Chương 9: Bạch Minh Mặc bị thương không nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

---------------

Những thứ này đều là đồ dự trữ trước đó của cô ở bên trong không gian vật tư, ngược lại không nghĩ tới sau khi không gian cũng theo cô cùng xuyên sách, những thứ thường ngày này đều có tác dụng lớn.

"Ban ngày đã nói để tôi xem vết thương cho anh, anh còn ráng chống đỡ, giờ không ngờ tới bản thân khó chịu như này chứ gì. Hừ, uống thuốc này vào, đến mai anh sẽ đỡ."

Dương Miên Miên bỗng nhiên xuất hiện ở nhà gỗ khiến Bạch Minh Mặc vốn không mấy tỉnh táo cảm thấy đây hết thảy đều là ảo giác.

Dương Miên Miên xuất hiện cũng khiến Tiểu Vũ giật nảy mình, rang tay bảo vệ Bạch Minh Mặc ở sau lưng, cảnh giác nhìn Dương Miên Miên, trong mắt mang theo sợ hãi.

"Bà muốn làm gì? Anh cả rất nhanh liền trở về, nếu bà ra tay với cha, tộc trưởng sẽ không bỏ qua cho bà!"

Tiểu Vũ nhát gan lúc này cố lấy hết dũng khí, sợ Dương Miên Miên làm ra chuyện thương tổn tới Bạch Minh Mặc.

Nhìn Tiểu Vũ trên mặt còn mang theo nước mắt, quật cường kiên trì, Dương Miên Miên cũng không biết nên giải thích như thế nào.

"Chỗ mẹ có thuốc hạ sốt, trước kia lúc đi theo bên người vu y học việc có được. Yên tâm, mẹ sẽ không để cho cha con chết, dù sao nếu cha con chết rồi, ai đi săn con mồi cho chúng ta?"

Lời của Dương Miên Miên khiến Tiểu Vũ đơn thuần lập tức tin.

Trước khi kết làm bạn đời với Bạch Minh Mặc, lúc Dương Miên Miên vẫn còn là con non thì đã đi theo vu y trong bộ lạc làm đồ đệ.

Chỉ là không được mấy năm, vu y trong một lần bộ lạc đại chiến đã đi đời nhà ma.

Tồn tại của vu y trong bộ lạc so với địa vị của tộc trưởng còn cao hơn, cho nên thời điểm Dương Miên Miên là đồ đệ của vu y, cộng với việc cô ấy được người nhà nuông chiều, càng ngày cô ấy càng không để thú nhân khác trong bộ lạc vào mắt, do đó mới dưỡng ra tính xấu sau này.

Nhìn Bạch Minh Mặc ở khoảng cách gần như vậy, Dương Miên Miên mới phát hiện Bạch Minh Mặc thật đẹp mắt.

Ngũ quan thâm thúy lập thể, đường nét như dao khắc, lông mi dày rậm, còn có mái tóc dài màu trắng bạc như thác nước, dáng người cao lớn tráng kiện, giống đực như này nếu đặt ở hiện đại không biết sẽ làm cho bao nhiêu nữ nhân điên cuồng.

Mà dung nhan tuấn mỹ, hiển lộ rõ mùi vị cấm dục, quả đúng là cực phẩm!

Nguyên chủ quả nhiên là đồ không có mắt, không phải là thấy Long Khiếu biết bay, còn có dáng vẻ giống tiểu bạch kiểm trắng trắng nộn nộn sao?

Cái gì gọi là nam nhân? Loại bắp thịt từng khối lớn như Bạch Minh Mặc đây mới gọi là nam nhân chân chính!

Bảo cô công lược trùm phản diện như này, cô ngàn lần nguyện ý!

Muốn nói Dương Miên Miên thay lòng đổi dạ, Bạch Minh Mặc lúc bắt đầu tuy rằng vô tội, nhưng sau đó cũng có trách nhiệm lớn.

Ban đầu là Dương Miên Miên coi trọng Bạch Minh Mặc, nhưng Bạch Minh Mặc lại không thích cô ấy, cho nên Dương Miên Miên hèn hạ vô sỉ hạ dược Bạch Minh Mặc, bọn họ mới có lần giao phối đầu tiên.

Cũng bởi vậy, Dương Miên Miên sinh ra ba con non.

Nhìn ba con non xinh xắn ngoan ngoãn như thế, Bạch Minh Mặc cũng nguyện đảm nhận trách nhiệm bạn đời.

Đáng tiếc, thái độ đối với Dương Miên Miên từ đầu đến cuối đều lãnh đạm.

Mãi đến ba năm trước, Long Khiếu gia nhập vào bộ lạc của bọn họ, Dương Miên Miên lập tức lần nữa dấy lên mùa xuân thứ hai.

Chuyện cũ của nguyên chủ nghĩ lại mà hãi, Dương Miên Miên trực tiếp nhét thuốc hạ sốt vào trong miệng Bạch Minh Mặc, ngó lơ ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Minh Mặc, đưa bát gỗ đựng nước tới bên miệng anh.

"Nếu như cô muốn tôi chết, lại làm hại ba con non, thú hồn của tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Bạch Minh Mặc dứt lời liền tiếp nhận bát gỗ trong tay Dương Miên Miên, một ngụm uống cạnh bát nước.

Nhìn Bạch Minh Mặc mạnh miệng, trong mắt Dương Miên Miên chất đầy ý cười.

"Yên tâm, sẽ không để anh chết, chết rồi sẽ không ai lo thức ăn cho chúng tôi."

Dứt lời, Dương Miên Miên trực tiếp cầm lấy kim sang dược rắc lên vết thương trên đùi của Bạch Minh Mặc.

Vết móng vuốt sâu hoằm của dã thú, da thịt bị lật lên, còn có thể thấy cả xương cốt bên trong.

Trông thấy vết thương nặng như thế, trái tim Dương Miên Miên khẽ run, giống đực đi săn con mồi cho bọn họ mới bị thương thành dạng này, cũng thật ngu ngốc.

Xử lý tốt vết thương trên đùi, tay của cô tiếp tục đưa về phía ngực Bạch Minh Mặc, còn muốn kiểm tra.

Bàn tay to lớn của Bạch Minh Mặc chặn lại, túm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Sức lực đó, cho dù lúc này Bạch Minh Mặc rất suy yếu, nhưng vẫn khiến Dương Miên Miên không có chỗ phản kháng.

"Bỏ ra, tôi bôi dược cho anh."

"Tự tôi làm được."

Hai người trong đêm tối mắt đối mắt, mà khí lạnh Bạch Minh Mặc phóng ra khiến Dương Miên Miên lạnh run.

"Vậy được, nhớ xử lý kỹ, bằng không vết thương khẳng định sẽ còn chuyển biến xấu."

Dứt lời, Dương Miên Miên quay người rời đi, chỉ là trước khi đi, cô lặng lẽ để xuống trong góc không ít táo và lê.

Tiểu Vũ ở một bên đã sớm sợ choáng váng, đến khi Dương Miên Miên rời đi, cô bé mới phản ứng được, vội vàng nhào về phía cha.

"Cha, giống cái hôm nay có cảm giác khang khác."

Dương Miên Miên thay đổi lớn như vậy sao anh có thể không cảm giác được.

"Ừ, Tiểu Vũ trở về đi, vết thương của cha không có chuyện gì rồi."

Kim sang dược có tác dụng giảm đau, bôi lên một lúc, loại đau đớn khó nhịn kia thật sự đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn con gái nhu thuận hiểu chuyện, Bạch Minh Mặc đau lòng cô bé.

"Vết thương của cha còn đau không?"

"Không đau, dược của giống cái rất có tác dụng."

Bạch Hạo rất nhanh đã dẫn thú y tới, thú y nhìn vết thương của Bạch Minh Mặc, lắc đầu.

"Những thảo dược này sau khi nhai nát thì đắp lên, có hữu dụng hay không phải xem bản thân Bạch Minh Mặc anh."

Nói xong thú y bỏ lại một nắm thảo dược, nhìn đống quả trong góc, tự mình tiện tay lấy mấy quả liền rời khỏi nhà gỗ.

Bạch Vũ không yên lòng Bạch Phong, sợ bọn họ không ở đó, Dương Miên Miên lại ngược đãi Bạch Phong, liền bảo Bạch Hạo trở về nhìn.

Bạch Hạo thấy cha nhà mình dường như có tinh thần hơn trước đó rất nhiều, cũng yên tâm rời đi.

Bạch Vũ thì ở lại bên người cha cô bé, thỉnh thoảng sờ sờ nhiệt độ trán của anh, thỉnh thoảng lại bưng tới cho Bạch Minh Mặc chút nước giải khát.

Mà Bạch Hạo trở về nhà gỗ nhỏ, kinh ngạc phát hiện đống cỏ khô của bọn chúng không còn, thay vào đó là một tấm da thú sạch sẽ.

Còn Bạch Phong vậy mà ở trong ngực Dương Miên Miên nằm ngáy o o!

Một màn này trực tiếp khiến Bạch Hạo trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

Cậu thật không dám tin, giống cái độc ác kia cứ như vậy thay đổi trở lên tốt hơn? Thật sự thay đổi tốt hơn?

Trời tảng sáng, Bạch Minh Mặc mở mắt ra liền nhìn thấy con gái ghé vào trên người anh ngủ thiếp đi.

Nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Vũ đặt lên trên da thú, Bạch Minh Mặc cảm giác cơ thể tốt lên rất nhiều.

Chỉ là nhìn đống trái cây đặt ở góc nhà gỗ, khiến anh có hơi xuất thần.

Những quả dại này anh chưa từng thấy.

Chẳng lẽ là Tiểu Vũ đưa tới?

Sau khi Bạch Minh Mặc ra ngoài múc nước trở về, dáng vẻ Tiểu Vũ cầm lấy một quả táo gặm đến say sưa ngon lành khiến anh lại nghi ngờ.

"Cha, quả dại này là anh hái về từ trong rừng rậm sao? Ăn thật ngon! Nó ngọt hơn những quả dại khác không nói, còn rất to!"

"Không phải cha hái, chẳng lẽ là giống cái đưa?"

Cái miệng đang vui vẻ gặm táo của Tiểu Vũ dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Cô bé bị dọa đến muốn ném quả táo trong tay đi, nhưng lại chợt nhớ tới tối hôm qua ăn nhiều đồ của giống cái như vậy cũng không xảy ra bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, lập tức yên tâm.

"Có lẽ tối hôm qua trời tối, chúng ta không chú ý tới giống cái bỏ xuống. Cha, cha còn nóng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro