Chương 30: Riêng Tư - Idol - Người Câm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Yến Chấp Mạch hít sâu một hơi, lòng bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ của bạn nhỏ, sau đó dùng lực nắm chặt.

Anh nâng một ngón tay lên chỉ thẳng vào khuôn mặt buồn nôn của Yến Chấp Tân, mắt đen lạnh lùng: "Yên Chấp Tân, tốt nhất sau này cậu nên giữ chặt vỏ bọc của mình, đừng để tôi nhìn thấy một cái gì, nếu không cẩn thận đừng để quần lót cũng rơi mất."

Yên Chấp Tân cười nhạo một tiếng, người thừa kế thì thế nào? Thật sự coi mình một tay che trời à? Ánh mắt u ám của hắn ta quét qua đôi lông mi đang run rẩy của thiều niên trong ngực người đàn ông, khoe miệng cong lên khiêu khích: "A, t tốt nhất anh cũng trông cho kỹ vợ của anh, nếu không..."

"Yến Chấp Tân!" Trong mắt Yến Chấp Mạch lập tức như có lửa giận ngút trời bùng lên, nằm đấm như dã thú mất khống chế chuẩn bị vung lên, nếu như không có người bạn nhỏ lôi kéo, anh đã lập tức bước lên xẻ rách gương mặt ghê tởm của người đồi điện kia rồi.

"Yến Chấp Tân! Đừng gây sự nữa!" Yến Tổ Đức mắng nhỏ một tiếng với con trai, nhìn qua Yến Chấp Mạch lại mang vẻ cười dối trá trên mặt, da thịt trên mặt cũng hiện

vẻ cười: "Chấp Mạch này, em họ của cháu toàn nói chuyện như vậy đấy, thật ra cũng không có suy nghĩ gì khác, đều là người một nhà, cháu đứng để trong lòng làm gì." "Yến tiên sinh, chúng ta đi thôi," Giản An Miên sợ người đàn ông thật sự xông lên, vẫn luôn dùng hai cánh tay của mình ôm thật chặt cánh tay của người đàn ông, khổ sở cầu xin: "Xin anh đấy."

Cậu thật sự không muốn lên trang đầy đầu!

Yến Chấp Mạch cuối cùng dùng ngón tay chỉ vào Yến Chấp Tân, nóng này giật cổ áo của mình một chút, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, lúc gục đầu xuống, mắt sắc lại

trở nên dịu dàng mà trìu mến, động tác nhẹ nhàng sở lên bên tai thiều niên: "Thật xin lỗi, Miên Miên bị dọa sự sao? Chúng ta không để ý tới bọn họ nữa, chúng ta đi."

Cuối cùng cũng rời khỏi nơi thị phi này, hô hấp của Giản An Miên vốn đang dừng lại, mà vội vàng thư giãn thần kinh, há mồm thở dốc, vẫn còn choáng váng vì nỗi xấu hổ sót lại trong đầu.

Tổng tài tranh nhau không có ai sợ hãi, không sợ xã chết, chỉ cócon cá mặn cậu bên thứ ba mà run lấy bấy thôi.

Nhân vật công chính này, anh đây là muốn mạng của Miên Miên đấy!

Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Giản An Miên, để Giản An Miên ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, rơi xuống trên thân người cháu

trai luôn nghe theo mẹ cậu ta cách đó không xa.

"Yến Thừa Vũ!" Yến Chấp Mạch hô một tiếng.

"Đến đây chủ!" Yến Thùa Vũ lập tức không chút do dự bỏ lại mẹ ruột, nhanh chóng chạy tới trước mặt Yến Chấp Mạch, trên mặt mang nụ cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng xoa xoa hai tay giống như thái giảm, hỏi: "Chú có gì cần phân phó sao?"

Yến Chấp Mạch quay sang nói với Yên Thừa Vũ: "Chú đi nói chuyện với những người khác một lúc, cháu ở chỗ này chăm sóc Miên Miên, không được rời khỏi đây, nhất là đừng cho Yến Chấp Tân tới gần, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chủ."

Yến Thừa Vũ vỗ ngực bình bịch nói: "Dạ chú! Chú cứ yên tâm, cháu đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho thím, không ai được phép đung vào một cọng tóc gáy của thím!"

Yến Chấp Mạch hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó lại quay đâu vuốt ve an ủi người bạn nhỏ đến bây giờ vẫn còn chưa lấy lại sức lực, chỉnh lại khẩu trang cho cậu, ẩm giọng thì thầm nói: "Miên Miên, em đợi ở đây, nói chuyện với Yến Thừa Vũ, không cần đi chỗ nào hết, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, có được không?"

"Ừm, tôi biết rồi." Giản An Miên hơi thở mỏng manh.

Yến Chấp Mạch trìu mến sờ lên đầy thiếu niên: "Ngoan, tôi sẽ nhanh trở lại."

Người đàn ông rời đi, không khí lại quay trở lại.

Yến Thừa Vũ lại gần lấy lòng: "Thím có muốn ăn chút gì không? Hay là muốn giấy lau và khăn ướt? Hoặc là tấm thảm và gối ôm các loại? Hình như cháu thấy trong ngăn tủ bên cạnh có một ít, hay là cháu lấy qua cho thím?"

Trải qua một phen xã chết vừa rồi, bây giờ Giản An Miên lại thấy thuận mắt khi nhìn đứa cháu đang xu nịnh này: "Cậu không nói gì là tốt nhất đối với tôi."

Yến Thừa Vũ lập tức giơ hai tay lên, một động tác kéo khoa miệng, lanh lợi cười với Giàn An Miên.

----

Một lát sau, một thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ lướt qua trước mắt bọn họ, mặt không thay đổi lướm bọn họ một chút, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, người ngồi gần nhất là Yến Thừa Vũ cũng cách xa một cánh tay.

Đây là em gái ngạo kiều của nhân vật công chính.

Yến Thanh Hùng vô cùng thủy chung với tình yêu, cả một đời ngọt ngào với Diêu Tiên Điệp, đương nhiên sẽ thấy chướng mắt với con riêng, càng coi thường Bạch Mộc

Nhu là tiểu tam dựa vào con trai mà thượng vị, đến nay chưa hề thừa nhận thân phận của Bạch Mộng Nhu.

Trái lại Yến Chấp Nguyệt là sau khi đã cưới, dù sao cũng là hợp pháp danh chính ngôn thuận, mặc dù không thích, nhưng Yến Thanh Hùng vẫn miễn cưỡng thừa nhận

thân phận của cô thuộc nhà họ Yến.

Cho nên mỗi khi nhà họ Yến tổ chức bữa tiệc gia đình khổng lồ này, người cha cặn bã kia cũng chỉ có thể mang một mình Yến Chấp Nguyệt tới. Nhưng đối với người cha cặn bã mà nói, Yến Chấp Nguyệt là một cô gái thì có thể làm cái gì?

Cùng lắm chỉ coi là nước đổ ra ngoài, một đồ thừa mà thôi.

Thế là coi như mang theo Yến Chấp Nguyệt, cũng chỉ là mặc kệ cô ở một bên, mình thì đi gặp gỡ bốn phía.

Yến Chấp Nguyệt chỉ có một mình giống như một u linh bay tới bay lui trong buổi tiệc, bay tới một chỗ thì đóng quân tại đó, im ắng bất động.

Giản An Miên: "..."

Lúc này Giản An Miên mới chủ ý tới, khu vực mà nhân vật công chính dẫn cậu tới là khu vực dành cho trẻ em, trên các kệ xung quanh còn trưng bày máy chơi game cùng bài và búp bê, còn có đồ ăn vặt tinh xảo cùng món tráng miệng ngọt.

Em gái ngạo kiều năm nay mới học lớp sáu tiểu học, đương nhiên phải ngồi bên này.

Ngược lại là cậu... Đã trưởng thành, còn chiếm lấy chỗ ngồi của trẻ em.

Trên mặt Giản An Miên lập tức vô cùng thẹn thùng, trong lòng hung hăng chọc chọc nhân vật công chính, thật đáng hận mà!

Trong lòng đang lẩm bẩm đến người đàn ông đó, thì đúng lúc điện thoại của người đàn ông gọi tới.

Bên kia, rada anh Yến trên đỉnh đây Yến Chấp Nguyệt giật giật, idol trong điện thoại di dộng bỗng nhiên không thích nữa, lấy tai nghe xuống mà vểnh lỗ tai lên.

Đồi diện điện thoại của Giản An Miên, giọng nói trầm thấp, âm sắc dịu dàng lại triền miên, êm ái của người đàn ông hỏi thăm cậu: "Miên Miên, ở bên kia vẫn tốt chứ? Yến Chấp Tân có lại đến tìm em hay không?"

Lỗ tai Giản An Miên bị nóng lên một chút, vô ý thức rụt cổ một cái, mím môi nói: "Tôi rất tốt, Yến Chấp Tân cũng không tiếp tục tới."

"Vậy là tốt rồi, " Yến Chấp Mạch cười một tiếng: "Yến Thừa Vũ có chăm sóc tốt cho em không? Nó vẫn nghe lời chứ?"

Yến Thừa Vũ vội vội vàng vàng chạy như bay đến trước mặt Giản An Miên, hai tay chắp lại với nhau giống như một con chó xù điên cuồng vẫy đuôi với Giản An Miên, há to mồm làm hình miệng

Cầu xin đó! Cầu xin đó! Khen ngợi năm sao! Khen ngợi năm sao đi mà thím!

Giản An Miên phốc một tiếng, ánh mắt vội vội vàng vàng dịch sang, che miệng nin cười nói: "Cậu ta rất tốt, rất nghe lời."

Yến Thừa Vũ yên lặng a một tiếng nhảy dựng lên, đánh một bộ Quân Thể Quyền vào trong không khí, chỉ thiếu chưa le lưỡi ra.

Khoảng cách sống lâu trăm tuổi lại tiến thêm một bước!

Yến Chấp Nguyệt: "..."

Yến Chấp Nguyệt lặng lẽ cách xa người cháu trai nhìn như có bệnh ở trên người này một chút.

Yến Chấp Mạch hài lòng ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi, nếu như nó có chỗ nào khiến em không vui, trở về nói cho tôi, tôi cho người dạy dỗ nó." Giản An Miên ngoan ngoãn đáp: "Được, tôi biết rồi."

"Bây giờ tới lúc ăn cơm còn một khoảng thời gian, đói bụng chưa? Muốn ăn chút gì đó lót da trước hay không? Muốn ăn cái gì thì bảo Yến Thừa Vũ lấy cho em," ngườI đàn ông dừng một chút, như là nhờ tới tỉnh cách thận trọng của người bạn nhỏ, trấn an nói: "Không sao, đây là nhà mình, tự do là được." Giản An Miên: "..."

Cái nhà này... Có chút quá lớn! Cậu không chịu nổi!

"Không cần, hiện tại tôi vẫn chưa đói." Thật sự lúc này Giản An Miên vẫn chưa đói bụng, nên mềm mềm từ chồi.

"Thật sao? Tôi không tin..." Âm lượng của người đàn ông thấp xuống một chút, mang theo ý cười đây từ tính, kéo dài âm cuối, ngữ điệu lưu luyến lại mập mờ nói: "Tỉ nữa, tôi vẫn phải i kiểm kiểm tra tra thật thật kỳ một chút, nếu để cho tôi phát hiện em đang nói đổi..."

Giản An Miên vô ý thức sở lên bụng, nhớ lại cảm giác trước đó hai lần người đàn ông dùng bàn tay dày rộng ấm áp chạm vào bụng mình, thân thể bỗng nhiên nóng lên, ngón tay vội vàng siết chặt điện thoại, liếm liếm bờ môi không hiểu làm sao, thần sắc bối rối nói: "Sẽ không, tôi không nói dối, tôi nghe lời."

"Ừm, Miên Miên sẽ không nói dối, Miên Miên nghe lời nhất, " Người đàn ông cưới nhẹ thuận theo mà dỗ cậu, thật sự coi cậu là trẻ nhỏ cần người lớn trông giữ, đùa cậu:

"Bé ngoan, tự một mình ở chung với bọn trẻ, Yến tiên sinh bên này gặp một ít chuyện, có thể muộn một chút, lát nữa ăn cơm lại tới tìm em, có được hay không?"

"Ừm, tôi biết rôi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, gặp lại Yến tiên sinh sau."

Lúc cúp điện thoại, làn da từ cổ đến sau tai của Giản An Miên đều đỏ cả lên.

Âm sắc của người đàn ông thật sự là quá lưu manh, còn luôn luôn không nói chuyện tử tế, mỗi lần nói chuyện điện thoại cùng người đàn ông xong, câu giống như bị ném vào trong làng hấp hấp một lần bằng hơi nước, trên dưới toàn thân, đều bị nóng mà bốc lên lửa cháy.

Giản An Miên luồn hai tay vào trong khẩu trang, dùng lực chà xát gương mặt nóng hổi, lúc ngẩng đầu lên, liền đổi mặt với hai cặp mắt đen căng tròn.

Yến Thừa Vũ: "..."

Lẽ ra tôi nên ở gầm xe, không nên ở chỗ này,

Yến Chấp Nguyệt mặt đỏ bừng: "..."

Có... Có chút không hiểu chuyện gì xảy ra?

Không, không thể! Anh Yến là của anh Lạc Thần mà!

Lạc Thần mới là chính đạo! Tà đạo cút đi!

Giản An Miên: ".

Cứu...

Lúc cậu nói chuyện với người đàn ông đã hoàn toàn quên đi bên cạnh còn có Yến Thừa Vũ và Yến Chấp Nguyệt...

Mặc dù cậu tự nhận câu với người đàn ông hiện tại vẫn là thanh bạch, nhưng nội dung điện thoại giữa mình và người đàn ông bị nghe được, trong lòng của cậu vẫn dâng lên một cỗ xấu hổ nồng đậm, giống như là riêng tư giữa cậu với người đàn ông bị mọi người nhìn thấy toàn bộ vậy.

Yên Thừa Vũ vẫn phản ứng nhanh, một ánh cầu vồng xuất hiện, tình yêu tuyệt mỹ, thần tiên quyền lữ, trời sinh một đôi ... Các loại đều nghĩ qua một lần, tuyệt!. Yến Chấp Nguyệt nghe được bĩu môi, lại đeo tai nghe lên, nghe album mới nhất vừa ra để tịnh tâm.

Ánh mắt của Yến Thừa Vũ thoảng nhìn màn hình điện thoại di động của Yến Chấp Nguyệt, nhịn không được tiện miệng nói: "Người này ai vậy, thật xấu."

Giản An Miên: "..."

Cháu trai này, cháu đây là đẩy toàn bộ điểm EQ vào bảy sắc cầu vồng rồi đúng không?

"Cậu nói cái gì?" Yến Chấp Nguyệt khó mà tiếp nhận mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt tức đỏ mặt, một bên tháo tai nghe xuống, chỉ vào mũi của Yến Thừa Vũ mắng chửi: "Mắt của cậu mù ấy! Dám nói Wuli Hiên Nhi ca ca xấu? Thẩm mỹ của cậu làm sao thế! Có bị bệnh không!"

Yến Thừa Vũ sững sờ, vậy mà trực tiếp bị cô nhỏ học lớp sáu ồn ào với mình: "Không phải, cô nhỏ Nguyệt Nguyệt à, ánh mắt cô nhỏ mới mù thì có, cô nhìn người này mặt to như cái bánh mỳ, bờ môi thì giống với môi cá, con mắt đơ giống như không có chút thần thái nào, chỉ có híp híp mắt, cái cầm dài giống như cái đèn pin, đơn giản xấu hổ chết rồi, ánh mắt của cô nhỏ làm sao vậy, lại còn khen dảng anh ta đẹp trai? Chậc chậc, đời này cô nhỏ chưa thấy qua soái ca sao? Không phải chứ?"

"Cậu ngậm miệng! Mắt cậu mù ý! Tôi không cho phép cậu sĩ nhục ca ca nhà tôi! Tôi muốn giết cậu!" Yên Chấp Nguyệt tức giận đến sắp khóc, nhưng mà giáo dưỡng tốt đẹp chưa từng có dạy em ấy làm sao để mắng người, chỉ có thể run rẩy chỉ vào chóp mũi Yến Thừa Vũ càng không ngừng nói muốn giết cậu ta muốn giết cậu ta.

"Không phải, đúng mà ta." Yến Thừa Vũ một mặt vô tội gãi đầu một cái, thật sự không hiểu mình làm sao lại chọc cô nhỏ tức đến thế này, cậu ta cũng không nói láo mà: "Dáng vẻ của người này còn không đẹp bằng anh dâu của cô nhỏ đâu!"

Giản An Miên: "...''

Đứa cháu này, thật đáng chết mà, còn vứt chiến hỏa đã đốt lên trên người thím yêu quý của cậu ta!

Yến Chấp Nguyệt trợn mắt đỏ bừng lập tức trừng mắt về phía Giàn An Miên, mười phần không phục.

Giản An Miên mới là vô tội, một mặt mặc kệ chuyện mình cố gắng chớp đôi mắt to đơn thuần hướng em gái Nguyệt Nguyệt.

Yến Chấp Nguyệt vẫn còn muốn phản bác Yến Thừa Vũ, nói dáng vẻ Giản An Miên không có gì đẹp, kết quả quay đây liền đồi mặt hai hàng lông mi đều như bậc thang của anh dâu, vụt sáng giống như hai con bướm đang khiêu vũ, nhất thời mím chặt môi, đỏ mặt xấu hổ dời ánh mắt. Giá trị nhan sắc nghịch thiên như vậy, làm sao em ấy có thể che giấu lương tâm mà nói ra được chữ "xấu" này!

Trong nội tâm em ấy ha ha, nhất định là Giản An Miên dựa vào sắc đẹp mà dụ dỗ anh Yến, lừa gạt anh Yến kết hôn với cậu.

Nhưng cũng không liên quan, anh Lạc Thần lớn lên càng đẹp hơn anh ta!

Chờ anh Yến gặp lại Lạc Thần, lúc đó anh Yến sẽ biết ai mới là thật sự là chân trâu vô giá, ai lại là mắt cá giả mạo trân châu! Nhưng mà bây giờ...

"Ca ca nhà tôi với anh dâu một người công một người thụ, ngay cả thuộc tỉnh cũng không giống nhau, làm sao có thể so sánh?" Yến Chấp Nguyệt chống nạnh tức giận phản bác Yến Thừa Vũ.

Yến Thừa Vũ cắt ngang: "Cái này còn khó nói? Anh Yến của cô nhỏ không phải đã có sẵn thuộc tỉnh bá tổng tiến công rồi sao? Không thể so độ đẹp trai với anh Hiên Nhi gì đó của cô nhỏ sao? Không phải cháu nói chứ, cô nhỏ Nguyệt Nguyệt à, từ nhỏ cô đã nhìn mặt anh Yến của cô mà lớn lên, ánh mắt phải cao không được thấp chứ, sao lại nhìn mặt hàng xấu như vậy? Thẩm mỹ của cô nhỏ không những không cao lên, ngược lại sao lại rút bớt rồi? Dù dáng vẻ cháu đã lớn như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy ai có dáng vẻ đẹp hơn chủ với thím đâu!"

Yến Thừa Vũ vừa cãi nhau với học sinh tiểu học, còn vừa không quên liếm hai nhân vật công thụ chính, thật sự là liềm cầu rất kính nghiệp mà.

Yến Thừa Vũ đã dời anh Yến ra rồi, Yến Chấp Nguyệt còn gì để nói sao?

Yến Chấp Nguyệt tức giận đến mật thường có thể thấy sắp nút ra, hai bàn tay nhỏ nằm chặt lại buông ra, mặc dù rất muốn xách đao giết đứa cháu mỏ tiện này, nhưng cuối cùng vẫn phồng gương mặt thôi lên, nhúc nhích bờ môi, đáy lòng bị đè nén lại đây hâm mộ nói: "Anh Yến đẹp trai nhất thế gian!"

Ngay cả anh Hiên Nhi nhà em ấy cũng không có tư cách so!

Giản An Miên: "..."

Ngạo kiều huynh khống thật sự không lừa mình.

Chỉ là...

Nếu như cậu không nghe lâm, vừa rồi cái tên mà em gái Nguyệt Nguyệt nói đúng là "Hiên Nhỉ" à?

Cái tiểu thuyết này dù sao cũng là một văn Mary Sue, nhân vật công thụ chính cơ bản cũng là hai người vạn người mê.

Nhiều oanh oanh yến yến vô số kể muốn bỏ lên giường nhân vật công chính, đồng dạng cũng kể không hết tra nam biến thái muốn lên trên nhân vật thụ chính.

Giai đoạn sau của tiểu thuyết, có một minh tinh mà trong cái tên chứa chữ "Hiên" này coi trọng nhân vật thụ chính...

Sẽ không trùng hợp vậy chủ?

Giản An Miên gãi đầy một cái, mắt thấy em gái nhỏ lại tiếp tục lạc lõi trong mỹ mạo của idol, trong lòng có chút thở dài.

Em gái à em gái, em không chỉ đứng sai CP, giờ còn trồng cỏ phải tra nam.

Điểm moe của em gái không phải có chút ngược sao?

----

Ban đêm, tiệc tối bắt đầu.

Các đầu Bếp trong bữa tiệc là do nhà họ Yến đã mời những đầu Bếp đỉnh cao từ các quốc gia trên thế giới đến, các loại nguyên liệu đắt đỏ Gọi không ra tên được chế biến thành từng 1 xa xi nh lăng mộ thức xếp ở điền cặc điểm, đặt trên bàn tinh mỹ và xe đẩy lộng lẫy tinh điêu tế trác dâng lên, cuối cùng trang trí tô điểm lên làm cho người ta hoa måt.

Giản An Miên thấy đầu váng mắt hoa, căn bản ngay cả thứ gì có thể ăn cái gì lại không thể ăn cũng không phân biệt được, chỉ cảm thấy một bàn này không giống như là đồ ăn, giống như là từng kiện tác phẩm nghệ thuật, một miệng chính là một tòa thành, quốc yến cùng lầm cũng chỉ như thế này thôi.

Yến Chấp Mạch mang theo Giản An Miên ngồi xuống chủ bàn, người ngồi trên bản đều thuộc trực hệ của nhà họ Yến.

Giản An Miên vừa liếc mắt qua, lít nha lít nhít, to to nhỏ nhỏ, tròn tròn xẹp xẹp, tất cả đều là không biết, bị dọa đến con mắt vội vàng rũ xuống, càng ngồi sát lại bên cạnh người đàn ông hơn.

"Không có việc gì, em không cần phải để ý đến người trên bàn, chăm sóc tốt bản thân là được." Yến Chấp Mạch xích lại gần thấp giọng vỗ về, dịu dàng vuốt ve tóc Giàn An Miên.

"Ừm, được." Giản An Miên thuận theo gật đầy, sau đó đưa ánh mắt về vô số mỹ thực trên bàn trước mặt: "..."

Thế nhưng là cậu hoàn toàn không biết nên hạ đũa như nào á!

Ngay tại lúc Giản An Miên xấu hổ luống cuống, người đàn ông bỗng nhiên vẫy một người hầu, đầy ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái mặt bàn, trầm giọng phân phó nói: "Dọn lên đi."

"Vâng, thiếu gia."

Trong chốc lát, người hầu kia đã đấy tới một xe đẩy nhỏ chứa đầy mâm thức ăn tinh mỹ, sau đó bày từng đĩa từng đĩa thức ăn ra trước mặt Giản An Miên.

Giản An Miên lăng lăng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.

Yến Chấp Mạch cười nhẹ một tiếng, vẫy lui người hầu hầu hạ, tự tay giúp người bạn nhỏ cắt từng phần đồ ăn thành miếng lớn nhỏ vừa miệng có thể ăn hết, nhúng vào nước tương đậm đặc thơm ngọt, sau đó theo thứ tự chỉnh tề bày lên một đĩa không, một bên ấm giọng giải thích nói: "Những đồ ăn trên bàn không rõ nguyên liệu, lo lắng em sẽ bị dị ứng, ứng, cho nên 1 trước đó tôi đã để phòng Bếp làm riêng một chút thức ăn có thể ăn cho em, không thể so với những đồ ăn trên bàn, nào, nếm thử xem, xem hương vì có hợp khẩu vị em hay không."

Yến Chấp Mạch đầu tiên cắt gọn, lúc này mới đẩy đĩa đã làm xong đến trước mặt người bạn nhỏ, mắt mang vui vẻ nhìn qua Giản An Miên.

Trên mặt Giản An Miên hiện vẻ xấu hổ đến lợi hại, lông mi đen dày khẽ run rũ xuống, ngón tay cấn trọng cuộn tròn, không dám tưởng tượng những người khác trên bản đang dùng ánh mắt như thể nào nhìn cậu, tranh thủ thời gian cầm đũa, kẹp một miếng bỏ vào trong miệng.

Nhưng mà một giây sau, con mắt cậu như vụt sáng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen lấp lánh lóe ra quang mang ngạc nhiên, không quan tâm nhìn về phía người đàn ông: "Ngon quá đi!"

"Biết em thích mà," Chỗ sâu trọng ngực Yến Chấp Mạch đẩy ra ý cười trầm thấp, trong lòng vì chính mình thành công lấy lòng được người bạn nhỏ mà đắc chí, âm thanh cũng dịu dàng hơn: "Ngon thì ăn nhiều chút, đều là đặc biệt chuẩn bị cho em."

Yến Chấp Mạch cầm lại một đĩa không, tiếp tục không ngại cực khổ phục vụ người bạn nhỏ, nghĩ đến cái gì, lại cười, lắc đầy, sửa lời nói: "Không được, cũng không thể ăn

quá nhiều, cần thận tiêu hóa không được, lát nữa tôi lại thêm công việc nửa giờ nữa."

Công việc trong miệng người đàn ông là chỉ, mỗi lần Giản An Miên sau khi không cần thận ăn nhiều, người đàn ông đều sẽ dùng tay vò bụng cậu để kích thích tiêu hóa, trợ giúp cậu tiêu thức ăn.

Đây là ám hiệu chỉ có hai người bọn họ mới có thể đọc hiểu.

"Yến tiên sinh...!" Giản An Miên thính tai mặt hiện vẻ quần bách, dùng mắt đen ướt át nhẹ nhàng trừng người đàn ông một chút, nhỏ giọng kháng nghị đối với lời nói đùa của người đàn ông.

Cậu đâu có thèm ăn như thế? Cũng chỉ... Cũng chỉ ăn quá no qua như vậy một hai lần... Được rồi, ba bốn lần!

Nhiều nhất... Nhiều nhất năm lần! Không có nhiều thêm!

Mà cái này cũng không thể trách cậu, ai bảo người đàn ông luôn luôn thích dẫn cậu ra ngoài ăn các loại đồ ăn ngon, cậu lại không thể vận động. Mấy tháng này sau khi xuyên sách, tấm thân nho nhỏ gầy gò này của nhân vật thụ chính sắp bị người đàn ông cho ăn mập rồi!

"Được rồi, không đủa em nữa, ăn đi, Yến Chấp Mạch cười rồi lại đặt một đĩa đồ ăn ở trước mặt Giản An Miên, sau đó lấy đĩa không cậu vừa ăn xong, tiếp tục thực hiện động tác lặp lại một vòng, bản thân thì lại không nhúc nhích một đũa, lại không chút nào không kiên nhẫn, trái lại còn thích thú.

Cái miệng của Giản An Miên chưa hề rảnh rỗi, mỗi thời mỗi khắc đều tràn đầy đồ ăn mỹ vị, có khi có mỡ đông không cẩn thận dính trên mặt, thiếu niên còn chưa kịp lau, đã bị người đàn ông đi trước một bước tỉ mỉ lau sạch sẽ.

Người đàn ông đơn giản chính là đem thiếu niên nâng ở trong lòng bàn tay rón rén che chở, chăm sóc không biết tinh tế cỡ nào, mọc mặt đều có thể nhìn ra, thiếu niên đến tột cùng được sủng ái cỡ nào.

Bọn họ không hề nghi ngờ, nếu như lúc này không phải ở nhà Yến, mà là hẹn hò hai người, người đàn ông nhất định đã sớm ôm thiếu niên ở trên đùi, tự tay đút ăn từng miếng.

Trước khi Giản An Miên chính thức lộ diện, trong gia tộc lưu truyền các loại lời đồn chanh chua.

Chuyện Yến Chấp Mạch cố ý tìm người kết hôn, dùng cái này đạt được phần cổ phần cuối cùng của bà nội cũng không phải là bí mật, thậm chí có không ít người đưa cành ô liu cho anh, muốn nhờ vào đó làm thông gia với anh.

Vị trí của thiếu niên nhỏ trong lòng mọi người ngay từ đầu, cũng chỉ là một công cụ hiệp nghị kết hôn mà thôi, không coi là gì, không biết có một ngày, sẽ bị Yến Chấp Mạch một cước đá văng.

Việc làm hôm nay của Yến Chấp Mạch, chính là muốn để toàn bộ người của gia tộc nhà họ Yến biết, phu nhân nhỏ nhà anh mới cưới vào cửa này, là người trong lòng anh trân trọng, nỗ lực toàn bộ thể xác tình thần tinh tế sủng ái, ai cũng không cho phép đu.ng vào một cọng tóc gáy của cậu.

Mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng đã nằm chắc địa vị của vị phu nhân của Yến Chấp Mạch.

Nhưng cũng có người không chịu nổi mà trí thông minh không cao, nghĩ muốn lôi kéo làm quen với Yến Chấp Mạch, nhưng lại không kéo nổi mặt xuống, bèn như ngu xuẩn mà nhất định phải đi trêu chọc người trong lòng của người ta.

"An Miên nhỉ" Bác cả của Yến Chấp Mạch bồng nhiên lên tiếng nói tại trên bàn cơm: "Cậu tên là An Miên, không sai chứ?"

Ông ta sờ lấy cái bụng, sĩ diện nói: "Cậu xem lần đầu tiên ngồi chủ bàn gặp mặt với bề trên, dù sao cũng không thể không chủ động đứng lên kính rượu với mọi người nhỉ?"

Giọng điệu này quả thực không tỉnh là từ ái, ngược lại lộ ra một tia khinh miệt và khinh thường. Sắc mặt Yến Chấp Mạch nhất thời biến đen.

Giản An Miên dừng đùa, lúc này vẻ mặt luống cuống ngấng đầu lên nhìn về phía người đàn ông.

"Không có việc gì, không cần phải để ý đến ông ta, ăn phần em đi." Yến Chấp Mạch vỗ về sờ lên đầy thiếu niên, dịu dàng nói.

Giản An Miên coi là thật liền mặc kệ, tiếp tục vùi đầy ăn cơm.

Yến Chấp Mạch nâng lên một đôi người trầm lãnh lạnh lùng, cũng không đứng lên, cứ như vậy giơ cánh tay lên, nâng chén rượu về phía bác mình, không mặn không nhạt nói: "Bác cả ả, thân thể phu nhân nhà cháu không tốt, không thể uống rượu, cháu thay em ấy mời bác một chén."

Nói xong, anh ưu nhã nhấp một ngụm rượu, không biểu lộ gì mà nâng lên hạ chén xuống, thái độ mười phần qua loa.

Bác cả bị mất mặt, trong lòng nhất thời tức giận, cũng không ước lượng một chút mình là loại rễ hành nào, đã bày ra tư thái bề trên, tùy tiện nói: "Chấp Mạch cháu làm gì thế? Bác cả chỉ muốn trò chuyện với An Miên mà thôi."

Ông ta lại tiếp tục nhìn về phía Giản An Miên, nếp nhăn trên mặt lập tức bật cười, vẻ xem thường trong mắt lại không giấu được: "An Miên này, nghe nói châu thì đậu Kinh Đại sao? Coi như không tệ, anh họ cháu khi còn bé thành tích lại không tốt, bác chỉ có thể lấy tiền đưa nó ra nước ngoài học đại học, không giống châu, tất cả đều dựa vào chính mình, thật lợi hại!"

Con trai của bác cả, anh họ của nhân vật công chính, cũng hô ứng theo bố của anh ta nói: "Đúng vậy, cũng phải thiệt thòi anh sinh ở nhà họ Yến, mới có thể hưởng thụ giáo dục tốt đẹp như thế, hế, không lo ăn mặc, nếu để anh giống như An Miên, chỉ sợ anh đã phải uống gió Tây Bắc rồi."

"Nhưng lời này cũng không đúng đầu, " Bác cả ha ha cười, không có chút nào phát hiện, cả cái bản chỉ có một nhà bọn họ đang nói chuyện: "Con nhìn An Miên mặc dù là sinh viên tài cao Kinh Đại, hiện tại không phải cũng đến nhà họ Yên chúng ta rồi hay sao? Nếu nói thì, trình độ loại vật này, tóm lại cũng không quan trọng bằng có một gia thế tốt

Ông ta lại lần nữa nhìn về phía Giản An Miên, đôi mắt to như hạt đậu híp lại, cười dối trá khiến người khác buồn nôn: "Cháu nói có đúng hay không hả An Miên?"

Giản An Miên lại như điếc, ngoan ngoãn thấp đầy ngồi bên cạnh người đàn ông, ăn đến miệng chày đây mỡ, mất điếc tai ngơ với lời nói đổi diện.

Hai đời rồi cậu còn chưa từng ăn đồ ăn đắt giá như thế, nhưng quả thực ăn rất ngon, giống như ăn vàng, trong miệng toàn là hương vị tiền tài của tư bản. So với ngồi nghe người bác cả ngu xuẩn ở nơi đó nói tin đồn ngấm ngầm hại người, chẳng bằng để cậu ăn nhiều hơn vài miếng.

"Ngoan, ăn từ từ, cẩn thận đừng nghẹn." Yến Chấp Mạch mặt mày cưng chiều nhìn sang thiếu niên, một bên động tác cảng không ngừng tiếp thêm đồ ăn cho cậu, giả câm vỡ điếc bồi tiếp tiểu thiếu niên, hoàn toàn bỏ mặc bác cả anh.

Trên bàn đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, cũng không biết là vị quần chúng nào ăn dưa chưa ngừng, vội vàng bưng chén rượu lên nuốt một ngụm.

Những người bọn họ xem trò vui, nhìn một nhà bác cả giống như nhìn con ở vườn bách thú.

Vẻ cười trên mặt bác cả sắp không nhịn được rồi, bản thân ông ta không có bản lĩnh gì, nhưng lại có mặt mũi tốt nhất.

Thái độ của Giản An Miên và Yến Chấp Mạch chính là giẫm lên mặt mũi của ông ta, cổ đều đỏ lên.

Đúng lúc này, cháu trai của bác cả, cũng chính là con trai của anh họ nhân vật công chính, một đứa bé trai mười tuổi béo như con heo nhỏ, dùng ngón tay như hình lạp xưởng của cậu bé cách bàn chỉ vào mặt Giản An Miên, trong đôi mắt tam giác xấu xí tràn ngập ác độc, dắt lấy tay áo cha cậu bé, tiếng nói bén nhọn rêu rao: "Bố ơi, bố nhìn người kia a một câu cũng không nói, chỉ có biết ăn, sẽ không phải là người câm chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai