Phần 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2013, Tây An, Trung Quốc

Bóng người màu đen dừng lại ở trước cửa bảo tàng, cửa xe mở ra, một thân ảnh cao gầy nhảy xuống.

Tóc dài lưu loát, áo thun cùng quần dài, bộ áo khoác da bó sát người đều màu đen, đai lưng táo bạo mang theo vũ khí, khí phách tự tin, vừa đi ra liền đưa tới vô số ánh mắt kính sợ.

Đứng ở cửa nghênh đón là mười mấy nam bộ đội đặc chủng, tất cả đều không tự chủ được ngừng thở.

Trên thế giới gọi là 'Vua đệ nhất binh sĩ tác chiến'.

Được coi là 'vương bài vũ khí' danh hiệu L - Hoa Hi.

Thế nhưng vẫn là nữ nhân mỹ diễm tuyệt sắc! Ông trời cũng quá không công bằng đi!

"Ai gia, lão đại cuối cùng cũng đến!"

Từ trong bảo tàng một người đàn ông đeo kính anh tuấn lao ra, cợt nhả, tùy tiện, nhưng ai cũng biết người này là cộng sự của Hoa Hi, tên Cô Nguyệt, mười mấy năm qua, hai người hợp tác cơ hồ là bách chiến bách thắng.

"Bảo hộ văn vật mà cũng được coi như siêu nhiệm vụ S?"

Hoa Hi lạnh mặt liếc hắn, trên mặt viết rõ ràng hai chữ 'khó chịu'!

Cô vốn dĩ đang ở Hawaii nghỉ phép, bờ cát, cỏ xanh, rừng rậm nguyên thủy....

Cấp trên cấp tốc kêu cô trở về, nói là nhiệm vụ đặc biệt, chỉ có cô đảm nhiệm được.

Đùa gì chứ? Bảo hộ văn vật cũng không thể tính là nhiệm vụ cấp B đi! Lúc cô mới xuất đạo đều khinh thường tiếp nhận!

"Lão đại đừng nóng giận, kia cũng không phải là văn vật bình thường, mà là tà vật!" Cô Nguyệt làm ra vẻ mặt đứng đắn, "Lúc ấy toàn bộ người tham dự khai quật đều chết! Hơn nữa, Bạch gia bỏ vốn phụ trách lần khảo cổ này cũng tự sát khó hiểu tại nơi ở..."

"Tà vật như vậy, sao không thỉnh đạo trưởng?" Hoa Hi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, sự kiện siêu nhiên cùng cô không quan hệ gì đi?

Cô Nguyệt muốn cười lại không dám cười, hắn kỳ thật cũng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là phía trên kiên trì muốn điều động Hoa Hi nha!

Khi nói chuyện, hai người đã đi vào bảo tàng.

Văn vật kia được đặt tại phòng dưới mặt đất, phòng hộ là Cô Nguyệt - chuyên gia an toàn đứng đầu thế giới phụ trách, có thể nói là vạn vô nhất thất [1].

[1] Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai lầm.

"Lão đại, người nọ chính là chủ của nhiệm vụ lần này, tôi nghe nói là hắn điểm danh mời cô, ra giá trên trời!" Cô Nguyệt thấp giọng nói ở bên tai cô.

Hoa Hi vừa khinh bỉ cấp trên không bỏ được cám dỗ của tiền tài, vừa ngẩng đầu.

Một người đàn ông ngồi trên xe lăn lọt vào trong mắt.

Màu da tái nhợt, thần sắc bệnh tật, cùng với tiếng ho khan, giống như giây tiếp theo liền tắt thở.

Suy yếu thành như vậy, nhưng khi vừa xuất hiện, thật giống như một chiếc đèn, chiếu sáng lên xua đi bóng tối.

Áo trắng trường phong, ưu nhã mà cao quý.

Tốt...là mỹ nam!

Hoa Hi cũng ngơ ngẩn, lấy kiến thức rộng rãi của cô, đều không kìm được vì vẻ đẹp của người đàn ông kia mà kinh ngạc hít thở không thông một giây.

Tốt quá, tuyệt sắc như thế, nhiệm vụ lần này miễn cưỡng có thể tiếp nhận!

Bảo tiêu đem xe lăn đẩy lại đây, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhu hòa nhìn cô, thanh nhã mà ôn nhuận.

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, sao lại giống như.....rất quen thuộc?

Chuyện lạ.

"Lần khai quật này, tôi có được một bức họa, rất quý giá, hy vọng cô tới bảo hộ." người đàn ông mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp.

Một bức họa?

Hoa Hi nhíu nhíu mày, không phải là cô coi thường, thật sự là một bức họa có giá trị lớn bao nhiêu mà ra giá lớn đáng để cô tới?

Cho dù là danh họa Van Gogh, đều không đáng giá đi!

"Tôi có thể nhìn bức họa trước không?"

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hoa Hi vẫn rất có trách nhiệm nghề nghiệp mà nói.

Cô đối với tranh họa, từ nhỏ đã được bồi dưỡng kỹ thuật phân biệt, thật giả vừa thấy liền biết.

Đối phương ra giá cao như vậy, khiến cho cô không cẩn thận một chút đều không được.

Vạn nhất xui xẻo, cô chẳng phải là thiệt thòi lớn?

"Đương nhiên." Người đàn ông khẽ gật đầu, bảo tiêu liền đẩy xe lăn đến ven tường.

Hắn vươn bàn tay tái nhợt đặt ở trên tường chỗ khóa bằng mật mã vân tay, chỗ trống trên tường bỗng nhiên mở ra một cánh cửa.

Bọn họ đi vào.

Mật thất không lớn, khoảng năm mươi mét vuông, tứ phía vách tường toàn bộ sơn thành màu trắng, một chút màu sắc cũng không.

Phía đông vách tường, treo một bức họa dài chừng bốn thước [2].

[2] 1 thước = 0,33m

Nghe nói văn vật kia từ trước khi khai quật đã có hơn sáu ngàn năm lịch sử, nhưng bức họa kia, lại vẫn bảo trì sắc thái tươi đẹp lúc ban đầu, một chút cũng không phai màu.

Giống như vừa mới mới vẽ ra.

Người trong tranh sinh động như thật, xung quanh rực rỡ, là một thiếu nữ cổ trang.

Tuyệt sắc dung mạo phảng phất như xuyên qua thời không lại lần nữa hiện lên.

Hoa Hi từ lúc thấy thiếu nữ trong bức tranh kia liền nói không nên lời.

"Oa! Lão đại, đây là kiếp trước của cô đi! Cùng cô giống nhau như đúc!" Cô Nguyệt ở phía sau hô to gọi nhỏ.

Cô gái trong tranh, quả thực chính là bản sao cổ trang của lão đại!

Hoa Hi giống như không có nghe thấy âm thanh của hắn, từng bước một chậm rãi đi tới gần bức họa kia.

Thiếu nữ trong tranh, nhìn cô mà cười xinh đẹp.

Cô đến gần, đôi mắt thiếu nữ trong tranh kia tương tự trên khuôn mặt cô, chậm rãi chuyển qua trên cổ tay, có một lắc tay hồ lô hồng làm bằng Phỉ Thúy.

Trên cổ tay này, cũng có lắc tay giống nhau như đúc.

Trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, lắc tay này là cô từ nhỏ mang theo.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ cô có bao nhiêu trang sức quý báu, đều luyến tiếc không thay đổi nó.

Bởi vì, đây là đồ vật duy nhất có liên hệ với quá khứ của cô.

Vì sao thiếu nữ trên bức tranh cổ này cũng có?

Quá nhiều nghi hoặc, Hoa Hi xoay người, chuẩn bị hỏi người đàn ông kia một chút.

Nhưng mà....

Lách cách.

m thanh súng lục lên đạn, lạnh băng mà tàn khốc.

Đuôi lông mày cô hơi hơi động, ánh mắt chậm rãi chuyển đến phía trước.

Là Cô Nguyệt, lúc này dùng súng nhắm vào đầu cô, Cô Nguyệt nhiều năm kề vai chiến đấu như vậy, cùng nhau vào sinh ra tử.

Mười năm cộng sự, bọn họ vẫn luôn yên tâm giao phía sau lưng cho đối phương.

Trên thế giới này, là người duy nhất cô tín nhiệm, cùng sinh cùng tử, phúc họa cùng hưởng, so với người thân còn thân thiết hơn.

"Hoa Hi, tôi không muốn như vậy." Cô Nguyệt thấp giọng nói, mang theo vài phần đau đớn cùng run rẩy kịch liệt, "Nhiệm vụ lần này, là đem cô dụ đến trước bức họa này, ám sát cô."

"Vì cái gì?" Hoa Hi rất bình tĩnh, nhiều năm liếm máu trên vết đao, cô đã quen hết thảy những nguy cơ sinh tử.

Loại người như bọn họ, mỗi một ngày tồn tại mở to mắt, đều như là kiếm trở về, chỉ là không nghĩ tới, thế nhưng lại là Cô Nguyệt......

"Người đàn ông này trong tay có đồ vật cấp trên muốn có, hắn đưa ra điều kiện là cô, cho nên......"

Hoa Hi chuyển đôi mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông kia.

Đôi mắt như ngọc, bình tĩnh như nước, chỉ là sâu trong đáy mắt, tựa hồ như có một loại tăm tối mà cô không hiểu.

Hoa Hi đời này gây thù chuốc oán quá nhiều, không biết bao nhiêu người muốn lấy tánh mạng của cô, cô một chút đều không cảm thấy kì lạ.

"Nếu là bẫy, như vậy bức họa này cũng là giả đi." Không thể tưởng được cô một đời tung hoành, thế nhưng bị một bức họa giả lừa dối.

Vốn dĩ không nên tin tưởng, thế giới như thế nào sẽ có sự trùng hợp như vậy? nữ tử cổ đại cùng cô giống nhau như đúc, còn có lắc tay giống của cô như đúc......

Cô vì cái gì mà dễ tin? Vì sao khi nhìn đến bức họa cổ trong nháy mắt, trong lòng rõ ràng có chấn động như vậy? Giống như kia thật sự chính là cô......

Buồn cười!

"Hành động đi." Người đàn ông cũng không trả lời vấn đề của cô, mà khàn khàn ra lệnh cho Cô Nguyệt.

Cô Nguyệt trong mắt trào ra vô số nước mắt, cuối cùng nhắm mắt lại, chạm vào cò súng.

"Thực xin lỗi......"

Tiếng súng cùng âm thanh của hắn cùng nhau vang lên.

Bốn phía vây kín, không có trốn.

Viên đạn ở ngực nàng nở ra một đóa hoa hồng cực đại, máu bắn ra, chiếu vào bức tranh cổ phía sau.

Ai cũng không chú ý tới, phỉ thúy trên cổ tay của thiếu nữ trong bức tranh cùng phỉ thúy trên cổ tay Hoa Hi đồng loạt hiện lên một tia sáng mỏng manh.

Hoa Hi dựa lưng vào vách tường, miệng trào ra máu tươi.

"Vì sao không trốn! Cô vì sao lại không trốn đi?" Cô Nguyệt mở to mắt, đôi tay run rẩy cầm súng, cuồng loạn mà hô to.

Nước mắt và nước mũi giàn giụa.

Hoa Hi nhìn hắn cười cười, mặt dính máu, mỹ lệ đến kinh tâm động phách.

"Một nhiệm vụ cuối cùng để chân chính xuất sư là tự tay chặt đứt cảm tình ràng buộc, tôi....không làm được, mà anh đã làm được."

Cảm tình là một loại ràng buộc, đối với một sát thủ mà nói, đôi khi là nhược điểm trí mạng.

Đáng tiếc...... Cô không muốn cô độc tồn tại, khắp không trung đều thuộc về cô là như thế nào? Một người lang thang không có mục tiêu phi hành, lại có thể bay rất xa......

Cô căn bản là không muốn trốn......

Cô Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Hoa Hi, thẳng đến khi cô nhắm mắt lại, thân mình từ từ rạp xuống mặt đất, hắn mới nắm tóc, quỳ rạp xuống đất!

"Tôi không rõ..." Cô Nguyệt âm trầm trầm hỏi "Vì sao nhất định phải dẫn cô ấy tới trước bức họa này mới động thủ?"

Nam nhân trên xe lăn ho khan mãnh liệt, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

"Bởi vì....Cô ấy hẳn nên trở lại nơi thuộc về mình...."

Cô Nguyệt ngơ ngẩn mà nhìn hắn, hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ là cảm thấy rất bi thương.

Thần sắc trên mặt người đàn ông kia dần dần hoảng hốt.

"Hoa Hi điện hạ, trên đường tới hoàng tuyền, hoa bỉ ngạn nở, cô có thể một khắc như vậy nhớ tới tôi..."

*******

Nước Phong Tây

Không trăng không sao, trong đêm đen, một ngôi sao màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, phát ra ánh sáng chói mắt như vậy, trong nháy mắt đem cả tòa thành Già Lam chiếu sáng tựa như ban ngày.

Trên đài chiêm tinh tối cao ở đế đô, quốc sư Lục Liên áo rộng tay dài, đón gió mà đứng.

Ánh sáng chiếu vào gương mặt tái nhợt tuấn tú của hắn, đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, một tia yêu hồng huyết sắc không giống Nhân tộc chợt lóe lên, trong giây lát lại biến thành màu đen.

"Tử vi ảm đạm, khiển vân đông di, là sao đế thần rơi xuống."

"Cái gì là sao đế thần?" Một thanh âm thiếu niên lười biếng ở phía sau hắn ngáp dài hỏi.

Lục Liên hơi hơi mỉm cười, cánh môi khẽ mở: "Mỗi khi sao đế thần rơi xuống, liền biểu thị tân đế quân Thiên giới xuất hiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro