Chương 28: Quốc Họa - Tường Vi - Ông Nôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Thời gian đi học luôn luôn yên bình và chọn vẹn.

Giản An Miên không tham gia hoạt động bất kỳ một câu lạc bộ nào, tiết thể dục cũng không, trừ việc mỗi ngày phải đến phòng học ra thì cơ bản không bước ra khỏi cửa, cũng coi như một ngày trôi qua thanh tịnh.

Chớp mắt đã đến ngày nghỉ Quốc Khánh.

Năm nay Tết Trung thu và Quốc Khánh sát ngày nhau nên được nghỉ mười ngày, nhưng cũng làm tất cả mọi người sướng đến phát rồ rồi.

Ngày nghỉ bắt đầy từ thứ sáu, những buổi chiều thứ năm bọn họ không có tiết ở trường học, cho nên rất nhiều người sáng thứ năm đã soạn quần áo cho vào vali xách tới phòng học, tiếng chuông vừa vang đã kéo vali chạy vội ra khỏi trường, leo lên xe buýt, chạy thẳng đến bến xe. Yến Chấp Mạch cuối xe gắn máy, đón Giản An Miên trở về biệt thự của mình.

Dì Vương cũng đi cùng theo, tiếp tục ở nhà chăm sóc cho Giản An Miên.

Về phần con rùa, Yến Chấp Mạch đặc biệt sắp xếp một người bảo vệ mỗi ngày đúng giờ đến ký túc xá trong trường học để chăm sóc.

Lúc ăn cơm Yến Chấp Mạch đột nhiên hỏi Giản An Miên: "Ngày mai em có dự định gì không?"

Giản An Miên làm gì có dự định nào, đi ngủ tính không? Liên buồn bực lắc đầu.

Người đàn ông này đã hỏi vậy có lẽ là có sắp xếp gì đó cho cậu.

Muốn có ngày nghỉ đầu tiên cũng không được.

Hu hu đau lòng quá đi.

Giản An Miên bĩu môi, mất hứng chọc chọc đũa, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta định đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, đã lâu rồi chưa đi thăm bà nội." Yên Chấp Mạch cười nhéo nhéo cái miệng đang phình lên của người bạn nhỏ: "Miên Miên, ngày mai đến viện dưỡng lão với tôi thăm bà nội đi được không? Lần trước gặp mặt, bà nội có vẻ thích Miên Miên lầm."

Giản An Miên vừa nghe thấy muốn đi thăm hỏi bà nội, vẻ không vui lập tức biến mất, cậu có ấn tượng rất tốt với bà cụ vừa dịu dàng lại hoạt bát kia.

Bà nội của nhân vật công chính khiến cậu nhỏ lại một vài người già ở bệnh viện mà đời trước cậu có quen biết.

Dù tuổi tác đã cao, nhưng bọn họ vẫn duy trì như cũ hướng tới cuộc sống mà mình yêu quý, tâm thái lạc quan vừa vui tươi,

Mặc dù bản thân Giản An Miên rất cả mặn, nhưng cũng rất bội phục những người trên giới có nội tâm mạnh mẽ mà cứng cỏi như vậy. "Được, vậy cùng đi thăm bà nội thôi." Giản An Miên không chút do dự đồng ý, dừng một chút, hỏi: "Bà nội có thích hoa hay động vật nào không?"

Lần trước đi thăm bà nội, cậu đã không chuẩn bị lễ vật gì rồi, lúc này cậu nhất định phải chuẩn bị cho tốt.

Có nhân vật công chính tỉ mỉ chăm sóc, bên đó bà nội chắc chắn không thiếu thứ gì, cũng không cần cậu lại đi mua thêm đồ dùng nữa.

Cậu cũng không có năng thiếu gì khác, vậy về một bức tranh tặng bà nội đi.

Đời trước cậu từ lúc sinh ra đến khi chết đều nằm ở bệnh viện, cái gì cũng không làm được, mỗi ngày trừ việc viết tiểu thuyết, đọc tiểu thuyết, xem anime, phim truyền hình, thì chỉ còn vẽ tranh.

Vẽ tận gần 20 năm, chắc là nhìn được hạ?

"Sao vậy? Miên Miên muốn tặng hoa cho bà nội à?" Yên Chấp Mạch hiểu lầm ý đồ của Giản An Miên, cười nói: "Bà nội thích hoa tưởng vị, bởi vì năm đó lúc ông nội tỏ tỉnh với bà nội đã dùng hoa tường vị, còn về động vật nhỏ thì không cần đâu, bên viện dưỡng lão cũng không tiện chăm sóc lâm."

"Hoa tường vì à... Được." Giàn An Miên chống cằm như có điều suy nghĩ.

Thật ra cậu không thường vẽ tranh về hoa, về phần Quốc họa, cậu về nhiều tranh về phong cảnh núi sông hơn, nhưng nếu muốn cậu vẽ tranh thoại, có lẽ cậu cũng có thể vẽ được,

"Nếu như Miên Miên muốn tặng hoa, lúc đó tôi sẽ nhờ bảo tiêu hỗ trợ dẫn đi là được, em dị ứng với phần hoa, không cần chạm vào đâu, hiểu chứ?" Yến Chấp Mạch nói,

bỗng nhiên đưa tay rút đôi đũa sắp đâm vào căm trong tay Giản An Miên ra, lại cầm giấy vệ sinh xoa xoa dầu bên trên, một mặt bất đắc dĩ cười cười: "Còn có, lần sau lúc

đang suy nghĩ vẫn đề, nhớ kỹ bỏ đũa ra, cần thận lại đâm vào mắt."

Gián An Miên vô ý thức sờ lên câm, trên mặt lập tức dâng lên vẻ thẹn thùng, há to miệng, ban đây định giải thích cậu không phải muốn tặng hoa, nghĩ lại, người đàn ông hình như còn chưa biết cậu biết về đầu, không bằng lặng lẽ vẽ rồi quay đầu dọa người đàn ông giật mình, liền đồng ý úp úp mở mở, tiếp tục vùi đầy lặng lẽ ăn cơm.

Dùng bữa xong, Yến Chấp Mạch đi vào thư phòng để xử lý công việc.

Trong tay Giản An Miên có phương thức liên lạc của bảo tiêu, bình thường nếu có dặn dò gì cũng có thể nhờ chạy giúp.

Lúc này, cậu liệt kê một cái danh sách, nhờ một người ra ngoài mua một vài công cụ để vẽ giúp cậu rồi quay về. Buổi chiều hôm đó, Giản An Miên hiếm thấy không đi ngủ mà cầm cây bút vẽ đã lâu không dùng, chọn một bức ảnh về hoa tường vì đẹp nhất trên điện thoại di động, cấn thận vẽ lại.

Sáng ngày thứ hai.

Giản An Miên mang một đôi mắt thâm quầng, mộng du bước ra từ phòng ngủ, dọa Yến Chấp Mạch giật mình.

"Miên Miên, em... Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Hỏi xong vẫn đề này, bản thân Yến Chấp Mạch cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù mặt trời mọc từ dằng tây, tiểu thần ngủ nhà anh cũng không có khả năng mất ngủ chứ?!

Giản An Miên ngáp một cái dụi dụi con mắt, chậm nửa nhịp a lên một tiếng, kéo tay người đàn ông, hất cằm lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười đần độn: "Ngài Yến, anh đi cùng tôi, tôi cho anh xem một thứ này!"

"Xem gì mà thần bí thế?" Yến Chấp Mạch cười cười cùng chiều, mặc cho thiếu niên nắm tay mình, dẫn mình tới phòng ngủ của cậu, cuối cùng dừng trước bàn đọc sách của thiếu niên.

"Ngài Yến, anh mau mở ra nhìn đi!" Giản An Miên chỉ chỉ ống trục trên bàn sách, dùng một đôi mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn người đàn ông, nói xong không kịp chờ đợi, mũi chân sắp dính vào nhau.

"Được được, để tôi mở ra đã," Yến Chấp Mạch cưới bất đắc dĩ, vừa từ từ mở ống trục ra: "Đây là... tranh hoa tưởng vì?"

Vẻ mặt Yến Chấp Mạch kinh ngạc nhìn về phía Giản An Miên: "Đây là do em vẽ sao?"

"Đúng vậy." Lúc này Giản An Miên thúc giục, bây giờ ngược lại thấy có chút ngượng ngùng.

Cậu mau chóng liếc nhìn người đàn ông, lại vội vàng rủ lông mi xuống, mặt mình thì ửng đỏ, mấp máy môi một chút, thanh âm có chút nũng nịu: "Ngài Yến, anh cảm thấy có nhìn được không? Chính tôi cảm thấy vẫn có thể vẽ tiếp được..."

Chỉ nhìn thấy trên bức tranh, là một bụi hoa tường vì đang nở rộ.

Đóa hoa rập rạp toát vẻ kiều diễm, bút pháp tinh tế tỉ mỉ phác họa cánh hoa xinh đẹp của hoa tưởng vị, trên nhánh hoa có vết rằng cưa được dao ngần bên nhọn vẽ,

phảng phất như có một nữ tử xinh đẹp trơng nhu có cương, tao nhã mà không mất đi vẻ xinh đẹp, mĩ lệ thoát tục.

"Đẹp, thật đẹp..." Yến Chấp Mạch sững sờ nhìn bức tranh trước mặt có thể xưng là kinh diễm, vô ý thức nhìn thoáng qua bức tranh mẫu đơn treo bên cạnh bàn đọc sách.

Khó trách lúc ấy người bạn nhỏ lại cảm thấy hứng thú với tấm mẫu đơn này như vậy, hóa ra là để vẽ tranh, còn vẽ rất đẹp như vậy!

Yến Chấp Mạch từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tỉnh anh, mỹ thuật cũng có đọc lướt qua, mặc dù không tỉnh thông, nhưng có thẩm mỹ cơ bản.

Anh có thể nhìn ra được, bức tranh của người bạn nhỏ được vẽ vô cùng đẹp, cứ việc so ra kém bộ tác phẩm Quốc họa của đại sư trên tường, nhưng nếu như so với tác phẩm của những thanh niên hoa sĩ hiện nay, thành tựu chắc chắn không tầm thường.

"Miên Miên thật giỏi, vẽ rất đẹp!" Yến Chấp Mạch dùng hết sức lực tán dương, kéo thiếu niên vào trong ngực, đau lòng vuốt ve đáy mắt màu đen của thiếu niên, lại nhẹ

nhàng nhéo nhéo tay phải mệt nhọc của thiếu niên, nhỏ nhẹ nói: "Lẽ nào tôi hôm qua thức đến khuya sao? Vất vả cho Miên Miên rồi, Miên Miên nhà chúng ta thật lợi

hại!" HD- "Thật ra cũng không tính là quá muộn, vừa vặn trời rạng sáng thôi." Giản An Miên bị người đàn ông thổi phồng đến mức đỏ hết cả mặt, củi đầy, trong lòng lại không cầm được mà nhảy tung tăng.

Rất lâu rồi không hề động bút, tay không còn quen nữa, chiều hôm qua cậu phải vứt đi mấy chục tấm giấy mới tìm về cảm giác. Từ lúc cậu xuyên sách cho đến nay, cho tới bây giờ chưa bao giờ ngủ muộn như

Thật là vất vả!

Yến Chấp Mạch trìu mến sờ lên tóc của thiếu niên, trong đôi mắt bên trong ẩn giấu yêu thương, trầm giọng nói: "Bảo bối, em còn có bao nhiêu bất ngờ mà ngài Yến đây không biết vậy? Hửm?"

Giản An Miên vô ý thức run một cái nổi da gà.

Khen là được rồi, không cần trích lời của bà tống đâu!

Yến Chấp Mạch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kéo Giản An Miên đến trước mặt mình, nắm chặt hai vai nhỏ gầy của thiếu niên, cúi đầu nhìn vào hai con mắt trong suốt của

cậu, chân thành nói: "Miên Miên, tôi không lửa em, em rất có thiên phú, vẽ cực kỳ đẹp, cho nên em có muốn đi học vẽ tranh không, để phát huy hoàn toàn thiên phú của minh?"

Giản An Miên không kịp phản ứng: "Hả?"

Yến Chấp Mạch từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Không phải Miên Miên rất thích tác phẩm của Trường Tôn đại sư đúng không? Anh có thể trực tiếp bảo Trường Tôn Vĩnh dẫn dắt cho em, để ông anh ta thu em làm học trò, về sau em theo học Trưởng Tôn đại sư, học cho tốt, thế nào?"

Yến Chấp Mạch càng nói, càng cảm thấy đề nghị này có thể thực hiện.

Bây giờ người bạn nhỏ còn nhỏ như vậy, đã có thể sáng tác ra tác phẩm ưu tú như vậy, nếu như được học tập trong hệ thống tốt, đợi một thời gian, nhất định có thể đạt

được thành tựu không nhỏ!

Vừa vặn Trường Tôn đại sư cũng là họa sĩ Quốc họa, trong tay anh lại có sẵn giao thiệp với Trường Tôn Vĩnh, đây chính là cơ hội trời cho.

Miên Miên nhà anh ưu tú như vậy, đáng được toàn thế giới nhìn thấy.

Giản An Miên lại giật này mình, tranh thủ thời gian cự tuyệt: "Không cần không cần, tôi không quá muốn đi học vẽ tranh, tôi chỉ là tự vẽ chơi thôi, mang tính chất giải trí, thật không tính là có bao nhiêu lợi hại, cũng không cần đi quấy rầy đại sư người ta."

Cậu vẫn nhớ đến, vị Trường Tôn đại sư này, thế nhưng lại là cứu địch với thầy của ánh trăng sáng của nhân vật công chính. Nếu thật sự cậu đi bải, khó tránh khỏi không tiếp xúc với ánh trăng sáng.

Cậu vẽ bức tranh này chỉ là vì muốn bà nội vui vẻ, cũng không muốn sớm cuốn vào yêu hận tình cứu của nhân vật công chính với ánh trăng sáng đâu! Yến Chấp Mạch ngược lại là thật sự không nghĩ tới người bạn nhỏ sẽ từ chối, hơi sững sờ, vô ý thức nhíu nhíu mày.

Anh đặt người bạn nhỏ ngồi xuống trên ghế, mình thì nửa ngồi trước mặt người bạn nhỏ, cầm tay trắng của người bạn nhỏ, muốn thương lượng với cậu: "Miên Miên, Trường Tồn đại sư là đại sư đứng đầu trong nước về Quốc họa, nếu như em bái ông ấy làm thầy, đồi với em chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, không phải em thích vẽ tranh sao? Chúng ta học cho đẹp, chẳng lẽ không tốt sao? Hay là do Miên Miên không thích Trường Tôn đại sư? Không thích cũng không sao, đại sư đứng đầu trong nước cũng không chỉ có mỗi ông ấy, chúng ta chọn một người mà thích, sau đó đi bái sư, có được hay không?"

Người đàn ông nói đến những đại sư Quốc họa giống như đi chọn cải trắng được bán trong chợ bán thức ăn vậy, chỉ cần Giản An Miên nhìn trùng, là có thể lập tức đóng gói đồi phương về nhà ném vào trong nồi vậy.

Giản An Miên nghe được đây đầy mồ hôi, vội vàng trở tay nắm chặt tay người đàn ông, lo lắng nói: "Không phải, tôi chỉ là... chỉ là tự mình vẽ chơi thôi, không có ý định đào tạo sâu ở phương diện này đâu, sau này cũng không muốn theo ngành nghề hội họa, ngài Yến, anh cũng không cần thay tôi quan tâm đâu, thật đấy."

Lông mày Yến Chấp Mạch lập tức nhằn chặt hơn, há to miệng, còn muốn tiếp tục khuyên.

Nhưng mà ngay sau đó, anh bỗng nhiên có hơi dừng lại.

Không, anh không cần thiết phải như vậy.

Anh có quyền thể, thân thể khỏe mạnh lại Cường tráng, nhất định có thể sống đến một trăm tuổi.

Anh sẽ bảo vệ thiếu niên nhỏ của anh cả đời.

Mà thiếu niên nhỏ của anh, chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm chuyện mình thích nhất là được.

Cho tới bây giờ anh cũng không cần Giản An Miên phải trở thành một người ưu tú nào cả.

Anh chỉ cần cậu vui vẻ, khỏe mạnh, cùng một chỗ với cậu, cố gắng ở lại thật lâu trên thế giới này mà thôi.

Suy nghĩ trong lòng Yến Chấp Mạch bỗng nhiên tiêu tan.

Thần sắc trong mắt của anh không tự giác mềm mại hơn, cầm tay nhỏ của thiếu niên, dịu dàng cười nói: "Không sao, Miên Miên không muốn học vẽ tranh, vậy không học là được, chỉ cần Miên Miên vui vẻ là được rồi, nhưng về sau không được nhìn đến trễ như vậy, thân thể em đã không tốt, phải chăm sóc cho mình thật tốt, biết không?"

Giản An Miên thở dài một hơi, lập tức nhu thuận nhận sai: "Tôi biết rồi, về sau tôi không tiếp tục vậy nữa."

Mặc dù không biết tại sao người đàn ông nhanh như vậy đã bỏ đi ý nghĩ này, nhưng chỉ cần không đưa cậu đi học vẽ tranh là được.

Có thể là hôm qua không ngủ đủ, đầu óc chưa tỉnh lại, nhận sai xong, Giản An Miên càng nghĩ càng không cam tâm, vậy mà gan to bằng trời nhỏ giọng oán giận nói: "Còn không phải tại anh không nói sớm với tôi hơn là muốn đi thăm bà nội, bằng không tôi đã có thể sớm chuẩn bị một chút, nào sẽ chịu thức muộn như thể đâu...."

Yến Chấp Mạch cười như không cười nhìn qua cậu: "Miên Miên, em đang trách cứ tôi sao?"

Giản An Miên sững sờ, đầu óc vụt tỉnh lại, hận không thể xuyên về vài giây đồng hồ trước đó che miệng của mình. Tại mày nói chuyện mà không có đầu óc đấy!

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Giàn An Miên giống với chó con không cẩn thận cần chủ nhân một cái, sợ bị đánh, sợ hãi rụt cổ lại, ngón tay cần thận từng li từng tí túm lấy góc ảo của người đàn ông, tội nghiệp nhìn qua anh nói: "Ngài Yến, mong ngài đùng tức giận..."

Người đàn ông từ trước đến nay quyền cao chức trọng, lúc trước mỗi lần cậu không nghe lời người đàn ông, người đàn ông đã rất tức giận, bây giờ cậu vậy mà gan to bằng trời oán trách ch người người đàn đan ông, người đàn ông nhất định sẽ nổi trận lôi đình mất!

Nhưng mà một giây sau, chỉ thấy người đàn ông trầm thấp cười một tiếng, trong mắt dâng lên nồng đậm thú vị và hưng phấn, vuốt ve khuôn mặt đờ đẫn của Giản An Miên, cong khoe miệng nói: "Không sao, ngài Yến thích nghe Miên Miên mắng mình."

Giản An Miên: "...?"

"Nếu Miên Miên vẫn không vui, lại đánh hai cái cũng được, đến –" Yến Chấp Mạch bỗng nhiên dắt tay Giản An Miên, kéo lòng bàn tay đến đúng chuẩn mặt mình, không nhẹ không nặng vỗ một cái: "Ví dụ như thế này này."

Một tiếng bốp thanh thúy.

Giản An Miên trợn tròn mắt,

Yên Chấp Mạch cầm lấy tay nhỏ của Giản An Miên, thuận thể nhẹ nhàng cọ xát lên chỗ da bị đánh kia, ánh mắt đen như mực sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Giản An Miên, nhẹ nhàng nói: "Thế nào? Miên Miên nguôi giận chưa? Nếu vẫn chưa, , có thể đánh thêm lần hai này." Giản An Miên:

Bà nội! Bà nhìn anh ta này! Biến thái!

"Được rồi được rồi, không đùa em nữa, Miên Miên đừng sợ, nhìn em bị dọa kìa." Yến Chấp Mạch cười đứng lên, nhéo nhéo vẻ mặt hoảng sợ của người bạn nhỏ.

Anh không có gì hứng thú với M*, nhưng đùa người bạn nhỏ vẫn là có ý riêng.

(*)S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình hoặc người thích bạo lực tình dục người khác

M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình hoặc người thích được

"Lần này là ngài Yến không đúng, là ngài Yến không nói trước với Miên Miên, lần sau mà chúng ta định đi thăm bà nội thì anh cam đoan sẽ thương lượng trước với Miên Miên, để Miên Miên chuẩn bị sẵn sàng, có được không?"

"Không sao, tôi tha thứ cho anh!" Thiếu niên nhỏ hiển nhiên bị người đàn ông biến thái dọa sợ, vẻ hoảng sợ trong mắt chưa tán, ôm lấy bức tranh trên bàn, ánh mắt không ngỪNG Muốn bay ra ngoài cửa: "Bà nội... bà nội còn đang chờ chúng ta đấy, vậy chúng ta cũng lên đường nhanh chút đi!"

Yến Chấp Mạch nhịn cười: "Được, vậy thì đi thôi."

Người đàn ông vừa dứt lời, Giản An Miên liên giống như cơn gió nhỏ chạy đến trước cửa phòng, nhanh chóng mở cửa phòng, ôm bức tranh lao ra ngoài.

Nhân vật công chính thật đáng sợ, không chỉ muốn S cậu, hiện tại thậm chí còn muốn cho cậu S anh!

Có vẻ như một phút cũng không thể ở được trong căn phòng này nữa, cậu phải nhanh lên một chút đi tìm bà nội!

....

Bà năm nay đã 80 tuổi, mấy năm trước đã mắc Alzheimer, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, thân thể cũng yếu dần theo từng năm, nhất là hai chân, lúc trước còn ngã

nhiều lần lúc xuống tầng, về sau càng không tiện đi đứng hơn.

Để cho tiện chăm sóc, sau khi thuyết phục bà nội đồng ý, bà đã đi vào viện dưỡng lão.

Chuyện đầy tiên khi Giản An Miên bước vào phòng chính là lập tức mở bức vẽ ra, đưa cho bà nội nhìn: "Bà nội, bà nhìn xem, đây là hoa tường vi do cháu vẽ để tặng cho bà đó."

"Oa, thật xinh đẹp! Cháu thật lợi hại!" Tuổi của bà nội lúc này như ngày càng nhỏ hơn, một giây sau khi cầm bức vẽ lại muốn đưa tay Yến Chấp Mạch tranh thủ thời gian tay mắt lanh lẹ lấy bức tranh trong tay bà nội đi. cầm lấy bỏ hoa bên trong tranh.

"Cậu cướp tranh của tôi!" Bà nội sững sờ, vậy mà oa một tiếng khoc lớn, người bạn nhỏ như đang lắc lư tay chân của mình, khóc hét lên: "Cái này rõ ràng là người ta đưa cho tôi, dựa vào cái gì mà cầu muốn cướp bức tranh của tôi! Người xấu, trả lại cho tôi! Nhanh trả lại cho tôi!" Giản An Miên lập tức luống cuống lùi ra sau lưng của người đàn ông, gắt gao (biắt lấy góc áo của người đàn ông.

"Không có việc gì không có việc gì, không liên quan đến em, tôi dỗ một chút là được." Yến Chấp Mạch vội vàng vuốt vuốt tóc thiếu niên, một bên nhẹ nhàng thì thầm trần an bà nội, một bên dành thời gian quay sang Giản An Miên đau đầu nói: "Miên Miên, em ra bên ngoài tự chơi đi, tôi ở chỗ này bồi bà nội một chút, được không?" Giản An Miên thấy người đàn ông bận tối mày tối mặt, cũng không dám tiếp tục lưu lại nơi này để vướng bận, lập tức đồng ý.

"Ở bên ngoài chú ý an toàn, cứ luôn đeo khẩu trang vào, cẩn thận dị ứng với phấn hoa, có vấn đề thì nhớ gọi cho bảo tiêu, không giải quyết được liền gọi điện thoại cho tôi!" Yến Chấp Mạch ở sau lưng bổ sung.

"Được, tôi biết rồi."

....

Diện tích viện dưỡng lão rất lớn, Giân An Miên sau khi ra ngoài cũng không biết nên đi chỗ nào, trời nóng bức thế này, cậu cũng không có ý định đi dạo ở bên ngoài, vẫn là đi đền vườn hoa nhỏ lần trước gặp được em Nguyệt Nguyệt, dự định ngồi trong đó ngủ một giấc.

Cậu đến sáng mới ngủ được một ít, tám giờ lại dậy, toàn bộ mới chỉ ngủ có bảy giờ, thật đáng thương!

Cậu cần lập tức bổ sung giấc ngủ!

Kết quả lúc cậu đi qua đó, phát hiện nơi đó đã có một ông lão ngồi, trong tay bày biện một đống hoa tươi với dây leo, đang rất tốn sức mà bện thành một vòng hoa.

Ông lão có thể là nghe thấy tiếng bước chân, ừ một tiếng, đẩy kính lão, híp mắt ngắng đầu nhìn sang, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Giản An Miên.

Nội tâm Giàn An Miên hoảng sợ: Cứu mạng! Cậu với người lạ đang nhìn mắt nhau!

Giản An Miên vội vàng lúng túng cúi đầu xuống, ngón tay quấy lấy vạt áo của mình, hít sâu nói: "Xin lỗi đã quấy rầy, cháu đi bây giờ đây."

Ông lão này quả nhiên là trâu trong xã, cuộc đời thích giống loài nhất chính là con người, lập tức đứng lên, vẫy tay hướng Giản An Miên nói: "Khoan khoan khoan khoan, đừng đi chứ bạn nhỏ, gặp nhau tức là duyên phận, ngồi xuống bồi lão nói chuyện một chút đi."

Giản An Miên không chống đỡ được, đành phải cứng đờ ngồi xuống phía đối diện của ghế, hai tay ngay ngân đặt trên chân, con mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào, liền nhìn chằm chằm lên bàn hoa.

Vừa nhìn, cậu liền phát hiện... Trong này hoa có số lượng nhiều nhất đúng lúc chính là hoa tường vi, thật là trùng hợp.

"Thế nào? Những hoa này đẹp chứ?"

"Vâng... Đẹp lắm."

"Đương nhiên đẹp rồi" Ông lão bỗng nhiên xích lại gần, ngón tay cái chỉ chỉ lều hoa phía sau lưng, nhỏ giọng nói, nháy mắt ra hiệu với Giản An Miên, "Mới vừa ở nơi đó vụng trộm hái những bông hoa tươi mới nhất đây này, đoán chứng sáng nay vừa nở, phía trên còn đọng hạt sương, cậu nói xem có thể không đẹp được sao? Ha ha."

Giản An Miên: "..."

Cái này... Không hay lắm đâu?

Ông lão nhích người về, đẩy kính lào một chút, khí định thần nhàn nói: "Không có chuyện gì, viện dưỡng lão này có cổ phần của ông, cho dù ông có cho toàn bộ hoa của viện dưỡng lão này trọc hết, ặt, bọn bọn họ cũng chỉ có thể đi sau mông ông mà lấp đất thôi." Giản An Miên: "..."

Coi như cậu vừa rồi không nghĩ cái gì đi. "Anh bạn nhỏ, sao cậu một mình ở chỗ này vậy? Đến đây cùng ai sao? Đến thăm ai vậy?" Ông lão vừa vui tươi hớn hở đan vòng hoa, một bên thuận miệng lảm nhảm. "Thật ra không chỉ một mình cháu..." Giản An Miên lúng túng liếc sang hai hộ vệ áo đen đứng trong bụi hoa cách đó không xa.

Ông lão thuận nhìn sang: "..."

Ông lão đã hiểu, hóa ra đây là tiểu thiếu gia nhà giàu. Nhưng cũng không quan trọng, toàn bộ viện dưỡng lão này, không có ai giàu hơn ông.

Ông lão tiếp tục tán gẫu, hoặc là nói, là ông ta đơn phương tiện tay lbiắt một người bạn nhỏ vô tội tra hỏi hộ khẩu: "Kia, người bạn nhỏ cháu đi cùng ai đến thế? Đến tham ai vậy?"

Giản An Miên: "..."

Không trả lời câu nào có được không?

"Cháu... Cháu đến cùng người trong nhà, đến thăm bà nội." Giản An Miên nói không rõ ràng.

Nói thật, là theo chân cùng đi với chồng cậu, đến thăm bà nội của chồng cậu...

"A, bà nội sao, bà cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thân thể thế nào vậy?"

Giản An Miên: "...

Những tin tức này, nhân vật công chính cũng không có nói với cậu.

Giản An Miên đành phải vừa nhớ lại miêu tả trong tiểu thuyết, một bên gập ghềnh trả lời: "Bà nội châu, năm nay... à, chắc là tần 80 tuổi đi, thân thể bả không tốt lắm, chỗ không tốt nhất chính là hai chân, còn bị Alzheimer, không nhận rõ người..."

Ông lão càng nghe, thế nào lại cảm giác những miêu tả cảng giống người nhà ông vậy? Nhưng từ lúc nào ông đột nhiên có một đứa cháu ngoan xinh đẹp lại biết điều như vậy?

Đây là thằng con ngựa giống nào sinh cho ông vậy? Tại sao ông lại không biết?

Ông lão không ngừng động tác tết vòng hoa, đấy kính lão, quay đầu híp mắt quan sát tỉ mỉ lên Giản An Miên. Đôi mắt này tròn căng, vừa lớn vừa đen, như quả nho đen treo trên dây leo, thật là một búp bê xinh đẹp.

Chỉ là làm sao có cảm giác...

"Người bạn nhỏ, ông nhìn cháu có chút quen mặt nha..."

Cmn, người này sẽ không thật sự là cháu ngoan của lão đấy chứ?!

"Cháu... cháu là con nhà ai vậy?" Ông lão nuốt nước miếng, trông mong mà hỏi thăm.

Giản An Miên: "..."

Cậu phải nói cậu là ở nhà họ Yến, hay là nhà họ Tần đây?

"Cháu... Cháu họ Giản." Không quan trọng, cậu là người của nhà họ Giản. Ông lão chậm chạp gật đầu: "A, nhà họ Giản à..." Trong viện dưỡng lão này có người của nhà họ Giản sao?

Chờ một chút, trong viện dưỡng lão này không có, hình như nhà họ Yến bọn họ mới cưới vào nhà một người bạn nhỏ họ Giản.

A, hình như chính là cô vợ nhỏ của đứa cháu ngoan có tiền đồ nhất nhà mình...

Thế là, Giản An Miên đã nhìn thấy, ông lão lúc trước còn đang thì thầm nói nhỏ, sau đó sửng sốt một chút, rồi vẻ mặt dần dần trở nên mười phần khó mà miêu tả, đầu

cũng chậm rãi rũ xuống, cả người có lại thành một đoàn ở cạnh trong ghế, phảng phất muốn ẩn mình đi.

Giản An Miên: "...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai