Phần 3: Hoà nhau một ván

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng lẽ, hồ lô này xuyên tới cùng nàng?

Nhưng....trong đầu lại lần nữa xuất hiện hình ảnh bức cổ hoạ ở viện bảo tàng.

Thiếu nữ trên bức cổ họa cũng có Phỉ Thúy hồ lô giống y hệt cái này của nàng.

Kia thật sự là một cái bẫy sao......

Vô số vấn đề theo nhau mà đến, Mặc Hoa Hi có nghĩ không rõ, đành phải thuận miệng nói có lệ với Linh Nhi, liền trở lại trên giường nghỉ ngơi. Đêm khuya tĩnh lặng, một lúc sau nàng nhẹ ngồi dậy, nhìn Phỉ Thúy hồ lô trên cổ tay, thứ này nhất định có quan hệ sâu xa gì đó với nàng, đáng tiếc hiện tại nàng không có bất cứ suy nghĩ gì.

Chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy Phỉ Thúy hồ lô, có chút thần kỳ, e rằng nó có quan hệ với thế giới tiên thuật trong truyền thuyết này.

Hoa Hi từ trong đầu lướt nhanh qua tư liệu của thế giới này.

Nước Phong Tây ở đại lục, tên là Đại lục Thiên Diệu, các cường quốc cùng tồn tại và chinh phạt lẫn nhau.

Nhưng mà thế giới này lại không phải đơn giản chỉ có nhân tộc như vậy, nghe nói hướng lên trên là Cửu Trọng Thiên, nơi Thần tộc cư trú, mà đi xuống vực sâu chín tầng lại là nơi Ma tộc cư trú.

Thần tộc, Nhân tộc, Ma tộc, là ba tộc lớn trên thế giới này, dân cư đông đảo, còn lại Quỷ tộc, Yêu tộc, Thú tộc chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Giao giới giữa các chủng tộc cũng thường xuyên có chiến loạn, mà Nhân tộc là nơi yếu nhất, vì vậy từ thời thượng cổ đã bắt đầu nghiên cứu các loại phương pháp tu luyện.

Mấy chục vạn năm nghiên cứu, cuối cùng cũng chậm rãi sinh ra linh khí tu luyện, nhân loại làm chủ Đại lục Thiên Diệu, dần dần sinh sản, hưng thịnh.

Ngoại trừ võ đạo đã có từ xưa, thì tu tiên đã trở thành quan trọng nhất, là một loại chức nghiệp hy hữu.

Tu tiên cơ hồ là một sự cạnh tranh sau những lần lựa chọn khốc liệt, đối với người có thiên phú mà nói đương nhiên vì vậy mà có thể hấp thu linh khí của trời đất, giống như Mặc Thiên Tuyết.

Đối với người không có thiên phú mà nói thì dù có kiên trì vài chục năm cũng không chắc có thể hấp thu linh lực vào trong cơ thể, giống như Mặc Hoa Hi.

Nhưng một khi có được linh lực thì ngay lập tức có thể trở thành đối tượng được người người kính ngưỡng ở trên đại lục.

Bởi vì thứ linh lực đại biểu không chỉ là thực lực, kỹ năng thực hiện thuật triệu hoán, thuật ngự thú, thuật ngự kiếm, mà còn đại biểu cho mơ ước có một ngày có thể đặt chân đến  Thần giới......

Mặc Hoa Hi vẫn luôn vuốt cằm suy nghĩ, xem ra thế giới này so với tưởng tượng của nàng có chút khác.

Từ trước tới nay nàng đều không tin trên thế giới có thần, nhưng ở cái thế giới này, có vẻ Thần tộc đã chân chính tồn tại.

Nhưng mà, chỉ có thông qua tu luyện, từng chút một, chậm rãi bước lên Cửu Trọng Thiên, mới có thể thấy Thần tộc!

Nàng bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết trên người đều bị lửa đốt cháy, đối với bộ môn tu luyện thịnh hành trên đại lục này, bỗng nhiên nóng lòng muốn thử.

Giai đoạn thứ nhất của tu tiên được lưu truyền rộng rãi trên đại lục tổng cộng chia thành chín cảnh giới từ Nhất Trọng Thiên đến Cửu Trọng Thiên, mỗi một cảnh giới Trọng Thiên chia làm tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, nói như vậy, chỉ cần là người có thiên phú thì rất dễ dàng có thể đạt tới tiền kỳ của cảnh giới Nhất Trọng Thiên.

Nhưng để đạt đến trung kỳ của cảnh giới Nhất Trọng Thiên thì có chút khó khăn, vào thời điểm này, nếu có các bí quyết công pháp của các đại môn phái phụ trợ tu luyện thì sẽ dễ dàng hơn một chút, cho nên, mỗi năm mới có nhiều người tu tiên bằng mọi cách cúi đầu tiến vào Huyền Vân Tông.

Nhất Trọng Thiên tương đương với cơ sở, hậu kỳ sẽ càng ngày càng khó, người mà thiếu chút thiên phú thì cả đời đều không đến được cảnh giới Nhị Trọng Thiên.

Nhưng mà có một ít thiên tài lại rất dễ dàng có thể vượt qua Nhị Trọng Thiên, giống như trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, Thái tử Long Càn Ngọc, đó là một người có thể tiến vào tiền kỳ của cảnh giới Nhị Trọng Thiên.

Mà Mặc Thiên Tuyết có lẽ cũng đạt tới trung kỳ Nhất Trọng Thiên.

Trước kia Mặc Hoa Hi một lòng muốn truy đuổi Mặc Thiên Tuyết, bởi vậy chăm chỉ tu luyện, pháp quyết đã thuộc làu nhưng một chút chút linh lực đều không cảm nhận được.

Lúc này đây, Hoa Hi cũng là dựa theo pháp quyết trong trí nhớ, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng xuống, mặc niệm khẩu quyết......

Bốn phía im ắng......linh lực lưu động trong truyền thuyết có thể cảm nhận đến cái bóng dáng đều không thấy......

"Không phải thật sự là phế như vậy chứ!!?" Hoa Hi mở to mắt, khóc không ra nước mắt, ông trời sẽ không đùa nàng đâu nhỉ?

Nàng đã xem qua tiểu thuyết xuyên không, thông thường nữ chủ sau khi xuyên qua đều sẽ phát hiện thật ra thân thể vốn dĩ là phế vật lại là siêu cấp tuyệt thế thiên tài, từ đây các loại việc nghịch thiên sẽ diễn ra, giết địch đến mảnh giáp cũng không giữ lại!

Vì sao nàng đến nơi này vẫn là một phế vật?

"Không được! Thử lại một lần!" Nàng trước nay đều sẽ không dễ gì từ bỏ!

Một giờ sau….

Hoa Hi ủ rũ cụp đuôi chui vào chăn, lần đầu tiên cảm thấy nhân sinh gian nan như thế. Chẳng lẽ, loại chuyện  tu tiên này thật sự là cần thể chất trời sinh sao? Đến người có khả năng lĩnh ngộ cao như nàng vậy mà cũng không giúp được một chút gì cả.

Ngắm nhìn tiểu hồ lô trên tay, nàng tuyệt không sẽ nhận thua như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, với sự thông minh của nàng, nhất định có thể tìm được một biện pháp đặc biệt!

**********

Một đêm không ngủ, đem pháp quyết trong trí nhớ nghiên cứu một lần, trời đã sáng.

Linh Nhi đẩy cửa tiến vào nói: "Tiểu thư thức dậy thật sớm, vừa đúng lúc phu nhân phân phó, tiểu thư thân thể không tốt, hôm nay như cũ không cần đi đến học viện."

Thời đại này tuy rằng dùng võ vi tôn, nhưng các tiểu thư gia đình quý tộc vẫn sẽ đi học viện từ nhỏ, học tập thi thư lễ nghi.

Hoa Hi nghĩ nghĩ, dù sao không có việc gì làm,không bằng đi học viện nhìn xem, liền mở miệng:

"Thân thể ta đã không còn gì đáng ngại, đi học viện đi."

Linh Nhi cắn môi, khó xử mà nói: "Tiểu thư, hôm nay thôi đừng đi...."

"Vì sao?"

"Bởi vì......"

"Ngươi là đang sợ ta đi học viện, sẽ nghe được những lời đồn đãi vớ vẩn sao?"

Linh Nhi gật gật đầu, ngay sau đó nói: "Tuy nói không cần quản những lời đồn đãi đó, nhưng tiểu thư nghe được khó tránh khỏi sẽ không thoải mái."

"Sẽ không." Không chút nào liên quan đến nàng, sao có thể nói mấy câu là có thể làm thương tổn nàng?

Linh Nhi không lay chuyển được nàng, đành phải nghiêm túc mà giúp nàng chải đầu trang điểm.

Linh Nhi cầm một bộ váy tuyết trắng tay áo rộng như tiên ra, Hoa Hi vừa thấy, sắc mặt có chút khó coi: "Không mặc cái này."

Trước kia Mặc Hoa Hi luôn bắt chước Mặc Thiên Tuyết, cái bộ quần áo này giống hệt với Mặc Thiên Tuyết.

Nhưng Mặc Thiên Tuyết năm nay mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mặc vào đương nhiên phiêu dật giống như tiên tử, mà Mặc Hoa Hi mới mười bốn tuổi, vóc người tương đối nhỏ, ăn mặc rườm rà như vậy nhìn không khác gì ông cụ non.

Linh Nhi khó hiểu, bộ quần áo này chính là thứ tam tiểu thư thích nhất, bởi vì đại tiểu thư thường xuyên.....

Hoa Hi đi đến trước tủ quần áo, tùy tay lật một chút, tất cả đều là một màu tuyết trắng váy dài, thành thục rườm rà, nàng rất vất vả mới tìm được một bộ thuận mắt một ít, lấy kéo ra, những cái thứ phiêu dật, trang sức, vô dụng, toàn bộ cắt bỏ!

Cải tạo qua quần áo mặc vào người, không có phết đất kéo túm, không có dải lụa phức tạp, một cái váy dài vô cùng đơn giản, một cái áo lụa trắng khoác ngoài cùng với đai lưng, đơn giản lại không mất dáng vẻ khuê tú, nghịch ngợm đáng yêu, còn thoáng qua chút hương vị hảo sảng.

Từ hộp trang sức, nàng chọn một khối đồng lớn bằng bàn tay, bốn phía được khắc hoa văn, trung tâm bóng loáng mượt mà, giống như mặt kính.

"Lại đây chải đầu đi." Vẫy tay về phía Linh Nhi đang trợn mắt há hốc mồm, Mặc Hoa Hi trong lòng nghĩ hẳn là nên làm mấy bộ quần áo mới.

Linh Nhi chậm rãi đi tới, ấp úng mà nói: "Em giúp tiểu thư búi tóc kiểu hồ điệp......"

"Búi tóc đơn giản nhất có thể." Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, búi tóc hồ điệp cùng châm cài đầy đầu, cỡ nào chịu được? Tiểu nữ hài, nên có dáng vẻ của tiểu nữ hài!

"Vâng" khí phách trên người nàng quá mạnh, Linh Nhi không dám cãi lời, đôi tay khéo léo nhanh nhẹn đem tóc búi gọn, còn để riêng lại hai bím tóc. Trong gương thiếu nữ không chút phấn son, thiên sinh lệ chất [1], khuôn mặt nhỏ tuy vẫn chưa hết nét trẻ con, nhưng loại này tuyệt sắc mỹ nhân này lại hoàn toàn che dấu không được.

[1] thiên sinh lệ chất: trời sinh xinh đẹp

Tức khắc, đến Linh Nhi cũng hít hà một hơi.

"Tiểu thư thật đẹp!"

Hoa Hi đứng lên, hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay: "Đi thôi!"

Thánh Quang Học Viện

Ở trên đại lục đã trải qua ngàn năm lịch sử, văn hóa nồng hậu, người người kính ngưỡng.

Mặc kệ là hoàng thất quý tộc hay là bình dân bá tánh, đều có thể tiến vào học viện, học viện mỗi năm mở các chương trình học vô cùng đa dạng, thậm chí ngay cả trồng trọt, thêu thùa đều có.

Cả tòa Thánh Quang Học Viện rộng hơn ba trăm vạn mét vuông, bằng bốn lần Tử Cấm Thành, mỗi một khoa đều có khoa viện chuyên môn, dựa theo văn võ nông thương phân ra ở những khu vực khác nhau.

Khoa nổi tiếng nhất ở Thánh Quang Học Viện đương nhiên thuộc về khoa tiên thuật, chẳng qua giảng dạy đều là tri thức cơ sở dễ hiểu nhất, thỉnh thoảng học viện cũng sẽ mời lão sư từ đại môn phái Huyền Vân Tông đến giảng giải hoặc là biểu thị một ít tiên thuật đơn giản cũng đã làm đám học sinh kích động không thôi.

Mặc Hoa Hi chọn đương nhiên là khoa tiên thuật, ngoài ra còn có thi thư, cờ nghệ, y thuật, các khoa này đều là khoa mà Mặc Thiên Tuyết lựa chọn.

Hoa Hi không khỏi đau đầu, xem ra phải tìm thời gian thay đổi lại mục môn học tự chọn một lần nữa, thi thư, cờ nghệ, y thuật, mấy thứ này lúc mười tuổi nành chính là cao thủ trong đó, còn cần phải học?

Bất quá hôm nay đệ nhất đường y thuật lại không thể không đi.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa  học viện, bên ngoài đã sớm tụ tập không ít ngựa xe, các gia thiếu gia tiểu thư đều để nha hoàn người hầu đỡ xuống dưới, gặp được ngườiquen biết thì tiến đến cùng nhau đàm tiếu.

Một ít gia đình hàn vi thì chỉ một mình đi đến, có đi đường, cũng có tụ tập ở bên nhau.

Tướng quân phủ ở thành Già Lam cũng được coi như một đại gia tộc, hơn nữa còn có một vị thái tử phi tương lai, đương nhiên là mỗi người đều nhận biết được.

Bởi vậy xe ngựa vừa đến, liền có không ít người đem ánh mắt chuyển qua.

Hoa Hi chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống, đỡ tay Linh Nhi, dáng vẻ thong dong, mắt nhìn thẳng.

"Đó là ai? Trông thật sinh đẹp!"

"Thật sự là băng cơ ngọc cốt [2], phấn điêu ngọc trác [3]!"

[2] Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. 

[3] phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Trong đám người, mấy nam hài tử nhìn gần như không dời tầm mắt, vẻ mặt si mê.

"Kia không phải là nha hoàn Linh Nhi của Mặc Hoa Hi sao? Trời ạ, chẳng lẽ nàng ta là Mặc Hoa Hi?!"

"Sao có thể? Là người bắt chước bừa kia?"

"Là nàng! Thật sự là nàng! Không nghĩ tới nàng ta như thế mà vẫn còn dám tới học viện, là nữ nhân không biết xấu hổ, công khai câu dẫn Thái tử điện hạ!"

"Đúng vậy! Không có liêm sỉ!"

......

Ríu rít đều là tiếng nữ nhân, trong giọng nói có phẫn nộ, có ghen ghét, tràn ngập ở cửa Thánh Quang Học Viện.

Vốn dĩ mấy nam nhân đang nhìn Hoa Hi đến kinh vi thiên nhân [4] nghe xong cũng không khỏi lộ ra vài phần khinh thường.

[4] Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Thì ra là Mặc Hoa Hi!

Chuyện câu dẫn Thái tử ở thành Già Lam đã truyền đến ồn ào huyên náo, thật không nghĩ tới, nữ nhân kia lại có lá gan lớn như vậy!

Chỉ là......trước kia như thế nào lại không có phát hiện ra Mặc Hoa Hi xinh đẹp như vậy?

Đẹp đến nỗi cho dù biết nàng là nữ nhân không biết xấu hổ cũng nhịn  không được tim đập thình thịch, hoàn toàn khống chế không được tim đập!

"Tiểu thư, bọn họ nói thật quá đáng!" Linh Nhi gắt gao nắm chặt khăn tay, hận không thể đi lên cùng những người đó lý luận một phen!

Tiểu thư chỉ là đối với Thái tử điện hạ nói ra tâm ý, nào có cái gì là câu dẫn, những lời đồn này không biết là ai truyền ra, thật quá đáng!

"Không liên quan" Hoa Hi bình tĩnh mà đi qua đám người, giống một tinh linh nhanh nhẹn rới xuống nhân gian.

Tâm một người khi đã đủ cường đại, bất luận là lời đồn gì cũng không thể đả thương nàng!

Nàng đương nhiên là có biện pháp đánh tan lời đồn, hà tất phải nhất thời nóng lòng tranh chấp cùng những người không ra sao cả?

Nhìn nàng bình tĩnh thong dong như vậy, từ trên người phảng phất toả ra hào quang chói mắt, cao quý ưu nhã, trong lòng Linh Nhi cũng bình tĩnh trở lại.

Đúng, không cần phải quan tâm đến những cái lời đồn đãi đó!

Cây ngay không sợ chết đứng, có cái gì mà phải sợ!

Sau khi Hoa Hi hờ hững mà đi, những người đang ríu rít đó cũng không nói được gì nữa, giống như đang đánh một quyền vào bông, một chút hiệu quả cũng không có, chỉ có thể ngấm ngầm hờn giận trong lòng.

Trong viện Y thuật sớm đã có không ít người ngồi, ngành học này vẫn tương đối đứng đầu.

Không thể tu luyện tiên thuật cũng có nghĩa là không có tư cách luyện dược, nhưng chỉ học phối chế dược liệu thì đối với người thường mà nói cũng là bản lĩnh không nhỏ.

Hoa Hi tìm một chỗ trống ngồi xuống, một lát sau, Mặc Thiên Tuyết với Thái tử Long Càn Ngọc cùng đi vào, phía sau còn có nhị tiểu thư Mặc Thiên Vũ phủ Tướng quân đi theo.

"Mặc Hoa Hi?"

Một đường đi tới đây đã sớm nghe được không ít lời đồn đãi, nói Mặc Hoa Hi đã đi học, với tính cách dễ xúc động của Mặc Thiên Vũ thì không thể nào mà nhịn được, vừa thấy nàng liền hô to lên.

"Thật là không biết xấu hổ! Ta mà là ngươi thì đã sớm xấu hổ chết đi được! Ngươi thế mà còn dám tới học viện?!"

Ngày đó ở phủ Ninh Quốc công, người vẫn luôn lớn tiếng nói nàng câu dẫn Thái tử chính là Mặc Thiên Vũ.

Hoa Hi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Mặc Thiên Vũ trong lòng có chút căng thẳng, sau đó nàng nở nụ cười tươi.

"Nhị tỷ tỷ, vì sao ta phải xấu hổ chết đi?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như hai viên đá quý, thoáng hiện lên vẻ chân thành vô tội.

Cái loại vẻ đẹp này quá thuần khiết khiến Mặc Thiên Vũ chột dạ một chút.

"Ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn Thái tử điện hạ, nhào vào trong ngực, xiêm y không chỉnh tề, xấu xa như thế còn chưa đủ để hổ thẹn sao?" Mặc Thiên Vũ lớn tiếng nói, hận không thể khiến tất cả những người bên ngoài đều nghe thấy!

"Ồ?" Hoa Hi nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, sau đó cười khanh khách mà nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Thái tử điện hạ, còn có việc này sao?"

Vốn tưởng rằng nàng sẽ phẫn nộ hoảng loạn, càng giải thích càng loạn, đây vốn dĩ chính là tính cách của Mặc Hoa Hi, bọn họ đã sớm nhìn thấu!

Nhưng lại không nghĩ tới, nàng dám trước mặt mọi người hướng về phía Thái tử để chứng thực!

Nếu thực sự có chuyện như vậy, tại sao Thái tử lại tha cho nàng?

Mà nếu không có, với nhân phẩm của Thái tử càng không có khả năng nói dối!

Mặc Thiên Vũ luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì, hơn nữa từ trước cho tới nay đều thích bắt nạt Mặc Hoa Hi, chuyện ác gì cũng đều đã làm, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên......

Mọi người nghĩ, cũng sôi nổi đưa ánh mắt hướng về phía Thái tử Long Càn Ngọc, chờ xem hắn sẽ nói như thế nào.

Mặc Thiên Tuyết hơi hơi nhíu mi, Thiên Vũ sao lại ngốc như vậy? Vừa rồi Mặc Hoa Hi nói rõ ràng là một cái bẫy, vậy mà nàng vẫn còn nhảy vào.

Ngu ngốc!

Ở trước mặt Thái tử, sao có thể nói như vậy?

Mặc Thiên Vũ cũng ý thức được có gì đó không thích hợp, hai ngày nay nàng rải lời đồn đã vô cùng trôi chảy, không ý thức được Thái tử điện hạ cũng ở......

Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, nàng vội vàng nhìn về phía Mặc Thiên Tuyết cầu cứu.

Chỉ một động tác rất nhỏ đã bị Hoa Hi nhanh mắt nhìn thấy, ý cười trên khóe miệng gia tăng, ngu ngốc như vậy còn dám tới hãm hại nàng?

Mặc Thiên Tuyết cũng sợ với khả năng của Thái tử sẽ nhìn ra cái gì, vội vàng ở trước mặt Long Càn Ngọc mở miệng cướp lời nói: "Thiên Vũ, sự việc đã qua rồi, muội đừng nói nữa, tất cả mọi người đều là tỷ muội với nhau, có cái gì mà phải so đo?" Bị chính muội muội của mình câu dẫn vị hôn phu, dù là ai cũng đều sẽ phẫn nộ, nhưng nàng vẫn ôn nhu như vậy, không hổ là tiên nữ tài mạo song toàn!

"Đại tỷ tỷ?" Nhưng Hoa Hi nào có dễ dàng đối phó như vậy? Mặc Thiên Tuyết muốn đóng kịch, nàng cũng sẽ đóng kịch tới cùng!

"Chẳng lẽ Đại tỷ tỷ cũng tin vào những lời đồn đãi vớ vẩn đó sao?" Nàng hồn nhiên mở to mắt vô tội mà nói.

"Sự tình ngày đó Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ đều không nhìn thấy, đều là người ngoài đồn đãi, muội vẫn luôn luôn tin tưởng đại tỷ tỷ ôn nhu thiện lương, sẽ không tin vào lời đồn của người ngoài mà không tin Hi Nhi, không ngờ......"

Hôm nay Hoa Hi giống như búp bê sứ, quá mức xinh, bộ dạng lã chã chực khóc giống như một xúc tua, bộ dáng đáng thương phá lệ khiến cho mọi người thường cảm.

Mặc Thiên Tuyết cùng Mặc Thiên Vũ ở trước dung mạo của nàng đều phải ảm đạm thất sắc.

Cho dù là ở thời đại nào, nhan sắc cũng đều là một loại vũ khí trông thì có vẻ ôn hòa những kỳ thật lại có lực sát thương vô cùng mạnh!

Không tận mắt chứng kiến sự tình mà đã tin tưởng, Mặc Thiên Tuyết cho dù có ngốc nghếch đến đâu thì chung quy lại vẫn là không tin muội muội của mình?

"Tỷ không phải là không tin muội!" Nhận thấy được ánh mắt mang theo chút khiển trách của mọi người xung quanh đều hướng về phía mình, Mặc Thiên Tuyết vội vàng nói, vẻ tươi cười trên mặt so vừa rồi càng ôn nhu đẹp đẽ hơn, "Vừa rồi tỷ đã ngăn Thiên Vũ đừng nói nữa."

Nha đầu này, khi nào trở nên hùng hổ doạ người như vậy?

"Vậy Đại tỷ tỷ có tin những lời đồn kia là có người cố ý muốn ly gián tình cảm tỷ muội của chung ta sao?" Hoa Hi vẫn tội nghiệp hỏi.

Mặc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nàng một cái, rõ ràng vẫn là Mặc Hoa Hi ngu ngốc vô năng đó, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ khó chơi như vậy?

"Cái gọi là lời đồn đãi thật thật giả giả, Tam muội muội cây ngay không sợ chết đứng, cần gì phải để ý tỷ tin hay không muội chứ?" Mặc Thiên Tuyết xốc lại tinh thần.

Không thể đại ý, Mặc Hoa Hi hôm nay không biết ăn phải cái gì mà lại tinh quái như vậy!

"Người khác tin hay không, muội không để bụng, chỉ cần Đại tỷ tỷ tin tưởng muội, Hi Nhi sẽ rất vui vẻ." Hoa Hi vẫn nhìn nàng, ánh sáng đọng lại ở khóe mắt liếc nhìn về phía Mặc Thiên Vũ đã kìm nén không được.

Mặc Thiên Tuyết sắc mặt có chút khó coi, nàng ta tin hay không? Nàng ta nếu nói tin, chẳng phải là lập tức giúp nàng cởi bỏ tội danh?

Nhưng nếu nàng ta nói không tin, thanh danh luôn luôn ôn nhu thiện lương không phải sẽ bị bịt kín bởi một tầng bóng ma sao?

"Mặc Hoa Hi, ngươi là đang ỷ vào việc Đại tỷ luôn luôn thiện lương nhân từ, cho nên mới bức bách nàng! Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang bàn tính cái gì! Ngươi đơn giản là muốn khiến cho Đại tỷ nói tin tưởng ngươi, sau đó ngươi có thể che dấu việc dơ bẩn mà mình đã làm!"

Mặc Thiên Vũ rốt cuộc nhịn không được mà lớn tiếng nói.

Ngu ngốc!

Hoa Hi ở trong lòng cười lạnh một tiếng, lúc này đây nàng không nhìn hai tỷ muội kia nữa, trực tiếp nhìn về phía Long Càn Ngọc, lại hỏi lại một lần nữa.

"Ta có thể bức bách Đại tỷ tỷ nói dối, như vậy là ta cũng có thể bức Thái tử điện hạ nói dối sao vì ta sao?"

Ánh mắt nàng quá chân thành, ngập nước giống như một mảnh biển sâu, cứ như vậy nhìn hắn.

Tâm Long Càn Ngọc không biết bị cái gì tóm lấy, nhớ tới tối hôm qua ở phủ tướng quân, nàng nhìn về phía mình là loại ánh mắt lạnh nhạt.

Cái loại ánh mắt đó là không muốn cùng hắn có nửa điểm quan hệ!

Mà hiện tại, nàng lại một lần ai thiết nhìn hắn, nhưng lại không phải như ngày xưa lưu luyến si mê, mà là muốn hắn trả lời một câu.

Câu nói đầu tiên có thể khiến nàng và hắn triệt để phủi sạch quan hệ.

Nha đầu này, dám lợi dụng hắn?

Không thể không nói, nàng thật sự quá thông minh.

Cục diện phía trước bế tắc như vậy cũng có thể chỉ vì nàng nói mấy câu liền xoay chuyển.

Chính là hắn......chán ghét bị lợi dụng! Hoa Hi trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, biết Long Càn Ngọc không có coi trọng nàng.

Nàng vẫn luôn không biết tình cảm của Long Càn Ngọc và MặcThiên Tuyết sâu đậm thế nào, rốt cuộc đã đính hôn ba năm, sớm chiều ở chung, Mặc Thiên Tuyết cũng xác thật có chút thực lực, tướng mạo cũng không tồi.

Vạn nhất Long Càn Ngọc đối với nàng ta đã động chân tình, nguyện ý vì nàng ta mà nói dối, vậy hôm nay nàng đành phải đi con đường thứ hai......

Nàng hiện tại không có năng lực một mình đối kháng một toàn bộ Mặc gia, bởi vậy không nghĩ sẽ bày ra bất luận thực lực gì.

Nhưng mà, nếu khiến nàng nóng nảy, nàng cũng không để bụng mà cho Mặc Thiên Vũ cùng Mặc Thiên Tuyết một chút sắc mặt.

Nàng không sợ đồn đãi vớ vẩn, nhưng nàng không thích Mặc Hoa Hi đã dâng cho nàng cơ thể này bị giẫm đạp!

Người chết đã đi xa, điều duy nhất nàng có thể làm là vì nàng cầu một cái công đạo!

"Ha ha ha, Mặc Hoa Hi, ngươi thân là muội muội, lại câu dẫn nam nhân của tỷ tỷ, còn cho là hợp tình hợp lý? Thật là chưa bao giờ thấy qua loại người không biết xấu hổ như ngươi!"

Thấy Thái tử không có phản ứng, trong lòng Mặc Thiên Tuyết cùng Mặc Thiên Vũ cũng âm thầm cao hứng.

Mà những người còn lại cũng đều giữ kín như bưng, chẳng lẽ, Mặc Hoa Hi thật sự đi câu dẫn tỷ phu [5] tương lai của mình?

[5] tỷ phu: anh rể

Đầu óc Mặc Thiên Vũ nhanh chóng nghĩ qua, chỉ cần nói nàng câu dẫn vị hôn phu của trưởng tỷ, chính là Thái tử điện hạ, nàng còn có thể xoay người thế nào?

Chỉ cần một ngày vẫn còn Mặc Hoa Hi, nàng ta cùng tỷ tỷ liền vĩnh viễn chỉ là thứ nữ phủ Tướng quân, đi ra ngoài đều phải kém một bậc.

Cho nên bọn họ mới có thể thiết kế cục diện này, cũng may nhờ đầu óc Mặc Hoa Hi ngu ngốc cứ thế mà tự mình rơi vào bẫy.

"Ồn ào cái gì? Phiền chết mất!" Cửa lớn lớp học bỗng nhiên bị đẩy ra một cách nặng nề, ván cửa nện vào vách tường phát ra một tiếng vang thật lớn.

Hoa Hi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người thiếu nữ mặc y phục màu đỏ cưỡi ngựa đi vào, một bàn tay nắm roi ngựa được khảm các loại đá quý, tóc búi thành một bó, bện thành một cái một cái bím tóc tinh tế.

Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ đỏ bừng, cả người không chút nào che dấu khí thế sắc bén.

Nàng ta vừa tiến vào, liền có không ít người lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, ai cũng không dám nói thêm cái gì, có vẻ rất sợ hãi nàng ta.

Hoa Hi thật ra nhận biết được nàng ta, vị này là Quận chúa Bình Thành, sinh ra đã cao quý, là tiểu nữ nhi của Duệ Vương, đương kim hoàng thượng không có nữ nhi, bởi vậy đối với nàng ta phá lệ ân sủng, hơn nữa nàng sinh ra đã mang theo linh lực hùng hậu, thiên phú tu luyện hơn người, là chúng tinh phủng nguyệt [6], từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách điêu ngoa bá đạo, có danh hiệu 'hỗn thế ma nữ', trong thành Già Lam không người nào dám chọc.

[6] Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Lúc khảo nghiệm của Huyền Vân Tông, nàng được đệ tam danh, xem như mấy trăm năm tới, trong những vị nữ tu luyện là người lợi hại nhất.

"Các ngươi ồn ào cái gì?" Quận chúa Bình Thành Long Thiển Huân ném roi ngựa hoa lệ kia tiến vào, nhìn trái nhìn phải, cười "Ta biết rồi, lần trước ở phủ Ninh Quốc công kia bày trò hay để hãm hại, còn vẫn chưa có diễn xong sao?"

"Quận chúa Bình Thành, người nói lời này là có ý gì? Ai hãm hại?" Mặc Thiên Vũ chột dạ mà lớn tiếng kêu.

"Còn không phải là ngươi sao?" Long Thiển Huân ôm cánh tay, đương nhiên là hùng hổ doạ người.

"Ngày đó bổn quận chúa đi ngang qua hoa viên, thấy ngươi lén lút trốn ở sau núi giả, nghe lén Thái tử cùng Mặc tam tiểu thư nói chuyện, sau đó lại kêu nha hoàn dẫn mọi người lại gần, náo loạn lớn tiếng ồn ào nói Mặc tam tiểu thư câu dẫn Thái tử, còn không phải là ngươi sao?"

Sau khi chuyện nói xong, không ít người ồ lên, sôi nổi nhìn về phía Mặc Thiên Vũ. Hoá ra là như thế này! Hãm hại tỷ muội của mình, thật đúng là một hồi trò hay!

"Ngươi nói bậy!" Mặc Thiên Vũ sắc mặt trắng xanh, "Ngươi hãm hại ta!"

"Hãm hại ngươi? Bổn quận chúa ăn no ngồi rồi chắc! Loại người như ngươi cũng đáng để ta hãm hại?" Long Thiển Huân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thái tử nói: "Ngọc ca ca, chẳng lẽ vừa rồi muội nói không đúng sao?"

Đôi mắt Long Càn Ngọc thực âm trầm, giống như vực sâu không đáy, Long Thiển Huân bĩu môi, sẽ không vì cái này mà tức giận chứ?

Vì cái gì?

Sự tình ngày đó vốn dĩ chính là như vậy, theo tính cách của Ngọc ca ca tính tình làm sao có thể sẽ nói này đó là lời nói dối? Huống chi, huynh ấy từ trước không phải luôn luôn chán ghét những tiểu nữ hài thích huynh ấy sao, cảm thấy phiền chán vô cùng sao?

Hiện tại nàng làm như vậy cũng có thể khiến Mặc gia tam tiểu thư kia từ đây không còn dây dưa với huynh ấy nữa!

Long Thiển Huân không hiểu, nhìn nhìn Hoa Hi, tấm tắc, bị mỹ nhân theo đuổi như vậy mà cũng không động tâm, chẳng lẽ Ngọc ca ca sẽ căn bản là không thích nữ nhân????

Hoa Hi cũng nhìn về phía nàng, vị quận chúa này luôn luôn không phải người có tâm địa hiệp nghĩa gì, hôm nay tại sao lại giúp nàng? Khó có thể lý giải......

Quận chúa Bình Thành chính là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, lời nàng nói, không có người sẽ hoài nghi.

Hôm nay, vô luận như thế nào Mặc Hoa Hi đều tẩy trắng thành công, sẽ không có người tiếp tục tin vào lời đồn, mà nàng, quyết không để bị chuyện này liên lụy!

"Đại tỷ, muội......" Mặc Thiên Vũ không hiểu, chuyện này là kế hoạch của đại tỷ, nói là có thể huỷ hoại Mặc Hoa Hi, nhưng mà hiện tại......

"Không cần phải nói!" Mặc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt chứa đầy cảnh cáo làm nàng ta không dám nói thêm cái gì.

Sau đó, Mặc Thiên Tuyết chuyển hướng về phía Hoa Hi, trong mắt lập tức trào ra tảng lớn nước mắt.

"Hi Nhi, là Đại tỷ không tốt, làm muội bị nhiều ủy khuất như vậy, ta......" Nói, lại là nghẹn ngào không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.

Tốt! Mặc Thiên Tuyết, quả nhiên không phải mặt hàng tầm thường, nhanh như vậy liền đem hết thảy đều đẩy đi sạch sẽ, diễn vở bạch liên hoa.

Nàng định thần trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Muội nghĩ như thế nào cũng không ngờ được người hại muội sẽ là Nhị tỷ tỷ, khó trách Đại tỷ tỷ sẽ không tin ta."

Lời nói này của nàng thật vi diệu, cẩn thận mà nghĩ, tại sao Mặc Thiên Tuyết lại không tin nàng? Đều là thân tỷ muội lại cố tình tin tưởng Mặc Thiên Vũ nói năng bậy bạ, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, những người ở đây cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:

"Không phải Mặc Thiên Tuyết có liên quan đến chuyện này chứ? Thật không dám tin, người mỹ lệ thiện lương như nàng."

"Đúng vậy, ngày thường nàng thích làm người khác vui như vậy, thực lực cường đại cũng chưa bao giờ kiêu ngạo, thật không dám tin nàng sẽ làm ra loại sự tình này."

"Cuối cùng Mặc tam tiểu thư thực vô tội, nói đến cùng, đều là thân tỷ muội, hà tất phải làm như vậy?"

"Tri nhân tri diện bất tri tâm [7], ai biết?"

[7] Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người, biết mặt, không biết lòng

......

Người xung quanh thấp giọng khe khẽ nói nhỏ, những lời này đó tuy rằng không có nói nàng cùng việc này có quan hệ, nhưng trong bông có kim, cũng làm Mặc Thiên Tuyết trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Mặc Hoa Hi!

Tốt! Mặc Hoa Hi!

Tay trong áo nắm chặt, Mặc Thiên Tuyết không dám lộ ra bất cứ thần sắc oán độc nào, liều mạng giữ cho mình vẫn duy trì vẻ mặt nhu mĩ động lòng người, nước mắt chảy dài, điềm đạm đáng yêu.

"Thái tử điện hạ với ta mà nói rất quan trọng, cho nên ta......" Nàng vừa mới mở miệng, Long Càn Ngọc đã hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới nàng, xoay người đi ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro