Chương 23: Vãn Giang - Dễ Thương Như Cún Con - Giá Rẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Ngay lúc Giản An Miên sắp tự não bổ rồi xấu hổ đến mức có thể đi luôn tại chỗ, người đàn ông bỗng nhiên buông cậu ra, lưu loát giúp cậu vuốt lại nếp cong trên áo sơ-mi, động tác nhẹ nhàng sờ lên tóc của cậu nói: "Ăn no rồi thì muốn ngồi thêm một lúc nữa hay đi luôn bây giờ?"

"A" Giản An Miên ngẩn người, kịp phản ứng lại ý của người đàn ông, trong đầu nổ ầm một cái, chôn đầu lắp bắp nói: "Vậy... Vậy đi luôn bây giờ đi."

A a a, thật đáng ghét, hình như vừa rồi cậu lại hiểu lầm! Căn bản người đàn ông cũng không có ý đó với cậu!

Huhu..huhu, xấu hổ quá, cậu không sống nữa đâu!

"Được, vậy chúng ta đi." Yến Chấp Mạch cũng không biết tại sao người bạn nhỏ nhà mình lại thẹn thùng, nhưng anh cũng quen rồi, nói xong liền đứng lên, nắm tay Giản An Miên đi đến cửa phòng ăn.

Những người phục vụ đứng ngoài cửa chờ bọn họ đi tới thì đồng loạt mỉm cười củi đây: "Yến tổng và phu nhân đi thong thả, chúc hai vị có một buổi tối tuyệt vời."

Giản An Miên: "..."

Mắt thấy xung quanh đều có khách hàng tò mò nhìn qua, Giàn An Miên càng xấu hổ muốn chết, vội vàng bụm mặt dán sau lưng người đàn ông mà rời đi.

Sau khi lên xe, chẳng cần người đàn ông nhắc nhở, cậu đã chủ động ôm chặt e0 người đàn ông, hai tay mảnh khánh trắng siết chặt áo của người đàn ông, cả

khuôn mặt đều vùi vào sau tấm lưng dày rộng của người đàn ông.

Yến Chấp Mạch quay đầu nhìn thoáng qua người bạn nhỏ như chó con đang bám chặt trên người mình,khóe miệng không kìm được nâng lên, thấp giọng cười nói: "Ngồi xong, đi thôi."

Lúc này vừa vặn mặt trời xuống núi, những ánh đèn neon sáng chói cứ từng cái từng cái hiện lên, đèn đường mang màu cam ẩm, trời chiều trên đỉnh đầy cũng mang màu cam ẩm, cả thành phố dù làm từ kim cương hay xi măng thì cũng như bị ném vào lọ nước trái cây vàng vàng cam cam, dòng xe cộ thì như những bọt khí trào lên, nước chảy bèo trôi lái về phía quỹ đạo cố định ngày qua ngày.

Nhưng mà, Giản An Miên vòng tay quanh eo của người đàn ông, nhìn xe của bọn họ rời khỏi dòng xe cộ chen chúc nhau, chạy về phía bờ sông tĩnh mịch mà rộng lớn.

Tâm mắt lập tức trống trải, gió thổi qua mang theo mùi tanh ẩm ướt quét lên mặt, hơi lạnh, là mùi vị đặc trưng của mùa hè.

Yến Chấp Mạch dừng lại ven đường một chút, cúi đầu cầm hai tay trắng nõn của Giản An Miên: "Hình như hơi lạnh."

Giản An Miên ngừng lại, cảm nhận được tay mình đang cuộn tròn trong tay của người đàn ông, nói: "Không sao, tôi không lạnh."

Người đàn ông không nói nhiều, chỉ là lại dùng chân dài ngồi lên xe, kéo vạt áo trong quần ra, kéo hai tay lạnh buốt của thiếu niên ra trước mặt mình, nhét vào phần bụng nóng bỏng căng chặt của mình dưới vạt áo.

Hai tay Giản An Miên lập tức như bị bỏng, dòng nhiệt nóng hồi dọc theo lòng bàn tay thẩm thấu vào mạch máu, lan ra toàn thân, đầu cũng bốckhói.

"Ngài Yến, không cần..." Giản An Miên vội vàng muốn rút hai tay ra, lại bị người đàn ông dùng sức lực không cho phép gắt gao đè xuống.

"Bé ngoan, nghe lời, được không?"

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông truyền tới, kiên nhẫn thân mật dỗ cậu, giống như dỗ người bạn nhỏ.

Nhưng đối với người đàn ông, thiếu niên nhỏ này đúng là một người bạn nhỏ.

Đầu Giản An Miên ầm một tiếng, tai như ù đi tê dại cả một mảng, nửa người mềm nhũn.

Người đàn ông này vốn ngang ngược bá đạo, lại nhịn mà hạ tính dỗ cậu một lần, đã coi như là lòng từ bi.

Trong lòng Giản An Miên biết rõ, nếu như cậu không nghe lời, sau đó người đàn ông cũng sẽ không dịu dàng như thế nữa, chỉ có thể cực kỳ xấu hổ mà nằm hai tay thành quyền, cẩn thận từng li từng tí đặt trên bụng của người đàn ông, tận lực dùng diện tích nhỏ nhất để tiếp xúc với người đàn ông. Nhưng mà một giây sau, Giản An Miên liền nghe thấy tiếng trầm thấp hờ hững của người đàn ông lãnh khốc ra lệnh: "Mở bàn tay ra, đặt toàn bộ bàn tay lên."

Giản An hết cách, đành phải nghe người đàn ông, mở hai tay ra, run rẩy dán toàn bộ lên.

Xe lần nữa khởi động.

Nhiệt độ bên bờ sông giảm mạnh, gió sông lạnh buốt xẹt qua khe hở giữa cổ và bả vai, kỳ thực có chút lạnh.

Nhưng hiện tại Giản An Miên vô cùng nóng, huyết dịch cả người di chuyển rất nhanh, đầu cũng từng đợt choáng váng, gió đêm ẩm ướt chạm đến da cậu cũng lập tức bốc hơi.

Cậu chưa tưng thấy hình dáng cơ bụng của người đàn ông, nhưng xúc cảm nơi lòng bàn tay lại chặt mà co dãn, còn nóng, có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp của người đàn ông vì dùng lực mà đường cong căng cứng, sức lực mạnh mẽ mà đầy sức sống, tràn ngập mười phần mị lực nam tính. Lỗ tai như không thông, cái gì cũng không nghe thấy, đầu đội mũ bảo hiểm, không nhìn thấy cái gì.

Thân thể lơ lửng giữa không trung, linh hồn cũng chạy theo cùng moto, như hòa vào gió sông.

Chỉ biết là chung quanh, trên trời dưới đất, cậu chỉ còn duy nhất người đàn ông này để dựa vào.

Cậu nghĩ, dáng vẻ hiện tại của cậu, chắc chắn cực đỏ.

Phía chân trời xa xôi, mặt trời giống như một viên máu màu cam to lớn, chìm trong nước sông yên lặng, lúc ẩn lúc hiện, kéo dài nhuộm đỏ toàn bộ con sông lớn.

Trời đất đều bị khảm lên một tầng ánh sáng rực rỡ màu mật ong.

Mà bên bờ sông trống trải tĩnh mịch, người đàn ông cao lớn trưởng thành cưỡi xe gắn máy, sau lưng chở một vị thiếu niên thẹn thùng ngây ngô, không nhanh không chậm lao trong gió.

Nhìn từ xa, hai hình bóng nho nhỏ chồng lên nhau như màu đen pixel, phản chiếu trong ánh hoàng hôn đỏ rực.

Mặt trời lặn, cả bờ sông nhuộm ánh đỏ.

Lại qua không biết bao lâu, lúc bọn họ đi ngang qua một cây cầu, nhìn thấy phía trước cách đó không xa có vài người đang đứng cạnh lan can cầu, chỉ trỏ xuống phía dưới.

Xe dừng trên cầu, Yến Chấp Mạch xuống xe, chỉnh lại quần áo, hỏi Giản An Miên: "Muốn đến xem không?"

Giản An Miên chỉ do dự một giây nói: đi xem xem."

Cậu không thích tham gia náo nhiệt, nhưng nếu như có người gặp phảikhó khăn, cậu cũng vui vẻ ra tay giúp đỡ.

Lúc này mặt trời đã xuống núi hắn, một tia nắng chiều cuối cùng cũng đã bị ánh trăng hấp thụ.

Ánh đèn neon hoa mỹ sáng chói lan vào trong nước, hóa thành từng mảnh đèn sông vỡ vụn, thành từng đợt sóng lăn tăn dao động trên mặt nước.

Trong lúc Yến Chấp Mạch dừng xe, lại có hai chiếc xe điện và xe đạp đi ngang qua cũng ngừng lại.

Bọn họ cùng đi qua, cúi đầu xem xét, thấy ba đứa trẻ cấp hai đang nắm tay nhau giẫm lên đá vụn trên ghềnh bãi, định với cái gì đó ở giữa bãi đá, dáng vẻ lung lay sắp ngã, vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể rơi xuống nước sông.

Mà sau lưng mấy đứa trẻ này có một con chó đất hung dữ vẫn sủa loạn nãy giờ.

"Thế này quá nguy hiểm rồi! Mau Gọi mấy đứa nhỏ này quay lại đi!"

"Này..... mấy đứa phía dưới kia! Mau lên đây! Cẩn thận bị nước sông cuốn đấy!"

Mấy bạn nhỏ này nghe thấy tiếng la vậy mà giơ cánh tay lên làm điệu bộ phất tay cự tuyệt, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong bãi đá.

Trong đó có một bạn nhỏ trượt chân, mông đặt phịch lên đá, đầy bùn với nước tung tóe lên người.

Tim Giản An Miên lập tức nảy lên, vô ý thức khẩn trương siết chặt tay của người đàn ông.

Yến Chấp Mạch sờ lên đầu cậu an ủi: "Không có việc gì, chúng ta đi xuống xem một chút, gọi mấy đứa nhỏ đó quay về."

Có một cầu thang nổi từ cầu xuống bãi đá, Yến Chấp Mạch trực tiếp nằm tay Giản An Miên cùng đi xuống.

Những người đi đường xung quanh thấy có người lớn đi xuống thì cũng không đi xuống nữa, chỉ ngó từ lan can xuống sốt sắng nhìn theo.

Đến rất gần rìa bãi đá mới nhìn rõ ràng, hóa ra là có một con chó sữa con hai ba tháng tuổi không cẩn thận bị kẹt trong khe hở ở bãi đá không ra được, còn con chó đất liên tục sủa loạn kia chắc là mẹ của con chó sữa con đó, theo sau còn có một con chó sữa con khác, chỉ là quá nhỏ, màu lông lại xám xịt, bọn họ đứng trên câu không nhìn thấy được.

Yến Chấp Mạch quay đầu nhìn về phía Giản An Miên, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của người bạn nhỏ muốn giúp lại không giúp được, nhéo nhéo tay của cậu, thấp giọng hỏi: "Muốn tôi đi giúp bọn họ không?"

Con mắt của Giản An Miên bỗng dưng trợn to, ngạc nhiên lại mong đợi nói: "Có thể chú?"

Yến Chấp Mạch sờ lên đầu Giản An Miên, hơi cúi người, giọng trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần Miên Miên nói để cho tôi đi, tôi liền đi, có được hay không?"

Hô hấp Giản An Miên xiết chặt, cậu liếm môi một cái, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, giống như là nằm lấy một cọng cỏ cứu mạng, hai tay cầm tay người

đàn ông, đôi mắt đen nhánh tràn ngập chờ mong cùng tín nhiệm nâng lên, khẩn cầu: "Ngài Yến, cầu ngài giúp tôi một chút, có được hay không?"

Yến Chấp Mạch thỏa mãn,khóe miệng hơi cong, chỉ một chữ: "Được."

Nói xong, anh liền buông lỏng tay thiếu niên, cởi giày cùng bít tất ra, xắn ống quần và tay áo lên, cuối cùng nhéo nhéo mặt Giản An Miên, nói: "Em cứ đứng ở chỗ này, nhìn tôi, không được chạy loạn, tôi rất nhanh sẽ trở về."

Nói xong, anh dùng chân trần giẫm lên nước sông lạnh buốt cùng tảng đá thô to, bước nhanh về phía sâu của bãi đá. "Ngài Yến, chú ý an toàn!" Giản An Miên bước lên hai bước, lớn tiếng nói.

Yến Chấp Mạch quay đầu nhìn qua Giản An Miên, cười cười, khoát tay nói: "Biết, tôi hiểu rồi."

Anh quay đầu lại, đi đến bên cạnh mấy đứa nhỏ, trực tiếp duỗi tay nắm lấy cổ áo sau của mấy đứa, xách từng đứa nhỏ sang một bên.

Những đứa nhỏ ngẩng đầu liền đồi diện với hai mắt tĩnh mịch lạnh nhạt của người đàn ông: "Đều tránh ra cho tôi."

Những đứa nhỏ đã bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào tức giận mạnh như vậy, từng đứa run lấy bấy núp ở đằng sau, giống ba con chim cút nhỏ đang chen thành một đoàn.

Giản An Miên: "..."

Thật là lạ, đây không phải là dáng vẻ bình thường của anh ấy sao?

Yến Chấp Mạch đẩy những đứa nhỏ ra sau, nhíu mày nhìn về chỗ sâu của bãi đá.

Nửa thân của chó sữa con ngâm trong nước, toàn thân ẩm ướt lách tách, bị đông cứng đến run lẩy bẩy, một bên cố gắng lắc lư chân ngắn nhỏ muốn bơi lên bờ,

một bên phát ra âm thanh yếu ớt. Yến Chấp Mạch nhìn chuẩn vị trí, chân dài đạp lên một tảng đá to, một tay vịn cạnh tảng đá, xoay người nhanh chuẩn ác một tay xách gáy chó sữa con lên, một loạt động tác nước chảy mây trôi, lưu loát lại soái khí.

Ba đứa nhỏ ở trên bờ hoan hô chúc mừng.

Giản An Miên thở dài một hơi, không dám loạn động, chỉ dám đứng tại chỗ trông mong nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, lúc khoảng cách còn có năm sáu mét mới bước nhanh tiến tới đón lấy, con mắt trong lóe sáng ngẩng đầu lên, giống như chó con vây quanh người đàn ông nói: "Ngài Yến, anh thật lợi

Con chó cai cùng chó con được Yến Chấp Mạch đưa lên bờ kia vẫn xoay quanh dưới chân Yến Chấp Mạch ngoắt ngoắt đuôi.

Ba đứa trẻ kia thực sự không nhịn được, cũng cả gan đi tới, lúc ẩn lúc hiện bên người Yến Chấp Mạch.

Đột nhiên Yến Chấp Mạch có cảm giác bản thân như bị sáu con chó con bao vây.

Một đứa trẻ gan lớn tiến lên mặt sùng bái Yến Chấp Mạch nói: "Cảm ơn chú! Chú thật lợi hại!"

Yến Chấp Mạch ừ một tiếng, nhét bừa chó sữa nhỏ trong tay vào trong ngực một đứa nhỏ, cầm giấy lau do Giản An Miên đưa tới, vừa lau tay vừa nhìn vẻ mặt của ba đứa nhỏ vui vẻ như đang ăn Tết, ngữ khí nghiêm túc lại lãnh đạm nói: "Về sau không được tự ý làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy, muốn làm thì phải nhờ người lớn giúp đỡ."

Giọng nói kia, thật giống như đang nói với cấp dưới – về sau đừng lại để cho tôi nhìn thấy loại rác rưởi này, nếu không thì cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi đi.

Ba đứa nhỏ lập tức thu lại vẻ mặt vui vẻ, từng đứa cúi đầu điên cuồng gật đầu, không dám nói câu nào.

Những đứa nhỏ đáng thương, còn chưa đi vào đời, đã sớm được nếm đòn đánh từ tầng cao nhất trong xã hội.

Yến Chấp Mạch lau tay sạch sẽ, nhìn chung quanh một chút, tự nhiên nhét rác vào trong ngực một đứa trẻ khác, chỉ vào Giản An Miên thản nhiên nói: "Còn có, Muốn cảm ơn thì cảm ơn em ý, là em ấy bảo tôi xuống nên tôi mới xuống,"

Ba đứa trẻ lập tức đồng loạt hô với Giản An Miên: "Cảm ơn anh!"

"Hử?" Yến Chấp Mạch dừng một chút, khẽ nhíu mày, giọng nói có hơi lạ, "Mấy đứa gọi tôi là chủ, nhưng gọi em ý là anh?"

Đứa nhỏ nuốt nước miếng một cái, rụt cổ lại, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn người đàn ông: "Đúng... Đúng vậy ạ?"

Yến Chấp Mạch nâng cằm, vẻ mặt lại có phần kiêu ngạo: "Sai bối phận rồi, em ý là phu nhân của tôi."

Giản An Miên: "..."

Vị nhân vật công chính này, hay là anh trực tiếp cầm loa thông báo cho toàn thiên hạ luôn đi!!

Ba đứa trẻ lần đầu tiên trong đời thực nhìn thấy chồng chồng cùng giới, từng đứa lập tức ngạc nhiên há to miệng, sự hiếu kỳ với chuyện mới mẻ này khiến chúng tách nỗi sợ với người đàn ông ra.

Vẫn là đứa nhỏ gan lớn kia, quan sát tỉ mỉ mặt Giản An Miên một chút, bỗng nhiên đỏ mặt, vẻ mặt hâm mộ, nhăn nhó nói: "Anh, dung mạo anh thật là dễ nhìn, sau này em lớn lên cũng muốn cưới một người vợ xinh đẹp giống anh vậy."

Mặt Giản An Miên phốc một cái đỏ lên, ngón tay đang nằm vạt áo của người đàn ông không tự giác cuộn tròn, mím môi, ngượng ngùng cười lại vui vẻ nói: "Cảm ơn em, em cũng rất đáng yêu."

Được khen, khuôn mặt của đứa nhỏ lập tức đỏ thành một quả táo lớn, dáng vẻ như hận không thể lập tức lớn lên để kết hôn với anh trai xinh đẹp này vậy.

Mặt Yến Chấp Mạch mặt lập tức đen lại.

Mẹ nó, khen thì khen, đây là vẻ mặt gì? Sao cứ nhìn chằm chằm vợ anh rồi đỏ mặt?

Yến Chấp Mạch lấy tay che mắt Giản An Miên, mặt không đổi sắc ấn Giản An Miên vào trong ngực mình, một mặt ngạo mạn mà nhìn bạn nhỏ này, dõng dạc nói: "Vậy em phải học tập thật giỏi, trở thành người lớn ưu tú giống như anh mới có thể có người vợ xinh đẹp như vậy để ý em, nếu không thì yêu cầu này của em quá quá cao, cao, chuẩn c bị tinh thần làm người độc thân suốt quãng đời còn lại đi."

Đứa nhỏ: "..."

Giản An Miên: "..."

Chó sữa mới vớt từ trong nước ra nên ướt sũng, run như cái sàng, nếu không lau khô chắc chắn sẽ bị bệnh.

Yến Chấp Mạch dứt khoát mang nó đến cửa hàng thú cưng để tắm rửa.

Đã tắm cho chó sữa nhỏ, tiện đưa con lớn cùng con chó nhỏ khác tắm cùng luôn.

Giản An Miên bị dị ứng lồng chó không dám đi vào, Yến Chấp Mạch sau khi đưa chó vào, để ba đứa nhỏ trông, mình thì ra bên ngoài tìm một cửa hàng đồ ngọt, lấy cho Giản An Miên một khối bánh ngọt rất nhỏ, một cốc nước ép trái cây tươi, một bên dùng di động xử lý bưu kiện một bên bồi những bạn nhỏ chờ bọn chó tâm xong.

Cơ thể Giản An Miên không hấp thụ được lac-to-za, nhưng cũng may chưa xảy ra gì nghiêm trọng, ngoại trừ không thể uống sữa bò sữa chua, vẫn có thể ăn một chút xíu đồ ngọt, chỉ là mỗi ngày lượng đường hấp thụ đều bị người đàn ông khống chế nghiêm ngặt.

"Bữa ăn lúc ban ngày đã ăn một chút đường, đây là khối cuối cùng của ngày hôm nay." Yến Chấp Mạch mỉm cười nhìn người bạn nhỏ hạnh phúc đến nheo mắt lại đang ăn một miếng bánh thơm ngọt, lãnh khốc vô tình hạ thông báo.

Giản An Miên dừng lại, lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy khối bánh ngọt nho nhỏ trước mắt này lại quý giá như thế, lúc đầu cậu chỉ cần cắn một miếng là xong, hiện tại không nỡ, dùng nĩa liếm từng chút một.

Yến Chấp Mạch thấy người bạn nhỏ thèm đến như vậy, sự xấu xa trong lòng lại ngo ngoe muốn động, cố ý hỏi: "Miên Miên, bánh gato ăn có ngon không?"

Giản An Miên chăm chú nhấm nháp, không để ý đếnkhóe miệng người đàn ông chợt lóe lên nụ cười xấu xa: "Ừm."

Yến Chấp Mạch nói: "Bỗng nhiên tôi cũng muốn ăn một miếng."

Giản An Miên trả lời không chút nghĩ ngợi: "Vậy ngài Yến cũng gọi một cái đi."

Yến Chấp Mạch chậm rãi ung dung nói: "Thế nhưng tôi muốn ăn cái này của em thì làm sao bây giờ?"

Giản An Miên sững sờ, cuối cùng ngẩng đầu lên, bên miệng còn dính một miếng bơ.

Yến Chấp Mạch nâng cầm Giản An Miên lên, dùng giấy giúp cậu lau sạchkhóe miệng êm ái, nhấp môi một chút, chọc chọc mặt cậu hỏi: "Không được sao?"

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông phóng to trước mắt, lông mi vừa dày vừa dài, từng chiếc rõ ràng, có thể nhìn rõ nếp nhăn trên mí mắt, nhìn xuống là đôi mắt thâm trầm đen nhánh đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt tràn đầy khao khát, tội nghiệp.

Giản An Miên không biết làm sao, bỗng nhiên đỏ mặt, lông mi che giấu rủ xuống, nội tâm chật vật lựa chọn giữa mỹ thực hay mỹ nam, cuối cùng cắn môi dưới, nhẹ nhàng đẩy đĩa trước mặt về trước mặt người đàn ông: "Vậy... vậy ngài Yến ăn miếng cuối cùng này đi."

Người đàn ông dịu dàng với mình như vậy, cũng chỉ muốn ăn một miếng bánh của mình thôi, nếu cậu không cho, cũng quá nhỏ nhen đi.

Mới... Mới không phải bởi vì người đàn ông đẹp như vậy lại đáng thương nhìn mình, lòng cậu mới mềm nhũn đâu!

"Ngoan vậy sao?" Yến Chấp Mạch nở nụ cười, sau đó cầm lấy nĩa của Giản An Miên, chọc miếng bánh gato cuối cùng lên, hé miệng làm bộ chuẩn bị ăn, "Vậy tôi än?"

"Ừm!" Giản An Miên trông mong nhìn qua, không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái.

Yến Chấp Mạch đột nhiên cười một tiếng: "Được rồi, ngài Yến đây chỉ đùa em thôi, không tranh của em đâu."

Giản An Miên sửng sốt một chút, một giây sau, trong miệng của cậu đã bị nhét vào một miếng bánh gato thơm ngọt.

Yến Chấp Mạch cười kéo cầm Giản An Miên một chút: "Sao vẫn thất thần, nhai hai cái đi."

Anh còn cố ý bẹp miệng hai lần cho Giản An Miên, giống như đang dạy người bạn nhỏ cách ăn vậy.

Mặt Giản An Miên nóng lên, vội vàng che miệng, hai ba lần rồi nuốt miếng bánh gato xuống.

"Vậy...ngài Yến, ngài không ăn sao?" Giản An Miên xoắn xuýt hai giây, giống như là quyết định, nắm tay nói, "Nếu như ngài muốn ăn, tôi... tôi giúp ngài đi mua một cái đi!"

Cậu là người sợ người lạ, vậy mà có thể chủ động giúp người đàn ông mua bánh gatô, thật khá tốt với người đàn ông!

"Không cần, nhóc sợ xã hộ, không làmkhó em." Yến Chấp Mạch trầm thấp cười cười, bỗng nhiên đè đầu Giản An Miên lại, khuôn mặt xích lại gần mặt Giản An Miên.

Hô hấp Giản An Miên xiết chặt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhắm mắt lại, hai tay chăm chú nằm lấy áo của người đàn ông, khẩn trương mím chặt bở môi.

Một giây sau, một hơi thở ấm áp chạm đến môi cậu, còn đặc biệt mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên thân người đàn ông.

Là... Là muốn hôn cậu sao?

Vì cái gì a! Cậu cũng đâu có làm gì đâu! Sao bỗng nhiên lại kích thích thú tính của nhân vật công chính rồi?

Chẳng lẽ... Là bởi vì dáng vẻ lúc cậu ăn bánh gato quá ngon, khiến người đàn ông thèm, nhưng người đàn ông không ăn được bánh gato, cho nên để cậu thay thế miếng bánh gato nhỏ đó, muốn nếm thử hương vị của cậu?!

Biết vậy vừa rồi nên dứt khoát nhét miếng bánh gato cuối cùng đó vào miệng của người đàn ông!

Không... Bất kể nói thế nào, có phải nụ hôn đầy của cậu sẽ không còn nữa không?

Aaaaaa!!!!

Nhưng mà, nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, ngược lại lại truyền đến tiếng cười trầm thấp từ tính của người đàn ông.

"Miên Miên, em nhắm mắt làm gì?"

Giản An Miên mở to mắt, trong mắt mê mang lại luống cuống, ngây ngốc a một tiếng.

Đầu ngón tay của Yến Chấp Mạch chạm vào đôi môi mềm mại của Giản An Miên, nửa bên lông mày hơi hất lên, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn cậu: "Nghĩ tôi định hôn em sao?"

Giản An Miên: "...?"

Này... Chẳng lẽ không đúng sao?

Chỉ thấy từ trong cổ họng của người đàn ông phát ra một chuỗi tiếng cười trầm thấp, sau đó đột nhiên xích lại gần miệng Giản An Miên, nhanh mà nhẹ ngửi ngửi một cái, sau đó tách ra, trong mắt đây đến sắp không chứa được ý cười, ngậm miệng nói: "Không cần ăn, tôi đã ngửi thấy, rất ngọt." Giản An Miên: ".

Hình như cậu... Lại hiểu lầm!

Hu hu hu, cá mập tha cậu đi bây giờ luôn đi!

Giản An Miên hít sâu một hơi, cố gắng mở to hai mắt, để phòng mình xấu hổ đến ngất đi,khó được chủ động nắm lấy tay người đàn ông, đỏ mặt kéo, điềm

nhiên như không 1 có việc gì nói: "Thời... Thời gian không sai biệt lắm đâu, ngài Yến, tôi... Chúng ta đi xem tình huống bên kia của bọn họ như nào đi!"

Yến Chấp Mạch nở nụ cười trầm thấp, nắm chặt hai vai nhỏ gầy của Giản An Miên, chỉnh cho người bạn nhỏ đang cùng tay cùng chân về đúng, sau đó nắm hai tay mềm nhũn của cậu trong lòng bàn tay, đưa Giản An Miên linh hồn đang chuẩn bị bay mất đi ra ngoài: "Chuyện dắt tay này, vẫn nên để người lớn làm đi, bạn nhỏ chỉ cần nghe theo thôi."

Hoàn mỹ làm cho một nhà ba chó thay đổi hoàn toàn, Giản An Miên suýt nữa không nhận ra được.

Chó con bị rơi xuống nước đang dính một đống bùn, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện đó như một quả bóng tuyết nhỏ.

Anh của Bóng Tuyết Nhỏ là Trắng Vàng Nhỏ, mẹ của bọn chúng thì càng đẹp hơn, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có tai và bốn cái móng vuốt là màu kim vàng, chóp đuôi cũng màu vàng, giống một con hồ ly xinh đẹp linh động với cái đuôi to.

Chó mẹ nhìn thấy Yến Chấp Mạch lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới, dùng cổ trắng như tuyết cọ cọ ống quần người đàn ông.

Yến Chấp Mạch mở bàn tay, chó mẹ lập tức ngẩng đầy ngửi mùi hai tay của người đàn ông.

Giản An Miên hâm mộ nhìn sang.

Yến Chấp Mạch vừa nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt của cậu bạn nhỏ muốn sờ lại không dám sờ, cười hỏi: "Muốn thử một chút không?"

Khát vọng trong mắt Giản An Miên sắp tràn ra, nhưng vẫn đau lòng lắc đầu: "Không được, sẽ bị ngứa."

"Không sao, em đưa tay cho tôi."

Giản An Miên nghi hoặc duỗi một tay ra.

Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó mở bàn tay của mình ra, kéo lấy mu bàn tay của cậu, đưa tới trước mặt Bóng Tuyết Nhỏ.

Bóng Tuyết Nhỏ tò mò ngẩng đầu, xích lại gần hít hà, vậy mà lè lưỡi, liểm lòng bàn tay của Giản An Miên một chút.

Đầu lưỡi chó sữa nhỏ ướt sũng, nóng hầm hập, nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay, cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Giản An Miên giật này mình, phản xạ có điều kiện thu tay về, nhưng mà một giây sau, cậu ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt đen nhánh còn lấp

lánh hơn sao trên trời, nói: "Ngài Yến, ngài nhìn thấy không? Nó liếm tôi!"

"Ừm, thấy được, " Yến Chấp Mạch dịu dàng sờ đầu Giản An Miên, "Nó rất thích em."

Chó mẹ nghiêng đầu nhìn bọn họ vài lần, bỗng nhiên cúi người ngậm chân Bóng Tuyết Nhỏ thả bên chân của Giản An Miên.

Yến Chấp Mạch dừng lại, ý tứ sâu xa nhếch miệng: "Chắc chó mẹ muốn em nuôi con của nó đấy."

Chính xác hơn, hắn là chó mẹ đã nhìn ra anh rất sủng thiếu niên này, thấy Giản An Miên thích con mình, cố ý đưa con cho Giản An Miên, muốn để cậu nuôi.

Chó mẹ biết cứ lang thang ở bên ngoài lúc đói lúc no thì không thể có một mái nhà ấm áp, nhưng nếu cùng lúc đưa hai con thì khả năng cao đối phương sẽ không muốn, cho nên có thể đưa một con tính một con.

"A... Nhưng mà tôi bị dị ứng, không thể nuôi." Giản An Miên vô ý thức nắm chặt tay người đàn ông, xin giúp đỡ nhìn về phía người đàn ông, đáng thương mà hỏi thăm, "Ngài Yến, làm sao bây giờ a?"

Đôi mắt của thiếu niên trong suốt ngây thơ, nhìn một chút có thể thấy tận đáy.

Mà bây giờ, trong đôi mắt xinh đẹp này lại tràn ngập sự tín nhiệm cùng ỷ lại với người đàn ông.

Trong lòng thiếu niên, người đàn ông này là sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới, không có việc gì mà người đàn ông này không thể giải quyết được.

Yến Chấp Mạch biết được điểm này, nội tâm thỏa mãn, cảm giác như đạt được thành tựu cực lớn, anh trấn an xoa bóp lòng bàn tay thiếu niên, cười nhẹ nói: "Không sao, tôi sẽ tìm người nuôi giúp em, lúc nào em muốn gặp nó thì gặp."

Yến Chấp Mạch nói xong lập tức Gọi điện thoại cho cháu trai mình Yến Thừa Vũ.

Anh nuôi đứa cháu này lâu như vậy, lúc này nên phát huy tác dụng rồi.

"... Alo? Chú... Chú?"

Yến Thừa Vũ đang chơi game ở kí túc xá thì nhận được điện thoại của Yến Chấp Mạch, bị dọa đến mức ném chuột chạy như bay ra ngoài, chẳng khác nào gặp ma, làm đủ trò chuẩn bị tâm lý, mới nuốt nước bọt cẩn thận từng li từng tí nghe điện thoại.

"Yến Thừa Vũ."

"Vâng!" Yến Thừa Vũ phản xạ có điều kiện đứng tư thế trong quân đội ở trong túc xá, đám bạn cùng phòng thấy vậy sửng sốt một chút.

"Ừm, là như vậy, Miên Miên nhìn trúng một con chó sữa nhỏ hai ba tháng, nhưng Miên Miên bị dị ứng, không thể nuôi, cho nên muốn tìm cháu thay mặt nuôi

một chút, cháu có nuôi được không?"

Yến Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn bàn đọc sách trước mặt, nội tâm một đám con mẹ nó chạy qua, chắc chú không nhớ rõ cháu còn đang đi học đây mà! Thuận tiện cái con gà! "Không có vấn đề, rất tiện! Coi như có mười con cũng không có vấn đề gì!" Yến Thừa Vũ nhiệt tình đáp lại nói.

Không quan tâm, chỉ cần là yêu cầu của nhân vật công chính, không tiện cũng phải thành tiện!

"Mười con thì không, sợ cháu không chăm sóc nổi." Yến Chấp Mạch dừng một chút, nhớ tới cái gì, hỏi, "Đúng rồi, bây giờ cháu ở chỗ nào? Ở bên ngoài hay ở nhà họ Yến?"

Yến Thừa Vũ: "..."

Bây giờ chú mới nhớ ra hỏi cháu ở chỗ nào à!

"Chú à, năm nay cháu là năm ba đại học, ngủ ở trong Kinh Đại." Yến Thừa Vũ sợ người đàn ông mất hứng, vội vàng vỗ bộ ngực biểu thị sự quyết tâm, "Nhưng chú yên tâm, cháu sẽ lén nuôi, chỉ cần lúc kiểm tra phòng trước khi ngủ nấp kỹ, không để lãnh đạo trường học phát hiện, túc quản sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, phòng bên cạnh ban đêm còn có tiếng chó sủa mà! Về phần bạn cùng phòng... Nếu bạn cùng phòng không đồng ý, cháu sẽ dọn ra ngoài ở, mời bảo mẫu chuyên môn chăm sóc nó! Tóm lại chú cứ yên tâm giao chó cho cháu là được!"

Cùng lắm thì... Cùng lắm thì cậu ta tiêu thêm tiền tiêu vặt!

Yến Thừa Vũ cắn răng.

Thật vất vả mới có cơ hội lấy lòng nhân vật công thụ chính, cậu ta nhất định không thể bỏ qua!

Nhưng bạn cùng phòng nghe thấy cuộc Gọi của cậu ta thì nhao nhao vẻ mặt ngạc nhiên vây tới:

"Cái gì? Cậu muốn nuôi chó?"

"Thật hay giả? Đực hay cái? Lông dài hay lông ngắn? To hay nhỏ? Được rồi, không quan trọng, chỉ cần là chó là được."

"Hắc hắc hắc chó sữa nhỏ, chó sữa nhỏ lông xù, mau mang về cho chú hôn nào, hắc hắc hắc..."

"A! Tôi muốn làm mẹ!"

Yến Thừa Vũ: "..."

Yến Thừa Vũ đấy đám bạn cùng phòng làm mất mặt này ra, thống khổ lau mặt một cái, hít một hơi sâu: "Chú, chú đã nghe chưa! Đám bạn cùng phòng của cháu đều rất hoan nghênh chó đến đây! Chú cứ yên tâm giao cho chúng cháu đi!"

"Được, cháu nuôi thử một tuần trước, nếu không được thì chú tìm người khác" Yến Chấp Mạch dừng một chút, "Chờ đã, cháu vừa mới nói đến... Kinh Đại?"

"Phải!" Yến Thừa Vũ khẩn trương hỏi, "Chú, Kinh Đại có vấn đề gì không?"

Nếu nhân vật công chính không thích Kinh Đại, cậu ta... lập tức nghỉ học!

Tóm lại, tuyệt đối không thể để một tai họa ngầm nào khiến nhân vật công chính có khả năng ghét cậu ta!

Trong lòng Yến Thừa Vũ âm thầm thề.

"Vấn đề thì không có, đúng lúc năm nay thím cháu là sinh viên năm nhất của Kinh Đại, em ấy nhát gan, tính tình cũng mềm, dễ bị (bắt nạt, bình thường cháu học ở trường thì quan tâm em ấy một chút, có bất kì chuyện gì thì liên hệ ngay cho chú."

Yến Thừa Vũ: "!!!"

Đậu, quên béng mất, hình như đúng là cậu ta học cùng trường với nhân vật thụ chính, trong tiểu thuyết, cậu ta ý vào địa vị của mình ở trường, cũng gâykhó

dễ cho nhân vật thụ chính không ít đâu!

Yến Thừa Vũ tranh thủ thời gian biểu hiện lòng trung thành, hận không thể cách điện thoại quỳ xuống dập hai cái với Yến Chấp Mạch: "Được được được, chú

yên tâm! Có cháu trông, đảm bảo không ai dám bắt nạt thím đâu!"

"Ừm, không tệ, " Thanh âm Yến Chấp Mạch nghe rất hài lòng, báo một địa chỉ, nói, "Bây giờ cháu lập tức tới vị trí này, mang chó con về đi, không cần mang gì cả, chú đã chuẩn bị kỹ càng đồ vật rồi, nếu cháu quyết định nuôi, mặt khác mỗi tháng chú cho cháu mười vạn tiền, cam đoan chó con được dùng đồ tốt nhất, còn thừa thì tự chảu lấy làm tiền tiêu vặt đi."

Yến Thừa Vũ: "!!!"

Đột nhiên một đêm chợt giàu!

Lần này Yến Thừa Vũ không chỉ muốn dập hai cái với Yến Chấp Mạch nữa, chỉ hận không thể cúng bái Yến Chấp Mạch, mỗi ngày quỳ lạy hai giờ, phủ hộ mình có thể thuận lợi sống đến cuối tiểu thuyết: "Được được được, xin chú yên tâm, cháu nhất định không phụ kỳ vọng, chăm sóc nó thật tốt, cho dù cháu chết đói cũng tuyệt không ăn một miếng của nó!"

Cúp điện thoại, Yến Thừa Vũ lập tức mở tủ đồ thay quần áo, cầm chìa khoá muốn đi ra ngoài.

Cả đám bạn cùng phòng nhiệt tình chạy đến:

"Yến Thừa Vũ, có phải cậu định đi đón con chó không?"

"Có thể đưa thêm tôi không? Người ta cũng muốn nhìn thấy chó mà ~ "

"Cho tôi theo với! Tôi cũng muốn đi!"

"Đi đi đi, đi cái gì đi? Để cho tôi mát cái!" Yến Thừa Vũ đấy đám bạn cùng phòng đáng ghét ra, ngón tay chỉ vào bọn họ, xụ mặt nói, "Tôi cảnh cáo các cậu, đây không phải chó của tôi mà là của thím tôi, chú tôi chỉ cho tôi thay mặt nuôi mà thôi, nhưng người ta quý nó lắm, một tháng cho từng này tiền thức ăn cho chó! Không phải tôi dọa các cậu, nếu đánh nó, bán các cậu sang Thái Lan thay đổi giới tính cũng không bồi thường nổi!"

Yến Thừa Vũ nói, giơ mười ngón tay lên.

Đám bạn cùng phòng nhao nhao há to mồm, hít sâu một hơi.

Một giây sau, những con mắt của bọn họ sáng lên, càng thêm nhiệt tình mà đi tới:

"Cái kia, Thừa Vũ, chú của cậu còn thiếu cháu trai không? Cái loại hết ăn lại nằm sẽ không giặt quần áo nấu cơm sẽ chỉ chơi game ấy? Nếu như không thiếu, thiếu người trông chó không? Thực sự không được, thì là sủng vật cũng không phải không thể đâu..." "Thêm tôi với!"

Yến Thừa Vũ một cước đá văng bọn họ: "Còn muốn cướp vị trí của tôi? Mấy người cút ngay!"

Cho dù thiểu sủng vật thật... Vậy cũng phải là cậu ta trước!

-----

Bóng Tuyết Nhỏ có chỗ dựa rồi, còn chó mẹ và một con chó sữa nữa cũng phải nghỉ cách đưa đi.

Ba đứa trẻ lập tức đều nói bọn họ muốn nuôi, nhưng ngay sau đó bị Yến Chấp Mạch lãnh khốc phê bình.

"Mấy người các em hiện tại chưa có cơ sở kinh tế, cái gọi là các em nuôi, thật ra lại là người lớn trong nhà các em nuôi, cho nên trước hết phải có sự đồng ý của người lớn trong nhà. Họ nói có thể nuôi thì mới có thể nuôi. Đừng nghĩ lén lút giấu diếm, mang về rồi nếu lúc đó người trong nhà không thích, bắt các em ném đi, các em sẽ làm gì?"

Những bạn nhỏ cũng không nhụt chí, đứng luôn tại chỗ gọi điện cho người nhà.

Trong đó có hai bạn nhỏ cũng đoán trước bị mắng một trận, lập tức ỉu xìu đầu thõng xuống.

Còn bạn nhỏ cuối cùng đã từng nuôi chó trong nhà, người lớn cũng không bài xích, làm nũng một chút liền đồng ý.

Còn con chó mẹ, cửa hàng trưởng của cửa hàng thú cưng nhìn khá thích, nhận nuôi luôn, dự định làm linh vật của cửa hàng bọn họ.

Một nhà ba chó bỗng nhiên bước lên cuộc sống đỉnh cao.

Một lát sau, Yến Thừa Vũ vội vàng chạy đến.

Yến Chấp Mạch mua một vài đồ vật cho chó ở ngay cửa hàng thú cưng, đưa một chút cho bạn nhỏ nhận nuôi, còn lại đóng gói để Yến Thừa Vũ mang đi cùng chó.

Anh còn để Yến Thừa Vũ và bạn nhỏ thêm phương thức liên lạc của cửa hàng trưởng, để thúc giục bọn họ tắm cho chó và tiêm phòng dại, tiện chuyển tiền cho

Yến Thừa Vũ luôn.

Yến Thừa Vũ tranh thủ thời gian cúi đầu khom lưng nói cám ơn, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Giản An Miên, cười đùa tí từng nói: "Thím à, chúng ta cũng thêm phương thức liên lạc đi, chắc thím chưa biết hai chúng ta cùng trường đấy! Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ hai ta có duyên a! Đương nhiên dù có duyên lớn đến đâu cũng kém hơn lương duyên trời ban của chú thím rồi! Đây là số của cháu, về sau nếu thím có chuyện gì thì cứ tới tìm cháu, muốn thăm chó cũng hoan nghênh tới lúc nào cũng được, phòng ngủ của cháu ở đằng sau mọi người! Đương nhiên nếu như thím không muốn tới phòng cháu thì GỌI thoai điện thoại để cho cháu ra, hoặc trực tiếp tới phòng của thím cháu đều OK! Chỉ cần thím thấy tiện là được!"

Giản An Miên thật sự không chịu được dáng vẻ chó liếm mặt của đứa cháu trai của nhân vật công chính này, trông chẳng có một chút tôn nghiêm nào cả, nên tranh thủ thời gian kết bạn rồi để cậu ta rời khỏi tầm mắt của mình.

Trên đường, Yến Chấp Mạch thấy vẻ mặt Giản An Miên trầm tư, sờ đầu cậu, hỏi: "Sao vậy? Đang lo lắng cho lũ chó sao?"

Giản An Miên dừng một chút, lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt của người đàn ông cao lớn, hỏi: "Ngài Yến, vì sao ngài không nuôi cả ba con chó luôn?"

Yến Chấp Mạch cười nhéo nhéo tay của người bạn nhỏ, đôi mắt rũ xuống vô cùng dịu dàng, lời nói ra lại vô cùng lãnh khốc: "Miên Miên, ngài Yến cũng không phải người lương thiện gì, phải biết, bởi vì em rất thích con chó sữa nhỏ kia nên tôi mới nguyện ý để Yến Thừa Vũ giúp chúng ta nuôi nó, với cả, trên thế giới có nhiều động vật nhỏ đáng thương như vậy, tôi không có khả năng gặp một con là nuôi một con, bây giờ nuôi một con là vì tôi nhìn thấy vẻ mặt của em."

"Còn có," Yến Chấp Mạch dừng một chút, nhìn cậu, nhàn nhạt nhếch miệng nói: "Em biết vì sao, tôi để Yến Thừa Vũ giúp tôi thúc giục đứa trẻ kia và cửa hàng trưởng tiêm vắc xin cho chó dại, lại không muốn đưa ít tiền tiêm cho chó mẹ và con chó sữa nhỏ còn lại không?" Giản An Miên nhìn qua người đàn ông, lắng lặng lắc đầu, gần như theo bản năng hỏi ngược lại: "Vì sao vậy?"

"Bởi vì, trên thế giới này, đồ có giá rẻ nhất chính là đồ miễn phí, phải biết thứ càng dễ đạt được lại càng không hiểu được sự quý giá của nó, cho nên phần tiền này tôi không thể bỏ ra giúp bọn họ, mặc dù với ta mà nói, chút tiền này không đáng kể chút nào, nhưng chỉ có để bọn họ tự mình kiếm đồ thì bọn họ mới càng có thể chăm sóc tốt cho chó được."

Giản An Miên bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cậu nhớ đến trong tiểu thuyết, nhân vật thụ chính vì từ nhỏ vừa nhìn đã yêu nhân vật công chính, cho nên khi nhân vật công chính đề nghị kết hôn hợp đồng với cậu ta, cậu ta mới không chút do dự đồng ý.

Nhân vật công chính không cần nỗ lực gì đã dễ dàng thu được tình cảm chân thật của nhân vật thụ chính.

Lập tức tùy ý giẫm dưới chân, tùy ý chà đạp lên nó.

Mà nhân vật thụ chính càng nỗ lực càng không nỡ bỏ, tựa như đầm chìm thành quen. Thế là chỉ có thể trở thành một con chó đi liếm, dù cho vết thương

chồng chất cũng không nguyện ý rời khỏi nhân vật công chính, là điển hình của tra công tiện thụ. Cái tình cảm chân thật của nhân vật thụ chính này đối với nhân vật công chính, chẳng phải cũng giống như lời người đàn ông vừa nói, như đồ vật có giá rẻ nhất trên thế giới sao?

"Ừm, ngài Yến nói không sai."

Giản An Miên nở nụ cười rất nhẹ với người đàn ông, lại như thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng cả ngày lúc này mới được thư giãn.

Kỳ thật, cũng không trách nhân vật chính nhận lấy sự chết tâm.

Cậu nhớ lại cả ngày hôm nay ở chung với người đàn ông, người đàn ông cao lớn trưởng thành này dịu dàng quan tâm như vậy.

Tử sợ cậu say xe, chở cậu bằng xe máy; đến lúc dùng bữa ăn, ăn hết đồ ăn còn lại của cậu; hoặc là vì cậu, xuống nước giải cứu chó sữa nhỏ bị rơi xuống nước... Đều có thể tuỳ tiện (bắt được trái tim bất kì của một vị thiếu niên ngây ngô nào đó. Đổi lại là nhân vật thụ chính, đã sớm tâm động vô số lần.

Vẫn may... vẫn may cậu kịp thời tỉnh táo lại, không rơi vào cái bẫy dịu dàng của nhân vật công chính.

Yến Chấp Mạch không hay biết bản thân đã tự bê đá đập chân mình, vẫn vô cùng đắc chí ngồi trước người bạn nhỏ.

Anh êm ái nắm tay nhỏ mềm mại của thiếu niên, tiếng nói trầm thấp dễ nghe, cười nói: "Đi thôi, thời gian không còn sớm, nên đưa phu nhân của ta về phòng đi ngủ."

"Được rồi, ngài Yến." Lần này, Giản An Miên mắt cười cong cong đồng ý, lòng dạ thản nhiên.

Mặc dù vẫn ngượng ngùng, nhưng không còn sợ nghe những lời gây hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống rồi.

Ban đêm trước khi ngủ, không biết làm sao mà Giản An Miên đột nhiên cảm giác mắt có hơi ngứa.

----

Ban đầu tưởng có thứ gì rơi vào mắt, cậu còn giơ cái gương tìm nửa ngày, nước mắt chảy nửa gương mặt, liền nghĩ thầm, mặc dù không tìm được cái gì, nhưng nước mắt cũng có thể đẩy thứ bẩn thỉu này ra, nên không có xen vào nữa.

Chỉ là một lát sau, đến đêm khuya, mắt của cậu lại ngứa hơn, còn dính nhơm nhớp, rất không thoải mái.

Nhưng giờ cậu buồn ngủ vô cùng, cũng lười đứng lên đào mí mắt, vừa ngủ vừa dụi.

Nhưng càng dụi càng ngứa, mí mắt cũng có vẻ sưng tấy, giống như rót nhựa cao su bên trong, trợn cũng không mở ra được, cũng không biết là buồn ngủ hay là làm sao, phiền đến muốn mạng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bối rối chiến thắng cái ngửa, cậu vuốt mắt ngủ thiếp đi.

Nhưng đến sáng hôm sau, Mục Tử Ông vừa nhìn thấy Giản An Miên đã cau mày hỏi: "Giản An Miên, sao mắt cậu lại như này?"

"Hả? Mắt tôi làm sao?" Giản An Miên chỉ ngây ngốc lặp lại một lần, theo thói quen xoa mắt, vừa quay đầu soi gương.

Không nhìn không biết, vừa xem đã giật mình.

Da mắt của cậu sưng giống như hai mắt của cá lớn, màu đỏ không bình thường từ da mắt của cậu lan hết xung quanh da dưới mí mắt, trong hốc mắt còn ẩm ướt lục cục, tia sáng vừa chiếu mắt liền muốn chảy ra.

Hạng Văn Tuấn trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt tối ngầm,khó được không có lên tiếng.

Mục Tử Ông nghi ngờ nói: "Giản An Miên, đêm qua cậu khóc à?"

Giản An Miên sững sờ: "Không có đâu."

"Sưng đến như thế này không giống do khóc lắm, xung quanh con mắt đều đỏ," Lưu Khải Trình cũng đi tới, đỡ kính mắt, híp mắt nhìn kỹ một chút, bỗng nhiên nói: "Giản An Miên, không phải cậu bị dị ứng đấy chứ?"

Dị ứng.

Cái từ quen thuộc này khiến Giản An Miên sững sờ.

Đúng, hôm qua cậu gặp ba con chó lang thang, mà thân thể của cậu dị ứng với lông chó.

Mặc dù cậu đã chú ý không đụng vào lông chó, còn mặc áo dài quần dài, đeo khẩu trang, sau khi trở về lập tức tắm rửa thay quần áo, nhưng cũng không thể chắc chắn trong không khí không có lông chó bay vào mặt của cậu, rồi bị cậu dụi vào trong mắt. "Giản An Miên, cậu như này cũng ghê quá rồi đấy, mau đến bệnh viện khám thử đi." Lưu Khải Trình nghiêm túc nói.

"Chờ một chút, tôi... trong ngăn tủ tôi có một ít thuốc kháng dị ứng, tôi uống đã..." Giản An Miên nói, vội kéo ngăn tủ ra nhưng không kéo được, mới ngần người nhớ ra phải dùng chìa khoá mới mở được, lại vội vàng mởkhóa vali tìm kiếm chìa khoá, rồi nhanh chóng rửa cốc đổ nước uống thuốc. Đây là lần đầu tiên Giản An Miên bị dị ứng kể từ lúc đi học, nên tay chân không khỏi có chút luống cuống.

Mục Tử Ông bĩu môi, bỗng nhiên đi qua, hô Giản An Miên một tiếng.

"A? Làm sao?" Giản An Miên lăng lăng ngẩng đầu.

Mục Tử Ông mở chức năng máy ảnh rồi giơ lên, chỉ vào khuôn mặt thảm thương của cậu rồi tách một tiếng, sau đó gửi ảnh chụp cho chồng của cậu. Giản An Miên: "...?"

Một giây sau, điện thoại của Giản An Miên đổ chuông.

Giản An Miên vội vàng nuốt cả thuốc cả nước trong miệng xuống, lại hoảng chân hoảng tay ấn nhận.

"Alo, ngài Yến?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạng Văn Tuấn ý vị không rõ nhìn sang cậu.

Giản An Miên không để ý Hạng Văn Tuấn có chút không đúng, cậu nghe thấy giọng vô cùng quan tâm của người đàn ông truyền tới qua điện thoại, lại còn nghe được tiếng bước chân đôn dập: "Miên Miên, nghe nói em bị dị ứng? Thế nào? Có ổn không? Thuốc uống chưa?"

Giản An Miên vô ý thức nhìn Mục Tử Ông một chút.

Mục Tử Ông không nhìn cậu, như không có việc gì đổ nước trong bình ra.

Giản An Miên xoay đầu lại, vô ý thức định dụi mắt, tay chuẩn bị chạm đến mắt mới phản ứng lại, cố gắng dựa vào ý niệm để kiềm chế, ngậm miệng, đáng thương nói: "Ừm... hình như khá ngứa, bây giờ ổn rồi, đã uống thuốc."

Cậu cũng không phát hiện, thanh âm lúc đồi diện với người đàn ông lại mềm như vậy, thật giống như đang làm nũng.

Ánh mắt Hạng Văn Tuấn lấp lóe, ngón tay dừng lại, lặng lẽ thả chiếc chìakhóa đã lấy ra vào lại ngăn kéo.

Phía bên kia điện thoại, Yến Chấp Mạch đã ngay lập tức từ chồi tất cả các lịch trình trong tay, nhanh chân đi đến cửa công ty, vừa nghiêm túc nói qua điện thoại: "Em ở trong phòng ngủ chờ tôi, tôi lập tức đi qua dẫn em đến bệnh viện." "Dạ."

"Ừm, bé ngoan, bây giờ em lên giường nằm đi, kéo rèm cửa lại, đừng để mắt nhìn ánh sáng sẽ bị chảy nước mắt, sau khi ngắt điện thoại thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt, chủ ý không được dụi måt, cũng không cần nhìn điện thoại, lúc em tỉnh lại tôi sẽ xuất hiện trước mặt em." Giản An Miên làm theo từng cái một.

Lên giường, kéo rèm lại, nằm trên giường xong, nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế không được dụi mắt. Giọng nói nhỏ lại dịu dàng của người đàn ông truyền tới từ đối diện: "Miên Miên, nằm rồi chứ?"

"Ừm, đã nằm xong."

"Được, vậy bây giờ tôi sẽ treo máy, em ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi qua, không cần làm gì, tôi sẽ đến ngay bây giờ."

Sau khi cúp điện thoại, Giản An Miên đặt điện thoại cạnh gối đầu, mình thì an tỉnh nhắm mắt lại.

Mục Tử Ông biết chồng của Giản An Miên định tới thì yên tâm, vui vẻ nhận lấy hồng bao, mang theo ấm nước chuẩn bị đi ra ngoài luyện quân sự.

Hạng Văn Tuấn đi cuối cùng, trước khi đóng cửa, ánh mắt u ám nhìn Giản An Miên đang nằm trên giường, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên Hạng Văn Tuấn dừng lại lại, sờ lên túi, nhíu mày nói: "Nguy rồi, hình như tôi quên mang theo chìa khóa!"

Lưu Khải Trình lơ đễnh: "Không sao, tôi có mang, dù sao lát nữa chúng ta cũng cùng nhau đi về."

"Không được, tôi vẫn nên quay về lấy thôi, " Hạng Văn Tuấn khẽ mỉm cười nói, "Các cậu đi trước đi, không cần chờ tôi đâu."

Nói xong, cậu ta không kịp chờ đã xoay người lại.

Mục Tử Ông đứng nguyên thẳng tắp tại chỗ, nhíu mày đưa mắt nhìn Hạng Văn Tuấn rời đi.

"Vậy chúng ta đi tiếp thôi." Lưu Khải Trình giật cánh tay Mục Tử Ông, nói.

Mục Tử Ông thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng. Nhưng mà khi thấy bọn họ chuẩn bị đến điểm tập hợp, Mục Tử Ông đột nhiên cũng dừng bước.

Không được, cậu ta vẫn không yên tâm, cậu ta phải quay về nhìn xem.

Lưu Khải Trình nghi hoặc nhìn về phía Mục Tử Ông: "Mục Tử Ông? Cậu làm sao vậy?"

Mục Tử Ông nhét ấm nước của mình vào trong tay Lưu Khải Trình, nhanh chóng nói: "Không có gì, đột nhiên tôi nhớ ra hình như tôi cũng quên mang theo cái gì đó, cậu cầm giúp tôi cái này đi trước đi, tôi cũng muốn quay lại một chuyến."

Nói xong, Mục Tử Ông cũng không đợi Lưu Khải Trình hỏi gì, quay đầu chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Hôm nay làm sao mà hết người một rồi người hai đều quên đồ vậy?

Lưu Khải Trình không hiểu gãi đầu một cái, cũng không để ý, cầm theo bình nước của Mục Tử Ông, tiếp tục đi tới hàng ngũ.

---

Phòng ngủ.

Hạng Văn Tuấn rón rén mở cửa, lại cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.

"Khục." Hạng Văn Tuấn làm bộ ho một tiếng.

Trong phòng không có âm thanh, có lẽ Giản An Miên đã ngủ thiếp đi.

Hạng Văn Tuấn gắt gao nhìn chắm chắm màn giường của Giản An Miên, khẩn trương nuốt miếng một cái.

Buổi sáng hôm nay, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ Giản An Miên bị dị ứng.

Con mắt đỏ rực, ngập nước mắt, giống như một con nai con vô cùng đáng thương. Nhìn xem liền...

Lúc đầu cậu không có ý định trở về, chỉ là, Giản An Miên lại dùng thanh âm như thế để nói chuyện.

Đêm hôm đó cũng thế, Giản An Miên cũng dùng giọng điệu dính người như thể gọi điện thoại, cũng không biết đến cùng đang nũng nịu với ai.

Cậu ta thực sự nhịn không được, vẫn muốn quay về.

Cậu ta đã nghĩ kỹ, nếu như Giản An Miên vẫn thức, lúc này coi như xong.

Nhưng nếu cậu đã ngủ thiếp đi...

Hạng Văn Tuấn không tự chủ liếm môi một cái, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, chậm rãi đi tới cạnh giường của Giản An Miên, từ từ vươn một cái tay về phía màn giường màu xanh hình bầu trời sao.

Nhưng tay của cậu ta vừa chạm đến cái màn giường màu xanh, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra.

Thân ảnh cao lớn của Mục Tử Ông xuất hiện tại cửa, thở hổn hển, đang nhíu chặt lông mày, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hạng Văn Tuấn, người đang có cử

chỉ không bình thường đứng cạnh mép giường của bạn cùng phòng đang bị bệnh, âm thanh nặng nề mà hỏi thăm: "Hạng Văn Tuấn, cậu định làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai