Chương 31: Bác cả - Thừa Kế - Vòng Cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

"Choang."

Yến Chấp Mạch đập đũa xuống bàn, bỗng dưng cả bàn im lặng.

Giản An Miên cũng sửng sốt, vừa mới dùng đũa gắp lên một miếng thịt đã bị người đàn ông dọa làm rớt lại đĩa, nướcsốt văng tung tỏe làm bấn cổ áo cậu. Giản An Miên xấu hổ đến mức vành tai cậu đỏ bừng, trông thật - bất lực và đáng thương.

"Xin lỗi, Miên Miên, tôi làm em sợ ả?" Yến Chấp Mạch nhanh chóng lấy giấy vệ sinh cẩn thận lau người cho cậu, vuốt ve cậu như vuốt ve vạt áo của mình, nhẹ nhàng an ủi cậu, "Không sao, không sao, Miên Miên đừng sợ, em cứ ăn đi, đừng lo lắng cho tôi."

Giản An Miên lại nhanh chóng gắp miếng thịt lên, há miệng đút vào miệng, sợ là đợi một giây nữa cậu sẽ không ăn được,

"Ha ha ha ha, đúng là một người câm!" Cậu nhóc vỗ nhẹ hai cái má phúng phính của mình trông thật buồn nôn, đôi mắt tam giác nheo lại thành một khe, cưới đến mức mỡ trên mặt đều bị ép vào một chỗ, thậm chí còn hơi rung rung, giọng nói của đứa trẻ rất rõ ràng nhưng lời nói lại vô cùng ác độc: "Tại sao chú lại lấy một người khuyết tật! Thật là mất mặt"

"Tiểu Bào, sao cháu lại nói chuyện với chủ như thế? Không có chút lễ phép nào cả, mau xin lỗi chủ đi!" Ông ta giả vờ tức giận mắng, nhưng thực ra rất thoải mái.

Ông ta thân là trưởng bối, thấy Giản An Miên bị nói không tốt vậy nên cũng ra mặt mắng đứa nhỏ vài câu.

Ông ta giả vờ mắng con trai mấy câu, sau đó nhìn Yến Chấp Mạch với ánh mắt có lỗi: "Chấp Mạch, Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cháu là người có tấm lòng bao dung đừng chấp nhặt thằng bé nhé."

Chắc hẳn là một người trưởng thành thì Yến Chấp Mạch sẽ không chấp nhặt một đứa trẻ,

Tuy nhiên, ông ta đã nghĩ sai, Yến Chấp Mạch thực sự muốn dạy cho thằng nhóc này một bài học.

Ánh mắt Yến Chấp Mạch lạnh lùng, nhìn chằm chằm chủ mình, thấp giọng lạnh như băng nói: "Bác cả, trẻ con không hiểu chuyện, bác có tuổi rồi mà cũng không hiểu chuyện sao?"

"Cháu...!" Ông ta nghẹn họng, mặt đỏ bừng, ngón tay run run chỉ vào Yến Chấp Mạch, một lúc lâu cũng không nói được một chữ.

"Em họ, sao em có thể nói chuyện với trưởng bồi như vậy?" Anh họ nhanh chóng nói đỡ bố mình, cau mày, nhìn Yến Chấp Mạch với ánh mắt bất mãn: "Em nói xem em là

người lớn mà lại chấp nhặt với một đứa trẻ. Em không thấy xấu hổ sao?

Yến Chấp Mạch cười lạnh: "Anh họ, anh nói anh lớn hơn tôi, tại sao lại so do với tôi? Anh không sợ mất mặt thì tôi sợ cái gì?"

Giản An Miên gần như bật cười.

Tại sao trước đây cậu không nhận ra nhân vật chính này lại mồm mép tới vậy chứ?

Cuối cùng mẹ của anh họ cũng nghĩ ra cách hay hơn, bà chuyển ảnh mặt sang nhìn Yến Chấp Mạch và Giản An Miên, bỗng dưng nâng ly lên xin lỗi rồi đứng dậy, chân thành nói với Giản An Miên: "An Miên à, tiểu Bảo của chúng ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, bác thay mặt nó xin lỗi châu, cháu bớt giận được không? Hôm nay là lần đầu tiên bác cả gặp Ân Miên, ông ấy thấy cháu là một người tốt bụng có trái tim nhân hậu. Cháu xem các cháu cũng đều trưởng thành cả rồi, nên nhường trẻ con một chút có phải không? C

Giản An Miên: "..."

Thật phiền, cậu chỉ muốn ăn ngon mà sao cứ phải lôi cậu vào trong những tình huống như vậy chứ?

Bị nói như vậy nên cậu cũng chẳng có hứng ăn tiếp nữa.

Giản An Miên nghiêng đầu bồi rồi, về mặt ngây thơ: "Bác nói vì cháu lớn tuổi hơn nên đừng chấp nhặt trẻ con. Vậy cháu đớn hơn nên sẽ chết sớm hơn, tại sao em ấy không bỏ qua chứ? Chẳng lẽ so với em ấy thì cháu không đảng thương chút nào sao?" Vợ anh họ bỗng dưng không nói nên lời, há hốc mồm không biết trả lời thế nào.

"Nói nhàm cái gì đấy? Làm sao em có thể chết trước chứ?" Yến Chấp Mạch cau mày mắng cậu, chán ghét liếc nhìn cậu nhóc, cười lạnh nói: "Nhìn nó mập mạp như kia, chắc chắn mờ trơng máu sẽ cao. Ai biết tương lai sẽ sống được bao nhiêu năm... Không, nói vậy tệ quá, có lẽ đến lúc đó nó sẽ bị người khác giết cũng nên. Nhà chúng ta và

nhà Miên Miên không giống nhau, chỉ cần tôi chăm sóc tốt cho em thì chắc chắn em sẽ sống lâu hơn." Tiểu Bảo khoc lớn, chửi bới, đấm đá trên bàn, dù nó có gào thét thế nào cũng không thể kìm nén được, tiếng kêu của nó sắc bén đến nỗi nhiều người bịt tai lại vì chán ghét.

Đầu của Giản An Miên như nổ tung, gần như bị đau tim ngay tại chỗ, lúc cậu đang định bịt tai lại thì một đôi bàn tay ấm áp quen thuộc đã nhẹ nhàng bao bọc lấy tai cậu, bịt kín mọi tiếng động bên ngoài.

"Yên tâm ăn đi." Yến Chấp Mạch hạ ánh mắt dịu dàng bình tĩnh, đôi mắt đen láy hướng về phía Giản An Miên nhẹ nhàng nói.

Ngay lập tức Giản An Miên bình tỉnh lại, bỏ lại mọi thứ xung quanh và tập trung vào việc ăn uống.

Đồ ăn rất ngon, cậu rất thích.

Bác cả tức tức giận đến mức tim muốn vỡ tung, đập bàn đứng dậy, trút giận chỉ vào Yến Chấp Mạch, tức giận hét lên: "Yên Chấp Mạch, sao lại ăn nói như kẻ vô học thể hả? Sao có thể chửi một đứa trẻ như vậy, đã ba mươi tuổi rồi mà sao cư xử không giống người trưởng thành vậy?!"

Yến Chấp Mạch cụp mắt xuống, cẩn thận che chở người con trai ở trong lòng, bình tĩnh nói: "Bác cả, nếu nhớ không lầm, lúc trước anh họ nợ cờ bạc ở ngoài rất nhiều, vậy nên anh ta mới biển thủ quỹ của công ty để trả, giờ công ty do anh ta quản lý nợ hơn trăm triệu và đang trên bờ vực phá sản, nhưng anh ta đã bí mật mở một công ty mới ở bên ngoài, dự định xin hỗ trợ từ trụ sở chính, rồi sau đó đơn giản là từ bỏ công ty của gia đình dùng tiền của gia đình chúng tôi để hỗ trợ công ty mới của riêng anh ta phải không?"

Tay chân của người anh họ trở nên mềm nhữn, chiếc nìa rơi xuống đĩa kêu lạch cạch, khiến anh ta suýt trượt khỏi chỗ ngồi.

Cả phòng náo loạn, vốn tưởng chỉ nghĩ là đầu óc nhà này kém cỏi, không ngờ còn có chuyện lớn như này.

Mặt anh họ đỏ bừng, ánh mắt hoàng sợ hung ác, sắc mặt càng tức giận, chỉ thẳng vào Yến Chấp Mạch mắng: "Yến Chấp Mạch! Mày đang nói nhảm cái gì đấy! Tao cảnh cáo mày, có bằng chứng thì hãy nói! Hôm nay ở đây toàn là người trong nhà, mày định làm trò bậy bạ gì trước mặt người lớn, ăn không nói có trắng trợn vậy hả?" Yến Chấp Mạch cười lớn: "Thật sự là buồn cười, tôi không giống anh, làm việc gì cũng không suy nghĩ, lời nói của tôi nhất định phải có căn cứ. Nếu không anh nghĩ sao tôi có thể nói trước mặt mọi người?"

Môi của bác cả run rẩy kịch liệt, trên trán toát mồ hôi lạnh, đôi mắt trắng đen, vẻ mặt run rẩy.

Đôi mắt ông ta nhanh chóng đảo một vòng, từ đầu đến cuối dán chặt vào ghế ba mình không nói một lời nào từ nãy đến giờ, đồng tử lập tức giãn ra, như thể tóm được một cọng rơm cứu mạng, ngồi phịch xuống đất. Ông ta quỳ xuống đất, ôm chặt ông hai chân run lẩy bẩy kêu lên như ma:

"Ba! Ba à, nhìn thằng nhãi đó kìa, nó còn chỉ vào người lớn tin con!uver rồi mang, nó còn có chút văn hóa nào không? Nó là bạch nhân lang! Đừng nghe những lời vô nghĩa của nó! Con không làm, thực sự không làm gì cả! Ba tin con đi.

Yến Thanh Hùng nhắm chặt mắt lại, , cảm thấy trái tim mình đau đến mức không khí trong lồng ngực trở nên loãng hơn, tức giận đến mức gần như về chầu trời với tham vọng của đứa con trai cả lòng lang dạ sói này.

"Con là con trưởng của ta, một chút tình thương cuối cùng ta dành cho con chính là sẽ không báo cảnh sát." Yến Thanh Hùng nhìn hắn với đôi mắt đau lòng, tràn đầy thống khổ cùng bất lực, đôi tay khô héo, gạt tay con trai, dùng sức đấy con trai ra, giọng run run nói: "Đừng ăn nữa, đi tự thú đi. Về phần công ty, ta sẽ giao cho Chấp Mạch quản lý, coi như kiếp trước ta nợ con, sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."

"Ba! Ba... đừng mà, ba!" Bác cả lập tức yếu ớt ngã xuống đất, không coi trọng thể diện, điên cuồng quỳ lạy ba mình: "Không, ba ơi, con sai rồi, con thực sự biết mình sai rồi, xin hãy tha thứ cho con, xin cho con một cơ hội nữa, con thực sự không dám làm điều đó nữa đâu!"

Yến Thanh Hùng lại nhắm mắt lại, quay đầu lại, run rẩy xua tay: "Đưa nó đi."

Ngay lập tức có hai vệ sĩ cao to khỏe mạnh mặc đồ đen tiến tới kẻo ông ta không thương tiếc.

"Ba! Ba!..... Không, con sai rồi, con thực sự biết mình sai rồi, ba....ba....."

Tiếng kêu của bác cả dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng tiệc lộng lẫy và sáng sủa.

Một nhóm người khác bước đến chỗ gia đình ông ta, thờ ơ nhìn họ xua tay.

Tiểu Bảo sợ đến mức không khóc nồi, giờ phút này mới trông như một đứa trẻ mười tuổi, trốn trong lòng mẹ, run rẩy sụt sịt, không dám cử động.

Chân của bác cả yếu đến mức không thể đứng vững được nữa nên được hai vệ sĩ bế lên và kẻo về phía cổng.

Vợ ông ta nằm tay con trai, run rẩy đi theo từ phòng ăn ra ngoài.

Sảnh tiệc cuối cùng lại trở nên yên tĩnh trở lại.

Ban nhạc chơi nhạc, âm lượng dần dần tăng lên, chẳng mấy chốc họ dùng âm nhạc êm dịu để phá vỡ bầu không khí căng thẳng của khán phòng.

Bầu không khí dường như đã trở lại trạng thái ban đầu, dường như không khí đã thay đổi một cách lặng lẽ.

Ai có hứng thú đều để ý, cuối cùng ông lão đặc biệt nhắc đến tên Yến Chấp Mạch.

Điều này có ý nghĩa gì?

Mặt khác, Giản An Miên rõ ràng nguyên nhân của chuyện này lại giống như một người không liên quan, ăn uống bình thường, tận hưởng sự phục vụ của người đàn ông, cậu là người thoải mái nhất trong phòng.

------

Bảy giờ tồi, tiếng chuông vang lên trong khuôn viên.

Ngoài khung cửa sổ cũ, những chú chim sợ hãi đứng rải rác từ phía trên cây, vỗ đôi cánh trắng như tuyết, đôi cánh đỏ như máu vẽ nên một vòng cung duyên dáng trên nền hoàng hôn.

Mọi người cảm khải đặt bát đũa xuống, nhìn thấy Yến Thanh Hùng bỗng dưng đứng dậy vẫy tay với Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch cũng đứng dậy, ghé sát vào tai chàng trai, nhẹ giọng nói: "Chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay."

Nói xong, anh bước đến chỗ Yến Thanh Hùng và cùng ông lên sân khấu.

Sau khi Yến Thanh Hùng đứng yên trên sân khấu, ông quay lại, đối mặt với cả gia đình Yến nói lớn: "Thời gian không chờ một ai, trong nháy mắt tôi đã trở thành một lão già, mặc dù tôi tự nhận thấy sức khỏe mình có phần yếu đi nhưng có thể làm việc thêm mười năm nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng thế hệ trẻ ở nhà không thể chờ đợi được. Họ đang ở độ tuổi sung sức và có tinh thần cao độ. Trong những năm tháng tươi đẹp, chỉ có những người trẻ hơn ở thế hệ sau có thể tiếp tục gánh vác gia đình, quả thực đã đến lúc phải giao lại toàn bộ quyền lực. Nhưng trong một gia tộc lớn như vậy, nhất định phải có một người kiệt xuất đứng đầy." Yến Thanh Hùng nói và vẫy người giúp việc sang một bên.

Ngay lập tức người giúp việc kỉnh cần dâng lên một chiếc khay tinh xảo lót nhung và lụa đỏ.

Trên khay có một chiếc hộp gỗ hình vuông được chế tác cẩn thận từ gỗ cẩm lai Dalbergia.

Nhịp tim của Giản An Miên đột nhiên tăng lên, lòng bàn tay căng thẳng toát mồ hôi, cậu nhìn thẳng vào thân hình cao lớn trên sân khấu, bỗng dưng đồ ăn trong miệng mất đi vị thơm ngon.

Tuy rằng cậu đã biết từ lâu, chủ nhân cuối cùng của bữa tiệc nhất định phải là của nhân vật chính, nhưng cậu vẫn không khỏi bị bầu không khí trang trọng mà trang nghiêm này làm ảnh hưởng.

Yến Thanh Hùng nhặt chiếc hộp gỗ hồng sắc lên, mỉm cưới đưa cho Yến Chấp Mạch nói: "Yến Chấp Mạch là người ưu tú nhất, tôi rất yên tâm giao lại Yến gia cho cậu ấy. Từ Bây giờ mọi người trong nhà nếu có thể tin tưởng thì cứ theo cậu ấy mà làm việc chăm chỉ. Với sự đảm bảo của ông già này, tôi tin rằng tiểu tử Chấp Mạch sẽ chỉ giỏi hơn tôi mà thôi.

Yến Chấp Mạch hơi cúi người, hai tay cung kinh cầm hộp gỗ, sau đó đứng thẳng, đồi mặt với mọi người, từ từ mở hộp gỗ ra, cho mọi người xem con dấu ngọc gia truyền bên trong.

Một món đồ sang trọng và đẹp mắt; ngọc được trưng bày trên bình, chạm khắc tỉ mỉ, đường nét tiết lộ năm tháng; kết tủa còn chứa đựng di sản được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình họ.

Khán giả vỗ tay vang dội.

Giản An Miên nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt những người trên bàn, nhân vật chính đang thể hiện hất cằm với khuôn mặt đỏ bừng, tỏ ra kiêu ngạo và tự hào. Nhiều người khác đang lên nhìn với vẻ mặt biển thái và cười một cách nham hiểm, muốn xem phản ứng của bọn họ như thế nào.

Tuy nhiên hai người boss lớn sau màn, lại rất bình tĩnh, nhìn mọi thứ xung quanh như không hề quan tâm, chỉ mỉm cười vỗ tay duyên dáng, không cho người khác cơ hội nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của mình.

Trên thực tế, Yến Chấp Tân lại là đầy tiên đứng lên với ly rượu trên tay, đôi mắt nheo lại nở nụ cười chân thành, hắn ta nói một cách kính trọng và thân mật: "Chúc mừng em họ đã trở thành người đứng đầu mới của gia tộc. Anh họ ở đây chúc mừng em và hy vọng em họ của anh sẽ cho anh thêm lời khuyên về kinh doanh trong tương lai."

Nói xong, ta chỉ nâng cằm lên và uống hết trong một ngụm.

Bất kể suy nghĩ thực sự của anh ta là gì, tóm lại, thái độ này có thể nói giống diễn hơn gấp mười lần.

"Ha ha, tôi sẽ." Yến Chấp Mạch mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ, "Cần, phải, chỉ, dạy, nhiều."

Trong lòng: Cút mẹ mày đi.

Có Yến Chấp Tân dẫn đầy, sau đó gần như tất cả đồng nghiệp và đàn em cũng theo sau nâng ly chúc mừng, nhiều người trong số họ thật lòng hoặc không, các trưởng bồi cũng lần lượt chúc mừng.

Sau khi mọi người đã tỏ lòng kính trọng, Yến Thanh Hùng hài lòng gật đầu, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, lấy từ trong túi ra một chiếc túi nhung nhỏ màu đỏ, đặt vào lòng bàn tay Yến Chấp Mạch.

"Khi ông và bà nội cháu còn trẻ, chúng ta đi du lịch nước ngoài, leo núi, ở trong lều để ngắm sao. Tình cờ gặp một trận mưa sao băng, cách đó không xa có một thiên thạch rơi xuống trên đỉnh núi. Ông và bà của cháu đã đến đó để xem, chúng ta đã trở thành một trong những người đầu tiên tìm thấy miệng hỗ, trơng miệng hố có một số kim loại quý hiếm, rất đẹp, đẹp hơn cả kim cương. Ông đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua chúng từ Cục Văn hóa địa phương. Mảnh đẹp nhất được làm thành chiếc vòng cổ này. T này. Ta nghe nói dây chuyền thiên thạch này có tác dụng làm dịu tâm trí và tránh nguy hiểm. Ông đã sử dụng chiếc vòng cổ này để tỏ tỉnh thành công với bà của cháu. Vì vậy, chiếc vòng cổ này không chỉ là của bà cháu, mà còn là bùa hộ mệnh, là vật tượng trưng cho tình yêu giữa ông và bà cháu.

"Vốn dĩ chiếc vòng cổ này lẽ ra là do bà nội của cháu giữ, nhưng đáng tiếc bây giờ bà ấy lại không được tỉnh táo. Có lần ta đến thăm và nhìn thấy bà ấy cho viên thiên thạch này vào miệng định nuốt. Ta sợ đến mức vội vàng chộp lấy nó. Sau này, khi bà tỉnh táo lại, ông đã cười nhạo bà về sự việc này, bà yêu cầu ông lấy lại chiếc vòng cổ, khi người đứng đầu nhà họ Yến thay đổi, ông sẽ đưa nó cho cháu cùng với con dấu gia truyền.

"Bây giờ ông tặng cháu. Nó mang theo lời chúc phước lành suốt đời của ông và bà. Chúc cháu một cuộc sống bình an, khỏe mạnh."

Yến Chấp Mạch không lập tức lấy mà cần thận đặt nó vào lòng bàn tay, sau đó đặt vào bên trong bộ vest, đặt gần trái tim mình, bỏ vào túi, thành kính cất vào. Yến Thanh Hùng vỗ nhẹ vào lưng Yến Chấp Mạch, đột nhiên nhìn về phía Giản An Miên nói: "Chấp Mạch, hãy gọi đứa trẻ đó lên đi."

Giản An Miên choáng váng.

Yến Chấp Mạch cũng sửng sốt trong giây lát.

Sau khi phản ứng lại, anh lập tức cảm thấy vui vẻ và nhanh chóng mỉm cười với khán giả với vẻ mặt đờ đẫn.

"Miên Miên, mau lên đây! Ông nội đang gọi em!"

Giản An Miên ngơ ngác bước tới, đi đến bên cạnh người đàn ông.

Mãi cho đến khi cậu quay người lại đôi mặt với mọi người mới cảm thấy căng thẳng, mồ hôi lưng bỗng túa ra, tim đập thình thịch, giống như đang ôm một con thỏ nhỏ trong tay, cả người cậu như đang bồng bềnh, cứng đơ như khúc gỗ, hai mắt rưng rưng, không biết giấu đi đâu.

Mẹ ơi! nhiều người quá! hu hu hu, đáng sợ quá đi!

Ngay lúc Giản An Miên sắp không thở nổi, đổ mồ hôi, bỗng dưng một bàn tay to lớn và ấm áp nắm chặt lấy lòng bàn tay cậu.

Sau đó, giọng nói trầm và dịu dàng của một người đàn ông truyền đến tai cậu, nhẹ nhàng xoa dịu cậu: "Miên Miên đừng sợ, Yến tiên sinh ở đây, chúng ta sẽ xuống ngay thôi."

Đôi mắt đen láy của Giản An Miên khẽ lay động, tay cậu lập tức tê dại, cậu cảm thấy một luồng hơi ẩm chảy dọc theo sự tiếp xúc của hai người chảy vào tìm, trái tim đang đập nhanh lập tức bình tĩnh lại, được người đàn ông nhẹ nhàng xoa dịu.

Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai giây, trái tim này bắt đầy đập dữ dội hơn dưới một hình dạng mới khác.

Chỉ cần nghĩ đến toàn bộ khán giả gia tộc Yến trên sân khấu nhìn bọn họ không kiêng nể gì nắm tay trên sân khấu, mặt Giản An Miên liền (biắt đầu nóng lên, tay chân cũng bắt đầu yếu ớt.

Tốt nhất là đừng năm lấy bàn tay này!

Yến Thanh Hùng thoáng nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ê răng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cười hiền từ, xoa đầu Giản An Miên, nhẹ giọng nói: "Châu ngoan, nếu như cháu đã gả cho nhà họ Yến rồi nên từ nay cháu sẽ là thành viên trong nhà họ yến chúng ta. Hôm nay là lần đầu tiên ông gặp cháu, ông chỉ là một người bình thường, không có gì để cho cháu, nên ông sẽ tặng cháu một bao li xi."

Yến Thanh Hùng vừa nói vừa gọi một người giúp việc khác đến, lấy trên khay ra một phong bì nhăn nheo màu đỏ, nhét vào lòng bàn tay Giản An Miên.

"Bên trong là thẻ ngân hàng, trong đó có 10 triệu, chỉ là một món quà nhỏ thôi, coi như là một chút tình cảm, hy vọng Miên Miên sẽ không ghét bỏ,"

Giản An Miên: "!!!"

Cái này ai mà ghét được chứ!

Cảm ơn ông nội! Cảm ơn ông nội!

Cậu cũng là một bình thường, cậu thích sự bình thường!

Yến Thanh Hùng ho nhẹ một tiếng, vội ghé sát vào tai Giản An Miên, vội vàng nói: "Mật khẩu là ngày kỷ niệm ngày cưới của châu."

Sau đó ông rời đi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục nhìn Giản An Miên với ánh mắt trìu mến.

Giản An Miên: "..."

Ông nội, ông thật chu đáo, nhưng cậu thậm chí còn không nhớ mình và nhân vật chính kết hôn khi nào.

Không sao đâu, cứ quay lại tìm giấy đăng ký kết hôn là biết.

"Cám ơn ông nội! Cháu rất thích!" Trên mặt Giang An Miên tràn đầy hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời như pha lê, nóng lòng muốn nhận phong bao li xi màu đỏ.

"Chờ một chút," Yến Thanh Hùng đột nhiên ấn phong bì màu đỏ lại, trừng mắt nhìn Gián An Miên: "Cháu có quên gì không?" Giản An Miên ngơ ngác: "...A?"

Yến Thanh Hùng cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Còn có gì quên đưa cho ông không?"

"...??" Đôi mắt Giản An Miên đỏ hoe.

Rốt cuộc là cái gì chứ? Ông nội, ông có thể nói trực tiếp được không?

Không phải như thế này, ông ơi! Mau đưa tiền cho cháu!

"Ông nội, ông đừng bắt nạt em ấy." Yến Chấp Mạch nhìn thấy thiếu niên sắp khóc vì sợ hãi, không nhịn được mà kéo thiếu niên đến bên mình, ra hiệu cho người giúp việc, sau đó nghiêng người ghẻ vào tai chàng trai thì thầm: "Bức tranh em về vẫn chưa được đưa cho ông nội kia."

Người đàn ông dừng lại, thở dài: "Tôi cũng là mới nhận ra, là ông nội để tranh ở đây. Chẳng trách ban ngày tôi đến thư phòng tìm ông nói rằng em có mang theo một món quà, ông vừa nghe thấy là tranh em vẽ liên không muốn anh dẫn em đi tặng riêng, mà là muốn được tặng trước mặt mọi người." Giản An Miên: "..."

Cậu hiểu, ông nội chỉ muốn cậu xấu hổ chết.

Ngay sau đó, người giúp việc mang bức tranh của Giản An Miên lên.

Ông à, cháu không biết từ khi nào nó còn được trang trí bằng khung sang trọng đơn giản và phủ vải đỏ đấy.

"Mọi người đến xem đi. Đây là bức tranh do Miên Miên tự tay vẽ, là quà tặng ta ra mắt đó!"

Người quay phim hướng ống kính một cách trung thực vào tấm vải đỏ.

Yến Thanh Hùng mỉm cười vui vẻ và mở tấm vải đỏ ra, để lộ những con sếu đầu đỏ bên trong, tao nhã và duyên dáng như những vị thần.

Mọi người trong khán phòng đều vỗ tay và cổ vũ cho cậu, bất kể họ có thấy những gì cậu đang làm hay không, họ đều rất ủng hộ cậu.

Giản An Miên xấu hổ đến nỗi không biết để tay chân ở đâu, tầm mắt tối sầm, đột nhiên cảm thấy xấu hổ như cảm giác bị người lớn tuổi mới lên sân khấu biểu diễn trong lễ hội mùa xuân.

Cả gia đình này không quan tâm đến sự sống chết của Miên Miên sao?

Yến Thanh Hùng vẫn đang chiêm ngưỡng kiệt tác của Giản An Miên, rõ ràng là ông rất thích nó, không buông, ông khen ngợi cậu: "Cháu dâu của chúng ta thực sự tài năng, còn nhỏ mà có t thể làm ra tác phẩm tuyệt vời như vậy, thật sự không thể tin được, lát nữa ta phải mang cho lão già Trường Tôn xem, lão ta sẽ ghen tị với ta đến chết mất."

Giản An Miên: "..."

Tại sao Trường Tôn đại sư này còn dính líu vào nữa?

Yến Thanh Hùng bất ngờ gọi Giản An Miên đến trong buổi lễ trao quyền thừa kế quan trọng như vậy, còn đích thân tiết lộ danh tính của cậu, còn gửi một phong bì màu đó và đích thân nhận quà gặp mặt, điều này thật sự là quá sức chịu đựng,

Với sự quyết tâm của ông, dù khán giả có nghĩ gì về Giàn An Miên, cậu trai ốm yếu này sẽ chỉ là một nhân vật mà họ không còn đủ khả năng để xúc phạm.

Sau khi Yến Chấp Mạch bước xuống sân khấu, anh dừng lại một chút, dựa vào Yến Thanh Hùng và gọi nhỏ: "Ông nội à."

Yến Thanh Hùng gần như bị dọa đến mất trí, quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Làm gì đấy! Gọi hồn à?"

Yến Chấp Mạch sờ sờ mũi: "Cháu qua đây chỉ là muốn hỏi, viên thiên thạch ông tặng cháu... Cháu có thể tặng người khác không?"

Yến Thanh Hùng khịt mũi: "Thằng nhóc thôi, muốn tặng cho vợ cháu à?"

Yến Chấp Mạch dừng một chút, xoa xoa cổ, thẳng thắn nói: "Ông nội, ông nói xem có thể tặng không."

Yến Chấp Mạch thầm nghĩ, viên thiên thạch này dù sao cũng là đồ vật đính ước của ông nội và bà nội, ông không vui cũng là chuyện dễ hiểu.

Anh mở miệng, đang định cố gắng thuyết phục thì thấy ông nội vui vẻ ôm lấy anh, vỗ vai anh tấm tắc khen: "Hễ có cái gì tốt liền nghĩ đến việc đưa cho cháu dâu. Không tệ, không tệ, rất giống phòng phạm ông ngày xưa, không hổ là cháu ngoan của ta, ngay cả chiều vợ cũng giống như vậy!" Yên Chấp Mạch: "..

Ông nội không hổ danh là người tự luyến.

Yến Chấp Mạch: "Vậy thì cảm ơn ông nội."

Anh nhận được câu trả lời, quay người và muốn rời đi.

"Đợi đã, cháu đứng lại đó," Yên Thanh Hùng kéo Yến Chấp Mạch lại mắng, "Thằng nhóc này, cháu không nói với ông sớm rằng Miên Miên biết vẽ. Nều ngày đó ông không đến thăm bà nội thấy tranh về trên tường thì cháu định không bao giờ nói cho ông biết à?"

Yến Chấp Mạch thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ông nội, Miên Miên em ấy nói rồi, không muốn học hội họa, ông đừng ép em ấy."

Tham vọng của Yến Thanh Hùng bỗng trở nên vô vọng, vốn dĩ ông định giới thiệu cháu dâu cho Trường Tôn, trong mắt lóe lên, quay mặt đi, thấp giọng lấm bẩm: "Ông làm sao có thể ép buộc thằng bẻ chửi Trường Tôn là bạn của ông, ông chỉ muốn khoe với bạn bè là ông được cháu dâu tặng quà là sai sao? Không có nha." Yến Chấp Mạch dỗ dành ông nói: "Vậy ông nội, nếu ông Trường Tôn muốn gặp Miên Miên, vậy cũng nên hỏi ý Miên Miên trước, ông đừng tùy tiện hứa hẹn gì nữa được không?"

Anh mắt Yến Thanh Hùng lảng tránh: "Cháu đang nói cái gì thế? Làm sao ông có thể làm như vậy? Yên tâm đi."

Yến Thanh Hùng biết tính tình và phong cách hội họa của Trường Tôn Tùng Vân, vừa nhìn phong cách của đứa nhỏ này là biết ông già kia sẽ thích, nếu để lão già kia thấy được, đến ông cũng không cản được, ông không định mang tranh qua khoe với Trường Tôn Tùng Vân đâu. Ôi, thật đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội để khoe rồi!

----

Khi bữa tối kết thúc thì đã rất muộn.

Từ ngoại ô vào thành phố mất một thời gian ngắn nên mọi người đều ở lại trang viên.

Với tư cách là người đứng đầy mới của nhà Yến, Yến Chấp Mạch đã được tất cả người trong gia tộc Yến vây quanh kể từ bữa tối, anh sẽ được đưa tin phòng vẫn vào sảng mai, và sẽ có hoạt động giải trí vào buổi chiều.

Sau khi bữa tối gia đình kết thúc, anh sẽ lập tức trở lại công ty để đảm nhận chức vụ chủ tịch.

Những tháng sau này anh đều sẽ rất bận rộn.

Sau khi Yến Chấp Mạch tiễn người thân cuối cùng về, anh mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, đi lên tầng, lúc đi ngang qua phòng của thiếu niên thì dừng lại trước của phòng.

Anh đút tay phải vào túi quần, nhớ ra ông nội đã đưa cho anh chiếc vòng nhưng anh chưa đưa cho cậu nên bước tới gõ cửa.

----

Giản An Miên tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Giản An Miên giật mình, cậu luôn cảm thấy không an toàn ở những nơi xa lạ, phản ứng đầu tiên của cậu là có phải tên em họ biến thái kia lại tới tìm cậu không?

Cậu lo lắng cầm điện thoại di động, bật chiếc đèn lớn nhất trong phòng, sau đó lặng lẽ đi ra sau cửa, nhẹ nuốt khan, thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"

"Miên Miên, là tôi." Giọng nói trầm trầm quen thuộc của người đàn ông vang lên sau cánh cửa.

"Yến tiên sinh!" Giản An Miên vui mừng khôn xiết, cậu mở cửa không chút do dự, háo hức nhìn người đàn ông bước vào. Sau đó, cậu giống như một chú chó nhỏ đi theo

người đàn ông một vòng, chỉ thiếu điều chưa vẫy đuôi: "Muộn thế này rồi sao ngài còn tới đây?"

Nghiêm Chấp Mạch đột nhiên xoay người, túm lấy vai cậu trai đang run rẫy, đấy vào tường, một tay đẹp đẽ đút vào túi quần, cười nói: "Sao? Không có chuyện gì thì tôi

không thể tới sao?"

Giản An Miên: "..."

Chính là sợ không có việc gì cũng tôi lỡ một ngày nào đó chán thì sao?

Yến Chấp Mạch thấy trong phòng sáng sủa hơn ban ngày, khó chịu nheo mắt lại, cau mày nói: "Tại sao nửa đêm lại bật đèn sáng như vậy? Em không cảm thấy chói mắt sao?"

Vừa nói, anh vừa duỗi tay về phía công tắc.

Giản An Miên sửng sốt một lát, vô thức hét lên: "Chờ đã."

Tuy nhiên, người đàn ông đã nhanh chóng nhấn nút.

'Tạch' một tiếng.

Tầm nhìn của Giản An Miên tối sầm lại, cậu lập tức rơi vào bóng tối.

"Yến tiên sinh!" Giản An Miên vội vàng ôm lấy người đàn ông, hai tay cậu khẽ run lên, giọng nói có chút sợ hãi, có chút trách móc, mím môi giận dữ phàn nàn: "Tôi không nhìn thấy gì nữa!"

Yến Chấp Mạch dừng một chút, lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi quên mất Miên Miên bị bệnh quáng gà."

Anh lại đưa tay ra để bật đèn lên.

Tuy nhiên, khi củi đây xuống, anh nhìn thấy bóng dáng run rẩy co ro trong lòng mình, trái tim chợt rung lên, anh thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra.

Giản An Miên bám chặt vào người đàn ông, cánh tay và ngón tay ngẫu nhiên nằm lấy eo người đàn ông, đôi mắt cậu bao phủ bởi một lớp sương mỏng, dường như tỏa sáng như những vì sao trong đêm tôi.

Tuy chàng trai trẻ có đôi mắt trong veo như vậy nhưng lại ngơ ngác đây bồi rồi, giống như một chú nai nhỏ lạc trong rừng sương mù, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh, đáng thương hỏi: "Yến tiên sinh, anh có thể bật đèn cho tôi được không?"

Anh mắt Yến Chấp Mạch tối sầm, yết hầu chuyển động lên xuống, anh liếm đầy lưỡi, khàn giọng nói: "Không thế."

Giản An Miên: "?"

Giản An Miên lo lắng: "Tại sao vậy!"

Yến Chấp Mạch bình tĩnh nói: "Không muốn mở."

GiảnAn Miên: "..."

Nhưng cậu không thể nhìn thấy gì mà! Người đàn ông sao có thể như chứ!

Yến Chấp Mạch như dụ dỗ con nai ngốc nghếch, tên thợ săn xấu xa lợi dụng việc cậu thanh niên không thể nhìn rõ, vô liêm sỉ (bắt lấy bàn tay nhỏ nhân của thanh niên và giữ chúng lại với nhau, bầu không khí đầy ái muội, anh kéo cậu vào lòng, giọng nói trầm khàn khàn, giống như một kẻ biến thái, dỗ dành: "Không sao, Miên Miên đừng sợ, em sẽ an toàn trong vòng tay của Yến tiên sinh."

Giản An Miên: "..."

Vòng tay anh là nơi không an toàn nhất đấy!

Thanh niên vừa tâm xong, thân thế mềm mại được ngâm trong nước nóng, ấm áp thơm phức, giống như bánh sữa trứng mới ra lò, hấp dẫn người ta cần một miếng.

Yến Chấp Mạch ôm lấy cậu, không nhìn được vùi mặt vào bờ vai gầy gò của cậu, hít một hơi thật sâu, cảm giác giống như một cục sạc dự phòng nhanh chóng, trong cơ thể lập tức tràn đầy điện, có thể làm việc thêm năm mươi năm nữa!

Một vùng cổ của Giản An Miên là làn da nóng bừng của người đàn ông, hơi thở tê dại, lông tóc dựng đứng, thân thể khẽ run lên, ngón tay bấu chặt quần áo người đàn ông, giọng nói yếu ớt cầu xin: "Ngài Yến, làm ơn hãy bật đèn lên."

"Không có đèn, nhưng có ánh sáng." Yến Chấp Mạch bể cậu đến bên cửa số.

Những tấm rèm xa đen vàng hoa lộng lẫy, lụa và sa tanh chồng lên từng lớp, dày đặc lộng lẫy, kéo lê trên thảm, chảy khắp mặt đất, lấp lánh, vàng rực, giống như đuôi nàng tiên cả.

Yến Chấp Mạch ghé sát vào tai Giản An Miên, ôm lấy cậu một cách trìu mến, cần cậu một cái, thấp giọng nói vào tai cậu giống như đang vụng trộm, thì thầm: "Miên Miên nói, muốn có ánh sáng."

Giản An Miên thầm mắng nhân vật chính này điên rồi, cậu mím môi không chịu nói, nói ra lời ngu ngốc như vậy thật đáng xấu hổ!

Tuy nhiên, người đàn ông từ chối buông câu ra, cậu cũng không nói gì, anh giơ hai bàn tay to ra, dùng sức xoa nắn khuôn mặt mềm mại của cậu, như đang nhào bột, không ngừng biến thành nhiều hình dạng khác nhau. "Nói nhanh, muốn có ánh sáng."

Giản An Miên chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị người đàn ông nhào nặn đến bốc cháy, cậu thực sự không thế chống cự được, đành phải nén xấu hổ, run rấy nói ra một câu nhẹ nhàng: "Tôi nói, muốn có ánh sáng."

Người đàn ông cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng liếp lời.

"Thế nên sẽ có ánh sáng."

Lời vừa dứt, vào giây cuối cùng, Yến Chấp Mạch vươn tay ra, mạnh mẽ mở ra tấm rèm dây trước mặt.

Người đàn ông dường như làm phép.

Một tiếng va chạm dài một như âm thanh nghèn nghẹn, ánh trăng trắng bạc mang đến hơi lạnh cuối hè tự do tràn vào từ cửa số, trong suốt như thủy triều lấp đầy căn nhà trống trong chớp mắt.

Tầm mắt đang mờ mịt của Giản An Miên bỗng dưng sáng trở lại.

Cậu ngẩng đầu, mở to mắt, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa số, ngơ ngác nhìn một vầng trăng tròn to như chiếc đĩa ngọc, vầng trăng sáng dường như có thể chạm tới bằng tay, thật gần và thật sáng.

Cậu chưa bao giờ thấy bầu trời sáng đến thế, mặt trắng dường như đã thắp lên thứ ánh sáng trắng bạc, ngọn đèn tưởng sáng đến mức làm mất đi những triệu chứng của bệnh quáng gà.

Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu thực sự bị cách hành xử trẻ con của người đàn ông này làm cho cảm động.

Cùng lúc đó, bỗng dưng người đàn ông thò tay vào túi và lấy ra một thứ gì đó.

Một luồng ánh sáng bạc sáng loáng lóe lên trên đây rồi rơi từ trên xuống dưới như sao băng.

Giây tiếp theo, Giàn An Miên lại rơi vào mờ mịt, trên cổ cậu có cảm giác lạnh buốt.

Cậu nhìn xuống và thấy một chiếc vòng cổ thiên thạch.

Mành kim loại màu xanh bằng giá đặc biệt được làm thành một hình trái tim đào; hình dạng tinh tế như vải tuyn chảy bên trong, dải ánh sáng ngâm trong ánh trăng phản chiếu tỉnh xào những mảnh như tinh thể vỡ trong tàu Titanic.

"Tặng em, Miên Miên." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, dịu dàng như nước, chậm rãi rót vào tai Giản An Miên làm cậu lập tức cảm thấy tê dại. "Chúc Miên Miên một đời bình an và khỏe mạnh."

Ông nội đã đưa nó cho anh, lời chúc phúc được người đàn anh dành tặng lại cho cậu một cách nguyên vẹn.

Bỗng dưng Giản An Miên cảm thấy cổ mình nặng đến câu rơi xuống biển sâu. ngàn cân, tựa như không phải một sợi dây chuyền mỏng manh mà là một chiếc mỏ neo nặng trịch, đang muốn kéo

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén trái tim đang đập không thể kiềm chế được, quay người lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông, trịnh trọng nói từng chữ: "Yến tiên sinh, thứ này quá quý giá, tối không thể nhận được." Nó nên được trao cho tình yêu đích thực của anh, không phải cậu.

"Không sao, tặng em thì em cứ nhận đi. Tôi đã nói với ông nội rồi, ông cũng đồng ý tặng cho em." Yên Chấp Mạch tưởng cậu đang lo lắng ông nội nên liên sờ đây an ủi. Anh nhẹ giọng nói: "Tôi khỏe mạnh Cường tráng, không cần ông nội chúc phúc, sức khỏe của em không tốt, có thêm nó như bùa hộ mệnh cũng yên tâm hơn." n

Yến Chấp Mạch vừa nói, vừa nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mỉm cười, vuốt ve vành tai cậu một cách trìu mến: "Đừng cười nhạo tôi mê tỉn. Theo tôi thấy, cho dù em có nhận lấy tất cả phước lành của thế giới cũng không có gì quá cả, sức khỏe em không tốt làm tôi không thể yên tâm một phút giây nào."

Anh nói mà không suy nghĩ, giọng điệu mang theo ý cười.

Dường như dù cậu có làm người ta lo lắng cả đời thì anh cũng sẵn sàng chăm sóc cậu, anh sẽ ở bên cạnh cậu cả đời.

Giản An Miên cảm thấy trái tim mình như bị ngâm trong nước mặn, rõ ràng là nước bao quanh, nhưng lại khô khốc đến đáng sợ, cậu muốn há miệng thật rộng để thở, nhưng lại chỉ có thể cảm nhận được miệng mình đầy ắp, đằng ngắt, cậu dường như không thể thở nổi.

Nhưng... nhưng cậu không cần mà, cậu có thể chết bất cứ lúc nào, cần nhiều phúc như vậy làm gì đâu? Không có cách nào để cậu có thể sống mà khỏe mạnh cả.

Cậu thậm chí không nghĩ đến việc sống.

"Sao vậy? Tại sao lại có biểu cảm như vậy?" Yến Chấp Mạch khẽ cau mày, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của cậu.

Hình như... cậu sắp khóc?

"Sao lại không vui? Hửm?" Bỗng dưng Yến Chấp Mạch cảm thấy rất đau lòng, nếu không phải bây giờ, anh sợ sẽ dọa cậu, anh ước mình có thể đứng dậy hôn lên mí mắt cậu, lau nước mặt cho cậu: "Vừa rồi lại có người (bắt nạt em nữa à? Nói cho tôi nghe đi, tôi sẽ giúp em dạy dỗ hân."

"Không có, không có..." Giản An Miên run rẩy khụt khịt, cố kìm nước mắt, hơi khàn khàn, giọng nói run rẩy, "Tôi... tôi chỉ thấy vui thôi."

Cậu nói, nở một nụ cười yếu ớt với người đàn ông.

Nụ cười vẫn như thường lệ, ngượng ngùng và ngây thơ.

Kiếp trước, cậu dùng nụ cười này để lừa vô số y tá cùng chị em trong bệnh viện, khiến bọn họ cho rằng cậu thật sự không đau. Bây giờ cậu lại muốn dùng nụ cười này để lừa dối đàn ông.

Yến Chấp Mạch tin đó là sự thật, thiếu niên của anh rất nhạy cảm và yếu đuổi, cảm động đến mức khóc. Đó là chuyện bình thường, anh không thể không tự hào, nhếch

khóe miệng nói: "Tôi biết em sẽ thích mà. Đây là vật đính ước ông nội tặng lúc theo đuổi bà. Mặc dù ông nội thường không phải là người quả lãng mạn nhưng ông rất có

mắt trong việc tặng quà.."

Anh dừng lại rồi mới nhớ ra: "Nhân tiện, tôi đã nói với ông nội rằng tạm thời em không muốn học vẽ, nên em không cần phải lo lắng về Trường Tôn đại sư đâu." Giản An Miên mím môi gật đầy đáp lại.

"Được rồi, tôi chỉ muốn nói vậy thôi," Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng ôm lấy Giản An Miên, vuốt ve mặt cậu: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Miên Miên đã buồn ngủ rồi?

Mau đi ngủ đi, tôi không làm phiền em nữa."

Người đàn ông nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.

"Yến tiên sinh." Bỗng dưng Giàn An Miên hét lên từ phía sau.

"Hửm?" Yến Chấp Mạch quay người, nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn nói gì nữa sao?"

"Nếu," Giản An Miên dừng lại một chút, nằm chặt tay, liếm môi, như thể lấy đủ can đảm, nói bằng giọng khô khan, "Ý tôi là, nếu một ngày nào đó, anh muốn lấy lại chiếc vòng cổ này, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh."

"Nói cái gì vậy?"

Yến Chấp Mạch chỉ nghĩ rằng thiếu niên nhút nhát và không dám nhận món quà đắt tiền như vậy.

Anh tùy ý đi tới, duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào làn da trắng nõn của cậu, lạnh lùng đút một bàn tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cậu, bả đạo tuyên bố từng chữ một nói: "Giản An Miên, bỏ ngay suy nghĩ ấy đi. Tôi sẽ không bao giờ để em trả lại chiếc vòng cổ dù chỉ một ngày đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai