thành toàn diện cả về mặt tinh thần lẫn thể chất.

Đương nhiên, anh không thể giống như một thiếu niên ngây ngô, anh cũng không biết trạng thái hiện tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Dù sao cũng là lần đầu tiên anh yêu.

Anh có cảm tình với bạn nhỏ.

Anh thích Giản An Miên.

Trong nháy mắt nói ra sự thật này trong lòng, Yến Chấp Mạch đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, huyết mạch đột nhiên dâng trào, đầu ngón tay có chút nóng rực.

"Xèo." Yến Chấp Mạch định thần lại, nhanh chóng thả ngón tay, ném tàn thuốc còn nóng vào gạt tàn.

Hóa ra đầu ngón tay nóng lên vừa rồi không phải ảo ảnh, trên đầu ngón tay anh thật sự có khói đang cháy.

"Đáng chết." Yến Chấp Mạch nắm chặt nắm tay đặt lên trán, sau đó mở lòng bàn tay ra che miệng, vùng da dưới mí mắt không tự chủ nổi lên một tầng ửng hồng.

Không ngờ lại có một ngày anh luống cuống vì tình yêu!

Đã xác định thích, vậy dĩ nhiên muốn theo đuổi.

Yến Chấp Mạch đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn chính mình đã quyết định thực hiện hợp đồng kết hôn để anh kết hôn sớm với anh bạn nhỏ.

Với thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, nếu anh còn không theo đuổi được bạn nhỏ, có lẽ anh nên cân nhắc tới việc bán Yến thị đi.

Trong lòng đưa ra quyết định, Yến Chấp Mạch đợi nhiệt độ trên mặt dịu bớt, sau đó cất số thuốc lá và bật lửa còn sót lại, nhanh chóng quay trở lại văn phòng với trái tim nhỏ ngo ngoe muốn động.

"Yến tổng." Vũ Văn Trì đang đợi trong văn phòng lập tức bước tới báo cáo công việc.

"Làm tốt lắm." Yến Chấp Mạch hiếm khi khen ngợi một chút, gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng.

Vũ Văn Trì:! ! !

Chuyện gì vừa xảy ra trong phòng hút thuốc vậy? Tại sao tâm trạng của Yến tổng lại đột nhiên tốt hơn vậy?

Tuy nhiên, khi Yến Chấp Mạch bật điện thoại lên, anh nhìn thấy những lời lẽ chói tai mà Mộc Tử Ông đã gửi trước đó, sự phấn khích của anh đột nhiên giảm xuống.

Anh không còn muốn cảm ơn chính mình nữa, anh chỉ muốn du hành về quá khứ, mổ đầu mình ra xem nó có chứa đầy nước hay không.

Tại sao lúc đầu anh lại đồng ý để bạn nhỏ ở trường?!

Lẽ ra anh phải nghĩ đến... bạn nhỏ của anh xinh đẹp như vậy, tính cách hiền lành, ngoan ngoãn, khi cười làm trái tim tan chảy, hai mắt to trong veo như hạt thủy tinh, nhất định sẽ có một rất nhiều người yêu em ấy!

Yến Chấp Mạch thấy tức giận khi nghĩ đến việc anh bạn nhỏ của mình bị bao vây bởi một nhóm đàn ông và phụ nữ không rõ danh tính.

Một lúc sau, Yến Chấp Mạch buông chiếc điện thoại sắp bị bóp nát trong lòng bàn tay ra, trầm giọng nói với Vũ Văn Trì ở bên cạnh: "Vũ Văn."

Vũ Văn Trì nhanh chóng bước tới nói: "Vâng, Yến tổng."

Anh ta gầm lên trong lòng: Không, tại sao tâm trạng của Yến tổng lại trở nên tệ hơn rồi?

Vào ngày tháng sáu, khuôn mặt của Yến tổng, thay đổi thất thường!

Yến Chấp Mạch dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập khí chất của một ông chủ, dùng giọng điệu lạnh lùng nhất ra lệnh táo bạo nhất: "Bây giờ, lập tức, thu xếp cho tôi một bằng xe máy, sau đó giúp tôi xem xe máy và ô tô điện có hiệu suất an toàn cao nhất thế giới. Giá cả không quan trọng, tốc độ không quan trọng, quan trọng là dù di chuyển có khắc nghiệt đến đâu người bệnh có thể ngồi mà không chóng mặt, hiểu không?"

Vũ Văn Trì: "..."

Vũ Văn Trì vẻ mặt ngơ ngác nói: "Vâng, Yến tổng, tôi sẽ thu xếp ngay."

Ôi hoá ra là đau khổ vì yêu, khó trách.

...

Khi Mục Tử Ông rời khỏi nhà vệ sinh, hai người bạn học mới mà cậu ta không quen bước vào từ ngoài cửa.

Cơ thể cậu ta cứng đờ một lúc, rồi với vẻ mặt bình tĩnh bước đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.

Giản An Miên đứng cạnh ghế, không biết tay chân để đâu, má hơi đỏ lên, chào hỏi: "Xin... xin chào, tôi tên là Giản An Miên, đến từ khoa văn học."

"Xin chào, tôi tên là Lưu Khải Trình, khoa máy tính. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ là bạn cùng phòng trong cùng một ký túc xá. Chúng ta sẽ sống cùng nhau trong vài năm, mong chiếu cố nhiều hơn." Chàng trai lên tiếng đầu tiên có dáng người cao gầy, đeo một chiếc kính gọng đen cồng kềnh, để tóc mái dài ngang trán, nói chuyện một cách nghiêm túc.

"Ừ." Giản An Miên vội vàng gật đầu, khóe miệng thường xuyên nhếch lên nụ cười ngượng ngùng.

Một bạn nam khác liếc nhìn Giản An Miên và Mục Tử Ông, ánh mắt ngừng lại trên người Giản An Miên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu, mỉm cười hiền lành đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là Hạng Văn Tuấn, đến từ khoa kiến trúc. Tên cậu là Giản An Miên phải không? Tên cậu rất hay, cũng xin cậu chiếu cố nhiều hơn."

Hạng Văn Tuấn đeo cặp kính gọng mỏng, dáng vẻ hiền lành, nụ cười tươi như xuân, có chút giống anh trai nhà bên.

"Xin chào." Giản An Miên nhìn bàn tay đưa ra của Hạng Văn Tuấn, không muốn nắm, nhưng theo phép lịch sự, cậu nhanh chóng dùng ngón tay chạm vào một chút.

Hạng Văn Tuấn còn chưa kịp cảm nhận thì Giản An Miên đã rút tay lại.

Cậu ta cụp mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng, đôi mắt mờ mịt không thấu, cậu ta thu tay lại, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Lưu Khởi Hành nói: "Cậu học kiến

trúc, không phải phải ở trường này năm năm sao?"

Hạng Văn Tuấn bất đắc dĩ nhún vai: "Ừ, có phải rất buồn không?"

Lưu Khởi Hành vẻ mặt khó hiểu: "Hả? Tại sao?"

"?" Hạng Văn Tuấn bảo trì nụ cười "Bởi vì tôi tốt nghiệp muộn hơn một năm, mọi người đều tốt nghiệp sớm rồi đúng không?"

"Vậy ư?" Lưu Khải Trình gãi đầu, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Cậu có thể ở trường tốt như vậy thêm một năm, học được nhiều hơn người khác một năm kiến

thức, tôi thật ghen tị với cậu!"

"..." Mí mắt Hạng Văn Tuấn giật giật, trong lòng chửi tên mọt sách, sau đó quay đầu nhìn Mục Tử Ông, "Bạn học, cậu tên gì, đến từ ngành nào vậy?"

Mục Tử Ông chăm chú đảo đảo thức ăn ngoài, ồm ồm trả lời: "Mục Tử Ông, ngành Giáo dục Thể chất."

Lưu Khải Trình lại hỏi: "Mục Tử Ông? Mục trong Mộ à?"

Mục Tử Ông không nhịn được nói: "Mục trong nông trường."

Lưu Khải Trình: "Ông trong bắt rùa trong hũ?"

Mục Tử Ông hít sâu một hơi: "Ông của Phú ông! Ai mẹ nó dùng hũ bắt rùa đi đặt tên!"

"Ồ, thì ra là mấy chữ này." Lưu Khải Trình đẩy kính lên, tìm kiếm trong điện thoại, nói: "Nhưng chữ Ông của cậu có ý nghĩa là ông già đấy."

"...Mẹ kiếp, cậu không thể nói tôi giống người đàn ông thành thục ổn trọng à?" Mục Tử Ông đập tay xuống bàn, hoàn toàn xù lông.

"Ồ, chính là như vậy." Lưu Khải Trình nhìn thấy Mục Tử Ông mặt đỏ bừng, gãi gãi đầu nói: "Ừm, Mục Tử Ông, cậu đừng tức giận, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi."

Mục Tử Ông tức giận hét lên: "Tôi không tức giận!"

"Ồ, tốt quá, tôi còn tưởng cậu tức giận." Lưu Khải Trình thở phào nhẹ nhõm.

Mục Tử Ông: "..."

Chết tiệt! Tôi nói không tức giận cậu liền tin sao?

Mục Tử Ông hoàn toàn tự bế, đạp ghế về lại dưới gầm bàn, nằm trên bàn trừng mắt nhìn điện thoại di động, vẻ mặt muốn ăn điện thoại di động, đem cửa hàng bán đồ ăn bên ngoài lật bay lên.

Lưu Khải Trình theo thói quen đẩy đẩy kính mắt, vừa quay đầu, liền thấy Giản An Miên đang cười vẻ mặt kỳ quái nhìn mình.

Lưu Khải Trình: "?"

Giản An Miên bị chính chủ bắt được, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng cười với Lưu Khải Trình, cúi đầu xuống, không khỏi meo meo thầm lấy bút ghi lại trong lòng——

Một tên mọt sách có EQ thấp, bề ngoài không khoa trương nhưng khi nói chuyện lại tức chết người, bản chất là người đần độn, có chút đen tối.

Bạo kiều sợ thẳng nam ngây thơ, lại có tài liệu nhân vật mới, yae!

Thời gian kế tiếp, mọi người thu dọn đồ đạc, thoải mái trò chuyện, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa xong, chớp mắt đã đến lúc ăn tối.

Hạng Văn Tuấn nhìn điện thoại, đề nghị: "Gần năm giờ rồi, sao chúng ta không đến nhà ăn sớm nhỉ? Nếu muộn hơn chắc sẽ có nhiều người."

Mục Tử Ông là người đầu tiên từ chối: "Tôi không đi căng tin, tôi gọi đồ ăn mang về."

"Được." Hạng Văn Tuấn nhún nhún vai, nhưng ánh mắt lại không tập trung vào Mục Tử Ông, cậu ta quay đầu nhìn Giản An Miên, cố ý hạ giọng, cười hỏi: "A Giản, cậu có muốn đi cùng tôi không? Tôi nghe các tiền bối nói đồ ăn ở căng tin số 4 là ngon nhất, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ ngồi."

"Không cần đâu, cảm ơn." Giản An Miên không phát hiện điều gì lạ, mỉm cười từ chối "Lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới cho tôi."

"Giao đồ ăn?" Hạng Văn Tuấn dừng một chút, hỏi: "Cậu cũng gọi đồ ăn ngoài à?"

Giản An Miên không muốn giải thích quá nhiều, nhưng cậu vẫn lễ phép đáp: "Không phải, là đồ ăn trong nhà hàng."

Kết quả, Hạng Văn Tuấn vẫn không buông tha: "Đồ ăn trong nhà hàng không phải vẫn là đồ ăn ngoài sao?" Cậu ta nghiêm túc nói: "A Giản, mới bắt đầu đi học thôi, gọi đồ ăn ngoài mất vệ sinh lắm, chúng ta tới nhà ăn ăn đi, căng tin số 4 cũng cách ký túc xá chúng ta không xa, thời gian đi về cũng giống như gọi đồ ăn ngoài thôi."

Giản An Miên bị hiểu lầm, đột nhiên có chút sốt ruột, nhưng cậu lại vụng về không nói được, chỉ có thể khô khan nói: "Không... không phải đồ ăn ngoài, có người mang đồ ăn đến..."

Mộc Tử Ông quả thực không chịu nổi, chuyện gì vậy, tên này còn sợ xã hội hơn cả cậu ta!

Một hơi là giải thích được tình hình rồi, vậy mà chần chừ lâu như thế! Một người sợ xã hội như cậu ta còn không thể nhìn được nữa!

Mục Tử Ông trực tiếp xen vào, giọng điệu không tốt nói: "Hạng Văn Tuấn, cậu đừng nói nữa, Giản An Miên bị dị ứng, không thể ăn ở căng tin, cậu tự mình đi ăn đi."

Lưu Khải Trình chợt nhận ra: "Khó trách thời tiết nóng thế này mà cậu lại mặc quần áo dài, chắc vất vả lắm."

Giản An Miên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Mục Tử Ông, nhẹ nhàng cười: "Không sao đâu, quen rồi sẽ ổn thôi, dù sao tôi cũng không hay ra ngoài nhiều."

"Xin lỗi, A Giản, mình không biết, vừa rồi vô tình hiểu lầm cậu." Hạng Văn Tuấn chân thành xin lỗi, ánh mắt tựa như vô tình quét qua cái cổ trắng nõn của Giản An Miên.

Giản An Miên vô thức siết chặt cổ áo, chỉ mím môi cười: "Không sao đâu."

Hạng Văn Tuấn cầm chìa khóa thở dài: "Xem ra chỉ có thể tự mình đi ăn."

"Chờ một chút, Hạng Văn Tuấn" Lưu Khải Trình đứng lên, đẩy kính nói: "Tôi đi cùng cậu."

Hạng Văn Tuấn dừng một chút, mỉm cười nói: "Được, đi thôi."

Chỉ là sự hứng thú trong mắt cậu ta rõ ràng đã nhạt đi rất nhiều.

...

Ăn tối xong, Giản An Miên đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, thu dọn quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Đi học mệt quá, chỉ cần mở mắt mà đã lấy hết sức lực của cậu rồi.

Thực sự không thể tưởng tượng được cậu sẽ sống sót như thế nào nếu sau này phải đến lớp!

Giản An Miên buồn bã thu dọn quần áo, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.

Đúng lúc này, trường gửi tin nhắn tới tập thể, nói họ phải tập trung ở quảng trường nhỏ để lấy quân phục huấn luyện.

Sau khi thân thiết với nhau suốt cả ngày, Mục Tử Ông hiển nhiên đã nói nhiều hơn, bây giờ lại phàn nàn: "Không ngờ trường học chúng ta khá nhân văn, biết ban ngày trời nóng nên đợi đến khi mặt trời xuống mới để chúng ta lấy quần áo."

Hạng Văn Tuấn cầm chìa khóa: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, nếu đến muộn sẽ phải xếp hàng."

"Ồ, được." Lưu Khải Trình miễn cưỡng rời mắt khỏi các con số, đi ra cửa thay giày.

Hạng Văn Tuấn thay giày, quay người lại thấy Giản An Miên mang quần áo đi vào phòng tắm, liền hỏi: "A Giản, cậu không đi à?"

"Ừm." Giản An Miên ngượng ngùng cười "Tôi không cần huấn luyện quân sự nên không đi."

Lưu Khải Trình vẻ mặt hâm mộ nói: "Thật ghen tị với cậu, tôi không muốn tắm nắng, gần đây trời nóng quá, mỗi ngày tôi đều đổ mồ hôi rất nhiều, đứng dưới nắng chắc chắn khó chịu hơn."

Giản An Miên ấm áp nói: "Không có gì đáng ghen tị cả, sức khỏe của tôi không tốt nên tôi không thể tham gia huấn luyện quân sự, các cậu khỏe mạnh tốt bao nhiêu."

Lưu Khải Trình sau đó nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, xin lỗi, Giản An Miên, mấy lời của tôi không có ý gì đâu."

Giản An Miên bận rộn: "Không sao đâu, tôi biết mà."

Mục Tử Ông hừ một tiếng: "Ẻo lả."

Giản An Miên: "..."

Giản An Miên không chút ngượng ngùng mỉm cười, cầm đồ của cậu rồi vội vàng vào phòng tắm.

Tuy nhiên, khi cậu vừa đặt hộp xà phòng lên kệ, kệ lại hơi nghiêng, hộp xà phòng và xà phòng trong hộp trượt xuống, rơi xuống đất, miếng xà phòng trơn trượt thậm chí còn trượt xuống hố dưới tầm mắt của Giản An Miên, sau đó bốp một tiếng thật to.

Giản An Miên: "..."

Vì vậy, người đi cuối cùng là Lưu Khải Trình đang định đóng cửa lại thì thấy Giản An Miên đang ôm quần áo lại từ phòng tắm đi ra với vẻ mặt chán nản, cậu ta ậm ừ khó hiểu: "Giang An Miên, cậu không phải đi tắm à? Sao lại ra ngoài?"

Giản An Miên vẻ mặt chán nản nói: "Tôi sơ ý làm rơi xà phòng xuống hố rồi, bây giờ phải ra ngoài mua cái khác."

Lưu Khởi Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi mang về cho cậu một hộp nha? Cậu muốn nhãn hiệu nào? Điêu Bài hay Super Power?"

"Được không?" Giản An Miên vừa động tâm, cậu lại nghĩ tới điều gì đó, bất lực lắc đầu: "Không muốn làm phiền cậu, cảm ơn, tôi vẫn phải tự mình đi kiểm tra thành phần."

Mặc dù lúc giặt quần áo cậu đeo găng tay nhựa không tự tay chạm vào nhưng đề phòng vạn nhất, lúc tiếp xúc với những hóa chất này cậu vẫn rất cẩn thận.

Làn da của cơ thể này quá nhạy cảm, cho dù không dị ứng nhưng cũng có thể khiến da bị tổn thương.

Hạng Văn Tuấn bước vào, nhiệt tình nói: "Vừa vặn, vậy chúng ta cùng nhau xuống đi."

Người vốn muốn đi siêu thị một mình sau khi họ rời đi, Giản An Miên: "..."

Cậu im lặng đeo khẩu trang lên: "...Được rồi."

Sau khi ra khỏi cửa ký túc xá, hành lang đã đầy người, tất cả đều đang chuẩn bị đi đến quảng trường nhỏ để lấy quân phục, tiếng trò chuyện và tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn với nhau rất ồn ào.

Giản An Miên lo lắng vùi đầu, lặng lẽ trốn ở phía sau Mục Tử Ông.

Mục Tử Ông quay đầu lại nhìn Giản An Miên, không nói một lời, chỉ giúp Giản An Miên đẩy những người qua đường đang chen về hướng này.

Ra ngoài, mặc dù vẫn còn rất nhiều người, nhưng không gian lại rộng rãi hơn rất nhiều, Giản An Miên ngửi thấy gió đêm hè ấm áp thì thở ra một hơi.

Hạng Văn Tuấn mỉm cười với Giản An Miên, nói: "A Giản, chúng ta cùng nhau đi..."

Không đợi Hạng Văn Tuấn nói xong, Mục Tử Ông đã nói trước: "Giản An Miên, cậu đi siêu thị trước đi, chúng tôi đi quảng trường."

Hạng Văn Tuấn lại vội vàng nói: "Vậy cũng được, cậu đi bên kia hẳn là nhanh hơn một chút, chờ cậu mua đồ xong, đến trước quảng trường chờ chúng tôi, chúng ta cùng nhau trở về."

Mục Tử Ông: "..."

Hạng Văn Tuấn: "?"

Nhìn thấy Mộc Tử Ông nắm chặt nắm đấm, Giản An Miên vội vàng nói: "Không sao, không sao, lát nữa mua xong tôi sẽ tới tìm cậu. Hẹn gặp lại."

Lưu Khải Trình vẫy tay: "Ừ, tạm biệt!"

...

Giản An Miên đúng là nhanh hơn chút.

Có lẽ là bởi vì tân sinh viên đều đã đi lấy quần áo, trong siêu thị có rất ít người, mặc dù cậu dành thời gian xem thành phần từng cái một, nhưng lúc cậu mang theo đồ tới quảng trường, Mục Tử Ông và những người khác vẫn đang xếp hàng.

Lưu Khải Trình nhìn thấy bóng dáng Giản An Miên liền vẫy tay nói: "Giản An Miên, cậu về sớm thế à?"

"Ừm." Giản An Miên lấy nước từ trong túi nhựa ra, lần lượt đưa cho hai người, mặt hơi đỏ lên "Tôi nghĩ đợi có thể sẽ hơi lâu nên mua cho các cậu chai nước."

Lưu Khải Trình kinh ngạc tiếp nhận: "Cảm ơn Giản An Miên, cậu thật tốt!"

"Cám ơn A Giản, cậu thật chu đáo." Hạng Văn Tuấn nhìn Giản An Miên bằng ánh mắt không rõ ràng, thâm ý nói: "Sau này ai ở bên cạnh cậu nhất định rất vui vẻ."

"..." Giản An Miên cảm thấy có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào, nên trả lời mơ hồ một tiếng.

Mục Tử Ông cau mày, không vui nhìn Hạng Văn Tuấn, tại sao người này luôn nói chuyện kỳ

lạ như vậy? Cậu ta giơ chai nước trong tay lên uống một ngụm, sau đó chọc vào mặt Giản An Miên, không thèm nhìn Giản An Miên mà nhanh chóng nói: "Cảm ơn."

Giản An Miên ngốc nghếch cười: "Không có gì."

Mục Tử Ông cúi đầu nhìn cậu, lần nữa mím môi, sốt ruột nhìn xung quanh.

Lưu Khải Trình: "Mục Tử Ông, cậu đang tìm cái gì vậy?"

Mục Tử Ông: "Không phải việc của cậu."

Lưu Khải Trình sửng sốt: "Ồ."

Hai giây sau, Mục Tử Ông trầm giọng, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi đang tìm nữ thần của tôi."

Lưu Khải Trình kêu lên: "Nữ thần của cậu là ai? Cô ấy cũng học trường này à?"

"Sao cậu hỏi nhiều thế!"

Lưu Khải Trình: "..."

Lại thêm hai giây nữa, Mục Tử Ông ho nhẹ, đỏ mặt, bẽn lẽn nói: "Tôi gặp cô ấy trên mạng. Cô ấy rất xinh đẹp, tính cách lại dễ thương. Cô ấy nói năm nay cũng là sinh viên năm nhất, ngành Kinh tế Quản lý, còn nói nếu ở trường tôi nhận ra cô ấy, có thể chủ động chào cô ấy, cô ấy sẽ mời tôi ăn cơm, nhưng tất nhiên tôi không thể nào để cô ấy trả tiền rồi."

Lưu Khải Trình nói trúng tim đen: "Hẹn hò trên mạng?"

Mục Tử Ông không thể chịu đựng được nữa: "Hẹn hò trên mạng cái gì! Chúng tôi nghiêm túc! Sớm muộn chúng tôi cũng thành hiện thực được không hả?"

Lưu Khải Trình gãi đầu: "Nhưng mà... đội nữ ở bên kia, đây là đội nam, cậu tìm ở đây làm sao thấy."

"..." Mục Tử Ông chửi bậy một tiếng, nhịn không được nữa, nhấc một chân đá vào mông Lưu Khải Trình "Cần cậu nói nhảm sao!"

Tuy nhiên, đúng lúc này, bên cạnh bỗng có người đột nhiên đẩy Lưu Khải Trình, Lưu Khải Trình vừa vặn tránh chân Mục Tử Ông.

Ngay cả Giản An Miên cũng không nhịn được kêu lên: "Mục Tử Ông, cẩn thận-"

"Mẹ kiếp——!" Mục Tử Ông không khỏi nhìn cậu ta đá vào mông một nam sinh xa lạ.

Bạn nam gầy gò thấp hơn nhiều so với Mục Tử Ông, không hiểu sao bị đá văng ra xa, ngã xuống đất, bộ quân phục huấn luyện trong tay cậu ấy cuối cùng vù một tiếng trong chớp mắt bị đá ra ngoài bị những người xung quanh dẫm đạp.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Mục Tử Ông xấu hổ muốn nhào xuống đất, chạy về phía trước, một tay ôm lấy thiếu niên kéo dậy khỏi mặt đất, điên cuồng xin lỗi, thiếu chút muốn dập đầu với nam sinh "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"

Cậu ta vô cùng hoảng sợ, với sức lực của mình cậu ta cũng biết, vừa rồi người này đã bay rất xa, làm cậu ta sợ chết khϊếp, không biết cú đá của mình có làm gãy mông người ta hay không.

Cũng không biết Mục Tử Ông nghĩ như thế nào, đầu óc co rút, thế nhưng trực tiếp đem bàn tay đặt ở trên mông người ta bóp bóp.

"Bạn học, mông của cậu ổn chứ?!"

Bạn nam chậm rãi mở mắt, không thể tin nhìn về phía sau, sau đó run rẩy giơ tay lên.

"Bốp!"

Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Mục Tử Ông.

Chỉ thấy đối phương khóe mắt đỏ bừng xấu hổ, lồng ngực tức giận phập phồng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lưu manh!"

Mộc Tử Ông: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai