Phần 2: Phế vật đích nữ [*]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[*] Đích nữ: con gái vợ cả. 

"Cái gì?" Thiếu niên kêu lên ầm ĩ, "Đế quân Trọng Tịch mới tại vị chín ngàn năm nha! Người còn trẻ như vậy, chẳng lẽ liền...."

"Già Nhược!" Lục Liên chậm rãi lên tiếng, ngăn cản hắn tiếp tục nói ra lời khinh nhờn đế quân.

"Tốt, dù sao ai làm đế quân đều giống nhau." Thiếu niên Già Nhược nhỏ giọng lẩm bẩm, từ chiêm tinh trên đài nhìn thoáng qua hàng vạn nhà thắp ngọn đèn dầu trong thành Già Lam, "Sao Đế thần ở thành Già Lam sáng lên, có phải hay không biểu thị, tân đế quân sẽ xuất hiện từ thành Già Lam?"

"Già Nhược, ngươi rất thông minh." Lục Liên tán một tiếng.

"Ta luôn luôn đều rất thông minh nha! Đế quân thường xuyên khen ngợi ta đấy!"

Lục Liên thấp giọng cười nhạt, tay áo rộng ở đêm tối phần phật trong gió, sao Đế thần kia chợt lóe sáng, biến mất ở phía chân trời.

Bầu trời đêm một lần nữa quay về yên bình......

Mà lúc này, trong đô thành Già Lam

Hậu viện phủ Tướng quân

Một trận tiếng khóc truyền đến.

"Phu nhân, tam tiểu thư đều là do bọn họ hại chết, người không thể ngồi yên không nhìn đến!" Tiểu nha đầu áo xanh quỳ trên mặt đất khóc lớn.

"Tam tiểu thư tuy rằng từ nhỏ ái mộ Thái tử điện hạ, nhưng Thái tử sớm đã cùng đại tiểu thư đính hôn, tam tiểu thư làm sao không biết lễ nghĩa, lại như thế nào làm ra chuyện câu dẫn Thái tử? Đây rõ ràng là đại tiểu thư cố ý vu hãm!"

Ồn ào cái gì? Này nói kỳ kỳ quái quái, là chuyện như thế nào......

Hoa Hi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bồng bềnh, sau một lát, giống như rơi xuống rồi, cảm giác hư ảo phía trước, chậm rãi có chút chân thật lên.

Nàng cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo ở trên mặt nàng vuốt ve, rõ ràng lạnh như vậy, lại dường như có một dòng nước ấm rót vào linh hồn của nàng.

Nàng gian nan mà mở to mắt, đập vào mắt chính là một gương mặt hiền lành dịu dàng không ngừng rơi lệ.

Hoa Hi hoảng hốt mà nhìn nàng, vô số ký ức bay nhanh dũng mãnh chui vào trong đầu, làm nàng ngơ ngẩn không thể động đậy.

Mặc Hoa Hi, tam tiểu thư của định quốc phủ Tướng quân, mười bốn tuổi, bình thường mềm yếu.

Bởi vì từ nhỏ ái mộ Thái tử, ba ngày trước, ở trên yến hội phủ Ninh Quốc công, bị Nhị tỷ Mặc Thiên Vũ lừa đi đến chỗ Thái tử thổ lộ.

Thái tử đã cùng đại tỷ Mặc Thiên Tuyết của nàng đính hôn, nàng làm như vậy kỳ thật cũng không đúng, mơ ước vị hôn phu của trưởng tỷ, ở thời đại đều không cho phép.

Nhưng là, chỉ có trong lòng nàng rõ ràng, Thái tử sở dĩ sẽ cùng Mặc Thiên Tuyết đính hôn, hoàn toàn là bởi vì nàng!

Ba năm trước đây giữa đêm tuyết, người cứu Thái tử điện hạ rõ ràng là nàng, nhưng sau lại trời xui đất khiến biến thành Mặc Thiên Tuyết, nàng như thế nào sẽ cam tâm?

Nhưng tất cả chuyện này, Thái tử điện hạ cũng không biết.

Cho nên, kết quả có thể nghĩ được, nàng không chỉ bị lạnh nhạt cự tuyệt, còn bị vô số người nhìn thấy, tiếp theo liền truyền ra là nàng vô sỉ câu dẫn Thái tử, trở thành trò cười của đế đô.

Thiên tính mềm yếu như Mặc Hoa Hi chịu không nổi đả kích như vậy, trong lúc thương tâm nhảy hồ tự sát, hương tiêu ngọc vẫn..... [1]

[1] Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh

Nha đầu ngu ngốc kia, chẳng lẽ nàng nhìn không ra căn bản là Mặc Thiên Vũ thiết hạ bẫy rập sao?

Nàng chẳng những nhảy xuống, còn mất mạng.

Nhưng.... Ai có thể nghĩ đến, Hoa Hi chết ở thế kỷ 21, sẽ cơ duyên xảo hợp [2], linh hồn xuyên qua nhập vào khối thân thể nho nhỏ này?

[2] cơ duyên xảo hợp: cơ hội trùng hợp

Tên họ giống nhau, bất đồng thân phận, nhưng đổi thành nàng, hết thảy đều không giống nhau!

"Phu nhân, tam tiểu thư mở mắt!" Tiểu nha đầu áo xanh Linh Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo liền khóc lớn bổ nhào lên người Hoa Hi, "Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh...... Linh Nhi bị người hù chết, tiểu thư......"

Khuôn mặt phụ nữ dịu dàng kia dùng khăn tay nhanh lau đi nước mắt trên mặt, nhấp môi nhưng lại không nói một lời.

Nàng chính là chính thất phu nhân của phủ Tướng quân, cũng là mẫu thân thân sinh của Mặc Hoa Hi - Độc Cô Phượng. 

Độc Cô Phượng trước nay không có được tướng quân sủng ái, nếu không phải năm đó Hoàng Thượng tứ hôn, chỉ sợ đã sớm biếm làm di nương, hoặc là đuổi ra khỏi nhà.

Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi đối với vị mẫu thân này rất là oán hận, đặc biệt là sau khi xảy ra sự kiện kia, nàng vẫn luôn cảm thấy bởi vì mẫu thân tự chủ trương, mới làm nhân duyên của nàng cùng Thái tử điện chặt đứt.

Mặc Hoa Hi còn nhỏ sẽ không hiểu, kỳ thật Độc Cô Phượng dụng tâm lương khổ, nàng chỉ là một phế vật, mà Thái tử là thiên chi kiêu tử [3], đế quốc thiên tài, hai người bọn họ căn bản không xứng đôi, nếu cố kết hợp cũng sẽ không hạnh phúc.

[3] Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Hoa Hi nghĩ muốn nói cái gì, nhưng há mồm lại làm không được.

Linh hồn cùng khối này thân thể dung hợp, còn đang giằng co......

"Tứ Hỉ, đi thỉnh đại phu tới." Độc Cô Phượng đứng lên, rụt rè đoan trang, khẩu khí nhàn nhạt, ngày thường cùng nữ nhi này đủ loại ở chung, đã sớm làm nàng đối với nữ nhi tâm ý nguội lạnh.

Một nha hoàn khác kêu Tứ Hỉ một bên lau nước mắt một bên rời đi.

Độc Cô Phượng cũng không lưu lại lâu, tùy tiện nhìn nàng một cái liền rời đi.

"Tiểu thư, người có biết hay không, đại phu nói người cứu không nổi, phu nhân thương tâm đến độ ngất đi rồi." Linh Nhi khóc nấc lên nói.

Tuy rằng tiểu thư một lần lại một lần làm phu nhân thương tâm, nhưng phu nhân đối với tiểu thư vẫn yêu thương quan tâm như vậy.

"Ta biết, mẫu thân đối với ta là tốt nhất." Hoa Hi mở miệng ra, rốt cuộc dùng âm thanh khàn khàn nói ra lời nói.

Linh Nhi vui vô cùng, lau nước mắt trên mặt, thút tha thút thít mà nói: "Thật tốt, tiểu thư đã rõ liền tốt...... Phu nhân biết...... Nhất định sẽ vui vẻ......"

"Đừng khóc." Hoa Hi bất đắc dĩ mà nhìn nha hoàn này, nàng không thích nghe người khác khóc, bởi vì không biết an ủi như thế nào.

Giọng nói của nàng bình đạm, nhưng kia trong đó vẫn có một chút âm lãnh, vẫn làm Linh Nhi rùng mình một cái.

Tiếng khóc dần dần ngừng.

"Linh Nhi." Hoa Hi cau mày, hỏi: "Lúc ấy....Là ai đã cứu ta?"

Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thời điểm nàng chìm ở trong nước, từng thấy một dải tuyết màu trắng nhẹ nhàng lóe qua.

Cái này tốc độ bay nhanh, giống như xẹt qua mặt nước, sóng nước lắc lư lay động làm cho thân ảnh người nọ gần như rách nát.

"Là......" Linh Nhi thật cẩn thận mà nhìn nàng một cái, có chút khó có thể mở miệng, "Là Thất hoàng tử điện hạ...."

Thất hoàng tử?

Là người xuất thân ti tiện, còn bệnh tật ốm yếu Thất hoàng tử?

Trong ấn tượng, đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, luôn luôn không nói một lời, cô đơn chiếc bóng, bởi vì mẹ đẻ chỉ là một cung nữ, vô quyền vô thế, ở trên đại lục chỉ chú ý quyền lực cùng thực lực này, hắn nhất định bị người xa lánh.

Chính là, thân thủ của hắn khi đó cứu nàng, thật sự giống như lời đồn là phế sao?

"Có cơ hội nhất định phải giặp mặt cảm tạ hắn." Hoa Hi tự đáy lòng mà nói, mặc kệ thế nào, đây là ân tình, không thể không báo.

Linh Nhi giật mình mà trừng lớn đôi mắt: "Tiểu thư, người không phải ghét nhất là Thất hoàng tử sao? Người còn nói hắn ti tiện như cỏ, có xách giày cho Thái tử điện hạ đều không xứng!"

"Nói bậy, lần này nếu không có hắn, ta đã sớm đã chết." Hoa Hi lạnh lùng mà nói, quên đi, Mặc Hoa Hi một lòng chỉ có Thái tử, sao có thể nhìn đến người khác tốt?

Ngữ khí lạnh lẽo làm Linh Nhi trong lòng thấp thỏm bất an, không dám nói thêm nữa.

Kỳ quái, tiểu thư sau khi tỉnh lại, như thế nào giống như thay đổi thành một người khác?

Bị oan ức lớn như vậy, thế nhưng không khóc một tiếng......

Ly kỳ nhất chính là, tiểu thư thế nhưng không chán ghét Thất hoàng tử? Nàng không phải luôn luôn nói, phế vật chính là phế vật, sống trên đời cũng không thú vị sao?

"Tam tiểu thư đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khỏe, thật sự là kỳ tích, kỳ tích!"

Kỳ tích? Xác thật là kỳ tích, mượn xác hoàn hồn, xem như thiên cổ kỳ văn đi!

"Thật tốt quá!" Hai nha hoàn đều cao hứng không thôi, xem ra Mặc Hoa Hi ngày thường tuy rằng não tàn một chút, nhưng cũng không hư, cho nên nha hoàn mới có thể thiệt tình thật lòng chiếu cố nàng.

Hoa Hi cũng không khỏi cong cong khóe môi, hồi tưởng kiếp trước của mình, không có thân nhân cũng không có bằng hữu, mà Mặc Hoa Hi, cái gì cũng có.

Có lẽ ông trời cảm thấy nàng quá đáng thương, cho nên kiếp trước nàng tuổi xuân chết sớm, lại cho nàng một cơ hội trọng sinh.

Không tồi.

Tứ Hỉ đưa đại phu ra cửa, trong phòng an tĩnh lại, lúc này, từ trước viện truyền đến tiếng diễn kịch chiêng trống nhị hồ [4], cùng với hoan thanh tiếu ngữ [5].

[4] Nhị hồ: là một loại đàn gồm hai dây (nhạc cụ gảy) chủ yếu của Trung Hoa. 

[5] Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng.

Giống như phi thường náo nhiệt, không biết đang chúc mừng việc gì.

Linh Nhi bưng chén thuốc tiến vào, bỗng nhiên tay run lên, trên mặt dần hiện ra thần sắc phẫn hận bất bình, nước mắt trực chờ ở hốc mắt.

"Làm sao vậy?" Hoa Hi nhướng mày, trước đây hôn mê ba ngày, cho nên nàng cũng không biết phủ tướng quân đã xảy ra việc vui gì.

"Này......" Linh Nhi do dự không dám nói, nhưng thấy sắc mặt nàng nháy mắt trầm xuống, vẫn là nói: "Đại tiểu thư đã trở lại, lần này Huyền Vân Tông khảo nghiệm đứng thứ bảy, lão gia rất cao hứng, mở tiệc chiêu đãi đại quan quý nhân, còn thỉnh gánh hát tới......"

Linh Nhi nói không được nữa, lão gia vì đại tiểu thư mà ăn mừng, nhưng lúc tam tiểu thư vẫn luôn hôn mê, thậm chí đại phu đều nói đã chết, phu nhân đi thỉnh lão gia thật nhiều thứ, lão gia đều không tới xem một lần.

Mà đại tiểu thư một lần về, liền chúc mừng.

Phu nhân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lại còn phải nghe tiền viện ngày thành đêm cười vui, diễn kịch!

Thật quá đáng!

Hoa Hi yên lặng mà nghe, trong lòng cũng đại khái đoán được sao lại thế này.

Trước kia Mặc Hoa Hi có lẽ sẽ thương tâm một chút, nhưng hiện tại nàng sẽ không.

Nàng là người luôn luôn yêu hận rõ ràng, đối nàng có ân, tự nhiên sẽ báo đáp, đối nàng không tốt, nàng sẽ không để trong lòng.

Nhưng, nếu muốn hại nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí!

"Hóa ra là như vậy." Hoa Hi không thèm để ý mà nói, "Huyền Vân Tông khảo nghiệm đứng thứ bảy mà thôi, đã mừng thành như vậy, ta tưởng thứ nhất cơ."

Nhớ tới lúc trước khi cùng Thái tử đính hôn, Mặc Thiên Tuyết kia kiêu ngạo đắc ý ra mặt, thật là buồn cười.

Nàng tưởng thực lực của nàng làm Thái tử lau mắt mà nhìn sao? Nếu không có Mặc Hoa Hi nói, nàng dám đánh đố, lãnh khốc Thái tử kia tuyệt đối sẽ không đáp ứng cọc hôn sự này!

Linh Nhi hơi hơi hé miệng, nói không ra lời, lời này của tiểu thư, là đang cười nhạo đại tiểu thư sao?

Chính là sao có thể, đại tiểu thư chính là thần tượng của tam tiểu thư nha!

Xem ra lúc này đây vì chuyện với Thái tử điện hạ làm tam tiểu thư chịu đả kích không nhỏ, cả tính cách đều thay đổi.

"Tiểu thư nói đúng, bọn họ cao hứng của bọn họ, cùng chúng ta không liên quan!" Linh Nhi chu cái miệng nhỏ, "Đại tiểu thư rất mau liền phải đi Huyền Vân Tông, nơi đó toàn cao thủ tụ tập, đại tiểu thư cũng không tính cái gì."

Nha đầu này muốn nàng vui vẻ.

Hoa Hi lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại.

Huyền Vân Tông sao? Trên đại lục là danh môn đại phái số một, tụ tập vô số cao thủ, mỗi năm Huyền Vân Tông sẽ cử hành một lần đại hội khảo nghiệm, chọn lựa đệ tử.

Nếu có cơ hội, nàng cũng muốn đi Huyền Vân Tông nhìn xem! Nơi Cao thủ tụ tập, cho dù đã chết qua một lần, tâm của nàng vẫn như cũ hướng tới cường giả!

Linh Nhi cho rằng nàng ngủ rồi, lặng lẽ kéo chăn, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.

**

Ngày đầu tiên xuyên qua, Hoa Hi làm sao ngủ được? Nhắm mắt chốc lát liền mở, một người rời giường, đi đến cạnh gương.

Năm nay Mặc Hoa Hi mười bốn tuổi trông rất xinh đẹp, ngũ quan tú lệ tinh xảo, đặc biệt một đôi mắt, thật sự là vô cùng rực rỡ.

Chỉ là lúc trước vẫn luôn hèn mọn yếu đuối, lại thích bắt chước Mặc Thiên Tuyết mặc quần áo trang điểm, ở trong mắt người khác hoàn toàn là một sự chê cười, bởi vậy rất khó có người có thể chú ý tới thiên sinh lệ chất [6] của nàng.

[6] Thiên sinh lệ chất: trời sinh ra đẹp đẽ

Nhưng hôm nay đã đổi thành một linh hồn khác, khí phách cuồng ngạo Hoa Hi, trong khoảnh khắc liền đem ngũ quan mỹ lệ của nàng đang sở hữu vô cùng nhuần nhuyễn mà bày ra.

Băng cơ ngọc cốt [7], môi hồng răng trắng, cùng với kiếp trước của Hoa Hi có vài phần tương tự, chỉ là tuổi quá nhỏ, còn chưa có cái loại đoan trang đại khí mỹ mạo.

[7] Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp

Mặc Thiên Tuyết là đại mỹ nhân số một số hai trong thành đế đô Già Lam, nhưng trên thực tế, nàng mỹ mạo so với Mặc Hoa Hi thì kém hơn thật sự không phải chỉ là một chút.

Thật không rõ Mặc Hoa Hi trước kia như thế nào đối với chính mình một chút tự tin đều không có? Còn bị người ta nói bắt chước bừa, thật là buồn cười!

Nàng tùy tay cầm một kiện áo choàng mặc vào, đi ra ngoài hóng gió, nhìn xem nơi mình muốn sinh hoạt sau này.

Hôm nay hậu viện thật an tĩnh, tất cả mọi người đi tiền viện, nha hoàn đều thấy mấy người. 

Mặc gia một môn võ tướng, ở nước Phong Tây địa vị không thấp, bởi vậy tướng quân phủ xây cất đến phi thường xa hoa.

Đình đài lầu các, đặt ở giữa cây cối xanh um, hết sức độc đáo, núi giả kỳ thạch, tiếng thác nước lưu tuyền, ở ban đêm đều hiện lên một tầng mông lung ý thơ.

Giữa hậu viện là một hồ sen, ánh trăng chiếu vào giống như được phủ kín bằng vụn kim cương, tinh quang lập loè.

Không hổ là cổ đại, không khí tốt như vậy, nơi nào ở hiện đại bê tông cốt thép cùng ô nhiễm không khí có thể so sánh với?

Hoa Hi đứng dưới một cây cây liễu, duỗi cánh tay, để mặc gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Tóc rủ xuống trán như cành liễu, ở dưới ánh trăng giống như tinh linh nhảy múa, cách đó không xa cẩm y thiếu niên đi tới bỗng nhiên sửng sốt.

Bước chân không tự chủ được mà dừng lại.

"Thái tử điện hạ, đây là nội viện phủ Tướng quân nơi nữ quyến cư trú." Nha hoàn nhẹ nhàng nói, đối với Thái tử tuấn mỹ như ngọc trước mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Long Càn Ngọc mang theo hai phần men say, ánh mắt chậm rãi thu hồi tới, trên khuôn mặt của lãnh khốc thiếu niên hiện lên một tia mất tự nhiên.

Bất tri bất giác lại đi tới nội viện phủ Tướng quân, còn gặp được nữ quyến trong phủ, xem ra đêm nay hắn thật là uống nhiều quá.

Thời đại này nam nữ chi phòng rất nghiêm, nếu không Mặc Hoa Hi thổ lộ liền sẽ không bị truyền đến không chịu nổi như vậy.

Long Càn Ngọc xoay người muốn chạy.

Nhưng mà, nghe được thanh âm Hoa Hi lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, đuôi lông mày hơi động.

Tuấn mỹ thiếu niên mặc trường bào xanh đen, khuôn mặt lãnh khốc, thần thái cao ngạo, đáy mắt đạm mạc vô tình.

Hắn chính là người Mặc Hoa Hi si tâm ái mộ Thái tử Long Càn Ngọc?

Trong truyền thuyết nước Phong Tây trẻ tuổi tuyệt thế thiên tài?

Tuy rằng trong trí nhớ đã có hắn, nhưng khi chính mắt gặp qua mới biết được, đồn đãi đều không phải là giả dối.

Hắn xác thựt lớn lên xuất sắc, hơn nữa thân phận cao quý, thiên tài thực lực, quả thực chính là thiên chi kiêu tử, Già Lam trong thành không biết nhiều ít nữ tử đối với hắn hồn khiên mộng nhiễu [8].

[8] Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên

Chỉ tiếc, nghĩ đến khi hắn lạnh nhạt vô tình cự tuyệt Mặc Hoa Hi, còn thờ ơ khi nàng bị mọi người cười nhạo nhục nhã, ánh mắt Hoa Hi nhìn về phía hắn chỉ còn lại có triệt triệt để để lạnh băng!

Nếu không có như thế, Mặc Hoa Hi như thế nào sẽ tứ cố vô thân, tuyệt vọng đến nhảy hồ tự sát?

Một năm kia Mặc Hoa Hi cứu hắn chính là toàn tâm toàn ý, cơ hồ vứt bỏ tính mạng của mình, thiếu chút nữa chết ở dưới kiếm Ma tộc.

Đáng tiếc...... Nông phu cứu xà, không phải bị cắn ngược lại một cái thì là xà cuối cùng quên đi nông phu, dù sao cũng không có khả năng là chuyện vui mừng.

Đối với Long Càn Ngọc, Hoa Hi không có hận ý, rốt cuộc cảm tình của Mặc Hoa Hi cùng nàng không có quan hệ, nhưng cũng tuyệt đối không có hảo cảm.

Dù sao về sau nước sông không phạm nước giếng, coi như là người xa lạ, hắn đường dương quang của hắn, nàng đi cầu độc mộc của nàng, không liên quan đến nhau!

Bởi vậy, Hoa Hi chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, liền lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dọc theo đường nhỏ cạnh hồ sen chậm rãi rời đi.

"A? Kia không phải tam tiểu thư sao?" nha hoàn bên cạnh Long Càn Ngọc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm không có áp chế, "Không nghĩ tới nàng còn sống, hừ! Thật là người không có giáo dưỡng, thấy Thái tử điện hạ lại không hành lễ!"

Hoa Hi vốn dĩ đã đi ra ngoài một đoạn đường, nghe nói như thế, lại không cầm được dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người.

"Ngươi là nha hoàn bên cạnh Mặc Vân Tường?" ngữ điệu của Hoa Hi lạnh lùng, vô hình trung có loại cao cao tại thượng.

"Không sai! Ta là nha hoàn Phỉ Thúy bên cạnh đại thiếu gia!" Nha hoàn tự hào mà nói, đại thiếu gia là nhi tử duy nhất của tướng quân, tương lai tuyệt đối là chủ nhân trong phủ, tam tiểu thư tính là cái gì?

Con vợ cả thì như thế nào? Tương lai cũng là phải gả đi ra ngoài!

"Khó trách." Hoa Hi không chút nào che dấu mà châm chọc, "con vợ lẽ ti tiện, đến nha hoàn đều dạy không tốt."

"Ngươi nói cái gì?" Phỉ Thúy tức giận đến dậm chân, xông lên đối với nàng động thủ, hoàn toàn làm lơ tôn ti.

Mặc Hoa Hi lạnh lùng mà nhìn ả không biết sống chết.

Tìm chết sao?

Loại mặt hàng này cũng dám khiêu khích nàng?

"Dừng tay." Phỉ Thúy vọt tới một nửa, bỗng nhiên Long Càn Ngọc lên tiếng.

Tuy rằng ngữ khí nhàn nhạt, nhưng mà trong đó uy nghiêm, Phỉ Thúy chỉ là một tiểu nha hoàn nào dám ngỗ nghịch?

"Thái tử điện hạ, nàng...." Phỉ Thúy xoay người còn nghĩ cáo trạng, Long Càn Ngọc đã nâng tay lên, ngăn cản nàng.

Nha hoàn đối với chủ nhân động thủ, loại sự tình này quả thực hoang đường.

Mặc Vân Tường xác thật sẽ không dạy dỗ nha hoàn, hắn ở đây đương nhiên sẽ không ngồi yên không nhìn đến, chỉ là......

Hắn nhìn phía Hoa Hi, nói: "Mặc tam tiểu thư, đương kim trên đời tôn sùng người có thực lực, lấy thực lực của Mặc Vân Tường, mặc dù là thứ xuất, cũng cần được tôn trọng."

"Tôn trọng?" Hoa Hi mắt lạnh liếc hắn, cười nhạt một tiếng, "Ý Thái tử điện hạ là, nếu ta có một ngày thực lực vượt qua người, cũng có thể không đem người để vào mắt?"

Tôn trọng Mặc Vân Tường? Có lầm hay không? Tôn trọng chuyện của hai bên, Mặc Vân Tường trước kia không biết ức hiếp Mặc Hoa Hi bao nhiêu lần, nàng không có lập tức đi ám sát tiểu tử thúi kia đã là phá lệ khai ân.

Tôn trọng hắn? Kiếp sau mới có loại xuân thu đại mộng này!

Long Càn Ngọc day ấn đường một lúc, hắn tựa hồ không dự đoán được sẽ bị nàng chế nhạo lại.

Thiếu nữ luôn luôn mềm yếu, thấy hắn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, mà cũng dám đối với hắn nói lời lạnh nhạt?

Nhìn đáy mắt nàng đầy vẻ khinh thường, Long Càn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có loại cảm giác không tên......

"Vượt qua Thái tử điện hạ?" Phỉ Thúy xì một tiếng cười, "Chỉ bằng loại này thiên phú bằng không người của ngươi?"

Cười chết mất!

Nghe nói tam tiểu thư rơi xuống nước, chỉ sợ trong đầu cũng bị nước vào đi! Dám đối với đương thời đệ nhất thiên tài Thái tử điện hạ nói ra lời như vậy!

Mắng nàng có thể, liên lụy đến Độc Cô Phượng, vậy không thể!

Bất quá nhìn thấy bộ dạng Long Càn Ngọc rõ ràng bị làm cho không vui, nàng trong lòng vẫn thật là sảng khoái.

"Mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ như vậy?" Một người mặc bạch y, dung mạo giống như tiên tử thiếu nữ xinh đẹp đi vào, giống như mới nhìn thoáng qua thấy Long Càn Ngọc, cười nhạt, "Thì ra Thái tử điện hạ cũng ở chỗ này."

Biểu tình Long Càn Ngọc lãnh đạm, chỉ lễ phép gật đầu đáp lại.

Hoa Hi chuyển ánh mắt qua, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp Mặc Thiên Tuyết, thật là vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, vị tỷ tỷ này có thực lực cùng mỹ mạo tồn tại, luôn luôn mang đến một khuôn mặt thuần khiết ôn nhu.

Thậm chí, lúc trước đoạt hôn ước vốn nên thuộc về Mặc Hoa Hi, khi nàng ta giả mạo là người cứu Long Càn Ngọc, cũng là một tư thái ôn nhu thiện lương như thế này.

Đáng thương Mặc Hoa Hi thế nhưng nhìn không thấu ngụy trang của nàng ta, còn đem nàng ta trở thành thần tượng, cảm thấy nàng ta là thiên tiên chuyển thế, nhất cử nhất động đều tràn ngập trí tuệ cùng nội hàm.

Mặc kệ Mặc Thiên Tuyết đối với nàng lạnh nhạt cỡ nào, nàng đều có thể làm cho chính mình vô tri vô giác không sợ mà đi theo nàng ta, bắt chước nàng ta.

Từ mặc quần áo, trang điểm, đến thần thái cử chỉ, từng chút từng chút, nhớ tới đều làm cho người ta dị ứng.

"Đại tiểu thư ngài đã tới, tam tiểu thư vừa mới ở chỗ này xuất khẩu cuồng ngôn [9]! Chẳng những đối với đại thiếu gia bất kính, còn nói cái gì muốn vượt qua Thái tử điện hạ!" Phỉ Thúy vừa nhìn thấy Mặc Thiên Tuyết liền giống như được tiêm máu gà, kích động cáo trạng.

[9] Xuất khẩu cuồng ngôn: lời nói ngông nghênh, không suy nghĩ. 

Con ngươi đen nhánh của Long Càn Ngọc hơi động, nhìn thoáng qua Hoa Hi, thiếu nữ kia cũng không có nhìn hắn, chỉ là đối với Mặc Thiên Tuyết cười nhạt.

Giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

"Hóa ra Tam muội muội cũng ở đây." Mặc Thiên Tuyết thật ra có vài phần kinh ngạc, chút nữa là không nhận ra, hôm nay Mặc Hoa Hi, cùng quá khứ thật là khác nhau rất lớn.

Thấy như thế nào, lại xinh đẹp như vậy? Nhất định là buổi tối nên xuất hiện ảo giác đi, Mặc Hoa Hi chính là trước tới nay đều không có sự thu hút.

Bất quá nàng là Mặc Thiên Tuyết ôn nhu thiện lương, sao có thể sẽ tức giận?

"Phỉ Thúy, Tam muội muội làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Ngươi cũng không nên nói bậy, nếu để Đại phu nhân nghe thấy được, sẽ không tha cho ngươi."

Nhẹ nhàng cho Độc Cô Phượng cái danh bá đạo tàn nhẫn, còn bày ra gương mặt đầy ý tốt.

Phỉ Thúy không để bụng mà bĩu môi, Đại phu nhân mỗi ngày ăn chay niệm phật, ai sẽ sợ?

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Hoa Hi thuận miệng nói: "Nương của ta đã sớm mặc kệ mọi chuyện, nhưng đại tỷ tỷ hãy nói cho La Di nương, khiến cho ả ta nếm thử thử mười tám loại khổ hình của La di nương!"

La Di nương là mẹ đẻ của Mặc Thiên Tuyết, bên ngoài cũng là tư thái thánh mẫu, nhưng ai biết, thủ đoạn của nữ nhân kia không thua kém khổ hình ở địa lao!

Sắc mặt Mặc Thiên Tuyết biến đổi, thấy Hoa Hi mặt đầy nghiêm túc, biết nàng luôn luôn không lựa lời mà nói, không đầu không đuôi, lập tức nói: "Hi Nhi, ngươi nói bậy gì đó? Chuyện này là Phỉ Thúy lắm mồm, ngươi còn thêu dệt chút lời nói dối hù dọa nàng ta."

Dứt lời, còn ôn nhu cười, khóe mắt liếc liếc Thái tử mặt không biểu tình một cái.

Trong lòng âm thầm hận Mặc Hoa Hi! Trước kia là kẻ ngu xuẩn, hiện tại càng ngu xuẩn hơn!

"Ta nào có nói bậy? Bọn họ rõ ràng cũng chỉ sợ La Di nương." Hoa Hi vẫn là nhỏ giọng nói vài câu, một khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con tràn đầy oan khuất.

Mặc Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nha đầu thối, còn dám nhiều lời một chữ, chờ Thái tử điện hạ đi rồi, nhất định sẽ không tha ngươi!

Tiếp xúc với ánh mắt của nàng, Hoa Hi buồn cười cúi đầu, không nói gì nữa.

Mặc Thiên Tuyết này là đóa bạch liên hoa, xem nàng còn có thể ngụy trang bao lâu?

"Thái tử điện hạ." Mặc Thiên Tuyết mỉm cười nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Hi Nhi không hiểu chuyện, từ nhỏ chỉ thích nói bậy bạ, chuyện ngày đó khiến cho cho người bối rối, ta làm tỷ tỷ cũng thực xin lỗi."

Cái hay không nói, nói cái dở, nhanh đưa lực chú ý của Thái tử chuyển dời lên trên người Mặc Hoa Hi, làm hắn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, càng chán ghét Mặc Hoa Hi!

Dù sao chuyện ba năm trước đây, vĩnh viễn sẽ không có người nhắc tới, Mặc Hoa Hi đã thốt ra lời thề độc! Nàng tuyệt đối không thể nói ra!

Chỉ cần làm cho Thái tử điện hạ vẫn luôn chán ghét Mặc Hoa Hi, vậy không thành vấn đề!

Ai kêu nàng không biết tự lượng sức mình mà thích Thái tử điện hạ? Tự cho mình là đích nữ phủ Tướng quân thì có thể đoạt đồ vật của Mặc Thiên Tuyết, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mặc Thiên Tuyết hoàn toàn đã quên, trên thực tế, đồ nàng đoạt vốn nên thuộc về Mặc Hoa Hi......

Nghe nàng ta nói như vậy, Long Càn Ngọc ngẩn ra nửa giây.

Ba ngày trước, thiếu nữ kia đứng trước mặt hắn, lần đầu tiên lấy hết can đảm bình sinh tới nhìn hắn, một bên khóc thút thít một bên kể ra tình yêu đơn thuần......

Một màn kia bỗng nhiên lại xuất hiện ở trong đầu, Long Càn Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Hi một cái, nàng cũng ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt hắn.

Ánh mắt kia, không hề nóng bỏng, không hề có lưu luyến si mê, không hề có sùng bái, chỉ còn sự lãnh đạm lạnh như băng.

Lãnh đạm, giống như nhìn Phỉ Thúy, nhìn Mặc Thiên Tuyết, nhàn nhạt như nước.

Một người làm sao có thể chuyển biến nhanh như vậy? Ngắn ngủn ba ngày, nàng liền đem cảm tình tích góp mấy năm đều hủy đi sao?

Hắn hẳn là thở dài nhẹ nhõm một hơi, thiếu một gánh nặng, hắn cùng Mặc Thiên Tuyết đã đính hôn, nàng là muội muội của Mặc Thiên Tuyết, vốn không nên dây dưa.

Chính là......một người mỗi ngày vây quanh mình xem như sủng vật bỗng nhiên đối với hắn hờ hững, hắn cũng sẽ mất mát mấy ngày đi.

Đúng, giống như sủng vật vậy!

"Hôm nay đa tạ Mặc tướng quân khoản đãi, cáo từ."

Áp xuống cảm xúc hiện hữu trong lòng, Long Càn Ngọc không có đáp lại lời nói của Mặc Thiên Tuyết, đơn giản nói một câu liền muốn rời đi.

Luôn luôn tự cao về mỹ mạo và thực lực cùng tài hoa của mình, Mặc Thiên Tuyết rất ít khi phải chịu loại vắng vẻ này, sau khi ngẩn ra một chút lúc, vội kêu: "Thái tử điện hạ xin dừng bước!"

Long Càn Ngọc dừng lại bước chân, không có mở miệng, cũng không có quay đầu lại, lạnh lùng dừng lại ở bên ngoài.

Mặc Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng ghen ghét, bọn họ đã đính hôn, nhưng hắn vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, mặc kệ nàng làm như thế nào, đều không đả động được hắn.

Nàng đem cảm giác không cam lòng áp xuống, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười đẹp nhất, nói: "Hai tháng sau chúng ta cùng nhau tiến vào Huyền Vân Tông, trở thành đệ tử chính thức, lấy thiên phú của điện có thể tự mình lựa chọn sư phụ, không biết điện hạ tính bái vị nào sư phụ của môn hạ nào?"

Thực lực của nàng cũng không kém, nếu cùng Thái tử bái cùng một vị sư phụ của một môn hạ, tin chắc cũng không khó khăn lắm.

"Việc này ta còn chưa có quyết định, về sau rồi nói." Long Càn Ngọc nhàn nhạt mà nói, thần sắc không nóng không lạnh.

Dứt lời, tay trái hắn bắn ra một đạo ánh sáng, vạt áo tung bay, cả người liền biến thành chùm tia sáng biến mất.

Đã nắm được thuật ngự quang sao? Nàng đến bây giờ còn không làm được......

Mặc Thiên Tuyết cắn chặt môi, đôi tay gắt gao nắm thành nắm đấm, dần dần lớn lên, thực lực của nàng cùng Thái tử điện hạ, chênh lệch càng lúc càng lớn......

Bất quá mặc kệ thế nào, nàng đã cùng Thái tử điện hạ đính hôn, nàng nhất định sẽ nỗ lực đi theo bước chân của hắn, tuyệt đối không cùng hắn tách ra!

Tuy rằng nguyên nhân nàng cùng Thái tử điện hạ đính hôn là.....

Nghĩ như vậy, Mặc Thiên Tuyết bỗng nhiên quay đầu, trên mặt đổi thành bộ dạng âm độc, cùng biểu tình ôn nhu động lòng người vừa rồi hoàn toàn là hai người!

"Mặc Hoa Hi!" Nàng lạnh lùng trừng mắt Hoa Hi, "Ngươi vừa rồi có phải hay không cố ý nói như vậy?"

"Nàng ta khẳng định là cố ý!" Hoa Hi còn chưa mở miệng, Phỉ Thúy đã đi trước một bước xen miệng, "Nàng ta nói những cái đó chính là muốn cho Thái tử điện hạ chán ghét đại tiểu thư, sau đó nàng ta mới có cơ hội! Hừ! Loại phế vật giống như nàng ta, Thái tử điện hạ sao có thể coi trọng? Quả thực là si tâm vọng tưởng [10]!"

[10] Si tâm vọng tưởng: hy vọng hão huyền, không thể có được (trong tình yêu) 

Hoa Hi nhíu mày, hai người kia cho rằng Long Càn Ngọc là một cái bánh, ai thấy đều muốn gặm một miếng?

Tuy rằng trước kia Mặc Hoa Hi xác thật muốn gặm một miếng, nhưng nàng thích ăn đồ ăn đẹp đẽ dụng tâm, không có sở thích gặm bánh.

"Thái tử điện hạ là của ta! Mặc Hoa Hi ngươi tính là thứ gì?" Mặc Thiên Tuyết bước đi lại gần, nổi giận đùng đùng nâng tay lên. "Đến bây giờ ngươi còn không chịu hết hy vọng sao? Ngươi căn bản là không có cơ hội!"

Tia lạnh lẽo trong mắt Hoa Hi chợt lóe, vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn nghĩ nàng là Mặc Hoa Hi trước đây sao? Muốn đánh liền đánh?

"Đại tiểu thư muốn làm gì vậy?" Lúc nàng ta sắp động thủ, âm thanh Tứ Hỉ bỗng nhiên vang lên.

Sau đó một đoàn người liền đi vào, đúng là Độc Cô Phượng từ yến hội phía trước tới, nàng nhìn thoáng qua bên này, Mặc Thiên Tuyết liền không cam lòng mà thả tay xuống.

Mặc kệ nói như thế nào, chính thất phu nhân phủ Tướng quân trước sau đều là Độc Cô Phượng, tuy rằng nàng luôn mặc kệ mọi việc trong nhà, tướng quân cũng không thích nàng, nhưng đia vị chính thất vẫn như cũ không thể động vào, Mặc Thiên Tuyết cũng không dám quá mức kiêu ngạo.

Tứ Hỉ đi lên, đem Hoa Hi bảo hộ ở sau người, ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Thiên Tuyết.

"Nhìn ta làm gì? Ta lại không có đánh nàng." Mặc Thiên Tuyết tức giận mà nói, đối với Độc Cô Phượng qua loa mà hành lễ một cái, "Bái kiến Đại phu nhân."

Độc Cô Phượng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không có mở miệng, loại tình huống này đã thấy quá nhiều, tất cả đều là Hoa Hi tự mình đi lên, chọc phiền Mặc Thiên Tuyết, sau đó tự mình chuốc lấy cực khổ.

Bà sinh ra nữ nhi này thực tốt, chỉ là đầu óc hồ đồ, nhiều năm như vậy Bà một chút biện pháp đều không có, hơn nữa mấy năm gần đây, các mẹ con bà cũng càng ngày càng xa cách.

"Đi thôi." Độc Cô Phượng nhàn nhạt mà nói, một người đi trước.

"Hừ! Về sau nếu là còn dám nói lời bậy bạ, ta sẽ không tha cho ngươi!" Mặc Thiên Tuyết hung hăng cảnh cáo Hoa Hi, căm giận dẫn Phỉ Thúy rời đi.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Tứ Hỉ lo lắng mà nhìn Hoa Hi, sợ nàng bị Mặc Thiên Tuyết đánh.

"Ta không có việc gì." Hoa Hi tươi cười cho nàng một chút an ủi, nhìn thoáng qua bóng dáng Độc Cô Phượng, trong lòng có chút thương xót người phụ nữ cô độc kia.

Thật ra là đối với nữ nhi của mình thất vọng tột đỉnh, mới có thể lạnh nhạt như vậy đi.

Tòa nhà phủ Tướng quân này xa hoa rộng lớn, Độc Cô Phượng vẫn luôn chỉ có một mình cô đơn mà tồn tại, chỉ có mỗi lần trong phủ có yến hội mới ngẫu nhiên xuất hiện một chút, thời gian còn lại, đều là La Di nương bồi tướng quân.

Thành Già Lam rất nhiều người đều cho rằng chính thất của phủ Tướng quân là La Di nương.

Tới trong viện, Độc Cô Phượng đi vào phòng, do dự một chút, vẫn là quay đầu lại nói: "Con vừa mới tốt lên, nên nghỉ ngơi nhiều mấy ngày."

Nói xong, cũng không đợi Hoa Hi trả lời, liền vội vàng rời đi.

Hoa Hi ngẩn ra, trong lòng hiện lên một dòng nước ấm xa lạ, nàng từ nhỏ không có người thân, đối với tình thân rất mới lạ, cũng rất hướng tới, cho nên đối mặt với Độc Cô Phượng, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng hai câu nói của Độc Cô Phượng lại làm cho nàng lập tức tìm được cảm giác làm con gái.

“Đúng vậy, mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Nàng cười nói.

Bóng dáng Độc Cô Phượng cứng đờ, Tứ Hỉ cũng sửng sốt, Linh Nhi vừa mới bước ra cửa cũng há to miệng, ngây ngốc mà nhìn nàng.

Hoa Hi trên mặt có chút đỏ lên, nàng nói sai cái gì sao? Nàng chỉ là tưởng tượng người bình thường sẽ nói như vậy mà thôi, chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?

Vì cái gì đều nhìn nàng như vậy? Giống như nàng là cái quái vật không bằng.

Nàng chưa từng có mở miệng gọi ai là mẫu thân, bởi vì nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân……

Hoa Hi dịch bước chân trở về phòng, về sau loại chuyện này vẫn là ở trong lòng diễn luyện vài lần rồi mới nói ra, nàng thật sự không am hiểu……

“Phu nhân……” Tứ Hỉ thật cẩn thận tiến lên dìu Độc Cô Phượng vào phòng, cho bà ngồi ở trên giường.

“Tứ Hỉ, vừa rồi nó……” Độc Cô Phượng hoảng hốt ngẩng đầu, biểu tình mang theo chút chờ mong.

“Đúng vậy, tiểu thư vừa mới mở miệng kêu phu nhân!” Tứ Hỉ chắc chắn mà nói, không ngừng gật đầu.

Mắt Độc Cô Phượng rơi xuống hai hàng nước mắt, “Ba năm, nó đã ba năm không có mở miệng kêu ta.”

Ba năm trước đây phát sinh sự việc kia, bà cho rằng Hi Nhi cả đời đều sẽ không tha thứ cho bà, không nghĩ tới……

“Phu nhân, sự việc lần này tuy rằng tiểu thư phải chịu nhiều oan ức, nhưng nô tỳ cảm thấy, tiểu thư giống như hiểu chuyện không ít, đây có lẽ là chuyện tốt.”

Độc Cô Phượng gật gật đầu, vui mừng mà cười.

Trở lại trong phòng, Hoa Hi nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng có thể lý giải vì sao Tứ Hỉ bọn họ khiếp sợ như vậy, rốt cuộc, trước kia Mặc Hoa Hi thấy Độc Cô phượng giống như thấy kẻ thù, không có mở miệng tranh cãi đã là tốt, làm sao có thể thuận theo như vậy?

Linh Nhi giúp nàng cởi bỏ áo choàng, trộm nhìn thần sắc trên mặt nàng, trừ bỏ bên ngoài có chút tái nhợt, hết thảy đều bình thường.

“Tiểu thư, Tứ Hỉ làm mứt bánh táo người thích ă, nô tỳ tới lấy cho người ăn nhé?”

“Ta hiện tại không đói bụng.” Hoa Hi nhìn nàng một cái, không muốn nói đến chuyện vừa rồi, liền làm bộ ngáp một cái, giơ tay che miệng.

Đúng lúc này, trên cổ tay một vật màu xanh biếc lọt vào mắt nàng.

Nàng ngẩn ra một chút, nhìn kỹ qua, trong nháy mắt trong lòng không biết bị cái gì gõ một chút.

“A?” Nàng nâng tay lên, đặt ở trước mắt nhìn, có chút không thể tin được.

Phỉ thúy hồ lô…… Nàng từ nhỏ mang theo, thế nhưng, cái này Mặc Hoa Hi cũng có!

“Tiểu thư làm sao vậy?” Linh nhi không hiểu chút nào, tiểu thư đang xem cái gì?

“Linh Nhi! Cái phỉ thúy hồ lô này ở trên tay ta từ đâu mà có?” Mặc Hoa Hi vội vàng hỏi.

“Cái gì phỉ thúy hồ lô cơ?” Linh Nhi càng thêm khó hiểu, “Tiểu thư là muốn trang sức phỉ thúy sao? Mấy thứ này luôn luôn là phu nhân bảo quản, tiểu thư thích cái gì, cứ việc nói với phu nhân.”

Mặc Hoa Hi ngẩn ra, cúi đầu nhìn kỹ trên cổ tay mình, phỉ thúy hồ lô được buộc bằng dây đỏ.

Hồ lô này ít nhất lớn bằng một ngón tay cái của người trưởng thành, xanh biếc trong suốt, màu xanh lục thuần khiết thế gian hiếm thấy, đồ vật đáng giá như vậy, Linh Nhi tại sao lại nhìn không thấy?

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi từ trước, tựa hồ cũng chưa từng có cái phỉ thúy hồ lô này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro