Chương 106. Sắp tách ra! Vuốt ve ở trong ký túc xá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Lăng Thần tỉnh dậy trước.

Hắn sau khi tỉnh lại đã ngửi đến một cổ hôi thối từ cơ thể, may mắn trước đó Hạ Thiên Tịch đã cùng bọn họ nói qua, nếu không chắc hắn sẽ chán ghét mình muốn chết.

Dù trong lòng đã có dự liệu trước, hắn cũng thiếu chút nựa bị cổ hôi thối trên người mình chán ghét chết, cho nên Lăng Thần liếc về Hạ Thiên Tịch còn đang tĩnh tọa, liền bước nhanh đi vào phòng tắm, đem những thứ tạp chất màu đen dính trên người cọ rửa sạch, tắm mát mẻ một cái.

Hạ Thiên Tịch là người từng trải, lúc dùng Tẩy Tủy Đan sẽ xuất hiện tình huống gì cũng đều báo trước cho hai người, cho nên bây giờ Lăng Thần sẽ không phải đối mặt với bất kỳ quẫn cảnh quần áo. (T: Còn nhớ em quên quần áo mà bị anh hiểu lầm chớ gì :))

Chờ hắn từ phòng tắm đi ra, Hạ Thiên Tịch đã mở mắt, đang nở nụ cười yêu kiều nhìn hắn, hỏi, "Cảm giác thế nào?"

Ánh mắt Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch dừng bước lại cảm thụ thân thể biến hóa, nói, "Rất tốt."

Quả thật rất tốt, trải qua Tẩy Tủy Đan cải tạo thân thể, cảm giác càng thêm nhẹ nhàng, toàn thân thoải mái, giống như trước đây bên trong thân thể có rất nhiều nơi không suông sẻ bây giờ đã hoàn toàn thông suốt, hơn nữa giác quan càng thêm bén nhạy rõ ràng, loại cảm giác này thoải mái mà trước kia chưa từng có.

 Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị, ánh mắt hướng về phía Hạ Thiên Tịch lần nữa trịnh trọng trả lời, "Rất tốt."

Hạ Thiên Tịch gật đầu một cái, có thể được Lăng Thần nói rất tốt, xem ra hắn rất hài lòng thân thể sau khi được Tẩy Tủy Đan cải tạo.

Ngay sau đó, Hạ Thiên Tịch liếc về khăn lông Lăng Thần đang dùng để lau chùi tóc rồi đi lên trước dưới ánh mắt nghi ngờ của Lăng Thần nhận lấy khăn lông trong tay hắn, dùng tay cầm một đầu tóc bạch kim của hắn, thúc giục hỏa hệ ma pháp, đem mái tóc bạch kim của Lăng Thần rất nhanh liền hơ khô, ngay cả ba giây cũng chưa tới. (T: Vỡ mộng, còn tưởng bạn Tịch lau tóc cho nữa -_-)

Ánh mắt Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch một chút, bói, "Ma pháp, thật dễ dùng."

Khóe môi Hạ Thiên Tịch cong lên, ừ một tiếng.

Phí Lâm Na so với Lăng Thần chậm một ngày mới ra ngoài, đi ra ngoài nàng cũng đã thanh tẩy qua cơ thể, nàng dù sao cũng là nữ nhân, cũng không thể ở trước mặt hai người bày ra một hình tượng lôi thôi được.

Lại nói, đến khi nàng tỉnh lại phát hiển cả người mình thối đến như vậy, chính nàng cũng không nhịn được nhất định phải đi tắm trước, sau đó mới phát giác được thân thể biến hóa, cả người hưng phấn đến muốn hung hăng hét lên, càng ngày nàng càng cảm thấy, đi theo Hạ Thiên Tịch chính là quyết định chính xác nhất trong đời của nàng.

"Hạ thiếu, ta thật là thư thái." Phí Lâm Na sau khi đi ra ngoài, cả người hưng phấn huơ tay múa chân, quả thật là không biết làm sao để biểu đạt, hưng phấn hướng về phía Hạ Thiên Tịch bưu hãn nói, "Hạ thiếu, Phí Lâm Na ta nói một câu, sau này bất kể là lên núi đao hay là xuống biển lửa, chỉ cần Hạ thiếu một câu nói, Phí Lâm Na ta tuyệt đối sẽ không có hai lời.

Hạ Thiên Tịch cười cười, sờ lỗ mũi của mình nhìn Phí Lâm Na hào ngôn chí khí nói, "Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để cho ngươi lên núi đao xuống biển lửa, nếu ngươi đi theo ta, như vậy thì ta sẽ dẫn các ngươi đến nơi cao nhất của thế giới này."

Đây là mục tiêu của Hạ Thiên Tịch, hắn cũng nhất định phải thực hiện.

Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là muốn tiến vào Trường quân đội Đệ Nhất, không muốn ném đi mặt mũi của cha, không có làm người khác cảm thấy cha có đứa con trai như hắn là một loại sỉ nhục. Nhưng mà, theo mấy tháng khảo hạch này, bên trong Trường quân đội Đệ Nhất có nhiều tinh anh cùng thiên tài như vậy, Hạ Thiên Tịch mới phát hiện, nhãn giới của hắn thật sự là quá nhỏ, ước chừng tiến vào Trường quân đội Đệ Nhất còn chưa đủ, hắn phải đứng ở đỉnh cao, hắn muốn cho mọi người sau này chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn hắn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chân chính coi là không ném đi mặt mũi của cha.

"Ta tin tưởng Hạ thiếu, tuyệt đối có thể làm được." Phí Lâm Na lòng đầy tin tưởng nói.

Hạ Thiên Tịch không nói gì nữa, bởi vì bây giờ lực lượng của bọn họ đặc biệt nhỏ, chỉ nói bằng miệng là vô dụng, mà phải dùng hành động thực tế chứng minh.

"Vậy hai ngày tiếp theo ta sẽ tới dạy các ngươi làm như thế nào để tu luyện ma pháp, ở trong thời gian nghỉ này, các ngươi có thể tu luyện một chút, có chỗ nào không hiểu có thể dùng quang não gửi tin nhắn cho ta, cũng có thể chờ đến tựu trường năm sau hỏi ta."

Hai người gật đầu một cái.

Tiếp theo, Hạ Thiên Tịch dùng thời gian ba ngày để giảng giải cho hai người kiến thức liên quan đến ma pháp, cùng với việc làm như thế nào để vận dụng ma pháp, tu luyện ma pháp như thế nào vân vân.

Ba ngày sau, ba người rốt cuộc quyết định về nhà.

Người nhà Phí Lâm Na đã tới đón nàng, đưa Phí Lâm Na đi, Hạ Thiên Tịch thư giãn gân cốt một chút, mặc dù hắn cũng không có làm gì, nhưng mà giảng giải những cái ma pháp đó cũng đủ mệt người.

Lúc này Lăng Thần đi tới sau lưng hắn chủ động đưa hai tay ra đặt ở trên bả vai Hạ Thiên Tịch, lực đạo êm ái nắn bóp bải vai đau nhức cho Hạ Thiên Tịch.

"Ngươi còn chưa đi?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, cảm giác được sau bả vai thoải mái liền hưởng thụ, hơn nữa còn vô cùng tự tại đem thân thể buông lỏng hướng về phía sau, dựa vào ngực Lăng Thần , thoái mái nói nhỏ, híp mắt lại hỏi.

"Em lúc nào rời đi?" Lăng Thần không trả lời, mà hỏi Hạ Thiên Tịch.

"Ta đã liên lạc với quản gia Lợi Bá Nhĩ, hẳn qua một giờ nữa Lợi Bá Nhĩ quản gia sẽ tới." Bởi vì lúc mới được nghỉ Lợi Bá Nhĩ quản gia liền liên lạc với Hạ Thiên Tịch, Trường quân đội Đệ Nhất cho nghỉ, những đại gia tộc này như bọn họ cũng sẽ nhận được thông báo, lúc ấy Hạ Thiên Tịch có nói bảo ông khoan tới, vào hôm qua hắn cảm thấy hôm nay sẽ về nhà, Hạ Thiên Tịch liền báo trước cho Lợi Bá Nhĩ quản gia.

Hôm nay lúc tới Lợi Bá Nhĩ quản gia đã gửi tin cho hắn, nhìn thời gian bây giờ một chút, nhiều nhất là đợi thêm một giờ, Lợi Bá Nhĩ quản gia liền phải đến.

Lăng Thần gật đầu một cái không nói gì thêm, hai bả vai Hạ Thiên Tịch được hắn đấm bóp rất thoải mái, cũng lười nói chuyện, rầm rì ra lệnh, "Đúng rồi ... Bên trái, lực đạo bên trái mạnh lên một chút, đúng đúng, chính là như vậy, ân ..."

Không biết thanh âm nói nhỏ của mình rơi vào trong tai của Lăng Thần là biết bao nhiêu cám dỗ, Hạ Thiên Tịch vẫn không có phát giác đến nguy hiểm nói nhỏ.

Lực đạo trên tay Lăng Thần không thay đổi, nhưng tròng mắt lạnh ngân sắc trở nên dị thường tỏa sáng, vô cùng dọa người.

May mắn, dây thần kinh giác quan của Hạ Thiên Tịch còn chưa quá thô, hắn lập tức cảm giác được tầm mắt nóng bỏng dị thường tỏa ra khí tràng cường đại ở sau lưng, bởi vì đầu vừa vặn dựa vào trước ngực Lăng Thần, cả người mềm yếu không có xương cốt như vùi vào trong ngực Lăng Thần, hắn vừa nâng đầu lên ánh mắt liền đối mặt với tầm mắt của Lăng Thần.

Một đôi mắt ngân sắc lạnh lẽo, con ngươi hoàn toàn biến thành màu bạc, hiện lên một loại ngân quang làm người ta rùng mình.

Vốn là, cổ ánh mắt này hẳn rất dọa người, nhưng khi tiếp xúc với Hạ Thiên Tịch, cổ ánh mắt ngân sắc này lại trong nháy mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, bị một đôi mắt như vậy nhìn, bị khí tức cường đại của hắn bao quanh, Hạ Thiên Tịch cảm giác cả người mình đều tựa như hít thở không thông, thật là không có cách nào để thở.

Động tác trên tay Lăng Thần đã ngừng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Tịch Tịch." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo một chút khàn khàn mê hoặc người, hắn một tay nắm được cằm Hạ Thiên Tịch, dùng ngón tay cái chậm rãi cọ xát cánh môi của Hạ Thiên Tịch, động tác chậm chạp nhưng lại mang theo một chút xíu mùi vị sắc tình, khí tức hô hấp trong mũi đối diện phả vào mặt Hạ Thiên Tịch, âm ấm, hơi ngứa một chút, làm cho cả thân thể Hạ Thiên Tịch đều hung hăng run rẩy.

Lăng Thần rất hài lòng với sự run rẩy của cơ thể Hạ Thiên Tịch, khóe môi tà khí nghiêm nghị cười thật trầm thấp.

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe như vậy, làm cho người nghe được tiếng cười này đều không tự chủ mà bị mê hoặc.

"Em nói, chúng ta phải tách ra lâu như vậy, em muốn bồi thường tôi như thế nào?"

Lăng Thần một chút xíu cũng không muốn nghỉ, nghị đại biểu cái gì? Đại biểu cho hắn phải cùng Hạ Thiên Tịch tách ra, hai người mới vừa sống chung bao lâu liền phải tách ra? Đây đối với Lăng Thần mà nói nhất định chính là hành hạ.

Hơn nữa, tình cảm hai người bây giờ vẫn chưa ổn định, Hạ Thiên Tịch còn không có tự thừa nhận sự thật rằng hai người ở bên nhau, cho nên Lăng Thần càng thêm buồn bực. (T: Giờ anh mới nhớ em cũng chưa thừa nhận à?)

Mặc dù hắn tin tưởng mình có mị lực có thể làm cho Hạ Thiên Tịch thích mình, cũng tin tưởng Hạ Thiên Tịch không phải là loại người chiêu tam mộ tứ*, nhưng quan niệm tư tưởng bây giờ của mọi người đều vô cùng cởi mở a, lỡ may có người dính vào người y làm y không chế không được thì sao? Huống chi Tịch Tịch của hắn tốt như vậy, chói mắt như vậy, như vậy Lăng Thần càng buồn bực, càng như thế Lăng Thần càng không muốn buông Hạ Thiên Tịch ra, hắn chỉ muốn vững vàng ôm lấy Hạ Thiên Tịch, hung hãn đem người này giam cầm ở trong ngực của mình, để cho những người ngoài kia căn bản không thấy được Tịch Tịch của hắn.

*Chiêu tam mộ tứ (sáng ba chiều bốn) : Dùng để tả ai đó luôn luôn thay đổi quyết định và ta không thể tin vào những điều người đó nói.

"Tịch Tịch, chúng ta không về nhà, ở lại nơ này có được không?" Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo một chút mùi dấm cùng nũng nịu, thậm chí còn có một chút xíu ủy khuất.

Hắn ôm chặt lấy Hạ Thiên Tịch, đem đầu chôn ở hõm vai Hạ Thiên Tịch vừa nói chuyện.

"Nói mê sảng gì đấy? Chúng ta phải đi về để ăn tết." Hạ Thiên Tịch không đẩy cái đầu chôn ở hõm vai ra, nghe trong lời nói Lăng Thần có ba phần nũng nịu, hai phần ủy khuất, năm phần dấm chua, Hạ Thiên Tịch không chỉ có một trận buồn cười, không kiềm chế được mà mềm nhũn nói, "Được rồi được rồi, cũng không phải chúng ta trở về thì không thể gặp mặt, ngươi cũng có thể tới nhà ta tìm ta a!"

Thật ra thì cha của hai người thân là Thống soái Liên Bang tối cao, chỗ ở của bọn họ cách nhau cũng không phải là quá xa, chỉ cần dùng xe hơi huyền phù, cũng chỉ tốn ba đến bốn giờ mà thôi.

"Thật?" Ánh mắt Lăng Thần lập tức tỏa sáng, thật là so với chó nhặt gặp được thịt xương còn lấp lánh hơn.

Tịch Tịch nói như vậy đại biểu cái gì? Hắn có thể ngênh ngang vào nhà để bái kiến nhạc phụ đại nhân!

Lăng Thần mỹ tư tư suy nghĩ.

Hạ Thiên Tịch gật đầu một cái.

May mắn hắn không biết ý tưởng trong nội tâm của Lăng Thần, nếu không hắn nhất định phải một lời từ chối.

"Liền tính là như vậy chúng ta vẫn phải có một thời gian rất lâu không thấy mặt, cho nên, em phải bồi thường tôi?" Lăng Thần bây giờ, nói ra là rất vô lại, không khác một tên lưu manh du côn lắm.

Hạ Thiên Tịch nhướng mày lên, "Bồi thường như thế nào?"

"Hôn em!" Lăng Thần nhanh chóng trả lời, sau đó liền cúi đầu hôn lên cánh môi của Hạ Thiên Tịch, tốc độ vô cùng nhanh, ngay cả một giây cũng không dừng lại.

Lợi Bá Nhĩ quản gia sắp tới, hắn hôn sớm hơn một giây đồng hồ liền có hôn được nhiều hơn một giây đồng hồ, Lăng Thần mỹ ưu tư nghĩ, lại càng ra sức hôn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch nằm ở trong ngực Lăng Thần, cả người có thể nói là bị Lăng Thần đè xuống hôn, mặc dù tư thế này của hai người có chút không thoải mái, bất quá hắn cũng không có giãy giụa phản khác, suy nghĩ một chút hai người quả thật phải rất lâu không thấy mặt nhau, hắn cũng có một chút không bỏ được.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn không có thừa nhận cảm tình của mình đối với Lăng Thần, nhưng hắn cũng không ngăn cản được Lăng Thần lì lợm la liếm đã thành công mở ra cánh cửa lòng của hắn.

Cho nên trước khi đi, hắn cũng muốn hảo hảo cùng Lăng Thần vuốt ve một phen. (T: Không phải vuốt ve như các cô nghĩ đâu nhé:))

______________________________

Thanh: Mai chỗ tôi 30 được nghỉ hihi, sáng mai xem đua thuyền. Quê tôi ở Quảng Bình, có cô nào cùng quê không xem đua thuyền trên sống Kiến Giang với tôi nè <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro