Chương 4-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Tiểu Cầu Nhỏ.
Nhấn SAO, cmt và follow tớ nhé.
---------------------------------

  Tô Hoài nhìn Ninh Manh bên cạnh không chút nào chịu ảnh hưởng, hạ giọng nói: “Ninh Manh, cậu có thể đem cái mũ kia lấy xuống hay không?.”

  “Vì sao nha?” Ninh Manh ngẩng đầu nhìn cậu.

  Người xung quanh càng ngày càng nhiều, có người lớn mật trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Hoài chụp ảnh, bị ánh mắt Tô Hoài dọa sợ chạy đi.

  Ninh Manh nhìn cái kia chạy xa người ta nói: “Người kia vừa vì cái gì muốn chụp chúng ta?”

  Tô Hoài hít sâu một hơi, quyết định không cùng cô giảng đạo lý, một phen giận quá đem mũ cô ném vào một bên thùng rác.

  Ninh Manh nhìn thùng rác nói: “Đó là của tiểu thúc mua!”

  Tô Hoài càng tức giận: “Đồ vật Thẩm Diệc Thư mua cũng phải bỏ.”

  Cậu nói rồi sải bước về phía trước, đi được vài bước phát hiện nữ hài không theo kịp, vừa quay đầu lại nhìn thấy cô  còn đứng ở bên cạnh thùng rác, mắng một câu lại đi trở về trực tiếp bắt lấy cánh tay của cô kéo đi phía trước.

  Xung quanh còn có mấy người cười rất lớn, Tô Hoài liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh giọng nói: “Buồn cười sao?”

  Vài người nháy mắt ngừng cười, nhìn bóng dáng nam sinh nắm tay nữ sinh đi xa.

  Toàn bộ đầu Ninh Manh trống không, cô nhìn Tô Hoài nắm cánh tay của mình, trong đầu không ngừng lặp lại câu: 【 mang lên vật may mắn còn khả năng sẽ có tiếp xúc thân mật nha…… tiếp xúc thân mật  nha…… Tiếp xúc…… Nha……】

  Tô Hoài không phát giác chính mình vẫn luôn lôi kéo cánh tay của cô, chỉ là có chút hung dữ mà nói: “Ninh Manh, cậu về sau đừng cho tớ xem những thứ này, có được không?”

  Tô Hoài không nghe được nữ hài trả lời, quay đầu xem cô, kết quả trên khuôn mặt đối phương lộ ra biểu tình cái gì cũng chưa nghe.

  Còn nói một câu: “Tô Hoài, tớ cảm thấy chương trình nói về chòm sao thật sự quá linh!”

  ……

  Cậu đã cảnh cáo lần thứ một trăm lẻ ba lần nhưng không có hiệu quả.

  Từ nay về sau, Ninh Manh đột nhiên lại mê các chòm sao, còn có bói toán.

  Trong mắt Tô Hoài, chính là mỗi ngày Ninh Manh ở lớp lôi kéo một người xong liền nói phải cho nàng bói toán.

  Trong lòng tất cả mọi người đều cự tuyệt, nhưng trên cơ bản lại chưa từng cự tuyệt.

  Một nửa nữ sinh là bởi vì muốn mượn cơ hội này đến gần Tô Hoài một chút, một nửa nam sinh là bởi vì Ninh Manh lớn lên vẫn rất đáng yêu, đáng yêu đúng nghĩa, cho nên cũng liền tiếp nhận.

  Bất quá làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Ninh Manh bói toán thật đúng là có điểm linh nghiệm, đặc biệt là ở lĩnh vực tình yêu làm một bộ phận nữ sinh đều mê đắm.

  Mỗi ngày nói vật hay màu sắc may mắn, mấu chốt là nữ sinh nghe đúng lời làm theo, vì thế liên tiếp mấy ngày trong lớp y như cái chợ bán đồ, mang gì đều có.

  Nhỏ nhất là chìa khóa, lớn nhất chính là gối ôm to bằng người, tự nhiên, cái gối ôm kia bị chủ nhiệm lớp kêu đi ra ngoài phạt đứng còn viết tự kiểm điểm……

  Tô Hoài không nghĩ tới chuyện này sẽ phát triển như vậy, cậu cho rằng những người này là sẽ không cùng Ninh Manh chơi loại trò chơi này, nhưng quả nhiên, cậu đánh giá cao chỉ số thông minh của bọn họ rồi.

  Vì thế vừa tan học, liền có bốn năm bạn nữ chạy tới đến trước mặt Ninh Manh tìm cô bói toán.

  Tô Hoài nhìn đến tình cảnh này xoay người nghĩ nên đi, kết quả bị người bên cạnh bắt lấy.

  Ninh Manh không biết từ nơi nào móc ra cuốn vở nhỏ, mặt trên viết một đống kí tự, Tô Hoài nhìn cô: “Này là cái gì?”

  “Tử vi tình yêu của cung Song Tử!”

  Trên mặt Ninh Manh tràn đầy vui vẻ tươi cười: “Tô Hoài, tớ ngày hôm qua đi kiểm tra một chút về ghép đôi chòm sao, độ phù hợp của bình nước tòa cùng cung Song Tử là 100%”.

  Bên cạnh mấy nữ sinh cả kinh mất thanh, nhất thời có chút bội phục Ninh Manh.

  Các cô cũng đã sớm nghe nói Ninh Manh vẫn luôn theo đuổi Tô Hoài, nhưng là không nghĩ tới cách theo đuổi của cô ấy có uyển chuyển, không, phải nói, có hơi hào phóng.

  Ở Nhất Trung này nữ sinh thích Tô Hoài tuy rằng rất nhiều, nhưng không mấy ai có lá gan lớn vậy.

  Một là bởi vì sợ bị từ chối rất mất mặt, hai là bởi vì Tô Hoài quá cao lãnh, không bao giờ gặp hắn cùng nữ sinh nào đi quá gần với nhau, đương nhiên, Ninh Manh là trường hợp ngoại lệ.

  Mà giờ phút này, nữ sinh này lại thẳng thắn nói ra nói như vậy, Tô Hoài như thường mà nói câu: “Nhàm chán.”

  Các nữ sinh cảm thấy đau lòng thay Ninh Manh, sau đó bản nhân lại bày ra vẻ mặt vui vẻ, một chút cũng không vì câu nói mà trở nên mất mát cùng khổ sở, cái này làm cho người khác hoài nghi cô có phải hay không thật sự thích Tô Hoài.

  Tô Hoài nói xong câu đó liền ra phòng học, mấy người quần chúng ăn dưa trong lòng đều suy nghĩ cao lãnh chi hoa chung quy vẫn là cao lãnh chi hoa, không bị lay động a.

  Nhưng chỉ cần người có tâm liền sẽ phát hiện, ngữ khí Tô Hoài rõ ràng mang theo bất đắc dĩ cùng dung túng, cảm xúc trong câu nói rõ ràng có thể thấy được.
---------------------------
Tình hình là sắp thi nên tớ không có thời gian edit đây này (╥﹏╥).
Tớ sẽ tạm đăng trên wattpad cho đến khi thi xong thì tớ sẽ bão chương cho mọi người ʕ´• ᴥ•̥'ʔ.
À, tớ sẽ bão chương bộ này và bộ " Công lược huynh đệ" luôn á nha⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
Hẹn gặp các nàng sau mấy tuần nữa nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro