Chương 10: Dương Miên Miên, cô lại dám cất riêng mồi lửa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

---------------

"Không nóng, thương thế của cha dưỡng hai ngày là có thể tiếp tục đi săn rồi."

"Vâng, cha, anh cả nói anh ấy phải mau mau lớn lên, như thế có thể cùng cha đi săn thú rồi. Cha có người giúp đỡ sẽ không nguy hiểm như này nữa."

Tiểu Vũ mắt to trong veo như nước, dáng dấp giống Dương Miên Miên như đúc, bộ dáng hiểu chuyện của cô bé ngọt đến trong tim Bạch Minh Mặc.

Con non của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ bọn chúng bình an lớn lên, không để bọn chúng giống như anh, sau khi cha mẹ mất liền bị ép rời khỏi Hổ tộc, đi lang thang khắp nơi chịu cảnh bị ức hiếp.

Dương Miên Miên tỉnh ngủ, Bạch Phong trong ngực sớm đã không thấy đâu.

Nhớ đến quần áo da thú rách rưới trên người mấy con non, cô dự định động thủ cho bọn nhỏ mấy bộ quần áo mới.

Dương Miên Miên ôm lấy một chậu đá đựng thịt trâu hôm qua đã ướp xong đi ra ngoài nhà gỗ, gác ở trên lửa bắt đầu nướng.

Ba bốn chục cân thịt, đương nhiên mất không ít thời gian nướng, nhân lúc ngồi đợi không, vừa vặn tranh thủ làm quần áo da thú cho bọn nhỏ.

Bên trong không gian có gạo và mì, nhưng cô không muốn rước lấy quá nhiều chuyện phiền phức, chí ít bây giờ không phải là thời điểm thích hợp lấy ra.

Mà mùi thơm thịt nướng của cô vừa vặn bay tới trong mũi của vài thú nhân đang dạo bộ gần đó.

"Dương Miên Miên, cô dám cất riêng mồi lửa! Một tháng trước bộ lạc đã không còn mồi lửa, cô lấy nó từ đâu?!"

Lộc Tiểu Hoa, Hầu Đào Đào, Khổng Diễm Diễm còn có một giống cái xinh đẹp khác kết bạn tìm tới, sau lưng còn có một đám thú nhân đi theo, trực tiếp vây Dương Miên Miên vào giữa.

Vừa ngước mắt lên liền phát hiện cô dường như đã trở thành mục tiêu công kích chung của mọi thú?

Một đám thú nhân dùng ánh mắt tức giận nhìn cô chằm chằm.

Không vừa lòng cùng chất vấn rõ ràng trong mắt khiến Dương Miên Miên lập tức phản ứng lại.

"Hả? Lửa này của tôi không phải đốt trong sân sao? Các người muốn mượn thì cầm củi đến mà lấy lửa, sao có thể nói là tôi giấu riêng chứ?"

"Dương Miên Miên cô ít giảo biện, giống cái ích kỷ như cô, chính là không để toàn bộ thú nhân trong bộ lạc vào mắt! Nếu như cô có mồi lửa, tại sao không nói cho tộc trưởng? Cô có biết bộ lạc chúng ta đã ăn thịt sống một tháng rồi hay không!"

Dương Miên Miên vừa dứt lời, Khổng Diễm Diễm liền nhảy ra chỉ thẳng vào Dương Miên Miên mà chỉ trích một trận.

Khổng Diễm Diễm hôm qua bị Dương Miên Miên vặn trật khớp tay, giờ đang dùng một sợi dây đằng treo ở trước ngực.

Dáng vẻ liền sẹo thì quên đau của giống cái này khiến Dương Miên Miên rất muốn vặn nốt cái tay khác của cô ta.

Bởi vì hiện tại, đám thú nhân trước mắt đã thành công bị Khổng Diễm Diễm cùng Lộc Tiểu Hoa châm ngòi đến —— hận cô!

Mà lúc này, tộc trưởng nhận được tin tức cũng đã chạy tới. Không chỉ tộc trưởng, rất nhiều giống đực khác trong bộ lạc cũng theo tới.

Tất cả mọi người nhìn ngọn lửa đang bốc cháy hừng hừng và thịt trâu nướng đến thơm ngào ngạt kia, từng người một đều không ngừng nuốt nước bọt, nhưng cũng không quên ném ánh mắt tức giận về phía Dương Miên Miên.

"Dương Miên Miên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mồi lửa này của cô là từ đâu tới?"

Tộc trưởng ngược lại không có vừa đến đã mở miệng chỉ trích Dương Miên Miên, chỉ là giọng điệu ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên cùng không vui.

"Đây là lửa tôi sinh ra."

(Chỗ này DMM chơi chữ, sinh ở đây có ý là tạo/nhóm ra lửa.)

Dương Miên Miên làm ra vẻ mặt vô tội, những thú nhân này đều lỗ tai mềm (nhẹ dạ cả tin), trong đầu dường như chỉ toàn cơ bắp, dễ dàng bị mấy câu của Khổng Diễm Diễm gây xích mích.

Cô chính là thích nhìn dáng vẻ cả đám thú nhân giật mình không tin cô của bọn hắn.

"Cô sinh? Cô đừng nói hươu nói vượn! Giống cái có thể sinh con non là thật, sinh lửa, làm sao có thể!"

Vẻ mặt vô tội của Dương Miên Miên lập tức cứng đờ, đầu đầy quạ đen "cạc cạc cạc" bay qua. Các người chả có khiếu hài hước gì cả!

"Tộc trưởng, sinh (nhóm), không phải sinh trong sinh con non! Tộc trưởng ông không biết chứ, hôm qua tôi rớt xuống sông xém chút bị chết đuối, sau đó trong đầu bỗng nhiên xuất hiện nhiều thật nhiều thứ ly kỳ cổ quái. Hôm nay tôi chính là dựa theo phương pháp nhiều ra trong đầu kia nhóm ra lửa."

Dương Miên Miên ra vẻ thần bí, lúc nói chuyện còn tăng thêm sắc thái vào trong, trực tiếp hù cho tất cả thú nhân có mặt ở đó đều sửng sốt.

Ngay cả thân ảnh cao lớn cách đó không xa, tránh sau đám thú nhân nhìn Dương Miên Miên cũng không khỏi nhíu mày.

"Nói bậy, một thú nhân cấp một như cô không có khả năng nhận được sự xem trọng cùng chỉ điểm của Thần thú!"

Hiển nhiên, tộc trưởng căn bản không tin tưởng lời nói thêu dệt vô căn cứ của Dương Miên Miên, tất cả thú nhân cũng đều không tin.

Dương Miên Miên không diễn trò nữa: "Thú nhân cấp một không có khả năng được Thần thú xem trọng? Tôi nói nè, tôi đâu có nói là Thần thú chỉ điểm cho tôi. Tộc trưởng, ông không tin đúng không, lát nữa tôi sẽ dạy phương pháp này cho ông, ông thử một chút không phải sẽ biết thực hư sao. Nếu không phải suy nghĩ vì bộ lạc, tôi hoàn toàn có thể không dạy cho ông."

Tộc trưởng: "..."

Ông ta sở dĩ có thể lên làm tộc trưởng, một mặt là vì lúc trước ông ta là thú nhân cấp bốn duy nhất trong bộ lạc.

Mặt khác, ông ta là thú nhân được bộ lạc Thần Điểu chọn ra, có thể nhận truyền mồi lửa.

Cho nên, mồi lửa là sức mạnh lớn nhất mà tộc trưởng như ông ta dùng để chấn nhiếp cả bộ lạc.

Mặc dù con rồng Long Khiếu kia sẽ phun lửa, nhưng lửa của Long Khiếu có độc.

Chẳng những thức ăn nướng ra thú nhân ăn vào sẽ lập tức đi chầu tổ tiên, ngay cả dùng để sưởi ấm thì khói bốc lên cũng có thể khiến cho thú nhân ngạt thở.

Nhưng nếu Dương Miên Miên đồng ý dạy cho ông ta phương pháp sinh lửa, vậy sau này mỗi ba tháng ông ta không cần đi bộ lạc Thần Nguyệt mượn mồi lửa nữa, cũng không cần lúc đi mượn mồi lửa mang theo một đống vật tư dâng lên.

"Tộc trưởng, ông đừng nghe Dương Miên Miên nói hươu nói vượn! Giống cái không biết liêm sỉ như cô ta, không có khả năng Thần thú sẽ quan tâm tới. Khẳng định là cô ta lừa gạt ông, trước đó khẳng định là cô ta cất riêng mồi lửa!"

Giọng nói vang lên là của Khổng Diễm Diễm.

Trong lòng cô ta ghi hận Dương Miên Miên, bởi vì cánh tay cô ta còn đang cực kì đau!

Thú y nói ít nhất phải dưỡng hai ba tháng mới có thể khôi phục.

"Ngậm miệng của cô lại, có cất riêng hay không tộc trưởng không phân biệt được sao? Nào cần Hoa Khổng Tước cô ở đó nói này nói nọ. Tộc trưởng nếu chút phán đoán đó đều không có, vậy tộc trưởng còn có thể làm tộc trưởng ư?"

Lời của Dương Miên Miên chặn đến Khổng Diễm Diễm á khẩu không trả lời được.

Nếu cô ta còn tiếp tục cắn mãi không buông, vậy chẳng phải sẽ trúng bẫy của Dương Miên Miên, nói tộc trưởng không xứng làm tộc trưởng sao?

Cô ta nào dám!

Tộc trưởng nghe vậy liền trừng mắt liếc Khổng Diễm Diễm nhiều chuyện một cái, lúc đang định mở miệng bảo Dương Miên Miên dạy ông ta phương pháp sinh lửa thì bỗng nhiên một giọng nói chửi mắng vang lên.

"Kẻ nào muốn chết dám nói Miên Miên nhà tôi cất riêng mồi lửa? Xem tôi có xé da hắn ra không!"

Nghe được tiếng nói bảo vệ mình, khóe miệng Dương Miên Miên khẽ giật.

Dáng vẻ của mẹ cô hôm qua còn tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hôm nay vừa xảy ra chuyện vậy mà không hỏi đúng sai đã trực tiếp đứng ra bảo vệ cô rồi?

Trong lòng Dương Miên Miên ấm áp, chỉ là lúc Dương Đình chen vào giữa đám thú nhân, trong khoảng khắc ánh mắt rơi vào trên đống lửa đang bốc cháy hừng hực kia, khóe miệng nhịn không được khẽ run, nét mặt lập tức thay đổi.

"Đây, đây là có chuyện gì?"

Giọng của Dương Đình không khỏi thấp đi nhiều, rõ ràng là sau khi nhìn thấy đống lửa kia, khí thế bảo vệ Dương Miên Miên đã hơi xẹp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro