Chương 24: Σ(⊙▽⊙)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Tiểu Tiểu không tới sinh nhật của Dịch Khiêm.

Lúc đầu trong điện thoại cô cũng chưa có đồng ý với nhóc là sẽ đi, cho nên cũng không thể nói là thất hứa được.

Lí do cô không đi cũng rất đơn giản. Dịch Khiêm sau khi gọi điện thoại cho cô xong, Hoắc lão tiên sinh một mặt cười mà nhìn cô, hỏi: "Tiểu Tiểu đã kết được bạn mới rồi?"

Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới quen biết có một ngày, kết quả là quá trình cũng không quá vui vẻ, chắc cũng không tính là bạn bè a?

"Bạn nhỏ Dịch gia gọi điện thoại tìm con làm gì vậy?"

" Anh ấy nói. . . Muốn mời con tham dự tiệc sinh nhật."

" Vậy Tiểu Tiểu muốn đi không?"

Mấy đứa con nít kia mặc dù bóp mặt chúng rất thích, nhưng chúng lại ngây thơ không hiểu chuyện, đùa hai lần đoán chừng đã khóc, không dễ chơi.

Cô lắc đầu.

Vô nghĩa, không đi.

Thấy Hoắc Tiểu Tiểu cũng không phải là rất tình nguyện, Hoắc lão tiên sinh cũng không miễn cưỡng cô, " Được, không đi thì không đi. Gia gia thương lượng với con một chuyện, Tiểu Tiểu muốn đi nhà trẻ không?"

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình.

Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến.

Cô biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy.

Không phải đến nhà trẻ là chuyện của trẻ con ba tuổi sao? Làm sao cô mới hai tuổi đã đưa đi nhà trẻ rồi?

"Nhà trẻ?"

"Đúng, không phải con vẫn luôn muốn đi ra ngoài chơi sao? Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng với con. . ." Lời còn chưa nói hết, Hoắc lão tiên sinh đã thấy Hoắc Tiểu Tiểu cúi khuôn mặt nhỏ rõ ràng không vui, lời đến khóe miệng liền thay đổi, "Thật ra gia gia cũng không nỡ cho con đi nhà trẻ, hận không thể được ở bên cạnh con mỗi ngày, thế nhưng là chuyện đưa con đi nhà trẻ là ý kiến của ba con, gia gia làm sao có thể ngăn được."

"Ba ba?"

" Tên cha chưởng quỹ kia của con suốt ngày chỉ biết vội chuyện của mình, nhưng không sao, nếu Tiểu Tiểu không muốn đi thì gia gia sẽ thương lượng lại với ba ba con một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu.

Đêm hôm sau Hoắc Tùy Thành trở về, sắc mặt không dễ chịu như thường ngày, sau khi ăn cơm tối xong, Hoắc lão tiên sinh đặc biệt tới thư phòng của hắn.

Trên bàn sách chất đầy văn kiện, mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt lật xem.

Hoắc lão tiên sinh chống thủ trượng ở trước bàn sách tùy ý nhìn lướt qua đống văn kiện tản mát trên bàn, " Ta nhìn con gần đây đi sớm về trễ, có không ít chuyện phiền lòng, đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Tùy Thành mặt ủ mày chau, gác lại văn kiện trong tay vuốt vuốt mi tâm, " Hạng mục ở núi Lộc Minh chỉ sợ phải ngừng lại một thời gian."

"Chuyện gì xảy ra?"

Hoắc Tùy Thành đứng dậy, đưa một phần văn kiện cho Hoắc lão tiên sinh, "Đào ra một số thứ, là cái gì còn phải chờ ban ngành liên quan phái chuyên gia tới xem một chút."

"Cổ mộ?"

Hoắc Tùy Thành rủ lông mày xuống.

Hoắc lão tiên sinh mở văn kiện ra, cũng nhăn nhăn lông mày, việc này hiển nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của ông, "Trước đó không phải đã thăm dò qua rồi sao? Làm sao đột nhiên phát hiện cổ mộ?"

Hoắc Tùy Thành thở dài, " Nó nằm quá sâu, trước đó không có dò ra."

Xảy ra loại chuyện này giống như đã mở ra chuyện gì đó tối kỵ.

Lấy phía tây an làm thí dụ, đó từng là mười ba hướng cố đô, cổ mộ ở khắp nơi trên đất, đào đầu đường xe lửa đào ra một cái cổ mộ cũng không hiếm lạ, nhưng chỉ cần đào ra văn vật, hạng mục nhất định phải ngừng.

Nếu may mắn, các tổ chuyên gia khảo cổ đào móc bảo hộ, một hai năm sau lại mở phát hạng mục, vận khí không thích cổ mộ không cách nào đào móc, chỉ có thể bảo hộ, vậy hắn hạng mục này liền không còn có khai phát ngày ấy.

Núi Lộc Minh gần biển, ai có thể nghĩ ra có cổ mộ chôn sâu dưới đáy chứ.

Hoắc lão tiên sinh quét mắt qua, thấy hai mắt hắn nhắm lại, đáy mắt lộ ra một cỗ ngoan lệ kình, trong lòng đoán chừng đang suy tính ý định gì, giọng lạnh lùng nói: "Trước động não sau động thủ, hiện tại bao nhiêu người nhìn chằm chằm con, cứ theo quá trình, ngừng hạng mục này lại, Hoắc thị còn chưa đến mức phá sản."

"Chuyện này con tự có chừng mực, ngài cũng đừng quan tâm."

Nếp gấp mi tâm của Hoắc lão tiên sinh càng sâu, " Con biết phân tấc sao? Mới thành thật mấy ngày, lại muốn làm loạn gì nữa?"

Hoắc Tùy Thành trầm mi không nói.

"Còn có, chuyện Tiểu Tiểu đi nhà trẻ con cũng để trong lòng, đừng quên."

Nói đến Tiểu Tiểu, mặt mày Hoắc Tùy Thành mới giãn ra chút, " Chuyện đi nhà trẻ con ở bên này đã tìm tư liệu về mấy cái nhà trẻ, ngài không yên lòng, hai ngày nữa con đi chọn hai nhà cho ngài xem."

Hoắc lão tiên sinh nói lời thấm thía, " Con làm việc thì ta yên tâm rồi, chỉ là Tiểu Tiểu như vậy con cũng phải sớm khai thông tư tưởng cho con bé, nó không muốn đi thì làm sao bây giờ?"

Hoắc Tùy Thành hiển nhiên không coi việc này ra gì, " Cob nghe Dịch Dương nói, trẻ con vừa đi nhà trẻ đứa nào cũng không muốn đi, chờ cho chúng quen là được."

" Vậy chuyện này ta mặc kệ đó, con tự đi nói với Tiểu Tiểu, tự mình giải quyết đi."

Hoắc Tùy Thành giương mắt.

Hoắc lão tiên sinh sững sờ, " Con nhìn ta làm gì."

"Chuyện của Tiểu Tiểu không phải ngài một mực muốn tự mình làm hết sao?"

". . . Ta đây không phải có lòng mà không có sức sao?" Nói xong ông nghiêng đầu ho khan hai tiếng, "Gần đây thân thể không tốt, tinh lực không đủ, chuyện này giao cho con làm đi."

Hoắc Tùy Thành bán tín bán nghi.

Bây giờ còn chưa đến chín giờ, Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa ngủ, thừa dịp dì Triệu còn đang rửa mặt thay quần áo cho cô, lắm lời lảm nhảm với bà.

"Dì dì, ngày hôm nay ăn. . . Cá, ăn ngon!"

Mặc dù cô mới chỉ có hai tuổi, nói chuyện không được mạch lạc, nói không rõ thì thôi, ngay cả mấy từ mà cô miễn cưỡng mới thốt ra được cũng thật giống Tiểu Kết Ba.

Cách để luyện nói tốt nhất, vẫn là nên nói thật nhiều.

Chính là, bảo tiêu canh cổng bây giờ gặp cô một lần liền tránh.

"Tiểu Tiểu thích ăn, sáng mai cho ngươi làm thêm."

"Nhưng mà, gia gia nói, ba ba muốn đưa con đi nhà trẻ."

" Năm nay con đã hai tuổi, có thể tới nhà trẻ chơi cùng các bạn rồi, con không muốn đi sao?"

"Có phải dì không thích Tiểu Tiểu nữa rồi đúng không? Bằng không thì. . . Tại sao lại muốn đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ?" Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ dì Triệu, "Tiểu Tiểu không muốn xa dì đâu, muốn cùng gia gia và dì cùng nhau chơi."

Dì Triệu nhìn thấu chút thủ đoạn nhỏ ấy của cô, sờ sờ cái đầu nhỏ, " Tiểu vô lương tâm, dì Triệu không thích con thì còn thích ai nữa? Lại nói, đi nhà trẻ cũng không phải không trở lại, mỗi ngày dì Triệu đều đến nhà trẻ đón con, có được không?"

" Vậy. . . Nếu như Tiểu Tiểu không muốn đi, có thể không đi không?"

Nếu như có thể mà nói, cô tình nguyện nhảy qua nhà trẻ lên tiểu học, không muốn hiện ra cô là một đại cao thủ max cấp trở lại thôn Tân Thủ thông minh tài trí, chứ không phải làm lão đại cho đám trẻ còn chưa dứt sữa trong vườn trẻ kia.

Vừa nghĩ tới nhà trẻ đầy những tiếng gào khóc ở bên tai, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đầu óc muốn nổ rồi.

Nhưng không đi đương nhiên là không thể.

Có cha mẹ nào không đưa con đi nhà trẻ chứ?

Coi như cô kháng nghị, ba ba cũng sẽ không đáp ứng.

"Nói mê sảng cái gì vậy, có đứa trẻ nào không đi nhà trẻ? Được rồi, không còn sớm, ngủ sớm một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu chui vào bên trong chăn, nhu thuận nhắm mắt lại.

Nếu như có thể thuyết phục ba không đưa cô đi nhà trẻ thì thật tốt.

Hôm nào đến tìm Hoắc Tùy Thành nói chuyện, chắc có thể tâm sự thật tốt.

Trải qua những ngày ở chung, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy ba cô Hoắc Tùy Thành mặc dù ngẫu nhiên không thích làm người, nhưng cũng không có tội ác tày trời, làm đủ trò xấu giống như hệ thống nói.

Cô thậm chí còn cảm thấy ngay từ đầu hệ thống cho cô cái nhiệm vụ gọi là 'Cứu vớt nhân vật phản diện', đoán chừng cũng đã hoàn thành.

Nếu nói cùng hắn, việc đi nhà trẻ việc nói không chừng còn có thể thay đổi.

Tiểu A thích hợp nhắc nhở nàng: "Hôn hôn, trước khi cô ba tuổi hết thảy đều có thể, nam nữ chính chơi chết cha cô còn chưa phát lực, cô cẩn thận một chút, đừng để bị mặt ngoài gió êm sóng lặng mê hoặc hai mắt."

"Không có khả năng."

"Cái này có cái gì không thể nào, cô cũng quá coi thường Hoắc Tùy Thành rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu luôn cảm thấy Tiểu A đang hù dọa cô.

Nữ chính là Tô Nguyên Thanh, có thể cô cũng không thấy ba đối với Tô Nguyên Thanh có bao nhiêu động tâm a.

Ngay cả người ba không gần nữ sắc kia của cô, cuối cùng cô độc sống quãng đời còn lại cũng còn khó nói.

Nam chính. . . Nam chính kia là tên mao đầu tiểu tử mới ra đời, trẻ con miệng còn hôi sữa, còn có thể giết chết cha cô sao?

Ngẫm lại thật không có gì đáng lo lắng.

Tiểu A duy trì trầm mặc.

Lúc trước cô cũng không nghĩ như vậy.

Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên thấu qua nhánh cây chiếu cái bóng mờ ảo lên bệ cửa sổ, gió thổi qua nhánh cây chập chờn, bóng ma lắc lư, có chút dọa người.

Hoắc Tiểu Tiểu vén chăn mền lên, từ trên giường bò lên, rón rén kéo cửa phòng ra, lặng lẽ hướng đi đến gian phòng Hoắc Tùy Thành.

Cửa không khóa, bên trong gian phòng một chùm sáng men theo khe cửa khắc trên hành lang.

". . . Giết, ném xuống biển." Trong khe cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Tùy Thành.

Bước chân lặng lẽ thăm dò của Hoắc Tiểu Tiểu vừa vươn ra lại lặng lẽ rút lui.

". . ." Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.

Vân vân.

Đây là tình huống như thế nào.

Không thích hợp a.

Hoắc Tiểu Tiểu tâm tình phức tạp, móc móc lỗ tai, chắc là nghe nhầm rồi?

Vừa rồi ba cô nói chính là. . . Giết? Ném xuống biển?

Giết cái gì?

Giết cá?

Giết gà?

. . . Giết người?

Không đến mức đó đi.

Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục vểnh tai nghe.

"Loại chuyện nhỏ nhặt này còn muốn tôi dạy cho cậu làm thế nào sao?" Hoắc Tùy Thành thanh âm lãnh đạm đến mức đóng băng, không có chút nhiệt độ nào như lúc bình thường nói chuyện ở nhà.

". . . Bây giờ cậu nói với tôi đào mộ lên sao?"

". . . Dẫn người. . . Đi xuống đất, ngay tại chỗ chôn."

"Tôi không nghĩ lại nghe giải thích nữa, việc này không giải quyết được, tôi sẽ giải quyết cậu."

". . . Nghĩ đến cha mẹ của cậu đi."

Hoắc Tiểu Tiểu tay chân cứng đơ tại chỗ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước đặt mông ngồi xuống đất.

Nếu như cô không nghe lầm, ba cô nói những lời này. . .

Trùm phản diện!

Đây tuyệt đối là trùm phản diện tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt đạt tiêu chuẩn!

Giết người, vứt xác ném xuống biển! Chôn người ngay tại chỗ!

Đào mộ người!

Không chỉ thế, còn uy hiếp cha mẹ người khác!

Ừng ực ――

Nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.

Thế nhưng bình thường ở nhà ba ba không phải rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại nói những lời này?

Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ là để ngụy trang lừa đứa trẻ là cô sao?

Nghe đến mấy câu này Hoắc Tiểu Tiểu triệt để bỏ đi ý định tìm Hoắc Tùy Thành bàn bạc chuyện đi nhà trẻ của mình.

Động tĩnh ngoài cửa kinh động đến Hoắc Tùy Thành, hắn vội vàng cúp điện thoại, mở cửa, liền thấy Hoắc Tiểu Tiểu dùng cả hai chân ngồi bò trên hành lang.

Hoắc Tiểu Tiểu cứng ngắc quay đầu, Hoắc Tùy Thành đứng ở nơi ngược sáng, thân ảnh cao lớn bao phủ cả người cô ở bên trong.

A a a vì cái gì lúc này lại run chân!

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lại. Chân, chân, chân, vẫn là chân.

Lại hướng lên, Hoắc Tùy Thành vừa vặn mặc âu phục chỉnh tề lên người, nơ thắt ở dưới hầu kết, đáy mắt thanh lãnh cùng không kiên nhẫn mà cô chưa từng thấy qua.

Càng nhìn càng giống loại giả vờ nhã nhặn bại hoại giống trên TV.

Chẳng lẽ lâu như vậy đến nay ba đều chỉ là diễn kịch ở trước mặt cô sao?

So với cô còn biết diễn hơn?

Vậy cũng quá lừa người rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu vẫn còn có chút không dám tin.

Không được, cô không phải ngốc bạch ngọt, cô phải tin tưởng ba, ở trong đó khẳng định có hiểu lầm!

"Thế nào?" Hoắc Tùy Thành vừa thấy là Hoắc Tiểu Tiểu, khom người ôm lấy người đang ngồi sập xuống đất, cảm nhận được Hoắc Tiểu Tiểu thân thể cứng ngắc, Hoắc Tùy Thành vuốt ve, sắc mặt hòa hoãn như lúc trước, "Tìm ta có việc gì?"

"Con. . ." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, tâm tình còn chưa bình phục, có chút khó mà tiếp nhận.

Nửa ngày, mới do do dự dự hỏi hắn: "Vừa rồi. . . Nghe thấy ba nói, ném. . . Ném xuống biển."

Hoắc Tùy Thành nắm vuốt khuôn mặt cô, "Con không nghe lời ta cũng đem con ném xuống biển."

Hoắc Tiểu Tiểu: "Σ(⊙⊙) "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro