Chương 22: Oan gia - Thân mật - Tiêu thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

"Không phải... "Mục Tử Ông ngơ ngác che khuôn mặt đỏ bừng của chính mình, nóng rát, không thể phân biệt được là do bị đánh hay là xấu hổ, rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Bạn học, tôi thật sự không cố ý, cậu tin tôi đi..."

"Tránh ra." Bạn học nam thờ ơ nói, đen mặt đứng lên, nhặt quần áo của mình bị giẫm lên, đầu cũng không thèm nhìn lại mà cứ thể bỏ đi.

Mục Tử Ông quay đầu lại, phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang đứng tại chỗ tò mò nhìn cậu ấy, lập tức trở nên tức giận, cổ đỏ bừng gầm lên giận dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cút ngay cho tôi!"

Người xung quanh nhanh chóng bỏ chạy như không có chuyện gì xảy ra.

"Mục Tử Ông, cậu... Câu không sao chứ?" Giản An Miên liếm liếm môi, nghẹn họng ngơ ngác hỏi.

Mục Tử Ông ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đỏ hoe, bóp chặt chai nước trong tay phát ra tiếng lạch cạch.

Giản An Miên sửng sốt, môi mấp máy, đột nhiên không biết an ủi cậu ấy như thế nào.

Lưu Khải Trình tận tình khuyên bảo: "Không sao, Mục Tử Ông, cuộc đời rất ngắn ngủi, chớp mắt một cái là sẽ qua thôi."

Giản An Miên: "..."

Mục Tử Ông: Ahhhhhhh!

Mục Tử Ông cúi đầu xuống, dùng sức lau mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Khải Trình, cầm lấy quần áo trong tay, bỏ đi không nói một lời.

Giản An Miên thầm nghĩ trong lòng tiêu rồi.

Mục Tử Ông sợ xã hội ngây thơ như vậy, còn là một thằng nam chính hiệu, nếu gặp phải sự việc mất mặt như vậy, sợ rằng cậu ấy muốn đổi hành tinh khác để sống mất.

-----

Đêm đó, rạng sáng.

Giản An Miên đang nằm mơ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh nức nở trầm thấp bên tai, lập tức giật mình tỉnh giấc.

Cậu hoảng sợ mở to đôi mắt, nằm trên giường không dám nhúc nhích, cẩn thận lắng nghe nơi phát ra âm thanh.

Quái lạ, làm sao lại nghe giống như phát ra từ giường bên cạnh cậu vậy?

Giường bên cạnh Giản An Miên, chính là của Mục Tử Ông.

Giản An Miên: ''.....''

OMG.

Chứng sợ xã hội, thế mà vào nửa đêm, cậu ấy thực sự trốn trong chăn bông mà khóc thầm.

Sao cậu lại thấy vừa đáng thương, vừa buồn cười là thế nào?

Môi Giản An Miên cong lên, lại cố gắng kìm nén, một lần nữa nhắm mắt lại. Ngủ ngủ, cậu cái gì cũng không nghe thấy.

-------

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Giản An Miên làm là nhìn vào mắt Mục Tử Ông.

Quả nhiên có hơi sưng.

Sắc mặt Mục Tử Ông tối sầm lại, cậu ấy lảng tránh quay mặt sang một bên, hung dữ hỏi: "Cậu nhìn cái gì?"

"Ừm... Mắt cậu còn ghèn chưa rửa sạch." Giản An Miên nói.

"Mé!" Mục Tử Ông đỏ mặt, vội vàng chạy vào phòng tắm soi gương.

Giản An Miên nhìn bóng lưng Mục Tử Ông vội vàng chạy đi, mím môi cười. Cậu cũng không nói dối, mắt Mục Tử Ông thật sự còn ghèn chưa rửa sạch.

Hạng Văn Tuấn ra ngoài ăn sáng cũng không quay lại, có vẻ như trong kỳ nghỉ hè cậu ta đã gặp được các tiền bối trong nhóm trường, dự định tham gia hội học sinh vào câu lạc bộ tuyển dụng thành viên mới.

Lưu Khải Trình đang chuẩn bị chút nữa đến thư viện mượn sách, đang ngồi trên ghế lập danh sách đề xuất trên Internet, thì chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Giản An Miên, Mục Tử Ông, tôi hôm qua các cậu có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không?"

Mục Tử Ông lau nước trên mặt, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy câu này, cơ thể đột nhiên trở nên cứng đờ.

Giản An Miên liếc nhìn Mục Tử Ông, khóe miệng khẽ cười lắc lắc đầy: "Không có, có lẽ là cậu nằm mơ."

"Lạ thật, sao tôi có thể mơ thấy ai đó đang khóc được? Chắc do hôm qua tôi cả ngày không học, vậy thì hôm nay tôi sẽ đọc thêm một cuốn sách." Lưu Khải Trình gãi gãi đầu, không chút nghi ngờ, quay đầu tiếp tục sắp xếp danh sách sách.

Mục Tử Ông thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen láy của Giản An Miên.

Cậu ấy sửng sốt, vẻ mặt bực bội nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Giản An Miên chớp chớp mắt, hỏi: "Mục Tử Ông, cậu không sao chứ?"

"Cậu có vấn đề à, tôi vẫn luôn rất tốt!" Mục Tử Ông một lời không hợp liên xù lông, lấy ra một quả bóng rổ từ dưới bàn, hung hăng nói: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi ra ngoài chơi bóng."

Chà, có vẻ như tinh thần thực sự tốt.

Giản An Miên thở phào nhẹ nhôm, hơi buồn ngủ, cậu ngáp một cái, dụi mắt nói: "Vậy thì tốt, tôi tiếp tục ngủ đây."

Mục Tử Ông vẻ mặt ghét bỏ phản nàn: "Cậu là thần ngủ sao? Suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ và ngủ."

Giản An Miên đã trèo lên giường, đắp chăn bông, mỉm cười với Mục Tử Ông đứng dưới mặt đất, phất tay nói: "Mục Tử Ông, tôi chúc cậu bách chiến bách thắng, bất khả chiến bại."

Mục Tử Ông hử một tiếng, cầm bóng rổ đấy cửa ra ngoài.

Chớp mắt một tuần đã trôi qua.

Giản An Miên không cần huấn luyện quân sự, sinh hoạt hàng ngày đã trở lại như cũ, ngoại trừ ăn và ngủ, cậu cũng không biết cuộc sống của mình thoải mái và dễ chịu đến vậy.

Thấy ba người bạn cùng phòng ngày càng đen, Giản An Miên vẫn trắng đến mức gần như trong suốt, quả thực người so với người, khiến người khác tức chết.

Mục Tử Ông căm giận liếc nhìn Giản An Miên với ánh mắt ghen tị và hâm mộ, sau đó mở khẩu trang, soi gương, nhẹ nhàng đắp mặt nạ.

Giản An Miên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cằm sắp rớt xuống đất.

Mặt Mục Tử Ông đỏ lên, suýt chút nữa đem mặt nạ nướng chín, xấu hổ và tức giận vươn cổ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Bộ chưa nhìn thấy người đẹp đắp mặt nạ bao giờ sao?"

Giản An Miên: Còn... thực sự chưa từng thấy!

Đương nhiên, Giản An Miên không dám nói lời này, cậu lặng lẽ nghiêng người đến bên cạnh Lưu Khởi Hành, thấp giọng hỏi: "Sao Mục Tử Ông lại đột nhiên đắp mặt nạ vậy?"

"À" Lưu Khải Trình đẩy kính nói: "Lúc chiều Quý Lâm Vãn nói cậu ấy đen đến mức giống như đi đào mỏ than, có lẽ Mục Tử Ông bị kích thích."

Mục Tử Ông: "Mẹ nó! Tôi đắp mặt nạ là để duy trì hình ảnh tốt trước mặt nữ thần, ai thèm có liên quan đến tên ẻo là đó!"

Giản An Miên mím môi, nhịn cười, tiếp tục hỏi Lưu Khải Trình: "Quý Lâm Văn?"

Lưu Khởi Hành: "À, chính là nam sinh lúc trước chúng ta đi lấy quân phục, bị Mục Tử Ông đạp vào mông một phát, nhưng không ngờ khi huấn luyện quân sự, ba trường đại học ở cùng một chỗ, nên thường cùng nhau huấn luyện ngoài trời, Mục Tử Ông luôn đấu bóng rổ với Quý Lâm Vãn, hôm nay mới vừa thua hai trận''

Mục Tử Ông: "Lưu Khải Trình, mẹ nó đừng có mà bịa đặt! Là ông đây cổ tình nhường cậu ta có được không? Cậu không nhìn thấy tay chân gầy gò của tên đó à, lần trước chẳng qua g qua chỉ đá một phát vào mông cậu ta, chỉ đã một cậu ta liền ngã sấp mặt! Nếu ông đây thật sự mạnh tay, lỡ như đánh chết người thì làm sao!"

Lưu Khải Trình vẻ mặt bừng tỉnh: "Ồ, chẳng trách khi đó cậu ta đang đứng trước mặt cậu, cánh tay cậu ta đụng vào cánh tay cậu, cậu lập tức như cái lò xò bay ra ngoài, lúc đó tôi còn khá ngạc nhiên, cậu ta thậm chí còn chưa chạm vào cậu, sao cậu lại bị hất bay, thì ra là cố tình nhường cậu ta."

Mục Tử Ông hít sâu một hơi, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Khải Trình, hai nắm đấm nằm chặt run rẩy giơ lên: "Lưu Khải Trình, chờ đấy cho ông!"

Giản An Miên cuối cùng cũng không nhịn được, che miệng lại, cười lớn: "Ha ha ha xin lỗi, nhưng Mục Tử Ông... Hahaha... Cậu thật rất buồn cười đó!"

Mục Tử Ông: "..."

Mục Tử Ông siết chặt nắm đấm, mím môi, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Ông đây không thèm nói nữa!"

------

Khoảng 10 giờ tối, ký túc xá liền tắt đèn.

Sau khi bắt đầu huấn luyện quân sự, mỗi ngày mọi người đều rất mệt mỏi, tắm rửa sớm rồi nằm lên giường, mỗi người đều lặng lẽ nghịch điện thoại.

Giản An Miên nằm trên chiếc giường màu xanh đầy sao, rèm giường khép kín bao quanh một thế giới nhỏ bí mật của riêng cậu, giống như một cái tổ nhỏ, cũng giống như một vũ trụ nhỏ màu xanh đầy sao, mang đến cho Giản An Miên cảm giác an toàn.

Nệm dưới người mềm mại thoải mái, khi nằm xuống cả người lún xuống nệm, thậm chí có thể cảm thấy nệm đàn hồi lắc lư lên xuống.

Trước khi bắt đầu đi học, Yến Chấp Mạch lo lắng giường trong ký túc xá quá cứng sẽ không thoải mái, vì vậy anh đã bỏ ra mấy chục vạn, tìm thương hiệu nệm nước ngoài tốt nhất để dựa theo kích thước của giường ký túc xá mà làm một cái.

Nếu không phải vì không có thời gian, Yến Chấp Mạch càng muốn bỏ ra hơn trăm vạn cho việc này.

Sau khi Giản An Miên biết giá, đôi mắt tối sầm tại chỗ, suýt chút nữa lên cơn hạ đường huyết.

Người đàn ông ấy dường như coi cậu là công chúa đậu Hà Lan, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay nuông chiều từ bé đến lớn, nhất định phải dùng lông tơ mềm

mại nhất trên thế giới, giống như không cẩn thận cậu sẽ bị vỡ.

Hửm...... Đột nhiên có chút nóng là thế nào?

Giản An Miên xoa xoa khuôn mặt đỏ bừngkhó hiểu của mình, ôm lấy gồi hình chú chó nằm sấp, đem mặt vùi vào trong gồi rồi lật người một cái.

Thật mềm...

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên reo lên.

Giản An Miên giật mình, vội vàng cầm lên xem.

Thật trùng hợp, là người đàn ông mà cậu vừa nghĩ tới trong lòng đang gọi đến, vậy mà lại là video call.

Giản An Miên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của cậu là túm lấy chăn che lại đôi chân trần của mình.

Sau khi được người đàn ông chỉ dạy, bây giờ cậu đã có thói quen nói chuyện điện thoại với anh, nhưng cậu chưa từng cùng anh video call bao giờ.

Không sao không sao, video và giọng nói cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần nói chuyện mỗi ngày thì quen.

Giản An Miên chỉnh chỉnh tóc, vội vàng kiểm tra cổ áo và cúc áo của mình, suy nghĩ một lát, túm lấy gối hình chú chó nằm sấp ôm vào lòng, sau đó dựng gồi đầy lên, dựa vào tường, xác định mọi thứ đã ổn, cuối cùng âm thầm cổ vũ, lúc này mới cầm tai nghe, từ từ trả lời điện thoại. "Em đang làm gì? Sao bắt máy lâu vậy?"

Người đàn ông giống như Giản An Miên, cũng ngồi dựa ở đầu giường, cách trang trí phía sau căn phòng Giản An Miên chưa thấy bao giờ, chắc là phòng ngủ của anh.

Người đàn ông dường như vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen tuyền, cổ áo lười biếng mở ra, lộ ra một vùng da lớn màu lúa mì, hơi ửng đỏ vì nóng, đường cong cơ ngực gợi cảm, mái tóc đen ướt sũng rủ xuống trán, bớt đi khí chất mạnh mẽ thường ngày của anh.

Dưới mái tóc, là một đôi mắt đen như hồ nước sâu, lúc này đang giấu ý cười, lẳng lặng nhìn Giản An Miên.

Giản An Miên chỉ liếc mắt một cái, tai đỏ lên, nhanh chóng rũ mắt xuống, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn anh, ngón tay khẩn trương mà gãi gãi chú chó trong lòng. "Xin lỗi, tôi chưa từng video call, nên có hơi căng thẳng, vì vậy tôi chuẩn bị tâm lý một chút." Giàn An Miên ngoan ngoãn nói thật, giọng nói nhẹ nhàng.

Do Giản An Miên quá căng thẳng nên không có phát hiện, khoảnh khắc cậu nói toàn bộ kí túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Anh cười khẽ: "Gần đây em ở trường thế nào? Bạn cùng phòng sống chung có hợp nhau không? Đã thích ứng được chưa? Cơ thể em có chỗ nào không thoải mái không?"

Giản An Miên nghiêm túc trả lời từng điều một: "Khá tốt, bạn cùng phòng cũng rất tốt, thân thể cũng rất tốt, không có khó chịu."

"Mỗi ngày em có ngoan ngoãn ăn cơm không? Nhà hàng tôi gọi cho em hương vị thế nào? Nếu thấy không ngon, thì nói với tôi, tôi đồi nhà hàng khác."

Giản An Miên vội vàng nói: "Không cần đâu, nhà hàng ngài Yến chọn rất ngon, tôi rất thích."

Yến Chấp Mạch lười biếng ừ một tiếng, nhìn đôi mắt đen láy của Giản An Miên, giọng nói trầm thấp, rất êm tai: "Nếu không thích, thì đừng miễn cưỡng, em vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Đầu giường của người đàn ông mở một chiếc đèn, ánh sáng ấm áp phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của hàng mi dài đổ bóng, khí chất dịu dàng đến mức hơi kỳ lạ.

"Cảm ơn ngài Yến..." Giản An Miên đột nhiên cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, như thể bây giờ cậu đang nằm trên cùng một giường với anh, dựa vào nhau thì thầm, cậu vô thức vùi mặt vào bộ lông chú chó.

Tầm mắt Yến Chấp Mạch liếc qua đôi tai trắng hồng của Giản An Miên, nhìn xuống phần cổ trắng nõn của cậu, đột nhiên nói: "Miên Miên đang mặc là đồ ngủ tôi mua cho em à?"

"Đúng vậy, là ngài Yến mua cho tôi."

"Đây hình như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Miên Miên mặc" Yến Chấp Mạch híp mắt nói: "Nhưng camera hơi gần, thấy không rõ lắm, em có thể để điện thoại xa hơn một chút được không?"

Giản An Miên không hề nghi ngờ, buông chiếc gối chó đang ôm trong ngực ra, cầm lấy điện thoại, để nó xa hơn một chút: "Như vậy được chưa ạ?"

Khuôn mặt của bạn nhỏ đỏ bừng, trên người đang mặc bộ đồ ngủ màu vàng kem, vừa trẻ con vừa mềm mại, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu lên làn da trắng như tuyết của cậu, giống như một bánh sữa trứng mới ra lò.

Không biết có phải là ảo giác của Yến Chấp Mạch không, khoảnh khắc bạn nhỏ đưa điện thoại ra xa, camera dường như lướt qua một đoạn mắt cá chân mịn màng trắng như tuyết.

Giống như...... Không có mặc quần.

Ánh mắt Yến Chấp Mạch đột nhiên tối sầm lại, anh không được tự nhiên mà cử động cơ thể, giọng khàn khàn nói: "Lại xa hơn một chút nữa."

Giản An Miên lại ngoan ngoãn để xa hơn một chút.

Cậu không biết rằng, giờ đây chân trần và mắt cá chân của cậu đều đã bị lộ.

"Hừm..." Yến Chấp Mạch liếm liếm hàm răng, giọng nói càng lúc càng trầm: "Bé ngoan, hướng xuống phía dưới một chút."

Mặc dù Giản An Miên khó hiểu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn dời màn hình điện thoại xuống một chút, nghiêng nghiêng đầu: "Như vậy sao?"

Hô hấp của Yến Chấp Mạch nhanh chóng trở nên dồn dập, trong lòng anh hưng phấn chửi một tiếng, khàn giọng ra lệnh: "Đúng vậy... Sau đó đem chăn mở ra."

Nếu để ngài Yến nhìn thấy, liệu có nghĩ rằng thằng nhóc xấu xa này cố tình không mặc quần, lại muốn câu dẫn ngài Yến không?

Giản An Miên sững sờ một lát, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đùa giỡn không hề che giấu của Yến Chấp Mạch, cuối cùng cũng phản ứng lại, không thể tưởng tượng mà trừng to đôi mắt, cậu đỏ mặt xấu hổ hét lên: "Ngài Yến!"

Yến Chấp Mạch vẻ mặt vô tội: "Hả? Làm sao vậy?"

Giản An Miên xấu hổ siết chặt nắm tay nhỏ, môi mấp máy, giọng nói yếu ớt mà kháng nghị: "Không... Không thể!"

"Tại sao?" Yến Chấp Mạch chớp chớp mắt, bắt chước vẻ mặt thường ngày của bạn nhỏ, giả vờ ủy khuất, quả thực không biết liêm sỉ, đại biến thái: "Trên người Miên Miên có cái gì không thể cho ngài Yến xem sao?"

"Tôi..." Giản An Miên siết chặt chăn trước ngực, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ cắn môi dưới, run rẩy nói nhỏ: "Bên dưới tôi không có mặc quần..."

Yến Chấp Mạch a một tiếng, đáng thương hỏi: "Thật sự không thể xem được sao?"

"Không thể!" Giản An Miên lớn tiếng nói, nhớ tới trong phòng còn có bạn cùng phòng, cậu hít sâu một hơi, nhỏ giọng từ chối: "Không thể! Không muốn! Không được!"

"Được rồi, vậy tôi không nhìn." Yến Chấp Mạch tiếc nuối nói.

Giản An Miên đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy người đàn ông nhanh chóng nói: "Tôi đoán là màu trắng."

Giản An Miên: "...???"

Giản An Miên muốn ngất xỉu: "Ngài Yến!!!"

Miệng vai chính công cái này......Sao có thể dâm như vậy?!!

Yến Chấp Mạch biết chừng mực, lập tức cười dỗ dành cậu: "Bảo bối đừng tức giận, đang đùa với em thôi."

Giản An Miên vẻ mặt tức giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt phồng lên như con cá nóc. Cái tên vai chính công này! Thật đáng sợ! Hơi một tí là một đêm bảy lần, cậu không dám tức giận đâu!

Chó điên cuồng cào cào.gif

Mặc dù Yến Chấp Mạch không cảm thấy áy náy chút nào, nhưng thái độ thì anh vẫn phải thể hiện, anh chân thành nói: "Đã như vậy, để xin lỗi Miên Miên, chiều mai em đừng ăn ở trường, tôi đưa Miên Miên ra ngoài ăn đồ ngon, được không?"

Giản An Miên có thể làm gì bây giờ, cậu có thể từ chối được không?

Cậu chính là một con cá nằm trên thớt của vai chính công, con cá mặn này từ lâu đã được ướp muối ngon miệng, thường ngày muốn lật mình vai chính công phải chọc mới lật được, mỗi ngày ngoại trừ ngủ ra thì cái gì cũng không biết, vai chính công nằm vài cái là có thể giết chết cậu. Giản An Miên sợ muốn chết, ngoại trừ nghẹn khuất mà đồng ý thì không còn lựa chọn nào khác.

"Bé ngoan." Giám đốc đại biến thái Yến nở nụ cười hài lòng, cuối cùng tiếc nuối nhìn bạn nhỏ vài lần, như muốn lưu giữ lại dáng vẻ tức giận mà đáng yêu của cậu trong lòng, để một lúc nữa tiếp tục bắt nạt cậu trong giấc mơ, nhẹ giọng nói: "Miên Miên ngủ ngon, ngày mai gặp."

Hy vọng trong giấc mơ của em có tôi.

Giản An Miên bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ngủ ngon."

Hy vọng tôi không mơ thấy anh!!!

Cúp điện thoại, Yến Chấp Mạch lập tức mở album ảnh, lật xem hàng trăm bức ảnh mềm mại dễ thương của đứa nhỏ mà anh vừa chụp trong cuộc GỌI,khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên.

Tuy rằng không được nhìn đã mắt, nhưng có vẻ bạn nhỏ càng thêm thú vị hơn.

Thật dễ thương, rất thích em, rất nhớ em.

"A Giản, vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Ngay khi Giản An Miên cúp điện thoại, liền nghe được tiếng Hạng Văn Tuấn truyền ra từ trong tổi.

Mục Tử Ông chậc một tiếng, âm thầm lải nhải: Còn có thể là ai nữa? Là anh chồng bá tổng của người ta chứ ai.

Giản An Miên nói: "Là..."

Hai chữ chồng tôi đã ở trên môi, nhưng cậu lại ngượng ngùng không nói ra, sửa lời nói: "Người nhà tôi."

"Người nhà?" Hạng Văn Tuấn hoài nghi, nói chuyện với người nhà sao giọng lại nũng nịu như vậy, giống như là... Hầu kết cậu ta khẽ nhúc nhích, dò hỏi tới

cùng: "Là người nhà nào? Ba cậu? Hay là anh trai cậu?"

"Không phải..." Giản An Miên mím môi, hoàn toàn không thích Hạng Văn Tuấn hỏi về việc riêng của cậu.

"Đều không phải?" Hạng Văn Tuấn nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ là bác cậu? Hay là chú của cậu? Không thì là người nhà nào..."

Mục Tử Ông đột nhiên đập mạnh vào ván giường, giọng điệu bực bội ngắt lời cậu ta: "Ồn muốn chết! Có còn để cho người khác ngủ không?"

Hạng Văn Tuấn mím môi khinh thường, nhưng trên mặt lại tốt tính xin lỗi: "Ngại quá, bây giờ đi ngủ đây, A Giản cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Ừm." Giản An Miên nhấn mạnh: "Mọi người ngủ ngon."

Buổi chiều ngày hôm sau, Yến Chấp Mạch gửi tin nhắn cho Giản An Miên, bảo cậu ra cổng trường.

Giản An Miên đeo khẩu trang, mở dù, sau khi đến cổng trường, thì chụp một bức ảnh gửi cho Yến Chấp Mạch.

Cổng chính của trường bọn họ khá lớn, phía trước cổng chính là một tượng đài bằng đá khổng lồ, bia đá khắc tên của các giáo viên và học sinh đã có những đóng góp và thành tích xuất sắc trong trường của họ, và mỗi thời khắc ngày càng thêm nhiều cái tên hơn.

Trước tấm bia có đài phun nước và bồn hoa, ngoài cùng được trồng hàng Quỳnh Lâm, phía trước người đến người đi, quá nhiều thứ che khuất tầm nhìn, thật sự không dễ tìm người.

Yến Chấp Mạch: [Em tìm một nơi mát mẻ mà đứng, đừng chạy lung tung, tôi sẽ đến tìm em ngay lập tức.]

Giản An Miên: [Được ạ!]

Giản An Miên: [Chú chó ngoan ngoãn ngồi chờ.jpg]

Yến Chấp Mạch: [Ừ, ngoan.]

Yến Chấp Mạch: [Sờ sờ đầu.jpg]

Giản An Miên nhìn trái nhìn phải, đi đến một gốc cây có bóng râm, một bên để mắt đến tin nhắn trên điện thoại, đồng thời cũng quay đầu nhìn xung quanh.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại, mái tóc đen ngắn tung bay trong gió, cái trán trắng trẻo sạch sẽ, không có chút mồ hôi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào cậu, lúc ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen nhánh trong veo, sạch sẽ, yên tĩnh như một đám mây trắng như tuyết lượn lờ trên bầu trời.

Hai cô gái đã chú ý đến Giản An Miên khi cậu đến cổng trường, họ sững sờ một lúc.

Hai người họ xô đẩy một hồi, cuối cùng, một cô gái trong hai người đã can đảm đi đến, đỏ mặt hỏi: "Bạn học, cậu bị lạc à? Cậu muốn đi đâu? Chúng tôi đưa cậu đi."

Giản An Miên sững sờ một chút mới phản ứng lại, hình như là có ý tiếp cận mình, mặt cũng bất giác đỏ lên, không biết làm gì mà gãi gãi khuôn mặt, vụng về nói: "Không... Không cần, cảm ơn các cậu, thật ra tôi đang đợi một người..."

Wow! Mới vậy thôi mà đã thẹn thùng? Đây là cực phẩm chó con nào đây!

Cô gái và đồng bạn nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà phát ra tiếng gáy.

Cô hưng phấn siết chặt nằm đấm, hít sâu một hơi, nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Không có việc gì, không có việc gì, các cậu hẹn gặp nhau ở đâu? Cổng trường quá lớn, muốn tìm người thìkhó lắm, hay là chúng tôi giúp cậu tìm!"

Giản An Miên lo lắng đến mức suýt cào rách đường may quần, sau tai trắng nõn một mảnh đỏ rực, cậu luống cuống tay chân từ chối: "Cảm... Cảm ơn các cậu, nhưng thật sự không cần phiền..."

"Không phiền, không phiền, để chúng tôi giúp cậu –"

Đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra từ phía sau cậu, nắm lấy cánh tay Giản An Miên.

Giản An Miên chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đang kéo cậu, hai chân không khống chế được lùi về phía sau, giây tiếp theo, lưng cậu đột nhiên đụng phải l*ng ngực rộng lớn quen thuộc.

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, mang theo mùi nắng nóng mùa hè và mùi hormone.

"Xin lỗi, bảo bối, đã để em chờ lâu."

"Không... Không sao." Hô hấp của Giản An Miên nháy mắt trở nên dồn dập, nhưng tinh thần lại lập tức thả lỏng, cả người bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu trở nên mềm mại hồng hồng, ngoan ngoãn rúc vào người đàn ông, toàn thân, tràn ngập sự ỷ lại và tin tưởng.

"Ngoan." Yến Chấp Mạch xoa xoa đầu Giản An Miên, cúi mắt nhìn hai cô gái uể oải trước mặt, mỉm cười: "Người em ấy đang đợi chính là tôi, cho nên không cần làm phiền đến các em, cám ơn."

"À, cái này... Như vậy, vậy... Chúng em không làm phiền hai người nữa." Hai cô gái sững sờ bỏ đi.

Sau khi đi được hơn mười mét, hai người thoát khỏi trạng thái cứng đờ, hai mặt nhìn nhau, cô gái đầu tiên mở miệng với vẻ ngơ ngác: "Vừa rồi người đó gọi cậu ấy là bảo bối đúng không?"

Cô gái kia rưng rưng gật đầu: "Ừm!"

"...... Đây là bá tổng lớn tuổi tuyệt mỹ công cùng ngoan ngoãn thẹn thùng thụ, rất ngọt rất sủng rất xứng đôi a a a a, yêu đương làm sao bằng việc vui sướng khi đu CP! Ngọt chết rồi ngọt chết rồi!

-----

Trên đường đi, Yến Chấp Mạch một tay cầm ô giúp Giản An Miên, tay kia nắm tay cậu, đột nhiên nhàn nhạt nói: "Miên Miên ở trường thật sự được hoan nghênh."

Giản An Miên ngẩng đầu: "Ngài Yến?"

Yến Chấp Mạch chua lét nói: "Thế nhưng lại có con gái chủ động đến bắt chuyện với em."

"Không có..." Giản An Miên chưa từng thân thiết với cô gái nào, hay nói đúng hơn, cả hai đời cậu cũng không thân thiết quá nhiều với người khác, cậu ngượng ngùng, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Lúc ngài Yến đi học, chắc hẳn mới thật sự được chào đón."

Yến Chấp Mạch có chút ngoài ý muốή: "Sao em lại nói vậy?"

Giản An Miên không chút suy nghĩ, nói thẳng: "Bởi vì ngài Yến vừa cao vừa đẹp trai, năng lực giỏi, dù đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người, khi đi học, chắc chắn là nam thần nổi tiếng nhất toàn trường, khẳng định là rất nhiều người thích ngài Yến!"

Yến Chấp Mạch gật gật đầu, một chút cũng không e lệ, thoải mái hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, em nói không sai."

Giản An Miên nói xong cậu ngước lên nhìn anh một cái.

Yến Chấp Mạch mỉm cười nói: "Tuy nhiên, thực tế so với những gì em tưởng tượng có chút khác biệt, mặc dù tôi rất được hoan nghênh, nhưng không có nhiều người dám nói chuyện với tôi, thậm chí quan hệ tốt cũng chưa đến mấy người, có thể là do khí tràng của tôi quá mạnh." Anh đem chính mình nói rất thảm, theo lẽ thường, hắn là anh có thể nhận được sự an ủi từ bạn nhỏ mới đúng.

Vậy mà giây tiếp theo, chỉ thấy Giản An Miên mở to đôi mắt, vẻ mặt hâm mộ nói: "Thật tốt quá!"

Cư nhiên một người bạn cũng không có!

Yến Chấp Mạch: "..."

Chậc, anh quên mất bạn nhỏ nhà mình có chứng sợ xã hội, còn ước gì đừng có ai chú ý đến cậu.

Giản An Miên nói xong mới phản ứng lại, đáp án của cậu thật sự không tốt, cậu lấy lòng mà nhéo nhéo lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, ngượng ngùng nói: "Ừm... Tôi...... Ý tôi là, ngài Yến, ngài không cần buồn, mặc dù khi đi học ngài rất cô đơn, nhưng bây giờ ngài có rất nhiều bạn bè, bạn bác sĩ, bạn luật sư, bạn thám tử, bạn trúc mã... Rất nhiều bạn tốt!"

Đó đều là những người đồng hành mạnh nhất của vai chính công!

Yến Chấp Mạch sững sờ, nghi ngờ nói: "Trường Tôn Vĩnh em đã gặp rồi, nhưng ba người kia làm sao em biết họ?"

Giản An Miên: "!!!"

Không xong, cậu không cẩn thận nói ra mất rồi! Cậu không thể nói rằng, cậu biết điều đó từ một cuốn tiểu thuyết được!

"Tôi... Tôi trước kia đã từng nghe qua..." Giản An Miên giải thích mơ hồ, cảm thấy áy náy.

Yến Chấp Mạch cũng không nghĩ nhiều, những người bạn xung quanh anh không phải là điều bí mật, bên ngoài biết một chút về anh thì đều biết chuyện này.

Anh còn tưởng rằng là trong lòng bạn nhỏ có anh, đặc biệt chú ý đến tin tức của anh, trong lòng đặc biệt vui sướng. "

Nhưng mà!" Giản An Miên lớn tiếng nói: "Ngoài những người bạn này, bây giờ ngài còn có rất nhiều bạn tốt, còn có Miên Miên..."

Khi nói những lời này, Giản An Miên xấu hổ đến mức bốckhói, ước gì mình bốc cháy tại chỗ!

A a a, sao cậu có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy! Thật không muốn cái miệng này nữa!

Nhưng mà cậu thật sự không biết nên thay đổi chủ đề như thế nào, nói thì cũng đã nói rồi, cậu chỉ có thể cắn răng, lấy lòng mà lắc lắc tay anh, duỗi ra một ngón tay trắng nõn tinh tế, nhẹ nhàng chọc lên cánh tay anh một chút, mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước nhìn Yến Chấp Mạch, thấp giọng nói:

"Ngài Yến, dính... dính dính?"

Yến Chấp Mạch hít một hơi sâu, bị bạn nhỏ dễ thương đến mức suýt chút nữa cúi chào ngay tại chỗ.

Anh một tay kéo lấy bả vai ôm Giản An Miện vào lòng, nhéo nhéo vành tai đang đỏ rực của bạn nhỏ, đôi mắt đen như mực, giọng khàn nhẫn nhịn nói: "Nhóc sợ xã hội, lại gần ngài Yến một chút, đừng để bị người lạ dọa sợ."

Hai phút sau, Giản An Miên mở to mắt nhìn chiếc xe moto đen ngầu lòi trước mặt, nuốt nước miếng, hoài nghi hỏi: "Ngài Yến, ngài lái moto lại đây ạ?"

Yến Chấp Mạch nhướng mày: "Thế nào? Đẹp trai không?"

Giản An Miên mạnh mẽ gật đầu: "Rất đẹp trai ạ!"

Yến Chấp Mạch mỉm cười, bước lên trước giúp Giản An Miên đội mũ bảo hiểm, sau đó tự mình đội mũ bảo hiểm vào, nói: "Hôm đó sau khi chở em đi học, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, chứng say xe của em quá nghiêm trọng, mỗi lần uống thuốc đều không tốt cho sức khỏe, tôi chỉ mất một tuần là lấy được bằng lái xe moto, nếu không sau này em muốn ra ngoài, thì tôi chở em bằng xe moto, được không? ''

Miên Miên cũng không có khả năng xe moto cũng không ngồi được, đúng không?

Anh không phải là người sẽ âm thầm trả giá, nếu anh đã vì người khác làm gì đó, nhất định phải cho đối phương biết, nếu không anh làm những điều này có ích lợi gì cho bản thân đâu?

"Tôi... Tôi không biết...", Giản An Miên ngơ ngác lắc đầu, vẫn còn đắm chìm trong chấn động mà người đàn ông đi lấy bằng lái xe moto vì mình.

"Không sao, em ngồi lên thử đi, nếu không thoải mái thì chúng ta sẽ không ngồi." Yến Chấp Mạch bước một bước dài, động tác lưu loát đẹp trai lên xe, một tay cầm tay lái, vỗ vỗ ghế sau xe với bạn nhỏ đang đứng sững sờ, nhếch môi hỏi: "Em muốn lên không?"

"Tôi... Tôi sẽ cố gắng..." Giản An Miên lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần, lo lắng liếm môi, một tay giữ ghế sau xe, tay kia nắm lấy đít xe, cứng đờ nhấc chân lên, vụng về mà bò lên yên xe.

Khoảnh khắc cậu ngồi xuống, mông Giản An Miên không kiểm soát mà trượt xuống theo độ dốc ghế, đập vào hông của người đàn ông.

"Tôi xin lỗi!" Thịt bên trong đùi của Giản An Miên lập tức tê dại, trong lòng dâng lên nỗi xấu hổ không thể diễn tả.

Cậu chưa từng được đi xe moto, thậm chí, đời trước từ khi cậu sinh ra chưa bao giờ rời bệnh viện, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy một chiếc xe quái đản và ngầu như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy hai chân mình mở rộng, chặt chẽ dựa vào lưng người đàn ông, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh thông qua làn da bên đùi trơng, truyền vào từng lỗ chân lông, khiến toàn thân cậu đều nóng lên.

Giản An Miên cố gắng di chuyển cơ thể về phía sau, cố gắng tách mình ra khỏi cơ thể của người đàn ông.

Tuy nhiên ngay sau đó, bàn tay của người đàn ông dời ra sau lưng, bất ngờ nắm lấy cánh tay cậu, sau đó kéo nó vòng quanh hông anh mà không chút do dự.

"Ngoan, đừng nhúc nhích, em ngồi xuống thì ôm chặt tôi, cẩn thận không thì ngã."

"...... Dạ." Giản An Miên không dám phản kháng, thật sự sợ mình sẽ ngã nên ngoan ngoãn vòng tay ôm vòng eo săn chắc của người đàn ông, vùi đầu thật sâu, lặng lẽ giấu khuôn mặt đỏ bừng cùng nhịp tim tăng tốc sau lưng người đàn ông.

Lúc đầu Giản An Miên nghĩ rằng, đi xe moto là một việc rất đáng sợ, bởi vì cậu xem phim điện ảnh và truyền hình tiếng xe moto luôn ầm ầm, giống như tiếng sấm vang trời.

Sau khi cậu chuyển đến ở trong trường, lúc nửa đêm, thỉnh thoảng sẽ có những sinh viên nổi loạn phóng xe moto gầm rú ngang qua cửa sổ ký túc xá, cùng với những tiếng hét của họ, làm màng nhĩ cậu bị chấn động mạnh.

Tuy nhiên, sau khi chiếc xe moto dưới thân khởi động, ngoại trừ lực quán tính ban đầu, mỗi giây sau đều vững vàng và chậm rãi.

Tiếng động chói tai frong trí tưởng tượng hoàn toàn không có, âm thanh cũng không lớn hơn nhiều so với tiếng gió.

Nghĩ cũng biết, chắc chắn anh đã xử lý tốt từ trước.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay có một luồng nhiệt, giống như đột nhiên chạm vào thứ gì đó cực kỳ mềm mại, cậu giật mình rút ngón tay về, nhịp tim đập nhanh hơn, cảm giác kì diệu mà căng thẳng.

Cậu không nhịn được nằm lòng bàn tay chặt hơn, cúi mặt xuống, chỉ lộ ra một đôi tai đỏ càng thêm giống che giấu điều gì đó, như thể làm như vậy, cậu có thể lặng lẽ che giấu sự ngại ngùng của mình.

-------

Một lúc sau, đã tới điểm đến.

Việc đầu tiên Yến Chấp Mạch xuống xe là nhìn sắc mặt của Giản An Miên: "Em cảm thấy thế nào? Có chóng mặt không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Giản An Miên cúi đầu xuống, lắc đầu: "Không có, cảm giác gì cũng không có ạ."

Cậu dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Ngài Yến, tiếng xe moto thật nhỏ."

Yến Chấp Mạch cười cười, sờ đầu cậu: "Tôi lo lắng em sợ ồn ào, ngay khi mua xe moto liền lập tức cải tạo, làm tiếng ồn đến mức thấp nhất, làm sao vậy? Có chấp nhận được không?"

Giản An Miên vẫn luôn cúi đầy, tóc mái che khuất hàng mi, thậm chí không nhìn thấy mắt cậu, gật đầu: "Cảm ơn ngài Yến."

Yến Chấp Mạch nhìn cậu vài lần, đột nhiên vươn tay cởi khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt hoảng sợ ngại ngùng, lập tức hơi cau mày, đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc trên trán Giản An Miên, lòng bàn tay dán lên cái trán trắng nõn của cậu, sau đó dời xuống chạm vào hai má trắng nõn mềm mại, mặt đây quan tân tâm nói: "Sao mặt em lại đỏ như vậy? Có phải là say nắng không?"

Giản An Miên vô thức nắm lấy tay người đàn ông, nhìn ánh mắt trân quý của người đàn ông dành cho mình, chỉ cảm thấy mặt cậu dường như càng đỏ hơn, hạ mi xuống, ánh mắt né tránh nói: "Không... Không có say nắng, có thể do nóng quá thôi ạ."

Yến Chấp Mạch không nghi ngờ, nắm lấy tay bạn nhỏ, dẫn cậu đi về phía thang máy: "Vậy chúng ta mau vào đi, trong nhà hàng có điều hòa, mát tí là tốt thôi.

Yến Chấp Mạch biết khẩu vị của Giản An Miên thiên ngọt, vì vậy anh cố tình chọn một nhà hàng Nhật Bản với phong cách tươi mới.

Phòng ăn được trang trí bằng đèn l*ng và dù giấy, các ngăn khác nhau được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt nhỏ bằng gỗ, không được bao bọc hoàn toàn. Cũng có thể chọn mở cửa trượt, hạ tua rua nửa trong suốt phía trên đầu, chỉ hơi che đậy một chút.

Môi trường có hơi ồn ào, nhưng nhiều hơn là sự ấm cúng thoải mái.

Vừa không quá ồn ào và đông đúc làm bạn nhỏ sợ hãi, cũng không quá yên tĩnh làm cho bạn nhỏ khẩn trương, hoàn toàn suy nghĩ chu đáo mọi mặt.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Yến Chấp Mạch dẫn Giản An Miên đến một ngăn đôi ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ mặc kimono búi tóc bày bộ độ ăn và thực đơn, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị cần gì?"

Yến Chấp Mạch không vội vàng mà nhấp một ngụm trà, quen thuộc mở miệng: "Làm phiền gọi bếp trưởng tới đây."

Giản An Miên: "...."

Đột nhiên, có một loại dự cảm xấu.

Người phục vụ hiển nhiên không nhận ra khuôn mặt của Yến Chấp Mạch, nụ cười hơi cứng đờ, nghi hoặc hỏi: "Vị tiên sinh này? Xin hỏi ý của ngài là?"

Yến Chấp Mạch nhàn nhạt nói: "Tôi là Yến Chấp Mạch."

Người phục vụ: "..."

Nếu cô nhớ không lầm, nhà hàng của họ thuộc tập đoàn Yến thị, mà tổng tài Yến thị tên là Yến Chấp Mạch.

Người phục vụ nhanh chóng khom lưng nói: "Xin lỗi Yến tổng, tôi lập tức gọi người tới cho ngài."

Giản An Miên: "..."

Chỉ có thể nói, không hổ là Mary Sue trong truyện bá đạo tổng tài, bất luận đi đâu, ăn uống đều miễn phí đúng không?

Rốt cuộc toàn bộ cuốn tiểu thuyết, đều thuộc về vai chính công!

"Đợi đã" Yến Chấp Mạch đẩy tách trà của Giản An Miên qua một bên, phân phó nói: "Đem cái này xuống đi, pha một cốc nước ép bơ chuối, cẩn thận đừng thêm sữa."

Bạn nhỏ không dung nạp lactose, không thể uống sữa được.

"Vâng, Yến tổng, xin ngài chờ một chút." Người phục vụ cầm lấy tách trà, cung kính lui ra.

"Miên Miên, em xem muốn ăn gì trước, tùy ý chọn, đợi đầu Bếp đến tôi sẽ nói với anh ta." Yến Chấp Mạch đưa thực đơn cho Giản An Miên.

"Được." Giản An Miên nhìn một hồi, dựa theo lượng cơm của chính mình, cẩn thận lựa chọn vài món muốn ăn, sau đó đưa thực đơn cho Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch nhìn qua mấy món Giản An Miên chọn, đẩy thực đơn trở lại, nói: "Không sao, em chọn nhiều thêm một chút, muốn ăn cái gì thì nếm thử mỗi món một chút, em ăn không hết thì tôi ăn."

Giản An Miên cảm thấy hình như đầu ngón tay mình lại nóng rát, hơi cúi đầu xuống, bên tai hồng hồng dạ một tiếng. Một lúc sau, Bếp trưởng lau mồ hôi đến.

Yến Chấp Mạch nhìn các món ăn do Giản An Miên chọn, cẩn thận hỏi Bếp trưởng nguyên liệu từng món một, thay đổi thức ăn mà bạn nhỏ không thể ăn được, cẩn thận kiểm tra, đảm bảo không có gì sai sót, mới trả lại thực đơn cho Bếp trưởng.

Đầu Bếp trưởng vội vàng dùng cả hai tay nhận lấy, lo lắng lau mồ hôi trên lòng bàn tay lên tạp dề, cung kính nói: "Yến tổng, vị tiểu tiên sinh này, xin hãy đợi một lát, tôi sẽ đích thân chuẩn bị món ăn cho hai người."

Yến Chấp Mạch ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Đây là phu nhân của các người."

Mặt Giản An Miên đỏ bừng: "..."

Vị vai chính công này, anh đủ rồi đó! Không cần tới nơi nào cũng nói điều này đâu!

Đầu Bếp trưởng sững sờ một lát, lập tức cười toe toét, biết điều hô to: "Vâng, Yến tổng, phu nhân! Chúc hai vị có một đêm tuyệt vời!"

Đầu Bếp trưởng tươi cười rời đi.

Một lúc sau, người phục vụ đấy một chiếc xe nhỏ phục vụ thức ăn.

Nụ cười trên mặt đối phương rõ ràng là không bình thường, quả nhiên, trước khi rời đi, đối phương vẻ mặt tươi sáng mà chúc phúc: "Chúc Yến tổng và phu nhân có một đêm tuyệt vời."

Giản An Miên toàn bộ quá trình đều cúi đầu xuống, tai đỏ bừng, hoàn toàn không dám nhìn biểu tình của bọn họ chút nào.

Sao vừa rồi cậu không nhìn thấy, đầu Bếp lông mày rậm mắt to kia sao miệng lại rộng như vậy!

Yến Chấp Mạch cầm lấy cái đĩa trước mặt, cắt từng miếng thịt thành kích thước vừa phải để ăn, đặt ngay ngắn lên đĩa rỗng, đổ nước sốt lên đó, nhét một cái nĩa nhỏ, lúc này mới đặt đến trước mặt Giàn An Miên, sau đó tiếp tục đĩa tiếp theo.

Giản An Miên xấu hổ đến cực điểm, cậu nhẹ nhàng nằm lấy tay Yến Chấp Mạch, lắc đầu nói: "Ngài Yến, ngài không cần quan tâm đến tôi, ngài tự mình ăn đi."

Yến Chấp Mạch thản nhiên nói: "Nếu em nói thêm một lời nữa, tôi lập tức ôm em ngồi lên đùi, đút em ăn."

Giản An Miên nháy mắt im lặng: "..."

Anh!

Yến Chấp Mạch đột nhiên gắp một miếng thịt, không hề báo trước đưa đến bên miệng Giản An Miên: "A, há miệng."

Giản An Miên: "...?"

Không phải cậu không nói gì sao? Tại sao lại còn muốn đút cậu ăn!

Giản An Miên không biết làm sao, mặt đỏ bừng từ chối: "Không cần, tôi sẽ tự mình ăn."

Yến Chấp Mạch hạ giọng, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ nói: "Miên Miên ngoan, mau ăn miếng này đi, ngài Yến sẽ không ôm em."

Giản An Miên: "..."

Cậu đã hiểu, không có logic khi nói chuyện với vai chính công.

Đàn ông bá đạo lại chuyên quyền, làm gì cũng theo sở thích, sao có thể quan tâm đến việc người yếu đuổi nghĩ gì.

Chưa kể, đây là địa bàn của người đàn ông, nếu là trong tiểu thuyết, cho dù người đàn ông có giết cậu ngay tại chỗ, quản lý nhà hàng sẽ ngay lập tức đóng

cửa nhà hàng, để lại sân khấu cho người đàn ông...

Ô ô ô ô ô.

Giản An Miên hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, nhắm mắt mở miệng: "A – – ừm."

Một miếng thịt ngon được đưa vào miệng, nước sốt đặc sệt ngay lập tức bùng nổ vị giác, thịt mềm và mịn.

Tiếng cười trầm thấp từ đối diện truyền đến: "Thế nào? Ăn ngon không?"

"Ừm... Ngon lắm ạ." Giản An Miên xấu hổ cúi đầy, lông mi đen run rẩy dữ dội, màu đỏ xinh đẹp ẩn hiện trên làn da mỏng manh của cậu, đỉnh đầu bốc cháy.

"Thích thì tốt rồi." Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau một ít nước sốt dính trên khóe miệng cậu, sau đó đặt món ăn mới cắt đến trước mặt Giản An Miên, nhẹ nhàng nói: "Nếm thử món này xem, xem em có thích không?"

"Ừm..." Giản An Miên vội vàng nhét hai miếng vào miệng để che giấu sự ngại ngùng trong lòng.

Ăn cũng ngon.

Nhưng dường như không ngon như vừa rồi.

Giản An Miên dừng lại, nếm thử một miếng khác vào miệng.

Hửm...... Thật kỳ lạ, nó vẫn không ngon như người đàn ông đút cho cậu.

Có lẽ phần thịt mà người đàn ông cắt, là phần tốt nhất của miếng thịt.

Giản An Miên chỉ rối rắm một lát, sau đó bỏ vấn đề này ra sau đầu, tiếp tục thưởng thức đồ ăn.

Cũng may, sau đó người đàn ông không có bất kỳ hành động khác thường nào khác, một người chịu trách nhiệm chăm sóc, một người chịu trách nhiệm ăn uống, vậy mà bầu không khí thực sự ấm áp.

Cuối cùng, khi vẫn còn một ít trên đĩa, Giản An Miên thực sự có chút không thể ăn được nữa, nhưng cậu sợ lãng phí, đang muốn cố gắng ăn thêm một chút, kết quả người đàn ông dường như biết cậu đang nghĩ gì, lập tức lấy tất cả các đĩa trước mặt cậu qua, mấy miếng liên giải quyết hết đồ ăn còn lại.

Yến Chấp Mạch véo cắm bạn nhỏ chưa kịp phản ứng, giúp cậu nhẹ nhàng lau miệng, lại dùng khăn giấy ướt lau tay cậu, hỏi: "Ăn no chưa?"

Giản An Miên ngẩn người, sau đó nhận ra người đàn ông này đã ăn mấy đĩa dính nước miếng của mình, trong lòng không nhịn được gào thét, ánh mắt né tránh:

"Dạ... No rồi ạ."

Thậm chí còn hơi no quá.

"Thật sao? Để tôi sờ một chút" Yến Chấp Mạch nói xong liền đặt bàn tay lên bụng Giản An Miên, ấn nhẹ xuống, cần vành tai trắng nõn của Giản An Miên, phát ra một tiếng cười trầm thấp gợi cam: "Ừm... Đúng là cậu bé ngoan, bụng đều được đút thỏa mãn, đều do ngài Yến của em tự mình đút no."

Giản An Miên: ".."

Cái gì mà bụng được đút thỏa mãn? Đút no cái gì? Vai chính công anh có giỏi thì nói cho rõ ràng!!

"Ngài Yến, đừng..." Giản An Miên hai tay túm lấy tay người đàn ông, mặt đỏ bừng chống cự.

"Không sao, ngài Yến giúp Miên Miên tiêu thực, nhanh chóng liên thoải mái." Người đàn ông không nói hai lời vén vạt áo sơmi của Giản An Miên lên, lòng bàn tay khô ráo ấm áp o áp lên cái i bụng bụng mịn m màng và mềm mại của bạn nhỏ, không nhẹ không nặng mà xoa xoa.

"Ngài Yến...?" Đôi mắt đen láy của Giản An Miên mở to, trong lòng đột nhiên kinh hoàng.

Vai chính công tại sao lại vén áo của cậu? Vai chính công là đang muốn làm gì?

Làm...... Cậu sao?????

Lỗ tai Giản An Miên đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ, ánh mắt ướt át.

Lòng bàn tay người đàn ông rất to và nóng quá, dường như có ma lực, chỉ hơi chạm vào cậu một chút thôi, cậu liền mềm nhũn cả người.

Nơi làn da tiếp xúc dường như đang bốc cháy, cả bụng đều nóng lên, nóng quá còn ngứa nữa.

Yến Chấp Mạch nghĩ bạn nhỏ ngại ngùng, duỗi cánh tay dài ra đóng cửa gỗ lại, lại hạ rèm cửa xuống, nhẹ nhàng xoa bụng Giản An Miên, thấp giọng dỗ dành: "Không sao, Miên Miên đừng ngại, sẽ không có ai để ý đến chúng ta."

Giản An Miên thoáng nhìn thấy động tác của người đàn ông, hô hấp sững lại, hai tay vội vàng ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, cầu xin như một con thú nhỏ: "Yến... Ngài Yến, xin đừng ở chỗ này..."

Tục ngữ nói, ấm no liền sinh dâm dục.

Vai chính công anh... Thật sự ở chỗ này làm cậu?!

Oa oa không muốn đâu, lần đầu tiên đã dã chiến, chơi cũng quá lớn rồi! Không thì ...... Ít nhất về nhà trước đi!!

Cậu muốn ở trên giường! Không muốn ở ghế đâu mà! Huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai