Phần 5: Đối chiến với Thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân nàng thì không sao cả, nhưng nghĩ đến Độc Cô Phượng sẽ bị nàng liên lụy, trong lòng nàng liền cảm thấy không thoải mái.

Quả nhiên, ở thời đại này, thực lực của nàng vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không có tư cách đối kháng với những thế lực cường đại kia.

Chuyện này, cũng khiến nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở lên mạnh mẽ! Bất luận là dùng biện pháp gì!

Trong quảng trường, các học sinh đều im lặng nín thở, từng đôi mắt nhìn trên đài, chờ mong Già Nhược tôn thượng sẽ nói gì tiếp theo.

Già Nhược nhìn xung quanh quảng trường, chờ không khí trong quảng trường căng đến cực hạn, hắn mới 'xì' một tiếng nhẹ nhàng cười.

"Đùa mọi người thôi, mọi người đều tưởng thật ư? Ha ha ha......"

Trong quảng trường âm thanh hộc máu vang lên, mọi người vô cùng câm nín.

Vị Già Nhược tôn thượng này, cũng quá....Hài hước đi!

Hoa Hi dở khóc dở cười, thật là một tên rất biết cách đùa giỡn!

Vừa rồi suýt nữa thì bị hắn hù chết!
Nàng đã sớm chuẩn bị chuồn đi từ phía sau.

Tiểu tử thối kia quả nhiên một chút cũng không đáng yêu!

Già Nhược đắc ý ngẩng đầu, ánh mắt như có như không quét về phía Hoa Hi.

Tuy rằng cách xa như thế, nhưng Hoa Hi vẫn có thể thấy rõ ánh mắt hắn: Đắc tội ta ngươi sẽ chết rất thảm!

Hiểu rồi, lần này nàng hoàn toàn rõ ràng!

Vừa rồi tiểu tử kia chỉ là cho nàng một chút giáo huấn mà thôi! Nói không chừng, hắn cũng sợ Hoa Hi đem chuyện hắn chảy nước miếng nói ra, ha ha!

Tóm lại, hắn không ở trước mặt mọi người đề cập đến chuyện này, khiến Hoa Hi lâm vào khốn cảnh, nàng vẫn rất vui vẻ.

Dù nói như thế nào, ấn tượng đối với tiểu tử kia cũng tốt lên không ít.
Bởi vậy, Hoa Hi cũng hướng về phía hắn, cười nhẹ một tiếng, Già Nhược đáp trả cho nàng ánh mắt kiêu ngạo rồi dời đi, không tiếp nàng.

Trên quảng trường có vô số người, mà mọi người đều nhìn Già Nhược, bởi vậy hành động giữa hai người khiến không ít người chú ý tới.

Nhưng thiếu niên mặc áo choàng ngồi ở trong góc, Sóc Nguyệt Hàn U lại liếc mắt nhìn Hoa Hi một cái, tựa hồ phát hiện ra cái gì, nhấp môi, im lặng không nói......

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua rất mau, không khí trên quảng trường bất tri bất giác êm dịu hơn.

Vị trên đài kia, cho dù nhìn có nhỏ tuổi cỡ nào thì trước sau hắn vẫn là Thần tộc, là đồ đệ của Đế quân, bởi vậy tất cả mọi người đều nhìn hắn với một ánh mắt tràn ngập sự kính ngưỡng.

Mà hiện tại, bởi vì sùng bái mà cảm giác xa cách giảm bớt không ít, mọi người một lần nữa đánh giá thiếu niên này, chỉ cảm thấy hắn vô cùng xinh đẹp, giống như một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ. Không ít nữ tử nhìn đến mặt đỏ tai hồng.

Trước đây tuy rằng chuyện Thái tử lãnh khốc tuấn tú đã vang dội khắp đế đô, nhưng Già Nhược tôn thượng xinh đẹp cao quý cũng có lực hấp dẫn không nhỏ.

Trên đài, áo choàng màu trắng xanh của Già Nhược bị gió thổi lay đông, chậm rãi cười nói: "Quốc sư Lục Liên mời bản tôn tới giảng bài, nhưng nếu chỉ nói mấy lý thuyết tu luyện buồn tẻ chắc các ngươi đều thấy buồn chán."

Hắn nhìn bộ dạng gật đầu không ngừng của đám học sinh trong quảng trường, chớp chớp mắt, bày ra vẻ phúc hậu và vô hại, "Vậy chúng ta cùng làm chút chuyện thú vị đi!"

Vừa nói xong, hắn đã nhìn về phía giữa quảng trường, ngay vị trí đầu tiên. "Khảo nghiệm của Huyền Vân Tông, Thái tử đứng thứ nhất, mời lên đây một chút."

Long Càn Ngọc đứng lên, thần sắc tự nhiên, từ từ đi lên bậc thang, không có khoe ra bất cứ pháp thuật lợi hại nào, lên tới trên đài, khom người ôm quyền, hành lễ với Già Nhược.

Không kiêu không nóng, trầm ổn thong dong, tương lai Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ làm nên đại sự!

"Kế tiếp......"  Mặt Già Nhược hướng về phía quảng trường, bàn tay trắng nõn dưới ống tay áo chậm rãi vươn ra, lòng bàn tay ngưng tụ một chút khói màu xanh nhàn nhạt, "...... Chọn một người yếu nhất......"

Yếu nhất......

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không muốn bị mời lên, ở thế giới coi trọng thực lực này, bị coi là kẻ yếu chính là một loại sỉ nhục vô cùng lớn.

Mặc dù là có cơ hội có thể so tài với Thái tử, có thể đứng chung một chỗ với Già Nhược tôn thượng, nhưng bị sỉ nhục như vậy thì tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Bởi vậy, tất cả mọi người tận lực cúi đầu, cố hết sức bày ra thực lực của mình. Không thể trở thành kẻ yếu nhất!

Trên quảng trường mấy ngàn người, bị coi là yếu nhất, từ nay về sau nhất định sẽ trở thành trò cười trong thành Già Lam!

"Làm sao bây giờ? Nếu chọn trúng ta thì làm sao?" Thiếu nữ gọi là Tử Khi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, gần như sắp khóc đến nơi.

"Không, không thể nào......" Người bên cạnh cũng không chắc chắn, bởi vỗn dĩ thực lực của Tử Khi, thật sự là....

Hoa Hi không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sợ hãi như vậy làm gì? Nếu bị lựa chọn, nhiều lắm cũng chỉ là mất mặt chút.

Nhân sinh trên đời, mọi chuyện sao có thể như ý!

Có điều, nàng cũng không lo mình sẽ bị chọn phải, tuy rằng Mặc Hoa Hi không có thiên phú gì, nhưng ở thời đại này, người không có thiên phú rất nhiều, loại chuyện tu luyện này trong một nghìn người mới có một người thành công.

Trong mấy ngàn người ở Thánh Quang Học Viện này, linh hồn cường đại của Hoa Hi xuyên qua. Nói thế nào cũng không phải là người yếu nhất nhỉ?

Xác suất xui xẻo như vậy, chắc không có khả năng rơi vào nàng......

"Chính là cô ấy!" Khói màu xanh trong lòng bàn tay Già Nhược bỗng nhiên bay về phía sau, nhanh như ánh sáng, khó khăn lắm mới ngừng ở trước mặt Hoa Hi.

Nàng còn không kịp phản ứng, Già Nhược đã nhàn nhạt nói: "Mặc Hoa Hi."

Hoa Hi ngạc nhiên, sao có thể xui xẻo như vậy? Nàng ngẩng đầu lên, chạm phải tia giảo hoạt loé lên trong mắt Già Nhược, nàng biết hắn tuyệt đối là cố ý!

Tên này, bụng dạ hẹp hòi!

Trong quảng trường lặng im một giây, sau đó bỗng nhiên phát ra từng trận cười nhẹ, những tiếng đàm phán, bình luận.

"Quả nhiên là cô ta! Quá buồn cười rồi! Cô ta còn sinh ra ở Mặc gia đấy!"

"Mặc gia nhiều thế hệ đều dùng võ gia truyền, người trong gia tộc hầu như đều có thiên phú tu luyện, thế mà cô ta lại phế như vậy!"

"Lần này quá mất mặt rồi, Mặc tam tiểu thư thật là đáng thương!"

......

Nghe từng trận bàn luận phía dưới, Già Nhược không khỏi lại nhìn thoáng qua Hoa Hi.

Phế vật của gia tộc? Không có thiên phú tu luyện?

Thật là thú vị....

"Đi lên đi, Mặc Hoa Hi." Già Nhược nói, đám khói màu lam kia lóe ra một đạo ánh sáng, sau đó Hoa Hi liền biến mất ở tại chỗ.

Sau một lát, thời điểm nàng xuất hiện ở trên đài, người trong quảng trường đều không kịp phản ứng.

Chỉ có Long Càn Ngọc nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi hơi động, sau đó rất nhanh dời đi ánh mắt, lãnh khốc hờ hững.

Mặt Hoa Hi đen xì, lần này xem như triệt để trải nghiệm cái gì gọi là 'mất mặt'.

Cứ thế thành người yếu nhất của Thánh Quang Học Viện......

Cụp mắt nhìn xuống dưới đài, Mặc Thiên Vũ nhìn nàng với bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa, vô cùng vênh váo tự đắc.

Mà Mặc Thiên Tuyết lạnh mặt nhìn nàng một cái, tuy rằng không có lộ ra biểu tình ngu ngốc như Mặc Thiên Vũ, nhưng đều là khinh bỉ giống như nhau.

Hoa Hi ôm tay, đối với những ánh mắt đó đều không sao cả, không để bụng.

"Hai người trước mặt các ngươi là người mạnh nhất và yếu nhất trong Thánh Quang học viện."

Già Nhược nghiêng đầu nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên cười sung sướng cười, “Một ngày nhàm chán như vậy, bản tôn rất muốn nhìn xem trong tình huống thực lực chênh lệch tuyệt đối như vậy, kẻ yếu có thể sinh tồn như thế nào.”

Nói xong, mọi người dưới đài đều hít ngược một hơi khí lạnh, này...... Rõ ràng chính là cho kẻ mạnh bắt nạt  kẻ yếu.

Thực lực của Thái tử thực đương nhiên không cần phải nói, Mặc Hoa Hi kia quả thực là kẻ xui xẻo!

Nhìn Già Nhược tôn thượng cười đến phúc hậu và vô hại, giống một tiểu hài tử đơn thuần không rành thế sự, trong đôi mắt sáng lộ ra vài phần hứng thú.

Khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia khiến cho mọi người không hề sinh ra cảm giác khó chịu.

Mấy vị cao thủ Huyền Vân Tông đi theo sau hắn không khỏi ở trong lòng yên lặng mà đồng cảm với Hoa Hi một phen: Tiểu cô nương này chắc chắn là đã đắc tội Già Nhược tôn thượng, bằng không, sao có thể bị giáo huấn như vậy?

Đừng nhìn bộ dạng thiếu niên xinh đẹp của Già Nhược tôn thượng, hắn kỳ thật...... Ai, nói ra, những nhân tài này hàng năm ở chung với hắn chỉ có nước mắt chua xót thôi!

Hoa Hi nhấp môi, suy nghĩ nếu đấu với Long Càn Ngọc thì sẽ có bao nhiêu phần thắng?

Nếu chỉ là thể hiện kỹ năng đánh đấm, phần thắng của nàng hẳn là rất lớn, nhưng nếu là so tài tiên thuật, nàng...... Nhất định sẽ thua.

Hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp để lộ thực lực, nàng không có đơn thuần như Mặc Hoa Hi, chỉ nghĩ rằng có thực lực là có thể được Mặc gia coi trọng.

Ngược lại, Hoa Hi không muốn ở lại Mặc gia dù chỉ một chút, nhưng lúc này nàng không phải chỉ có một mình lang bạt trên đại lục dị thế này, cũng không có biện pháp an trí đám người Độc Cô Phượng, cho nên tạm thời cần Mặc gia che chở.

Nhưng nếu trước đó, việc lộ ra thực lực của chính mình chỉ là tính toán xấu nhất của nàng, người Mặc gia nàng quá rõ ràng, nếu có giá trị lợi dụng, không ép đến cạn kiệt chút sức lực cuối cùng thì sẽ không cam tâm!

Đối mặt với Long Càn Ngọc trong chốc lát, có thua cũng không sao hết!

Nàng còn đang suy nghĩ, bên kia Long Càn Ngọc lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôn thượng, ta có thể từ chối không?"

"Vì sao?" Già Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói trong trẻo, hơi mang chút bất mãn.

Người này quả thực muốn làm gì thì làm, đến cảm xúc cũng lười đến che dấu, không biết có phải liên quan đến việc tuổi còn nhỏ mà địa vị lại quá cao, được người người tôn kính, bởi vậy hoàn toàn không hiểu việc suy xét cảm giác của người khác.

"Ta không ra tay với kẻ yếu." Long Càn Ngọc không kiêu ngạo không nịnh mà đưa ra lý do.

Đây thần kinh trên trán Hoa Hi 'phựt' một tiếng đứt đoạn, nàng là kẻ yếu......Tốt! Nàng nhịn!

"Như vậy sao?" Già Nhược ngẩng đầu, nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên ta sẽ không để nàng như vậy mà đánh với ngươi, ta sẽ cho nàng ba món pháp bảo, trong đó có Ly Hoả Châu được Đế quân dùng qua, người thường sử dụng, có thể phóng thích ba lần Địa Tâm Diễm."

"Oa!"

Người trong quảng trường ồ lên, Ly Hỏa Châu đó!

Ly Hoả Châu có thể triệu hoán Địa Tâm Diễm sơ cấp! Tuy rằng đối với người thường xác thật không có gì dùng, nhưng kia chính là Ly Hoả Châu mà Đế quân đã dùng qua!

Sớm biết thế vừa rồi dù có bị chọn trúng cũng không sao, ít nhất có thể chạm vào vật phẩm của Đế quân!

"Ngoại trừ Ly Hỏa Châu, ở đây ta còn có Lục Giáp Phù để hộ thân, Thần Hành Phù để tăng tốc, Thần Binh Phù dùng để biến đổi vũ khí, triệu hoán Băng, Hoả Nguyên Phù sơ cấp, ngươi có thể nhận thêm hai đồ nữa."

Già Nhược vung tay lên, mấy chục loại Nguyên Phù theo ngón tay hắn phiêu phù ở giữa không trung.

Phù Chú sư là loại chức nghiệp thưa thớt nhất trên đại lục, muốn trở thành phù chú sư, đầu tiên cần phải là cao thủ từ Bát Trọng Thiên trở lên, còn nữa, đối với việc tu luyện linh lực vô cùng nghiêm khắc, trong linh lực phải có được Linh Căn mới có thể luyện chế phù chú.

Có thể tưởng tượng, trên đại lục, phù chú ít ỏi lại trân quý cỡ nào.

Hôm nay Mặc Vân Tường cùng đám con em quý tộc kia vì tranh đoạt một tấm Phi Tiên Phù mà không tiếc dẫm đạp lên nhau, có thể thấy được Nguyên Phù trân quý cỡ nào trân.

Già Nhược tôn thượng vẫy tay một cái mà đã đưa ra hơn mười lá, còn để nàng chọn, thật là quá may mắn rồi!

Ở trước những ánh mắt ghen ghét, Hoa Hi ôm hai tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, chỉ suy nghĩ một giây, liền quyết đoán mà nói: "Lục Giáp Phù và Thần Hành Phù."

Già Nhược nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía nàng nhiều hơn một tia khác thường.

Mọi người đều nói nha đầu này rất ngu xuẩn, còn không có thiên phú, nhưng hắn đã gặp qua nàng, tựa hồ không phải như vậy, nhưng hiện tại nàng lựa chọn lại......

Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ lựa chọn Thần Binh Phù có lực công kích tương đối mạnh, hoặc là Băng Phù, Hỏa Phù đi.

Mọi người đều biết, một vị cao thủ thuộc cảnh giới Nhị Trọng Thiên so với cao thủ thuộc hậu kỳ Nhất Trọng Thiên đã cách xa nhau nhau như trời với đất, càng đừng nói cùng người thường.

Lực công kích của cao thủ Nhị Trọng Thiên vô cùng mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, hơn nữa có thể ngự kiếm, quả thực là ngày đi nghìn dặm.

Nói thật, người thường sử dụng Lục Giáp Phù cùng Thần Hành Phù đối chiến với cao thủ Nhị Trọng Thiên cũng không có ảnh hưởng gì mấy.

Cho nên, lựa chọn Băng, Hỏa Phù còn có thể trong hiểm cầu thắng, thật ra, Nguyên Phù triệu hồi ra băng, hỏa có khi cũng vô cùng mạnh.

Lựa chọn của Hoa Hi làm không ít người đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc cùng buồn cười.

"Phế vật chính là phế vật, suy nghĩ kỳ lạ!"

Mặc Thiên Vũ đã không còn khách khí mà mở miệng, thanh âm không có đè thấp, ít người ở gần cơ bản đều nghe được.

Tuy rằng Mặc Thiên Tuyết cũng cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt băng băng của Long Càn Ngọc, vẫn là mở miệng.

"Thiên Vũ, không được vô lễ với Tam muội muội, có ba món pháp bảo của Già Nhược tôn thượng, chút nữa thôi Hi Nhi sẽ lợi hại."

Lời này của nàng nghe thì có vẻ như muốn giữ gìn tình cảm tỷ muội, kỳ thật là nói cho Thái tử nghe, hy vọng hắn không cần phải hạ thủ lưu tình, cứ thế mà dạy cho Mặc Hoa Hi một bài học!

"Nó là đồ phế vật, dù có cho nó một trăm kiện pháp bảo thì nó cũng sẽ không thắng nổi!" Mặc Thiên Vũ vẫn khinh thường nhìn lại, "Nó mà có thể thắng được Thái tử điện hạ, Mặc Thiên Vũ ta sẽ phế đi linh nguyên, từ đây không bao giờ tu luyện!"

Mặc Thiên Vũ luôn luôn kiêu ngạo, thanh âm rất lớn, bởi vậy vừa nói ra lời này, không ít người đều quay đầu nhìn nàng ta, rất có hứng thú.

Tỷ muội của Mặc gia này thật thú vị, không nói tới chuyện hãm hại, hiện tại thế mà lại dùng linh nguyên để đánh cược!

Thật sự thú vị!

"Mặc Thiên Vũ, ngươi đừng chỉ biết nói xuông như vậy." Những người ngày thường bất hoà với Mặc Thiên Vũ lúc này bắt đầu ồn ào. Vài người trên đài cũng đều chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng.

Từ nhỏ Mặc Thiên Vũ đều ở sau hào quang của Mặc Thiên Tuyết, bởi vậy rất thích khiến người khác chú ý, đặc biệt là những người lợi hại chú ý đến mình.

Hiện tại thấy viện trưởng, Thái tử, thậm chí Già Nhược tôn thượng đều nhìn nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận đắc ý.

Vỗn dĩ nàng ta không nghĩ tới chuyện Hoa Hi sẽ thắng, đánh cược thì sao?

Không nói đến chuyện không có thiên phú, từ trước đến nay Mặc Hoa Hi chưa từng giao chiến với ai, sao có thể thắng được Thái tử điện hạ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú?
Thật ra nàng ta cũng không phải đồ ngu, lời này một khi đã nói ra dù có hối hận thì một chút đường sống đều không có, nàng ta tính nói ba phải, cái nào cũng được một ít.

Nhưng lúc này, Hoa Hi cũng nhìn về phía nàng, đôi mắt trong veo lạnh lẽo, hơi hơi lộ ra một ý cười lạnh cùng khiêu khích.

"Nhị tỷ tỷ, lời nói ra không nên nói quá tuyệt tình, có khi gió lớn làm đau đầu lưỡi ấy."

Tính cách xúc động của Mặc Thiên Vũ bị khiêu khích, những suy xét vừa rồi hoàn toàn bị vứt lên chín tầng mây!

"Hôm nay Già Nhược tôn thượng tại đây chứng kiến, ta Mặc Thiên Vũ thề với trời, nếu Mặc Hoa Hi có thể thắng, ta lập tức tự mình phế đi linh nguyên, có thiên địa làm chứng!"
Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng của khế ước liền xuất hiện ở dưới chân Mặc Thiên Vũ, rồi vụt tắt.

Thiên địa giám chứng, khế ước thành lập, không thể làm trái!

Hoa Hi nhướng mày, cười như không cười liếc nhìn nàng ta một cái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khế ước thiên địa, thời đại Thần tộc tồn tại này, việc thề với trời là rất nghiêm trọng.

Người thường không dám lấy việc đó ra đùa, nói cho cùng Mặc Thiên Vũ thật sự quá tin tưởng Thái tử, tuyệt đối không tin Thái tử sẽ thua.

Kỳ thật Hoa Hi cũng không tin vào mình.

Vốn dĩ định tùy tiện ứng phó cho xong, cũng không thể để nàng thật sự liều mạng với Long Càn Ngọc đang ở cảnh giới Nhị Trọng Thiên chứ?

Nhưng Mặc Thiên Vũ nóng lòng muốn chết như vậy, khiến tay nàng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, bỗng nhiên nàng rất muốn thắng!

"Được!"

Nghe thấy Mặc Thiên Vũ nói như vậy, toàn bộ người trên quảng trường miệng truyền miệng, mỗi người đều kích động hô lên, tiếng hoan hô cổ vũ vang dội.

Được vô số người nhìn chăm chú, cảm giác vô cùng tốt, Mặc Thiên Vũ dào dạt đắc ý trừng mắt liếc nhìn Hoa Hi một cái.

Không tin ngươi có thể thắng! Phế vật! Rác rưởi!

Hoa Hi đã sớm dời đi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chờ Già Nhược đem Thần Hành Phù cùng Lục Giáp Phù phong ấn lên trên người nàng.

Sau đó, hắn đơn giản nói một lần cách dùng của Ly Hỏa Châu.

"Thế nào, nhớ kỹ chưa?"

Cách dùng tuy rằng đơn giản, nhưng trong khoảng thời gian ngắn phải nhớ kỹ và lĩnh hội cũng rất khó, hắn định nói lại một lần. Nhưng Hoa Hi lại gật gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ.

Có được chỉ số thông minh cao như nàng, làm gì có chuyện nào phải nghe lại hai lần?

Già Nhược không khỏi lại liếc mắt nhìn nàng lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi lui sang một bên.

"Tuy rằng mạnh yếu quyết đấu rất thú vị, nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là luận bàn, một lát là phải dừng lại, không được gây thương tích ảnh hưởng đến tính mạng. Làm được điều này, hơn nữa còn thắng, bản tôn có thể thỏa mãn cho người đó một nguyện vọng."

Long Càn Ngọc cùng Hoa Hi gật đầu một cái.

Già Nhược nói: "Tỷ thí bắt đầu!"

Khắp quảng trường chỉ một thoáng đã yên tĩnh không chút tiếng động, từng đôi đôi mắt hết sức chăm chú nhìn lên trên đài, chờ một trận mạnh yếu quyết đấu bắt đầu!

Mặc Thiên Tuyết cùng Mặc Thiên Vũ âm thầm cười lạnh, chắc chắn Hoa Hi sẽ không thể thắng được!

Phía sau khán đài, Tử Khi khẩn trương nắm chặt tay, run giọng nói: "Mặc tam tiểu thư ............ Sẽ thua sao?"

Người bên cạnh cười nhạo: "Nàng ta đương nhiên sẽ thua! Chẳng lẽ, cô cảm thấy nàng có thể thắng?"

Leng keng ——!

Kim quang trong tay Long Càn Ngọc chợt lóe, thanh 'Trảm Long Kiếm' nổi danh xuất hiện trong tay hắn, chậm rãi đi đến giữa đài rồi đứng yên, bảo kiếm cầm trong tay, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo.

Hoa Hi tùy tiện ở trên giá vũ khí bên cạnh lấy ra một cây gậy gỗ nặng, chống lên trên mặt đất một cách nặng nề.

Dáng người nàng nhỏ bé, so với cây gậy gỗ kia thật sự không tương xứng, nhưng không biết vì sao, lúc này ở trên người nàng lại có một loại tư thế oai hùng cùng khí phách!

Có điều nhìn nàng chọn cây gậy gỗ, vẫn có không ít người phát ra tiếng cười nhạo.

Có lầm hay không? Trảm Long Kiếm của Thái tử điện hạ đã từng giết chết một thần thú Cự Long! Thanh kiếm kia sắc bén vô cùng, trong thành Già Lam tuyệt đối không có một ai có thể so sánh. Mặc Hoa Hi muốn dùng một cây gậy gỗ để đối phó sao? Đây là muốn bất chấp tất cả sao?

Long Càn Ngọc hơi híp mắt, Trảm Long Kiếm nhẹ nâng lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hoa Hi bình tĩnh lạnh lùng nhìn hắn một cái, dùng gậy gỗ chống xuống mặt đất, giống như một lão tăng nhập định.

Hai người còn chưa có động thủ, nhưng không khí giữa một động một tĩnh đối lập mãnh liệt, hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nhưng thực lực cách xa, mạnh yếu đối lập, vẫn là trong khoảnh khắc liền hiện ra.

Mặc Thiên Vũ nhìn thấy Hoa Hi như vậy, cho rằng nàng đang sợ hãi, bởi vậy càng khinh thường mà cười lạnh một tiếng.

Kiếm Long Càn Ngọc vừa động, kiếm khí vô hình vẫn còn cách xa mà Hoa Hi đã cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ, suýt chút nữa nàng bị đẩy ra!

Trong quảng trường ồ lên tiếng ủng hộ cùng tiếng cười nhạo vang trời!

Đến Già Nhược cũng nhướng mày: Không hổ là người đứng thứ nhất trong cuộc khảo nghiệm của Huyền Vân Tông, thiên phú đúng là lợi hại! Chỉ sợ đặt trong nội viện Huyền Vân Tông, cũng thuộc cấp bậc thiên tài!

Dựa vào tốc độ của Thần Hành Phù, thân mình Hoa Hi ngả sang một bêni, tránh khỏi kiếm khí, trên mặt như cũ bình tĩnh không một gợn sóng, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng cười nhạo.

Nàng biết một khi động thủ, ở trước mặt Long Càn Ngọc thuộc cảnh giới Nhị Trọng Thiên, cơ bản là không có phần thắng, nhưng...... Nàng có thể dùng cách khác!

Long Càn Ngọc chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng lại không muốn làm nàng bị thương, bởi vậy mấy chiêu đầu tiên không có rót linh lực vào, chỉ như là đấu kiếm bình thường!

Trảm Long Kiếm hướng về phía bên trái nàng.

Hoa Hi không rên một tiếng, nghiêng về phía bên phải rồi lui một bước, đổi gậy gỗ qua tay trái, nghiêng người lên mặt đất. Nhìn giống như không có quy luật, chỉ là trong lúc hoảng loạn ứng đối, nhưng lại chạm vào giữa mũi kiếm của Trảm Long Kiếm. Trảm long kiếm bị đẩy ra một cách mạnh mẽ!

Long Càn Ngọc khiếp sợ mà nhìn nàng, Già Nhược cũng nhíu mi.
Ôi...... Là vận do may mắn sao?

Mặt Hoa Hi trầm như nước.

Có Thần Hành Phù, tốc độ của nàng so với ngày thường tăng lên gấp mười lần, hơn nữa có Lục Giáp Phù phòng hộ, giúp lòng nàng có chút kiên định.

Bởi vậy, nàng mới dám mạo hiểm!

Lần thứ hai, Hoa Hi ra chiêu, gậy gỗ nặng nề ở giữa không trung đụng phải Trảm Long Kiếm, tay Hoa Hi run lên, để lộ ra một chút sơ hở.
Long Càn Ngọc một kiếm lao tới, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cũng không hoài nghi trong đó có ẩn tình gì.

Động tác của hắn tựa như rồng bay, liền mạch lưu loát, khí thế tràn đầy, mọi người xem đến trợn mắt há mồm, không ít trái tim thiếu nữ rung động không thôi.

Mà Hoa Hi cười lạnh một tiếng, gậy gỗ bỗng nhiên lướt ngang, trở tay vung lên, lại lần nữa đụng phải Trảm Long Kiếm!

'Soạt' một tiếng, trên mũi kiếm cơ hồ phát ra một tia lửa.

Long Càn Ngọc chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, lực đạo kia mạnh không thể tưởng tượng!

Không phải là may mắn...... Hắn nhanh chóng đã đoán ra, lần đầu tiên đỡ lấy một nhát kiếm của hắn, cũng tuyệt đối không phải là may mắn!

Mặc Hoa Hi...... Nàng thật ra rất lợi hại!

Trước kia vì sao vẫn luôn che dấu thực lực?

Trong lúc chiến đấu không kịp nghĩ nhiều, mà hắn tuyệt đối sẽ không để mình ở trên đài bại dưới tay Mặc Hoa Hi!

Bởi vậy kế tiếp Long Càn Ngọc đánh ra mấy chục kiếm, đại khai đại hợp, khiến cho nàng liều mạng đánh với hắn!

Trên mũi kiếm, linh lực âm thầm lưu động, giống như có tàn ảnh, ánh mắt mọi người còn đang đuổi theo bóng dáng của hai người mà kiếm sớm đã biến ảo được ba bốn chiêu!

Mà Hoa Hi, mỗi mỗi một chiêu đều tiếp được.

Vừa rồi lựa chọn Lục Giáp Phù, nàng đã biết được điều này, lực công kích của Long Càn Ngọc không phải là dễ đối phó, nếu không có Lục Giáp Phù phòng hộ, dù nàng có thể tiếp được chiêu thức của hắn cũng không có khả năng chống lại, chỉ sợ trong vòng ba chiêu đã bị đánh đến hộc máu.

Nàng luôn luôn suy xét chu toàn mỗi khi làm việc, sẽ không đánh khi không có khả năng nắm chắc mọi chuyện!

Thoạt nhìn bên ngoài, Hoa Hi cầm gậy gỗ trong tay đang ở thế hạ phong, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, mà Thái tử thế như chẻ tre.

Đáng tiếc, chỉ có Long Càn Ngọc rõ ràng, nha đầu này quả thực là nữ nhân có quái lực! Mỗi một chiêu phòng thủ đều khiến hắn chấn động, Trảm Long Kiếm gần như muốn văng ra!

Nhìn không ra, nàng nhỏ bé như vậy, vì sao có thể ẩn chứa lực lượng cường đại như thế?

'Đinh'! Lần va chạm này giống như tiếng kim loại cọ sát vang lên!

Hoa Hi dựa vào Thần Hành Phù nhanh chóng lui về phía sau, đôi tay cầm gậy gỗ, hơi hơi khom người. Má trắng như tuyết, mồ hôi giọt một giọt một rơi xuống dọc theo cằm, trong mắt nàng dần hiện ra vẻ lạnh lùng quật cường.

Sẽ không thua! Tuyệt đối sẽ không thua!

Long Càn Ngọc nhìn nàng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng mà... ánh mắt như vậy, làm sao có thể là Mặc Hoa Hi luôn luôn yếu đuối chứ?

Ánh nắng chói lọi trên bầu trời dường như cũng bị trận chiến đấu này làm bùng cháy lên thành những ngọn lửa rải rác khắp nơi!

Một chúm ánh sáng hạ xuống, xoay chuyển quanh cái khoá bằng đồng trước ngực Hoa Hi.

Nàng hơi hơi khom người, điều chỉnh vị trí ánh sáng chiếu lên cái khoá đồng.....

Long Càn Ngọc ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên, một chùm ánh sáng vàng chói hiện ra đâm thẳng vào mắt!

Hắn theo bản năng nheo mắt lại, cảm thấy bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng vù vù. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu lại nói cho hắn: Nguy hiểm!

Hắn giơ Trảm Long Kiếm lên, linh lực mạnh mẽ nhanh chóng toả ra, hình thành một lớp phòng hộ trong suốt trước mặt!

"Thái tử điện hạ!"

"Chú ý phía sau!"

"A! Không có khả năng! Sao có thể!"

Mọi người trên quảng trường bỗng nhiên điên cuồng la to.

Đồng tử của Long Càn Ngọc giãn ra, chùm sáng vàng chói trước mắt đã biến mất, nhưng mà... Hoa Hi vốn dĩ đang đứng đối diện với hắn cũng biến mất không thấy!

Ngay lúc này, hắn nghe được một âm thanh lanh lẽo vang lên từ phía sau:

"Lấy danh nghĩa của Thần, triệu hồi: Địa Tâm Ly Hỏa!"

Đùng ————

Một chùm ánh sáng đỏ rực phóng ra ở trên khán đài tỷ thí, hơi nóng mãnh liệt quay cuồng không thôi!

Ly Hỏa Châu triệu hoán Địa Tâm Hoả [1]!

[1] Địa Tâm Hoả: ngọn lửa địa ngục.

Mặc Hoa Hi lần đầu tiên sử dụng Ly Hỏa Châu mà đã thành công triệu hồi ra Địa Tâm Hoả?

Trời ạ! Nàng nhất định là dẫm phải vận may c*t chó gì rồi!

Long Càn Ngọc phản ứng nhạy bén, Trảm Long Kiếm chắn về phía sau, chặt đôi Địa Tâm Ly Hỏa, sau đó hắn lùi về phía bên trái.

Nhưng mà ——

Bên trái lại vang lên âm thanh lạnh lẽo:

"Triệu hồi: Địa Tâm Ly Hỏa!"

Lại là một ngọn lửa đỏ rực, lúc này đây, trốn chỗ nào?

Căn bản Hoa Hi đã đoán ra phương hướng hắn chắc hắn sẽ đi, bởi vậy, mới sớm ở chỗ này chờ hắn!

Ngọn lửa gào thét, giống như thiên quân vạn mã đang chém giết trên chiến trường!

Trên quảng trường, tiếng gọi ầm ĩ như thủy triều nháy mắt yên tĩnh lại, thời không dường như cũng đã ngừng lại.

Sự thay đổi này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người!

Đợi ngọn lửa tan đi, toàn trường càng lặng ngắt như tờ, tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ.

Ngoại trừ bản thân Long Càn Ngọc cùng với người ở bên ngoài có nhãn lực cao minh như Già Nhược, những người còn lại căn bản cũng không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Thiếu nữ trong hỏa diễm kia, động tác nhanh chóng, lưu loát, giống như một con sói có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một phát cắn vào kẻ địch, nhất định sẽ gây ra vết thương trí mạng!

Quá chấn động!

Kia thật sự là phế vật không có thiên phú tu luyện linh lực sao?

Nếu không phải Già Nhược tự mình kiểm tra trên người nàng xác thật không có một chút thiên phú linh lực nào, hắn gần như đã cho rằng đây là một người có thể sánh vai cùng thiên tài Long Càn Ngọc!

Hành động của nàng mang theo một trận gió mát, đang trong lúc hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, thổi vào trong lòng Long Càn Ngọc cùng Già Nhược một trận gió lạnh đến thấu xương.

Hoa Hi đứng ở phía ngoài cách Long Càn Ngọc vài bước chân, nhìn góc áo của hắn bị Địa Tâm Ly Hoả thiêu hủy.

Long Càn Ngọc đúng là rất lợi hại, nàng đã tận lực để bản thân có thể phát huy sức mạnh lớn nhất, đáng tiếc...... Tổn thất của hắn chỉ là bị cháy một góc áo.

Quả nhiên, để trở thành một người người tu tiên, linh lực vô cùng quan trọng.

Linh lực mới là thứ quan trọng nhất ở thế giới này!

Mới vừa rồi nếu không có Lục Giáp Phù hộ thân, nàng chỉ sợ đã sớm bị linh lực của Long Càn Ngọc áp bách đến không thể nhúc nhích.

Hoặc là, sẽ bị Địa Tâm Ly Hoả làm bỏng.

Nhưng khi đứng gần như vậy, bản thân nhất định sẽ bị thương trước hắn, chỉ sợ càng khó thắng. Trận chiến đấu này, từ lúc chào đời tới nay là trận nàng đánh khó khăn nhất, bởi vì thực lực của nàng cùng người khác cách nhau vô cùng lớn!

Nhưng ở tình huống bất lợi nhất với bản thân, nàng sẽ đưa ra sự an bài hợp lý nhất, đem những thứ mà mình có lợi dụng triệt để!

Hoa Hi sờ sờ khoá đồng trước ngực, cái khoá đồng bình thường này chính và vật đã giúp nàng nhiều nhất!

Lợi dụng ánh sáng phản xạ chiếu thẳng vào hai mắt của kẻ địch, đại não sẽ có khoảng một phần mười giây ngắn ngủi bị ngưng trệ, một phần mười giây kia chính là thời cơ để nàng tranh thủ đánh thắng!

"Ta thua." Âm thanh lành lùng chậm rãi vang lên.

Trảm Long Kiếm hóa thành một đạo kim quang rồi biến mất trong tay, Long Càn Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Hoa Hi, từng chữ từng chữ một, nói rõ ràng mà lạnh lẽo.

mồ hôi theo khuôn mặt tuấn tú của hắn trượt xuống, sau khi hắn nói xong, gắt gao mím môi.

Hắn là thiên chi kiêu tử, sinh ra đã tôn quý, thực lực nổi bật, từ nhỏ đã lớn lên trong vô số tiếng vỗ tay cùng sự ngưỡng mộ.

Hắn...... Trong cuộc đời chỉ có một lần thất bại, lần đó là bại dưới Ma tộc cường đại.

Đây là lần thứ hai...... Lại bại dưới một người bình thường!

"Không có khả năng! Thái tử điện hạ sao có thể thua? Trận chiến đấu này rõ ràng còn chưa có kết quả!"

Dưới đài Mặc Thiên Vũ bỗng nhiên hô to lên, chút nữa thôi là đã xông lên trên đài, may có Mặc Thiên Tuyết giữ chặt nàng.

"Điện hạ, ngài còn có thể tiếp tục chiến đấu, tiếp tục đánh cho tới khi nàng nhận thua cầu xin tha thứ!"

Đôi mắt Mặc Thiên Vũ trông mong nhìn về phía Long Càn Ngọc, vừa rồi lời nàng nói tất cả mọi người đều nghe được, phải tự mình phế đi linh nguyên!

Nếu Mặc Hoa Hi thật sự có thực lực thì mới tính, nhưng rõ ràng nàng là phế vật, vừa rồi cũng chỉ là dựa vào may mắn! Như thế này làm sao khiến nàng ta cam tâm?

"Thiên Vũ, muội không cần xúc động, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Thái tử điện hạ nhất định sẽ nói rõ."

Mặc Thiên Tuyết cũng khẩn trương nhìn Long Càn Ngọc, vì sao lại nhận thua? Kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể cho phép để mình thua?

Lại còn thua trong tay một phế vật?

Long Càn Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn các nàng một cái, lạnh lùng mà ném xuống một câu: "Không có hiểu lầm."

Đùng!

Giống như một tiếng sấm rền nện ở trên đầu, Mặc Thiên Tuyết không khỏi lui về phía sau một bước, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin được.

Trong lòng thấp thỏm bất an.
Vì sao? Có phải hay không Thái tử điện hạ nhận thấy được cái gì?
Sau khi tiếp xúc gần với Mặc Hoa Hi, chẳng lẽ hắn phát hiện ra đồ vật gì đó có quan hệ với chuyện xảy ra vào ba năm trước?

Không có khả năng! Ba năm trước vốn dĩ hắn không có thấy người kia là Mặc Hoa Hi! Hắn một chút ấn tượng đều không có, bởi vậy cho tới nay, hắn mới có thể tin tưởng nàng......

Trong lòng giữ một bí mật, khiến Mặc Thiên Tuyết vĩnh viễn đều sống trong lo sợ, sợ một lúc nào đó sẽ bị vạch trần.

Loại cảm giác này đã ngày đêm tra tấn nàng thật nhiều năm, chỉ cần có một điểm nhỏ không thích hợp, nàng đều sẽ lo lắng.

Bởi vì, nàng không thể mất đi Thái tử điện hạ, đây là thứ tốt nhất mà đời này nàng có được!

Nàng là người mà toàn bộ nữ tử ở nước Phong Tây này ngưỡng mộ, bởi vì nàng có vị hôn phu là thiên tài trẻ tuổi nhất trên đại lục, thân phận tôn quý nhất - Thái tử!

Tất cả những thứ này, nàng không muốn mất đi......

Trong lòng Mặc Thiên Tuyết hiện lên một ý nghĩ độc ác, ánh sáng còn sót lại nơi khóe mắt liếc nhìn Hoa Hi một cái.

Nha đầu chết tiệt kia, trước kia đáp ứng giữ lại ngươi, chỉ sợ là một quyết định sai lầm!

Những người trong quảng trường đã bị kết quả trận này tỷ thí này làm chấn động đến nửa ngày không thể nói chuyện, dần dần hoàn hồn, nhìn thấy Mặc Thiên Vũ đang làm loạn, đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Có lầm lẫn gì hay không? Thái Tử điện hạ thật sự đã thua? Vừa nãy trong lúc chiến đấu, không phải vẫn luôn đều nghiêng về một bên sao?”

“Nói cách khác, Mặc Hoa Hi kia đã đánh bại Thái Tử điện hạ?”

“Không thể tin được! Lần này Thái Tử điện hạ xếp thứ nhất trong khảo nghiệm của Huyền Vân Tông đó!”

“Mặc Hoa Hi kia thắng cũng là vì có Già Nhược tôn thượng tặng cho tam kiện pháp bảo tam thôi! Thêm nữa vận khí cũng thật không tồi!”

“Tuy nói chỉ là nhờ tam kiện pháp bảo, nhưng đồ tốt như vậy ta cũng muốn dùng… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại vận khí xác thật quá tốt đi! Khiến người khác không hâm mộ không được!”

“Vừa rồi Mặc Thiên Vũ nói cái gì nhỉ? Nếu Mặc Hoa Hi thắng, cô ta sẽ tự phế đi linh nguyên của mình, không biết có phải sự thật hay không?”

“Nàng tự mình thỉnh cầu Già Nhược tôn thượng làm chứng, sẽ không tìm cách chống chế chứ?”

Mồm năm miệng mười nghị luận, vốn đang hâm mộ vận khí tốt của Hoa Hi, nhưng sau đó nhanh chóng đã bị lời đánh cược của Mặc Thiên Vũ hấp dẫn.

Thanh âm thảo luận càng lúc càng lớn, ai bảo ngày thường Mặc Thiên Vũ quá kiêu ngạo, chọc vào không ít người, bởi vậy hiện tại có rất nhiều người càng hy vọng nàng ta tự phế đi linh nguyên!

Sắc mặt Mặc Thiên Vũ càng ngày càng tái nhợt, thanh âm của vô số người xung quanh khiến nàng sợ hãi trốn sau lưng Mặc Thiên Tuyết.

“Đại tỷ, cứu… cứu muội, muội sợ quá, sợ quá!” Nàng ta cơ hồ sắp khóc tới nơi!

Trong lòng Mặc Thiên Tuyết vô cùng bực bội, nha đầu ngu xuẩn này! Ai bảo nàng ta vừa rồi lỗ mãng lập lên cái lời thề như vậy? Hiện tại muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi, lời thề khế ước, không thể làm trái!

Nàng chỉ là một phàm nhân hèn mọn, có thể có biện pháp nào đây?

Nhưng mà, nàng là Mặc Thiên Tuyết thiện lương ôn nhu, nàng không thể trơ mắt nhìn muội muội của mình tìm chết mà không cứu.

“Tôn thượng.” Mặc Thiên Tuyết quỳ xuống, trên khuôn mặt ngay lập tức có nước mắt rơi xuống như mưa, khóc hoa lê đái vũ, trông thật đáng thương. “Thiên Vũ không hiểu chuyện, cầu xin tôn thượng đại phát từ bi mà cứu nàng ấy!”

Già Nhược nhíu nhíu mày, điềm nhiên mở miệng: “Lời thề này là cô ta tự mình lập ra, không có bất luận kẻ nào ép buộc.”

“Đúng vậy! Là cô ta chủ động nhắc tới! Khế ước thiên địa, nói đổi ý liền đổi ý, dựa vào cái gì mà làm vậy?”

Giữa quảng trường lập tức có không ít người lớn tiếng phản đối.
Thân thể Mặc Thiên Vũ run rẩy, nàng mới tuổi này làm gì đã trải qua quá cái gì mà sóng to gió lớn, bị dọa sợ không nhẹ, trốn ở sau lưng Mặc Thiên Tuyết không dám nói cái gì.

“Tôn thượng khai ân, Thiên Vũ là muội muội của ta, người làm tỷ tỷ như ta sao có thể trơ mắt nhìn muội ấy bị tước đoạt đi linh nguyên đây?” Mặc Thiên Tuyết nhẹ khóc nấc lên, nàng quả thật lớn lên rất đẹp, nàng vừa khóc lập tức rước lấy không ít lòng trắc ẩn của nam nhân.

“Thiên Tuyết tiểu thư thật là thiện lương, đáng tiếc lại có muội muội Mặc Thiên Vũ này, thật là đáng thương a.”

“Đúng vậy, chuyện này vốn dĩ không có quan hệ gì với nàng.”

Hoa Hi lạnh mắt nhìn biến hoá của những người này, xem ra so với Mặc Thiên Vũ thì Mặc Thiên Tuyết thông minh hơn nhiều.

Chẳng qua đây là quy tắc của thiên địa, không phải thứ cứ tùy tùy tiện tiện là có thể vi phạm, trừ bỏ Thần tộc có thực lực cường đại ở ngoài kia, không ai có thể chạy thoát, mà Thần tộc muốn sửa đổi khế ước, cũng phải trả giá không nhỏ.

Ở đây muốn xem xem, Già Nhược tôn thượng có lòng tốt như vậy hay không. Nhìn qua tiểu hài tử này, trông thì là bộ dạng thiếu niên đơn thuần, kỳ thật là kẻ có tâm trả thù rất lớn, bụng dạ hẹp hòi. Có quỷ mới tin rằng hắn sẽ có cái gì mà lòng tốt này kia!

Quả nhiên, trong đủ loại thanh âm kia, Già Nhược bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Lập tức có cao thủ Huyền Vân Tông đi theo hắn đi qua, cung kính cúi đầu trước hắn, mặt không có biểu tình gì nói: “Gần đây Tôn thượng đang tu luyện ở kỳ mấu chốt, thân thể có chút không khoẻ, chỉ sợ Mặc tiểu thư…”

Còn chưa nói xong, Mặc Thiên Vũ bỗng nhiên ‘oa’ một tiếng khóc lớn lên.

“Không cần! Cầu tôn thượng cứu cứu ta, ta không muốn bị cướp đoạt linh nguyên! Ta không muốn trở thành phế vật! Tôn thượng cứu ta đi!”

Bộ dạng này của nàng ta thật đúng là không có đến nửa điểm hình tượng nữ nhi khuê các, nhìn giống một nữ nhân vừa điên vừa ngu xuẩn. Nàng ta một bên khóc, một bên lôi lôi kéo kéo váy của Mặc Thiên Tuyết, một thân váy dài trắng phiêu dật của Mặc Thiên Tuyết hơi kém chút nữa thì bị xé rách, lộ ra bờ vai ngọc trắng như tuyết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro