Phần 6: Thiên tài tu luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Thiên Tuyết kinh hoảng vội vàng giữ lấy quần áo của mình, trong lòng bực bội, trên tay hơi dùng sức, bỗng nhiên đẩy Mặc Thiên Vũ ra ngoài!

Phanh!

Mặc Thiên Vũ không hề có phòng bị mà lăn xuống bậc thang, trên đầu lập tức xuất hiện vết thương, máu tươi theo đó mà chảy ra.

Mặc Thiên Vũ ngây dại.

Khắp quảng trường cũng đều an tĩnh. Tất cả mọi người vốn đang mải mê xem kịch liền quay qua nhìn nhau bởi một màn vừa rồi.

Không phải chứ, cái người đến một con kiến cũng không nỡ dẫm chết như Mặc Thiên Tuyết kia mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy ư?

Mặc Thiên Tuyết cũng ý thức được vừa rồi mình dùng sức quá mạnh, vội vàng chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi đi xuống nâng Mặc Thiên Vũ dậy.

"Thiên Vũ, muội có sao không? Là tỷ không tốt, vừa rồi muội không có đứng vững, tỷ cũng đang tâm loạn như ma..."

Mặc Thiên Vũ thấp thỏm mà lắc đầu, nàng biết Mặc Thiên Tuyết không dễ chọc, ngày thường cũng không dám làm nàng tức giận, bởi vậy giờ phút này cũng chỉ dám thật cẩn thận thấp giọng khóc.

"Đại tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội nhé!"

Có được lời này, Mặc Thiên Tuyết lại càng ra sức đi cầu tình, thẳng tắp mà quỳ xuống, đầu tiên là bi ai mà khẩn cầu mọi người, sau đó là đưa ánh mắt có ẩn tình, nhu nhược đáng thương mà nhìn Long Càn Ngọc.

"Thái Tử điện hạ, ngài biết Thiên Vũ luôn luôn dễ xúc động, hơn nữa kết quả tỷ thí lần này, đối với Thiên Vũ cũng không công bằng..."

Long Càn Ngọc nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt kia lãnh khốc trước sau như một , tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không dao động.

Trong lòng Mặc Thiên Tuyết trầm xuống, âm thầm cắn răng, nàng nỗ lực ba năm, vẫn như cũ không thể khiến hắn động tâm sao? Long Càn Ngọc, ngài sao có thể máu lạnh vô tình như vậy chứ?

"Điện hạ, mong ngài nể tình đến chuyện ba năm trước kia, thỉnh cầu ngài giúp Thiên Vũ." Đôi tay gắt gao nắm thành quyền, Mặc Thiên Tuyết cắn răng nói.

Lúc này ánh mắt Long Càn Ngọc mới hơi hơi lóe lên một chút, tựa hồ như có chuyện gì đó khiến hắn xúc động, ba năm trước đây nàng vì hắn chắn lại một kiếm kia, cùng với ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ bảo hộ hắn, kém chút nữa khiến nàng vứt bỏ tính mạng của mình. Nàng từ trước đến nay thiện lương, việc đã qua đi cũng rất ít khi ở trước mặt hắn đề cập đến chuyện này, hiện tại nàng vì muội muội mà cầu hắn, có thể thấy được là cùng đường bí lối, không thể nề hà.

"Tôn thượng, người có thể khai ân được không?" Hắn chuyển hướng về phía Già Nhược, hơi hơi cúi đầu.

Già Nhược nhìn thoáng qua Hoa Hi, thấy biểu tình của nàng cười như không cười, rất là vi diệu, liền hỏi: "Mặc tam tiểu thư cảm thấy thế nào?"

Làm sao bỗng nhiên lại tới hỏi nàng rồi? Lập tức đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném về phía nàng, thật là tiểu gia hỏa âm hiểm!

"Đại tỷ tỷ không cần lo lắng, ta làm sao có thể để Nhị tỷ tỷ bị thương được? Ta nhận thua là được." Hoa Hi không nhanh không chậm mà nói.

"Đúng! Người thua vốn dĩ chính là ngươi, Thái Tử điện hạ sao có thể thua được?" tinh thần Mặc Thiên Vũ bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên, hô to, "Loại phế vật này như ngươi dựa vào cái gì mà có thể khiến ta phế đi linh nguyên? Còn may ngươi thức thời, trả lại công đạo cho ta!"

Ngu xuẩn!

Trên mặt Hoa Hi bỗng nhiên xuất hiện vẻ bi thương, nước mắt trực chờ nơi khoé mắt, khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp kia lập tức tràn ngập dáng vẻ đầy tủi thân cùng nhường nhịn.

Nàng cũng chuyển hướng về phía Già Nhược, sâu kín mà nói: "Vừa rồi Thái Tử điện hạ chẳng qua là nói giỡn mà thôi, xem hắn thiên hạ chi tài như thế làm sao mà thua được? Người thua hẳn là ta, thỉnh tôn thượng khai ân!"

"Ồ? Hoá ra vừa rồi Thái Tử nói đùa sao?" Già Nhược lạnh lùng hỏi, cảm xúc không vui vô cùng rõ ràng.

Long Càn Ngọc thật sâu mà nhìn thoáng qua Hoa Hi, trên khuôn mặt nhỏ của nàng là một loạt các biểu cảm bi thương, giống như con chim nhỏ không cam lòng mà bị bẻ gãy mất đôi cánh.

Đối với trận tỷ thí vừa rồi, thực lực của nàng, kỹ xảo, sự thông minh, toàn bộ đều thực sự tốt... Hắn chưa bao giờ nói đùa.

"Thái Tử điện hạ đau lòng cho Thiên Tuyết tỷ tỷ, thỉnh tôn thượng không nên khiến điện hạ khó xử."

"Thái Tử điện hạ đau lòng cho Thiên Tuyết tỷ tỷ, thỉnh cầu tôn thượng không nên khiến điện hạ khó xử." Hoa Hi tiếp tục mở miệng, hít hít cái mũi, "Thiên phú của Nhị tỷ tỷ tốt như vậy, làm sao có thể bị phế bỏ được?"

"Hừ! Bản tôn một phen tâm tư vốn nghĩ muốn xem học sinh mạnh nhất và yếu nhất quyết đấu thì sẽ như thế nào, thế nhưng lại không thể ngờ được rước lấy một hồi vui đùa!" Già Nhược lạnh lùng phất tay áo, tuy rằng thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế của Thần tộc lại không thể nghi ngờ.

Viện trưởng của Thánh Quang Học Viện vội nói: "Thỉnh tôn thượng bớt giận, những hài tử ở đây đều còn nhỏ, không hiểu chuyện..."

"Sao lại có thể như vậy được? Một câu lời nói vui đùa là có thể làm lơ quy tắc của thiên địa sao?"

"Lật lọng, la lối khóc lóc, chơi xấu, đây là tác phong của phủ Mặc tướng quân sao? Mặc Thiên Vũ thật đúng là may mắn, có tỷ tỷ gả cho Thái Tử là có thể muốn làm gì thì làm!"

Trong quảng trường, không ít học sinh bắt đầu xúc động phẫn nộ la hét ầm ĩ lên, đại đa số đều là người thường, thật vất vả mới nhìn thấy Mặc Hoa Hi cư nhiên thắng Thái Tử, cái loại tâm tình này thật sự quá sung sướng!

Thế nhưng hiện tại bởi vì Mặc Thiên Vũ không có đầu óc kia lại muốn đem kết quả tỷ thí trở thành vô nghĩa, như này cũng làm cho người ta tức giận quá đi! Tuy nói thực lực của Thái Tử điện hạ xác thật rất lợi hại, nếu tiếp tục đánh tiếp thì Mặc Hoa Hi chưa chắc sẽ thắng, nhưng vừa rồi Thái Tử đã nhận thua, điều này ít nhất bày tỏ việc Mặc Hoa Hi hai lần sử dụng Ly Hỏa Châu phát ra uy lực khiến hắn thực sự chấn động.

Mà lúc này Hoa Hi thật giống như đại diện cho những kẻ có thực lực yếu kém ở đây, những người thường không có thiên phú thắng một trận, bởi vậy đại đa số mọi người đều đứng về phía nàng bắt đầu công khai lên án.

Âm thanh bất mãn càng lúc càng lớn, đến cả viện trưởng cũng không áp xuống được, sắc mặt có chút khó coi.

Trong tiếng ồn ào lải nhải kia, Long Càn Ngọc chậm rãi mở miệng: "Nàng ấy không có thua, người thua là ta."

Từ lúc hắn mở miệng nói câu đầu tiên, những người sôi nổi trên quảng trường dần an tĩnh lại, cái loại hơi thở trời sinh vương giả này, không cần bất luận ngôn ngữ dài dòng to lớn cùng động tác đặc biệt gì, cứ tự nhiên khiến người khác thần phục.

Bởi vậy khi hắn nói, tất cả mọi người đều nghe rõ.

Khóe miệng Hoa Hi dương lên một chút khó có thể phát hiện, thật ra nàng không nghĩ tới Long Càn Ngọc là người có nguyên tắc như vậy, ngay cả khi Mặc Thiên Tuyết lấy ra việc ba năm trước cầu hắn cũng không thể khiến quyết định của hắn dao động .

Xem ra tuy rằng hắn lãnh khốc không gần nhân tình thế thái, nhưng đó là đối mọi người đều như nhau, sẽ không có người nào là ngoại lệ. Nhưng mà hắn có nguyên tắc như vậy thật ra cũng là đang giúp nàng.

"Thái Tử điện hạ, ngài không có bị đánh bại!" Lúc này đây Mặc Thiên Vũ thiếu kiên nhẫn lại hô to lên khàn cả giọng.

"Điện hạ..." Mặc Thiên Tuyết cũng mở miệng.

"Thua chính là thua, không cần phải giải thích nhiều làm gì." Long Càn Ngọc lạnh nhạt mà đánh gãy lời nàng ta nói.

Gương mặt xinh đẹp của Mặc Thiên Tuyết trong nháy mắt tái nhợt vô sắc, đôi môi run rẩy, khó có thể duy trì biểu tình trên mặt, cơ hồ sắp phát cuồng mà la hét lên.

Long Càn Ngọc không nhìn nàng ta nữa, chỉ là xoay người hành lễ với Già Nhược.

"Kết quả tỷ thí là như vậy, những việc còn lại, thỉnh tôn thượng định đoạt."

Nói xong, hắn cất bước chuẩn bị rời đi, khi đi đến bên cạnh Hoa Hi, dừng lại một chút, nghiêng mắt nhìn.

"Mặc Hoa Hi," hắn đạm mạc mở miệng, trên mặt luôn là vẻ lạnh lùng thâm trầm như nước, nhìn không thấu, đoán không ra.

"Ngươi vẫn luôn ngụy trang rất khá." Tốt rồi... Nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.

Hoa Hi ngẩn ra, ngay sau đó chậm rãi cười nói: "Thái Tử điện hạ nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Long Càn Ngọc nhìn nàng một cái, đôi mắt đen như mực thâm thúy không thấy đáy, lạnh lẽo thấu xương.

Hoa Hi nhìn cũng cảm thấy trong lòng chợt lạnh, nhưng trên mặt vẫn bảo trì dáng vẻ ngây thơ.

Không có tiếp tục nói tiếp, Long Càn Ngọc đi nhanh đi xuống khán đài, lập tức rời khỏi viện tiên thuật.

Trận tỷ thí này chính thức kết thúc!

Già Nhược chậm rãi nói: "Lúc này đây chỉ là giao lưu mà thôi, từ xưa đến nay mạnh yếu rõ ràng, trên đời không có khả năng mỗi người đều là cường giả, có thiên phú tu luyện hiếm thấy, vậy thì sao, người thường chẳng lẽ không thể trở thành cường giả sao?"

Một loạt lời nói ra, tùy đơn giản đạm bạc, nhưng một đám học sinh bình thường nghe được lại nhiệt huyết sôi trào!

Đặc biệt là, tận mắt nhìn thấy Mặc Hoa Hi chiến thắng, càng làm gia tăng sự kích động ở trong lòng!

"Chỉ cần cơ trí cùng bền lòng, mỗi người đều có thể trở thành cường giả!"

Già Nhược hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Hoa Hi, nhướng mày, nói: "Người thắng một trận vừa rồi, là Mặc tam tiểu thư, Mặc Hoa Hi!"

Thanh âm rơi xuống, giữa quảng trường vang lên tiếng hoan hô!

Giữa tiếng hoan hô vang dội kia, chợt vang lên tiếng kêu thống khổ thảm thiết, mọi người nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt của Mặc Thiên Vũ tái nhợt, thân thể run rẩy, ngã vào trong lòng ngực Mặc Thiên Tuyết.

Trong lỗ tai, trong hốc mắt, trong lỗ mũi, miệng, chậm rãi chảy ra một dòng máu tươi......

Phép tắc của thiên địa không thể làm trái! Nếu đã chấp thuận lời thề, linh nguyên sẽ bị tước đoạt!

Linh nguyên, ở trên đại lục Thiên Diệu, là thứ mà vô số người tha thiết ước mơ!

Có được linh nguyên, đại biểu cho việc ngay từ sinh ra đã có thiên phú tu luyện, đây là một loại thiên phú trung nhất thượng thừa của người tu luyện.

Huyết thống của Mặc gia, hậu nhân gần như đều có linh nguyên, chỉ có mặc Hoa Hi là một ngoại lệ.

Mà rất nhiều tu luyện giả đều không có linh nguyên, nếu muốn thăng cấp cần vô số lần nỗ lực, mới có thể cảm giác được linh lực trong thiên địa.

Bởi vậy, người có được linh nguyên, không chỉ có thiên phú cao, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng so với những người tu tiên bình thường nhanh hơn rất nhiều, quả thực khiến người khác đố kỵ!

Mỗi một người có được linh nguyên đều sẽ đặc biệt quý trọng loại thiên phú này, nhưng không nghĩ tới, Mặc Thiên Vũ không đầu óc này cứ thế mà lấy linh nguyên ra làm tiền đặt cược.

Thật là...... Ngu ngốc hết thuốc chữa!

Tuy rằng bộ dáng nàng ta thê thảm vô cùng, nhưng vẫn là có rất nhiều người xem vui sướng khi người gặp khác họa.

Ít nhất trong lòng Hoa Hi chó chút sảng khoái, nghĩ đến đủ loại chuyện cũ đã qua mà Mặc Thiên Vũ đã gây ra cho Mặc Hoa Hi, nữ nhân này, không xứng đáng được tha thứ!

Nếu không phải nàng ta vu hãm, Mặc Hoa Hi làm sao phải nhảy hồ tự sát?

Mặc Thiên Vũ bị mất đi linh nguyên được đưa về nhà, Hoa Hi cũng muốn đi theo, lại bị Già Nhược giữ lại.

Đám học sinh giữa quảng trường, đã sôi nổi đem lực chú ý từ trên người Mặc Thiên Vũ quay lại trên người Hoa Hi đang đứng trên đài.

Đối với thiếu nữ này, từ trước vẫn luôn mang theo ánh mắt khinh bỉ, nhưng hôm nay đánh chiến một trận với Thái Tử, khiến không ít người đối với nàng có ấn tượng mới.

Trước kia cảm thấy nàng yếu đuối, vô năng, thích bắt chước Mặc Thiên Tuyết, hay bắt chước bừa, còn lì lợm la liếm Thái Tử điện hạ, quả thực khiến người người phỉ nhổ!

Nhưng hôm nay thấy được thân thủ của nàng, tuy rằng không có kỹ năng hoa lệ, nhưng lại trầm ổn, sạch sẽ, hơn nữa sự cơ trí cùng năng lực phản ứng của nàng, đều làm người trước mắt sáng ngời!

Rốt cuộc, có thể bức Thái Tử điện hạ vào thế phải nhận thua, từ trước đến giờ chưa có một ai làm được!

Đáng tiếc, dù đang ở Mặc gia, lại không có linh nguyên di truyền, nếu không, với trí thông minh như vậy, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng!

Già Nhược ngồi xuống ghế, một tay chống cằm, dường như suy tư gì đó mà đánh giá gương mặt của Hoa Hi, khóe miệng gợi lên một nét cười nhỏ.

"Mặc Hoa Hi, vừa rồi bản tôn đã nói qua, ai thắng trận này, bản tôn có thể thỏa mãn một nguyện vọng của người đó, ngươi nghĩ xem muốn cái gì?"

Một nguyện vọng của Già Nhược tôn thượng đó!

Với năng lực của ngài, ngay cả muốn đi lên Cửu Trọng Thiên gặp mặt Đế quân, cũng có thể làm được đi!

Lại nói hoặc là, có thể thỉnh cầu ngài ban cho nàng linh nguyên!

Già Nhược tôn thượng là đồ đệ của Đế quân, Đế quân chưởng quản hết thảy, yêu cầu này, hẳn là có thể làm được đi?

Không ít người nóng lòng nhìn Hoa Hi, ánh mắt nóng bỏng, mang theo hâm mộ.

Cô nhóc này có vận khí cũng thật tốt quá mà!

Có thể đạt được linh nguyên mà người thường tha thiết ước mơ!

Hoa Hi nhấp môi, nàng cũng nghĩ tới muốn linh nguyên, nhưng mà, đi đòi trắng trợn táo bạo như vậy, việc này đối với nàng quá bất lợi.

Thế giới này lòng người khó dò, đặc biệt là một đám người Mặc gia kia, dù một chút xíu yên tâm nàng cũng không có.

Nếu biết nàng có được linh nguyên, chỉ sợ dù không phải bị trộm rồi giết chết, thì cũng bị lợi dụng trở thành hòn đá kê chân của Mặc Thiên Tuyết!

Thiên phú tu luyện của Mặc Thiên Tuyết xác thật rất cao, một thế hệ Mặc gia này hy vọng đều đặt ở trên người nàng ta, bởi vậy cái vị cha tướng quân kia vì tiền đồ của Mặc Thiên Tuyết, chỉ sợ dù phải hy sinh mấy đứa con cũng không tiếc.

Hoa Hi nàng không có khả năng ngu ngốc như vậy.

Nguyện vọng này, rất khó có được, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút.

Không cần khẩn cầu linh nguyên, tuy rằng đây là lối tắt, nhưng với tính cách cẩn thận của Hoa Hi, chưa bao giờ làm việc gì mà không có sự bảo đảm!

"Hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra mình muốn cái gì, tôn thượng có thể cho ta một chút thời gian để suy xét không?"

"Đương nhiên có thể, ta cho ngươi thời gian ba ngày, như thế nào?" Già Nhược cười đến vô cùng đẹp, xem ra lần này làm quan báo tư thù, cuối cùng giúp hắn giải được nỗi hận vì bị nàng trêu cợt đi.

"Đa tạ tôn thượng, như vậy là đủ rồi." Hoa Hi cũng gương lên khuôn mặt tươi cười đối với hắn, biết thân phận của hắn lợi hại như vậy, nàng sẽ không có can đảm lại đi nhéo gương mặt tươi cười xinh đẹp đáng yêu kia của hắn.

Tuy rằng thật sự thực hoài niệm loại xúc cảm non mịn này......

Già Nhược đứng lên, một đợt khảo hạch kết thúc, hắn cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi, viện trưởng vội vàng theo sau, liên thanh cảm tạ cùng bồi tội, thật cẩn thận.

"Ba tháng sau, Đế quân tuần tra đại điển, thỉnh dụng tâm chuẩn bị......" Âm thanh của Già Nhược dần dần đi xa.

Đế quân? Tuần tra?

Hoa Hi không có nghe được đầy đủ, cũng không hiểu lắm, ngẫm lại còn phải đi về ứng phó với một đám người Mặc gia kia, liền vực lại tinh thần, đi xuống bậc thang.

Trận chiến ngày hôm nay, nàng ở trong thành Già Lam này xem như thanh danh lan xa, đánh bại Thái Tử, tuy rằng là dựa vào vận khí, cũng được coi như thành tựu không nhỏ.

Bởi vậy dọc theo đường đi có không ít người mỉm cười có ý tốt chào hỏi nàng, đương nhiên cơ hồ đều là người thường không có thiên phú.

******

Phủ Mặc tướng quân.

Hoa Hi còn chưa có bước vào cửa phủ tướng quân, đã thấy Tứ Hỉ đang nhìn ngó xung quanh trước cửa vội vàng chạy tới.

"Tiểu thư! Hiện tại vẫn là không cần hồi phủ, phu nhân dặn nô tỳ mang theo tiểu thư về quê nông thôn tránh đi một chút."

Trên tay Tứ Hỉ đã sớm xách theo tay nải để lộ phí, xem ra là đã chuẩn bị từ trước.

Hoa Hi nhướng mày, trong lòng đại khái đã đoán được, khẳng định là Mặc Thiên Tuyết trở về cáo trạng thêm mắm thêm muối, chọc giận tướng quân, bởi vậy muốn bắt nàng để trị tội.

Trước kia Mặc Hoa Hi ở phủ tướng quân vẫn luôn không có bất kỳ địa vị gì, từ nhỏ bị lũ trẻ gây khó dễ nhiều lần, mà tướng quân cũng chán ghét nàng nhất, cho nên sẽ rất mừng rỡ lấy nàng trút giận.

"Tiểu thư hôm nay ở trên đài thắng Thái Tử điện hạ! Đây vốn dĩ là đại hỉ sự, phu nhân cùng lão gia nghe xong nhất định sẽ cao hứng!" Linh Nhi tâm tư đơn thuần còn không rõ sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là tự đáy lòng thấy cao hứng.

"Tiểu thư thắng hay không thắng lão gia sẽ không để bụng, chỉ là hôm nay, nhị tiểu thư..." Tứ Hỉ vội vàng nói.

Còn chưa nói xong, từ cổng lớn năm sáu tên hộ vệ lao ra, lưng hùm vai gấu, vừa nhìn thấy Hoa Hi liền xông tới.

"Tướng quân có lệnh, lập tức đem tam tiểu thư đến sảnh ngoài!" Nói xong, ngay lập tức lấy dây thừng muốn trói nàng lại.

Phủ tướng quân luôn luôn dùng võ gia truyền, thân thủ hộ vệ trong nhà mỗi người đều không tầm thường, vẫn là có chút thiên phú tu luyện giả.

Tướng quân phái những người này ra, thấy rõ là không có khả năng sẽ để Hoa Hi rời đi.

Hoa Hi biết trốn cũng không thoát, mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ta sẽ tự mình đi!"

Biểu tình lạnh lùng làm mấy tên hộ vệ giật nảy mình, đây vẫn là tam tiểu thư yếu đuối sợ phiền phức trong nhà kia sao?

Hoa Hi bước đi về phía tướng quân, Tứ Hỉ cùng Linh Nhi vội vàng đi theo.

Sảnh ngoài, quả nhiên là một màn thê thảm ồn ào tiếng khóc.

"Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho Vân Tường và Thiên Vũ! Bọn họ quá đáng thương! Tam tiểu thư thật sự ác độc quá!"

Một thiếu phụ xinh đẹp lộng lẫy quỳ gối ở giữa sảnh ngoài, dùng khăn xoa xoa đôi mắt, vừa khóc vừa liếc mắt nhìn nam tử trung niên ngồi ở trên ghế.

Nam tử kia thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mặc triều phục quan ngũ phẩm màu đen, toàn thân đều lộ ra một khí thế uy nghiêm khiếp người.

Khuôn mặt ông trầm lại, hiển nhiên là đã tức giận bừng bừng.

Độc Cô Phượng đứng ở một bên nói: "Thủy Linh muội muội, sự tình hôm nay chỉ sợ còn có hiểu lầm, chờ người đi ra đi ra ngoài hỏi thăm tình huống trở lại, lúc đó thỉnh tướng quân định đoạt cũng không muộn."

"Còn có hiểu lầm cái gì nữa? Người đi theo đại thiếu gia đều trở về bẩm báo, là tam tiểu thư cố ý làm kinh động ngựa của đại thiếu gia, mới khiến đại thiếu gia té ngựa!"

Nữ tử tên Thủy Linh là sủng thiếp của tướng quân, dung mạo mĩ miều, luôn có rất nhiều thủ đoạn khiến tướng quân trở lên ngoan ngoãn dễ bảo.

Bà ta là mẫu thân của Mặc Thiên Vũ, lần này Mặc Thiên Vũ vứt bỏ linh nguyên, đối với bà ta mà nói, quả thực là sét đánh giữa trời quang!

Chẳng lẽ, bà ta cũng sẽ dưỡng ra một phế vật?

"Đúng vậy, nghĩ đến tam tiểu thư ngày thường nhìn nhát gan, không ngờ thật ra lại ác độc như vậy!"

Một phu nhân khác ăn mặc trang điểm không phân cao thấp với Độc Cô Phượng cũng lau nước mắt nói, bà là La di nương, thân mẫu của Mặc Thiên Tuyết.

"Lão gia, kỹ thuật cưỡi ngựa của Vân Tường luôn rất tốt, nếu không phải tam tiểu thư dùng thủ đoạn khiến ngựa bị kinh động, Vân Tường làm sao có thể té ngựa bị thương?"

"Đúng vậy lão gia! Còn có linh nguyên của Thiên Vũ, nếu không phải bởi vì tam tiểu thư, sao có thể bị tước mất được chứ?" Thủy Linh lập tức tiếp lời.

Hai nữ tử này thêm mắm thêm muối nói, Độc Cô Phượng nghe được cảm thấy vô cùng chán nản, suýt chút nữa đứng không vững.

Nhìn liếc qua Mặc Kình Thiên, sắc mặt của ông ta càng ngày càng khó coi, sự tức giận sắp bộc phát ra ngoài đến nơi!

Lúc này, người bên ngoài hô: "Tam tiểu thư đã tới!"

Trong lòng Độc Cô Phượng run lên, bước nhanh đi ra ngoài, giữ chặt tay Hoa Hi, dịu dàng nói: "Hi Nhi, hãy giải thích rõ ràng với phụ thân con, việc con không làm thì không cần thừa nhận."

Hoa Hi ở bên ngoài sớm đã nghe được giọng nói của La di nương và Thủy Linh.

Thật là không thể tưởng được, bọn họ đem mọi tội lỗi của Mặc Vân Tường đổ hết lên đầu nàng.

Tuy rằng xác thật là nàng làm, nhưng mà là nàng làm thì nàng nhất định phải nhận tội sao?

Nhưng mà nàng cũng rất rõ ràng, cho dù nàng không có làm gì hết, từng đó tội danh cũng sẽ đổ hết lên đầu nàng không khác gì bây giờ!

Nhiều năm như vậy, Mặc Hoa Hi không biết đã thừa nhận nhiều ít bao nhiêu, sớm đã thành thói quen.

Nàng gật gật đầu, đi vào.

Người ở sảnh ngoài không ít, ngay cả Mặc Vân Tường bị trọng thương và Mặc Thiên Vũ đã vứt bỏ linh nguyên đều ở đây.

Thấy nàng, Mặc Thiên Vũ lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay tại đây ăn tươi nuốt sống nàng!

"Cha! Đều là nó hại con! Tâm tư nó ác độc! Nhất định phải giết nó!" Mặc Thiên Vũ chỉ ngón tay vào nàng khóc lớn kêu to lên.

Hoa Hi không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn về phía Mặc Kình Thiên.

Bang!

Không có cho phép nàng mở miệng nói chuyện, Mặc Kình Thiên đã đập một chưởng thật mạnh lên bàn, dưới cơn thịnh nộ, lập tức đập vỡ vụn cái bàn làm bằng gỗ đỏ tốt nhất!

Tiếng khóc giữa sảnh ngoài cũng trong nháy mắt biến mất.

"Đồ phế vật như mày! Tai tinh! Trước nay chỉ biết gây chuyện cho ta! phế vật vô dụng! Giữ lại mạng của mày có ích lợi gì?"

Tiếng mắng của Mặc Kình Thiên từng câu từng chữ không chút lưu tình khiến Hoa Hi cả người chấn động.

Cho dù nàng không phải Mặc Hoa Hi, cùng ông ta không có tình cảm cha con thật sự, nhưng mà khối thân thể nho nhỏ này, dường như vẫn giống trước đây, sẽ bởi vì phụ thân chán ghét mà chấn động, mà đau lòng.

Đây là phụ thân thân sinh sao?

Không hỏi đen trắng ra sao, không nghe nàng giải thích một câu, đã vội vàng định tội cho nàng.

Trách không được trước kia Mặc Hoa Hi thảm như vậy, Mặc Kình Thiên căn bản không coi nàng là nữ nhi thân sinh!

Hừ! Phủ tướng quân cái gì chứ? Nàng mới không hiếm lạ!

"Lão gia......" Độc Cô Phượng vừa mở miệng, không nghĩ tới Mặc Kình Thiên vừa trở tay đã cho bà một cái tát, đánh bà nghiêng người trên mặt đất.

"Tiện nhân! Ngươi cút ra xa ngay cho ta! Đều là ngươi mang đến tai tinh, tai họa! Ngươi còn có mặt mũi mà nói chuyện?"

"Nương!" Hoa Hi muốn chạy qua, vừa bước hai bước, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực đạo sắc bén nhanh như chớp một đường từ phía sau lưng đánh tới.

Nàng muốn tránh ra, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, quyết định vẫn là cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, cố gắng tự mình nhịn xuống!

Đùng!

Tiếng roi vụt đánh vang dội, chiếc roi mang theo gai ngược, hung hăng vụt lên tấm lưng gầy yếu của Hoa Hi.

Nàng kêu lên một tiếng, thân mình ngã nhào ra phía ngoài, khí huyết cuồn cuộn lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Nàng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mặc Kình Thiên, ngay sau đó liền cúi đầu, hờ hững xoa vết máu nơi khóe miệng.

Mặc Kình Thiên ngẩn ra một chút, ánh mắt vừa rồi kia...... Vì sao lại xa lạ như vậy? Vẫn là ánh mắt của Mặc Hoa Hi yếu đuối không hiểu chuyện kia ư?

Chắc là nhìn lầm rồi đi, nữ nhi của ông ông hiểu rất rõ! Cái tai họa này cho dù có chết cũng không phải chuyện gì lạ lùng.

Ông ta vung roi lên, lại hung hăng vụt lên người Hoa Hi lần nữa!

Quần áo màu trắng trên lưng trong khoảnh khắc nhuộm một mảng máu đỏ tươi, có thể thấy được ông ta xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn!

Mà Hoa Hi cắn chặt môi, không cho phép bản thân mở miệng kêu thảm thiết.

Thù ngày hôm nay, Hoa Hi ta vĩnh viễn không quên!

Máu chảy ra, coi như là của Mặc Hoa Hi trả cho ngươi! Ơn nghĩa sinh dưỡng, từ đây không ai nợ ai!

Một ngày nào đó, ta muốn Mặc Kình Thiên ông quỳ xuống đi cầu xin ta! Vì việc hôm nay ông làm mà hối hận đến sống không bằng chết!

Một roi, hai roi, ba roi...... Liên tiếp, tiếng roi vụt vang lên từng hồi trong sân.

Sau giờ ngọ [1] ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu thẳng xuống, ánh nắng vàng vụn vỡ xuyên thấu qua tán lá cây phân thành những điểm sáng nho nhỏ, bao trùm lên người Hoa Hi.

Dưới thân nàng, đã có một vệt máu nhìn thấy mà ghê người, chẳng qua chỉ mấy roi mà thôi, chỉ sợ lại đánh tiếp, thân thể chắc sẽ không còn hoàn chỉnh nữa!

[1] Giờ ngọ: giờ Ngọ là thời gian từ 11:00 đến 13:00 trong một ngày 24h.

Mặc Thiên Tuyết hưng phấn nhìn, thật tốt quá! Cha giết mặc Hoa Hi rồi, nàng ta sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng động thủ!

Đánh! Cứ đánh thật mạnh vào! Roi này của cha chính là cái roi có thể đánh chết một con mãnh hổ!

"Lão gia!" Độc Cô Phượng bỗng nhiên hô to một tiếng, nhào lên trên ôm chặt lấy tay của Mặc Kình Thiên, "Hi Nhi cũng là nữ nhi của ông mà! Hổ dữ không ăn thịt con, chuyện ông giết con bé truyền ra ngoài, người trong triều trên dưới sẽ thấy ông thế nào?"

"Ta Mặc Kình Thiên không sợ trời không sợ đất, ta cần gì phải quản ai thấy ta thế nào?" Mặc Kình Thiên một tay đẩy bà ra, tiếp tục giơ roi lên.

Đùng!

Lại là một vệt máu đỏ tươi chảy ra!

"Ông buông tha cho nữ nhi của ta! Ta sẽ nói cho ông biết về phượng đồ đằng!" đôi mắt Độc Cô Phượng phiếm hồng, cắn răng nói, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mặc Kình Thiên mới vừa giơ roi lên tiếp tục đánh, đôi mắt khôn khéo đảo qua liếc về phía bà, cười lạnh một tiếng: "Nhiều năm như vậy, tiện nhân như bà rốt cuộc chịu nhả ra?"

Những người đang ở sảnh ngoài hai mặt nhìn nhau, không biết bọn họ nói như vậy là có ý gì.

Đến ngay cả nữ nhi mà Mặc Kình Thiên yêu thương nhất là Mặc Thiên Tuyết cũng không hiểu ra sao.

Phượng đồ đằng là cái gì? Cảm giác, là một cái bí mật động trời......

"Đưa tam tiểu thư trở về đi!" Mặc Kình Thiên chậm rãi thu hồi roi, thống khoái cười dữ tợn, túm lấy Độc Cô Phượng, kéo bà đi về hướng nội viện.

"Phu nhân!" Tứ Hỉ cùng Linh Nhi đỡ Hoa Hi còn hơi thở thoi thóp, khóc lóc nhìn Độc Cô Phượng bị mang đi.

Hoa Hi muốn cử động cánh tay một chút, nhưng bóng tối che trời lấp đất tràn ngập ở trong đầu, làm nàng hôn mê bất tỉnh......

Khi ý thức lại lần nữa trở lại trong đầu, Hoa Hi chỉ cảm thấy xung quanh bị bao trùm bởi bóng tối.

Thế mà không có châm nến, Tứ Hỉ cùng Linh Nhi cũng không ở đây sao, bọn họ đều đi đâu rồi?

Cổ họng vô cùng khó chịu, nóng như lửa đốt, nàng muốn uống nước.

Hoa Hi vươn tay, muốn chống thân mình ngồi dậy, nhưng mà vừa mới động thân mình, ngay lập tức có rất nhiều máu chảy ra.

Nàng nhìn cánh tay mình liên tiếp đều là những vết thương chồng chất, không ngừng chảy máu, máu tươi chảy xuống theo cánh tay, chậm rãi nhuộm đỏ đoạn cổ tay có phỉ thúy hồ lô đeo lên kia......

Một vệt sáng màu xanh biếc mờ mờ, bỗng nhiên từ phía trong hồ lô dần dần tràn ra bên ngoài...

Hoa Hi mê hoặc mà nhìn nó, cảm thấy hoảng hốt, nàng tưởng mình nhìn lầm rồi, do máu chảy quá nhiều, nên là xuất hiện ảo giác chăng?

Đôi mắt nhắm lại trong chốc lát, lại mở ra, trước mắt vẫn là ánh sáng màu xanh biếc, quả thực đâm vào mắt khiến nàng không mở ra được.

Mà giữa chùm ánh sáng kia, nàng thấy cái mông nhỏ đầy lông xù xù to như cái nắm tay, cái đuôi to đong đưa hướng về phía nàng lắc tới lắc lui, không biết đang mân mê cái gì.

Sau một lát, cái mông nhỏ kia xoay một chút, từ phía dưới hai cái đùi ngắn ngủn, lộ ra nửa cái đầu, một đôi mắt xanh biếc to tròn đảo qua một vòng.

Sau đó...... Nhe miệng cười, lộ ra hai cái răng cửa thật lớn...

Oa!

Cái gì thế này?

Không phải là nàng đã chết đi rồi, mới có thể thấy được giống loại thần kỳ như này đó chứ.

Một con vật nhe răng cười giống hệt con sóc......

"Òm ọp! Òm ọp òm ọp!" Con vật kia khoa trương xoay người lại, trong tay ôm một cái phỉ thúy hồ lô.

Ai ôi từ từ! Đó là phỉ thúy hồ lô của nàng mà!

Lạch cạch lạch cạch chạy đi chạy lại mấy lần, con vật kia lắc mông, cố gắng mở nắp hồ lô ra......

Hoa Hi ngạc nhiên há hốc mồm, chỉ thấy trên miệng lọ hồ lô thật sự có cái nút bị nó vặn ra!

Sau đó, nó ôm hồ lô trực tiếp rót hết vào miệng nàng.

Một dòng chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào yết hầu, thật thoải mái, Hoa Hi chờ không được mau chóng mở miệng ra, uống một hớp lớn!

"Cổ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ" con vật kia liên tiếp phát ra những tiếng kêu kỳ quái, dùng sức cướp hồ lô về, không cẩn thận té ngã cái oạch, tròn vo lăn vài vòng mới đứng vững.

Ôm lấy hồ lô giống như ảo bối kia, trừng mắt nhìn nàng.

Quá nhiều! Uống quá nhiều!

Không xong rồi!

Hừ hừ! Con người chân tay thật là vụng về!

Hoa Hi không rõ nguyên do, nàng chỉ là cảm thấy yết hầu muốn nứt ra rồi, mà chất lỏng trong hồ lô kia lại lạnh lẽo thấm người như vậy, nàng uống nhiều thêm mấy ngụm có ảnh hưởng gì đâu?

Dù sao đều là nằm mơ!

"Nước......" Nàng gian nan mở miệng.

Nó lập tức ôm hồ lô càng chặt hơn, cái này không phải là nước mà!!

Nàng đây là......

"A ——"

Hoa Hi sợ hãi kêu lên một tiếng, chất lỏng lạnh lẽo vừa rồi chảy vào yết hầu bỗng nhiên trong chớp mắt giống như ngọn lửa bùng cháy lên, nhanh chóng len lỏi vào lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch tàn sát bừa bãi!

Trời ạ!

Cái loại thống khổ này, so với việc bị Mặc Kình Thiên dùng roi quất còn khủng hoảng hơn một vạn lần!

Hoa Hi mở to hai mắt nhìn, trong tầm mắt chỉ thấy tiểu gia hỏa giống con sóc kia lộ ra hai chiếc răng cửa, khẽ chớp chớp mắt với nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ hồ lô, lần nữa lại nhếch miệng cười...

Gia hỏa này......

Trước mắt Hoa Hi lại một lần nữa tối sầm, hoàn toàn không chống đỡ được sự thống khổ do lục phủ ngũ tạng bị thiêu đột này mà mất đi ý thức.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt rốt cục là phòng của nàng, ánh lửa nhấp nháy tỏa ra từ ngọn nến sắp cháy hết, ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối.

Trên người đau quá............

Hoa Hi gian nan nâng tay lên, nhìn nhìn phỉ thúy hồ lô trên cổ tay, vẫn còn yên lặng được cột vào một sợi dây màu đỏ.

Không có bị gỡ xuống, cho nên vừa rồi, chắc là đang nằm mơ thôi...

Cứ cho chuyện vừa rồi là mộng, nhưng cái cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt cháy bỏng, vẫn khiến trong lòng nàng còn sợ hãi.

Vẫn muốn uống nước, nhưng đau đớn trên người khiến nàng với không được, Hoa Hi đành phải khàn khàn lên tiếng: "Linh Nhi..."

Trong phòng không có người đáp lại, một lát sau, một vật có lông mềm như bông màu đỏ bỗng nhiên từ gối đầu bên cạnh bò lại gần, một cái đuôi to quét qua mặt Hoa Hi.

Nàng sửng sốt một chút, quay đầu, nhìn cảnh tượng huyền diệu kia.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa trong mộng kia ưỡn bụng, đôi tay ngắn ngủn cố hết sức ôm lấy một chén trà, thở hồng hộc đứng lại trên gối đầu.

Hoa Hi trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ còn đang nằm mơ?

"Òm ọp òm ọp!" Tiểu gia hỏa chỉ vào chén trà, cả người một sắc màu đỏ như lửa, giống như đang vui mừng.

Kiếp trước nàng cũng coi như có kiến thức rộng rãi, đã từng gặp qua vạn thú chi vương bên người Hoàng Bắc Nguyệt là một con vật nhỏ rất có linh tính, bởi vậy sau một lúc kinh ngạc, dần dần ổn định lại.

Tiểu gia hỏa này thoạt nhìn đối với nàng không có ác ý, dù trong mộng cho nàng uống nước bên trong hồ lô, nhưng tựa hồ cũng không phải muốn hại nàng.

Hoa Hi nhìn thoáng qua chén trà, bên trong rỗng tuếch, xem ra tiểu gia hỏa này vất vả như vậy, chỉ đưa một cái chén trà không tới.

Tiểu gia hỏa cũng ý thức được, bám vào miệng chén trà nhìn thoáng qua, 'òm ọp' một tiếng, lập tức xoay người nhìn cái bàn cách đó không xa, trên bàn là ấm trà to gần gấp đôi chén trà, không tránh khỏi có chút tuyệt vọng......

Hoa Hi 'xì' một cái bật cười thành tiếng, thật là vật nhỏ đáng yêu.

Nàng khó khăn xuống giường, xách cái đuôi của con vật nhỏ lên, đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, đổ hai chén nước trà, cho nó một ly.

Tự mình uống liên tiếp ba bốn ly, mới cúi đầu xuống, nhìn con vật nhỏ đang bám vào chén trà, một đôi mắt to màu xanh biếc rất đáng yêu nhìn nàng, thật sự rất đáng yêu!

"Đến tột cùng ngươi là thứ gì vậy?" Nàng nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa này.

Nó vô cùng hưởng thụ kêu lên 'òm ọp' một tiếng, sau đó... Ôm lấy ngón tay Hoa Hi, nhanh chóng cắn một cái!

"Á!" Nàng lập tức rụt tay lại, nhưng mà chuyện kỳ lạ lại xảy ra, con vật nhỏ kia sau khi uống một chút máu của nàng xong, bộ lông màu đỏ trên người nó thế nhưng dần dần lộ ra ánh sáng màu vàng rực rỡ!

Nó thoải mái dễ chịu nhẹ nhàng rung rung bộ lông, trên trán chậm rãi xuất hiện một cái ký hiệu.

Thật tốt, là chủ nhân của nó, chủ nhân mà nó đợi không biết bao nhiêu năm!

Không biết đã bao nhiêu năm, nó tìm kiếm khắp nơi, phong sương vũ tuyết, hoa triều mưa gió, rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân!

Hơn nữa, lại lần nữa hoàn thành nghi thức ký kết khế ước huyết chi!

Về sau không bao giờ sẽ tách ra!

Vật nhỏ lập tức nhào vào trong lòng ngực Hoa Hi, liều mạng cọ cọ, trong miệng phát ra ân thanh 'ô ô' đáng thương.

Hoa Hi ngẩn ra một chút, bất đắc dĩ mà nhìn nhìn ngón tay của mình, thật là họa vô đơn chí... Xem ra gần đây nàng chú định là trốn không thoát khỏi tai ương đổ máu.

Nhưng mà con vật nhỏ này, vì sao đột nhiên thân mật với nàng như vậy? Bọn họ không cũng thân quen mà?

Hoa Hi xách nó từ trong lòng mình, đặt lên bàn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì sao?"

"Òm ọp!" Con vật nhỏ lập tức gật đầu, đương nhiên nghe hiểu được, nó chính là con hỏa thú duy nhất trên đời này vô cùng thông minh đó!

"Ngươi muốn đi theo ta sao?"

Đương nhiên đương nhiên! Con vật nhỏ gật đầu như con gà mổ thóc.

Hoa Hi lấy một cái khăn xoa xoa ngón tay bị nó cắn, sâu kín thở dài: "Sủng vật mà cắn người cũng không thể nuôi dưỡng nha..."

Con vật nhỏ mở to hai mắt nhìn, dựng cái đuôi cùng lỗ tai lên, sau một lát chợt lóe thân đi tới giữa mâm đựng trái cây để phía sau ấm trà, ôm mấy viên long nhãn chạy tới.

"Òm ọp!" Chủ nhân ăn đi! Con người nói thứ này có thể bổ huyết đó!

Lộ ra răng cửa, vẻ mặt chân thành.

Hoa Hi nhìn nhìn nó, hiểu được ý đồ của nó, không nhịn được bật cười, cầm lấy một viên long nhãn lột ra ăn, hỏi: "Về sau sẽ còn cắn ta sao?"

Con vật nhỏ lập tức lắc đầu, sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Huyết chi khế ước chỉ cần ký kết một lần đó chính là vĩnh sinh vĩnh thế!

"Ta đặt tên cho ngươi nhé, thế nào?" Hoa Hi cầm long nhãn suy nghĩ.

Ánh mắt vật nhỏ sáng lên, vô cùng chờ mong, chủ nhân rốt cuộc muốn ban tên cho nó! Nó rất vui!

"Vậy thì gọi là......" Hoa Hi nhìn nhìn thân thể bụ bẫm của nó, cùng với trong lòng ngực ôm số viên long nhãn, "Gọi là Tiểu Quế Tử đi."

Quầy, ngăn tủ?

Con vật nhỏ ngây ngốc nhìn nàng, qua một lát mới dùng sức lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị.

Không muốn không muốn! Tiểu Quế Tử một chút đều không hay!

"Vậy gọi là Tiểu Mập? Tròn Tròn? Cuồn Cuộn? Mao Mao? Quế Quế?......" Hoa Hi nỗ lực suy nghĩ, nàng xác thật không am hiểu việc đặt tên!

Hay, vẫn là chọn Tiểu Quế Tử đi......

Con vật nhỏ nhận mệnh gục đầu xuống, từ nay về sau phải chấp nhận một cái tên lùn lùn: Tiểu Quế Tử.

"Ngoan." Hoa Hi sờ sờ đầu Tiểu Quế Tử, lột viên long nhãn cho nó ăn, sau đó hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy được phỉ thúy hồ lô của ta?"

Tiểu Quế Tử gật gật đầu, đôi mắt màu xanh lục sáng lấp lánh nhìn phỉ thúy hồ lô.

Hoa Hi nâng tay lên, cẩn thận xem xét, trước kia chưa từng có phát hiện ra, trên miệng hồ lô này, thật sự có một cái nút lọ có thể mở ra.

Nghĩ đến nàng đã từng uống qua nước bên trong, không ngăn được việc xuất hiện cảm giác kỳ diệu.

Lúc ấy lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị lửa đốt khiến nàng xem nhẹ về mặt cảm thụ, mà hiện tại, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể có loại lực lượng ẩn nấp đang lưu động.

Giật mình, nàng lập tức ngồi khoanh chân, im lặng niệm dựa theo pháp quyết tu luyện đã biết rõ.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, nàng cảm giác được xung quanh thân thể có vô số linh lực lưu động, trong nháy mắt khi niệm khẩu quyết xong, linh lực đi vào thân thể, theo kinh mạch đi tới một vị trí rồi không ngừng xoay tròn.

Linh lực tụ lại càng nhiều, theo số lượng tăng lên, chậm rãi, màu sắc của linh lực bắt đầu dần dần biến ảo.

Từ lúc ban đầu nhàn nhạt màu xanh lá, chậm rãi chuyển biến thành màu xanh lục, màu vàng, màu đỏ, màu tím......

Màu tím đã là linh lực trung thượng phẩm, hơn ngàn năm qua, mỗi một thiên tài trên đại lục, đều là linh lực màu tím!

Hiện giờ Thái Tử Long Càn Ngọc, linh lực cũng là màu tím!

Tâm tình Hoa Hi không khỏi có chút kích động, chẳng lẽ thân thể mặc Hoa Hi này không phải phế vật, mà lại là thiên tài trăm năm khó gặp!?

Tâm tình cao hứng chỉ là chợt lướt qua, sau một lát, tình huống chuyển biến bất ngờ ——

Linh lực màu tím kia thế mà vẫn còn đang không ngừng gia tăng, biến ảo, cuối cùng, nồng đậm màu tím trong khoảnh khắc liền biến mất sạch sẽ......

Vô sắc linh lực, thuần tịnh, tự nhiên, không có một tia tạp sắc, giống hệt như nước.

Chỗ linh lực sâu nhất, chậm rãi hiện ra kim sắc loá mắt, hòa tan vô sắc linh lực, chậm rãi biến thành một lốc xoáy kim sắc không ngừng xoay tròn......

Linh nguyên?! Vẫn là kim sắc linh lực?!

Hoa Hi có chút kinh ngạc, linh nguyên là thứ mà mỗi một người tu tiên trên đại lục tha thiết ước mơ, bởi vì cái này đại biểu cho tư cách tu luyện thiên phú cao!

Mà nếu có linh nguyên, linh lực lại là màu tím, đây là thiên tài hiếm thấy!

Nhưng mà, kim sắc linh lực lại là cái gì?

Mọi người đều biết, linh lực chia thành năm cấp bậc: Thanh cảnh, Lục cảnh, Hoàng cảnh, Hồng cảnh, Tử (màu tím) cảnh, Tử cảnh là thượng phẩm trung thượng phẩm, là thiên phú tối cao của nhân tộc!

Nhưng nàng vừa rồi đã vượt qua màu tím, tới vô sắc chi cảnh, vô sắc chi cảnh, chính là chỉ có ở Thần tộc trong truyền thuyết mới có được, ở trong nhân loại chưa bao giờ xuất hiện.

Hơn nữa, cho dù là Thần tộc, tỷ lệ vô sắc chi cảnh xuất hiện cũng rất nhỏ, Thần tộc gần ngàn năm qua, tựa hồ chỉ có một vị Già Nhược tôn thượng tới vô sắc chi cảnh!

Nhưng mà, kim sắc so với vô sắc chi cảnh còn hơn thế nữa, đó rốt cuộc là cái gì?

So với Thần tộc còn mạnh hơn? Vậy không phải là muốn nghịch thiên sao?

Hoa Hi cắn môi, yên lặng suy nghĩ, cái gọi là vật cực tất phản, kim cảnh vượt qua vô sắc chi cảnh......

Nếu Mặc Hoa Hi thật sự không phải phế vật như người ta nói, như vậy khả năng nàng chính là thiên tài trên toàn bộ Thiên Diệu đại lục, từ Thần tộc đến Nhân tộc, mấy trăm vạn năm đều chưa từng xuất hiện!

Nhiều năm như vậy bị coi là phế vật, khả năng cũng không phải nàng thật sự phế, mà là kim cảnh thần bí kia, không có người biết đến mà thôi.

Hơn nữa trước đây, Mặc Hoa Hi cũng không có biểu lộ ra ngoài thiên phú tu luyện!

Đều là nhờ đại ân của nước trong hồ lô kia! Thứ này quả nhiên không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện!

Còn may mà có Tiểu Quế Tử xuất hiện, nếu không cả đời này nàng sẽ không biết cái trong hồ lô này còn cất giấu bí mật như vậy!

"Tiểu Quế Tử! Ngươi quả thực là chúa cứu thế!"

Hoa Hi bế Tiểu Quế Tử lên, mạnh mẽ hôn nó một cái, nó thẹn thùng đỏ mặt, dùng đuôi to che mặt không dám lộ diện.

Có được một con sủng vật thông minh, còn ngoài ý muốn đạt được linh nguyên, ngẫm lại bị Mặc Kình Thiên đánh thảm đến như vậy, cũng đáng.

Vết thương phía sau trên lưng nàng vẫn khiến nàng đau đến suýt xoa, Tiểu Quế Tử nghiêng đầu nhìn, đau lòng quá, bỗng nhiên quay người lại nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

"Tiểu Quế Tử?" quá nửa đêm rồi, nó định chạy đi đâu?

Hoa Hi cũng đuổi không kịp nó, đành phải trở lại trên giường, nâng tay lên, một tia linh lực chuyển động theo ngón tay.

Cảm giác như này thật tốt...... Nhờ họa được phúc, chỉ là không biết Độc Cô Phượng thế nào rồi?

Còn có, phượng đồ đằng là cái gì? Vì sao Mặc Kình Thiên nghe nói đến cái này, liền chịu buông tha cho nàng?

Hiện tại trong viện một người cũng không có, Linh Nhi và Tứ Hỉ chỉ sợ cũng đã bị mang đi, vứt một mình nàng ở chỗ này cho tự sinh tự diệt.

Hoa Hi nhắm mắt lại, một lát sau, nghe được tiếng 'òm ọp' của Tiểu Quế Tử, nàng mở mắt ra, thấy nó ôm một cái cái chai màu xanh lục, từ bên trong đổ ra mấy viên đan dược đưa cho nàng.

"Dược chữa thương sao?" Hoa Hi cười cười, hóa ra nó chạy ra ngoài là đi tìm cái này.

Nhưng mà tìm được từ đâu vậy?

Ăn xong đan dược, thân thể lập tức cảm thấy lạnh, vết thương nóng rát phía sau lưng tựa hồ giảm bớt không ít, có chút ngứa, xem ra miệng vết thương đang khép lại.

Thế giới này thật đúng là thần kỳ, thời đại y học cùng khoa học mà nàng ở trước kia còn xa mới đạt được.

Uống thuốc xong, một canh giờ sau, Hoa Hi đã không còn cảm nhận được đau đớn trên người, đứng lên đi lại vài bước, cư nhiên không có trở ngại!

"Tiểu Quế Tử, giữ ngươi lại bên người thật sự quá hữu dụng!"

Hoa Hi cười nói, ngay sau đó nhớ tới Độc Cô Phượng, mặt ngay lập tức trầm xuống, quyết định sẽ đi ra ngoài.

Bố cục của phủ Tướng quân đã hiện ra ở trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thân ảnh Hoa Hi giống như quỷ mị, bí mật ẩn náu hành tẩu trong bóng đêm!

Trước kia nàng vượt nóc băng tường, với bản lĩnh trước kia của nàng đã rất lợi hại rồi, hiện tại có thêm linh lực, càng giống như cá gặp nước!

----------------------------------

Một phần rất dài, có chỗ nào sai sót mọi người cứ nhắc mình sửa nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro