Chương 1033: Dù nàng là ai ta đều yêu nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết Cửu tức giận: "Sợ cái gì, chờ đến lúc đó, quả thực không thể thủ hạ lưu tình với ngươi. Lúc ấy chúng ta đến Tinh Đấu Chiến Võng đánh, tránh không thu tay được."

Có thể trở thành một thành viên của Huyết Thần Doanh, Huyết Cửu tiền nhiệm có ý chí chiến đấu tuyệt đối không kém, không vì thực lực của Đường Vũ Lân tăng cường mà nhụt chí, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của y hơn.

"Được." Đường Vũ Lân gật đầu đáp ứng.

Ra ngoài Huyết Thần Doanh, hắn vội vàng đi vào khu nghỉ ngơi.

Từ rất xa, Đường Vũ Lân đã thấy Long Vũ Tuyết ngồi trong góc quán cà phê, tay đang bưng một ly cà phê nóng hổi. Làm hắn kinh ngạc là, hôm nay Long Vũ Tuyết không mặc quân trang.

Nàng mặc một chiếc áo len cũ màu trắng, tóc dài chải đuôi ngựa rủ xuống sau đầu, trông rất nhẹ nhàng và tuỳ ý. Từ mặt bên, người ta có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng với hàng mi khẽ rung.

So với trước đây, nàng ít đi vài phần khí khái hào hùng, nhưng lại nữ tính hơn một chút.

Đường Vũ Lân bước nhanh tới trước mặt nàng, ngồi xuống.

Long Vũ Tuyết trang điểm nhẹ, trông nàng càng xinh đẹp hơn.

"Tới rồi?"

"Ừ, tới rồi. Làm sao vậy?" Đường Vũ Lân hỏi.

"Ngươi muốn uống gì?" Long Vũ Tuyết hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ánh mắt có chút né tránh.

Đường Vũ Lân gọi một ly cà phê đen với người phục vụ. Từ nhỏ hắn không thích uống sữa nên cà phê cũng không thích có thêm thứ gì khác.

Rất nhanh, một ly cà phê nồng đậm đã tới trước mặt hắn.

Tò mò nhìn Long Vũ Tuyết tâm tình hôm nay không bình thường, Đường Vũ Lân không nói thêm gì nữa, uống một ngụm cà phê, mùi vị thơm nồng và hơi đắng lan khắp toàn thân, xoa dịu thần kinh của hắn.

"Vũ Lân, Giang Ngũ Nguyệt nói ngươi đã có bạn gái? Có thật không?" Long Vũ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, hỏi.

Đường Vũ Lân hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Ngươi xem, ta lớn lên đẹp trai như vậy, có bạn gái không phải rất bình thường sao? Làm sao vậy?"

Đúng a! Hắn ưu tú như vậy, có bạn gái không phải rất bình thường sao? Long Vũ Tuyết biết rõ, trong quân đoàn, hầu hết các nữ quân nhân từng gặp hắn đều rất có hảo cảm với hắn, trong đó không ít người có suy nghĩ khác. Chỉ là hắn rất ít khi xuất hiện, rất ít xuất hiện ở khu nghỉ ngơi, rất ít xuất hiện ở trước mặt các nàng nên các nàng không có cơ hội tiếp xúc.

"Ngươi rất thích nàng sao? Nàng là người như thế nào?" Long Vũ Tuyết hỏi.

Đường Vũ Lân khẽ gật đầu, "Đúng vậy, ta rất thích nàng. Nàng là người như thế nào? Nói thật thì, ta cũng không biết. Khi mới quen nàng, nàng luôn chủ động tới gần ta, khi đó ta cũng không biết là chuyện gì. Dần dần, sự gần gũi này trở thành thói quen. Chúng ta là đồng học, mỗi ngày cùng nhau tu luyện, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, lâu ngày dần nảy sinh tình cảm."

"Có một ngày, không biết vì sao nàng đột nhiên xa lánh ta. Ta không hiểu vì sao. Nhưng vào thời điểm quan trọng, nàng luôn xuất hiện trước mặt ta, thậm chí dùng cả tính mạng để bảo vệ ta."

"Khi đó chúng ta còn nhỏ, ta không biết đó là tình cảm gì. Nhưng ta biết trong cuộc đời ta không thể không có nàng. Nàng đã trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc đời ta một cách vô tri vô giác. Một phần thiết yếu, không thể tách rời."

"Giữa chúng ta đã trải qua rất nhiều trắc trở, chúng ta tách ra, ta không tìm thấy nàng. Vào thời khắc ta đối mặt với sinh tử, nàng lại trở về bên cạnh ta, dùng thân thể nàng ngăn trước mặt ta. Nàng rất phức tạp, ta không biết nàng là người như thế nào, nhưng ta biết nàng yêu ta và ta cũng yêu nàng, như vậy là đủ rồi. Dù nàng là ai, ta đều yêu nàng."

Dù nàng là ai, ta đều yêu nàng.

Tám chữ đơn giản từ miệng Đường Vũ Lân nói ra dường như tràn ngập yêu thương kinh thiên động địa.

Trong lòng Long Vũ Tuyết vốn còn một tia hy vọng, nhưng vào lúc này, khuôn mặt lại trắng bệch, trắng đến doạ người.

Đường Vũ Lân lại làm như không thấy, uống một ngụm cà phê, "Ta thích nàng ấy từng chút một, ta nỗ lực trở nên cường đại hơn để sau này có thể bảo vệ nàng tốt hơn, không phải để nàng bảo vệ ta. Vũ Tuyết, ngươi có nghe ta nói không?"

"A, ừ." Long Vũ Tuyết có chút khó khăn gật đầu.

Lúc này Đường Vũ Lân mới hỏi lần nữa: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Long Vũ Tuyết dùng sức lắc đầu, đứng người lên, "Không, không có gì. Ta đột nhiên nhớ ra Ban đặc công có việc xử lý, ta đi trước." Nói xong, nàng chạy đi giống như chạy trốn.

Đường Vũ Lân không nhìn bóng lưng nàng rời đi, chỉ yên lặng cúi đầu xuống, uống cà phê đen trong tay mình.

"Khốn khiếp! Sao ngươi có thể làm nàng tổn thương như vậy?" Đột nhiên, một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lên khỏi ghế.

Nhìn Giang Ngũ Nguyệt cao lớn trước mặt mình, giận dữ như một con sư tử, ánh mắt Đường Vũ Lân vô cùng thanh minh.

"Ta không muốn nàng bị tổn thương trong tương lai nên mới nói sự thật cho nàng biết. Ta không thể ảnh hưởng tới việc nàng thích ai, nhưng ít nhất ta phải nói rõ người ta thích là ai. Đau dài không bằng đau ngắn, ngươi không hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hợp tác cho ta và nàng?"

Giang Ngũ Nguyệt ngẩn ngơ, theo bản năng buông lỏng tay, chán nản ngồi xuống chỗ Long Vũ Tuyết ngồi lúc trước, hai tay ôm đầu, rầu rĩ nói: "Ta biết rõ nàng thích ngươi. Dù ta đã nói cho nàng biết ngươi có bạn gái, nhưng nàng vẫn thích ngươi."

Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, "Cho nên ta mới để nàng hiểu rõ, ta và nàng là không thể. Đau dài không bằng đau ngắn."

Giang Ngũ Nguyệt gãi đầu, cười khổ nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta quá xúc động. Chỉ là ta không thể nhìn được bộ dạng nàng đau khổ. Ngươi và nàng thật sự không có khả năng sao?"

Đường Vũ Lân bưng lên ly cà phê, "Tâm mỗi người giống như một cái ly, sức chứa có hạn. Mà ly của ta đã sớm tràn đầy, không thể chứa thêm một giọt nào nữa."

Giang Ngũ Nguyệt tức giận: "Nói văn vẻ như vậy làm gì? Chỉ cần nói không thể chẳng phải là xong sao?"

Đường Vũ Lân liếc mắt, "Được rồi, đây là cơ hội để ngươi thể hiện, còn không nhanh đuổi theo, cùng ta ở đây làm gì? Vũ Tuyết là một cô gái tốt, ngươi cố gắng lên."

Giang Ngũ Nguyệt do dự: "Ta đuổi theo? Chuyện này có được không?"

Đường Vũ Lân im lặng nói: "Đuổi theo thì có cơ hội, không đi thì một chút cơ hội cũng không có. Đi hay không tuỳ ngươi."

Giang Ngũ Nguyệt do dự nhìn hắn nói: "Làm như ngươi hiểu lắm ấy, chẳng lẽ trước kia ngươi có rất nhiều bạn gái?"

Thân thể Đường Vũ Lân cứng đờ, "Dù sao ta cũng có bạn gái. Đây là thiên phú, không liên quan đến việc ta có bao nhiêu bạn gái."

"Được, ta đi!"

Thấy Giang Ngũ Nguyệt đứng lên và rời đi như đến pháp trường, Đường Vũ Lân cười khổ một tiếng. Bộ dạng này của y, muốn theo đuổi Long Vũ Tuyết thật không dễ dàng.

Uống xong ly cà phê, tâm Đường Vũ Lân dần bình tĩnh trở lại. Kỳ thật trước khi tới hắn đã có dự cảm, Long Vũ Tuyết muốn nói gì với mình. Trong lòng hắn đã sớm hạ quyết tâm, không thể trì hoãn nữa, đau dài không bằng đau ngắn, nói rõ ràng vẫn hơn.

Lúc này trong lòng hắn thoải mái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đứng người lên, duỗi người một cái, thanh toán tiền cà phê rồi đi ra ngoài khu nghỉ ngơi.

Không quay về ký túc xá, mà đi nhanh tới điểm cao nhất của doanh trại Quân đoàn Huyết Thần.

Dưới tác dụng của nhiệt độ cực thấp và gió núi, gió lạnh thấu xương thổi vào người như dao găm, người bình thường sẽ bị đóng băng trong thời gian ngắn. Nhưng ở nơi băng thiên địa tuyết này, Đường Vũ Lân chỉ thấy như từng đợt gió mát thổi đến, thoải mái không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro