Chương 32: Con Trai - Chơi Bóng - Say Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Yến tiệc của gia đình Yến sẽ kéo dài liên tục ba ngày.

Sáng hôm sau, Yến Chấp Mạch tới đánh thức Giản An Miên rời giường, sau đó đi xuống ăn sáng cùng mọi người.

Nói là bữa sáng nhưng giống bữa trà chiều tự chọn hơn.

Những chiếc bàn dài bày những chiếc chén đĩa sứ tinh xảo, bày đây đồ ăn nhẹ kiểu Trung Quốc, phương Tây hay Nhật Bản với nhiều màu sắc khác nhau, phục vụ khẩu vị của mọi người.

Trên bàn là trà trái cây tươi mát hương vị ngọt ngào, trong nồi đang sôi sùng sục sữa tươi vừa vắt từ trang trại vào buổi sáng, người giúp việc đứng cạnh máy ép trái cây, trên tay cầm trái cây tươi, tất cả đều là trái cây chín buổi sáng mới vửa hải từ trên cây xuống.

Giản An Miên không thể đụng vào là trà, cũng không uống được sữa, nên người đàn ông bảo người hầu ép cho cậu một cốc kiwi và nước tuyết lê, sau đó trộn với những khôi mật ong đặc, lại đun nóng trong nồi một lúc, phả vào mặt cậu tất cả đều là hương vị trái cây tươi mới và hương vị mật ong ngọt ngào.

Giản An Miên ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, ngậm một ngụm bánh crepe và bánh tảo ngọt ngào, vừa chậm rãi nếm thử mật ong ấm áp và ngọt ngào, bên tai còn có tiếng nhạc do ban nhạc gia đình đang chơi, hơi thở đều đầy ắp hương vị của chủ nghĩa tư bản đang suy tàn, hạnh phúc đến mức sắp thăng thiên. Có tiền tốt thật đấy.

Sau khi ăn sáng với Giản An Miên xong, Yến Chấp Mạch chuẩn bị đi nhận phỏng vấn của phóng viên.

Trước khi rời đi, Yến Chấp Mạch sở sở đầy Giản An Miên, nhấn mạnh: "Ăn xong thì tự mình về phòng chơi đi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, nếu có người Muốn nói chuyện với em thì em đừng để ý, trực tiếp về phòng là được rồi."

"Vâng, tôi biết rồi."

"Miên Miên ngoan, trưa nay anh sẽ quay về ăn cơm với em."

Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng chình lại khẩu trang cho bạn nhỏ một chút, rồi mới vội vàng rời đi.

Giản An Miên ngáp một cái, đang định quay về ngủ một giấc đến trưa, kết quả lúc đi ngang qua bàn ăn nhìn thấy một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang đứng bên cạnh bàn ăn, ngẩng cái đầy đen bóng, ánh mắt của cậu bé tập trung nhìn chằm chằm vào một miếng bánh ngọt nhỏ bên trên của cái kệ, chảy nước miếng.

Giản An Miên dừng lại một chút, không nói gì, cậu trực tiếp bước tới, lấy miếng bánh ngọt nhỏ đỏ xuống, đặt lên bàn ăn, sau đó muốn quay người rời đi.

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ trước mặt, chợt nhận ra đó là dành cho mình, trên mặt lập tức ngạc nhiên, rồi nở nụ cười, vội vàng bưng bánh ngọt nhỏ trên tay quay người lại đuổi theo Giản An Miên, lộ ra một nụ cười hồn nhiên và rực rỡ: "Anh ơi, cảm ơn anh!"

Hàng mi mành dài của Giản An Miên run lên, cậu lặng lẽ kéo khẩu trang trên mặt lên, che đi khuôn mặt hơi ửng đỏ vì xấu hổ: " không có gì."

Cậu nói xong rồi quay người rời đi.

Mới đi được hai bước đã nhìn thấy bên cạnh có một người phụ nữ vội vã đi tới, người phụ nữ đó lo lắng nhìn xung quanh trái phải, cuối cùng dán mắt vào trên người cậu bé, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nhẹ nhàng trách mắng: "Không phải mẹ đã bảo con ngồi đó đợi mẹ à? Sao mới chớp mắt một cái con đã biến mất rồi? Có phải không nghe lời không?" 1011

Cậu bé hoàn toàn không biết sai, ăn đến mức miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào; giơ chiếc bánh lên, lộ ra vẻ mặt ngây thơ và nụ cười ngốc nghếch: "Mẹ ơi, mẹ nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ mà anh trai xinh đẹp lấy giúp con này, ngon quá đi!"

Người phụ nữ sửng sốt, như có cảm giác mà nhìn xung quanh: "Anh trai nào?"

"Là người đó đó! Chính là người có dáng vẻ đẹp nhất kia!" Cậu bé giơ bàn tay mập mạp chỉ vào bóng dáng của Giản An Miên, nở nụ cười rạng rỡ.

Người phụ nữ nhìn theo hướng ngón tay của cậu bé, lập tức nhận ra thân phận của Giản An Miên, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Giản An Miên hít một hơi thật sâu, bước nhanh hơn rồi đi vào thang máy, chặn người phụ nữ nắm tay cậu bé định đi tìm cậu ở bên ngoài thang máy.

Nguy hiểm thật...

Suýt chút nữa phải nói chuyện với một người lạ rồi!

Chẳng trách sau khi ăn xong người đàn ông lại báo cậu nhanh chóng trở về, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!

Kể từ khi người đàn ông này trở thành người đứng đầy mới của Yến thị, hầu hết mọi người đều muốn có mỗi quan hệ với người đàn ông này, người đàn ông không dễ nói chuyện nên họ đã tìm đến cậu.

Lúc ăn cơm còn có người đàn ông che chở, nhưng ngay khi người đàn ông đó đi khỏi, những người đó lại lập tức muốn ra tay!

Giản An Miên thở dài trong lòng.

Cậu lắc đầu, cậu không quản được mấy chuyện này, còn không bằng đi ngủ.

Nhưng cậu không ngờ rằng sau đó đám người kia sẽ còn có nhiều hoạt động càng nháo loạn hơn.

....

Có thể việc Giản An Miên tương tác với cậu bé vào buổi sáng đã bị ai đó có ý đồ nhìn thấy.

Sau một buổi sáng lên men, không biết lời đồn đã biến thành cải gi.

Dù sao, sau bữa trưa, mẹ ruột của nhân vật chính công, một người có quan hệ không tệ với nhân vật chính, một người họ hàng đột nhiên tìm đến hai người, hỏi bọn họ có thích trẻ con không.

Giản An Miên và Yến Chấp Mạch đều trợn tròn mắt.

Người đó không nhận ra có gì không ổn, thân thiết lôi kéo tay nhân vật chính công, còn khuyên bảo nước hết hết cái: "Chấp Mạch, cậu xem hai người các cậu đều là đàn ông, không sinh được con, sao không chọn một đứa bé sơ sinh trong nhà chúng tôi đi, Ôm về coi nó như con của mình. Nếu nuôi thêm một đứa bé, sau này sẽ có sự đảm bảo đúng không? Cậu nói xem, làm sao một gia đình trọn vẹn lại không có con được? Ai sẽ chăm sóc cậu, lo ma chay cho cậu khi về già? Cậu xem, cậu đã gần gũi với mẹ từ khi còn nhỏ. Cậu xem, tất cả chúng tôi đều là những người thân thiết nhất với mẹ cậu, đều là người một nhà. Nếu cậu chọn một đứa nhỏ trong nhà chúng tôi về thì thân càng thêm thân, cậu cũng có thể yên tâm nuôi nó. Con cháu nhà tôi với con cháu nhà cậu không có gì khác biệt, chúng nó đều là đứa nhỏ của nhà chúng ta. Cậu nói xem có đúng không?"

Giản An Miên nghe xong thì nghẹn họng ngơ ngác nhìn.

Không thể đưa phụ nữ và đàn ông đến giường của nhân vật chính công nữa thì bắt đầy gửi trẻ con cho anh à?!

Thái dương của Yến Chấp Mạch giật giật, anh hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận trong lòng, cười gượng hỏi: "Vậy cậu có đề nghị gì không?"

Ông chủ này vừa thấy có hy vọng thì vui mừng đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Gần đây nhà chúng tôi không có trẻ sơ sinh hay trẻ nhỏ nào sắp chào đời, nhưng nếu Chấp Mạch Muốn..."

Ông ấy dừng lại một chút, đột nhiên đến gần một chút, xoa xoa lòng bàn tay thô ráp, hạ giọng, ngại ngùng nhăn mặt nói: "Hay là... để mợ của cậu sinh cho cậu một đứa nhé?"

Yến Chấp Mạch: "..."

Giản An Miên: "...??"

Thế không phải là em họ của nhân vật chính à? Nuôi em họ như con trai? Cậu, cậu nghe lại lời của cậu xem, đây là tiếng người à? Mí mắt của Yến Chấp Mạch giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu, cậu đã hơn sáu mươi rồi!"

Ông chú hét lên: "Hơn sáu mươi thì có làm sao? Chỉ cần Chấp Mạch muốn, sáu mươi tuổi cũng có thể sinh được! Sao thế? Khinh thường cậu à? Không phải cậu đang khoe khoang đầu, dù cậu lớn tuổi rồi nhưng vẫn rất khỏe! Nếu không tin thì hỏi dì của cậu..." in

"Cậu!" Yên Chấp Mạch lạnh lùng nhìn ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói ra chữ này, anh cười lạnh nói: "Tôi rất cảm kích lòng tốt của ngài, nhưng tôi và Miên Miên không cần con cái, huống chi là nuôi con cho người khác, còn chuyện người chăm sóc lúc già yếu và trước lúc lâm chung... Tôi không phiền cậu quan tâm đầu, tôi có tiền, cám ơn cậu!" onHD-14

"Ôi, không thể nói thế chứ, bỏ tiền ra thuê người làm sao có thể bằng với người được chính mình nuôi nấng chứ..." Ông chủ đối diện với lửa giận của người đàn ông, đôi mắt đen lạnh lùng, ông ta im lặng nuốt nước miếng, nuốt những lời chưa nói xong vào trong.

Yến Chấp Mạch giơ tay lên, đôi mắt đen đặc, trong mắt vừa tức giận vừa thiếu kiên nhẫn, khoe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trầm giọng lạnh lùng: "Cậu, tôi

và Miên Miên có việc, không thể tiếp tục chiêu đãi ngài nữa, đi từ từ không tiễn." Người cậu run rẫy rời đi, vừa không cam lòng mà quay người lại: "Cái kia, cháu trai ngoại à, nếu lúc nào đó cháu muốn có con lại..."

"Cút!"

Yên Chấp Mạch thực sự đã nhịn không được mà mắng ra miệng, ước gì có thể nhấc chân đã bay ông chú chết tiệt này.

"... Nhớ nói cho cậu biết đó!" Ông chủ sợ đến mức vội vàng bỏ chạy.

"Mẹ kiếp," Yến Chấp Mạch nhỏ giọng chửi rủa, cáu kỉnh kéo cổ áo mình ra: "Những người này thật điên rồi! Thậm chí còn có thể nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc như cho đi một đứa con!" Giản An Miên cũng cảm thấy nhân vật chính công cũng rất vất và đó, mỗi ngày phải đối mặt với một gia đình lớn như vậy, toàn là những người cực phẩm, không NGÙNG

làm mới quan điểm của mình về cuộc sống và thế giới. Thả làm một con cá mặn như cậu, mọi vấn đề đều sẽ được nhân vật chính công tới giải quyết, cậu chỉ cần ngày ngày đi ngủ là được.

Sau khi Yến Chấp Mạch chửi xong, anh củi đầu xuống và nhìn thấy thiếu niên đang ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt đen trong suốt đơn thuần nhìn anh đây trông mong.

"Xin lỗi, anh có hơi không lễ phép, đọa Miên Miên sợ rồi phải không? Yến tiên sinh xin lỗi em," Yến Chấp Mạch dịu dàng sở sở đây bạn nhỏ, ánh mắt hơi tối sầm, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: "Miên Miên đừng lo lắng, chúng ta không cần có con, chúng ta không cần phải có con. Yến tiên sinh có tiền, anh có khả năng chăm sóc cho em thật hạt t tốt, sau này anh tăng cường rèn luyện thân thế, cho dù già rồi cũng sẽ ôm được em, hai người chúng ta có thể sống tốt. " "Được, Yến tiên sinh, tôi tin anh." Giản An Miên không cần suy nghĩ mà nói.

Giản An Miên chưa nói thích trẻ con, nhưng cậu cũng không hề lo lãng việc nhân vật chính công sẽ ôm một đứa bé về.

Bởi vì tính cách của nhân vật chính công vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo, tỉnh chiếm hữu rất cao, nhân vật chính thụ phải là của mình, tuyệt đối không thể để một đứa trẻ lấy đi sự chú ý của nhân vật chính thụ.

Yến Chấp Mạch rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua đôi mắt đen không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng mình của thiếu niên, frong lòng hơi lay động, im lặng đưa ra quyết định.

Ý tưởng của một số người lố bịch đến mức đã đến lúc phải diệt trừ chúng ngay lập tức.

Buổi chiều là thời gian giải trí tự do.

Mặc dù nói là giải trí nhưng thực ra đó là xã giao.

Mọi người nghe nói Yến Chấp Mạch thích các môn thể thao ngoài trời, để lấy lòng người đứng đầu mới này, họ tụ tập quanh anh để chơi golf.

Yến Chấp Mạch phải ra ngoài nên đương nhiên phải đưa Giản An Miên đi cùng.

Cậu vốn định ngủ ngon lành cả buổi chiều, sắc mặt Giản An Miên u ám, nhướng mày, tâm trạng xấu đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Yến Chấp Mạch không còn cách nào khác ngoài việc hy sinh giấc ngủ của quý giá của thiếu niên nhỏ cho kế hoạch của riêng mình.

"Sao vậy? Không có hứng thú chơi golf à?" Yến Chấp Mạch nắm lấy bả vai của Giản An Miên, dùng giọng dịu dàng hỏi.

Trước mặt họ là một mảnh đất xanh trong suốt như thủy tỉnh; mặt hồ phản chiếu trong xanh; bầu trời trắng xóa với mây trắng, con đường đã uốn lượn chạy dài, xa xa là những bụi cây lớn rậm rạp và những bụi cây thấp.

Nhìn xung quanh, tôi chỉ cảm thấy bầu trời thật xanh và có thật xanh.

Thế giới được chia thành nhiều phần rõ ràng, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến trong lòng người ta cảm thấy thoải mái và rộng mở.

Khí oxi rất dồi dào, hít một hơi thật sâu, l*ng ngực và phối của bạn được thanh lọc, cảm giác như có thể sống thêm mười năm nữa.

Giản An Miên ngồi trong xe golf thoải mái, lười biếng dựa vào người đàn ông, vừa chán nản hít thở, vừa lười biếng lắc đầu: "Không phải..."

Cậu dừng lại một chút, thầm vặn tay lý sự nói: "Em ghét tất cả các môn thể thao."

Yến Chấp Mạch cười nhẹ một tiếng: "Miên Miên, cố chịu đựng một lát nhé. Sau khi chúng ta thể hiện tình cảm xong thì chúng ta sẽ quay về ngủ."

Giản An Miên: "?" Cậu chưa kịp hỏi lời này có ý gì thì người đàn ông đã dừng xe lại, nằm tay cậu bước xuống.

Đoàn xe phía sau người đàn ông cũng dừng lại, người gác của được đào tạo bài bản bước tới sắp xếp trang bị cho mọi người.

Giản An Miên được người đàn ông sắp xếp ở trong lều, trên tay cầm nước trái cây mới ép, nhìn người đàn ông chơi bóng với những người khác.

Người đàn ông này có thân hình cực kỳ cao lớn, đường nét cơ thể cực kỳ đẹp mắt, dù nhìn từ khoảng cách xa như vậy nhưng anh vẫn là tâm điểm của đám đông.

Nhắm trúng mục tiêu, vung gậy, phát lực.

Một loạt động tác uyển chuyển, đung đưa, dáng người tràn đầy cảm giác sức mạnh và kiên Cường, đẹp mắt đến không chịu được,

Xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng reo hò.

Giản An Miên không hiểu golf, nhưng cậu có thể hiểu người đàn ông.

Không sao cả, cậu không biết mình đã vô tỉnh đắm chìm trong vẻ đẹp của nhân vật chính công bao nhiêu lần rồi.

Thức ăn và tình dục, tất nhiên, trong trường hợp của Giản An Miên thì phải có một cái ngủ nữa.

Thức ăn, giấc ngủ và tình dục.

Cuộc sống chỉ có ba điều quan trọng: ăn, uống, làm tình và ngủ.

Nhân vật chính công đẹp trai như vậy, Miên Miên nhìn trai đẹp một chút thì sao? Có sai gì không? Không!

Trong lúc Giản An Miên hoàn toàn từ bỏ việc điều trị và nhìn chằm chằm vào nhân vật chính công, vừa âm thầm hạ quyết tâm đặt lễ đính hôn.

Đã đến lúc nên trở về và tìm kiếm hình ảnh của những người đàn ông đẹp!

-----

Một lúc sau.

Yến Chấp Mạch ra hiệu cho mọi người xung quanh, để mọi người tự tản ra chơi đùa, sau đó quay người đi về phía Giản An Miên.

Giản An Miên ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái: "Yến tiên sinh?"

Yến Chấp Mạch vừa lau mồ hôi, vừa đặt tay lên tay thiếu niên, nghiêng người qua bàn, thân hình cao lớn củi người xuống tạo thành một cải bỏng, cười nhẹ nói: "Miên Miên, em có muốn lên thử một chút không?"

Cơ thể người đàn ông bốc hơi do vận động; sức nóng và nội tiết tố; mùi hương phả vào mặt, mồ hôi nhanh nhẹn chảy dọc theo đường quai hàm người đàn ông; lướt qua

hầu kết gợi cảm, hội tụ về phía xương quai xanh, cuối cùng thấm vào cổ áo, khiến cho cổ áo trở thành một miếng vải ướt, sẫm màu.

Cả người giống như một quả cầu lửa lớn, vừa đến gần đã thiêu đốt khuôn mặt của Giản An Miên đến đỏ bừng.

"Không cần đâu," Giản An Miên nói, lông mi khẽ run, cậu hơi mím môi, vô thức đeo mặt nạ lên, cố gắng giấu khuôn mặt đang nóng lên của mình đi, "Em không biết chơi."

"Đi thôi, chúng ta thử xem, có Yến tiên sinh đưa em đi cùng, chắc chẳn em sẽ học được." Yến Chấp Mạch cười nhẹ một tiếng, đặt nước trái cây trong tay của Giản An Miên sang một bên, không nói hai lời mà bề thiếu niên lên; cổ tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng dùng sức kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi và kéo vào lòng mình, ôm cậu ra bãi cỏ. Giản An Miên bĩu môi không vui, giống như con búp bê bị người đàn ông sắp xếp một tư thế hoàn hảo ở trên bãi cỏ, sau đó nhét cây gậy golf vào trong tay.

Người đàn ông này bá đạo như một tên cướp, căn bản không hề để ý đến sự chống cự của cậu, lần nào cũng giả vờ hỏi ý kiến của cậu một chút như vậy, thật đáng ghét.

"Bảo bối, dừng thầm mắng anh," Yến Chấp Mạch giống như nghe được nhịp tim của Giản An Miên, liên dùng ngón tay chọc vào khẩu trang của thiếu niên, chính xác chọc vào phần khuôn mặt tức giận của cậu dưới lớp mặt nạ, buồn cười nói: "Tới đây, Anh sẽ dạy em cách đánh bóng."

Anh nói xong thì đứng ở phía sau thiếu niên; cơ thể anh nhẹ nhàng lại gần, khuôn ngực mạnh mẽ và rộng lớn áp vào phía sau lưng của cơ thể gầy gò của thiếu niên; hai cánh tay vòng tử sau ra trước, dán chặt vào cảnh tay của thiếu niên; rồi dùng cả hai tay nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn thanh tú, nhỏ nhẫn của thiếu niên, mười ngón tay đan chặt vào vòng từ sau ra trước,

Lúc này, cả người Giản An Miên đều được bao bọc trong cơ thể Cường tráng và mạnh mẽ của người đàn ông.

"Yến tiên sinh, golf... hình như không phải đánh như vậy đúng không?"

Anh cho rằng cậu chưa bao giờ xem phim truyền hình à?!

Giản An Miên cảm giác được hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào cổ mình, dấy lên từng đợt ngứa ngáy dày đặc.

Cậu sợ hãi rụt cổ lại, đôi mắt đen vô thức phủ đầy hơi nước biển thành ướt sũng, hai má cậu nóng bừng vì xấu hổ, giọng nói run rẩy.

"Suỵt... im lặng, học theo anh," Yến Chấp Mạch áp môi vào làn da trắng nõn sau tai của thiếu niên, giọng nói khàn khàn như bị chà trên giấy nhám: "Bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó."

Giản An Miên Trong theo bản năng nghe lời người đàn ông, lén nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng những người xung quanh dường như đang tự mình chơi bóng, nhưng thực ra là họ đang dùng khoe mắt để chú ý đến tỉnh hình bên mình.

Tư thế thân mật và riêng tư của cậu với người đàn ông đều bị mọi người nhìn thấy hết...

Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt lập tức bao phủ Giản An Miên như thủy triều, trong lòng, sống lưng cậu run lên, hai chân yếu ớt đến nỗi gần như không thể đứng vững được, đầu óc choáng váng nặng nề do thiếu oxy. Mọi chuyện đều rõ như ban ngày, trời đất sáng sủa! Nhân vật chính công, anh không khiến cho Miên Miên xấu hổ trước mặt mọi người thì không thể sống à? Nhân vật chính công, anh thật đáng chết!

"Miên Miên, nắm chặt gậy golf, bây giờ chúng ta bắt đầy phát bóng."

Yến Chấp Mạch nằm chặt hai tay, dẫn dắt giơ hai tay nhỏ bé của thiếu niên lên, giơ gậy golf lên, chỉ xuống chấm trắng nhỏ trên mặt đất, dùng sức vung ra.

Chỉ có một tiếng bịch vang lên, chấm trắng nhỏ hỏa thành một chấm đen nhỏ trơng không trung, trong nháy mắt đã biến mất.

Trong nháy mắt, sức mạnh trên cơ thể người đàn ông bộc phát ra, xuyên qua sự tiếp xúc trên làn da của hai người, truyền đến cơ thể Giản An Miên, Cường tráng và mạnh mẽ như vậy, giống như một con báo săn hung dữ và hoàng dã.

Mà cậu là một con cứu nhỏ đang bị con thú dữ ấy không chút thương tiếc ấn dưới những móng vuốt sắc nhọn; không thể làm gì khác hơn là run rẫy nằm xuống và ngoan ngoãn để lộ cái bụng trắng mềm mại ra.

Giản An Miên cảm thấy nếu không có người đàn ông ôm mình, cậu sẽ bay ra ngoài theo quả bóng trắng nhỏ kia.

"Miên Miên giỏi quá," Phía sau vang lên giọng nói của người đàn ông, đồng thời sau lưng cũng truyền đến cảm giác lăng ngực của người đàn ông hơi rung lên, giống như một chiếc loa siêu trầm, "Nhanh như vậy đã học được rồi."

Học được cái đầu quỷ to nhà anh.

Giản An Miên xấu hổ cần môi, khoe mắt ươn ướt đỏ, hô hấp rồi loạn trầm trọng, da dẻ nóng bừng từ đâu đến chân như thể cậu vừa cùng người đàn ông làm chuyện gi đó khủng khiếp ở nơi quả." anh công cộng rồi vậy. Cậu khẽ run rấy. Tựa như đã xảy ra chuyện gì đó tồi, cậu cầu xin: "Yến tiên sinh, anh có thể để tôi đi được không? Tôi chóng mặt

"Nhưng thể lực của Miên Miên có vẻ không tốt lắm, chỉ đánh một phát là đã mệt rồi." Yến Chấp Mạch tự nói với chính mình, nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể cậu, thả cây gậy trong tay xuống. Đôi chân câu yêu ớt, anh nửa ôm cậu vào lòng nửa nói cùng một nụ cười trầm thấp: "Không sao, vậy anh ôm em về nghỉ ngơi."

Giản An Miên cuối cùng cũng quay lại lều, nhanh chóng lấy nước trái cây từ tay người đàn ông và uống mấy ngụm lớn, như muốn dập tắt một đám cháy vô hình bay ra từ đỉnh đầu câu.

Mãi cho đến khi bụng câu căng lên, Giản An Miên mới đặt chiếc cốc xuống, thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cốc, suýt chút nữa cậu đã ném chiếc cốc di.

Trường hợp này đến từ đâu đấy? Sao anh không sớm bộc lộ bản chất thật của mình.

Sau khi Yến Chấp Mạch đưa Giản An Miên về lêu, anh không chơi nữa mà chỉ nằm trong lều cùng bạn nhỏ, ngồi trên ghế bành uống nước trái cây, vừa tận hưởng làn gió mát vừa xử lý tài liệu trên điện thoại di động.

Bên kia có một nhóm người nhìn thấy Yến Chấp Mạch đỡ cậu vào lều hồi lâu không ra, nhịn không được bên cử một người tới hỏi thăm.

"Anh Yến, anh không định đánh nhau đấy chứ? Có muốn qua đây chơi thêm hai ván nữa với chúng tôi không?"

"Không cần," Yến Chấp Mạch thản nhiên từ chối, "Tôi đến đây cùng bạn nhỏ của tôi, các cậu cử chơi vui vẻ."

Cậu chàng kia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại.

Anh nói muốn họ cứ chơi vui vẻ, nhưng có ai ở đây thực sự có ý "đến chơi" nào.

Chủ trò đã không còn ở đây nên trò chơi cũng không thể chơi tiếp được nữa.

Một lúc sau, đám đông dần tụ tập xung quanh Yến Chấp Mạch..

Mọi người quây quần quanh lều, uống nước và nghỉ ngơi, cười nói rôm rà, không khí khá hòa thuận.

Yến Chấp Mạch trìu mến ôm lấy chàng trai trẻ, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt thờ ơ lắng nghe họ trò chuyện một cách buồn chán, chỉ khi chàng trai trong vòng tay anh di chuyển anh mới lộ ra vẻ dịu dàng mà nghiêng người về phía trước, rồi hỏi cậu bé bằng chất giọng nhẹ nhàng về những mong muốn của cậu. Mọi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhin miệng, răng ê đến mức gần như rụng sạch, nhưng họ vẫn cố gắng mỉm cười và tiếp tục trò chuyện như không nhìn thấy gì.

Yến Chấp Mạch liếc nhìn mọi người, thấy thời gian cũng sắp hết, đột nhiên chậm rãi nói: "Sáng nay, hình như tôi đã nghe được một số lời đồn thổi không hay về tôi và người vợ nhỏ của mình."

Hiện trường đột ngột im lặng.

Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng cười nói: "Đừng căng thẳng, cũng không có gì quá đáng, tôi chỉ là cảm thấy nó thật buồn cười, nên nói ra để mọi người vui cùng."

Anh dừng lại, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, nói là đang kể chuyện cười, nhưng nét mặt lại không có vẻ gì là buồn cười.

"Không biết là ai nói nhà tôi có vẻ rất thích trẻ con, sau này còn có ý định ra nước ngoài thuê người mang thai hộ?"

Yến Chấp Mạch chế nhạo: "Đừng nói về việc mang thai hộ. Đó là bất hợp pháp ở đất nước chúng tôi. Điều này đang lan truyền tin đồn rằng tôi đã phạm tội. Hay là nói có một số người thực sự ngây thơ mà nghiêm túc tin rằng nó đúng. Một số người thỉ muốn bán cho chúng tôi vì tôi không có con. Thậm chỉ một số còn muốn sinh ngay tại chỗ cho chúng tôi. Thật nực cười."

Yến Chấp Mạch nói gay gắt, mắt liếc nhìn những ánh mắt đa dạng tại hiện trưởng, cười lạnh: "Nói xem nào, tôi sẽ đáp lại người này, trò đùa này buồn cười sao?" Khung cảnh im lặng hồi lâu, sau đó vang lên một tràng cười khiến người ta ngượng ngùng xấu hổ cắm đầy xuống đất:

"Haha, hahahaha, đây là ai vậy? Thật quá đáng, lại tin vào những lời đồn, hay đầy óc có vấn đề thế?"

"Tôi thậm chỉ có thể nói điều này với ai muốn sinh tại chỗ. Tôi đã sống đủ lâu nhưng chưa từng thấy một người nào lại thiếu tự trọng và yêu bản thân như vậy trong đời. Thực sự là hèn hạ và vô cùng xấu hổ!"

"Anh Yến, bây giờ nghe anh nói tôi mới biết có chuyện như vậy. Tin đồn này không liên quan gì đến gia đình tôi! Anh đừng hiểu lầm!"

Bị châm biếm điên cuồng, nhân vật chính tấn công chủ mình, rụt cổ lại và lặng lẽ giơ tay để giấu mặt vào lòng bàn tay.

Yến Chấp Mạch chỉ lặng lẽ nhìn họ mà không có biểu cảm gì.

Mọi người nhìn nhau, không dám nói nhảm, chỉ có thể khẩn trương nuốt khan chờ người đàn ông bên dưới.

Đúng lúc mọi người sắp đổ mồ hôi hột, Yến Chấp Mạch đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: "Chúng ta đều là người một nhà, tôi sẽ không bao giờ uy hiếp các người. Nói thật, tôi rất không thích trẻ con. Thậm chí có thể gọi là hơi ghê tởm và ghê tởm. Điều quan trọng nhất là tôi rất có tính sở hữu, không thể chịu đựng được và tôi sẽ không bao giờ cho cho phép bất cứ ai trên thế giới này ngoại trừ tôi lấy đi cái nhìn của cậu ấy từ tôi, kể cả các con tôi đều không thể.

"Không ngoa khi nói rằng tất cả tình yêu và sự kiên nhẫn của tôi đều dành hết cho cậu vợ bé nhỏ của mình. Nếu thực sự có một đứa con, tôi sẽ không thể dành cho nó bất kỳ tình yêu thương nào o nữa. Thậm chí, tôi có thể sẽ ghen tị, ghê tởm và căm ghét nó. Vì vậy, vì gia đình và con cái của chính mình, những ai thực sự muốn gửi con

đến chỗ tôi thì nên suy nghĩ kỳ, chỗ của tôi không phải là một nơi tốt." Khung cảnh đột nhiên rơi vào sự im lặng kéo dài hơn.

Họ nhận ra rằng Yến Chấp Mạch cực kỳ chiếm hữu và hoang tưởng, sao có người lại dám nói về con cái của họ chứ đừng nói đến việc bán con của chính mình.

Yến Chấp Mạch yêu cậu biết bao nhiêu, chàng trai đó, hai ngày nay bọn họ đều đã nhìn thấy.

Cho dù những gì anh ta vừa nói có Cường điệu thế nào thì việc nói ra trước mặt tất cả mọi người cũng đủ thế hiện thái độ của Yến Chấp Mạch.

Họ nếu còn nói muốn giao con của mình cho Yến Chấp Mạch khéo sẽ bị Yến Chấp Mạch đối xử hà khắc. Mất đi sự ủng hộ của con cái, khi đó họ sẽ thực sự không biết khóc đi đâu.

Giản An Miên nhìn thấy khuôn mặt đầy màu sắc của mọi người, không khỏi có chút khâm phục nhân vật chính.

Làn sóng tự hủy diệt này thực sự rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, đó không phải là tự chuốc lấy thất bại, ít nhất là sự tự nhận định khá chính xác, đó là một nhân vật chính tự nhận thức được bản thân.

-----

Giản An Miên sau khi từ bữa tiệc nhà họ Yến trở về, việc đầu tiên cậu làm tự nhiên sẽ là lập tức trở lại làm chính mình, ngủ suốt ngày trong tổ ấm nhỏ hạnh phúc của mình trong bóng tối.

Trong lúc ăn trưa, Yến Chấp Mạch đột nhiên nói với Giản An Miên: "Để chúc mừng anh trở thành người thừa kế, tối nay các bạn anh đã mời anh ra ngoài dự tiệc, em có Muốn cùng anh đi gặp bọn họ không?"

Anh dừng lại, mỉm cười nói: "Lần trước Miên Miên nói rằng anh có rất nhiều bạn; 'bạn bác sĩ, bạn luật sư, bạn thám tử, bạn trúc mã". Từ lâu họ đã luôn nhắc về em với anh và tất cả đều trách sao anh luôn giấu em ở nhà thay vì đưa ra ngoài gặp bạn bè. Nếu em sẵn lòng, anh sẽ đưa em đi cùng. Đi chơi cùng nhau thì sao? Tất nhiên, nếu em không muốn đi chơi, không thành vấn đề, đều tùy em, tùy em quyết."

Giản An Miên sao có thể chịu ra ngoài, đổi với cậu đó là một trò đùa, mong muốn của cậu đương nhiên là.....

"Tôi không muốn."

Bây giờ cậu rất buồn ngủ và đã thu xếp để ngủ cho đến bữa tối!

Chỉ nghĩ đến cảm giác thân thể chìm vào mềm mại, nằm thẳng trên giường cảm giác như sắp ngất đi vì sung sướng, chẳng lạ gì khi nó lập tức mọc cánh bay về phía cậu; tổ ấm nhỏ!

Yến Chấp Mạch dồi với câu trả lời này cũng không có gì ngạc nhiên, anh mỉm cười sờ lên dâu chàng trai, ấm áp nói: "Không sao, mấy ngày nay em có mệt không? Trước

tiên đi nghỉ ngơi đã, em muốn nghỉ ngơi lúc nào thì nghỉ ngơi lúc đó. Khi nào em muốn gặp họ, anh sẽ sắp xếp cho em gặp." Anh ta dịu dàng nhìn chàng trai trẻ, dùng giọng dịu dàng nhất nói ra những lời ác độc nhất: "Dù sao thì mọi người đều ở đó, một lát nữa họ sẽ cũng không chết, vậy nên lần này đừng vội."

Giản An Miên: "..."

------

Ăn trưa xong, Giản An Miên lên lầu ngủ.

Trước tiên, Yến Chấp Mạch làm một số việc ở nhà, gần đến giờ uống trà chiều, anh thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài họp.

Buổi chiều thật yên bình và đẹp đẽ.

Khi Giản An Miên tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy bụng mình trống rỗng, đói đến mức bụng dán vào lưng, đây choáng váng, mắt hơi thâm quầng do lượng đường trong máu thấp.

Hiển nhiên cậu vừa mới ăn cơm trưa trước khi mở mắt nhưng nhâm mắt lại cảm thấy đói bụng, Ngủ thực là một công việc thụ động.

Giản An Miên thở dài trong lòng, lặng lẽ ngồi trên giường một lúc, khi đã nhận thức rõ mọi chuyện, cậu mới từ từ chống tay lên giường ngồi dậy, đi vệ sinh trước rồi xuống lầu ăn tối. Buổi trưa cậu đã ngủ rất ngon, khi Giản An Miên quay lại giường, cậu cũng không còn nóng lòng nhắm mắt lại nữa.

Cậu mở điện thoại di động, dạo loanh quanh trong nhóm lớp, nhóm ký túc xá và nhóm chung, trả lời và nhận, sau đó chán nản thoát ra ngoài lục lọi các ứng dụng khác nhau.

Mắt cậu mỏi quá, không muốn đọc chữ chứ đừng nói đến động não nên cậu không muốn đọc tiểu thuyết. Tai mỏi quả, không muốn nghe âm thanh nên cậu không muốn nghe phim truyền hình hoặc xem video ngắn.

Vậy cậu nên làm gì?

Nhân tiện, Giản An Miên chợt nhớ ra hình như trước đó cậu đã nói muốn xem ảnh mỹ nam gợi cảm hai lần, nhưng vừa về đến nhà liên ngủ thiếp đi và hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Nhắc đến nó Giản An Miên đột nhiên cảm thấy mất mình không còn đau nữa, đầu óc không còn mỏi mệt nữa, đôi mắt đen láy tràn đầy hưng phấn.

Cậu di chuyển trên giường, thay đổi tư thế sẵn sàng tận hưởng vẻ đẹp và sự thoải mái, sau đó mở thanh đăng bài, tìm kiếm tử khóa, đôi mắt sáng tựa đèn pha (bắt đầu

nhìn chăm châm và tìm kiếm một cách đầy phấn khích.

Tuy nhiên, vài phút sau, vẻ hưng phấn trong mắt Giản An Miên càng ngày càng yếu đi, đèn pha dần tật, biểu cảm trên mặt cậu càng ngày càng mơ hồ.

Kỳ lạ, tầm nhìn của cậu có quả cao không? Tại sao anh ấy lại cảm thấy những người này đều trông... à, trung bình.

Khuôn mặt đã trung bình và thân hình còn trung bình hơn.

Nhìn trái nhìn phải, không có một cái nào trông đẹp mắt, thậm chí không bằng một phần mười đòn tấn công của nhân vật chính.

Nói thế nào đây nhỉ? Da thịt phải lộ ra ngoài, bao gồm cả quả táo Adam, xương đòn, ngực, bụng, lưng, cánh tay, đùi... và thậm chí cả mông, mọi thứ.

Bức tranh thực sự rất kín đáo, cả về bầu không khí.

Nhưng Giản An Miên đã xem, chỉ xem thôi, cũng không hề đối mặt với nhân vật chính, cậu nửa đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhưng cả trái tim lại bình tĩnh như nước, trái tim cậu bình tĩnh đến độ nếu trao cho cậu con cá gỗ thì sẽ trở thành Phật.

Quả nhiên, nhân vật chính công, với tư cách là nhân vật chính trong tiểu thuyết, là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất thế giới.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy khá nhàm chán, cậu đã mong chờ lâu như vậy, hình ảnh mỹ nam không đẹp cũng không có gì nổi trội, nhìn vào chỉ làm cậu cảm thấy cô đơn.

Cậu đang định rời khỏi diễn đàn Tieba thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, là người cậu từng thấy trên điện thoại của Yến Chấp Nguyệt, người này tên là

Tuyên Nhi, một nhân vật nổi tiếng.

Rốt cuộc, bức ảnh này được chụp gần với từ khóa "Mồ mả", tư thế rất mê hoặc, liếm đầy môi, chạm vào háng và chạm vào cơ bụng, hơi thở gần như lao ra khỏi màn hình.

Sắc mặt Giản An Miên thay đổi, đột nhiên khô héo, thậm chí còn không rời khỏi thanh tìm kiếm mà tắt điện thoại.

Cậu cảm thấy trong một thời gian ngắn, cậu sẽ không còn có thể thể hiện chút nhiệt tỉnh nào với mỹ nam nữa.

Đùng lúc đó, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Giản An Miên chạm vào điện thoại của cậu và nhận thấy rằng đó là cuộc gọi từ nhân vật chính.

Cậu không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp nhặt nó lên.

"Alo, Yến tiên sinh? Có chuyện gì sao?" Giọng thiếu niên mềm như sáp, giọng điệu trong trẻo, sạch sẽ, bởi vì nằm trên giường nên cậu trở nên thoải mái lười biếng hơn, nghe rất thân mật.

Người bên kia điện thoại sửng sốt, hồi lâu mới có một giọng nam lạ lùng vang lên: "Anh là... Giản An Miên phải không?"

Giản An Miên cũng sửng sốt một hồi, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, thở dốc.

Là một người lạ!

Cậu vô thức siết chặt ống quần, xoa lòng bàn tay vào quần hết lần này đến lần khác, lo lắng liếm môi, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm nói một cách thận trọng: "Ồ, tôi là Giàn An Miên, anh là ai?"

"Tôi là Tiêu Hàn Chu, bạn Yến Chấp Mạch, Yến Chấp Mạch say rượu, cậu có thể tới đón không?"

"A?" Giản An Miên không có phản ứng gì, ngơ ngác hỏi: "Tôi... tôi?"

Sao anh lại không có ai đưa về nhà?

Lái xe đầu? Vệ sĩ đâu? Không phải họ đều là con người sao? Tại sao cậu ta lại cầu một người bệnh đến? Chỉ để phát động cuộc tấn công của nhân vật chính, nó đủ mạnh

và vĩ đại không?

"Ừ." Bên kia giọng nói rất trầm, nghe có vẻ đau đây và bất lực, "Yến Chấp Mạch vẫn gọi tên cậu, nói dù thể nào cũng muốn gặp cậu, nếu không cậu ấy sẽ không rời đi."

Giản An Miên kinh ngạc mở miệng.

Đây có đúng là ông chủ độc tài không?

Giản An Miên liếm môi nói: "Tôi... tôi tới ngay."

"Được rồi, xin lỗi, sau khi cúp điện thoại, tôi sẽ gửi địa chỉ trên WeChat cho cậu. Cậu nên mang theo vệ sĩ đi cùng và chú ý an toàn."

Tiêu Hàn Chu nói chuyện ngắn gọn, súc tích nhưng đồng thời cũng rất tỉ mỉ.

Giản An Miên thận trọng trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Giản An Miên liên lạc với vệ sĩ trên điện thoại di động của cậu với nét mặt ngơ ngác và gửi địa chỉ cho anh ta. Lúc lâu sau, vệ sĩ đã đến.

Giản An Miên đi theo vệ sĩ ra ngoài, sau khi đến bãi đỗ xe thì cậu mới chợt nhớ ra mình quên uống thuốc say tàu xe.

"Xin chờ một lát..."

Giản An Miên đang định quay lại uống chút thuốc thì thấy vệ sĩ đã lái xe ra... một chiếc xe bốn bánh chạy bằng điện.

Giản An Miên: "...??"

Tôi... đậu?? Nhân vật công chỉnh anh ta thực sự mua được một chiếc xe bốn bánh chạy bằng điện!!

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Giản An Miên, vệ sĩ lạnh lùng gật đầu nói: "Ngài Yến đã nói với chúng tôi, sau này nếu cậu muốn ra ngoài nhưng ngài ấy không có ở đây thì để chúng tôi chở cậu trên chiếc xe bốn bánh chạy bằng điện này." Còn đối với xe máy...

Cậu nghĩ sao? Ngài Yến làm sao có thế cho phép người đàn ông khác dùng lưng chạm vào ngực vợ mình!

-----

Sau khi đến nơi, Giản An Miên đầu tiên gọi vào điện thoại nhân vật công chính sau đó quay lại cuộc gọi di động.

Một lúc sau, một nhóm đàn ông với ngoại hình nổi bật và khí chất khác thường bước ra khỏi địa điểm và đi thẳng đến chỗ Giản An Miên và bất ngờ vây lấy cậu.

Giản An Miên sợ hãi trốn ở phía sau vệ sĩ, nhướng đôi mắt đen rụt rè, khẩn trương nuốt khan, thận trọng chào hỏi: "Chào ... chào mọi người?"

Đôi mắt cậu lặng lẽ nhìn vào số lượng đàn ông.

Một, hai, ba, bốn.

Bạn bác sĩ, bạn luật sư, bạn thám tử và bạn trúc mã của nhân vật chính đều có mặt ở đây.

Tốt lắm, mọi người đều ra xem nhân vật chính tấn công vợ mình phải không?

Vậy... bên trong không còn ai chăm sóc người say, các người có thương hại nhân vật chính không đấy?!

Yến tiên sinh, ngài nhìn bạn ngài kìa! Lạy chúa!

"Tôi đã nói các cậu quá nhiều người. Một mình tôi đi ra là đủ rồi! Nhìn xem, hiện tại tốt rồi, dọa bảo bối Chó Tần sợ rồi kìa!" Trường tôn Vĩnh nghiêm khắc khiến trách những người khác. Người dân ông dựa vào anh ta và đứa trẻ này là người quen, là người đền trước, xoa xoa tay, cười với vẻ mặt thô tục, "Tiểu Giản, đã lâu không gặp. Tôi là Trưởng Tôn Vĩnh. Tôi thường xuyên gặp em. Ừm, nhưng tôi hôm nay không mặc áo blouse trắng, em vẫn nhận ra tôi chứ?"

"Ừ, tôi nhớ rồi." Giản An Miên gật đầu, lễ phép nói: "Xin chào, Trường Tôn tiên sinh."

"Ôi, thật ngoan, thật đáng yêu!" Trường tôn Vĩnh khoa trương che ngực, "Thật là một đứa bé ngoan ngoãn, sao Chó Yến lại đem được về hang nhỉ? Hời cho cậu ta ghê!" Một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chúng ta có thể ngừng nói chuyện ở cửa được không? Trông rất kỳ lạ." Vì vậy, một nhóm người đàn ông cao lớn cùng thanh niên nhỏ nhằn bước vào địa điểm.

Trên đường đi, họ lần lượt giới thiệu bản thân,

"Xin chào, tôi tên Tiêu Hàn Chu, vừa mới gọi cho cậu. Tôi là thám tử tư." Người lên tiếng là một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói giống hệt con người,

nhìn rất lạnh lùng, và anh ấy không hề cưới. Như là tảng băng trôi.

"Xin chào, tôi họ Phó. Mọi người đều gọi tôi là Lão Phó. Cậu có thể gọi tôi là lão Phó. Tôi là luật sư." Lão Phó có dáng người đặc biệt rần rói, dẫu mặc một bộ vest bình

thường cũng không thể che được. Về gân cốt, anh ta trông cứng rắn và trông giống như một tên côn đồ đen, một tên côn đồ điển hình trong bộ vest.

"Xin chào, Kiều Vong Tân, tôi vẫn đang học tiến sĩ và sẽ sớm tốt nghiệp." Người cuối cùng lên tiếng, Kiều Vong Tân hơi khác so với những người bạn kia của nhân vật chính, bởi vì anh ấy là nhân vật đã cùng nhân vật chính chơi từ nhỏ đến nay. Vong Tân cũng là người duy nhất vào lúc này, không có công việc hay bạn bè và không có cách nào để giúp đỡ nhân vật chính.

Đúng là anh ta đến đây không phải để giúp đỡ nhân vật chính mà là để phá vỡ con đường tình cảm của nhân vật chính.

Vì Kiều Vong Tân này đã phải lòng bạch nguyệt quang.

Nhưng bạch nguyệt quang lại thích nhân vật chính.

Vì vậy, Kiều Vọng Tân rất ghen tị với nhân vật chính và luôn bí mật giúp đỡ ánh trăng sáng tấn công nhân vật chính.

Nhưng đây đều là âm mưu khi bạch nguyệt quang xuất hiện ở giai đoạn sau,

Bây giờ chuyện đó không liên quan gì đến anh ấy.

Giản An Miên nhẹ nhàng cong mắt, khoe mắt hơi tròn, đường cong khiến cậu trông đoan trang dịu dàng, đồi với Kiều Vong Tân còn có chút ân cần, cậu mỉm cười: "Xin chào."

Kiều Vong Tân nhìn Giản An Miên, ánh mắt sửng sốt, như muốn nói điều gì, nhưng chỉ mím môi, im lặng gật đầu. Vừa bước vào câu lạc bộ, Giản An Miên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, một bóng dáng cao lớn đang uể oải nằm trên ghế sô pha.

Anh là người ở ngoài cùng, áo khoác vest đã được cởi bỏ, cà vạt lúc nào cũng gọn gàng được thất lỏng quanh cổ; cổ áo sơ mi vốn ngăn nắp đã bị nhàu nát, lộ ra phần gợi

cảm; xương quai xanh và lớp thịt bên trong săn chắc màu lúa mi.

Anh đặt cổ tay lên trán, che mắt nên không nhìn rõ biểu cảm nhưng sống mũi thẳng, môi mỏng, đường nét vẫn rất gợi cảm và duyên dáng, quai hàm hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc.. Giản An Miên ngay lập tức nhớ lại đống hình ảnh được gọi là mỹ nam mà cậu vừa nhìn thấy.

Chắc chắn, không có gì để phải so sánh,

Chỉ khi nhân vật chính so với loại đàn ông này, chúng ta mới có thể gọi anh ta là một anh chàng đẹp trai thực sự, anh là loại đàn ông nếu bị đưa vào làng giải trí sẽ trực tiếp bị sẵn bắt một cách điên rồ. "Yến tiên sinh?" Giản An Miên nhẹ nhàng bước tới, cúi xuống và lại nhẹ nhàng đấy cánh tay của người đàn ông.

"Yến tiên sinh, anh cảm thấy thế nào? Có ổn không?"

Tuy nhiên, trơng giây tiếp theo, một lực mạnh bất ngờ nắm lấy cổ tay Giản An Miên và kéo cậu xuống một cách mạnh mẽ.

Giản An Miên chỉ thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát, khi cậu mở mắt lần nữa, cậu đã bị người đàn ông đốt nóng, hai tay ôm chặt trong lòng, ngực và bụng áp sát vào người đàn ông. Ngực câu cùng đôi chân cũng quấn chặt vào nhau.

Người đàn ông cảm thấy nóng bừng, môi cọ xát từ gốc tại, gây ra cảm giác ngứa ngáy dày đặc.

Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên một âm thanh, một giọng nói như rượu làm người say đắm. "Vợ ơi, cuối cùng em cũng đến rồi."

Cơ thể Giản An Miên run lên, cậu cảm thấy như có một dòng điện chạy từ tai xuống lưng, lưng cậu lập tức tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai