Chương 25.1: Cha tướng tổn thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoắc Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Ném cả cô xuống biển sao?

Hổ dữ không ăn thịt con, ba cô lại hung tàn đến vậy sao?

Không đúng, khẳng định là hù dọa cô thôi.

Muốn cô ngoan ngoãn hơn sao?

"Không thể!"

"Không thể cái gì?"

"Không thể. . . Ném xuống biển!"

Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trợn mắt, tay Hoắc Tùy Thành bóp má cô một trận, cười, "Nghe lời thì không ném."

Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu đầy oán niệm nhìn hắn.

Hoắc Tùy Thành nhìn khuôn mặt nhỏ đang cúi gằm, cảm xúc phiền muộn dưới đáy lòng được quét sạch sành sanh, ôm cô ngồi ở bàn đọc sách, hỏi: "Đã trễ vậy sao còn chưa đi ngủ?"

"Muốn. . . Muốn ở cùng ba ba."

"Ba ba còn chưa làm xong việc, con ngủ trước đi, ta đưa con về phòng."

Hoắc Tiểu Tiểu ngay lập tức đứng dậy cầm chặt lấy cà vạt của hắn kéo xuống một cái, không cẩn thận làm hắn nghẹt cổ, "Ba ba, có chuyện. . . Con muốn nói với ba."

"Khụ khụ. . ." Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu trầm thấp ho khan hai tiếng, nắm lấy tay của cô gỡ ra, thở sâu, ". . . Chuyện gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu lập tức buông móng vuốt, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, "Gia gia nói, muốn đưa con đi nhà trẻ sao?"

"Không phải con vẫn muốn ra ngoài chơi sao? Trong vườn trẻ có rất nhiều bạn nhỏ có thể chơi cùng với con." Hoắc Tùy Thành nhìn cô mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu, hỏi: "Không muốn đi nhà trẻ?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, " Muốn ở nhà bồi gia gia, bồi ba ba, không muốn đi nhà trẻ."

"Bình thường cả ngày nhao nhao muốn ra ngoài chơi, bây giờ cũng biết nói một câu có nghĩa rồi." Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, "Đi nhà trẻ là ý của gia gia, con biết đây, chuyện gia gia đã quyết định, ta cũng không ngăn được."

Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc, bên trong cái đầu nhỏ chậm rãi đặt ra một dấu hỏi.

Sao cô lại nghe được gia gia nói, có chút không giống với chỗ ba ba?

"Nhưng mà, gia gia có nói như vậy đâu, ông nói, là ba ba để cho con đi. . ."

Hoắc Tùy Thành cắt ngang lời vô, "Như vậy đi, con đã không muốn đi, ba ba cũng không thể miễn cưỡng con."

Hoắc Tiểu Tiểu mừng rỡ trong lòng.

Ba ba làm người rồi?

" Chuyện có đi nhà trẻ hay không ta sẽ giao cho con, tự con toàn quyền quyết định."

" Con á?"

Hoắc Tùy Thành từ ngăn kéo bàn đọc sách lấy ra một cái tiền xu.

"Biết đây là cái gì không?"

Theo lý mà nói, Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa thấy qua tiền xu, cho nên cô hẳn là không biết.

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Cái này gọi là tiền xu, " Hoắc Tùy Thành lật hai mặt tiền xu cho cô nhìn thoáng qua, "Chúng ta ném tiền xu để quyết định con có đi nhà trẻ hay không."

Hoắc Tiểu Tiểu kích động.

Ném tiền xu, cơ hội chia năm năm, đáng giá mạo hiểm như vậy!

Một đồng tiền xu kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài của Hoắc Tùy Thành, giảng giải quy tắc trò chơi cho Hoắc Tiểu Tiểu, " Lên ném đi, rớt xuống trên mặt bàn, nếu như là mặt phải thì chúng ta đi nhà trẻ, nếu như. . . Tiền xu dựng thẳng lên, thì không phải đi nhà trẻ."

". . . ?"

Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Chịu chết, thật sự là chịu chết.

Tại sao trong đầu ba của cô lại có thể nghĩ ra được nhiều cách thức cặn bã như vậy?

Tiền xu dựng thẳng lên?

Có bản lĩnh ba cũng dựng thẳng một cái cho xem chút?

Bởi vì là đứa trẻ, cho nên có thể tùy ý lừa gạt như vậy sao?

Thật sự xem cô như đứa trẻ con mà lừa gạt vậy à?

Vì để giải thích cho Hoắc Tiểu Tiểu xem, ngón tay cái đặt ở đốt ngón trỏ thứ hai thảy đồng xu bắn ta, tiền xu từ tay Hoắc Tùy Thành bay lên trên, xoay tròn trên không trung vài vòng sau đó rơi xuống bàn, là mặt có chữ viết.

Hắn thả tiền xu ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu cho cô thấy rõ ràng, "Nhìn, đây là mặt phải, mặt phải thì chúng ta đi nhà trẻ."

Hoắc Tiểu Tiểu ánh mắt thâm trầm nhìn hắn.

Hôm nay cô ngược lại muốn xem xem, hắn có thể ném đồng xu dựng thẳng lên như thế nào.

Hoắc Tùy Thành nói xong, lại đem tiền xu ném lên, đồng xu sau khi xoay tròn vài vòng giống như là dính nhựa cao su, vững vững vàng vàng rơi trên bàn, mấu chốt là đồng tiền xu đã dựng thẳng lên.

Hoắc Tiểu Tiểu đồng tử hơi co lại.

Oa a, đẹp trai!

"..."

Hoắc Tiểu Tiểu thật muốn vung cho mình một bạt tai.

Đẹp trai có làm được gì!

Đây cũng quá không khoa học!

Hoắc Tùy Thành là yêu ma quỷ quái phương nào, tiện tay quăng ra còn có thể ném tiền xu dựng thẳng lên?

Đây không phải khi dễ người mà!

Hoắc Tùy Thành đem tiền xu nhét vào trong tay Hoắc Tiểu Tiểu, "Ném đi."

". . ."

Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng ấm ức.

Cái gì mà đem quyền lựa chọn giao cho cô?

Tiền xu rơi vào tay cô còn có quyền lựa chọn sao?

Muốn ép cô đi nhà trẻ cứ việc nói thẳng! Phải lí do lí trấu như vậy làm gì?

Bởi vì là người lớn, cho nên có thể tùy tâm sở dục khi dễ đứa trẻ.

Thật không biết xấu hổ!

Hoắc Tiểu Tiểu hờn dỗi ném lên trên trời, đồng xu xoay mấy vòng trên không trung, sau đó đinh một tiếng vang rơi xuống bàn, quán tính khiến cho nó không ngừng lại, tiếp tục xoay tròn ở trên bàn.

Tốc độ xoay tròn càng ngày càng chậm, đến mức mắt thường có thể thấy rõ hoa văn hai mặt của đồng xu.

Hoắc Tiểu Tiểu cả người đều sắp nằm sấp trên bàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồng xu kia, nháy cũng không dám nháy.

Mặc dù biết tỉ lệ để nó dựng thẳng được là cực kỳ bé nhỏ, nhưng lỡ như có thể thì sao? Nhà trẻ chẳng phải là không cần đi nữa sao?

Tiền xu va chạm với mặt bàn phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng ――

Đồng xu yên tĩnh dựng thẳng đứng trên mặt bàn.

"! ! !" Hoắc Tiểu Tiểu giật nảy cả mình, quả thực không thể tin vào vận khí của mình, cô mừng rỡ như điên quay đầu lại, chỉ vào đồng xu trên bàn nói với Hoắc Tùy Thành, "Ba ba! Dựng thẳng lên!"

Cô là Thần Tiên đại bảo bối gì!

Ném cái đồng xu mà cũng có thể ném dựng thẳng lên! Nhà trẻ không cần đi!

Hoắc Tùy Thành chớp mắt, "Thật sao?  Con quay đầu lại nhìn kỹ một chút."

Đinh ――

Một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, mới vừa rồi đồng tiền còn dựng thẳng ở trên bàn giờ đã nằm xuống, mặt chữ hướng lên trên.

". . . ?"

Vừa rồi cô nhìn rất rõ ràng, chính là dựng thẳng!

Sao vừa quay đầu một cái đã lại nằm xuống rồi?

Cái này không có khả năng!

Cái này không khoa học!

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ quay đầu nhìn Hoắc Tùy Thành.

Khẳng định là cha đã giở trò quỷ, khẳng định chính là hắn thừa dịp mình quay đầu công phu động cái bàn!

"Ba ba làm!"

"Ba ba làm cái gì?"

"Vừa rồi! Dựng thẳng! Bây giờ lại nằm! Chắc chắc là ba ba đã động vào cái bàn!"

Hoắc Tùy Thành phản bác cô, "Con có chứng cứ chứng minh là ta đã động vào cái bàn sao?"

"Con. . ." Hoắc Tiểu Tiểu nghẹn lời.

Cô đúng thật là không có chứng cứ.

"Con không có chứng cứ sao có thể đổ oan cho ba ba?"

Hoắc Tiểu Tiểu tức giận rồi, làm chuyện xấu không thừa nhận coi như xong, còn trả đũa?

"Là dựng thẳng!"

"Là mặt phải."

"Dựng thẳng!"

"Mặt phải."

Quả nhiên, trùm phản diện chính là trùm phản diện, tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, ngay cả đứa trẻ mà cũng bắt nạt!

Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, trong lúc đó Hoắc Tùy Thành mở miệng.

"Nếu con cho rằng là dựng thẳng, vậy con ném lại một lần nữa đi."

Ném lại một lần?

Tiền xu dựng thẳng có thể gặp nhưng không thể cầu, cô làm sao còn sẽ có vận may như thế kia một lần nữa.

"Không ném, vậy cứ quyết định là mặt phải, như vừa nãy chúng ta đã nói, con phải đi nhà trẻ."

Hoắc Tiểu Tiểu cầm lấy đồng xu, quăng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro