CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Bảo Diệp nhíu mày, nhìn dưới mặt đất là một chén nước và một cái đại bánh bao.

   Hắn cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo, rõ ràng là muốn từ năm 2048 trở về năm 2047 để thay đổi vận mệnh các huynh đệ đã chết thảm của hắn. Thế mà lại xuyên trở về 30 năm trước, ngày 4 tháng 6 năm 2018, thời điểm hắn còn chưa sinh ra.

   Xuyên sai thời gian còn chưa tính, thế nhưng hồn lại xuyên về một thân thể nô lệ. Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, nô lệ không có tự do, phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nô, vì chủ nô lao động, thậm chí có thể bị chủ nô mua bán hoặc là giết chết, cuộc sống đầy màu đen.

   Lúc này, bụng vang lên liên tiếp 'lộc cộc... lộc cộc...', tiếng kêu đánh gãy suy nghĩ của Bảo Diệp.

   Hắn lấy lại tinh thần, cầm lấy chén nước hướng đến miệng, nhìn thấy gương mặt xấu xí hiện lên trên mặt nước, làm hắn sợ tới mức tay run lên, nước trong bát sánh hết ra ngoài.

   “Dựa vào, làm ta giật cả mình.”

   Trong nước hiện lên một khuôn mặt đen nhọt, trên mặt phủ đầy bọc mủ màu đen, che hết cả bộ mặt, có mấy chỗ còn chảy mủ, trông đặc biệt xấu xí.

   Giữa trán còn in một chữ ‘Nô'.

   Bảo Diệp nhìn hình mình trên mặt nước, kinh ngạc nói: “Người này… Là ta? Này… Này lớn lên cũng quá con mẹ nó kinh tâm động phách đi.”

   Nếu là buổi tối nhìn thấy gương mặt này, tuyệt đối tưởng gặp quỷ.

   Đột nhiên, một cái chân to duỗi ra, ra sức đạp lên cái màn thầu trước mặt Bảo Diệp, dùng sức hung hăng nghiền áp, màn thầu liền bị dẫm nát.

   Bảo Diệp quay đầu nhìn lại, một nam nhân mặc quần đùi rộng  đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

   “Leng keng ——"

   Nam nhân đá văng cái chén trong tay hắn, hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại vị trí của cũ.

   Thằng gầy ngồi ở bên cạnh nam nhân, nhỏ giọng hỏi: “Bằng ca, ngươi cứ như vậy buông tha hắn?”

   Tai Bảo Diệp giật giật, liếc mắt nhìn, vị trí của bọn họ cách mình cũng ít nhất 15m, vậy mà mình có thể nghe được rõ ràng bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi vui vẻ, thần lực của hắn cũng không có vì thay đổi thân thể mà biến mất.

   Đỗ Bằng lạnh lùng liếc mắt Bảo Diệp: “Hiện tại giết chết hắn sẽ bị chấp sự phát hiện ra, đến lúc đó chúng ta sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc hoặc bị xử tử. Hừ. Hắn cũng không đáng giá để chúng ta mạo hiểm như vậy. Ngươi cũng đừng có gấp, đợi lát nữa chính là thời gian thông khí, chúng ta có thể nhân cơ hội này, chế tạo chút hỗn loạn thừa cơ giết hắn.”
  
   “Được.”

   Bảo Diệp nghe đến đó, yên lặng mà nhìn nước bắn tung toé trên đất.

   Trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ đã từng hại chết vợ của Đỗ Bằng và vô số lần đoạt đi công lao của thằng gầy, cho nên bọn họ đối với nguyên chủ là hận thấu xương.

   Trừ bỏ bọn họ, bên ngoài còn rất nhiều người chán ghét nguyên chủ, hận không thể giết nguyên chủ cho hả giận, bởi vì ở trong mắt của bọn họ, nguyên chủ là một tên đê tiện vô sỉ, hạ lưu, tiện cách của nhân loại.

   Nguyên chủ có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là bởi vì có đại ca che chở. Đáng tiếc hai ngày trước, nguyên chủ bởi vì bán đứng huynh đệ của đại ca hắn, làm hại họ sống sờ sờ mà bị đánh chết, đại ca hắn dưới cơn tức giận đã cùng nguyên chủ đoạn tuyệt quan hệ, không cùng nguyên chủ lui tới nữa.

   Chuyện này bị những người nguyên chủ từng đắc tội biết, nên lần lượt nổi lên sát tâm.

   Bảo Diệp nhìn về bốn phía, lập tức bắt gặp rất nhiều ánh mắt  phẫn nộ.

   Ngồi đối diện với hắn là một nam tử trung niên, từng bị nguyên chủ hại phế một chân, hiện tại đi đường đều khập khiễng. Người bên tay trái cũng từng bị nguyên chủ vu hãm, bị chấp sự hung hăng cho một trận. Còn có bên tay phải là một lão hán, nguyên chủ nửa đêm mộng xuân, thiếu chút nữa đã cưỡng gian hắn.

   Lão hán chú ý tới ánh mắt Bảo Diệp, lập tức đề phòng cầm cái chén bên cạnh. Nếu Bảo Diệp dám động vào lão, lão tuyệt đối sẽ đập chết hắn.

   Bảo Diệp thấy lão hán giống như đề phòng săc lang, trừng mắt nhìn mình, không khỏi đỡ trán: “Ta thao.”

  Lão hán này nhìn cũng phải bằng tuổi ông tuổi cha nguyên chủ, không biết nguyên chủ như thế nào mà hạ được miệng?

   Đúng lúc này, một người mặc sạch sẽ quần áo, tay cầm roi dài đi vào lều, la lớn: “Đã đến giờ thông khí, tất cả mọi người đi ra ngoài cho ta.”

----------------------
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro