Chương 4-1: Trái chanh thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Trái chanh thứ tư.
Nhấn sao và cmt cho tớ nhé ʕ´• ᴥ•̥'ʔ
-------------------------

  Ninh Manh nhìn nữ sinh chạy đi, duỗi ngón tay ở giữa không trung rồi chậm rãi thu hồi, lầm bầm lầu bầu: “Cô ấy hình như không thích mình.”

  Người xung quanh nghĩ thầm: Nguyên lai cậu cũng biết vậy a.

  Kết quả không quá vài giây, nữ sinh trước mắt không chút nào để ý mà liền chạy tới bên người Tô Hoài, thật đúng là một chút cũng không thèm để ý chuyện vừa rồi.

  Ninh Manh vui vẻ mà ngồi xuống nhìn người bên cạnh: “Tô Hoài, thì ra cậu giúp tớ điền a.”

  “Ừ.”

  Ninh Manh: “Khi nãy cậu điền vào câu lạc bộ bóng rổ?”

  “Ừ.”

  Ninh Manh: "Vậy học kỳ này cậu sẽ lại tham gia trận đấu của trường!”

  “Ừ.”

  Ninh Manh: “Đến lúc đó tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu, cố lên!”

  “Ân.”

  Mọi người:……

  Bọn họ nhìn một màn này đều nghĩ thầm, có thể có hứng thú với một người cao lãnh như Tô Hoài lâu như vậy, đứa nhỏ này tâm thật lớn.

  Buổi tối về đến nhà, Ninh Manh đem cặp sách cất đi, lấy ra sách bài tập chuẩn bị làm, Mẹ Ninh liền gõ cửa phòng: “Manh Manh à, tiểu thúc con điện thoại, ra đây nghe một chút.”

  Ninh Manh vội vàng dừng công việc chạy ra cửa phòng đi nghe điện thoại, bởi vì ngoại trừ thích Tô Hoài thì cô cho rằng mình thích nhất người tiểu thúc này, từ nhỏ tiểu thúc đối với cô rất tốt, cô muốn ăn gì hay đồ chơi gì cũng đều mua, cho nên từ nhỏ Ninh Manh liền rất dính lấy người này.

  Mẹ Ninh cười nói: “Con bé tới rồi.” Sau đó liền đem điện thoại đưa cho Ninh Manh.

  Ninh Manh vừa cầm điện thoại liền nói: “Tiểu thúc ~”

  Đầu bên kia điện thoại kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp lại có phần dễ nghe, chỉ là giọng cười thôi mà cũng đủ khiến lòng người xao xuyến.

  Nam nhân nói: “Manh Manh, gần đây có ngoan ngoãn lời mẹ không hửm?”

  Ninh Manh ngoan ngoãn gật đầu: “Có, ngày nào con cũng ăn rất nhiều cơm rồi nỗ lực học.”

  “Ừ, thật ngoan ~ lần sau tiểu thúc trở về sẽ mang cho con đồ ăn ngon.” thanh âm nam nhân thập phần ôn nhu, có sủng nịch, đó là chỉ đối với một mình Ninh Manh.

  Ninh Manh vui vẻ mà nói: “Đươc a, tiểu thúc bao lâu nữa trở về a ~”

  Thanh âm đầu bên kia trầm xuống, tựa như đang suy nghĩ nói: “Thời điểm con nghỉ hè, cậu liền trở về, phải thi được thành tích tốt, biết chưa?”

  “Dạ!”

  Người đối diện cười cười: “Tốt, Manh Manh đi học tiếp đi, đem điện thoại đưa cho mẹ.”

  Ninh Manh trả lời một câu liền đem điện thoại đưa cho mẹ, còn mình thì chạy đi vào học.

  Cô hiện tại thật sự muốn nỗ lực học tập, cô nghĩ nếu mình tiến bộ thì mẹ sẽ vui vẻ, tiểu thúc sẽ vui vẻ, Tô Hoài cũng có thể sẽ để mắt tới mình một chút.

  Nếu được một chút, cô cũng muốn nỗ lực.

  Ninh Manh đem sách giáo khoa nhìn thật kỹ, thẳng đến 12 giờ mới tắt đèn đi ngủ.

  Ngày hôm sau khi rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị ăn cơm, TV ở phòng khách TV không biết là đang ở đài nào, đang có chương trình nói về các chòm sao.

  【 hôm nay chòm sao có vận may tốt nhất là cung Song Tử, màu sắc may mắn là màu xanh lục, vật may mắn là mũ, hôm nay vận thế tình yêu là bốn sao, thông báo cho các bạn cung Song Tử…… Nếu mang lên vật may mắn thì sẽ có khả năng tiếp xúc thân mật nha……】

  Ninh Manh bưng chén uống xong chạy vào phòng bếp nói: “Mẹ, người có cái nón xanh nào không?” (nón xanh còn có nghĩa là cái "sừng" á)

  Mẹ Ninh đang chiên trứng thiếu chút nữa đem cái xẻng trên tay quăng xuống dưới đất.

  Bà quay đầu đi tới nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Nói bậy cái gì đó đứa nhỏ này……”

  Ninh Manh liền trưng ra một bộ mặt đứng đắn: “Không phải, mẹ, con muốn cái mũ màu xanh, mũ là vật may mắn hôm nay của con.”

  Mẹ Ninh biết Ninh Manh là loại người mê tín dị đoan, đi ra khỏi bếp nhìn TV ở phòng khách TV nháy mắt liền hiểu ra, bà nói: “Manh Manh, những chương trình đó đều là nói bậy……”

  Ý đồ của mẹ Ninh đánh tan cái ý niệm này của cô, nhưng vừa thấy đến biểu tình kiên trì của Ninh Manh thì chỉ biết im lặng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể vào phòng để quần áo tìm cho cô.

  Mẹ Ninh nhìn dáng cô dở khóc dở cười.

  Ninh Manh ở trước cửa nhà Tô Hoài đứng không vài phút, Tô Hoài liền ra tới.

  Tô Hoài vừa ra nhìn tới cô đội cái nón xanh này chốc lát bị kinh ngạc một chút, cậu không biết Ninh Manh lại nổi điên cái gì, chỉ là cau mày nói câu: “Xấu muốn chết.”

  Ninh Manh lại không cho là đúng: “Đây là vật may mắn hôm nay của tớ.”

  Tô Hoài cười lạnh một tiếng: “Cậu có gặp qua ai đi đem nón xanh cho là vật may mắn chưa?”

  Nữ sinh phía sau không có nghe, bởi vì cô đang bận sửa sang lại mũ xem đội có đẹp hay không.

  Tô Hoài không nói với cô nữa, dù sao người mất mặt cũng chính là cô ấy.

  Nhưng rất nhanh, cậu liền hối hận.

  Trên đường tất cả ánh mắt người đi đường đều bị hấp dẫn lại đây, không thể không nói mắt nhìn của Thẩm Diệc Thư ánh mắt rất tốt, mũ này tỉ lệ hợp đầu cơ hồ trăm phần trăm.

  Những người qua đường đó đều ngăn không được cười nghị luận, thanh âm lớn đến mức Tô Hoài hoàn toàn có thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

“Uy, ngươi mau xem!”

  “Ta thiên, cười chết ta, thật đúng là có người đội nón xanh ra cửa sao??”

  “Ha ha ha ha là kia nữ sinh bên cạnh nam sinh đưa sao, có sáng ý ha ha ha.”

“Tiểu ca ca kia nhan sắc thật đẹp a, đáng tiếc bạn gái lại là một người bị thiểu năng ha ha ha!”

“Tôi muốn chụp rồi đăng trên Weibo!!”
-------------------
Chú ý: Bắt đầu từ chương này tớ sẽ tách ra làm hai phần cho mọi người đọc đỡ bị ngán, và tớ có thể đăng chương sớm hơn so với không chia làm hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro