Chương 27: Phản Ứng - Quy Củ - Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

"Được rồi." Yến Chấp Mạch lưu luyến không rời buông lỏng thiếu niên trong ngực ra, đưa ngón tay cởi khẩu trang trên mặt thiếu niên xuống, để lộ một gương mặt ngây ngô đang đỏ lên.

Đáy mắt anh tối sầm, trên mặt lại như không có việc gì nhéo nhéo mặt của thiếu niên, cố ý nói: "Mới đi mấy bước đã nóng như này, yếu ớt thật đấy."

Giản An Miên chột dạ hạ tầm mắt, ánh mắt nhìn loạn, làm sao cũng không dám nhìn người đàn ông gợi cảm cường tráng trước mặt một chút.

Cậu bị nóng như thế này, rõ ràng là do người đàn ông...

Yến Chấp Mạch bỗng nhiên nói lời trong lòng: "Chẳng lẽ là bởi vì trông thấy tôi khỏa thân nên ngại sao?"

Giản An Miên mở to hai mắt ngẩng đầu: "Yến tiên sinh!"

Nhân vật công chính này... Sao có thể không biết xấu hổ như vậy cơ chứ! Cái từ khỏa thân này vậy mà cứ tùy ý nói ra!

Yến Chấp Mạch nhìn qua cơ thể khỏe đẹp cân đối của mình, cười nhẹ một tiếng, ánh mắt hài hước nhìn về phía Giản An Miên, đùa cậu: "Nhìn em phản ứng hơi lớn lúc nhìn dáng người tôi, có muốn tới sờ một cái không?"

"Không muốn!" Giản An Miên giật mình, đưa vèo hai tay giấu sau lưng, sự xấu hổ trào dâng trong lòng, lại sắp đến giới hạn sụp đổ, hận không thể may cái miệng của người đàn ông lại.

Phản ứng gì? Cậu phản ứng với cái gì cơ?? Cậu làm gì có phản ứng gì???

Nhân vật công chính đang nói linh tinh cái gì đấy!!

Người đàn ông không mặc quần áo, nói đơn giản chính là một cái máy hormone tự động biết đi.

Cơ bắp ở hai cánh tay của anh từng khối trồi lên, cơ ngực cơ bụng đầy đủ mọi thứ, đường cong lưu loát xinh đẹp, như điêu khắc vậy.

Cơ thể vừa tắm nước nóng xong tản ra hơi nóng ướt sũng và mùi hương cỏ của sữa tắm.

Hai đầu tuyến nhân ngư gợi cảm kéo dài từ phần bụng, dọc theo eo hông đến tận chỗ sâu trong khăn tắm

Mà chỗ tiếp theo càng sâu xuống, rất rõ ràng có...

Ý thức được mình đang xem cái gì, gương mặt Giản An Miên như bị đốt, vội vàng bối rối thu tầm mắt lại, một thiếu nam thuần khiết tim đập bịch bịch.

"Thật sự không muốn sờ sao?" Yến Chấp Mạch cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể khỏe đẹp cân đối của mình, bỗng nhiên duỗi một tay, chát chát sờ soạng một cái cơ bụng của mình, như nam yêu tinh đang câu dẫn thiếu niên ngây thơ, vừa cười đưa tay tóm lấy tay của Giản An Miên, muốn cho cậu sờ thử một cái: "Xúc cảm cũng không tệ lắm đâu."

"Tôi không sờ tôi không sờ tôi không sờ..." Giản An Miên nhảy dựng lên như thỏ, nhanh như chớp trốn ra đằng sau ghế sô pha, chỉ lộ ra hai con mắt to cảnh giác và tai nhuộm hồng, lắp bắp nói: "Muốn... Muốn sờ, anh tự đi mà sờ!"

Đùa à!

Nhân vật công chính rõ ràng là đang cố ý dùng cơ thể đẹp của bản thân để câu dẫn mình phạm tội.

Cậu mà chủ động ôm ấp yêu thương, nhân vật công chính liền có thể ngồi mát ăn bát vàng, giờ nếu như đánh gục cậu, ngày sau sẽ càng thoải mái.

Cậu...cậu sẽ không mắc lừa đâu!!

"Được rồi bảo bối, ra đây, không đùa em nữa." Yến Chấp Mạch trầm thấp cười cười, cũng không làm khó cậu nữa: "Mau vào phòng ngồi điều hòa đi, tôi đã điều chỉnh nhiệt độ cho hợp với em rồi, nếu cảm thấy cơ thể sền sệt không thoải mái thì đi tắm đi."

"Vậy tôi đi tắm đã!" Giản An Miên mau nói.

"Được" Yến Chấp Mạch cười nói: "Tôi đi thay quần áo khác, vali thì em không cần để ý đến đâu, lát nữa tôi sắp xếp lại, bộ đồ ngủ tôi sẽ để trên kệ trước cửa phòng tắm cho em, em tắm xong đưa tay ra là có thể sờ thấy."

Anh nói rồi lấy điện thoại di động ra: "Giữa trưa muốn ăn gì không? Tôi gọi cho em."

"Giống như lúc trước ăn trong phòng kia thôi." Giản An Miên thuận miệng nói, bây giờ cậu chỉ muốn mau chóng rời xa người đàn ông nguy hiểm trước mặt này.

"Được, tôi sẽ gọi cho em mấy món em thích nhất, chúng ta cùng ăn." Yến Chấp Mạch một bên gọi điện thoại cho phòng ăn, một bên phất phất tay với Giản An Miên: "Nhanh đi tắm rửa đi, chờ một lúc nữa đồ ăn sẽ đến, cẩn thận lạnh."

Giản An Miên lên tiếng, cúi đầu, bước nhanh như chạy trốn tới phòng ngủ của mình, ngay sau đó, một khắc cũng không dừng vọt vào phòng tắm.

Tân đến lúc vòi hoa sen mở ra, dòng nước ấm áp chảy xuôi từ gương mặt xuống đến trên thân, Giản An Miên nhắm chặt hai mắt, thét lên trong im lặng, gương mặt nóng bừng như sắp làm nước trở nên nóng hơn

Đây là lần đầu tiên khi xuyên sách... Cuối cùng, nhìn thấy da thịt của nhân vật công chính!

Mặc dù cậu cẩn thận không dám nhìn, nhưng lần đầu tiên nhìn thoáng qua, thật thật...

Những miêu tả khoa trương lại sắc tình trong tiểu thuyết đang liên tục hiện lên trong đầu Giản An Miên, cũng hiện lên hình ảnh thân thể khỏe đẹp cân đối thon dài của người đàn ông... Thế mà đều ứng với mỗi câu!

Vậy cái kia, như cái gì mà Kim Thương không ngã, một đêm bảy lần, kịch chiến đến hừng đông... lẽ nào cũng là thật?!

Giản An Miên bị dọa đến run một cái, từng đợt da gà dựng thẳng trên cánh tay, thân thể lại tựa hồ như càng nóng lên...

?

Đây là phản ứng kỳ quái gì?

Không, cậu không có phản ứng, chẳng có phản ứng nào cả, cậu làm gì có phản ứng gì?

Giản An Miên bỗng nhiên giơ vòi hoa sen lên, nhắm ngay mặt mình mà xả nước thật mạnh, trong miệng phát ra âm thanh ọc ọc ọc ọc, phải qua mười mấy giây mới cúi xuống, thở hổn hển một hơi thật dài.

Không được.

Nhân vật công chính muốn ngày với cậu, không được.

... Được thôi, nếu như nhân vật công chính muốn mạnh, cậu cũng không trốn thoát được.

Chí ít... Chí ít cậu không thể chủ động đưa tới cửa đi!

Hiện tại cậu đã bắt đầu ở chung với nhân vật công chính, chuyện giống như vừa rồi về sau có khi sẽ còn phát sinh rất nhiều lần.

Chắc chắn là đời trước cậu quá thanh tâm ít ham muốn, chưa từng thấy việc đời, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài có thể gọi là hoàn mỹ cực phẩm của người đàn ông giống với nhân vật công chính, lòng mới có thể rối như tơ vò.

Một lúc sau tắm xong, cơm nước cũng xong, cậu liền lên mạng tìm hiểu một chút đồ sáp của mỹ nam, nhìn nhiều để được thêm kiến thức.

Đỡ phải mỗi ngày đều vẻ hãi hùng khiếp vía này, cậu không có bệnh tim cũng sắp có bệnh tim rồi!

...

Trong lúc đó, bên ngoài phòng tắm.

Yến Chấp Mạch đi tới trước cửa cầm hành lý của Giản An Miên, nhớ tới bộ dáng ngây ngô thẹn thùng của thiếu niên vừa rồi, khóe miệng không kìm được cong lên một vẻ cưng chiều.

Chỉ mới nhìn thoáng qua thân thể của anh đã ngại như thế này rồi, như này thì anh làm sao có quyết tâm hung ác làm càng nhiều chuyện quá đáng hơn với thiếu niên đây?

Không quan trọng, dù sao cũng đã lĩnh chứng, còn nhiều thời gian.

Nhưng mà... Có vẻ thiếu niên rất hài lòng với cơ thể của mình?

Hừm, vậy về sau lúc anh trong nhà cứ mặc ít đồ thôi là được, thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Sắc Cẩu.

Giản An Miên tắm rửa xong ra, Yến Chấp Mạch đã sắp xếp xong vali của cậu.

Không bao lâu, đồ ăn cũng đến.

Hai người ăn cơm cùng nhau, đột nhiên Yến Chấp Mạch lại nói muốn dẫn Giản An Miên đi ra ngoài.

Giản An Miên ban đầu định về phòng ngủ lặng lẽ làm chuyện xấu thì đành phải quay bước chân, đàng hoàng ngồi trên ghế salon chờ ở phòng khách.

Nửa giờ sau.

Yến Chấp Mạch dừng xe gắn máy một bên, Giản An Miên xuống nhìn, kinh ngạc nói: "Đó là... Chợ Hoa Điểu?"

Chỉ nhìn phía đối diện đường cái có một cái lều lớn có diện tích vô cùng lớn đứng sừng sững, đứng ở cửa nhìn vào bên trong là có thể nhìn thấy có rất nhiều lều nhỏ và gian phòng trong cái lều lớn đó, những tiếng chim hót không ngừng truyền đến bên tai.

Người xung quanh đi tới, trên tay của rất nhiều người đứng bên trong đều cầm l*иg chim và lẵng hoa mới mua, mười phần ầm ĩ.

"Đúng, bên kia chính là chợ Hoa Điểu, " Yến Chấp Mạch cười đáp: "Nhưng bên trong khắp nơi đều là lông chim với phấn hoa, chúng ta sẽ không đi vào."

Yến Chấp Mạch nói, giơ hai cánh tay cẩn thận tinh tế kiểm tra lại khẩu trang của Giản An Miên, dắt tay cậu: "Đeo lại khẩu trang, chúng ta đứng ngoài chợ cá nhìn xem."

Bên ngoài lều lớn cũng có rất nhiều cửa hàng nhỏ, Giản An Miên bị Yến Chấp Mạch dắt vào một cửa hàng bể cá nhìn có vẻ sạch sẽ chỉnh tề nhất.

Trong ngoài cửa tiệm đều trưng bày bể cá rất lớn, nhiều con cá cảnh với màu sắc rực rỡ bơi qua bơi lại ở bên trong phun bong bóng, trên kệ bày từng dãy bể cá xếp theo trình tự lớn nhỏ, trong ngăn tủ còn có các loại bảng hiệu đồ ăn cho cá.

"Chào...chào hai vị, đến mua cá à?" Cửa hàng trưởng nhìn qua người đàn ông trước mặt mặc một thân âu phục cao cấp giá cả đắt đỏ, khí thế cường đại cao lớn, đang nắm bàn tay của thiếu niên ăn mặc tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, thận trọng xoa xoa lòng bàn tay dính nước lên tạp dề trước mặt.

Trong lòng ông ta đang thầm suy nghĩ, không biết đây là tiểu thiếu gia quyền thế nhà ai không đi tìm chuồng ngựa nuôi Hãn Huyết Bảo Mã, lại đi chạy đến cái chợ Hoa Điểu rách rưới mà xem cá?

"Ừm, " người đàn ông liếc người đàn ông trung niên có vẻ chất phác đàng hoàng trước mặt một chút, lộ ra một vòng mỉm cười thân thiện, theo thói quen khoác tay nói: "Ông không cần vội vàng, tôi tùy tiện nhìn xem thôi."

Cửa hàng trưởng: "..."

Lập tức càng căng thẳng hơn!!

"À, kia... Hai vị tiên sinh cứ nhìn xem, có chuyện gì thì gọi tôi." Cửa hàng trưởng lúng ta lúng túng cười cười, cực kỳ thức thời lùi ra sau cho cá ăn.

Yến Chấp Mạch cúi đầu nhẹ giọng hỏi Giản An Miên: "Có phải Miên Miên rất thích động vật nhỏ không?"

"Ừm, thích." Giản An Miên lập tức nghĩ tới một nhà bóng tuyết nhỏ, đáng tiếc cậu lại bị dị ứng lông chó, không thể nuôi.

Yến Chấp Mạch đương nhiên hiểu ý nghĩ của Giản An Miên, vén mái tóc hơi loạn nhưng mềm mại trên mặt của thiếu niên ra sau tai, không nhanh không chậm nói: "Miên Miên không nuôi được động vật có lông, nhưng có thể nuôi động vật không lông."

Giản An Miên dừng lại.

Yến Chấp Mạch xích lại gần cạnh tai của cậu, cười hỏi: "Thích cá con không?"

Giản An Miên cuối cùng kịp phản ứng, hiểu ý đồ của người đàn ông khi dẫn cậu đến đây.

Bỗng nhiên một dòng ấm áp liên tục dọc theo từ lỗ tai bị người đàn ông đυ.ng vào chảy vào trong lòng.

Giản An Miên cảm giác lỗ tai của mình nóng như bị hỏa thiêu, không tự giác nắm chặt ngón tay, ánh mắt loạn nhìn xuống đất nói: "Kia... Vậy để tôi đi xem một chút."

Yến Chấp Mạch ừ một tiếng, hô: "Cửa hàng trưởng."

"Đến đây đến đây!" Cửa hàng trưởng cứ liếc trộm bọn họ qua bể cá xuyên thấu lập tức chạy tới, vô ý thức khom người một cái, xoa hai tay cười hỏi: "Ngài có gì phân phó?"

Yến Chấp Mạch không cảm thấy có gì không đúng, giọng điệu thản nhiên nói: "Phiền ông giới thiệu cho tôi một chút loại cá đẹp nhất ở đây."

Anh dừng một chút, có cũng được mà không có cũng không sao bổ sung một câu: "Giá cả không quan trọng, đẹp mắt là được."

Ánh mắt của cửa hàng trưởng sáng lên, lập tức đồng ý, vội vàng dẫn hai vị khách quý đến bể cá hoa mỹ lớn nhất trong tiệm của bọn họ ở phía trước, ba hoa chích chòe thổi phồng.

Yến Chấp Mạch thỉnh thoảng nhàn nhạt ừ hai tiếng, luôn chú ý trạng thái của bạn nhỏ bên cạnh, thấy cậu dù nghe rất chăm chú, lúc nhìn cá con mắt cũng sáng lấp lánh, nhưng như chỉ là đơn thuần thưởng thức cảnh đẹp, cũng không có ý muốn mua về nhà.

"Thế nào? Đều không thích sao?" Yến Chấp Mạch đặt bàn tay mình trên lưng Giản An Miên, dịu dàng nói: "Nếu như nơi này không có cá hợp ý, chúng ta đi xem tiệm khác."

Giản An Miên lắc đầu, thật ra hứng thú nuôi cá của cậu cũng không lớn, chỉ là không muốn từ chối ý tốt của người đàn ông.

Ánh mắt của cậu nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên rơi vào một bể nuôi rùa đen nhỏ ở bên trên.

Cửa hàng trưởng đã nhìn ra người đàn ông khí độ bất phàm chủ yếu đi bồi thiếu niên nhỏ xinh đẹp này, liền vội vàng cười cúi đầu xuống, nhẹ giọng thì thầm mà hỏi thăm: "Vị Tiểu tiên sinh này thích rùa nhỏ sao?"

Nghe thấy giọng nói nhỏ của bác cửa hàng trưởng sát cạnh, Giản An Miên có chút hoảng.

"Vâng...cháu nhìn một chút." Giản An Miên mơ hồ nói, bởi vì không quá quen nói chuyện với người xa lạ, vô ý thức rụt lại phía sau người đàn ông.

"Được, vậy chúng ta đi qua nhìn một chút." Yến Chấp Mạch lập tức nắm Giản An Miên đi qua.

"Rùa nhỏ chỗ chúng tôi đều rất khỏe mạnh! Mỗi ngày theo thời gian quy định đổi nước cho ăn, dọn phân và nướ© ŧıểυ, rửa mai rùa, tôi không nói điêu đâu, mấy con rùa nhỏ được mua trong tiệm của tôi chỉ cần cứ nuôi theo lời tôi dặn, thì không cso chuyện không sống nổi một năm!" Cửa hàng trưởng lại bắt đầu tài biểu diễn của mình.

Giản An Miên nghe câu được câu không, chợt nhìn thấy một con rùa đen nhỏ rất đặc biệt.

Những con rùa đen nhỏ khác đều muốn bò ra bên ngoài chậu thủy tinh, giống như lời cửa hàng trưởng nói, vô cùng hoạt bát hiếu động, có vẻ rất khỏe mạnh.

Nhưng chỉ có một con rùa đen nhỏ, một con rùa lẻ loi trơ trọi ghé vào trong một nơi hẻo lánh, nhắm mắt lại lặng yên phơi nắng.

"Ngài thích con này sao?" Cửa hàng trưởng chú ý tới ánh mắt của Giản An Miên, lập tức đi tới, nâng tay về phía con rùa nhỏ đó.

Giản An Miên còn chưa kịp ngăn cản, cửa hàng trưởng đã đưa con rùa vô tội vừa phơi nắng vừa đi ngủ từ trong chum nước ra, đặt ở trên mặt đất.

"Ngài đừng nhìn nó vừa rồi nằm sấp không nhúc nhích, thật ra nó rất khỏe mạnh! Rùa nhà chúng tôi đều khỏe mạnh, là con rùa khỏe mạnh nhất cả khu này, hàng năm tổ chức cuộc đua rùa chạy, rùa nhỏ nhà chúng tôi đều đạt hạng nhất! Giấy khen vẫn còn treo trên tường đó!"

Cửa hàng trưởng chỉ dàn giấy khen phía sau tường mà mình đã tích lũy qua nhiều năm như vậy, tiếp tục kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía nói:

"Con rùa nhỏ này là lười thôi, lười nhất trong tiệm của chúng tôi, không cần động thì sẽ không động, tính cách còn hơi rụt rè, đặc biệt không thích kết bạn cùng các rùa con khác, chỉ thích làm một con rùa nhỏ lặng yên nằm phơi nắng, hoặc là lẻ loi trơ trọi đi ngủ ngay tại nơi hẻo lánh đó, nhưng nếu như muốn nó động, nó vẫn là có thể động, không tin ngài nhìn xem!"

Như sợ Giản An Miên không tin, cửa hàng trưởng tranh thủ thời gian dùng sức gõ gõ xác rùa nhỏ, rùa nhỏ lập tức bị dọa đến bò loạn khắp nơi.

"Ngài nhìn ngài nhìn, nó chạy khá nhanh, chỉ là cần thúc giục sau mông của nó một chút."

Giản An Miên: "..."

Chỉ thấy cửa hàng trưởng đẩy rùa nhỏ một chút, rùa nhỏ liền nhảy mãnh liệt về trước một đoạn đường, lại đẩy một chút, lại nhảy lên một đoạn.

Cứ thế bốn năm lần vừa đi vừa về bốn, rùa nhỏ dù khỏe cũng càng lúc càng yếu, khoảng cách đoạn nhảy cũng càng lúc càng ngắn.

Đến cuối cùng, rùa nhỏ này vậy mà rướn cổ lên, dùng sức ủi đầu trên mặt đất một chút, bẹp một tiếng, lật mình ra, ngửa mặt lên trời nằm trên mặt đất, triệt để nằm ngửa không nhúc nhích.

Giản An Miên: "..."

Cái này nhìn kỹ là không hiểu chuyện gì xảy ra?

"Hầy, lại thế này rồi, " cửa hàng trưởng thở dài nói: "Lúc bắt đầu còn có thể thúc giục một chút, chạy được hai lần, liền hoàn toàn không muốn động đậy, đẩy thế nào cũng không đẩy được, ngài lật nó mà xem, nó sẽ lật mình trở về, ngài nhìn."

Cửa hàng trưởng vừa nói, vừa không ngừng lật xác rùa nhỏ về, rùa nhỏ cũng không cam chịu yếu thế lại lật lại, dáng vẻ quyết định muốn nằm ngửa đến cùng.

"Ngài nhìn, ngài nhìn, lười muốn chết! Lật được là bất động! Nếu không phải vì thế, những khách chú ý cũng sẽ không hiểu lầm nó có bệnh gì, không chạy nổi, còn thích lật bụng, dáng vẻ muốn chết không muốn sống, vậy nên không bán được."

Yến Chấp Mạch liếc qua người bạn nhỏ bên người không hiểu chột dạ cúi đầu xuống, nắm tay đặt lên môi ho nhẹ một tiếng, ôm lấy bả vai Giản An Miên, xích lại gần hỏi: "Thích nó sao?"

Giản An Miên nắm tay áo người đàn ông, chỉ vào con rùa nhỏ đang ngửa cái bụng trên mặt đất không nhúc nhích chờ chết, phồng miệng lên, âm thanh buồn bực nói: "Yến tiên sinh, tôi muốn mua nó."

"Chắc chắn? Không muốn nhìn con khác?"

"Không nhìn, tôi muốn nó."

Hừ, rùa nhỏ rõ ràng đáng yêu như thế, một đám người không có thẩm mỹ gì hết, vậy thì cậu đem rùa về nhà mình nuôi.

"Được, vậy mua nó." Người đàn ông giải quyết dứt khoát.

"Được, tôi đi bọc lại cho hai vị." Cửa hàng trưởng vội vàng nhặt con rùa nhỏ đang giả chết nằm trên mặt đất lên.

Giản An Miên cùng Yến Chấp Mạch cũng đi theo.

Cửa hàng trưởng hỏi: "Hai vị, trong nhà có bể cá không? Hay có muốn mua lại bể cá khác không?"

Yến Chấp Mạch rất trung thực đảm nhiệm làm ống truyền lời giữa thiếu niên và người xa lạ, cúi đầu hỏi thăm Giản An Miên: "Có nhìn thấy cái mình thích không? Chọn rồi thì đưa cho tôi xem."

Giản An Miên ngắm từng cái trên kệ, một bên thì thào nói nhỏ: "Không cần quá lớn, có một cái ổ nhỏ là được, dù sao nó cũng lười động..."

Nói xong, cậu lập tức nhìn trúng một cái bể cá nhỏ hình cầu tròn vo, chỉ vào nó nói: "Vậy cái kia đi, tròn trịa nho nhỏ, thật đáng yêu, chắc chắn nó sẽ thích."

Yến Chấp Mạch nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Miên Miên, em thật là hiểu rõ nó."

Giản An Miên: "..."

Vị nhân vật công chính này, anh có ý gì? Muốn mắng cậu lười nhác giống rùa đen thì cứ nói thẳng là được sao? Không cần ám chỉ!

"Không có ý gì, " Cửa hàng trưởng lau lau mồ hôi, có chút lúng túng nói: "Bể cá này có thể hơi nhỏ."

Giản An Miên: "?"

Yến Chấp Mạch giúp Giản An Miên hỏi: "Rùa đen này còn lớn nữa sao? Còn cần bể cá lớn như thế nào?"

Cửa hàng trưởng lập tức cảm giác mồ hôi trên đầu càng nhiều: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là nhìn hai vị cũng không giống thiếu tiền, có thể sau khi mua một con rùa đen, sẽ còn mua thứ khác, như sân gác, lọc khí này, đèn tia tử ngoại, còn mấy cái trang trí trong nước như mấy cái cỏ rồi tảng đá, rồi lại thả mấy con cá con làm sạch nước này, cuối cùng hai ống thông nước, bể cá này chẳng phải lập tức không đủ chỗ sao?"

Giản An Miên: "..."

Yến Chấp Mạch: "..."

Rất thực tế.

...

Cuối cùng rùa nhỏ vẫn được thu về một tòa biệt thự xa hoa rộng lớn —— một bể cá lớn có chiều dài bằng hai tay của Yến Chấp Mạch lúc mở ra.

Dù sao bể cá cũng to như thế, Giản An Miên liền tùy ý mua thêm đồ vật trong đó.

Ngoại trừ một cái bể cá, Giản An Miên còn mua vài cục đá bảy sắc cùng cây rong, làm vật phẩm trang trí.

Bể cá chia làm hai tầng, đường ranh giới là một cái sân gác dài hơn nửa bể cá.

Sân gác là một cái khung trong bể cá, leo lên bằng một cái thang dây, lơ lửng trên mặt nước, mặt sân gác lắp một chiếc đèn tia tử ngoại, vừa tiện bổ sung tia tử ngoại cho rùa nhỏ ở trong phòng, tự do tắm nắng.

Bên cạnh cái thang dây là cái thang trơn bóng, rùa nhỏ có thể từ trên sân gác trượt vào trong nước.

Bên dưới sân gác mới để một cái phòng hình con ếch xanh, xanh mơn mởn để trú, là phòng ngủ với giường nhỏ của rùa nhỏ.

Ngoài ra, biệt thự xa hoa rộng lớn còn có rất nhiều lót nhiệt, không khí ấm, đèn tia tử ngoại, ống lọc khí...

Thức ăn của rùa nhỏ có thức ăn cho rùa, cá khô, đồ đông lạnh...

Còn có các thứ linh tinh khác, ví dụ như thuốc dự bị, tấm lưới, nước thuốc ổn định, chất điện giải để gãi...

Cuối cùng như cửa hàng trưởng nói, thả vài con cá con làm sạch bể, đảm bảo nước luôn trong sạch.

Biệt thự lớn thoải mái dễ chịu như vậy, thấy Giản An Miên rất nhanh đã động tâm, hận không thể tại chỗ biến thân thành một con rùa nhỏ, đi vào nằm ngửa!

Một con rùa nhỏ, chỉ cần hai mươi đồng tiền.

Nhưng cái biệt thự lớn của nó với mấy thứ bên trong, cộng lại là bỏ ra mấy ngàn...

Lần này cửa hàng trưởng kiếm được đầy túi, đứng ở cửa tiệm, cười vẫy tay tạm biệt hai vị kim chủ ba ba.

Bởi vì quá nhiều đồ, Yến Chấp Mạch trả tiền trước, gọi chuyên gia tới lấy, mình thì trực tiếp đưa Giản An Miên về nhà.

Trong nhà thêm một vị thành viên mới, nhưng khung cảnh yên lặng cũng không có biến hóa nào.

Thành viên mới giống như một con sủng vật phiên bản Giản An Miên, mỗi ngày đều cùng bồi Giản An Miên ngủ một chút, đời này giống như ngoại trừ đi ngủ thì chẳng có tài gì khác, nhưng lại rất dễ nuôi.

Giản An Miên càng nhìn rùa nhỏ thì càng thích, phảng phất nhìn thấy một cậu khác trên thế giới.

Nếu không phải cậu sợ mình ngủ thϊếp đi, xoay người một cái sẽ đè bẹp rùa nhỏ, cậu đã đưa rùa nhỏ lên giường mình cùng đi ngủ rồi.

Cũng không biết nếu như Yến Chấp Mạch biết Giản An Miên có suy nghĩ này, có thể tại chỗ nuốt sống luôn rùa nhỏ hay không...

Ban đêm trước khi ngủ, Giản An Miên cầm điện thoại di động lên, luôn cảm giác có vẻ mình đã quên phải làm chuyện gì đấy.

Được rồi, đã quên thì tức là nó không quan trọng.

Vẫn là ngủ thôi.

...

Một đêm ngủ ngon.

Sáng ngày thứ hai, Giản An Miên vậy mà nhìn thấy dì Vương ở dưới tầng.

"Dì Vương, sao dì đến đây vậy?"

"Hiện tại Tiểu tiên sinh phải ở nhà một mình, Yến tổng cố ý gọi tôi tới chăm sóc cho cậu, " Dì Vương dừng một chút, nhìn qua bể cá, cười nói: "Còn có rùa nhỏ của cậu Tiểu Giản nữa."

Giản An Miên bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, như là dì Vương bây giờ phải chăm sóc cho hai Giản An Miên vậy.

Giản An Miên ngồi xuống bàn ăn, nhìn xung quanh một chút, ồ lên một tiếng: "Yến tiên sinh đâu ạ?"

"Cậu Yến lại đi công tác rồi, " Dì Vương nhẹ giọng thì thầm giải thích nói: "Bởi vì hôm qua Tiểu Giản muốn dọn nhà, cậu Yến không yên lòng, cho nên nửa đường cố tình quay về một chuyến, trên thực tế còn chưa xử lí xong chuyện đâu, bây giờ lại phải quay về với công việc, có lẽ phải một tuần nữa mới có thể trở về."

Giản An Miên đã quen với việc người đàn ông thỉnh thoảng biến mất, hỏi rõ ràng, liền bắt đầu chăm chú ăn cơm.

Vân vân.

Giản An Miên dừng lại.

Nhân vật công chính lại không có ở đây, cái này chẳng phải là mang ý nghĩa phòng này lại chỉ còn lại có một mình cậu sao?

Quá tốt rồi! Thời gian tự do chỉ có một mình cậu đã đến rồi!

Nếu cậu muốn ngủ chỗ nào thì cứ ngay tại chỗ đó đi ngủ!

Cậu muốn ngủ trên giường, hay cậu lười thì ngủ trên ghế, cậu muốn ngủ trên ghế salon, cậu muốn ngủ trên thảm, cậu muốn trải chiếu trên bệ cửa sổ đi ngủ, cậu muốn tại...

Chờ thêm chút nữa, hôm nay... Là thứ hai a!

Sinh viên đại học năm nhất không chỉ học sớm, còn có buổi tối tự học, chương trình học mỗi ngày còn dày.

Nói cách khác, ngoại trừ giữa trưa cùng ban đêm, cậu cũng không có cơ hội làm người lười ngủ trên ghế, ngủ trên salon, ngủ trên thảm, trải chiếu ngủ trên bệ cửa sổ...

Mà giữa trưa với ban đêm, cậu chỉ muốn ngủ trên giường.

Vậy cái phần tự do của cậu này, thật là hiu quạnh mà!

"Tiểu Giản, sao vậy?" Dì Vương lo lắng mà nhìn xem đứa nhỏ này vừa cười lại muốn khóc, chẳng lẽ thân thể không thoải mái sao?

"Không sao, " Giản An Miên dừng lại, ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, nói, "Cháu gửi tin nhắn cho ngài Yến đã."

Hai phút sau.

Giản An Miên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn dì Vương:

"Dì Vương, tuần này đành phiền dì chăm sóc cho rùa nhỏ hộ cháu với."

Nệm mấy chục vạn đồng tiền của cậu! Cậu phải quay về!

...

Vào lúc ban đêm.

Mục Tử Ông trợn mắt nhìn Giản An Miên cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sững sờ hỏi: "Giản An Miên? Sao...sao cậu lại trở về rồi?"

Cái đồ chơi này sao vẫn có thể chạy nhảy lung tung vậy?

"Yến tiên sinh đi công tác rồi, phải sau một tuần mới có thể trở về." Giản An Miên đứng tại cửa phòng tắm, mỉm cười, từng chữ từng chữ không vội không chậm giải thích nói: "Tôi đã thương lượng với Yến tiên sinh rồi, sau này chỉ cần anh ấy đi công tác, tôi sẽ về túc xá ở, nếu như anh ấy ra khỏi nhà nhưng là vào thứ bảy cuối tuần, thì một mình tôi ở bên ngoài, nếu như anh ấy không đi công tác, vậy liền mặc kệ là ngày gì, tôi đều sẽ ở cùng anh ấy."

Cứ như vậy, cậu đã có thể thỏa thích ngủ trên cái nệm mấy chục vạn này, cũng thực hiện nguyện vọng thứ bảy cuối tuần ở nhà một mình nằm ngửa khắp nơi, đồng thời cũng thỏa mãn yêu cầu chỉ cần người đàn ông ở nhà nhất định phải ở trong phạm vi tầm mắt của người đàn ông.

Perfect!

Mục Tử Ông: "?????"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai